Sự thật chứng minh, lúc một người trong lòng có tâm sự, muốn ngủ yên một giấc cũng là điều xa xỉ.

Tô Kết không chút buồn ngủ nằm trên giường, vô số mối nguy trong thế giới luân hồi đã rèn luyện cho anh tính cảnh giác vượt mức bình thường.

Cảnh giác với mọi nguy hiểm có khả năng xảy ra xung quanh, cũng cảnh giác với từng thay đổi nhỏ do bản thân tạo ra.

Rất dễ nhận thấy, đêm nay anh đã xuất hiện đủ loại phản ứng không bình thường.

Tô Kết bình tĩnh suy ngẫm về mấy chỗ kỳ lạ của mình gần đây, sau đó rút ra một kết luận chính anh cũng cảm thấy hoang đường.

Sau khi đi đến kết luận này, anh chưa bao giờ có kinh nghiệm liên quan không biết đó có phải chỉ là ảo giác nhất thời hay không, thế nên lập tức buộc bản thân ngừng suy nghĩ tiếp.

Bởi vì Tô Kết biết rất rõ, có nhiều việc như đúng mà sai biến thành sự thật đã định là do không ngừng nghĩ bậy nghĩ bạ mà ra, vậy nên thay vì nghi thần nghi quỷ, còn không bằng trực tiếp kiểm chứng.

Sáng sớm hôm sau, ba người đã ước hẹn đồng thời hành động đi đến nơi ở của Giang Trọng Uy dưới sự dẫn dắt của Kim Cửu Linh.

Long Tiểu Vân không đi theo, cuối cùng hắn đã quyết định quay lại Hưng Vân trang, Tô Kết đoán là hắn muốn trở về tra tấn Lý Tầm Hoan đây mà.

Leo lên sườn núi rồi xuyên qua một khu rừng trúc tía bèn nhìn thấy cánh cửa khép hờ của Tê Hà am, cách khe cửa có thể trông thấy một đại hán đưa lưng về phía bọn họ đang ngồi dưới gốc cây dương trong viện.

Chỉ nhìn thoáng qua Kim Cửu Linh đã kìm lòng không được kêu lên: "Giang huynh!"

Nam nhân nghe tiếng quay đầu, khuôn mặt hắn nhợt nhạt hốc hác nhưng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ uy nghiêm của quản gia Vương phủ ngày trước, hắn đúng là Giang Trọng Uy, Giang Trọng Uy đã mù.

Kim Cửu Linh chấn động, lộ ra vẻ đau khổ: "Đệ đã tới chậm, huynh, huynh dạo này......" Câu kế tiếp hắn đã nói không nên lời, nhìn dáng vẻ của đối phương cũng biết là sống không tốt lắm.

Giang Trọng Uy giọng nói khàn khàn: "Các ngươi vào đây trước đi."
Đợi bọn họ vào cửa, Giang Trọng Uy lại hỏi: "Hiền đệ, khách nhân đi với đệ là ai?"
Kim Cửu Linh: "Là Hoa Mãn Lâu và bằng hữu của y."
Trên mặt Giang Trọng Uy lộ ra vẻ xúc động: "Hoa công tử, kính đã lâu."
Có lẽ trước đây hắn sẽ không xúc động như vậy khi nhìn thấy Hoa Mãn Lâu, nhưng nay đã khác xưa, giờ phút này Hoa Mãn Lâu là người có thể đồng bệnh tương liên với hắn.

Hoa Mãn Lâu sắc mặt như thường: "Tại hạ cũng đã nghe tiếng tốt của Giang tổng quản lâu rồi."
"Giang huynh." Kim Cửu Linh dừng một chút rồi nói tiếp, "Hiện giờ vụ án Tú Hoa Đại Đạo Lục Phiến Môn đã tham gia, đệ sẽ dốc hết sức điều tra, đệ còn mời Lục Tiểu Phụng và bằng hữu của hắn tới hỗ trợ, chắc chắn có thể bắt được Tú Hoa Đại Đạo báo thù cho huynh!"
"Được......!Được." Giang Trọng Uy dùng hai tay nắm chặt tay ghế, khớp xương trắng bệch, gỗ cũng xuất hiện vết nứt.

"Chỉ là hiện giờ manh mối quá ít, Giang huynh có thể cẩn thận nhớ lại tất cả sự việc xảy ra hôm đó không?"
Chuyện này không thể nghi ngờ là một việc rất đau đớn đối với Giang Trọng Uy, hắn vừa định mở miệng rồi lại chợt nhớ ra điều gì, bỗng nhiên lắc đầu: "Mọi chuyện ta đều đã nói cho ngươi hết rồi, nếu có thể, ta cũng hy vọng các ngươi đừng quan tâm đến chuyện này! Người kia võ công rất cao, thậm chí ta chưa bao giờ gặp được người có võ công đáng sợ đến vậy, các ngươi đều không phải đối thủ của hắn! Ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng không phải đối thủ của hắn!"
Đương sự không chịu phối hợp, mọi người cũng không có cách nào.

Sau đó một đạo cô xinh đẹp từ trong phòng đi ra, cứng rắn nhưng không mất lễ độ lấy lý do Giang Trọng Uy cần tĩnh dưỡng hạ lệnh đuổi khách.

Trước khi đi Hoa Mãn Lâu ôn hòa nói với Giang Trọng Uy: "Giang tổng quản, chớ quên ta cũng là một người mù, càng không cần quên, ta vẫn luôn sống rất tốt."
Giang Trọng Uy môi run rẩy một lát, khó khăn thốt ra hai chữ: "Đa tạ."
Mọi người hạ sơn, dọc theo đường đi bầu không khí đầy nặng nề, sau khi đến chân núi Kim Cửu Linh mời bọn họ cùng đi Đông Nam Vương phủ tiếp tục điều tra.

Bây giờ hắn đã thay thế Giang Trọng Uy trở thành quản gia của Đông Nam Vương phủ, có quyền tự do ra vào Vương phủ, huống hồ Đông Nam Vương phủ là một trong số nạn nhân, tất nhiên sẽ không cự tuyệt người tra án ngoài cửa.

Hơn nữa bọn họ đều biết Lục Tiểu Phụng nhất định sẽ tới đây, chỉ cần hắn đến, vậy bước tiếp theo là điều tra Đông Nam Vương phủ.

Thay vì ở chỗ này bị người ta coi là khách không mời mà đến, không bằng quay về ôm cây đợi thỏ.

Tới Đông Nam Vương phủ, Kim Cửu Linh đầu tiên là đi bẩm báo Đông Nam Vương về tiến triển vụ án cùng với lai lịch của Hoa Mãn Lâu và Tô Kết, cuối cùng Đông Nam Vương không tiếp kiến bọn họ, nhưng cho phép bọn họ ở tạm trong Vương phủ.

Tô Kết đã gặp một người rất đặc biệt ở đây.

Một bộ bạch y, một thanh trường kiếm, khuôn mặt tuấn mỹ như ẩn chứa sương tuyết lạnh thấu xương, đôi mắt như hàn tinh khiến người ta khi nhìn vào có cảm giác sắc bén như lưỡi kiếm.

Người này cho anh cảm giác rất quen thuộc, khiến anh nghĩ tới Tây Môn Xuy Tuyết ở Vạn Mai sơn trang, cùng với thiếu niên A Phi quật cường bước đi một mình trong băng tuyết ngập trời.

Người như vậy vốn không nên xuất hiện ở một nơi thế này.

Hoặc là làm bạn với trường kiếm trăng sáng không hỏi thế tục, hoặc là ngồi đàm luận kiếm pháp, quyết đấu sinh tử.

Loại nào cũng tốt thôi, chỉ riêng việc xuất hiện tại Vương phủ đại biểu cho quyền thế danh lợi là không thể.


Kim Cửu Linh cười giới thiệu với bọn họ: "Vị này là Bạch Vân thành chủ, Diệp Cô Thành."
Hoa Mãn Lâu ôn hòa có lễ nói: "Hoá ra là Diệp thành chủ, tại hạ Hoa Mãn Lâu."
Tô Kết nhìn đối phương, anh còn nhớ Lục Tiểu Phụng từng nói có một người kiếm thuật sánh ngang với Tây Môn Xuy Tuyết, đó chính là "Thiên Ngoại Phi Tiên" Diệp Cô Thành.

Không nghĩ tới anh sẽ gặp được vị Kiếm Tiên này sớm như vậy, còn là ở một nơi thế này.

Anh hơi mỉm cười: "Tại hạ Tô Kết."
Diệp Cô Thành nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn Hoa Mãn Lâu nói: "Ta biết ngươi, ngươi là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng."
Hoa Mãn Lâu vẻ mặt không chút ngạc nhiên gật gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Cô Thành đôi mắt hơi sáng lên: "Linh Tê Nhất Chỉ của Lục Tiểu Phụng tiếp được kiếm của ta sao?"
Hoa Mãn Lâu nghe vậy lộ ra nụ cười khổ: "Việc này ta thật sự không biết."
Vấn đề này cho dù là bản thân Lục Tiểu Phụng ở đây, chỉ sợ cũng sẽ trả lời giống vậy.

Diệp Cô Thành vẫn chưa thất vọng, gật gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Ngươi ở đây, thế nên hắn chắc chắn sẽ đến, ta chờ hắn."
Dứt lời xoay người rời đi.

Tô Kết nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên dâng lên một tia đồng tình với Lục Tiểu Phụng.

Người một khi quá nổi danh thì sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức, chẳng hạn như ngươi vĩnh viễn không biết được ngay sau đó ngươi sẽ xuất hiện trên danh sách tử vong của đại lão nào.

Đúng vậy, Tô Kết tin rằng nếu Lục Tiểu Phụng không đỡ được kiếm của Diệp Cô Thành, thế từ nay về sau trên đời này e rằng sẽ không còn người tên Lục Tiểu Phụng.

"Ngươi có vẻ không lo lắng gì cả?" Tô Kết phát hiện Hoa Mãn Lâu vậy mà vẫn vẻ mặt bình thản, không thấy lo âu chút nào.

Hoa Mãn Lâu cười cười: "Ta quả thật không lo lắng, bởi vì ta biết Diệp thành chủ muốn thử Lục Tiểu Phụng là thật, nhưng không định giết hắn cũng là thật.

Chỉ cần vị Thiên Ngoại Phi Tiên này không phải thật sự động sát tâm với Lục Tiểu Phụng, thì ta tin Lục Tiểu Phụng nhất định sẽ có biện pháp."
"Suy cho cùng, hắn là Lục Tiểu Phụng."
Tô Kết cũng bị lời y nói gợi lên hứng thú: "Vậy ta sẽ mỏi mắt mong chờ, xem Lục Tiểu Phụng làm sao tiếp được một kiếm "Thiên ngoại phi tiên" vô cùng hoàn mỹ này."
Sau đó Kim Cửu Linh đưa bọn họ đi xem bảo khố của Vương phủ, nơi quan trọng thế này chắc chắn không thể cho người ngoài đi vào, do đó Tô Kết và Hoa Mãn Lâu chỉ có thể xem xét xung quanh.

Đông Nam Vương phủ có thể nói là cao thủ nhiều như mây, có hơn 600 thủ vệ, chỉ riêng trực đêm đã có 200, bảo khố càng là ưu tiên hàng đầu.

Hơn nữa theo Tô Kết quan sát cả bảo khố đều được xây bằng cự thạch, kín đến nỗi ruồi cũng bay không vào, ngoại trừ lối ra duy nhất, toàn bộ bảo khố là một không gian khép kín.

Tô Kết ngẩng đầu nhìn nóc bảo khố, Kim Cửu Linh chú ý tới ánh mắt của anh, đoán được anh nghĩ gì, bèn giải thích nói: "Dưới ngói của Vương phủ được bố trí một tấm lưới sắt dày ba lớp, cho dù dùng vũ khí sắc bén nhất để cắt cũng phải mất vài canh giờ, hơn nữa nhất định sẽ phát ra tiếng động."
Hoa Mãn Lâu hơi nhíu mày: "Nếu nói như vậy, cả tòa bảo khố có thể nói là kín kẽ không chỗ hở, gần như không ai có thể âm thầm lẻn vào."
Kim Cửu Linh thở dài một tiếng: "Chờ Lục Tiểu Phụng tới sẽ biết thôi, nếu ngay cả hắn cũng không thể lẻn vào bảo khố, thế trên đời này hầu như không ai có thể làm được."
Tô Kết dùng đầu ngón tay vuốt cằm, sau đó ánh mắt hơi chuyển động nhưng lại không nói gì.

Dường như Kim Cửu Linh có con đường đặc biệt để nắm bắt hành tung của Lục Tiểu Phụng.

Ngày thứ hai sau khi dùng cơm tối xong hắn liền báo cho mọi người đêm nay Lục Tiểu Phụng sẽ đến thăm Vương phủ, vì thế bọn họ bèn ngồi ở trong sân chờ, trong đó bao gồm cả Diệp Cô Thành.


Tô Kết ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này hình như có hơi quen quen, anh nghĩ một hồi sau đó nở nụ cười: "Trước đây ta cũng ngồi trong viện thế này để chờ một "Người"."
Hoa Mãn Lâu đặt chén rượu xuống: "Cũng là bằng hữu?"
Tô Kết cong khóe môi: "Là một nữ nhân mặc giá y."
Tay Hoa Mãn Lâu run lên, một ít rượu trào ra làm ướt góc tay áo, trong bóng đêm không người phát hiện.

Kim Cửu Linh kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Tô huynh đã cưới vợ?"
Nụ cười của Tô Kết cứng đờ, nghĩ đến bộ giá y nhuốm đầy máu và nữ nhân cổ bị bẻ gãy rũ xuống cùng với phần bụng bị mổ ra, khóe miệng giật giật: "Không phải, ta chỉ là mặc y phục tân lang bị bắt làm mồi nhử, sau đó đầu thiếu chút nữa đã bị nàng vặn xuống.

Lúc đó ta cũng đang ở trong một cái viện rất lớn, ánh trăng đêm đó cũng rất tròn rất sáng, đặc biệt giống với hôm nay."
Lúc này một bóng người nhẹ nhàng uyển chuyển như chim én vụt qua nóc bảo khố hướng về phía này, Diệp Cô Thành bỗng nhiên mở mắt ra, nháy mắt bay lên nóc nhà.

Kim Cửu Linh cười nói với Tô Kết: "Xem ra tân nương tử chúng ta chờ đêm nay cuối cùng đã tới rồi."
Tô Kết.....!Tô Kết chân thành giơ ngón cái với hắn.

Một đạo kiếm quang giống như lụa trắng xẹt ngang bầu trời đêm, lộng lẫy chói mắt, nhanh tựa sấm sét, kinh diễm khó có thể dùng ngôn từ hình dung.

Giờ khắc này trong thiên địa dường như chỉ còn một kiếm chấn động lòng người này, ngay cả gió cũng như đã ngừng thổi.

Bóng người đại diện cho Lục Tiểu Phụng bị nhát kiếm này ép tới đường cùng, sau lưng hắn là vách tường của bảo khố, muốn tránh cũng không được.

Nhưng giữa lúc điện quang hoả thạch, một kiếm này lại dừng trước ngực Lục Tiểu Phụng, không phải bởi vì Diệp Cô Thành lưu tình, mà vì trong lúc nghìn cân treo sợi tóc Lục Tiểu Phụng không biết dùng cách gì làm ngực của mình xẹp thành một miếng, sau đó trước khi Diệp Cô Thành xuất ra kiếm tiếp theo, nhanh chóng giơ ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm.

Diệp Cô Thành thu kiếm về, sau đó mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn cười trong nhiều ngày nay: "Lục Tiểu Phụng?"
Lục Tiểu Phụng cũng nhìn hắn: "Bạch Vân thành chủ?"
Tô Kết ngồi phía dưới xem xong toàn bộ quá trình trầm ngâm một lát, quả quyết mở miệng: "Chỉ bằng một kiếm vừa rồi, bây giờ hắn mạnh hơn Tây Môn Xuy Tuyết."
- -------------------
Góc giải thích:
*Đại lão: Ý nghĩa giống đại nhân vật, nam thần.

Ý chỉ người có quyền lực, tài năng.

*Trúc tía: Hay còn gọi là trúc tím hay trúc đen.

Cây non có màu tím đen hoặc vàng nâu, xanh lục nhạt; cây trưởng thành có màu tím đến tím đen bóng..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương