Trương Mẫn An lạc đường vào ngay ngày nghỉ đầu tiên.
Đây là kỳ nghỉ dài đầu tiên của cô kể từ khi đi làm, bỏ ra hơn nửa số tiền tích góp đi một mình tới một tiểu Hải ở trên đảo nghỉ ngơi.
Hòn đảo lục địa diện tích rất nhỏ, lái xe bốn, năm tiếng là có thể ngắm nhìn toàn bộ đảo một vòng, bởi vì phong cảnh ở đây rất đẹp nên trở thành một địa điểm thu hút khách du lịch rất nổi tiếng*.
*Nổi tiếng gốc là trứ danh: Rất nổi tiếng, ai cũng biết.

Nguồn: wiktionary
Trương Mẫn An đạp xe đạp đến chỗ bờ biển không người.
Sau đó lạc đường.
Lễ tân trên toàn bộ hòn đảo không tệ, nhưng có vẻ như tín hiệu hết lần này tới lần khác đều không có tới được chỗ của cô.
Thời gian còn sớm, cô cũng không nóng nảy.
Cố gắng dựa vào ký ức muốn tìm đến chỗ vừa mới đặt xe đạp -- chiếc xe đang đỗ sau một tảng đá, vòng qua tảng đá liền có thể đến đường lớn.

Nhưng trên bãi biển này không có người, không phân biệt được xung quanh.

Trương Mẫn An hoàn toàn là không thể tìm thấy đường lúc cô đi tới đây, cuối cùng đi mệt cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một khối đá để ngồi.
Cảnh biển ở đây thực sự rất đẹp, nước biển trong xanh, ánh bạc lấp lánh, tùy tiện cầm điện thoại di động làm khăn trải bàn..đẹp đến mức quá mức mơ mộng, thời tiết lại vô cùng nhẹ nhàng, không giống hòn đảo, vừa ướt vừa nóng, phơi nắng là có thể đem mình phơi thành một thân dinh dính đầy mồ hôi.
——Trong khi đang nghĩ như vậy, Trương Mẫn An lại đột nhiên cảm giác mắt cá chân của mình có thêm một luồng rét buốt lành lạnh, ẩm ướt nhớp nháp.
Trong nháy mắt, da đầu Trương Mẫn An tê dại, hít vào một hơi, nhắm mắt liều mạng đá chân mấy lần, cái thứ đồ vật quý dị kia vẫn còn quấn chặt ở trên chân cô.
Sự hoảng loạn ban đầu đã qua đi, Trương Mẫn An sợ quá khóc, nhưng cuối cùng cũng có thể lấy chút dũng khí nhìn xuống phía dưới chân mình.
Quấn quanh chân cô là một con bạch tuộc nhỏ, gần như trong suốt màu hồng nhạt.
Cô không biết có phải vì nó ở trên bãi biển hay không, nhưng cơ thể màu hồng và trong suốt của nó vẫn có một chút màu xanh như sao trong đó.
Trương Mẫn An cùng nó nhìn nhau -- Tiểu Bạch Tuộc đang ngẩng đầu lên, hai con mắt giống như quả nho híp lại nhìn cô như thể đang nheo mắt, cái đầu hình bầu dục (?)* Đang đặt trên mu bàn chân cô.
*Chấm hỏi ở trong raw
Trương Mẫn An đối với loại động vật thân mềm không hẳn là thích.

Đặc biệt là khi chạm vào da sẽ luôn khiến cô nổi da gà.
Nhưng cái con tiểu Bạch Tuộc thật sự là...!Quá đáng yêu.
Cô nhịn không được duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng chọc xuống nó.
Tiểu Bạch Tuộc duỗi một trong những cái xúc tu của nó ra sờ cổ tay rồi sau đó quấn lấy ngón tay cô.

Sau đó từ từ từng cái xúc tu một quấn quanh tới cổ tay Trương Mẫn An, chiếm giữ toàn bộ bàn tay với cổ tay cô.

Mềm mềm cảm giác thật sự không thích lắm.
Nhưng Trương Mẫn An nhịn xuống sự khó chịu này, đi tới hướng bờ biến.
Nó nhỏ như vậy, nếu mà dùng sức đẩy nó ra không khéo sẽ làm nó bị thương.
Trương Mẫn An ngồi xuống, nắm tay ngâm vào trong nước biển lạnh buốt.
Tiểu Bạch Tuộc dường như cảm thấy dễ chịu, duỗi thẳng xúc tu, để lại một xúc tu nắm lấy cổ tay cô không cho mình bị nước biển cuốn đi.
Trương Mẫn An có chút bất đắc dĩ."Xuống dưới nha.

Đi về nhà."
Tiểu Bạch Tuộc cử động xúc tu dường như là sửng sốt một chút.
Nó nghe thấy lời nói này không hề rời đi, ngược lại là thuận theo cánh tay Trương Mẫn An chậm rãi đi lên phía trên.
Trương Mẫn An lại một lần cảm nhận được sự sợ hãi, da đầu tê dại "Khoan khoan khoan khoan không được không muốn! A a a thật là khủng khiếp em đừng bò lên phía trên a!"
Tiểu Bạch Tuộc bò lên vai Trương Mẫn An.
Cách lớp quần áo, cảm giác ướt ướt mềm mại đã bớt đi nhiều, Trương Mẫn An vẫn là không nhịn được nhắm mắt lại, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, "Em, em liền ỷ vào việc chị không giám làm gì em, đúng không!"
Tiểu Bạch Tuộc nằm cả người xuống.

Mềm oặt đứng thẳng kéo vai cô.
Trương Mẫn An hoàn toàn không có ý thức được tiểu Bạch Tuộc là đang nghe âm thanh của cô sau đó mới đột nhiên trèo lên.
Chỉ cảm thấy không biết làm sao.
Nó nhỏ như vậy.
Lại không chịu xuống nước.
Bạch tuộc có thể rời khỏi nước biển sao?
Trương Mẫn An đợi nửa ngày, nó vẫn nằm im trên vai cô, ướt sũng, không có chút xíu nào là bộ dạng không thoải mái, cô chỉ có thể hơi nghiêng đầu sang một bên cầm một bình giữ nhiệt nhỏ đổ đầy nước biển vào.
Trên vai có một con Bạch Tuộc nhỏ, đứng dậy tiếp tục tìm đường.
////
Tiểu Bạch Tuộc: Ngô, nhân loại này có âm thanh thật êm tai..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương