Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Tìm Một Bá Tổng
-
Chương 22:
Trần Minh Tĩnh cùng Cố Thành Đào vô thanh vô tức mà tới đế đô, cư nhiên không gọi điện thoại nói cho cô!
Cố Sanh vừa lo lắng ba mẹ xảy ra chuyện vừa bực tức, nhưng hơn hết vẫn là đau lòng. Nếu không phải vì cô, ba mẹ không có khả năng ngàn dặm xa xôi chạy tới trời xa đất lạ như đế đô. Không rảnh thay quần áo, Cố Sanh đón một chiếc xe rồi vội đến tây lộ Nam Kinh.
Thời gian này, vừa vặn là giờ cao điểm buổi chiều.
Xe chạy trong đường cái như ốc sên, thay nhau bóp còi, nửa ngày chưa đi được. Cố Sanh gọi lai cho Trần Minh Tĩnh, bên kia không ai tiếp. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cố Sanh hoảng hốt không ngừng thúc giục tài xế.
Tài xế thấy cô nôn nóng, cho rằng có chuyện lớn. Lập tức quay đầu, đi đường tắt.
“Cô gái đừng vội, có chuyện gì cũng cần từ từ.”
Cố Sanh vội chạy tới, trước mắt là hai bên đang giương cung bạt kiếm, giằng co.
Trần Minh Tĩnh tức giận đến mặt trắng bệch, dựa vào vai của ba Cố ở bên cạnh. Bàn đối diện, Lục Nhạn Chu không rên một tiếng mà ngồi, trên mặt thình lình xuất hiện một bàn tay.
Bên cạnh hắn là Lâm Thanh Thanh với đôi mắt sưng đỏ, thấp đầu, tóc che biểu tình trên mặt.
Phục vụ trong tiệm lẩu kéo hai bên ra, nhỏ giọng khuyên. Mặt khác thực khách ở bàn khác duỗi đầu nhìn, có người cố ý giơ di động chụp.
Cố Sanh đi vào, phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ. Bên cạnh có người chụp mặt của cô, thanh âm hỗn loạn đều áp không được. Bên cạnh có nữ sinh châu đầu ghé tai mà suy đoán Cố Sanh có phải là chính thất hay không. Còn rất có chân tình mắng giúp một câu “Chết tiệt, lão nương nếu là nam, bạn gái đẹp như vậy, có chết cũng không rời”……
Trần Minh Tĩnh hiện tại đã bình tĩnh lại, nhìn Cố Sanh một cái “Con đứng ở kia đừng tới đây”.
Cố Sanh sửng sốt, vẫn đi qua.
Bà Trần tức giận đến nỗi tròng mắt trợn trừng, tức giận chụp cánh tay của cô: “Con lại đây làm gì! Không chê mất mặt!” Bà Trần chính là như vậy, bản thân bà có thể mất mặt, tuyệt không cho phép con gái bà xấu hổ.
“Mẹ, ba.” Trần Minh Tĩnh bị cao huyết áp, không thể tức giận, “Sao hai người lại tới đây?”
Trần Minh Tĩnh cũng không nghĩ tới sẽ bắt gặp cảnh tượng như vậy. Nói thật, hai người gạt Cố Sanh tới đế đô, chính là muốn nhìn vợ chồng son rốt cuộc có vấn đề nghiêm trọng gì, có phải hiểu lầm hay không, còn có thể cứu vãn được không. Nếu thật là hiểu lầm, bọn họ vẫn hy vọng hai người hòa hảo trở lại. Rốt cuộc Cố Lục hai nhà là hàng xóm tốt hơn hai mươi năm, Lục Nhạn Chu là người có điều kiện thật sự tốt.
Kết quả bọn họ vừa tới ăn bữa cơm, lại khéo như vậy, đụng phải chuyện này.
Bà nói Cố Sanh nha đầu kia sống chết theo đuổi Lục Nhạn Chu cho dù có đuổi cũng không đi, sao có thể quyết đoán nói chia tay? Nguyên lai tiểu tử họ Lục ở bên ngoài đối xử với con gái của bà như vậy?! Trong nhà chưa buông tay, bên ngoài đã công khai nuôi dưỡng tình nhân!
“Coi như tôi bị mù, đối với A Sanh của chúng ta như vậy!”
Trần Minh Tĩnh kiêu ngạo cả đời, không nghĩ tới con gái bảo bối bị người ta lạnh nhạt như vậy, “Lục Nhạn Chu, cậu thật đúng là rất được! Mỗi ngày vừa làm bộ làm tịch gọi cho nhà chúng tôi gửi đặc sản, cầu tôi hòa giải cho cậu với A Sanh. Vừa cùng tiểu tam ôm ấp, một chân đạp hai thuyền! Nhiều năm như vậy, sao tôi không nhìn ra cậu lại chó đến vậy!”
Vợ chồng Trần Minh Tĩnh đối với hắn từ nhỏ đã nói năng dịu dàng, Lục Nhạn Chu lần đầu tiên bị bà mắng. Hắn xấu hổ: “Dì……”
“Đừng gọi tôi! Cố gia tôi cùng Lục gia cậu không thân chẳng quen, cậu kêu dì cái gì.”
Lục Nhạn Chu nghẹn lại, kinh hoảng mà muốn bù đắp gì đó, nhìn Cố Sanh bên cạnh.
Cố Sanh căn bản không nhìn hắn.
Lâm Thanh Thanh lại không cách nào chịu đựng được, châm chọc: “Nói cho rõ ràng, khi mắng người khác, một nhà mấy người sao không tự soi gương nhìn lại bản thân? Tôi cùng Lục Nhạn Chu đều là người tài giỏi từ B đại, con gái của bà là cái gì? Một đứa học khiêu vũ, thi văn hóa đều suýt soát qua. Luận gia thế, tôi là người đế đô, có hai phòng xép, một nhà mấy người là đồ nhà quê ở nông thôn thì có cái gì, cái gì cũng không có…… Căn bản là không xứng với Nhạn Chu!”
Cố Sanh trong lòng khó chịu, Lâm Thanh Thanh quả nhiên sẽ chọc vào chỗ đau của cô. Bằng cấp là nguyên nhân khiến Cố Sanh tự ti nhiều năm. Đại học Bắc Vũ nói dễ nghe là trường nghệ thuật, nhưng căn bản không là gì so với B đại.
Cô cảm thấy bản thân thật kém cỏi, Cố Sanh chính là tự ti bản thân không văn hóa, đầu óc ngu ngốc.
“Nhạn Chu chỉ xem cô ta là em gái, là cô ta không biết xấu hổ!” Lâm Thanh Thanh hùng hổ doạ người, “Muốn so đo, tôi trước kia cùng Nhạn Chu mà nói, con gái của bà mặt dày lấy danh bạn tốt mà chen vào giữa chúng tôi, cô ta mới là tiểu tam!”
“Đánh rắm!” Trần Minh Tĩnh không phải ngốc tử, bà cũng không phải cái gì cũng không biết liền tùy tiện tới đế đô.
Trước khi đến đây, cô sớm gọi cho Tạ Tư Vũ, “Chính cô gặp người giàu có rồi đá cậu ta, làm tinh thần của cậu ta không bình thường, mỗi ngày say xỉn. Con gái nhà tôi mềm lòng, thấy cô đáng thương mới về nước. Mặc kệ cô cùng người ta ở chung ra sao, con gái của tôi chiếu cố cậu ta bốn năm, tốt xấu giúp cậu ta tốt lên. Kết quả bọn nó muốn kết hôn, cô lại về nước làm chuyện xấu!”
Tiệm lẩu đang náo nhiệt bỗng yên tĩnh.
Lâm Thanh Thanh kinh hoảng mà nhìn Lục Nhạn Chu.
Cô ta vẫn luôn nói lúc ấy đi là bất đắc dĩ, chưa từng thừa nhận bản thân đi theo người giàu có. Tức khắc nói không được, trước mặt mọi người phát điên: “Cố Sanh! Sao cô có thể đê tiện như vậy! Rao bán chuyện người khác khắp nơi, có giống người vô tội không?”
Trên thực tế, từ khi Cố Sanh muốn chia tay, Lâm Thanh Thanh muốn bên cạnh Lục Nhạn Chu trở nên vô cùng khó khăn. Lần này ra đây ăn lẩu, vẫn là cô lấy chuyện cắt cổ tay uy hiếp mới bức được người đi chung. Dường như từ khi Cố Sanh biến mất, trong thế giới của Lục Nhạn Chu, Lục Nhạn Chu chưa từng thương nhớ gì cô. Lâm Thanh Thanh hận trong lòng, lại tìm không thấy lập trường để hận, chỉ có thể lôi chuyện cũ, “Cô cứ như vậy thích bạn trai người khác?”
Trần Minh Tĩnh tức giận đến choáng váng đầu: “Đánh rắm! Cô là cái thá gì!”
“Lâm Thanh Thanh cô nói chuyện thì đưa chứng cứ,” Cố Sanh tính tình mềm, không có nghĩa không biết giận. Trần Minh Tĩnh còn tại đây, cô bị người khác khi dễ, bà Trần sẽ thương tâm: “Lúc mấy người yêu đương tôi ở nước ngoài, nhưng cho tới bây giờ chưa từng quấy rầy!”
“Cô không quấy rầy ai quấy rầy?” Lâm Thanh Thanh duỗi tay muốn túm Cố Sanh, “Thường xuyên liên lạc, nói là bạn bè, ai không biết tâm tư của cô không thuần?”
Cô ta vừa nói chuyện vừa muốn đánh Cố Sanh.
Trầm mặc thật lâu Lục Nhạn Chu tay mắt lanh lẹ, một phen duỗi tay nắm Lâm Thanh Thanh, kéo người về bên cạnh.
Vội vàng giải thích: “Chú dì, cô ấy có bệnh trầm cảm, gần đây tinh thần không ổn định. Chúng ta, không phải mọi người muốn như vậy……”
Lâm Thanh Thanh đột nhiên không kịp phòng ngừa không đứng vững, quán tính kéo ghế té lăn quay. Cánh tay đụng nồi lẩu, loảng xoảng một tiếng đồ ăn đổ đầy trên mặt đất.
Mâm xôn xao rớt đầy đất, làm hai người trên lầu hai kinh hoảng.
Quách Kim Thành ghé vào tay vịn trên lầu hai, nhìn Cố Sanh đứng ở giữa một đống hỗn độn, há to miệng: “Đây là chuyện gì thế?”
Thật khéo, mấy bác sĩ ở não ngoại khoa thừa dịp tan tầm lại tới đây ăn lẩu.
Bác sĩ Thư nghe thấy động tĩnh cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn xuống: “Kia không phải là bạn của tiểu Tạ sao? Sao lại thế này? Đánh nhau?”
“Phỏng chừng là chuyện nhà.” Quách Kim Thành thu người lại.
Định nhắn tin cho Chu Lê An, bàn tán chuyện người khác có vẻ không lễ phép. Thư bác sĩ cũng chỉ nhìn một cái, cô đối với chuyện bát quái không có hứng thú. Gật đầu, ngồi trở lại, hạ giọng tiếp tục cùng đồng nghiệp bàn về lịch bệnh buổi chiều.
Quách Kim Thành nhất tâm nhị dụng, vừa nghe đồng nghiệp nói vừa chú ý động tĩnh phía dưới.
Muốn nhìn xem, lại ngại chuyện bát quái. Hắn vì thế cố ý vào WeChat của Chu Lê An, trộm gửi cho anh một bức ảnh: “Ai, cô gái nhỏ xui xẻo mang cha mẹ bắt quả tang tra nam ngoại tình.”
Tin nhắn được gửi đi không thấy trả lời, hắn ngẫm lại rồi bồi thêm một câu: “Cô gái nhỏ ấm ức mà nước mắt rưng rưng, thật sự đáng thương.”
Gửi mấy câu xong, hắn cảm thấy mỹ mãn mà buông điện thoại xuống, tiếp tục ăn lẩu.
……
“Dì, chú.” Lục Nhạn Chu mặt trắng như giấy.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của cha mẹ cố gia, hắn khó mà thong dong, “Cầu mong hai người nhất định phải tin tưởng con, nơi này thật sự có hiểu lầm. Con không có ngoại tình, giữa con với A Sanh còn có thể cứu vãn được. Tụi con quen biết nhiều năm như vậy, từ nhà trẻ đến hiện tại, không cần bởi vì một chuyện nhỏ liền không tin con……”
“Nhạn Chu……” Lâm Thanh Thanh hoảng hốt bắt lấy tay áo của Lục Nhạn Chu.
Lục Nhạn Chu bị cô ta bức điên rồi. Hắn không hiểu, Lâm Thanh Thanh thông minh hướng ngoại, hoạt bát lanh lợi, sao lại biến thành cái dạng này: “Lâm Thanh Thanh, em đừng náo loạn! Còn ngại không đủ loạn sao?”
“…… Em nháo? Nhạn Chu anh nói cho rõ ràng, là người cố gia mắng em! Bọn họ công kích em trước, em mới phản kích……”
“Lục Nhạn Chu.” Cố Sanh đánh gãy Lâm Thanh Thanh thao thao bất tuyệt.
Hiện tại đối mặt với Lục Nhạn Chu, Cố Sanh đã không còn đau lòng, chỉ còn lại chết lặng. 25 năm cảm tình sớm bị tiêu hao hết.
Nhìn chằm chằm Lục Nhạn Chu, Cố Sanh từng câu từng chữ mà nhấn mạnh, “Hôm nay ba mẹ tôi ở đây, có chút lời tôi lặp lại lần nữa. Sau chia tay chúng ta là người xa lạ, tất nhiên không làm bạn. Về sau quản bạn gái của anh cho tốt, đừng tới quấy rầy tôi.”
Tâm tình của Lục Nhạn Chu chìm xuống.
Hắn cơ hồ ném Lâm Thanh Thanh ra, xông lên bắt lấy Cố Sanh.
Cố Sanh hung hăng ném cánh tay, Lục Nhạn Chu sống chết bắt lấy không bỏ, run rẩy. Ánh mắt của hắn sớm đã mất đi trầm ổn, kinh hoảng nói: “A Sanh, em có thể bình tĩnh một chút nghe anh nói hay không……”
Lâm Thanh Thanh đột nhiên bị ném ra, mu bàn tay phanh một tiếng đập vào bàn, đau đến mặt trắng bệch.
“Anh gạt em đến sân bay đón Lâm Thanh Thanh, xác thật là anh không đúng. Nhưng anh bảo đảm anh thật sự không có làm chuyện có lỗi với em. Nếu sau đó có làm em khó chịu làm em hiểu lầm chỗ nào, anh đều có thể giải thích. Em không cần nói chuyện tuyệt tình như vậy,” Lục Nhạn Chu trong lòng cực kỳ khủng hoảng, “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”
Cố Thành Đào thấy con gái ném không ra, tiến lên nắm Lục Nhạn Chu đang bắt lấy cánh tay của Cố Sanh, khiến cho hắn buông tay.
“Không cần nói chuyện, Cố gia chúng tôi cũng không phải là không tình không lý. Cậu có lựa chọn tốt, chúng tôi sẽ không ngăn.” Cố Thành Đào một khi mở miệng chính là giải quyết dứt khoát, “Tôi sẽ gọi cho cha mẹ của cậu, hôn sự giữa hai nhà cứ hủy bỏ đi.”
Trên đường về nhà, Trần Minh Tĩnh quở trách Cố Sanh.
Cố Sanh hốt hoảng, rũ đầu, cũng không phản bác.
Lúc trước Cố Sanh nhiệt huyết theo đuổi Lục Nhạn Chu, không có suy xét qua hành vi của bản thân sẽ mang đến cái gì cho người nhà. Cô cho rằng chính mình thiêu thân lao đầu vào lửa là dũng cảm, kỳ thật cái gì cũng không phải. Cô nhịn, trừ bỏ liên lụy cha mẹ ngàn dặm xa xôi chạy tới đế đô vì cô mà đòi công đạo, thì chẳng bao giờ được đến đây.
Cố Sanh không biết vì cái gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nhường nhịn, không phải lựa chọn chính xác.
Trần Minh Tĩnh thấy cô an tĩnh thì thở dài. Bà biết con gái tính tình mềm yếu, sẽ có hại. Không nghĩ tới thật đúng là một chút đoán không đoán, con gái không thông suốt cứ yên lặng bị ủy khuất bốn năm. Trần Minh Tĩnh chỉ cần nghĩ đến chuyện này liền đau lòng vô cùng, đặc biệt hối hận Cố Sanh khi còn nhỏ vì muốn cô nghe lời hiểu chuyện, nuôi cô thành tính cách như vậy.
Quá muộn, Trần Minh Tĩnh và Cố Thành Đào cả ngày đến đây. Lại cãi nhau một trận, mệt thật sự.
Hai người hơn 50 tuổi, cũng lớn tuổi. Ngồi một chỗ hô hô thở dốc.
Cố Sanh đưa bọn họ đi khách sạn, lại mua cơm hộp. Vừa rồi ở tiệm lẩu chỉ lo tức giận, hai vợ chồng cả ngày chưa ăn gì. Người một nhà đơn giản mà ăn cơm, Cố Sanh mới đón xe về nhà.
Chu Lê An thấy tin nhắn rất chậm, đã hai giờ hơn sáng.
Anh click mở ảnh chụp, ảnh chụp thấy không rõ. Bất quá mờ như vậy, Cố Sanh lặng lẽ đứng ở giữa một đống hỗn độn, như cũ xinh đẹp làm người khác không rời mắt. Chu Lê An nhìn Cố Sanh đã lâu, mới xem kỹ nam nhân đối diện cô.
Đã lâu, anh cười nhạo một tiếng.
Vừa mới chuẩn bị khóa màn hình, mấy cái WeChat leng keng mà đến.
Ảnh đại diện của Cố Sanh hiện ra. Chu Lê An vẫn luôn rất tò mò não cô nghĩ gì, rất muốn biết vì cái gì ảnh đại diện của cô đã không phải người, vì cái gì giới tính cũng là giống đực lão cừu? Cô gái ngốc này rất thích tìm kiếm cái lạ?
Lão cừu: “Tư Vũ, cậu nói xem có phải tớ thật sự rất kém cỏi hay không?”
Lão cừu: “Tớ thi đại học các môn văn hóa không quá 500, học ở Bắc Vũ cũng chỉ có một năm, thật nhiều chuyện không hiểu. Hiện tại Tần lão sư nói tớ không cần sống trong quá khứ vinh quang, bản thân nên lui bước. Cậu nói, tớ có phải thật sự không đúng tí nào không?”
“……”
Chu Lê An vuốt nước trên tóc, híp mắt nhìn emo hình cục bột lớn vào buổi tối.
Không muốn trả lời, bên kia lại gửi tin nhắn.
Lão cừu: “Lần này vũ đoàn tổ chức tuần diễn ở 36 thành thị, Tần lão sư cho tớ cơ hội, tớ cũng không dám nhận. Nhát gan sợ phiền phức còn làm ra vẻ, dối trá còn làm ra vẻ, loại người như tớ xác thật rất chán ghét.”
Chu Lê An: “……”
Cố Sanh rúc vào sừng trâu, tự oán giận. Tạ Tư Vũ vẫn luôn không trả lời cô cũng không thèm để ý, tiếp tục nhắn: “Tư Vũ, cậu nói, tớ vẫn luôn kiên trì hành sự theo nguyên tắc có phải sai rồi không?”
Cố Sanh nhớ tới cha mẹ vì cô cãi nhau với Lâm Thanh Thanh, bỗng nhiên rất áy náy. Cô cảm thấy chính mình tựa như một em bé to xác chưa cai sữa, một chút việc nhỏ cũng xử lý không tốt.
“Cảm giác chính mình tựa như em bé to xác không thể độc lập, không trách Lục Nhạn Chu ghét bỏ. Có thể nhìn trúng tớ, người đó không phải mắt mù thì chính là nông cạn.”
Chu Lê An ném khăn lông qua một bên, đến tủ lạnh cầm bình nước đá vặn ra, chậm rì uống. Uống một nửa ly nước, anh kéo khóe miệng, lại cầm lấy di động.
Nửa ngày, anh rụt rè mà gửi cho cô hai chữ, còn không mang theo dấu chấm câu: “Mắng tôi”
Bỗng nhiên một tin nhắn hiện ra, click mở vừa thấy, một câu trả lời ông nói gà bà nói vịt.
Có ý gì? Mắng cô ấy? Tạ Tư Vũ bị gì vậy, cả buổi tối đột nhiên đưa ra yêu cầu biến thái như vậy? Cố Sanh có chút khó xử, cô không phải đặc biệt am hiểu cách mắng chửi. Nếu cô ấy một hai yêu cầu, cô cũng không phải không thể nỗ lực một chút…… Ngẫm lại, Cố Sanh châm chước mà trả lời.
Lão cừu “Đồ ngốc.”
Chu Lê An: “……”
Đối phương không đáp lại, Cố Sanh lại nỗ lực một chút: “Đồ chó.”
“Mắng chưa đủ tinh chuẩn sao?”
Chu Lê An nhìn tin nhắn mà bật cười.
Anh lười đánh chữ, trực tiếp gọi video. Cố Sanh đầu óc không tỉnh táo, mơ hồ mà bắt máy.
Video hiện ra, một đôi mắt ngăm đen trầm tĩnh sôi nổi trên màn hình.
Chu Lê An không biết ở đâu, bối cảnh không gian trống vắng đáng sợ. Trên vách tường treo một bức tranh sơn dầu thật lớn thiếu chút nữa làm Cố Sanh tưởng là viện bảo tàng. Chớp chớp mắt, Cố Sanh mới phát hiện anh ngồi trên giường.
Nhìn nhau ba giây, Cố Sanh từ vẻ rúc sừng trâu tỉnh táo lại.
Nhìn kỹ ảnh đại diện, phát hiện gửi sai người. Tạ Tư Vũ gần đây bị gì không biết, sửa ảnh đại diện. Trước tên của hai người bọn họ đều mang theo danh hiệu của mười viện, Cố Sanh lập tức nhìn nhầm.
Giọng nói của Chu Lê An phát ra từ trong video: “Thấy rõ tôi là ai không?”
Cố Sanh trong nháy mắt từ trên giường ngồi dậy:!!!
“Chu Lê An!!”
“Ừm,” anh vuốt đầu tóc ướt át, lười nhác ngồi xuống, “Não của cô bị chó ăn sao?”
“……” Não không bị chó ăn, nhưng cũng sai biệt lắm.
Vừa mở miệng đã mắng cô, Cố Sanh cứng đờ mà cầm di động, mặt đỏ như máu: “Là anh yêu cầu tôi mắng anh.”
Chu Lê An thật sự tức giận đến buồn cười: “Tôi có ý đó à?”
“……”
“Cố Sanh, có ai nói qua, cô có một vẻ đẹp rất đặc biệt.”
“Hả? Không có ai,” Cố Sanh được anh đột nhiên khích lệ thì thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn rụt rè hỏi: “Tôi đẹp như thế nào sao tôi không biết?”
“Não làm vẻ đẹp ấy bị thiếu hụt.”
Cố Sanh: “……”
Trầm mặc, trầm mặc là trạng thái đêm nay của Cố Sanh.
“Từng nghe qua lý lịch của tôi chưa?”
Cố Sanh mặt vô cảm: “…… Chưa.”
“Ừm.” Chu Lê An lên tiếng, “Tôi có thể nói cho cô.”
Cố Sanh: “……”
“Tôi 4 tuổi nhập học, mười một tuổi nhảy lớp học xong sơ trung. Mười ba tuổi sau khi học xong cao trung thì vào B đại, mười sáu tuổi đến Harvard học y. Hai mươi tuổi vào mười viện, 23 tuổi trở thành bác sĩ mổ chính của não ngoại khoa ở mười viện. Chỉ số trí lực là 178, cao hơn người thường.”
Bị lý lịch hoa lệ của anh làm cho choáng váng, hơn nửa ngày, cô lắp bắp khen: “Whoa, anh thật là lợi hại.”
“Ừm.” Anh ừm một tiếng.
“Hiểu ý của tôi?”
Cố Sanh suy nghĩ một chút, run rẩy thử: “Anh đang khoe?”
Chu Lê An: “……”
Anh ngồi ở mép giường, tiếng nói quạnh quẽ không nhanh không chậm, lại mạc danh kiêu ngạo, “Tôi cần khoe với cô làm gì? Cô học tập bình thường, chỉ là sinh viên nghệ thuật chính quy.”
Cố Sanh: “……”
“Tôi chỉ đang nói sự thật, hơn nữa nói cho cô một chuyện.”
Cố Sanh: “?”
Anh nói, “Cô có thể khinh thường chính cô, nhưng cô không thể nhục mạ thẩm mỹ của tôi.”
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Sanh ngơ nửa ngày, như suy tư gì, sau đó khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, mặt đỏ.
…… Giống như đã hiểu.
Từ từ! Hình như không đúng chỗ nào!
Cảm giác quá tự luyến, dường như Chu Lê An coi trọng cô. Không có khả năng. Hẳn là thấy cô đáng thương, tấm lòng lương y bùng nổ, cố ý nói tốt an ủi cô?
Tuy Chu Lê An nói ra hơi khó nghe, nhưng ngoài ý muốn lại hiệu quả. Cố Sanh cả đêm tự ti nôn nóng ở trong lòng, không thể hiểu được bị những lời này của anh làm cho vô cùng bình tĩnh.
Cố Sanh vừa lo lắng ba mẹ xảy ra chuyện vừa bực tức, nhưng hơn hết vẫn là đau lòng. Nếu không phải vì cô, ba mẹ không có khả năng ngàn dặm xa xôi chạy tới trời xa đất lạ như đế đô. Không rảnh thay quần áo, Cố Sanh đón một chiếc xe rồi vội đến tây lộ Nam Kinh.
Thời gian này, vừa vặn là giờ cao điểm buổi chiều.
Xe chạy trong đường cái như ốc sên, thay nhau bóp còi, nửa ngày chưa đi được. Cố Sanh gọi lai cho Trần Minh Tĩnh, bên kia không ai tiếp. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cố Sanh hoảng hốt không ngừng thúc giục tài xế.
Tài xế thấy cô nôn nóng, cho rằng có chuyện lớn. Lập tức quay đầu, đi đường tắt.
“Cô gái đừng vội, có chuyện gì cũng cần từ từ.”
Cố Sanh vội chạy tới, trước mắt là hai bên đang giương cung bạt kiếm, giằng co.
Trần Minh Tĩnh tức giận đến mặt trắng bệch, dựa vào vai của ba Cố ở bên cạnh. Bàn đối diện, Lục Nhạn Chu không rên một tiếng mà ngồi, trên mặt thình lình xuất hiện một bàn tay.
Bên cạnh hắn là Lâm Thanh Thanh với đôi mắt sưng đỏ, thấp đầu, tóc che biểu tình trên mặt.
Phục vụ trong tiệm lẩu kéo hai bên ra, nhỏ giọng khuyên. Mặt khác thực khách ở bàn khác duỗi đầu nhìn, có người cố ý giơ di động chụp.
Cố Sanh đi vào, phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ. Bên cạnh có người chụp mặt của cô, thanh âm hỗn loạn đều áp không được. Bên cạnh có nữ sinh châu đầu ghé tai mà suy đoán Cố Sanh có phải là chính thất hay không. Còn rất có chân tình mắng giúp một câu “Chết tiệt, lão nương nếu là nam, bạn gái đẹp như vậy, có chết cũng không rời”……
Trần Minh Tĩnh hiện tại đã bình tĩnh lại, nhìn Cố Sanh một cái “Con đứng ở kia đừng tới đây”.
Cố Sanh sửng sốt, vẫn đi qua.
Bà Trần tức giận đến nỗi tròng mắt trợn trừng, tức giận chụp cánh tay của cô: “Con lại đây làm gì! Không chê mất mặt!” Bà Trần chính là như vậy, bản thân bà có thể mất mặt, tuyệt không cho phép con gái bà xấu hổ.
“Mẹ, ba.” Trần Minh Tĩnh bị cao huyết áp, không thể tức giận, “Sao hai người lại tới đây?”
Trần Minh Tĩnh cũng không nghĩ tới sẽ bắt gặp cảnh tượng như vậy. Nói thật, hai người gạt Cố Sanh tới đế đô, chính là muốn nhìn vợ chồng son rốt cuộc có vấn đề nghiêm trọng gì, có phải hiểu lầm hay không, còn có thể cứu vãn được không. Nếu thật là hiểu lầm, bọn họ vẫn hy vọng hai người hòa hảo trở lại. Rốt cuộc Cố Lục hai nhà là hàng xóm tốt hơn hai mươi năm, Lục Nhạn Chu là người có điều kiện thật sự tốt.
Kết quả bọn họ vừa tới ăn bữa cơm, lại khéo như vậy, đụng phải chuyện này.
Bà nói Cố Sanh nha đầu kia sống chết theo đuổi Lục Nhạn Chu cho dù có đuổi cũng không đi, sao có thể quyết đoán nói chia tay? Nguyên lai tiểu tử họ Lục ở bên ngoài đối xử với con gái của bà như vậy?! Trong nhà chưa buông tay, bên ngoài đã công khai nuôi dưỡng tình nhân!
“Coi như tôi bị mù, đối với A Sanh của chúng ta như vậy!”
Trần Minh Tĩnh kiêu ngạo cả đời, không nghĩ tới con gái bảo bối bị người ta lạnh nhạt như vậy, “Lục Nhạn Chu, cậu thật đúng là rất được! Mỗi ngày vừa làm bộ làm tịch gọi cho nhà chúng tôi gửi đặc sản, cầu tôi hòa giải cho cậu với A Sanh. Vừa cùng tiểu tam ôm ấp, một chân đạp hai thuyền! Nhiều năm như vậy, sao tôi không nhìn ra cậu lại chó đến vậy!”
Vợ chồng Trần Minh Tĩnh đối với hắn từ nhỏ đã nói năng dịu dàng, Lục Nhạn Chu lần đầu tiên bị bà mắng. Hắn xấu hổ: “Dì……”
“Đừng gọi tôi! Cố gia tôi cùng Lục gia cậu không thân chẳng quen, cậu kêu dì cái gì.”
Lục Nhạn Chu nghẹn lại, kinh hoảng mà muốn bù đắp gì đó, nhìn Cố Sanh bên cạnh.
Cố Sanh căn bản không nhìn hắn.
Lâm Thanh Thanh lại không cách nào chịu đựng được, châm chọc: “Nói cho rõ ràng, khi mắng người khác, một nhà mấy người sao không tự soi gương nhìn lại bản thân? Tôi cùng Lục Nhạn Chu đều là người tài giỏi từ B đại, con gái của bà là cái gì? Một đứa học khiêu vũ, thi văn hóa đều suýt soát qua. Luận gia thế, tôi là người đế đô, có hai phòng xép, một nhà mấy người là đồ nhà quê ở nông thôn thì có cái gì, cái gì cũng không có…… Căn bản là không xứng với Nhạn Chu!”
Cố Sanh trong lòng khó chịu, Lâm Thanh Thanh quả nhiên sẽ chọc vào chỗ đau của cô. Bằng cấp là nguyên nhân khiến Cố Sanh tự ti nhiều năm. Đại học Bắc Vũ nói dễ nghe là trường nghệ thuật, nhưng căn bản không là gì so với B đại.
Cô cảm thấy bản thân thật kém cỏi, Cố Sanh chính là tự ti bản thân không văn hóa, đầu óc ngu ngốc.
“Nhạn Chu chỉ xem cô ta là em gái, là cô ta không biết xấu hổ!” Lâm Thanh Thanh hùng hổ doạ người, “Muốn so đo, tôi trước kia cùng Nhạn Chu mà nói, con gái của bà mặt dày lấy danh bạn tốt mà chen vào giữa chúng tôi, cô ta mới là tiểu tam!”
“Đánh rắm!” Trần Minh Tĩnh không phải ngốc tử, bà cũng không phải cái gì cũng không biết liền tùy tiện tới đế đô.
Trước khi đến đây, cô sớm gọi cho Tạ Tư Vũ, “Chính cô gặp người giàu có rồi đá cậu ta, làm tinh thần của cậu ta không bình thường, mỗi ngày say xỉn. Con gái nhà tôi mềm lòng, thấy cô đáng thương mới về nước. Mặc kệ cô cùng người ta ở chung ra sao, con gái của tôi chiếu cố cậu ta bốn năm, tốt xấu giúp cậu ta tốt lên. Kết quả bọn nó muốn kết hôn, cô lại về nước làm chuyện xấu!”
Tiệm lẩu đang náo nhiệt bỗng yên tĩnh.
Lâm Thanh Thanh kinh hoảng mà nhìn Lục Nhạn Chu.
Cô ta vẫn luôn nói lúc ấy đi là bất đắc dĩ, chưa từng thừa nhận bản thân đi theo người giàu có. Tức khắc nói không được, trước mặt mọi người phát điên: “Cố Sanh! Sao cô có thể đê tiện như vậy! Rao bán chuyện người khác khắp nơi, có giống người vô tội không?”
Trên thực tế, từ khi Cố Sanh muốn chia tay, Lâm Thanh Thanh muốn bên cạnh Lục Nhạn Chu trở nên vô cùng khó khăn. Lần này ra đây ăn lẩu, vẫn là cô lấy chuyện cắt cổ tay uy hiếp mới bức được người đi chung. Dường như từ khi Cố Sanh biến mất, trong thế giới của Lục Nhạn Chu, Lục Nhạn Chu chưa từng thương nhớ gì cô. Lâm Thanh Thanh hận trong lòng, lại tìm không thấy lập trường để hận, chỉ có thể lôi chuyện cũ, “Cô cứ như vậy thích bạn trai người khác?”
Trần Minh Tĩnh tức giận đến choáng váng đầu: “Đánh rắm! Cô là cái thá gì!”
“Lâm Thanh Thanh cô nói chuyện thì đưa chứng cứ,” Cố Sanh tính tình mềm, không có nghĩa không biết giận. Trần Minh Tĩnh còn tại đây, cô bị người khác khi dễ, bà Trần sẽ thương tâm: “Lúc mấy người yêu đương tôi ở nước ngoài, nhưng cho tới bây giờ chưa từng quấy rầy!”
“Cô không quấy rầy ai quấy rầy?” Lâm Thanh Thanh duỗi tay muốn túm Cố Sanh, “Thường xuyên liên lạc, nói là bạn bè, ai không biết tâm tư của cô không thuần?”
Cô ta vừa nói chuyện vừa muốn đánh Cố Sanh.
Trầm mặc thật lâu Lục Nhạn Chu tay mắt lanh lẹ, một phen duỗi tay nắm Lâm Thanh Thanh, kéo người về bên cạnh.
Vội vàng giải thích: “Chú dì, cô ấy có bệnh trầm cảm, gần đây tinh thần không ổn định. Chúng ta, không phải mọi người muốn như vậy……”
Lâm Thanh Thanh đột nhiên không kịp phòng ngừa không đứng vững, quán tính kéo ghế té lăn quay. Cánh tay đụng nồi lẩu, loảng xoảng một tiếng đồ ăn đổ đầy trên mặt đất.
Mâm xôn xao rớt đầy đất, làm hai người trên lầu hai kinh hoảng.
Quách Kim Thành ghé vào tay vịn trên lầu hai, nhìn Cố Sanh đứng ở giữa một đống hỗn độn, há to miệng: “Đây là chuyện gì thế?”
Thật khéo, mấy bác sĩ ở não ngoại khoa thừa dịp tan tầm lại tới đây ăn lẩu.
Bác sĩ Thư nghe thấy động tĩnh cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn xuống: “Kia không phải là bạn của tiểu Tạ sao? Sao lại thế này? Đánh nhau?”
“Phỏng chừng là chuyện nhà.” Quách Kim Thành thu người lại.
Định nhắn tin cho Chu Lê An, bàn tán chuyện người khác có vẻ không lễ phép. Thư bác sĩ cũng chỉ nhìn một cái, cô đối với chuyện bát quái không có hứng thú. Gật đầu, ngồi trở lại, hạ giọng tiếp tục cùng đồng nghiệp bàn về lịch bệnh buổi chiều.
Quách Kim Thành nhất tâm nhị dụng, vừa nghe đồng nghiệp nói vừa chú ý động tĩnh phía dưới.
Muốn nhìn xem, lại ngại chuyện bát quái. Hắn vì thế cố ý vào WeChat của Chu Lê An, trộm gửi cho anh một bức ảnh: “Ai, cô gái nhỏ xui xẻo mang cha mẹ bắt quả tang tra nam ngoại tình.”
Tin nhắn được gửi đi không thấy trả lời, hắn ngẫm lại rồi bồi thêm một câu: “Cô gái nhỏ ấm ức mà nước mắt rưng rưng, thật sự đáng thương.”
Gửi mấy câu xong, hắn cảm thấy mỹ mãn mà buông điện thoại xuống, tiếp tục ăn lẩu.
……
“Dì, chú.” Lục Nhạn Chu mặt trắng như giấy.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của cha mẹ cố gia, hắn khó mà thong dong, “Cầu mong hai người nhất định phải tin tưởng con, nơi này thật sự có hiểu lầm. Con không có ngoại tình, giữa con với A Sanh còn có thể cứu vãn được. Tụi con quen biết nhiều năm như vậy, từ nhà trẻ đến hiện tại, không cần bởi vì một chuyện nhỏ liền không tin con……”
“Nhạn Chu……” Lâm Thanh Thanh hoảng hốt bắt lấy tay áo của Lục Nhạn Chu.
Lục Nhạn Chu bị cô ta bức điên rồi. Hắn không hiểu, Lâm Thanh Thanh thông minh hướng ngoại, hoạt bát lanh lợi, sao lại biến thành cái dạng này: “Lâm Thanh Thanh, em đừng náo loạn! Còn ngại không đủ loạn sao?”
“…… Em nháo? Nhạn Chu anh nói cho rõ ràng, là người cố gia mắng em! Bọn họ công kích em trước, em mới phản kích……”
“Lục Nhạn Chu.” Cố Sanh đánh gãy Lâm Thanh Thanh thao thao bất tuyệt.
Hiện tại đối mặt với Lục Nhạn Chu, Cố Sanh đã không còn đau lòng, chỉ còn lại chết lặng. 25 năm cảm tình sớm bị tiêu hao hết.
Nhìn chằm chằm Lục Nhạn Chu, Cố Sanh từng câu từng chữ mà nhấn mạnh, “Hôm nay ba mẹ tôi ở đây, có chút lời tôi lặp lại lần nữa. Sau chia tay chúng ta là người xa lạ, tất nhiên không làm bạn. Về sau quản bạn gái của anh cho tốt, đừng tới quấy rầy tôi.”
Tâm tình của Lục Nhạn Chu chìm xuống.
Hắn cơ hồ ném Lâm Thanh Thanh ra, xông lên bắt lấy Cố Sanh.
Cố Sanh hung hăng ném cánh tay, Lục Nhạn Chu sống chết bắt lấy không bỏ, run rẩy. Ánh mắt của hắn sớm đã mất đi trầm ổn, kinh hoảng nói: “A Sanh, em có thể bình tĩnh một chút nghe anh nói hay không……”
Lâm Thanh Thanh đột nhiên bị ném ra, mu bàn tay phanh một tiếng đập vào bàn, đau đến mặt trắng bệch.
“Anh gạt em đến sân bay đón Lâm Thanh Thanh, xác thật là anh không đúng. Nhưng anh bảo đảm anh thật sự không có làm chuyện có lỗi với em. Nếu sau đó có làm em khó chịu làm em hiểu lầm chỗ nào, anh đều có thể giải thích. Em không cần nói chuyện tuyệt tình như vậy,” Lục Nhạn Chu trong lòng cực kỳ khủng hoảng, “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”
Cố Thành Đào thấy con gái ném không ra, tiến lên nắm Lục Nhạn Chu đang bắt lấy cánh tay của Cố Sanh, khiến cho hắn buông tay.
“Không cần nói chuyện, Cố gia chúng tôi cũng không phải là không tình không lý. Cậu có lựa chọn tốt, chúng tôi sẽ không ngăn.” Cố Thành Đào một khi mở miệng chính là giải quyết dứt khoát, “Tôi sẽ gọi cho cha mẹ của cậu, hôn sự giữa hai nhà cứ hủy bỏ đi.”
Trên đường về nhà, Trần Minh Tĩnh quở trách Cố Sanh.
Cố Sanh hốt hoảng, rũ đầu, cũng không phản bác.
Lúc trước Cố Sanh nhiệt huyết theo đuổi Lục Nhạn Chu, không có suy xét qua hành vi của bản thân sẽ mang đến cái gì cho người nhà. Cô cho rằng chính mình thiêu thân lao đầu vào lửa là dũng cảm, kỳ thật cái gì cũng không phải. Cô nhịn, trừ bỏ liên lụy cha mẹ ngàn dặm xa xôi chạy tới đế đô vì cô mà đòi công đạo, thì chẳng bao giờ được đến đây.
Cố Sanh không biết vì cái gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nhường nhịn, không phải lựa chọn chính xác.
Trần Minh Tĩnh thấy cô an tĩnh thì thở dài. Bà biết con gái tính tình mềm yếu, sẽ có hại. Không nghĩ tới thật đúng là một chút đoán không đoán, con gái không thông suốt cứ yên lặng bị ủy khuất bốn năm. Trần Minh Tĩnh chỉ cần nghĩ đến chuyện này liền đau lòng vô cùng, đặc biệt hối hận Cố Sanh khi còn nhỏ vì muốn cô nghe lời hiểu chuyện, nuôi cô thành tính cách như vậy.
Quá muộn, Trần Minh Tĩnh và Cố Thành Đào cả ngày đến đây. Lại cãi nhau một trận, mệt thật sự.
Hai người hơn 50 tuổi, cũng lớn tuổi. Ngồi một chỗ hô hô thở dốc.
Cố Sanh đưa bọn họ đi khách sạn, lại mua cơm hộp. Vừa rồi ở tiệm lẩu chỉ lo tức giận, hai vợ chồng cả ngày chưa ăn gì. Người một nhà đơn giản mà ăn cơm, Cố Sanh mới đón xe về nhà.
Chu Lê An thấy tin nhắn rất chậm, đã hai giờ hơn sáng.
Anh click mở ảnh chụp, ảnh chụp thấy không rõ. Bất quá mờ như vậy, Cố Sanh lặng lẽ đứng ở giữa một đống hỗn độn, như cũ xinh đẹp làm người khác không rời mắt. Chu Lê An nhìn Cố Sanh đã lâu, mới xem kỹ nam nhân đối diện cô.
Đã lâu, anh cười nhạo một tiếng.
Vừa mới chuẩn bị khóa màn hình, mấy cái WeChat leng keng mà đến.
Ảnh đại diện của Cố Sanh hiện ra. Chu Lê An vẫn luôn rất tò mò não cô nghĩ gì, rất muốn biết vì cái gì ảnh đại diện của cô đã không phải người, vì cái gì giới tính cũng là giống đực lão cừu? Cô gái ngốc này rất thích tìm kiếm cái lạ?
Lão cừu: “Tư Vũ, cậu nói xem có phải tớ thật sự rất kém cỏi hay không?”
Lão cừu: “Tớ thi đại học các môn văn hóa không quá 500, học ở Bắc Vũ cũng chỉ có một năm, thật nhiều chuyện không hiểu. Hiện tại Tần lão sư nói tớ không cần sống trong quá khứ vinh quang, bản thân nên lui bước. Cậu nói, tớ có phải thật sự không đúng tí nào không?”
“……”
Chu Lê An vuốt nước trên tóc, híp mắt nhìn emo hình cục bột lớn vào buổi tối.
Không muốn trả lời, bên kia lại gửi tin nhắn.
Lão cừu: “Lần này vũ đoàn tổ chức tuần diễn ở 36 thành thị, Tần lão sư cho tớ cơ hội, tớ cũng không dám nhận. Nhát gan sợ phiền phức còn làm ra vẻ, dối trá còn làm ra vẻ, loại người như tớ xác thật rất chán ghét.”
Chu Lê An: “……”
Cố Sanh rúc vào sừng trâu, tự oán giận. Tạ Tư Vũ vẫn luôn không trả lời cô cũng không thèm để ý, tiếp tục nhắn: “Tư Vũ, cậu nói, tớ vẫn luôn kiên trì hành sự theo nguyên tắc có phải sai rồi không?”
Cố Sanh nhớ tới cha mẹ vì cô cãi nhau với Lâm Thanh Thanh, bỗng nhiên rất áy náy. Cô cảm thấy chính mình tựa như một em bé to xác chưa cai sữa, một chút việc nhỏ cũng xử lý không tốt.
“Cảm giác chính mình tựa như em bé to xác không thể độc lập, không trách Lục Nhạn Chu ghét bỏ. Có thể nhìn trúng tớ, người đó không phải mắt mù thì chính là nông cạn.”
Chu Lê An ném khăn lông qua một bên, đến tủ lạnh cầm bình nước đá vặn ra, chậm rì uống. Uống một nửa ly nước, anh kéo khóe miệng, lại cầm lấy di động.
Nửa ngày, anh rụt rè mà gửi cho cô hai chữ, còn không mang theo dấu chấm câu: “Mắng tôi”
Bỗng nhiên một tin nhắn hiện ra, click mở vừa thấy, một câu trả lời ông nói gà bà nói vịt.
Có ý gì? Mắng cô ấy? Tạ Tư Vũ bị gì vậy, cả buổi tối đột nhiên đưa ra yêu cầu biến thái như vậy? Cố Sanh có chút khó xử, cô không phải đặc biệt am hiểu cách mắng chửi. Nếu cô ấy một hai yêu cầu, cô cũng không phải không thể nỗ lực một chút…… Ngẫm lại, Cố Sanh châm chước mà trả lời.
Lão cừu “Đồ ngốc.”
Chu Lê An: “……”
Đối phương không đáp lại, Cố Sanh lại nỗ lực một chút: “Đồ chó.”
“Mắng chưa đủ tinh chuẩn sao?”
Chu Lê An nhìn tin nhắn mà bật cười.
Anh lười đánh chữ, trực tiếp gọi video. Cố Sanh đầu óc không tỉnh táo, mơ hồ mà bắt máy.
Video hiện ra, một đôi mắt ngăm đen trầm tĩnh sôi nổi trên màn hình.
Chu Lê An không biết ở đâu, bối cảnh không gian trống vắng đáng sợ. Trên vách tường treo một bức tranh sơn dầu thật lớn thiếu chút nữa làm Cố Sanh tưởng là viện bảo tàng. Chớp chớp mắt, Cố Sanh mới phát hiện anh ngồi trên giường.
Nhìn nhau ba giây, Cố Sanh từ vẻ rúc sừng trâu tỉnh táo lại.
Nhìn kỹ ảnh đại diện, phát hiện gửi sai người. Tạ Tư Vũ gần đây bị gì không biết, sửa ảnh đại diện. Trước tên của hai người bọn họ đều mang theo danh hiệu của mười viện, Cố Sanh lập tức nhìn nhầm.
Giọng nói của Chu Lê An phát ra từ trong video: “Thấy rõ tôi là ai không?”
Cố Sanh trong nháy mắt từ trên giường ngồi dậy:!!!
“Chu Lê An!!”
“Ừm,” anh vuốt đầu tóc ướt át, lười nhác ngồi xuống, “Não của cô bị chó ăn sao?”
“……” Não không bị chó ăn, nhưng cũng sai biệt lắm.
Vừa mở miệng đã mắng cô, Cố Sanh cứng đờ mà cầm di động, mặt đỏ như máu: “Là anh yêu cầu tôi mắng anh.”
Chu Lê An thật sự tức giận đến buồn cười: “Tôi có ý đó à?”
“……”
“Cố Sanh, có ai nói qua, cô có một vẻ đẹp rất đặc biệt.”
“Hả? Không có ai,” Cố Sanh được anh đột nhiên khích lệ thì thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn rụt rè hỏi: “Tôi đẹp như thế nào sao tôi không biết?”
“Não làm vẻ đẹp ấy bị thiếu hụt.”
Cố Sanh: “……”
Trầm mặc, trầm mặc là trạng thái đêm nay của Cố Sanh.
“Từng nghe qua lý lịch của tôi chưa?”
Cố Sanh mặt vô cảm: “…… Chưa.”
“Ừm.” Chu Lê An lên tiếng, “Tôi có thể nói cho cô.”
Cố Sanh: “……”
“Tôi 4 tuổi nhập học, mười một tuổi nhảy lớp học xong sơ trung. Mười ba tuổi sau khi học xong cao trung thì vào B đại, mười sáu tuổi đến Harvard học y. Hai mươi tuổi vào mười viện, 23 tuổi trở thành bác sĩ mổ chính của não ngoại khoa ở mười viện. Chỉ số trí lực là 178, cao hơn người thường.”
Bị lý lịch hoa lệ của anh làm cho choáng váng, hơn nửa ngày, cô lắp bắp khen: “Whoa, anh thật là lợi hại.”
“Ừm.” Anh ừm một tiếng.
“Hiểu ý của tôi?”
Cố Sanh suy nghĩ một chút, run rẩy thử: “Anh đang khoe?”
Chu Lê An: “……”
Anh ngồi ở mép giường, tiếng nói quạnh quẽ không nhanh không chậm, lại mạc danh kiêu ngạo, “Tôi cần khoe với cô làm gì? Cô học tập bình thường, chỉ là sinh viên nghệ thuật chính quy.”
Cố Sanh: “……”
“Tôi chỉ đang nói sự thật, hơn nữa nói cho cô một chuyện.”
Cố Sanh: “?”
Anh nói, “Cô có thể khinh thường chính cô, nhưng cô không thể nhục mạ thẩm mỹ của tôi.”
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Sanh ngơ nửa ngày, như suy tư gì, sau đó khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, mặt đỏ.
…… Giống như đã hiểu.
Từ từ! Hình như không đúng chỗ nào!
Cảm giác quá tự luyến, dường như Chu Lê An coi trọng cô. Không có khả năng. Hẳn là thấy cô đáng thương, tấm lòng lương y bùng nổ, cố ý nói tốt an ủi cô?
Tuy Chu Lê An nói ra hơi khó nghe, nhưng ngoài ý muốn lại hiệu quả. Cố Sanh cả đêm tự ti nôn nóng ở trong lòng, không thể hiểu được bị những lời này của anh làm cho vô cùng bình tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook