"Sững sờ ngây người cái gì! Ngây người cái quỷ! Tỉnh dậy rồi thì mau đi cho gà ăn đi, không nhìn xem đã là giờ nào rồi à! Gà bị đói, không đẻ được trứng, Tráng Tráng không có trứng gà ăn thì tao sẽ không tha cho mày đâu!"
Gương mặt hung dữ với cái miệng rộng nói liên mồm của bà cụ Thẩm đi tới, sau khi phun một tràng nước miếng không ngừng với người trong phòng xong lập tức biến mất, như là nhìn thấy Thẩm Như Ý nhiều thêm thì sẽ lập tức làm bẩn mắt của bà cụ.

Chậu sứ đựng thức ăn cho gà thực nằm lẳng lặng nằm trên mặt đất, Thẩm Như Ý thở dài.

Đến đây, đã ép nguyên chủ đến mức sụp đổ.

Nguyên chủ trở về mấy ngày, nếu không nhờ Kiều Mỹ Linh không ngừng khuyên nói cô ấy vừa trở về chưa thích ứng được, thì cô ấy đã bị bắt đi làm việc từ sớm rồi.

Nhưng bà cụ Thẩm không chịu nổi khi thấy cô ấy nhàn rỗi, đã ném cho cô ấy không ít việc vặt trong nhà, nguyên chủ không muốn, bà cụ Thẩm liền uy hiếp nói không làm thì không cho ăn cơm.

Thẩm Như Ý chỉ có thể nhận mệnh, ở cái nhà này bà cụ Thẩm nói gió thì có mưa, bà cụ không cho cơm ăn, thì chính là thật sự không có cơm ăn.


Nguyên chủ thật sự bị đói cả ngày! Mẹ ruột có khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, quỳ xuống đất chỉ thiếu dập đầu, mà bà cụ Thẩm cũng không nhả ra, cuối cùng nguyên chủ kéo cơ thể suy yếu làm mấy việc đơn giản mới được nửa cái bánh ngô.

"Mẹ, không có chuyện gì, người con không có chỗ nào không thoải mái cả, mẹ đừng lo lắng.

Con đi cho gà ăn.

"
Thẩm Như Ý làm tốt công tác tâm lý với bản thân, lại cười cười với Kiều Mỹ Linh, đứng dậy cầm chậu sứ lên rồi đi ra ngoài.

Ài, bà cụ là Chu lột da chuyển thế!
Giọng nói của Thẩm Như Ý dần dần nhỏ đi theo bóng người, trong đầu Kiều Mỹ Linh chỉ có hiếu kính mẹ chồng, mẹ chồng là trời đã sớm bị kinh ngạc ngồi yên ở trên giường mãi không dậy nổi, miệng cũng không khép lại được.


Trong đầu bà ấy chậm rãi hiện lên nụ cười nhăn mày vừa rồi của Thẩm Như Ý, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Huống hồ trước đó Thẩm Như Ý là cô chủ nhà giàu có, tuy rằng được nuông chiều, nhưng chỉ biết khóc sướt mướt, lời nói cũng nhẹ nhàng, chưa có lúc nào mắng thẳng bà cụ Thẩm như vậy!
Bên này Thẩm Như Ý cầm chậu sứ tùy ý lấy chút rau củ trộn với trấu, mà lại cảm thấy cái bụng rỗng tuếch của mình càng khó nhịn được.

Nhưng nghĩ đến đồ nguyên chủ ăn, Thẩm Như Ý lại khóc không ra nước mắt.

Nhà họ Thẩm cũng là gia đình có điều kiện không tệ ở trong thôn, chỉ nuôi mấy con gà, nhưng chi thứ nhất nhà bọn họ lại không được bà cụ Thẩm quý, hàng ngày làm không ít việc, đồ tốt lại không được một phân nửa điểm, đến lúc chia trứng gà trong nhà cũng chỉ có chi thứ hai mới được một nửa mà thôi.

Tráng Tráng trong miệng bà cụ Thẩm trước đó chính là con trai của chi thứ hai, ngày thường đều được bà cụ Thẩm dắt theo, cực được bà cụ cưng chiều, còn tuổi nhỏ mà mập như trái bóng, mà mỗi ngày bà cụ Thẩm vẫn còn sợ đứa cháu trai ngoan này bị đói đến gầy đi.

Thẩm Như Ý bĩu môi, mới vừa đi đến chuồng gà, lại đột nhiên nghe được một tiếng động rất nhỏ.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương