Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Tìm Một Bá Tổng
-
Chương 8:
Đã 10 giờ đêm.
Buổi sáng lúc tìm quần áo quá vội vàng, đồ đạc trong vali đều lộn xộn. Cố Sanh gấp chỉnh tề từng bộ quần áo, lấy ra mỹ phẩm dưỡng da mang trở về. Chu Lê An ôm hộp nhựa ở sô pha ăn hoành thánh.
Hoành thánh đóng gói mang đến đây đã không còn nóng lắm, lúc này có chút phình to. Thoạt nhìn cũng không đẹp, nhưng Chu Lê An cũng không để ý.
Lấy cái muỗng plastic mà ăn từng ngụm.
Anh ăn gì cũng rất nhanh, lại không phát ra âm thanh. Rất mau đã ăn xong rồi.
Cố Sanh đỡ đầu gối đứng lên, nhìn thoáng qua người ngồi sô pha bên kia.
Người nọ đưa lưng về phía bên này, hơi cúi đầu ăn đồ ăn mà phòng phục vụ mới vừa đưa tới. Tóc vừa gội xong, đen nhánh mà rũ xuống, áo ngủ khiến làn da ở dưới đèn trắng đến lóa mắt. Cố Sanh còn thấy trên cổ ủa anh có vài vết đỏ tươi như bị ai cào trúng.
Cố Sanh lông mi run lên, lúng ta lúng túng nói: “Cảm ơn anh.”
Chu Lê An nghiêng đầu giương mắt liếc nhìn, ánh mắt rất an tĩnh, rồi lại cố tình làm xương cốt của người khác tê dại.
“Cảm ơn vì cái gì?”
m sắc quạnh quẽ hỗn loạn mang theo một tia ủ rũ, khiến da đầu của cô càng tê rần.
Cố Sanh nghẹn lại, nhanh chóng cúi đầu, quẫn bách mà tránh đi tầm mắt của anh: “Tóm lại, chính là cảm ơn anh.”
Kỳ thật đến đây tìm anh như vậy, hai người nếu phát sinh gì, cô cũng có chuẩn bị tâm lý. Chẳng qua Chu Lê An chỉ lo ăn, chuyện này đương nhiên bị bỏ qua một bên.
Cố Sanh trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngày mai còn có việc, không thể phóng túng sa đọa như vậy.
Chu Lê An không nói lời nào, Cố Sanh cũng không dám nhìn anh lâu, kéo vali vội vàng đi ra cửa: “Vậy thôi, tôi đi trước.”
Ánh mắt phía sau vẫn luôn dõi theo cô, thẳng đến khi cửa đóng lại mới biến mất.
Cố Sanh thở một hơi dài, quay đầu lại nhìn cánh cửa kim loại kia. Giống như con người Chu Lê An vậy, không phải người cùng thế giới với cô. Có cơ hội bên nhau ngắn ngủi đã xem như vận khí không tồi, Cố Sanh lý trí mà khắc chế cảm giác kỳ quái trong lòng.
Gọi xe, trở về chỗ ở mới.
Mấy ngày nay cô quá mệt mỏi, bất luận là tinh thần hay thể chất đều cạn kiệt. Cố Sanh thu dọn qua loa một chút, ngã vào trên nệm liền ngủ luôn.
Lục Nhạn Chu đưa Lâm Thanh Thanh về xong, lần thứ ba móc di động ra, như cũ không có động tĩnh.
Đã ngày thứ ba.
Hắn nhíu mày, ném điện thoại di động vào góc tường để nạp điện. Ném túi xách lên ghế, cầm bộ áo ngủ vào phòng tắm.
Đẩy cửa ra, trong phòng tắm một cổ không khí đầy hơi ẩm hỗn loạn ập vào trước mặt.
Lục Nhạn Chu sửng sốt, bốn năm qua, lần đầu tiên hắn cảm nhận được hơi ẩm trong phòng tắm.
Liếc nhìn máy giặt bên cạnh giỏ tre, quần áo bẩn của ngày hôm qua còn ở đó. Khăn tắm ẩm ướt nhăn dúm treo ở trên giá, dao cạo râu bị ném ở trên bồn rửa tay. Đá cẩm thạch còn lưu vệt nước, phòng tắm hôm nay, thoạt nhìn nhỏ hẹp dơ bẩn rối loạn rất nhiều.
Mặc đồ vào, Lục Nhạn Chu vào phòng tắm, đem quần áo mới thay thế quần áo bẩn ném vào giỏ tre.
Trong phòng yên tĩnh đến từng phút. Rõ ràng ngày thường khi Cố Sanh còn ở đây, cũng không phải nói rất nhiều, nhưng hôm nay chính là trong nhà có chút quá yên tĩnh.
Tâm thần không yên mà tắm xong, hắn lại cầm lấy di động xem.
Khung thoại của Cố Sanh đã bị đè ở phía dưới, không lướt xuống dưới, thì tìm không thấy cô. Lục Nhạn Chu trong lòng cáng ngày càng bất an, trước kia chỉ cần ba ngày, Cố Sanh sẽ không nhịn được nhắn tin cho hắn.
Suy nghĩ, hắn vẫn không nhắn tin cho Cố Sanh.
Thói quen hơn hai mươi năm không phải dễ dàng thay đổi như vậy, Cố Sanh yêu hắn, đã sớm thành bản năng. Lục Nhạn Chu không tin Cố Sanh sẽ vứt bỏ hắn, cô nói chia tay, hắn cũng không có để ở trong lòng.
Lúc đó chỉ là Cố Sanh tức giận nói không lựa lời, bọn họ sắp kết hôn, có thể chia tay gì chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy, Lục Nhạn Chu từ danh bạ tìm được Tạ Tư Vũ.
Lại nói tiếp, hắn, Cố Sanh, còn có Tạ Tư Vũ, ba người kỳ thật là cùng nhau lớn lên. Bọn họ ba người ở cùng tiểu khu, Cố gia cùng Lục gia là đối diện, nhà của Tạ Tư Vũ cụng ở gần đó. Ba người còn là bạn học cùng lớp.
Theo lý thuyết ba người hẳn là đều rất quen thuộc. Nhưng Tạ Tư Vũ cùng Lục Nhạn Chu chính là không ưa nhau. Hai người từ nhỏ đến lớn tranh hạng nhất, Tạ Tư Vũ luôn tranh với Lục Nhạn Chu. Trong lòng rất chán ghét hắn. Lục Nhạn Chu lại đặc biệt cao ngạo, Tạ Tư Vũ chán ghét hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ không thích cô ấy. Nếu không phải Cố Sanh ở giữa giải hòa, hai người cũng không thèm thêm WeChat lẫn nhau.
Khi Tạ Tư Vũ nhận được cuộc gọi của Lục Nhạn Chu, có chút khiếp sợ: “Cậu tìm tôi làm gì?”
Vừa mở miệng đã khiến đối phương nghẹn họng khiến Lục Nhạn Chu nhíu mày.
Nhẫn nhịn, Lục Nhạn Chu tận lực bình thản: “A Sanh vẫn ổn chứ?”
“?”Tạ Tư Vũ bị hắn hỏi đến không thể hiểu được, dừng một chút, nổi trận lôi đình: “Cậu ấy ổn không, cậu tới hỏi tôi? Lục Nhạn Chu, cậu không cảm thấy khôi hài à, rốt cuộc cậu là bạn trai của Cố Sanh, hay là tôi mới là bạn trai của cậu ấy? Bạn gái của cậu thế nào, cậu lại đi hỏi tôi?”
Lục Nhạn Chu bị cô nói đến khó chịu, cũng không có biện pháp tâm bình khí hòa: “Được rồi, không có việc gì, hai ngày này cậu chiếu cố cô ấy một chút. Cúp máy đây.”
Nói xong hắn liền cúp máy.
Tạ Tư Vũ nhìn chằm chằm vào điện thoại, bất lực mà tức giận: “Đồ khốn.”
Hai ngày này, Tạ Tư Vũ nghe được một ít tin đồn nhảm nhí. Cũng không biết cái miệng rộng nào nói hươu nói vượn, mấy hộ sĩ ở phòng cho rằng Lục Nhạn Chu là đối tượng kết hôn của cô.
Tạ Tư Vũ không biết nói gì, hồi lâu mới giải thích rõ ràng, Lục Nhạn Chu không phải đối tượng kết hôn của cô, mà là bạn trai của bạn tốt.
Bất quá, thân thể của Cố Sanh không xảy ra việc gì đi? Sao đi xem bệnh cũng không nói tiếng nào với cô.
Vốn dĩ muốn gọi điện hỏi một chút, nhưng vừa thấy thời gian, 11 giờ rưỡi. Suy đoán Cố Sanh hẳn là ngủ, liền không gọi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại gọi lại cho Lục Nhạn Chu.
Tạ Tư Vũ cũng không phải là người có tính tình tốt, tố chất là có, nhưng lúc đối với Lục Nhạn Chu thì thực sự không tốt lắm.
Điện thoại chuyển tiếp được, cô khuếch đại âm thanh mà mắng.
Lục Nhạn Chu bên kia không thể hiểu được bỗng dưng bị ăn mắng.
Bất quá cũng không phản bác, bất an trong lòng cũng vơi đi nhiều.
Dựa trên thái độ của Tạ Tư Vũ, cũng đại biểu cho Cố Sanh. Cô ấy cũng sẽ mắng hắn, điều đó cho thấy Cố Sanh vẫn còn rất để ý hắn.
Lục Nhạn Chu yên tâm thoải mái đi ngủ.
Cố Sanh không biết Tạ Tư Vũ bởi vì chuyện của cô, cả buổi tối gọi điện thoại mắng Lục Nhạn Chu. Cô đã quyết định tỉnh lại, sẽ không lừa gạt chính mình. 5 giờ sáng cô thức dậy tập thể dục.
Phòng tập ở nhà mới còn chưa hoàn thiện, nhưng cũng đã dọn dẹp đồ đạc bên trong. Cố Sanh làm nóng người, liền bắt đầu mở video bắt chước theo động tác.
Về nước bốn năm, cô thật sự chậm trễ rất nhiều.
Động tác của《 nở rộ 》 xác thật khó, nhưng đối với Cố Sanh là một vũ công đã được mài giũa kỹ càng, cũng không tính là quá khó. Nhớ kỹ toàn bộ động tác, chỉ cần xem một lần.
Không có gương, Cố Sanh trước theo âm nhạc mà nhảy một lần.
Không biết có phải hay không mà ngày hôm qua Vương Phi Dư nói cho lời đó khiến cô áp lực, bỗng đoạn cuối cô mất thăng bằng, ngã mạnh trên mặt đất.
Cố Sanh theo bản năng lấy cánh tay chống xuống mặt đất, không làm thế, dây chằng của cô có thể bị tổn thương.
Đã lâu, cô thở hồng hộc mà ngồi dưới đất, nắm bình nước trong tay khống chế không được mà run.
So với bốn năm trước khi mới vừa về nước, thể lực giảm xuống rất nhiều, ngược lại không xem như vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất, là độ linh hoạt của tay chân cùng việc khống chế lực trở nên kém. Yêu cầu của độc vũ cùng đàn vũ đối với tố chất thân thể không giống nhau, cô cho rằng cô vốn thành thạo đàn vũ, nhưng không ngờ độc vũ cô lại yếu đến thế.
Trong lòng sự hối tiếc như thủy triều từng chút dâng lên, Cố Sanh bắt đầu hận chính mình mấy năm nay mơ màng hồ đồ.
Mồ hôi từng giọt rơi trên đất, Cố Sanh một hơi đem nước uống xong.
Đứng dậy đi thay quần áo.
Hối hận cũng vô dụng, không muốn thua quá khó coi, chỉ có thể từng chút đem kiến thức cơ bản luyện tập lại. Cố Sanh đi tắm rửa, đơn giản làm sandwich, sau đó khóa cửa đến vũ đoàn.
Trong nhà không có gương, phòng luyện tập cũng vậy.
Cố Sanh vừa đến vũ đoàn. Người trông cửa cũng vừa mới tới, nhìn cô có chút kinh ngạc. Bất quá người trông cửa không biết nhiều chuyện trong vũ đoàn, có người tới, cầm chìa khóa mở cửa là được.
Luyện một lần, hai lần, ba lần.
Cố Sanh nhảy đến lần thứ ba đã kiệt sức. Cô mất sức rất nhanh, mồ hôi làm ướt cả vũ phục.
Cố Sanh trong lòng biết rằng cố quá thành quá cố. Liền luyện tập từng bước một. Nhưng sự hối hận mãnh liệt cùng sốt ruột muốn trở lại, làm cô không có biện pháp lý trí, kiệt sức cũng tiếp tục nhảy.
“Không thể nhảy nữa thì đừng nhảy?” Lý Oánh Oánh nói vang lên, “Cô nhìn xem bộ dáng chật vật này của cô.”
Cô ta khoanh tay, dựa vào cửa, châm chọc nhìn Cố Sanh.
Lý Oánh Oánh tuy rằng độc miệng, thường ghen ghét. Nhưng cũng là người cần cù nhất trong đoàn. Thiên phú của cô ta không bằng Vương Phi Dư, lại cũng đủ chăm chỉ. Mỗi ngày đến vũ đoàn sớm nhất, rời đi cũng trễ nhất. Gần đây liền thấy Cố Sanh ở phòng luyện tập.
Lần một rồi đến lần hai cô ta chịu đựng không nói chuyện. Lần thứ ba, coi chừng Cố Sanh nhảy quá kém mới nhịn không được: “Tôi còn tưởng rằng cô rất mạnh……”
Vốn dĩ cô ta đối với Cố Sanh có địch ý rất lớn, vì danh hiệu quán quân DWC vốn có nhiều người tranh giành.
“Đi thôi, không có gì đẹp.” Lý Oánh Oánh không muốn nhìn, kêu học muội đi, “Đã từng là người giỏi độc vũ nhất của vũ đoàn, chậc chậc, cũng chỉ ở trình độ này.”
Học muội nhìn Cố Sanh, nhún vai, đi theo Lý Oánh Oánh rời đi.
Cố Sanh sắc mặt một mảnh trắng bệch. Cô ngồi dưới đất, không ngẩng đầu. Tuy rằng Lý Oánh Oánh nói chính là sự thật, Cố Sanh vẫn là bị cô ta đâm vào trái tim.
Hôm nay Cố Sanh không về sớm. Vẫn luôn ở vũ đoàn đợi cho trời tối mới đi.
Trong lòng lần thứ tư nói với chính mình cần kiên nhẫn, cô còn trẻ, mới 25 tuổi. Chỉ cần vất vả chút, còn có thể luyện lại như cũ. Nhưng đến vũ đoàn đã lâu, vẫn là nhịn không được ảm đạm. Trong lòng phảng phất đè ép một cục đá lớn.
Về đến nhà, Cố Sanh thu dọn một chút, đến siêu thị gần đó.
Độ linh hoạt cùng lực khống chế là kỹ năng, yêu cầu thời gian luyện tập lớn. Thể lực cùng ăn uống đóng vai trò quan trọng. Cố Sanh đã từng thường xuyên nấu cơm, nhưng đều là vì Lục Nhạn Chu, chính mình kỳ thật không ăn gì nhiều. Hiện tại không ăn không được, cô cần thể lực tốt.
Phòng mới được trang bị rất hoàn thiện, gần đó lại có siêu thị rất lớn.
Cố Sanh kéo xe đẩy, đến khu thực phẩm tươi sống cầm chút bò bít tết cùng rau quả. Mười ngày kế tiếp, cô sẽ phong bế luyện tập. Điệu nhảy《 nở rộ 》này, chỉ mình có khả năng nhảy đến tốt nhất. Không nhất định phải có được tư cách dự thi trong vũ đoàn, chỉ là trước mặt mọi người được Diêm lão sư tín nhiệm, cô không muốn mười ngày sau mất mặt trước những người trẻ tuổi.
Những lời của Lý Oánh Oánh, cô không muốn nghe lần thứ hai.
Cố Sanh trong xương cốt là người rất hiếu chiến, nếu không lúc trước cũng sẽ không phải là nhân tài của nhân tài.
Mới vừa rời siêu thị, liền ở cửa siêu thị gặp một người quen.
Rõ ràng cùng Lâm Thanh Thanh chưa chính thức gặp mặt, nhưng trong đám người, Cố Sanh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta.
Lâm Thanh Thanh thoạt nhìn không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng cuồng loạn. Đứng bên cạnh cô ta là một người. Trong tay cầm hai túi đồ ăn to, giống như mới từ siêu thị ra.
Cô ta đang gọi điện thoại, không biết điện thoại bên kia nói gì đó, Lâm Thanh Thanh biểu tình âm trầm.
Cố Sanh không muốn nghe lén, nhưng Lâm Thanh Thanh rất lớn tiếng: “…… Chỉ cần một ngày tôi không ký tên, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Tài sản trong nước của anh, tôi có tư cách chi phối! William tôi nói cho anh, tôi còn ở, hồ ly tinh kia vĩnh viễn không thể ra ánh sáng! “
Cô ta vừa khóc vừa uy hiếp: “Cô ta còn học đại học đúng không? Tôi biết trường học của ả ở đâu. Anh bức tôi, tin hay không tôi khiến nó không tốt nghiệp được!”
“Chị, chị, chị nhỏ giọng chút.”
Nam sinh kia chú ý tới ánh mắt của Cố Sanh, xấu hổ mà lắc cánh tay của Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh kích động, hoàn toàn nghe không vào: “Anh kiện à! Anh cứ kiện đi! Là anh xuất quỹ, lại không phải tôi…… Lại nói thân thể của tôi có vấn đề, nhưng khi kết hôn anh cũng không phải nói như vậy.”
Tâm tình của Cố Sanh có chút phức tạp, bạch nguyệt quang hoàn mỹ vô khuyết trong lòng Lục Nhạn Chu, nguyên lai sinh hoạt cũng đầy lông gà.
Không nghe nữa, cô cầm theo hai túi đồ ăn lớn rời đi.
Về đến nhà, Cố Sanh chiên bò bít tết, ép một ly nước hoa quả tươi.
Chậm rãi cắt bò bít tết, cô bỗng nhiên phát hiện chính mình đã lâu không nhớ Lục Nhạn Chu. Mấy năm qua đi, chỉ cần không làm gì cô liền sẽ muốn biết Lục Nhạn Chu đang làm gì, sẽ cân nhắc làm món gì để có thể khiến hắn ăn nhiều một chút.
Cố Sanh cầm lấy di động, hôm nay vì chuyên tâm luyện tập, di động một ngày đều trong trạng thái tắt máy.
Cô mở máy, trên màn hình có một cuộc gọi nhỡ, đến từ Tạ Tư Vũ.
Cố Sanh gọi lại cho Tạ Tư Vũ.
Tạ Tư Vũ rất nhanh đã bắt máy.
Cố Sanh có nhắn WeChat vào buổi sáng. Đã giải thích qua, cô không có bệnh phụ khoa bệnh. Đi xem phụ khoa chính là Lâm Thanh Thanh. Bất quá khi đó Tạ Tư Vũ phỏng chừng chưa tỉnh, không hỏi kỹ càng tỉ mỉ.
Hiện tại điện thoại gọi được, Tạ Tư Vũ liền vội vàng hỏi chuyện này.
“Tớ không rõ lắm.”
Ngày đó ở bệnh viện gặp được hai người, Cố Sanh không còn gặp lại Lục Nhạn Chu, Lục Nhạn Chu cũng không giải thích gì với cô.
“Cậu sao có thể không hỏi?” Tạ Tư Vũ phải bị tính cách của Cố Sanh làm cho tức chết, “Ai ngốc tử, đó là bạn trai của cậu đó! Là nam nhân sẽ cùng cậu lãnh chứng! Hắn lén cậu dẫn bạn gái cũ xem bệnh, còn vài lần dẫn theo, cậu là người chết hay sao mà cậu không biết!”
“Đã chia tay.”
Cố Sanh đột nhiên nói một câu, làm Tạ Tư Vũ bất ngờ: “Cậu…… Sao chứ?”
“Tớ nói, chia tay.” Cố Sanh nuốt xuống bò bít tết trong miệng, từng câu từng chữ, “Tư Vũ, tớ nghĩ thông suốt.”
Tạ Tư Vũ trầm mặc.
Tuy rằng vẫn luôn mắng cô óc heo, bắt được cơ hội liền khuyên chia tay. Nhưng không ai rọ hơn Tạ Tư Vũ, nhiều năm như vậy, Cố Sanh yêu Lục Nhạn Chu sâu đậm bao nhiêu. Từ sơ trung bắt đầu, mãi cho đến hiện tại, chưa từng từ bỏ. Đột nhiên như vậy, cô có chút lo toan: “Chuyện lãnh chứng thì sao? Tớ nhớ rõ cậu nói, tháng 5 ngày hai mươi lãnh chứng.”
“Không lãnh,” Cố Sanh buông dao nĩa, “Ngày đó anh ta bồi Lâm Thanh Thanh, một đêm không về.”
Tạ Tư Vũ một câu chửi tục: “Tên chó này dám đối với cậu như vậy, sao cậu không đánh hắn cho tớ! Nha đầu chết tiệt này sao hiền vậy chứ, cậu phải lấy chén, bàn, ghế ném vào đầu tên khốn đó, bộ cậu không với tay tới à! Lâm Thanh Thanh đến khám phụ khoa, còn cậu không phải bị xe đụng sao?! “
“Ai da tức chết tớ, ai da tớ muốn bạo lực quá……”
Tạ Tư Vũ che lại trái tim, tức giận đến đau tim: “Cậu cứ vậy mà cam chịu sao?”
“Không, tớ tát anh ta một cái, dọn ra chỗ khác.”
“Sao? Đánh hắn, đánh vào mặt. Từ từ, cậu dọn ra! Cậu có thể dọn chỗ nào?” Tạ Tư Vũ càng tức giận, “Ở đế đô một người quen cậu đều không có, cậu có thể dọn chỗ nào chứ!”
Từ lúc gặp được Lục Nhạn Chu bồi Lâm Thanh Thanh đi bệnh viện đến bây giờ, Cố Sanh bị ủy khuất, một giọt nước mắt đều chưa từng rơi. Tạ Tư Vũ nói như vậy, cô bỗng nhiên ấm ức.
Cố Sanh ở trong điện thoại mà khóc, khụt khịt, biến thành gào khóc.
Tạ Tư Vũ vốn đang muốn mắng cô hai câu, thấy cô khóc đến chua xót: “Hiện tại cậu ở đâu vậy?”
Cố Sanh nói địa chỉ.
Tạ Tư Vũ nói cái gì cũng chưa nói, lái xe, thẳng đến chỗ ở mới của Cố Sanh.
Chỗ ở mới rất gần mười viện, lái xe chỉ cần mười lăm phút.
Tạ Tư Vũ xách bốn vại bia cùng một túi gà rán, vừa đến liền quan sát khắp nơi. Sau đó ghé vào cửa sổ, nhìn chằm chằm một chỗ. Cố Sanh liền đi theo sau cô, có chút kỳ quái, không biết cô đang xem cái gì.
Hồi lâu, Tạ Tư Vũ thần bí mà cười một chút: “Không có gì, cậu thuê phòng này khá tốt.”
Ném bốn vại bia trên mặt đất, thùng thùng vài tiếng vang.
Tạ Tư Vũ cũng mặc kệ trên mặt đất có sạch sẽ không, ngồi xếp bằng: “Chia tay cũng tốt, chia tay rồi tìm người tốt hơn. Bệnh viện của chúng tớ trai tốt không ít, nhân tài càng nhiều, hôm nào tớ giới thiệu cho cậu một người. Tên khốn Lục Nhạn Chu không phải yêu mù quáng rồi sao? Làm hắn hối hận đi thôi.”
Cố Sanh: “…… Hiện tại tớ không có tâm tình.”
“Xem mắt còn muốn tâm tình gì?”
Tạ Tư Vũ liếc cô một cái, khui bia: “Cũ không đi, mới không tới! Trị thất tình, biện pháp tốt nhất chính là đón nhận một nam nhân mới! Gần đây nhi khoa có một anh bác sĩ rất đẹp trai, hôm nào cùng tớ đi gặp?”
“Mấy ngày nay tớ rất bận……”
“Tỷ tỷ, nhà cậu cách mười viện, lái xe chỉ cần mười lăm phút.”
Tạ Tư Vũ giải quyết dứt khoát: “Cứ vậy đi, cuối tuần này chúng ta phải gặp người đó, cậu cùng tớ đi.”
Buổi sáng lúc tìm quần áo quá vội vàng, đồ đạc trong vali đều lộn xộn. Cố Sanh gấp chỉnh tề từng bộ quần áo, lấy ra mỹ phẩm dưỡng da mang trở về. Chu Lê An ôm hộp nhựa ở sô pha ăn hoành thánh.
Hoành thánh đóng gói mang đến đây đã không còn nóng lắm, lúc này có chút phình to. Thoạt nhìn cũng không đẹp, nhưng Chu Lê An cũng không để ý.
Lấy cái muỗng plastic mà ăn từng ngụm.
Anh ăn gì cũng rất nhanh, lại không phát ra âm thanh. Rất mau đã ăn xong rồi.
Cố Sanh đỡ đầu gối đứng lên, nhìn thoáng qua người ngồi sô pha bên kia.
Người nọ đưa lưng về phía bên này, hơi cúi đầu ăn đồ ăn mà phòng phục vụ mới vừa đưa tới. Tóc vừa gội xong, đen nhánh mà rũ xuống, áo ngủ khiến làn da ở dưới đèn trắng đến lóa mắt. Cố Sanh còn thấy trên cổ ủa anh có vài vết đỏ tươi như bị ai cào trúng.
Cố Sanh lông mi run lên, lúng ta lúng túng nói: “Cảm ơn anh.”
Chu Lê An nghiêng đầu giương mắt liếc nhìn, ánh mắt rất an tĩnh, rồi lại cố tình làm xương cốt của người khác tê dại.
“Cảm ơn vì cái gì?”
m sắc quạnh quẽ hỗn loạn mang theo một tia ủ rũ, khiến da đầu của cô càng tê rần.
Cố Sanh nghẹn lại, nhanh chóng cúi đầu, quẫn bách mà tránh đi tầm mắt của anh: “Tóm lại, chính là cảm ơn anh.”
Kỳ thật đến đây tìm anh như vậy, hai người nếu phát sinh gì, cô cũng có chuẩn bị tâm lý. Chẳng qua Chu Lê An chỉ lo ăn, chuyện này đương nhiên bị bỏ qua một bên.
Cố Sanh trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngày mai còn có việc, không thể phóng túng sa đọa như vậy.
Chu Lê An không nói lời nào, Cố Sanh cũng không dám nhìn anh lâu, kéo vali vội vàng đi ra cửa: “Vậy thôi, tôi đi trước.”
Ánh mắt phía sau vẫn luôn dõi theo cô, thẳng đến khi cửa đóng lại mới biến mất.
Cố Sanh thở một hơi dài, quay đầu lại nhìn cánh cửa kim loại kia. Giống như con người Chu Lê An vậy, không phải người cùng thế giới với cô. Có cơ hội bên nhau ngắn ngủi đã xem như vận khí không tồi, Cố Sanh lý trí mà khắc chế cảm giác kỳ quái trong lòng.
Gọi xe, trở về chỗ ở mới.
Mấy ngày nay cô quá mệt mỏi, bất luận là tinh thần hay thể chất đều cạn kiệt. Cố Sanh thu dọn qua loa một chút, ngã vào trên nệm liền ngủ luôn.
Lục Nhạn Chu đưa Lâm Thanh Thanh về xong, lần thứ ba móc di động ra, như cũ không có động tĩnh.
Đã ngày thứ ba.
Hắn nhíu mày, ném điện thoại di động vào góc tường để nạp điện. Ném túi xách lên ghế, cầm bộ áo ngủ vào phòng tắm.
Đẩy cửa ra, trong phòng tắm một cổ không khí đầy hơi ẩm hỗn loạn ập vào trước mặt.
Lục Nhạn Chu sửng sốt, bốn năm qua, lần đầu tiên hắn cảm nhận được hơi ẩm trong phòng tắm.
Liếc nhìn máy giặt bên cạnh giỏ tre, quần áo bẩn của ngày hôm qua còn ở đó. Khăn tắm ẩm ướt nhăn dúm treo ở trên giá, dao cạo râu bị ném ở trên bồn rửa tay. Đá cẩm thạch còn lưu vệt nước, phòng tắm hôm nay, thoạt nhìn nhỏ hẹp dơ bẩn rối loạn rất nhiều.
Mặc đồ vào, Lục Nhạn Chu vào phòng tắm, đem quần áo mới thay thế quần áo bẩn ném vào giỏ tre.
Trong phòng yên tĩnh đến từng phút. Rõ ràng ngày thường khi Cố Sanh còn ở đây, cũng không phải nói rất nhiều, nhưng hôm nay chính là trong nhà có chút quá yên tĩnh.
Tâm thần không yên mà tắm xong, hắn lại cầm lấy di động xem.
Khung thoại của Cố Sanh đã bị đè ở phía dưới, không lướt xuống dưới, thì tìm không thấy cô. Lục Nhạn Chu trong lòng cáng ngày càng bất an, trước kia chỉ cần ba ngày, Cố Sanh sẽ không nhịn được nhắn tin cho hắn.
Suy nghĩ, hắn vẫn không nhắn tin cho Cố Sanh.
Thói quen hơn hai mươi năm không phải dễ dàng thay đổi như vậy, Cố Sanh yêu hắn, đã sớm thành bản năng. Lục Nhạn Chu không tin Cố Sanh sẽ vứt bỏ hắn, cô nói chia tay, hắn cũng không có để ở trong lòng.
Lúc đó chỉ là Cố Sanh tức giận nói không lựa lời, bọn họ sắp kết hôn, có thể chia tay gì chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy, Lục Nhạn Chu từ danh bạ tìm được Tạ Tư Vũ.
Lại nói tiếp, hắn, Cố Sanh, còn có Tạ Tư Vũ, ba người kỳ thật là cùng nhau lớn lên. Bọn họ ba người ở cùng tiểu khu, Cố gia cùng Lục gia là đối diện, nhà của Tạ Tư Vũ cụng ở gần đó. Ba người còn là bạn học cùng lớp.
Theo lý thuyết ba người hẳn là đều rất quen thuộc. Nhưng Tạ Tư Vũ cùng Lục Nhạn Chu chính là không ưa nhau. Hai người từ nhỏ đến lớn tranh hạng nhất, Tạ Tư Vũ luôn tranh với Lục Nhạn Chu. Trong lòng rất chán ghét hắn. Lục Nhạn Chu lại đặc biệt cao ngạo, Tạ Tư Vũ chán ghét hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ không thích cô ấy. Nếu không phải Cố Sanh ở giữa giải hòa, hai người cũng không thèm thêm WeChat lẫn nhau.
Khi Tạ Tư Vũ nhận được cuộc gọi của Lục Nhạn Chu, có chút khiếp sợ: “Cậu tìm tôi làm gì?”
Vừa mở miệng đã khiến đối phương nghẹn họng khiến Lục Nhạn Chu nhíu mày.
Nhẫn nhịn, Lục Nhạn Chu tận lực bình thản: “A Sanh vẫn ổn chứ?”
“?”Tạ Tư Vũ bị hắn hỏi đến không thể hiểu được, dừng một chút, nổi trận lôi đình: “Cậu ấy ổn không, cậu tới hỏi tôi? Lục Nhạn Chu, cậu không cảm thấy khôi hài à, rốt cuộc cậu là bạn trai của Cố Sanh, hay là tôi mới là bạn trai của cậu ấy? Bạn gái của cậu thế nào, cậu lại đi hỏi tôi?”
Lục Nhạn Chu bị cô nói đến khó chịu, cũng không có biện pháp tâm bình khí hòa: “Được rồi, không có việc gì, hai ngày này cậu chiếu cố cô ấy một chút. Cúp máy đây.”
Nói xong hắn liền cúp máy.
Tạ Tư Vũ nhìn chằm chằm vào điện thoại, bất lực mà tức giận: “Đồ khốn.”
Hai ngày này, Tạ Tư Vũ nghe được một ít tin đồn nhảm nhí. Cũng không biết cái miệng rộng nào nói hươu nói vượn, mấy hộ sĩ ở phòng cho rằng Lục Nhạn Chu là đối tượng kết hôn của cô.
Tạ Tư Vũ không biết nói gì, hồi lâu mới giải thích rõ ràng, Lục Nhạn Chu không phải đối tượng kết hôn của cô, mà là bạn trai của bạn tốt.
Bất quá, thân thể của Cố Sanh không xảy ra việc gì đi? Sao đi xem bệnh cũng không nói tiếng nào với cô.
Vốn dĩ muốn gọi điện hỏi một chút, nhưng vừa thấy thời gian, 11 giờ rưỡi. Suy đoán Cố Sanh hẳn là ngủ, liền không gọi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại gọi lại cho Lục Nhạn Chu.
Tạ Tư Vũ cũng không phải là người có tính tình tốt, tố chất là có, nhưng lúc đối với Lục Nhạn Chu thì thực sự không tốt lắm.
Điện thoại chuyển tiếp được, cô khuếch đại âm thanh mà mắng.
Lục Nhạn Chu bên kia không thể hiểu được bỗng dưng bị ăn mắng.
Bất quá cũng không phản bác, bất an trong lòng cũng vơi đi nhiều.
Dựa trên thái độ của Tạ Tư Vũ, cũng đại biểu cho Cố Sanh. Cô ấy cũng sẽ mắng hắn, điều đó cho thấy Cố Sanh vẫn còn rất để ý hắn.
Lục Nhạn Chu yên tâm thoải mái đi ngủ.
Cố Sanh không biết Tạ Tư Vũ bởi vì chuyện của cô, cả buổi tối gọi điện thoại mắng Lục Nhạn Chu. Cô đã quyết định tỉnh lại, sẽ không lừa gạt chính mình. 5 giờ sáng cô thức dậy tập thể dục.
Phòng tập ở nhà mới còn chưa hoàn thiện, nhưng cũng đã dọn dẹp đồ đạc bên trong. Cố Sanh làm nóng người, liền bắt đầu mở video bắt chước theo động tác.
Về nước bốn năm, cô thật sự chậm trễ rất nhiều.
Động tác của《 nở rộ 》 xác thật khó, nhưng đối với Cố Sanh là một vũ công đã được mài giũa kỹ càng, cũng không tính là quá khó. Nhớ kỹ toàn bộ động tác, chỉ cần xem một lần.
Không có gương, Cố Sanh trước theo âm nhạc mà nhảy một lần.
Không biết có phải hay không mà ngày hôm qua Vương Phi Dư nói cho lời đó khiến cô áp lực, bỗng đoạn cuối cô mất thăng bằng, ngã mạnh trên mặt đất.
Cố Sanh theo bản năng lấy cánh tay chống xuống mặt đất, không làm thế, dây chằng của cô có thể bị tổn thương.
Đã lâu, cô thở hồng hộc mà ngồi dưới đất, nắm bình nước trong tay khống chế không được mà run.
So với bốn năm trước khi mới vừa về nước, thể lực giảm xuống rất nhiều, ngược lại không xem như vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất, là độ linh hoạt của tay chân cùng việc khống chế lực trở nên kém. Yêu cầu của độc vũ cùng đàn vũ đối với tố chất thân thể không giống nhau, cô cho rằng cô vốn thành thạo đàn vũ, nhưng không ngờ độc vũ cô lại yếu đến thế.
Trong lòng sự hối tiếc như thủy triều từng chút dâng lên, Cố Sanh bắt đầu hận chính mình mấy năm nay mơ màng hồ đồ.
Mồ hôi từng giọt rơi trên đất, Cố Sanh một hơi đem nước uống xong.
Đứng dậy đi thay quần áo.
Hối hận cũng vô dụng, không muốn thua quá khó coi, chỉ có thể từng chút đem kiến thức cơ bản luyện tập lại. Cố Sanh đi tắm rửa, đơn giản làm sandwich, sau đó khóa cửa đến vũ đoàn.
Trong nhà không có gương, phòng luyện tập cũng vậy.
Cố Sanh vừa đến vũ đoàn. Người trông cửa cũng vừa mới tới, nhìn cô có chút kinh ngạc. Bất quá người trông cửa không biết nhiều chuyện trong vũ đoàn, có người tới, cầm chìa khóa mở cửa là được.
Luyện một lần, hai lần, ba lần.
Cố Sanh nhảy đến lần thứ ba đã kiệt sức. Cô mất sức rất nhanh, mồ hôi làm ướt cả vũ phục.
Cố Sanh trong lòng biết rằng cố quá thành quá cố. Liền luyện tập từng bước một. Nhưng sự hối hận mãnh liệt cùng sốt ruột muốn trở lại, làm cô không có biện pháp lý trí, kiệt sức cũng tiếp tục nhảy.
“Không thể nhảy nữa thì đừng nhảy?” Lý Oánh Oánh nói vang lên, “Cô nhìn xem bộ dáng chật vật này của cô.”
Cô ta khoanh tay, dựa vào cửa, châm chọc nhìn Cố Sanh.
Lý Oánh Oánh tuy rằng độc miệng, thường ghen ghét. Nhưng cũng là người cần cù nhất trong đoàn. Thiên phú của cô ta không bằng Vương Phi Dư, lại cũng đủ chăm chỉ. Mỗi ngày đến vũ đoàn sớm nhất, rời đi cũng trễ nhất. Gần đây liền thấy Cố Sanh ở phòng luyện tập.
Lần một rồi đến lần hai cô ta chịu đựng không nói chuyện. Lần thứ ba, coi chừng Cố Sanh nhảy quá kém mới nhịn không được: “Tôi còn tưởng rằng cô rất mạnh……”
Vốn dĩ cô ta đối với Cố Sanh có địch ý rất lớn, vì danh hiệu quán quân DWC vốn có nhiều người tranh giành.
“Đi thôi, không có gì đẹp.” Lý Oánh Oánh không muốn nhìn, kêu học muội đi, “Đã từng là người giỏi độc vũ nhất của vũ đoàn, chậc chậc, cũng chỉ ở trình độ này.”
Học muội nhìn Cố Sanh, nhún vai, đi theo Lý Oánh Oánh rời đi.
Cố Sanh sắc mặt một mảnh trắng bệch. Cô ngồi dưới đất, không ngẩng đầu. Tuy rằng Lý Oánh Oánh nói chính là sự thật, Cố Sanh vẫn là bị cô ta đâm vào trái tim.
Hôm nay Cố Sanh không về sớm. Vẫn luôn ở vũ đoàn đợi cho trời tối mới đi.
Trong lòng lần thứ tư nói với chính mình cần kiên nhẫn, cô còn trẻ, mới 25 tuổi. Chỉ cần vất vả chút, còn có thể luyện lại như cũ. Nhưng đến vũ đoàn đã lâu, vẫn là nhịn không được ảm đạm. Trong lòng phảng phất đè ép một cục đá lớn.
Về đến nhà, Cố Sanh thu dọn một chút, đến siêu thị gần đó.
Độ linh hoạt cùng lực khống chế là kỹ năng, yêu cầu thời gian luyện tập lớn. Thể lực cùng ăn uống đóng vai trò quan trọng. Cố Sanh đã từng thường xuyên nấu cơm, nhưng đều là vì Lục Nhạn Chu, chính mình kỳ thật không ăn gì nhiều. Hiện tại không ăn không được, cô cần thể lực tốt.
Phòng mới được trang bị rất hoàn thiện, gần đó lại có siêu thị rất lớn.
Cố Sanh kéo xe đẩy, đến khu thực phẩm tươi sống cầm chút bò bít tết cùng rau quả. Mười ngày kế tiếp, cô sẽ phong bế luyện tập. Điệu nhảy《 nở rộ 》này, chỉ mình có khả năng nhảy đến tốt nhất. Không nhất định phải có được tư cách dự thi trong vũ đoàn, chỉ là trước mặt mọi người được Diêm lão sư tín nhiệm, cô không muốn mười ngày sau mất mặt trước những người trẻ tuổi.
Những lời của Lý Oánh Oánh, cô không muốn nghe lần thứ hai.
Cố Sanh trong xương cốt là người rất hiếu chiến, nếu không lúc trước cũng sẽ không phải là nhân tài của nhân tài.
Mới vừa rời siêu thị, liền ở cửa siêu thị gặp một người quen.
Rõ ràng cùng Lâm Thanh Thanh chưa chính thức gặp mặt, nhưng trong đám người, Cố Sanh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta.
Lâm Thanh Thanh thoạt nhìn không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng cuồng loạn. Đứng bên cạnh cô ta là một người. Trong tay cầm hai túi đồ ăn to, giống như mới từ siêu thị ra.
Cô ta đang gọi điện thoại, không biết điện thoại bên kia nói gì đó, Lâm Thanh Thanh biểu tình âm trầm.
Cố Sanh không muốn nghe lén, nhưng Lâm Thanh Thanh rất lớn tiếng: “…… Chỉ cần một ngày tôi không ký tên, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Tài sản trong nước của anh, tôi có tư cách chi phối! William tôi nói cho anh, tôi còn ở, hồ ly tinh kia vĩnh viễn không thể ra ánh sáng! “
Cô ta vừa khóc vừa uy hiếp: “Cô ta còn học đại học đúng không? Tôi biết trường học của ả ở đâu. Anh bức tôi, tin hay không tôi khiến nó không tốt nghiệp được!”
“Chị, chị, chị nhỏ giọng chút.”
Nam sinh kia chú ý tới ánh mắt của Cố Sanh, xấu hổ mà lắc cánh tay của Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh kích động, hoàn toàn nghe không vào: “Anh kiện à! Anh cứ kiện đi! Là anh xuất quỹ, lại không phải tôi…… Lại nói thân thể của tôi có vấn đề, nhưng khi kết hôn anh cũng không phải nói như vậy.”
Tâm tình của Cố Sanh có chút phức tạp, bạch nguyệt quang hoàn mỹ vô khuyết trong lòng Lục Nhạn Chu, nguyên lai sinh hoạt cũng đầy lông gà.
Không nghe nữa, cô cầm theo hai túi đồ ăn lớn rời đi.
Về đến nhà, Cố Sanh chiên bò bít tết, ép một ly nước hoa quả tươi.
Chậm rãi cắt bò bít tết, cô bỗng nhiên phát hiện chính mình đã lâu không nhớ Lục Nhạn Chu. Mấy năm qua đi, chỉ cần không làm gì cô liền sẽ muốn biết Lục Nhạn Chu đang làm gì, sẽ cân nhắc làm món gì để có thể khiến hắn ăn nhiều một chút.
Cố Sanh cầm lấy di động, hôm nay vì chuyên tâm luyện tập, di động một ngày đều trong trạng thái tắt máy.
Cô mở máy, trên màn hình có một cuộc gọi nhỡ, đến từ Tạ Tư Vũ.
Cố Sanh gọi lại cho Tạ Tư Vũ.
Tạ Tư Vũ rất nhanh đã bắt máy.
Cố Sanh có nhắn WeChat vào buổi sáng. Đã giải thích qua, cô không có bệnh phụ khoa bệnh. Đi xem phụ khoa chính là Lâm Thanh Thanh. Bất quá khi đó Tạ Tư Vũ phỏng chừng chưa tỉnh, không hỏi kỹ càng tỉ mỉ.
Hiện tại điện thoại gọi được, Tạ Tư Vũ liền vội vàng hỏi chuyện này.
“Tớ không rõ lắm.”
Ngày đó ở bệnh viện gặp được hai người, Cố Sanh không còn gặp lại Lục Nhạn Chu, Lục Nhạn Chu cũng không giải thích gì với cô.
“Cậu sao có thể không hỏi?” Tạ Tư Vũ phải bị tính cách của Cố Sanh làm cho tức chết, “Ai ngốc tử, đó là bạn trai của cậu đó! Là nam nhân sẽ cùng cậu lãnh chứng! Hắn lén cậu dẫn bạn gái cũ xem bệnh, còn vài lần dẫn theo, cậu là người chết hay sao mà cậu không biết!”
“Đã chia tay.”
Cố Sanh đột nhiên nói một câu, làm Tạ Tư Vũ bất ngờ: “Cậu…… Sao chứ?”
“Tớ nói, chia tay.” Cố Sanh nuốt xuống bò bít tết trong miệng, từng câu từng chữ, “Tư Vũ, tớ nghĩ thông suốt.”
Tạ Tư Vũ trầm mặc.
Tuy rằng vẫn luôn mắng cô óc heo, bắt được cơ hội liền khuyên chia tay. Nhưng không ai rọ hơn Tạ Tư Vũ, nhiều năm như vậy, Cố Sanh yêu Lục Nhạn Chu sâu đậm bao nhiêu. Từ sơ trung bắt đầu, mãi cho đến hiện tại, chưa từng từ bỏ. Đột nhiên như vậy, cô có chút lo toan: “Chuyện lãnh chứng thì sao? Tớ nhớ rõ cậu nói, tháng 5 ngày hai mươi lãnh chứng.”
“Không lãnh,” Cố Sanh buông dao nĩa, “Ngày đó anh ta bồi Lâm Thanh Thanh, một đêm không về.”
Tạ Tư Vũ một câu chửi tục: “Tên chó này dám đối với cậu như vậy, sao cậu không đánh hắn cho tớ! Nha đầu chết tiệt này sao hiền vậy chứ, cậu phải lấy chén, bàn, ghế ném vào đầu tên khốn đó, bộ cậu không với tay tới à! Lâm Thanh Thanh đến khám phụ khoa, còn cậu không phải bị xe đụng sao?! “
“Ai da tức chết tớ, ai da tớ muốn bạo lực quá……”
Tạ Tư Vũ che lại trái tim, tức giận đến đau tim: “Cậu cứ vậy mà cam chịu sao?”
“Không, tớ tát anh ta một cái, dọn ra chỗ khác.”
“Sao? Đánh hắn, đánh vào mặt. Từ từ, cậu dọn ra! Cậu có thể dọn chỗ nào?” Tạ Tư Vũ càng tức giận, “Ở đế đô một người quen cậu đều không có, cậu có thể dọn chỗ nào chứ!”
Từ lúc gặp được Lục Nhạn Chu bồi Lâm Thanh Thanh đi bệnh viện đến bây giờ, Cố Sanh bị ủy khuất, một giọt nước mắt đều chưa từng rơi. Tạ Tư Vũ nói như vậy, cô bỗng nhiên ấm ức.
Cố Sanh ở trong điện thoại mà khóc, khụt khịt, biến thành gào khóc.
Tạ Tư Vũ vốn đang muốn mắng cô hai câu, thấy cô khóc đến chua xót: “Hiện tại cậu ở đâu vậy?”
Cố Sanh nói địa chỉ.
Tạ Tư Vũ nói cái gì cũng chưa nói, lái xe, thẳng đến chỗ ở mới của Cố Sanh.
Chỗ ở mới rất gần mười viện, lái xe chỉ cần mười lăm phút.
Tạ Tư Vũ xách bốn vại bia cùng một túi gà rán, vừa đến liền quan sát khắp nơi. Sau đó ghé vào cửa sổ, nhìn chằm chằm một chỗ. Cố Sanh liền đi theo sau cô, có chút kỳ quái, không biết cô đang xem cái gì.
Hồi lâu, Tạ Tư Vũ thần bí mà cười một chút: “Không có gì, cậu thuê phòng này khá tốt.”
Ném bốn vại bia trên mặt đất, thùng thùng vài tiếng vang.
Tạ Tư Vũ cũng mặc kệ trên mặt đất có sạch sẽ không, ngồi xếp bằng: “Chia tay cũng tốt, chia tay rồi tìm người tốt hơn. Bệnh viện của chúng tớ trai tốt không ít, nhân tài càng nhiều, hôm nào tớ giới thiệu cho cậu một người. Tên khốn Lục Nhạn Chu không phải yêu mù quáng rồi sao? Làm hắn hối hận đi thôi.”
Cố Sanh: “…… Hiện tại tớ không có tâm tình.”
“Xem mắt còn muốn tâm tình gì?”
Tạ Tư Vũ liếc cô một cái, khui bia: “Cũ không đi, mới không tới! Trị thất tình, biện pháp tốt nhất chính là đón nhận một nam nhân mới! Gần đây nhi khoa có một anh bác sĩ rất đẹp trai, hôm nào cùng tớ đi gặp?”
“Mấy ngày nay tớ rất bận……”
“Tỷ tỷ, nhà cậu cách mười viện, lái xe chỉ cần mười lăm phút.”
Tạ Tư Vũ giải quyết dứt khoát: “Cứ vậy đi, cuối tuần này chúng ta phải gặp người đó, cậu cùng tớ đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook