Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Tìm Một Bá Tổng
-
Chương 6:
Từ bệnh viện trở lại chỗ ở, Cố Sanh yên lặng bỏ đi những vật không cần thiết trong vali.
Cô là kiểu người chung thủy, thích cái gì thì sẽ vẫn luôn thích, dùng đồ vật chỉ cần không xấu cũng sẽ vẫn luôn dùng.
Cái vali lớn màu đen này là lúc trước Audrey lão sư đưa, Cố Sanh trước kia thường bay đây đó khắp thế giới, chuyên dùng vali. Đối với Cố Sanh mà nói, cái vali này chứa toàn may mắn. Mang theo cái vali này đi ra ngoài, cô đến chỗ nào đều sẽ thành công.
Bất quá khi ở cùng Lục Nhạn Chu tại đế đô, ‘ bùa may mắn ’ đã bị ném vào nhà kho, rốt cuộc cũng vô dụng.
Cố Sanh cầm miếng vải, đi vào phòng tắm. Ngồi xổm trên mặt đất chà lau cái vali hôi hám.
Tầng ngoài âm u được lau khô, màu đen bên trong hiện ra.
Cố Sanh ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm cái vali đến phát ngốc, một cảm giác khó chịu nói không nên lời nổi lên trong lòng. Nhưng lúc trước về nước là quyết định của bản thân, hiện tại hậu quả cũng chỉ có thể tự gánh vác.
Cái vali được mở ra, Cố Sanh bắt đầu buồn không hé răng mà xếp đồ.
Thời gian cô ở cái phòng này kỳ thật cũng không dài, chỉ có nửa năm. Trên tường có tranh vẽ, phòng khách có sô pha, cửa sổ đầy hoa cỏ, trên mặt đất là thú bông, còn có bên cạnh bàn là cái ghế dựa với tạo hình kỳ quái……
Cô chỉ đem vài bộ quần áo thường xuyên mặc cùng ba bộ của vũ công đặt vào vali và vài vật cá nhân, những thứ khác chưa cần thiết.
Kéo vali xuống lầu, Cố Sanh bỗng nhiên không biết đi đâu.
Cô đứng ở cửa tiểu khu, tra phần mềm trên di động để gọi xe, thật lâu không biết nên tra địa chỉ nào.
Ở đế đô bốn năm, cô đem hầu hết thời gian mà mình có lên người Lục Nhạn Chu, một mối quan hệ cũng không có. Mở ra WeChat, danh sách bạn tốt chẳng có ai. Trừ Tạ Tư Vũ, thì chẳng còn ai khác.
Cố Sanh trong lòng như có cục đá lớn, hít thở không thông.
Cô ngửa đầu nhìn vào không trung, không biết nên cười nhạo chính mình quá thất bại, hay nên hận chính mình tự làm tự chịu. Đi đến bước này, gặp phải cảnh túng quẫn, đều là do cô tự làm tự chịu.
Hồi lâu, Cố Sanh mới thở mạnh ra một hơi, kéo vali tìm người môi giới để thuê nhà.
Đúng là "Đã nghèo còn mắc cái eo". Muốn trong thời gian ngắn mà có chỗ ở thực sự hơi viển vông, bởi đế đô luôn là nơi "đất chật người đông". Chưa kể Cố Sanh không suy xét đến giá cả, phòng ở phù hợp cho nữ độc thân không nhiều lắm.
Người môi giới cẩn thận sàng chọn phòng nguyên, không tìm được thích hợp.
“Xa một chút cũng không sao,” Cố Sanh sốt ruột dọn đi, “Hoặc là điều kiện thiếu chút nữa cũng không có việc gì. Chỉ cần an toàn, thanh tịnh là tốt rồi.”
“Ngại quá, tìm phòng nguyên cũng cần có thời gian.” Người môi giới thật sự xin lỗi: “Tiểu tỷ tỷ không có bạn ở đế đô sao? Thật tiếc quá, ở nhờ nhà bạn mấy ngày cũng được mà. Không cần nói, có thể tìm khách sạn cũng không tồi.”
Tạ Tư Vũ ở ký túc xá, hai người ở, không thích hợp mang người lạ như cô. Khách sạn…… cô thật ra có chút suy nghĩ.
Rất nhanh, cô từ bỏ ý định này. Tuy rằng từng có tiếp xúc thân thể, bản chất cô cùng Chu Lê An chỉ là hai người xa lạ. Tối hôm qua nhất thời xúc động đưa ra lời mời, Chu Lê An đáp ứng cô, bất quá là thuận nước đẩy thuyền.
Hai người không có liên quan gì với nhau, vẫn nên chú ý giữ khoảng cách.
Cố Sanh kéo vali, chuẩn bị tìm một khách sạn ở vài ngày.
Đèn thành thị sáng lên, lấp lánh lộng lẫy, trời bất tri bất giác dần tối đi.
Ánh sáng hồng trên không trung hòa vào mây, chậm rãi biến chuyển, nơi xa vang lên tiếng sấm. Sau vài giây, bỗng nhiên một cơn mưa to trút xuống. Hạt mưa to nện trên mặt đất, dính ướt mặt đất.
Tiếng vang sàn sạt, mưa to rất nhanh nối thành một mảnh, trở thành màn mưa trắng xóa.
Cố Sanh bị khuất tầm mắt, màn hình di động bị dính nước mưa đến nỗi thấy không rõ, cô bỗng không biết nên đi đâu.
Đèn đỏ sáng lên, Chu Lê An ngừng xe ở giao lộ. Nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ liền thấy có người kéo vali đứng ở ven đường. Chậm rãi hạ cửa sổ xe, khuỷu tay đặt trên cửa sổ xe. Tay áo gấp tới cánh tay, đường cong cơ bắp trắng nõn rắn chắc bị sương mù màn mưa làm cho trắng bệch.
Cố Sanh một tay che đầu, che mưa. Vừa nhấc đầu, thấy được người trong xe.
Nam nhân trong xe mắt nhìn phía trước, lẳng lặng chờ đèn đỏ. Tựa hồ chú ý tới tầm mắt, ánh mắt của anh mới chậm rãi nhìn cô.
Cố Sanh không biết chính mình có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô biết rõ ràng bản thân nhất định rất khó xem. Bị nước mưa làm ướt nhẹp quần áo dính ở trên người, đôi mắt đều không mở ra được. Cô rất muốn giả vờ bản thân không sao, ít nhất tư thái không cần chật vật như vậy, nhưng vẫn bị làm cho ngã trái ngã phải.
Đèn xanh sáng, xe chậm rãi di chuyển.
Chu Lê An xoay tay lái bằng một bàn tay, không mặn không nhạt đi ngang qua giao lộ.
Quả nhiên, cô cảm thấy bọn họ tốt nhất không cần lại có liên quan, Chu Lê An chắc cũng nghĩ như vậy. Cố Sanh kéo khóe miệng, vì cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của bản thân thật dư thừa. Không chừng là do tâm lý, mắc mưa, vali trở nên nặng hơn.
Cố Sanh tùy tiện tìm một cửa hàng để trú mưa.
Nơi này không biết sao lại thế này, không chỉ không có khách sạn, tiệm cà phê cũng không. Cô gian nan kéo vali đi hướng khác, mới kéo tới ngã ba đường, phía sau vang lên âm thanh "bang".
……
Ngồi ở trên sô pha, nhìn đồng hồ treo tường, thời gian từng chút trôi qua.
Trừ bỏ quẫn bách, Cố Sanh dần dần có chút hối hận. Dạ dày cũng ẩn ẩn đau, cô mới nhận ra được một ngày chưa ăn gì. Giữa trưa kia cô lo làm rồi đem cơm cho Tạ Tư Vũ, một chút cơm cô cũng chưa ăn.
Chu Lê An ném một bộ áo ngủ cho cô, xoay người đến tủ lạnh lấy nước.
Cố Sanh trên người quần áo còn ướt, rơi xuống thảm, làm màu sắc của tấm thảm đậm đi vì nước. Cố Sanh sợ làm dơ chỗ ở của người khác, nắm chặt áo ngủ, cứng đờ nói: "Tôi có quần áo, không cần.”
“Vậy cô đặt qua một bên đi.” Chu Lê An vặn nắp bình, ngửa đầu uống, cũng không để ý.
Không nghĩ tới anh lớn lên văn nhã, uống nước lại rất hào phóng.
Cố Sanh yên lặng mở ra vali, xấu hổ phát hiện chỉ có một cái váy ngủ mát lạnh bằng tơ tằm. Vì có thể một cái vali đi, cô chỉ mang theo nhu yếu phẩm. Tùy tiện tìm một cái váy, Cố Sanh cúi đầu, lướt qua vào phòng tắm của anh.
Cô mới vừa vào phòng tắm, treo quần áo lên giá, quay người lại phát hiện phía sau có người tiến vào.
Cố Sanh cả kinh, nhìn vào đôi mắt đen trầm của Chu Lê An, trong nháy mắt mặt của cô đỏ bừng. Chu Lê An rất cao, khoảng cách giữa hai người không tính là gần, bóng của anh cũng đã nặng nề mà bao phủ lấy cô. Cố Sanh mở to hai mắt nhìn, không tự giác mà lui về sau hai bước.
Cô lui, anh tiến, dần dần, Cố Sanh lui vào góc tường, đôi tay của anh nắm lấy eo của cô.
Anh bóp eo của cô, nhẹ nhàng ôm cô đặt trên bồn rửa tay.
Đều là người trưởng thành, cô cùng anh trở về, sẽ phát sinh cái gì, không cần nói cũng biết.
Hơn một giờ sau, Cố Sanh mơ màng, cả người phiếm hồng mà được anh ôm ra, tay chân đều mềm nhũn.
Cô khốn đốn mà ghé vào trên giường, Chu Lê An buông cô liền đi ra ngoài. Chu Lê An trông mảnh khảnh, kỳ thật dáng người cực kỳ đẹp. Cơ bắp không quá to rắn như lực sĩ, vòng eo thon dài, thân thể mỗi một khối cơ bắp đều khỏe mạnh có lực.
Bóng dáng rời xa, rõ ràng nhìn không thấy biểu tình, từ bóng dáng của anh, Cố sanh lại cảm giác được rõ ràng sự sung sướng của anh.
Cố Sanh khép nửa con mắt liếc một cái, nằm đã lâu, dư vị mới dần dần qua đi.
Lấy lại tinh thần, cô đói đến hoa mắt.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ào ào, đánh vào cửa pha lê, nghe rất mạnh. Cô để chân trần đi ra, Chu Lê An đưa lưng về phía cô, ngồi ở một bên ăn gì đó. Một tay cầm di động, cúi đầu đang xem. Tựa hồ là có chuyện gì, biểu tình có chút nghiêm túc.
Anh cởi áo sơmi, chỉ mặc mỗi áo thun. Tóc ướt dầm dề, còn dính nước, ướt đến bả vai. Anh cũng không để ý.
Hơi cúi đầu, hung hăng cắn một ngụm hamburger.
Cổ thon dài, bả vai rộng lớn, cùng với bởi vì cúi đầu mà sống lưng hơi hơi nhô lên…… Khí chất, bề ngoài đến cốt cách của gười này đều ưu việt đến không thể bắt bẻ.
Nghe được động tĩnh ở phía sau, Chu Lê An quay đầu: “Cô ngồi vào bàn đi, chỉ có hamburger.”
Rõ ràng là bác sĩ, lại không biết chăm sóc bản thân. Vào đêm khuya, cư nhiên yên tâm thoải mái ăn loại đồ ăn rác này. Cố Sanh nhìn lớp thịt bò trong hamburger, linh hồn vũ công đang điên cuồng thét chói tai.
Cô không tiếng động mà quay đầu, không nhìn vào mắt của ai kia, yên lặng cầm lấy hamburger mà gặm.
Đều sa đọa thành như vậy, ăn một cái hamburger chắc cũng không chết được.
Chưa ăn xong, Chu Lê An nhận điện thoại, vội vàng rời đi.
……
Đêm khuya ở tiểu khu, yên tĩnh không tiếng động. Sau khi trấn an cảm xúc của Lâm Thanh Thanh, rốt cuộc cũng về đến nhà. Lục Nhạn Chu mới phát hiện trong phòng không sáng đèn. Hắn lạch cạch bật đèn, vừa đổi giày vừa nhìn vào phòng khách.
Không có người.
Lục Nhạn Chu nhíu mày, treo chìa khóa xe lên móc chìa khóa trên tường, đi thẳng vào phòng.
Phòng cũng không có ai. Vào phòng tắm, phòng tắm cũng trống không.
Hôm nay di động cũng không tin nhắn. Ấn xuống, di động hết pin tắt máy.
Lục Nhạn Chu có chút bực bội, hắn tìm cục sạc, rồi nạp pin cho điện thoại. Lấy bộ đồ ngủ đi tắm rửa. Nước ấm cọ rửa làn da, hắn đem tóc vuốt ra sau đầu, trong nhà yên tĩnh làm người ta có chút bất an. Hôm nay ở bệnh viện bị Cố Sanh gặp được, hắn là không nghĩ tới. Nhưng Lâm Thanh Thanh muốn gặp chuyên gia ở mười viện, trạng thái của cô ấy kém như vậy, hắn lại không thể không đi theo.
Nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra, di động hiện lên 15%.
Mở máy, phần mềm icon dần hiện ra, một tin nhắn từ Cố Sanh cũng không có. Lục Nhạn Chu sắc mặt khó coi, hắn click mở WeChat, khung chat của Cố Sanh bị đè ở phía dưới, vốn dĩ, bọn họ đã hai ngày chưa nói nói chuyện.
Ngón tay của hắn ngừng ở khung thoại, ánh mắt dừng ở đâu nhắn cuối cùng một hồi lâu, cuối cùng một chữ cũng không gửi.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Sanh tính cách dịu ngoan không tranh không đoạt, bọn họ nhiều năm như vậy cũng không phải không cãi nhau. Khi còn nhỏ có một lần cãi nhau "long trời lở đất", Cố Sanh lấy cục đá ném vào trán của hắn. Lần đó bọn họ suốt ba tháng không nói chuyện, gặp mặt cũng giả vờ không quen biết.
Nhưng mà mỗi lần khắc khẩu, cuối cùng đều sẽ hòa hảo. Hắn cái gì cũng đều không làm, chỉ cần chờ Cố Sanh nguôi giận, cô sẽ tự trở về.
Cố Sanh bề ngoài nhu nhược, kỳ thật trong xương cốt rất cố chấp. Nhưng thật ra Lâm Thanh Thanh, hoàn toàn tương phản. Giả vờ mạnh mẽ, nhưng thực chất rất yếu ớt mỏng manh. Hiện tại sinh bệnh, lại ly hôn, hắn không chiếu cố, khẳng định sẽ chịu đựng không nổi.
Lục Nhạn Chu nhìn khung chat cố định trên top của Lâm Thanh Thanh. Chia tay đến bây giờ, hắn vẫn chưa hủy bỏ khung chat cố định trên top của cô ta.
Do dự thật lâu, ấn nút xóa.
Hồi lâu, hắn thở dài. Bốn năm, hắn cho rằng Lâm Thanh Thanh vĩnh viễn không trở lại. Rốt cuộc lúc ấy quyết tuyệt như vậy, trở nên khó coi như vậy. Lục Nhạn Chu 25 năm kiêu ngạo cùng tự tôn đều vỡ nát trong tay Lâm Thanh Thanh, hắn cho rằng bọn họ cả đời sẽ không qua lại với nhau.
Kết quả Lâm Thanh Thanh đã trở lại, nhào vào trong lòng ngực hắn khóc đến thương tâm. Hắn không thể làm như không thấy.
Lục Nhạn Chu mở máy tính, tra chút tư liệu về tính dị dạng bẩm sinh của tử cung bẩm sinh.
Vấn đề không quá nghiêm trọng, hiện nay y học có thể trị, cũng không phải không thể mang thai. Hắn tắt giao diện, ngửa đầu, thở ra một hơi.
Bởi vì không sinh được con mà bị ly hôn, Lâm Thanh Thanh cẩn thận cố gắng bấy lâu, dường như cũng chẳng ra gì.
Lau khô tóc, hắn cầm lấy di động lại nhìn thoáng qua, Cố Sanh như cũ không nhắn đến.
Trong lòng một bực bội, hắn lại đem điện thoại ném trở về.
Hôm nay quá sốt ruột, nói chuyện có chút khó nghe. Lục Nhạn Chu xoa trán, định khi cô trở về sẽ giải thích với cô sau.
Cô là kiểu người chung thủy, thích cái gì thì sẽ vẫn luôn thích, dùng đồ vật chỉ cần không xấu cũng sẽ vẫn luôn dùng.
Cái vali lớn màu đen này là lúc trước Audrey lão sư đưa, Cố Sanh trước kia thường bay đây đó khắp thế giới, chuyên dùng vali. Đối với Cố Sanh mà nói, cái vali này chứa toàn may mắn. Mang theo cái vali này đi ra ngoài, cô đến chỗ nào đều sẽ thành công.
Bất quá khi ở cùng Lục Nhạn Chu tại đế đô, ‘ bùa may mắn ’ đã bị ném vào nhà kho, rốt cuộc cũng vô dụng.
Cố Sanh cầm miếng vải, đi vào phòng tắm. Ngồi xổm trên mặt đất chà lau cái vali hôi hám.
Tầng ngoài âm u được lau khô, màu đen bên trong hiện ra.
Cố Sanh ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm cái vali đến phát ngốc, một cảm giác khó chịu nói không nên lời nổi lên trong lòng. Nhưng lúc trước về nước là quyết định của bản thân, hiện tại hậu quả cũng chỉ có thể tự gánh vác.
Cái vali được mở ra, Cố Sanh bắt đầu buồn không hé răng mà xếp đồ.
Thời gian cô ở cái phòng này kỳ thật cũng không dài, chỉ có nửa năm. Trên tường có tranh vẽ, phòng khách có sô pha, cửa sổ đầy hoa cỏ, trên mặt đất là thú bông, còn có bên cạnh bàn là cái ghế dựa với tạo hình kỳ quái……
Cô chỉ đem vài bộ quần áo thường xuyên mặc cùng ba bộ của vũ công đặt vào vali và vài vật cá nhân, những thứ khác chưa cần thiết.
Kéo vali xuống lầu, Cố Sanh bỗng nhiên không biết đi đâu.
Cô đứng ở cửa tiểu khu, tra phần mềm trên di động để gọi xe, thật lâu không biết nên tra địa chỉ nào.
Ở đế đô bốn năm, cô đem hầu hết thời gian mà mình có lên người Lục Nhạn Chu, một mối quan hệ cũng không có. Mở ra WeChat, danh sách bạn tốt chẳng có ai. Trừ Tạ Tư Vũ, thì chẳng còn ai khác.
Cố Sanh trong lòng như có cục đá lớn, hít thở không thông.
Cô ngửa đầu nhìn vào không trung, không biết nên cười nhạo chính mình quá thất bại, hay nên hận chính mình tự làm tự chịu. Đi đến bước này, gặp phải cảnh túng quẫn, đều là do cô tự làm tự chịu.
Hồi lâu, Cố Sanh mới thở mạnh ra một hơi, kéo vali tìm người môi giới để thuê nhà.
Đúng là "Đã nghèo còn mắc cái eo". Muốn trong thời gian ngắn mà có chỗ ở thực sự hơi viển vông, bởi đế đô luôn là nơi "đất chật người đông". Chưa kể Cố Sanh không suy xét đến giá cả, phòng ở phù hợp cho nữ độc thân không nhiều lắm.
Người môi giới cẩn thận sàng chọn phòng nguyên, không tìm được thích hợp.
“Xa một chút cũng không sao,” Cố Sanh sốt ruột dọn đi, “Hoặc là điều kiện thiếu chút nữa cũng không có việc gì. Chỉ cần an toàn, thanh tịnh là tốt rồi.”
“Ngại quá, tìm phòng nguyên cũng cần có thời gian.” Người môi giới thật sự xin lỗi: “Tiểu tỷ tỷ không có bạn ở đế đô sao? Thật tiếc quá, ở nhờ nhà bạn mấy ngày cũng được mà. Không cần nói, có thể tìm khách sạn cũng không tồi.”
Tạ Tư Vũ ở ký túc xá, hai người ở, không thích hợp mang người lạ như cô. Khách sạn…… cô thật ra có chút suy nghĩ.
Rất nhanh, cô từ bỏ ý định này. Tuy rằng từng có tiếp xúc thân thể, bản chất cô cùng Chu Lê An chỉ là hai người xa lạ. Tối hôm qua nhất thời xúc động đưa ra lời mời, Chu Lê An đáp ứng cô, bất quá là thuận nước đẩy thuyền.
Hai người không có liên quan gì với nhau, vẫn nên chú ý giữ khoảng cách.
Cố Sanh kéo vali, chuẩn bị tìm một khách sạn ở vài ngày.
Đèn thành thị sáng lên, lấp lánh lộng lẫy, trời bất tri bất giác dần tối đi.
Ánh sáng hồng trên không trung hòa vào mây, chậm rãi biến chuyển, nơi xa vang lên tiếng sấm. Sau vài giây, bỗng nhiên một cơn mưa to trút xuống. Hạt mưa to nện trên mặt đất, dính ướt mặt đất.
Tiếng vang sàn sạt, mưa to rất nhanh nối thành một mảnh, trở thành màn mưa trắng xóa.
Cố Sanh bị khuất tầm mắt, màn hình di động bị dính nước mưa đến nỗi thấy không rõ, cô bỗng không biết nên đi đâu.
Đèn đỏ sáng lên, Chu Lê An ngừng xe ở giao lộ. Nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ liền thấy có người kéo vali đứng ở ven đường. Chậm rãi hạ cửa sổ xe, khuỷu tay đặt trên cửa sổ xe. Tay áo gấp tới cánh tay, đường cong cơ bắp trắng nõn rắn chắc bị sương mù màn mưa làm cho trắng bệch.
Cố Sanh một tay che đầu, che mưa. Vừa nhấc đầu, thấy được người trong xe.
Nam nhân trong xe mắt nhìn phía trước, lẳng lặng chờ đèn đỏ. Tựa hồ chú ý tới tầm mắt, ánh mắt của anh mới chậm rãi nhìn cô.
Cố Sanh không biết chính mình có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô biết rõ ràng bản thân nhất định rất khó xem. Bị nước mưa làm ướt nhẹp quần áo dính ở trên người, đôi mắt đều không mở ra được. Cô rất muốn giả vờ bản thân không sao, ít nhất tư thái không cần chật vật như vậy, nhưng vẫn bị làm cho ngã trái ngã phải.
Đèn xanh sáng, xe chậm rãi di chuyển.
Chu Lê An xoay tay lái bằng một bàn tay, không mặn không nhạt đi ngang qua giao lộ.
Quả nhiên, cô cảm thấy bọn họ tốt nhất không cần lại có liên quan, Chu Lê An chắc cũng nghĩ như vậy. Cố Sanh kéo khóe miệng, vì cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của bản thân thật dư thừa. Không chừng là do tâm lý, mắc mưa, vali trở nên nặng hơn.
Cố Sanh tùy tiện tìm một cửa hàng để trú mưa.
Nơi này không biết sao lại thế này, không chỉ không có khách sạn, tiệm cà phê cũng không. Cô gian nan kéo vali đi hướng khác, mới kéo tới ngã ba đường, phía sau vang lên âm thanh "bang".
……
Ngồi ở trên sô pha, nhìn đồng hồ treo tường, thời gian từng chút trôi qua.
Trừ bỏ quẫn bách, Cố Sanh dần dần có chút hối hận. Dạ dày cũng ẩn ẩn đau, cô mới nhận ra được một ngày chưa ăn gì. Giữa trưa kia cô lo làm rồi đem cơm cho Tạ Tư Vũ, một chút cơm cô cũng chưa ăn.
Chu Lê An ném một bộ áo ngủ cho cô, xoay người đến tủ lạnh lấy nước.
Cố Sanh trên người quần áo còn ướt, rơi xuống thảm, làm màu sắc của tấm thảm đậm đi vì nước. Cố Sanh sợ làm dơ chỗ ở của người khác, nắm chặt áo ngủ, cứng đờ nói: "Tôi có quần áo, không cần.”
“Vậy cô đặt qua một bên đi.” Chu Lê An vặn nắp bình, ngửa đầu uống, cũng không để ý.
Không nghĩ tới anh lớn lên văn nhã, uống nước lại rất hào phóng.
Cố Sanh yên lặng mở ra vali, xấu hổ phát hiện chỉ có một cái váy ngủ mát lạnh bằng tơ tằm. Vì có thể một cái vali đi, cô chỉ mang theo nhu yếu phẩm. Tùy tiện tìm một cái váy, Cố Sanh cúi đầu, lướt qua vào phòng tắm của anh.
Cô mới vừa vào phòng tắm, treo quần áo lên giá, quay người lại phát hiện phía sau có người tiến vào.
Cố Sanh cả kinh, nhìn vào đôi mắt đen trầm của Chu Lê An, trong nháy mắt mặt của cô đỏ bừng. Chu Lê An rất cao, khoảng cách giữa hai người không tính là gần, bóng của anh cũng đã nặng nề mà bao phủ lấy cô. Cố Sanh mở to hai mắt nhìn, không tự giác mà lui về sau hai bước.
Cô lui, anh tiến, dần dần, Cố Sanh lui vào góc tường, đôi tay của anh nắm lấy eo của cô.
Anh bóp eo của cô, nhẹ nhàng ôm cô đặt trên bồn rửa tay.
Đều là người trưởng thành, cô cùng anh trở về, sẽ phát sinh cái gì, không cần nói cũng biết.
Hơn một giờ sau, Cố Sanh mơ màng, cả người phiếm hồng mà được anh ôm ra, tay chân đều mềm nhũn.
Cô khốn đốn mà ghé vào trên giường, Chu Lê An buông cô liền đi ra ngoài. Chu Lê An trông mảnh khảnh, kỳ thật dáng người cực kỳ đẹp. Cơ bắp không quá to rắn như lực sĩ, vòng eo thon dài, thân thể mỗi một khối cơ bắp đều khỏe mạnh có lực.
Bóng dáng rời xa, rõ ràng nhìn không thấy biểu tình, từ bóng dáng của anh, Cố sanh lại cảm giác được rõ ràng sự sung sướng của anh.
Cố Sanh khép nửa con mắt liếc một cái, nằm đã lâu, dư vị mới dần dần qua đi.
Lấy lại tinh thần, cô đói đến hoa mắt.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ào ào, đánh vào cửa pha lê, nghe rất mạnh. Cô để chân trần đi ra, Chu Lê An đưa lưng về phía cô, ngồi ở một bên ăn gì đó. Một tay cầm di động, cúi đầu đang xem. Tựa hồ là có chuyện gì, biểu tình có chút nghiêm túc.
Anh cởi áo sơmi, chỉ mặc mỗi áo thun. Tóc ướt dầm dề, còn dính nước, ướt đến bả vai. Anh cũng không để ý.
Hơi cúi đầu, hung hăng cắn một ngụm hamburger.
Cổ thon dài, bả vai rộng lớn, cùng với bởi vì cúi đầu mà sống lưng hơi hơi nhô lên…… Khí chất, bề ngoài đến cốt cách của gười này đều ưu việt đến không thể bắt bẻ.
Nghe được động tĩnh ở phía sau, Chu Lê An quay đầu: “Cô ngồi vào bàn đi, chỉ có hamburger.”
Rõ ràng là bác sĩ, lại không biết chăm sóc bản thân. Vào đêm khuya, cư nhiên yên tâm thoải mái ăn loại đồ ăn rác này. Cố Sanh nhìn lớp thịt bò trong hamburger, linh hồn vũ công đang điên cuồng thét chói tai.
Cô không tiếng động mà quay đầu, không nhìn vào mắt của ai kia, yên lặng cầm lấy hamburger mà gặm.
Đều sa đọa thành như vậy, ăn một cái hamburger chắc cũng không chết được.
Chưa ăn xong, Chu Lê An nhận điện thoại, vội vàng rời đi.
……
Đêm khuya ở tiểu khu, yên tĩnh không tiếng động. Sau khi trấn an cảm xúc của Lâm Thanh Thanh, rốt cuộc cũng về đến nhà. Lục Nhạn Chu mới phát hiện trong phòng không sáng đèn. Hắn lạch cạch bật đèn, vừa đổi giày vừa nhìn vào phòng khách.
Không có người.
Lục Nhạn Chu nhíu mày, treo chìa khóa xe lên móc chìa khóa trên tường, đi thẳng vào phòng.
Phòng cũng không có ai. Vào phòng tắm, phòng tắm cũng trống không.
Hôm nay di động cũng không tin nhắn. Ấn xuống, di động hết pin tắt máy.
Lục Nhạn Chu có chút bực bội, hắn tìm cục sạc, rồi nạp pin cho điện thoại. Lấy bộ đồ ngủ đi tắm rửa. Nước ấm cọ rửa làn da, hắn đem tóc vuốt ra sau đầu, trong nhà yên tĩnh làm người ta có chút bất an. Hôm nay ở bệnh viện bị Cố Sanh gặp được, hắn là không nghĩ tới. Nhưng Lâm Thanh Thanh muốn gặp chuyên gia ở mười viện, trạng thái của cô ấy kém như vậy, hắn lại không thể không đi theo.
Nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra, di động hiện lên 15%.
Mở máy, phần mềm icon dần hiện ra, một tin nhắn từ Cố Sanh cũng không có. Lục Nhạn Chu sắc mặt khó coi, hắn click mở WeChat, khung chat của Cố Sanh bị đè ở phía dưới, vốn dĩ, bọn họ đã hai ngày chưa nói nói chuyện.
Ngón tay của hắn ngừng ở khung thoại, ánh mắt dừng ở đâu nhắn cuối cùng một hồi lâu, cuối cùng một chữ cũng không gửi.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Sanh tính cách dịu ngoan không tranh không đoạt, bọn họ nhiều năm như vậy cũng không phải không cãi nhau. Khi còn nhỏ có một lần cãi nhau "long trời lở đất", Cố Sanh lấy cục đá ném vào trán của hắn. Lần đó bọn họ suốt ba tháng không nói chuyện, gặp mặt cũng giả vờ không quen biết.
Nhưng mà mỗi lần khắc khẩu, cuối cùng đều sẽ hòa hảo. Hắn cái gì cũng đều không làm, chỉ cần chờ Cố Sanh nguôi giận, cô sẽ tự trở về.
Cố Sanh bề ngoài nhu nhược, kỳ thật trong xương cốt rất cố chấp. Nhưng thật ra Lâm Thanh Thanh, hoàn toàn tương phản. Giả vờ mạnh mẽ, nhưng thực chất rất yếu ớt mỏng manh. Hiện tại sinh bệnh, lại ly hôn, hắn không chiếu cố, khẳng định sẽ chịu đựng không nổi.
Lục Nhạn Chu nhìn khung chat cố định trên top của Lâm Thanh Thanh. Chia tay đến bây giờ, hắn vẫn chưa hủy bỏ khung chat cố định trên top của cô ta.
Do dự thật lâu, ấn nút xóa.
Hồi lâu, hắn thở dài. Bốn năm, hắn cho rằng Lâm Thanh Thanh vĩnh viễn không trở lại. Rốt cuộc lúc ấy quyết tuyệt như vậy, trở nên khó coi như vậy. Lục Nhạn Chu 25 năm kiêu ngạo cùng tự tôn đều vỡ nát trong tay Lâm Thanh Thanh, hắn cho rằng bọn họ cả đời sẽ không qua lại với nhau.
Kết quả Lâm Thanh Thanh đã trở lại, nhào vào trong lòng ngực hắn khóc đến thương tâm. Hắn không thể làm như không thấy.
Lục Nhạn Chu mở máy tính, tra chút tư liệu về tính dị dạng bẩm sinh của tử cung bẩm sinh.
Vấn đề không quá nghiêm trọng, hiện nay y học có thể trị, cũng không phải không thể mang thai. Hắn tắt giao diện, ngửa đầu, thở ra một hơi.
Bởi vì không sinh được con mà bị ly hôn, Lâm Thanh Thanh cẩn thận cố gắng bấy lâu, dường như cũng chẳng ra gì.
Lau khô tóc, hắn cầm lấy di động lại nhìn thoáng qua, Cố Sanh như cũ không nhắn đến.
Trong lòng một bực bội, hắn lại đem điện thoại ném trở về.
Hôm nay quá sốt ruột, nói chuyện có chút khó nghe. Lục Nhạn Chu xoa trán, định khi cô trở về sẽ giải thích với cô sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook