Đỗ Hữu đóng cửa lại, đi vào, "Tắm hả?"
Vưu Hạo Vũ không trả lời.

Trong phòng khách rất yên tĩnh.

Ánh đèn ấm áp rọi xuống, Ryan không biết đi nơi nào.

Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Đỗ Hữu như nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn lên lầu, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc này, lại nghe thấy Vưu Hạo Vũ hỏi: "Hai người đi tản bộ à?"
Đỗ Hữu gật đầu, "Đi một chút."
Nghe vậy, Vưu Hạo Vũ nắm chặt nắm tay, quay mặt qua chỗ khác, "Tôi thấy rồi." Cậu dừng một chút, "Anh đồng ý quen cậu ta?"
Hỏi câu này khiến Vưu Hạo Vũ rất gian nan.

Đây đã là lần thứ hai trong buổi tối hôm nay Đỗ Hữu nghe câu hỏi này rồi.

Tóm lại anh vẫn trả lời: "Không." Không bằng nói đây là chuyện anh chưa từng nghĩ đến.

Nghe thấy câu trả lời, Vưu Hạo Vũ quay đầu nhìn về phía Đỗ Hữu.

Cậu thấy mình cần phải nói rõ ràng mới được.

Không đâm thủng tầng giấy này thì còn lâu Đỗ Hữu mới biết tình cảm của cậu.

Hơn nữa còn có khả năng người nào đó xuất hiện chen một chân vào.

Cho dù bị từ chối, cậu cũng muốn cho đối phương biết lòng mình.

Nhưng bởi quá khẩn trương, tim đập càng ngày càng nhanh: "Tôi --"
Đột nhiên trên lầu truyền xuống một tiếng vang.

Đỗ Hữu nghe thấy, muốn lên lầu xem kỹ.

Nhưng cánh tay bị Vưu Hạo Vũ nắm lại, "Từ từ."
Đỗ Hữu nhìn Vưu Hạo Vũ, không biết sao giọng đối phương hơi run.

"Tôi có lời muốn nói với anh."
Tai cậu chàng đỏ ửng, bàn tay nắm Đỗ Hữu càng chặt hơn.

"Tôi, không, em thích anh."
Lời này vừa thốt ra, cả căn trở nên yên tĩnh hẳn.

Hệ thống: 【 éc éc! 】
Hình như kêu chưa đủ, hệ thống lại tiếp tục kêu một tràng: 【 éc éc éc éc éc éc éc ——! 】
Như một con gà gáy đón bình minh.

Đỗ Hữu: 【 im dùm.


Hệ thống lập tức kéo khóa miệng.

Mắt Vưu Hạo Vũ rất sáng, chớp cũng không chớp mà nhìn Đỗ Hữu.

Tay run rẩy đến lợi hại, cậu đang chờ câu trả lời.

Đỗ Hữu: "Đó là nói với tôi sao?"
Vưu Hạo Vũ: "Đúng vậy."
Đỗ Hữu: "Tôi là đàn ông."
Vưu Hạo Vũ: "Em biết."
Đỗ Hữu khó hiểu, "Nhưng cậu nói cậu không thích đàn ông."
Vưu Hạo Vũ im lặng.

Đúng là mấy tháng trước cậu nói vậy, nhưng vì lúc đó tưởng Đỗ Hữu muốn chơi quy tắc ngầm với mình.

Nhưng cho dù bị vả mặt, cậu cũng muốn thổ lộ với anh.

Còn chưa tỏ tình tiếp thì nghe Đỗ Hữu nói: "Hơn nữa tôi cũng không phải Tiêu Điền Điền."
Vưu Hạo Vũ không nghĩ đến giờ phút này lại nghe Đỗ Hữu nhắc đến cái tên đó.

Cậu mở miệng một cách gian nan: "Tại sao....!Lại nhắc đến cậu ta?"
Đỗ Hữu: " Tuy không thích đàn ông, nhưng Tiêu Điền Điền là ngoại lệ không phải sao?"
Đây là thiết lập vốn có của Đỗ Hữu trong 《 Tổng tài bá đạo yêu tôi 》.

Tổng tài bá đạo Hữu phong lưu phóng khoáng, thân bước ra từ vạn bụi hoa, nhưng lại căm thù đồng tính luyến ái tận xương tủy.

Nhưng lại rơi vào bẫy rập tình yêu của Tiêu Điền Điền.

—— anh không thích đàn ông, nhưng anh thích em.

Là kiểu này đó.

Hệ thống gạt nước mắt.

Tuy nó vui vì ký chủ còn nhớ lời dạy bảo…… Nhưng trường hợp này đâu thích hợp để nói.

Nghe vậy, Vưu Hạo Vũ bất giác buông lỏng tay ra.

Tuy đối phương không trực tiếp từ chối, nhưng anh lại nói mấy câu không đàng hoàng đó chứng tỏ không để cậu vào mắt.

Hoặc là nói, Đỗ Hữu hoàn toàn không bị dao động bởi lời tỏ tình của cậu.

Trong phòng khách còn mở máy sưởi, nhưng không biết vì sao cậu lại thấy hơi lạnh lẽo.

Nhưng kết quả này Vưu Hạo Vũ đã sớm nghĩ đến.

Bị từ chối cũng không sao cả, cậu chỉ muốn tỏ lòng mình với anh thôi.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn muốn nghe một lời hồi đáp.

Vưu Hạo Vũ chần chờ, "Anh có đồng ý quen em không?"
Đỗ Hữu: "Xin lỗi."
Đối phương trả lời rất dứt khoát rất lưu loát, không chừa một đường lui nào.

Vưu Hạo Vũ tỉnh táo lại, nhưng rồi nghĩ "Có sao đâu chứ".


Cậu cúi đầu, không nói gì trong một lát.

Sau đó ngẩng lên, nhìn thẳng hai mắt Đỗ Hữu.

"Tình cảm của em sẽ không thay đổi.

Hơn nữa từ nay về sau, em sẽ bắt đầu quang minh chính đại theo đuổi anh."
"……"
Không có câu trả lời.

Khóe miệng Vưu Hạo Vũ hạ xuống, lui về phía sau một bước, "Em chỉ muốn nói thế thôi."
Cậu xoa nắm cửa, mở ra, "Ngủ ngon." Ngay sau đó liền đi vào trong phòng.

Cửa đóng lại, phòng khách chỉ còn một mình Đỗ Hữu.

Vài phút sau, hệ thống nhìn ký chủ vẫn ngu người ở hành lang, mới lên tiếng: 【 ký chủ……】
Đỗ Hữu: 【 cái gì? 】
Hệ thống: 【 được tỏ tình là chuyện rất vui, nhưng anh đừng có nghiêm trọng dữ vậy chứ? 】
Đỗ Hữu: 【 …… 】
Đỗ Hữu: 【 khó hiểu quá.


"Thích" là thế nào?
Anh "Thích" ăn cơm, "Thích" chơi điện thoại, "Thích" tất cả các hoạt động giải trí của thế giới này.

Nhưng "Thích" mà Vưu Hạo Vũ nói, và cái "Thích" của Tần Qua không phải cùng một thứ.

Là "Thích" giữa nam nữ chính trong 《 Học bá bá đạo kia ơi, đừng chạy nữa 》 phải không? Nhưng nói đến cùng thì bộ anime kia anh theo dõi cũng chỉ vì cốt truyện.

Chung quy cũng không hiểu được tình cảm giữa nam chính và nữ chính.

Nhưng tại sao Vưu Hạo Vũ lại thích anh?
Hệ thống nhìn ký chủ rơi vào trạng thái tự hỏi "Tôi là ai, tôi ở đâu", thì không khỏi thở dài một hơi.

Đường cách mạng còn lắm gian truân, kẻ yêu nước còn bò dài dài.

Đỗ Hữu vẫn không hiểu, anh cứ thế đi lên lầu hai.

Khi thấy phòng ngủ của mình sáng đèn, anh mới hoàn hồn.

Đi vào thì thấy phòng loạn cả lên.

Tủ quần áo ngã xuống thảm, giường đệm lung tung rối loạn, chăn gối đều lăn đầy đất.

Đầu sỏ gây tội là ai thì dùng ngón chân cũng đoán được, nhưng không thấy người đâu cả.

Tầm mắt Đỗ Hữu hướng ra ngoài cửa sổ: "Ra đi."
Không có động tĩnh.

Mà lúc Đỗ Hữu nhấc chân đến gần cửa sổ, một bóng người bỗng chốc phóng lên, nhảy đến cửa sổ.

Lỗ tai và đuôi trông rất đáng thương mà cụp xuống.

"Rất xin lỗi."
Đỗ Hữu: "Cậu đang làm gì?"
"Ta chỉ muốn nhìn phòng em chút thôi.

Nhưng ngửi mùi lại khiến ta cảm thấy hưng phấn." Ryan nhảy xuống cửa sổ, "Đừng giận mà."
Đỗ Hữu nghiêng đầu nhìn về phía sau Ryan —— nó chưa bị đập.

Anh lại nhìn về phía người sói, đối phương vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh, như là sợ anh giận.

Vết thương bị cắn trên cổ không khép lại, lộ ra hai dấu đỏ.

Đỗ Hữu suy nghĩ, "Hỏi cậu một chuyện."
Ryan nghiêng đầu.

Đỗ Hữu: "Cậu muốn mang tôi về bộ lạc là vì thích tôi sao?"
"Thích!"
Ryan buột miệng thốt ra.

Tới gần rồi vòng quanh Đỗ Hữu, cái đuôi vẫn luôn đung đưa, "Ta đương nhiên thích vợ mình!"
"Tại sao?" Đỗ Hữu khó hiểu, "Chúng ta chỉ vừa mới gặp mặt." Huống chi lúc trước còn đánh một trận.

Khuôn mặt tuấn tú của Ryan đột nhiên dán sát lại, lúc nói chuyện có thể thấy hai cái răng nanh.

"Ta thích mặt em! Chuyện khác thì để cưới về rồi hiểu."
Đây là thói quen theo đuổi bạn đời của người thú trong bộ lạc.

Thích ai thì mang người về nhà, chuyện khác tính sau.

Nếu theo kiểu ma sát tạo lửa nhỏ từ từ góp lửa lớn của con người thì bạn đời đã bị người khác bắt mất từ đời nào.

Đỗ Hữu: "Mặt?"
"Đôi mắt của em, tóc nữa nè, đều rất xinh đẹp.” Ryan như mê muội nhìn Đỗ Hữu, tầm mắt lia từ trên xuống dưới, mỗi một chỗ đều nhìn qua.

Y càng tới gần, khiến Đỗ Hữu không thể không lui về phía sau.

"Ta là kẻ mạnh nhất trong bộ lạc.

Kết hôn với ta, đứa nhỏ của chúng ta nhất định cũng rất mạnh."
"Không." Đỗ Hữu từ chối, "Tôi không có khả năng sinh đẻ."
Ryan: "Có thể uống nước thuốc của Vu sư, nó sẽ cải thiện thân thể của em."
Đỗ Hữu rũ mắt, nhìn về phía cơ bụng của người sói, "Vậy cậu uống thì cũng sinh được mà?"
Ryan dừng bước.

Đỗ Hữu ngẩng đầu nhìn người sói, hỏi một lần nữa: "Có thể không?"
"Không, giống đực không có khả năng sinh đẻ." Mặt Ryan đỏ lên, như thể giận rồi.

"……"
Dù sao cũng không phải cái Đỗ Hữu quan tâm.

Anh chỉ muốn biết "Thích" có nghĩa là gì.

Mà người sói này không thể cho anh đáp án.

Đỗ Hữu bắt được cánh tay đối phương, còn không đợi y phản ứng liền mang người ra khỏi phòng ngủ.


"Đi phòng khách đi."
Đây là chuyện đã được báo trước, Ryan không nói gì.

Y nhìn căn phòng hỗn loạn của Đỗ Hữu, chớp đôi mắt màu xanh đậm, "Câu trả lời của ta em thấy sao? Làm hư phòng em, em có giận không?"
Trong mắt Đỗ Hữu, làm phòng lộn xộn cũng chẳng phải chuyện xấu gì.

Nhưng thấy Ryan vẫn luôn trông mong nhìn anh, bèn gật đầu một cái.

Mắt Ryan sáng lên, nhảy nhót chạy đi.

Hôm sau.

Tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào căn phòng.

Đỗ Hữu xoay người ngồi dậy, tóc loạn xạ cả lên.

Anh cầm điện thoại, thấy còn nửa tiếng nữa.

Quả nhiên là hôm qua ngủ nhiều quá rồi.

Đỗ Hữu ngồi yên trên giường trong chốc lát, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm, thay tây trang rồi xuống dưới lầu.

Dì đã tới, đang nấu cơm trong bếp.

Trong phòng khách, Ryan còn chưa dậy.

Ngày hôm qua lúc ngủ còn nằm sô pha, giờ không hiểu sao lại lăn xuống đất.

Thảm để trên người, theo hô hấp mà phồng lên hạ xuống.

Đỗ Hữu không nhìn nữa.

Thân là tổng tài bá đạo, buổi sáng luôn bắt đầu bằng một ly cà phê.

Ngày xưa thời gian anh rời giường rất có quy luật, cho nên dì giúp việc luôn pha sẵn một ly để trên bàn.

Nhưng hôm nay bởi vì dậy sớm, hình như còn chưa chuẩn bị xong.

Anh đi vào phòng bếp.

Lúc thấy có hai bóng người ở trong liền dừng bước.

Vưu Hạo Vũ mặc áo sơmi, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Cơ bắp của cậu không hiện rõ giống Ryan, chúng khá mỏng, gầy nhưng chắc.

Tay trái cậu cầm chén, bên trong là lòng trắng trứng.

Còn tay phải cầm đũa, đang quấy lên.

Đũa chạm chén vang lên âm thanh "Leng keng".

"Đúng rồi, là vậy đó." Dì đứng ở một bên sai bảo, "Gần được rồi, bỏ vào nồi đi."
"Chú ý không không được quá cao, để xuống một chút.

Không thì trứng bắn ra ngoài đó."
Đây là lần đầu Vưu Hạo Vũ xuống bếp.

Nhìn nước luộc bắn tung tóe trong nồi, cậu nhíu chặt mày, khuấy một cách chậm rãi.

Bộ dạng như đang tháo bom.

Rồi bùm bùm bùm, trứng xuống nồi an toàn.

Vưu Hạo Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này, lại nghe thấy dì nói: "Cậu chủ dậy rồi à?"
Cậu ngẩn ra, bỗng chốc quay đầu nhìn.

Đỗ Hữu nhìn không hiểu lắm: "Dì dạy cậu ta nấu sao?"
Dì giúp việc cười: "Ừ, trông cậu bạn này hứng thú lắm." Thật ra mới đầu bà cũng sợ lắm.

Hai mươi phút trước bà còn đang nhặt rau, cậu chàng này đột nhiên lủi ra, lặng lẽ nhìn.

Dì giúp việc đã trải qua hơn nửa đời người, chuyện này cũng không khiến hoảng quá lâu.

Nhưng đối phương tới bất thình lình, cho nên bà vẫn hỏi một chút.

Sau đó liền thấy lỗ tai thanh niên này đỏ bừng, do dự nói muốn làm chung với mình.

Tuy rằng theo nguyên tắc thì không nên để khách làm giúp.

Nhưng nhìn thằng nhóc nhỏ hơn mình ba mươi tuổi này, bà vẫn gật đầu.

Quan trọng là được một chàng trai đẹp cỡ này đỏ mặt ấp úng xin xỏ, có là ma quỷ cũng sẽ không từ chối được!
Dì đỡ trán, "Xem tôi này, cậu hẳn là muốn uống cà phê rồi.

Để tôi pha cho."
Đỗ Hữu lắc đầu, "Không sao, tôi tự pha."
Trong nhà có máy pha cà phê, chỉ cần ấn một cái nút là xong.

Thao tác đơn giản đến mức ngay cả Đỗ Hữu cũng làm được.

Anh lấy ly cà phê ra, đặt dưới máy.

Chất lỏng đen nhánh từ từ chảy xuống, trong không khí tràn ngập mùi thơm của cà phê nguyên chất.

Bữa sáng làm xong rồi.

Dì giúp việc bày ra bàn ăn.

Hai ly cà phê cũng pha xong.


Đỗ Hữu đưa một ly trong đó cho Vưu Hạo Vũ, "Này."
Vưu Hạo Vũ cầm lấy, lại nghe hỏi chuyện: "Cậu thích nấu cơm sao?"
Vưu Hạo Vũ nhìn cà phê trong tay.

Lớp bọt bên trên khá mỏng, ngoại trừ hương cà phê chua xót, còn ngửi ra một mùi thơm ngọt.

"…… Đây là lần đầu tiên làm." Cậu trả lời, tầm mắt hướng về phía Đỗ Hữu, "Em muốn làm cho anh ăn."
Cậu không hứng thú lắm với việc nấu ăn.

Lúc ở nhà đã có đầu bếp riêng làm.

Sau khi ra mắt thì đã có cơm từ công ty và ký túc xá.

Nhưng vì chuyện khống chế cân nặng, thức ăn đối với cậu mà nói chỉ là để duy trì sự sống, ăn ngon hay không không quan trọng.

Nhưng Đỗ Hữu thích, cậu học.

Đỗ Hữu: "Tại sao, là vì thích tôi sao?"
Câu hỏi quá thẳng thắn, Vưu Hạo Vũ ngẩn người, gương mặt ửng đỏ, "…… Ừ."
"……"
Đỗ Hữu ôm ngực.

Nếu đối phương vì thích nấu cơm mới làm chuyện này thì không sao.

Nhưng nếu vì anh mà đi làm chuyện bản thân không hứng thú thì anh sẽ thấy áp lực đè nặng.

Huống chi cứ cho là học nấu cơm xong đi, nhưng tình cảm của anh với Vưu Hạo Vũ cũng chẳng thêm bớt gì cả.

Nếu thích hơn thì chả lẽ nói anh đi quen đầu bếp nhà hàng à.

Đỗ Hữu: 【 nếu tôi nói vậy cậu ta có đau lòng không? 】
【 còn phải hỏi! 】 hệ thống đỡ trán.

Nhưng cũng may ký chủ đã có một chút tiến bộ.

Biết trước khi nói đi hỏi ý kiến mình rồi.

Đỗ Hữu nuốt một ngụm cà phê, buông ly, "Đi thôi, ăn cơm."
Đi vào phòng ăn, trên bàn để sandwich và salad.

Sandwich cho Đỗ Hữu cao mười tầng, đầy đủ các loại thịt và rau dưa.

Sau khi ngồi xuống, Đỗ Hữu đè dẹp lép sandwich rồi bỏ vào miệng.

Salad tươi mát, lát cắt phẳng mịn, trứng chiên vừa rời chảo, phối hợp với miếng bánh mì mềm xốp, trong phút chốc đầu lưỡi ngập trong các hương vị khác nhau, nhưng tất cả chúng phối hợp lại như gãi đúng chỗ ngứa.

Làm sandwich không khó.

Nhưng đối với người mới học mà nói, đây đã là khởi đầu không tồi.

Đỗ Hữu nhai một hồi, nuốt xuống, nói "Ngon lắm."
Vưu Hạo Vũ cầm trong tay miếng sandwich bình thường.

Tuy không rõ lắm, nhưng tầm mắt như có như không mà dính trên người Đỗ Hữu.

Nghe anh đánh giá, cậu sờ mũi, "Em sẽ tiếp tục học tập." Cậu dừng một chút, nói lại: "Lần sau có thể tiếp tục làm cho anh ăn không?"
Nếu là lúc bình thường, Đỗ Hữu khẳng định không hiểu hàm nghĩa sâu xa này đâu, anh sẽ trực tiếp không tim không phổi mà gật đầu.

Nhưng mà trải qua chuyện tối qua, anh do dự một chút, trả lời: "Tôi có dì giúp việc rồi."
Dứt lời xong, hai người không nói gì vài giây.

Vưu Hạo Vũ là người đầu tiên không nhìn nữa.

Nghe câu nói kia, cậu còn tưởng Đỗ Hữu thích dì giúp việc.

……
Không đến mức đó đi.

Cậu uống một ngụm cà phê an ủi.

Bữa sáng trôi qua, thời gian gần 8 giờ.

Đỗ Hữu nhận được tin nhắn, là trợ lý Tiêu.

【 Đỗ tổng, chúng tôi tới rồi.


Đỗ Hữu mặc áo khoác vào, thắt cà vạt chuẩn bị ra cửa.

Ryan còn chưa dậy, còn nằm trong phòng khách, phì phò mà ngủ.

Đỗ Hữu đi đến cửa, bỗng nhiên dừng lại, xoay ngược về.

Xách Ryan đang ngủ say lên, ném hắn vào phòng cho khách có cửa sổ bị phá.

Ryan lăn vài vòng trên giường, rốt cuộc cũng bừng tỉnh.

Một đầu tóc bạc ló khỏi thảm lông, còn buồn ngủ lắm.

Nhưng khi cặp mắt kia thấy Đỗ Hữu, bất giác híp mắt, muốn cọ cọ.

Đỗ Hữu ấn vai hắn xuống, "Muốn thì ngủ tiếp.

Nhưng không cho cậu đi ra ngoài, không cho quậy phá.

Hiểu chưa?"
Ryan ngửa đầu ngao một tiếng, xem như đáp lại.

Đỗ Hữu xoa đầu hắn: "Ngủ đi."
Ryan quả nhiên còn chưa ngủ đủ, lại bò trở về.

Đỗ Hữu đi ra phòng cho khách, Vưu Hạo Vũ đang chờ anh trước cửa.

Lúc trước xin đạo diễn nghỉ ba ngày, thêm bả vai bị thương, vừa hay nhân việc này nằm nhà dưỡng thương.

Chẳng qua vì hạn chế vụ thân phận nên Vưu Hạo Vũ chả thể đi đâu được.

Đỗ Hữu mở cửa, xe đã ngừng ở bên ngoài.

"Trên đường nhớ cẩn thận."
Đỗ Hữu nghe xong, quay đầu lại nhìn.

Nắng sớm chiếu vào khuôn mặt thanh niên, khiến hai mắt màu hổ phách trở nên có chút nhạt.

Còn đầu tóc đen nhiễm chút ánh sáng, trông cậu như phát sáng.

Đỗ Hữu gật đầu, "Tôi đi đây."
Tại tập đoàn Đỗ Thị.

Một ngày trôi qua rất mau, xử lý xong việc cuối cùng thì đã muốn hết thời gian rồi.

Đỗ Hữu đi khỏi phòng họp.

trợ lý Tiêu đuổi kịp, báo cáo: "Bởi vì tai nạn xe của Thẩm tổng, thời gian tiếp theo chỉ có thể họp qua mạng, thời gian cũng có thể điều chỉnh."

Đỗ Hữu: "Được, xem bên kia sắp xếp thế nào." Lại nói, "Hôm nay đi một chuyến đến bệnh viện."
Trợ lý Tiêu hiểu ý: "Đi chỗ Thẩm tổng phải không ạ? Tôi sẽ kêu tài xế." Tiếp theo lại hỏi: "Quà thăm bệnh là hoa và trái cây được không?"
Lần trước vì đi vội, và cũng muốn biết tình huống thế nào nên chưa chuẩn bị quà kịp.

Nhưng trong tình huống bình thường, thì chuẩn bị quà là lễ phép trong kinh doanh.

Mua hoa tươi và trái cây sẽ không gây ra hiểu lầm gì, hơn nữa cũng dễ tìm.

Đỗ Hữu trầm ngâm trong chốc lát, "Không."
Trợ lý Tiêu:?
Đỗ Hữu: "Mua bánh kem đi."
Trợ lý Tiêu:???
Từ từ, cô có nghe lầm không?
Biết là quan hệ cá nhân giữa Đỗ tổng và Thẩm tổng khá tốt, nhưng một tổng tài tập đoàn đi thăm một tổng tài tập đoàn khác thì ai lại mua bánh kem làm quà thăm bệnh.

Hơn nữa mua đồ ăn cho người bệnh có khi dẫm phải mìn —— bởi vì không biết bác sĩ có kêu người ta kiêng cữ gì không.

…… Hơn nữa bánh kem rất dễ hư.

Trợ lý Tiêu tuy vẫn luôn lấy ý kiến Đỗ tổng làm đầu, nhưng cảm thấy vấn đề này vẫn nên khuyên nhủ một chút.

Mà còn chưa mở miệng, liền nghe đối phương nói tiếp: "Mua lớn một chút."
Trợ lý Tiêu im lặng, nói dạ.

Khi xoay người đi gọi điện thoại, cảm thấy có chút hoảng hốt.

Còn mua loại lớn…… Đỗ tổng, đừng nói là mua cho anh ăn nha.

Bệnh viện, phòng 502.

Thẩm Thần cảm giác đầu rất đau.

Bởi vì miệng trợ lý Đổng rất rộng, đem chuyện hắn nằm viện nói cho hai ông bà ở nhà nghe.

Bọn họ liền kéo lại đây hết.

Đầu tiên mẹ ôm hắn khóc rống một buổi sáng, tiếp theo là bắt đầu thuyết giáo, hỏi tại sao không nói cho bọn họ đã xảy ra chuyện gì, có phải không yêu ba mẹ không.

Lải nhải làm đầu hắn đau.

Ba Thẩm ngay từ đầu cũng giúp đỡ vợ giáo dục con trai.

Nhưng sau đó hình như cũng không chịu được ma chú do mẹ Thẩm niệm ra, lại thấy Thẩm Thần không xảy ra chuyện lớn gì, lúc rời đi bỏ lại một câu.

"Mấy ngày nay ăn cơm bệnh viện chán rồi phải không, chiều ba mang cơm qua."
Thẩm Thần lập tức liền thay đổi sắc mặt.

Cũng may mẹ Thẩm kịp thời ngăn cản.

Mà lúc sau, mẹ Thẩm vẫn luôn chăm hắn, hỏi han ân cần.

Cắt trái cây rồi rót nước nọ kia.

Mà mỗi khi Thẩm Thần muốn mở laptop ra làm việc, tay sẽ bị đè lại.

"Không được, con phải nghỉ ngơi cho tốt.

Không thể làm nhọc đầu óc nữa."
Thẩm Thần rất bất đắc dĩ, xoa giữa mày, "Mẹ.

Chân con bị thương, không phải đầu."
"Vậy cũng không được." Mẹ Thẩm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Cứ cho là bác sĩ không kiểm tra, nhưng lỡ như có chấn động não rất nhỏ thì sao.

Sau đó não con bị vắt quá độ, óc cũng bị ép dẹp lép luôn thì làm sao bây giờ? Ít nhất mấy ngày nữa con tuyệt đối không được làm việc, nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Cuối cùng, còn bỏ lại một câu: "Mẹ sẽ giám sát đó."
Thẩm Thần cạn lời một lúc lâu, cầm lấy điện thoại.

Mẹ Thẩm ngăn cản: "Cẩn thận, có phóng xạ!"
"Mẹ!" Thẩm Thần nhăn miệng, "Mẹ nghĩ con mang thai chắc."
"Nói bừa gì đó.

Con là nam, nam thì đâu đẻ được." Nói tới đây, mẹ Thẩm bất giác thở dài một hơi, "Nhưng nếu con là nữ thì Hữu Hữu đã sớm nghĩ thông rồi.

Chúng ta cũng không biết người ta có thích nam không đã vội đẩy con đi.

Lâu như vậy cũng chưa động tĩnh gì, chắc là chướng mắt con rồi."
Nói xong câu khiến lòng con trai tổn thương, mẹ Thẩm hình như thấy không đủ, còn tặng thêm quả thở dài.

Thẩm Thần quay đầu đi: "Con mới không để bụng."
Mẹ Thẩm: "Hừ!"
Thẩm Thần: "……"
Lúc hai mẹ con ồn ào nhốn nháo, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

Mẹ Thẩm nhìn ra cửa: "Ai nha, hay là ba con tới.

Đã nói không cần mang cơm rồi mà."
Một buổi trưa trôi qua rất mau, sau ban trưa trời đã chiều.

Hoàng hôn sắp lặn, nửa che nửa lộ núi Địa Tạng đằng sau.

Bầu trời đang đứng giữa sự luân phiên của ngày và đêm.

Có lẽ là tới mùa xuân, sắc trời lại càng đẹp thêm.

Nghe câu nói của mẹ, lòng Thẩm Thần trầm xuống.

Nhưng dù ba có làm cơm mang lại đây, hắn cũng tuyệt đối không ăn.

Mẹ Thẩm đi đến trước cửa, mở ra.

Khi thấy rõ người, mặt mày bà bất giác cong lên.

"Ai nha, Hữu Hữu, đã lâu không gặp.

Con tới thăm Thần Thần nhà dì sao?"
Đỗ Hữu: "Chào dì."
Từ vị trí nằm của Thẩm Thần, hắn không nhìn thấy ai đứng ở cửa.

Nhưng nghe mẹ nói chuyện, lại nghe đối phương trả lời, hắn lập tức căng người ngồi dậy.

Cầm điện thoại, theo ảnh ngược trên màn hình mà chỉnh tóc.

Quần áo…… Là áo ngủ thường ngày.

Nhưng hiện tại cũng không kịp thay.

Chỉ có thể túm góc chăn phía trên, che lên đống quần áo không thể hiện được vẻ bá đạo của tổng tài này lại.

Mẹ Thẩm nghiêng người, kêu người vào.

Đỗ Hữu vào phòng, đầu tiên anh nhìn cái đùi thạch cao của Thẩm Thần.

Sau mới nhìn về phía người, "Vết thương khá hơn chút nào chưa?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương