Việc điều tra tình hình của Úc Linh ở nhà họ Ninh không khó, chỉ trong vài ngày, Dương Tễ đã gửi tập tài liệu chi tiết tới chỗ Phó Châu.
Do Phó Châu yêu cầu phải điều tra kỹ lưỡng, nên các thông tin trong tài liệu vô cùng chi tiết.
Phó Châu xem qua, nắm rõ được nhiều vấn đề.
Ví dụ như, tại sao trong báo cáo khám sức khỏe, Úc Linh lại có kết quả phát triển khoang sinh dục không hoàn thiện.
Omega trong giai đoạn phát triển là thời kỳ then chốt cho sự trưởng thành của cơ thể, nếu thể chất yếu, thường cần dùng một số thuốc bổ trợ để giúp phát triển khoang sinh dục và tuyến thể.
Tuy nhiên, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan chỉ cung cấp cho con trai ruột của họ, cũng là một Omega tên Ninh Dương, chưa từng cho Úc Linh.
Úc Linh vốn đã có sức khỏe không tốt, cộng thêm thiếu hụt dinh dưỡng trong giai đoạn phát triển, chẳng mấy chốc mà đã gặp phải vấn đề về suy giảm miễn dịch định kỳ, biểu hiện là thường xuyên phát sốt.
Ban đầu, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan còn quan tâm đến, nhưng khi số lần xảy ra ngày càng nhiều, họ mất kiên nhẫn và không còn để ý đến nữa.
Vì vậy, Úc Linh đã học cách tự mua thuốc kháng viêm và hạ sốt.
Đôi khi, cơn sốt còn gây đau tuyến thể hoặc đau đầu, khiến cậu phải dùng đến thuốc giảm đau.
Thêm vào đó, Ninh Vọng Lan lại dung túng cho con trai mình bắt nạt Úc Linh, thường xuyên cướp tiền tiêu vặt của cậu, khiến các loại thuốc mà Úc Linh mua được cũng không thể tốt.
Kết quả là, trong thời gian dài, điều này đã để lại di chứng khiến khoang sinh dục của cậu ngừng phát triển.
Bên cạnh đó, còn có vấn đề về sự phát triển tuyến thể bất thường cũng như mùi pheromone của cậu trở thành bệnh lý.
Omega trong giai đoạn phát triển rất cần sử dụng miếng dán chặn pheromone, nhưng mỗi lần Úc An Thật nói sẽ mua cho Úc Linh, Ninh Dương lại bảo rằng ở nhà còn rất nhiều, dùng không hết, sau đó đưa những miếng dán đã quá hạn cho Úc Linh.
Đôi khi không đủ dùng, Úc Linh chỉ có thể tự mua loại rẻ tiền.
Ban đầu, Úc Linh hoàn toàn không biết điều này sẽ gây hại cho cơ thể như thế nào, cậu chỉ nghĩ rằng có thể che giấu pheromone để yên ổn đi học là được.
Đến khi cậu nhận ra tuyến thể của mình trở nên dễ dị ứng, pheromone bị mùi vị đắng chát che lấp, thì đã quá muộn.
Về lý do tại sao Úc Linh lại sợ đi học, câu trả lời cũng rất nhanh chóng được tìm ra.
Người em trai cùng cha khác mẹ với Úc Linh, Ninh Dương, chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi, có một đoạn thời gian rất dài hai người đều học chung một trường.
Và trong khoảng thời gian này, Ninh Dương công khai cô lập Úc Linh tại trường, dựng chuyện và lan truyền tin đồn về cậu, thậm chí chặn đường Úc Linh cũng như những người muốn kết bạn với cậu.
Phó Châu đọc qua tài liệu và phát hiện, Úc Linh gặp rất nhiều sự bắt nạt ở trường thực ra đều do Ninh Dương xúi giục và kích động.
Về việc này, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan đương nhiên biết rõ.
Nhưng vì bọn họ nuông chiều Ninh Dương, nên luôn nhắm mắt làm ngơ, coi tất cả chỉ là trò đùa giữa bọn trẻ con, không hề can thiệp.
Ban đầu, Úc Linh không phải là không phản kháng.
Nhưng cậu gầy yếu, lại không đủ hung dữ, nên không thể đánh lại Ninh Dương.
Mỗi lần xảy ra xung đột, Úc Linh đều bị phạt không được ăn cơm hoặc bị nhốt ngoài cửa nhà, đến tận khuya mới được cho vào ngủ.
Tài liệu dần lật tới trang cuối, Phó Châu đọc xong, xoa xoa khóe mắt mệt mỏi.
Không trách được khi gặp Úc Linh ở biệt thự của Hạ Y Cầm, sắc mặt của Omega luôn trắng bệch như vậy.
Cơ thể thì gầy gò, nuôi mãi cũng không béo lên được.
Việc điều tra những chuyện trước khi Úc Linh mười tuổi, tức là khoảng thời gian cậu sống cùng với người cha Omega của mình, phải mất thêm vài ngày vì khoảng thời gian đó đã khá lâu.
Khi nhận được tài liệu, Phó Châu đang ở thư viện nhỏ trong nhà, cùng Úc Linh làm bài tập.
Nói là cùng làm, thực ra hai người không hề can thiệp lẫn nhau.
Úc Linh ngồi cúi đầu đọc sách trên bàn, còn Phó Châu ngồi trên ghế sofa bên cạnh, xử lý một số công việc trực tuyến.
Cha ruột của Úc Linh tên là Đỗ Âm.
Dương Tễ làm việc cẩn thận, còn điều tra thêm về những rắc rối tình cảm của thế hệ đó.
Đỗ Âm và Úc An Thật đều xuất thân từ gia đình bình thường, họ quen nhau khi còn học đại học, sau đó yêu nhau, tốt nghiệp xong thì dọn về sống chung, Đỗ Âm nhanh chóng mang thai Úc Linh.
Trong thời gian Đỗ Âm mang thai, Úc An Thật thường xuyên ra ngoài tìm việc làm và gặp gỡ Ninh Vọng Lan.
Bố mẹ của Ninh Vọng Lan có một công ty, điều kiện gia đình tốt hơn nhiều so với Úc An Thật và Đỗ Âm.
Nhưng vì Ninh Vọng Lan là một Omega, nên bố mẹ cô thà giao công ty cho một Alpha mà họ hỗ trợ trong gia đình còn hơn là giao cho cô.
Trừ khi Ninh Vọng Lan nhanh chóng kết hôn với một Alpha.
Ninh Vọng Lan có tính cách háo thắng, không muốn sau khi kết hôn bị một Alpha mạnh mẽ áp chế, vì vậy cô chọn Úc An Thật, người có tính cách nhu nhược và dễ kiểm soát.
Còn Úc An Thật thì lại tham lam tài sản của nhà họ Ninh và tương lai tươi sáng trước mắt, hai người nhanh chóng ăn nhịp với nhau.
Sau khi Đỗ Âm sinh Úc Linh, Úc An Thật để lại một số tiền rồi đơn phương tuyên bố chia tay, sau đó quay đầu đi đăng ký kết hôn với Ninh Vọng Lan.
Nhưng mà Đỗ Âm là một người vô cùng phụ thuộc vào tình cảm, hoàn toàn không thể chấp nhận việc bị Úc An Thật ruồng bỏ, tinh thần hắn nhanh chóng rơi vào khủng hoảng.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, mặc dù Úc An Thật không còn quan tâm đến hắn nữa, nhưng mỗi khi biết tin đứa con vừa mới chào đời của họ là Úc Linh bị ốm, Úc An Thật lại mềm lòng, lén lút đến thăm họ.
Đỗ Âm giống như tìm thấy hy vọng để cứu vãn tình hình. Mỗi lần Úc Linh bị ốm hay có chuyện gì xảy ra, hắn đều lập tức liên lạc với Úc An Thật.
Quả nhiên, Úc An Thật mỗi lần đều tới và để lại một ít tiền.
Nhưng không lâu sau, đứa con của Úc An Thật và Ninh Vọng Lan chào đời.
Từ đó, số lần Úc An Thật đến giảm đi rõ rệt.
Vì vậy, Đỗ Âm bắt đầu đối xử tàn nhẫn với Úc Linh, khi đó chỉ mới khoảng một tuổi.
Ban đầu khi Úc Linh bị ốm, hắn không có tâm trí nào để chăm sóc cậu, chỉ lo gọi điện cho Úc An Thật.
Sau này, hắn nhốt đứa bé lại không cho ăn cơm, để Úc Linh đói đến mức khóc liên tục, rồi ghi âm tiếng khóc gửi cho Úc An Thật.
Tình trạng này kéo dài cho đến khi Úc Linh lên mẫu giáo, rồi vào tiểu học.
Mỗi khi Úc Linh đói đến không chịu nổi và đến xin tiền mua cơm, cậu lại bị Đỗ Âm mắng mỏ, bảo cậu đi tìm Úc An Thật mà xin.
Lúc đó, tinh thần của Đỗ Âm đã không được ổn lắm.
Những năm cuối cùng kia, mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn khi Đỗ Âm bắt đầu hành hung Úc Linh.
Hắn thường đánh Úc Linh, rồi chụp lại cảnh Úc Linh bị thương, in ra thành ảnh rồi gửi đến chỗ ở của Úc An Thật, mong nhận được sự chú ý của đối phương.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, hắn lại ôm Úc Linh khóc nức nở, không ngừng xin lỗi.
Thế nhưng, lúc đó Úc Linh đã vô cùng sợ hãi hắn rồi.
Cũng trong khoảng thời gian đó, Úc Linh hình thành tính cách nhút nhát và cảnh giác.
Cậu như một con chim nhỏ sợ cành cong, người khác chỉ cần hơi giơ tay đến gần là cậu sẽ theo phản xạ ôm đầu, cuộn mình lại.
Cứ như vậy cho đến khi Úc Linh lên mười, Đỗ Âm vì tâm thần bất ổn đã ngã từ tầng trên xuống và qua đời.
Sau đó, Úc Linh bị chuyển đến mấy trại trẻ mồ côi khác nhau.
Cuối cùng, dưới áp lực của pháp luật, Úc An Thật buộc phải mang cậu về nhà nuôi dưỡng.
Khi đọc đến đoạn kết, Phó Châu mới nhận ra lông mày mình đã vô thức nhíu lại rất chặt.
Ngực hắn phập phồng, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại.
Phó Châu không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Úc Linh.
Omega dù có bị giáo viên giám sát hay không, cậu vẫn luôn ngồi thẳng lưng, chăm chú làm bài mà hiếm khi phân tâm.
Dù Phó Châu tự nhận bản thân là người từng trải, đã gặp nhiều người và nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhưng lúc này hắn cũng không thể không nghĩ rằng, cuộc đời gần 20 năm kia của Úc Linh, vận may thật sự quá kém.
Lật xong những tài liệu này, Phó Châu rất khó tìm thấy một người tốt nào để Úc Linh có thể thở phào nhẹ nhõm.
Những bất công và ác ý ấy, Úc Linh đã phải chịu đựng từ khi mới sinh ra.
Từ bên bàn làm việc vang lên tiếng lật giấy, Phó Châu ngước mắt, nhận ra Úc Linh dường như đã hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng, bắt đầu chậm rãi dọn dẹp bàn học.
Omega nhận ra ánh mắt của hắn, cậu ngẩng lên nhìn lại, khẽ gật đầu thay cho lời chào.
Phó Châu cũng gật đầu đáp lại, nhận thấy trong mắt Úc Linh có sự căng thẳng, dường như đang bối rối, có điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Hắn không để lộ cảm xúc, khéo léo tắt đi tài liệu điều tra trên màn hình máy tính bảng, mở ra một trang tin tức đã xem từ trước, rồi cúi đầu tiếp tục giả vờ đọc.
Trong không gian của thư viện tràn ngập mùi hương của sách cũ, ánh nắng chiếu qua cửa kính lớn, tạo nên bầu không khí yên tĩnh và thanh bình.
Úc Linh cảm thấy đây là một cơ hội tốt để nói chuyện với Phó Châu.
Tuần trước, vì có thể cần đến sổ hộ khẩu để làm thủ tục nhập học, Phó Châu bất ngờ hỏi Úc Linh có muốn chuyển hộ khẩu từ nhà họ Ninh ra và lập hộ khẩu riêng không.
Lúc đó, Úc Linh rất ngạc nhiên.
Cậu hiểu rất rõ, việc Omega đăng ký hộ khẩu riêng phức tạp hơn rất nhiều, yêu cầu cũng nghiêm ngặt và khó khăn hơn. Việc cậu muốn chuyển ra khỏi nhà họ Ninh không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đó là điều mà trước đây Úc Linh chưa từng dám nghĩ đến.
Nhưng Phó Châu khi đó chỉ hỏi cậu có muốn hay không.
Và sau khi Úc Linh gật đầu, chỉ vài ngày sau, Phó Châu đã hoàn thành mọi thủ tục.
Trong thời gian này, việc Úc Linh cần làm chỉ là xuất hiện vài lần.
Phó tiên sinh thực sự đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
Cung cấp cho cậu chỗ ở, cung cấp điều kiện sống tốt như thế này, còn giúp cậu tiếp tục đi học, mời giáo viên dạy học cho cậu...
Mỗi một việc đối với Úc Linh đều vô cùng quý báu.
Nhưng Phó tiên sinh luôn tỏ ra rất nhẹ nhàng, còn nói rằng những điều đó đều là sự bù đắp, không yêu cầu cậu phải trả lại bất cứ điều gì.
Tất nhiên Úc Linh không thể cứ thế mà đón nhận.
Vì vậy, những ngày gần đây, cậu luôn tìm kiếm một cơ hội thích hợp, muốn chính thức bày tỏ lời cảm ơn với Phó Châu.
Vì hiếm khi chủ động nói chuyện với Phó Châu, Úc Linh không khỏi thấy hơi căng thẳng.
Cậu cố ý làm chậm lại việc sắp xếp sách vở, tranh thủ nhìn lén Phó Châu.
Hình như Phó tiên sinh luôn bận rộn với rất nhiều công việc, vẫn đang chăm chú đọc gì đó.
Trong lòng Úc Linh không ngừng cân nhắc những lời mình đã chuẩn bị sẵn, định đợi lúc Phó tiên sinh dừng công việc thì mới đến nói chuyện, như vậy sẽ không gây quá nhiều phiền toái.
Nhưng chưa kịp đợi, Tần quản gia đã gõ cửa bước vào.
Ông đi đến bên Phó Châu, thông báo rằng bữa trưa đã chuẩn bị xong.
Phó Châu liếc nhìn Úc Linh vẫn đang đứng sau bàn học, Omega trông có vẻ thất vọng.
"Biết rồi." Alpha đáp lại, rồi bảo Tần quản gia ra ngoài trước.
Khi trong thư viện chỉ còn lại hai người họ, Phó Châu vẫn ngồi trên sofa, nhìn Úc Linh rồi mỉm cười hỏi: "Có gì muốn nói với tôi à?"
Úc Linh ngẩn ra, ngay lập tức cảm thấy hai má nóng bừng.
Cậu chậm rãi bước đến, đứng trước mặt Phó Châu.
Omega có vẻ lo lắng, nhưng vẫn cố gắng dồn hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Phó Châu, nghiêm túc mở lời.
"Phó tiên sinh, sau này em nhất định sẽ báo đáp ngài."
Nghe cậu nói xong, Phó Châu dường như không ngờ Úc Linh lại nói điều này, gương mặt thoáng thay đổi.
Trong lúc cả hai nhìn nhau, Phó Châu thấy đôi mắt Úc Linh sáng rực, tràn ngập sự tin tưởng và ngoan ngoãn như sắp tràn ra.
Phó Châu khẽ nhíu mày, không kiềm được mà nhớ lại, mình đã làm gì cho Úc Linh.
Hắn vốn có quyền cao chức trọng, đã quen làm người đứng đầu, từ lúc đưa Úc Linh vào biệt thự cho đến bây giờ, rất nhiều việc bao gồm cả chuyện học hành và phân hộ khẩu, chỉ là một câu nói với người bên dưới mà thôi.
Thực sự đã dành bao nhiêu tâm huyết cho Úc Linh? Phó Châu tự thấy là không nhiều.
Hắn và những người khác thực ra cũng chẳng khác gì nhau.
Ban đầu, việc giúp đỡ Úc Linh cũng chẳng phải xuất phát từ tấm lòng trong sáng gì.
Úc Linh giống như một con mèo hoang xinh đẹp, ai đi ngang qua cũng muốn trêu chọc, muốn dọa nạt nó, bắt nó phơi bày cái bụng mềm ra để làm vừa lòng người khác.
Phó Châu cũng thấy con mèo hoang này rất đẹp, từ cái nhìn đầu tiên đã bị thu hút, nhưng hắn khôn ngoan hơn những người khác, cũng kiên nhẫn hơn.
Hắn chọn mang con mèo hoang ấy về nhà, chăm sóc cẩn thận.
Phó Châu hiểu rằng có một ngày, con mèo hoang sẽ buông bỏ sự đề phòng, rồi chủ động phơi bày bụng mềm ra trước hắn.
Nhưng hắn không ngờ rằng điều đó lại đến dễ dàng như vậy.
Cũng không ngờ rằng khi Úc Linh thực sự chủ động tháo bỏ lớp vỏ cảnh giác, bày tỏ toàn bộ sự tin tưởng với hắn, cảm giác trong lòng hắn lại trở nên nặng nề như thế.
Trong mắt Phó Châu thoáng qua nhiều cảm xúc, khi lên tiếng lần nữa, giọng hắn đã trở nên trầm ấm hơn rất nhiều.
"Em định báo đáp thế nào?"
Phó Châu hỏi, thầm nghĩ, Úc Linh vốn chẳng hề biết hắn đang mong đợi điều gì.
"Gì cũng được." Úc Linh tiếp tục nói một cách nghiêm túc, "Sau này em có thể học tài chính, hoặc những chuyên ngành khác có thể giúp ích cho ngài, em nhất định sẽ học thật tốt."
Úc Linh thật sự không thể nghĩ ra cách nào hay hơn.
Nghĩ đến việc hiện tại mình chẳng biết gì cả, đến lúc đó cũng chưa chắc đã có thể giúp được nhiều, cậu lại cảm thấy lúng túng.
Dù chỉ có thể đáp lại một chút, cũng là một chút.
Úc Linh siết chặt tay, tự an ủi bản thân.
Không khí dường như tĩnh lặng trong chốc lát.
Khi Phó Châu lên tiếng lần nữa, hắn đã trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, đứng dậy và nói với giọng ấm áp: "Tôi hy vọng em sẽ đặt mong muốn của mình lên hàng đầu."
"Tôi đã nói rồi, đó là bù đắp, bù đắp không cần sự trả lại."
Úc Linh không nói gì, chỉ cắn chặt môi, khẽ quay đầu đi chỗ khác.
Sau đó, hai người cùng rời khỏi thư viện, Tần quản gia vẫn đang đợi ở ngoài phòng ăn.
Khi Phó Châu đi tới, hắn mở miệng dặn dò: "Gần đây công việc của tôi không bận lắm, từ hôm nay sẽ ở lại đây thường xuyên hơn."
Tần quản gia hơi bối rối, nhưng vẫn vội vã gật đầu.
Do Phó Châu yêu cầu phải điều tra kỹ lưỡng, nên các thông tin trong tài liệu vô cùng chi tiết.
Phó Châu xem qua, nắm rõ được nhiều vấn đề.
Ví dụ như, tại sao trong báo cáo khám sức khỏe, Úc Linh lại có kết quả phát triển khoang sinh dục không hoàn thiện.
Omega trong giai đoạn phát triển là thời kỳ then chốt cho sự trưởng thành của cơ thể, nếu thể chất yếu, thường cần dùng một số thuốc bổ trợ để giúp phát triển khoang sinh dục và tuyến thể.
Tuy nhiên, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan chỉ cung cấp cho con trai ruột của họ, cũng là một Omega tên Ninh Dương, chưa từng cho Úc Linh.
Úc Linh vốn đã có sức khỏe không tốt, cộng thêm thiếu hụt dinh dưỡng trong giai đoạn phát triển, chẳng mấy chốc mà đã gặp phải vấn đề về suy giảm miễn dịch định kỳ, biểu hiện là thường xuyên phát sốt.
Ban đầu, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan còn quan tâm đến, nhưng khi số lần xảy ra ngày càng nhiều, họ mất kiên nhẫn và không còn để ý đến nữa.
Vì vậy, Úc Linh đã học cách tự mua thuốc kháng viêm và hạ sốt.
Đôi khi, cơn sốt còn gây đau tuyến thể hoặc đau đầu, khiến cậu phải dùng đến thuốc giảm đau.
Thêm vào đó, Ninh Vọng Lan lại dung túng cho con trai mình bắt nạt Úc Linh, thường xuyên cướp tiền tiêu vặt của cậu, khiến các loại thuốc mà Úc Linh mua được cũng không thể tốt.
Kết quả là, trong thời gian dài, điều này đã để lại di chứng khiến khoang sinh dục của cậu ngừng phát triển.
Bên cạnh đó, còn có vấn đề về sự phát triển tuyến thể bất thường cũng như mùi pheromone của cậu trở thành bệnh lý.
Omega trong giai đoạn phát triển rất cần sử dụng miếng dán chặn pheromone, nhưng mỗi lần Úc An Thật nói sẽ mua cho Úc Linh, Ninh Dương lại bảo rằng ở nhà còn rất nhiều, dùng không hết, sau đó đưa những miếng dán đã quá hạn cho Úc Linh.
Đôi khi không đủ dùng, Úc Linh chỉ có thể tự mua loại rẻ tiền.
Ban đầu, Úc Linh hoàn toàn không biết điều này sẽ gây hại cho cơ thể như thế nào, cậu chỉ nghĩ rằng có thể che giấu pheromone để yên ổn đi học là được.
Đến khi cậu nhận ra tuyến thể của mình trở nên dễ dị ứng, pheromone bị mùi vị đắng chát che lấp, thì đã quá muộn.
Về lý do tại sao Úc Linh lại sợ đi học, câu trả lời cũng rất nhanh chóng được tìm ra.
Người em trai cùng cha khác mẹ với Úc Linh, Ninh Dương, chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi, có một đoạn thời gian rất dài hai người đều học chung một trường.
Và trong khoảng thời gian này, Ninh Dương công khai cô lập Úc Linh tại trường, dựng chuyện và lan truyền tin đồn về cậu, thậm chí chặn đường Úc Linh cũng như những người muốn kết bạn với cậu.
Phó Châu đọc qua tài liệu và phát hiện, Úc Linh gặp rất nhiều sự bắt nạt ở trường thực ra đều do Ninh Dương xúi giục và kích động.
Về việc này, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan đương nhiên biết rõ.
Nhưng vì bọn họ nuông chiều Ninh Dương, nên luôn nhắm mắt làm ngơ, coi tất cả chỉ là trò đùa giữa bọn trẻ con, không hề can thiệp.
Ban đầu, Úc Linh không phải là không phản kháng.
Nhưng cậu gầy yếu, lại không đủ hung dữ, nên không thể đánh lại Ninh Dương.
Mỗi lần xảy ra xung đột, Úc Linh đều bị phạt không được ăn cơm hoặc bị nhốt ngoài cửa nhà, đến tận khuya mới được cho vào ngủ.
Tài liệu dần lật tới trang cuối, Phó Châu đọc xong, xoa xoa khóe mắt mệt mỏi.
Không trách được khi gặp Úc Linh ở biệt thự của Hạ Y Cầm, sắc mặt của Omega luôn trắng bệch như vậy.
Cơ thể thì gầy gò, nuôi mãi cũng không béo lên được.
Việc điều tra những chuyện trước khi Úc Linh mười tuổi, tức là khoảng thời gian cậu sống cùng với người cha Omega của mình, phải mất thêm vài ngày vì khoảng thời gian đó đã khá lâu.
Khi nhận được tài liệu, Phó Châu đang ở thư viện nhỏ trong nhà, cùng Úc Linh làm bài tập.
Nói là cùng làm, thực ra hai người không hề can thiệp lẫn nhau.
Úc Linh ngồi cúi đầu đọc sách trên bàn, còn Phó Châu ngồi trên ghế sofa bên cạnh, xử lý một số công việc trực tuyến.
Cha ruột của Úc Linh tên là Đỗ Âm.
Dương Tễ làm việc cẩn thận, còn điều tra thêm về những rắc rối tình cảm của thế hệ đó.
Đỗ Âm và Úc An Thật đều xuất thân từ gia đình bình thường, họ quen nhau khi còn học đại học, sau đó yêu nhau, tốt nghiệp xong thì dọn về sống chung, Đỗ Âm nhanh chóng mang thai Úc Linh.
Trong thời gian Đỗ Âm mang thai, Úc An Thật thường xuyên ra ngoài tìm việc làm và gặp gỡ Ninh Vọng Lan.
Bố mẹ của Ninh Vọng Lan có một công ty, điều kiện gia đình tốt hơn nhiều so với Úc An Thật và Đỗ Âm.
Nhưng vì Ninh Vọng Lan là một Omega, nên bố mẹ cô thà giao công ty cho một Alpha mà họ hỗ trợ trong gia đình còn hơn là giao cho cô.
Trừ khi Ninh Vọng Lan nhanh chóng kết hôn với một Alpha.
Ninh Vọng Lan có tính cách háo thắng, không muốn sau khi kết hôn bị một Alpha mạnh mẽ áp chế, vì vậy cô chọn Úc An Thật, người có tính cách nhu nhược và dễ kiểm soát.
Còn Úc An Thật thì lại tham lam tài sản của nhà họ Ninh và tương lai tươi sáng trước mắt, hai người nhanh chóng ăn nhịp với nhau.
Sau khi Đỗ Âm sinh Úc Linh, Úc An Thật để lại một số tiền rồi đơn phương tuyên bố chia tay, sau đó quay đầu đi đăng ký kết hôn với Ninh Vọng Lan.
Nhưng mà Đỗ Âm là một người vô cùng phụ thuộc vào tình cảm, hoàn toàn không thể chấp nhận việc bị Úc An Thật ruồng bỏ, tinh thần hắn nhanh chóng rơi vào khủng hoảng.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, mặc dù Úc An Thật không còn quan tâm đến hắn nữa, nhưng mỗi khi biết tin đứa con vừa mới chào đời của họ là Úc Linh bị ốm, Úc An Thật lại mềm lòng, lén lút đến thăm họ.
Đỗ Âm giống như tìm thấy hy vọng để cứu vãn tình hình. Mỗi lần Úc Linh bị ốm hay có chuyện gì xảy ra, hắn đều lập tức liên lạc với Úc An Thật.
Quả nhiên, Úc An Thật mỗi lần đều tới và để lại một ít tiền.
Nhưng không lâu sau, đứa con của Úc An Thật và Ninh Vọng Lan chào đời.
Từ đó, số lần Úc An Thật đến giảm đi rõ rệt.
Vì vậy, Đỗ Âm bắt đầu đối xử tàn nhẫn với Úc Linh, khi đó chỉ mới khoảng một tuổi.
Ban đầu khi Úc Linh bị ốm, hắn không có tâm trí nào để chăm sóc cậu, chỉ lo gọi điện cho Úc An Thật.
Sau này, hắn nhốt đứa bé lại không cho ăn cơm, để Úc Linh đói đến mức khóc liên tục, rồi ghi âm tiếng khóc gửi cho Úc An Thật.
Tình trạng này kéo dài cho đến khi Úc Linh lên mẫu giáo, rồi vào tiểu học.
Mỗi khi Úc Linh đói đến không chịu nổi và đến xin tiền mua cơm, cậu lại bị Đỗ Âm mắng mỏ, bảo cậu đi tìm Úc An Thật mà xin.
Lúc đó, tinh thần của Đỗ Âm đã không được ổn lắm.
Những năm cuối cùng kia, mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn khi Đỗ Âm bắt đầu hành hung Úc Linh.
Hắn thường đánh Úc Linh, rồi chụp lại cảnh Úc Linh bị thương, in ra thành ảnh rồi gửi đến chỗ ở của Úc An Thật, mong nhận được sự chú ý của đối phương.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, hắn lại ôm Úc Linh khóc nức nở, không ngừng xin lỗi.
Thế nhưng, lúc đó Úc Linh đã vô cùng sợ hãi hắn rồi.
Cũng trong khoảng thời gian đó, Úc Linh hình thành tính cách nhút nhát và cảnh giác.
Cậu như một con chim nhỏ sợ cành cong, người khác chỉ cần hơi giơ tay đến gần là cậu sẽ theo phản xạ ôm đầu, cuộn mình lại.
Cứ như vậy cho đến khi Úc Linh lên mười, Đỗ Âm vì tâm thần bất ổn đã ngã từ tầng trên xuống và qua đời.
Sau đó, Úc Linh bị chuyển đến mấy trại trẻ mồ côi khác nhau.
Cuối cùng, dưới áp lực của pháp luật, Úc An Thật buộc phải mang cậu về nhà nuôi dưỡng.
Khi đọc đến đoạn kết, Phó Châu mới nhận ra lông mày mình đã vô thức nhíu lại rất chặt.
Ngực hắn phập phồng, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại.
Phó Châu không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Úc Linh.
Omega dù có bị giáo viên giám sát hay không, cậu vẫn luôn ngồi thẳng lưng, chăm chú làm bài mà hiếm khi phân tâm.
Dù Phó Châu tự nhận bản thân là người từng trải, đã gặp nhiều người và nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhưng lúc này hắn cũng không thể không nghĩ rằng, cuộc đời gần 20 năm kia của Úc Linh, vận may thật sự quá kém.
Lật xong những tài liệu này, Phó Châu rất khó tìm thấy một người tốt nào để Úc Linh có thể thở phào nhẹ nhõm.
Những bất công và ác ý ấy, Úc Linh đã phải chịu đựng từ khi mới sinh ra.
Từ bên bàn làm việc vang lên tiếng lật giấy, Phó Châu ngước mắt, nhận ra Úc Linh dường như đã hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng, bắt đầu chậm rãi dọn dẹp bàn học.
Omega nhận ra ánh mắt của hắn, cậu ngẩng lên nhìn lại, khẽ gật đầu thay cho lời chào.
Phó Châu cũng gật đầu đáp lại, nhận thấy trong mắt Úc Linh có sự căng thẳng, dường như đang bối rối, có điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Hắn không để lộ cảm xúc, khéo léo tắt đi tài liệu điều tra trên màn hình máy tính bảng, mở ra một trang tin tức đã xem từ trước, rồi cúi đầu tiếp tục giả vờ đọc.
Trong không gian của thư viện tràn ngập mùi hương của sách cũ, ánh nắng chiếu qua cửa kính lớn, tạo nên bầu không khí yên tĩnh và thanh bình.
Úc Linh cảm thấy đây là một cơ hội tốt để nói chuyện với Phó Châu.
Tuần trước, vì có thể cần đến sổ hộ khẩu để làm thủ tục nhập học, Phó Châu bất ngờ hỏi Úc Linh có muốn chuyển hộ khẩu từ nhà họ Ninh ra và lập hộ khẩu riêng không.
Lúc đó, Úc Linh rất ngạc nhiên.
Cậu hiểu rất rõ, việc Omega đăng ký hộ khẩu riêng phức tạp hơn rất nhiều, yêu cầu cũng nghiêm ngặt và khó khăn hơn. Việc cậu muốn chuyển ra khỏi nhà họ Ninh không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đó là điều mà trước đây Úc Linh chưa từng dám nghĩ đến.
Nhưng Phó Châu khi đó chỉ hỏi cậu có muốn hay không.
Và sau khi Úc Linh gật đầu, chỉ vài ngày sau, Phó Châu đã hoàn thành mọi thủ tục.
Trong thời gian này, việc Úc Linh cần làm chỉ là xuất hiện vài lần.
Phó tiên sinh thực sự đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
Cung cấp cho cậu chỗ ở, cung cấp điều kiện sống tốt như thế này, còn giúp cậu tiếp tục đi học, mời giáo viên dạy học cho cậu...
Mỗi một việc đối với Úc Linh đều vô cùng quý báu.
Nhưng Phó tiên sinh luôn tỏ ra rất nhẹ nhàng, còn nói rằng những điều đó đều là sự bù đắp, không yêu cầu cậu phải trả lại bất cứ điều gì.
Tất nhiên Úc Linh không thể cứ thế mà đón nhận.
Vì vậy, những ngày gần đây, cậu luôn tìm kiếm một cơ hội thích hợp, muốn chính thức bày tỏ lời cảm ơn với Phó Châu.
Vì hiếm khi chủ động nói chuyện với Phó Châu, Úc Linh không khỏi thấy hơi căng thẳng.
Cậu cố ý làm chậm lại việc sắp xếp sách vở, tranh thủ nhìn lén Phó Châu.
Hình như Phó tiên sinh luôn bận rộn với rất nhiều công việc, vẫn đang chăm chú đọc gì đó.
Trong lòng Úc Linh không ngừng cân nhắc những lời mình đã chuẩn bị sẵn, định đợi lúc Phó tiên sinh dừng công việc thì mới đến nói chuyện, như vậy sẽ không gây quá nhiều phiền toái.
Nhưng chưa kịp đợi, Tần quản gia đã gõ cửa bước vào.
Ông đi đến bên Phó Châu, thông báo rằng bữa trưa đã chuẩn bị xong.
Phó Châu liếc nhìn Úc Linh vẫn đang đứng sau bàn học, Omega trông có vẻ thất vọng.
"Biết rồi." Alpha đáp lại, rồi bảo Tần quản gia ra ngoài trước.
Khi trong thư viện chỉ còn lại hai người họ, Phó Châu vẫn ngồi trên sofa, nhìn Úc Linh rồi mỉm cười hỏi: "Có gì muốn nói với tôi à?"
Úc Linh ngẩn ra, ngay lập tức cảm thấy hai má nóng bừng.
Cậu chậm rãi bước đến, đứng trước mặt Phó Châu.
Omega có vẻ lo lắng, nhưng vẫn cố gắng dồn hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Phó Châu, nghiêm túc mở lời.
"Phó tiên sinh, sau này em nhất định sẽ báo đáp ngài."
Nghe cậu nói xong, Phó Châu dường như không ngờ Úc Linh lại nói điều này, gương mặt thoáng thay đổi.
Trong lúc cả hai nhìn nhau, Phó Châu thấy đôi mắt Úc Linh sáng rực, tràn ngập sự tin tưởng và ngoan ngoãn như sắp tràn ra.
Phó Châu khẽ nhíu mày, không kiềm được mà nhớ lại, mình đã làm gì cho Úc Linh.
Hắn vốn có quyền cao chức trọng, đã quen làm người đứng đầu, từ lúc đưa Úc Linh vào biệt thự cho đến bây giờ, rất nhiều việc bao gồm cả chuyện học hành và phân hộ khẩu, chỉ là một câu nói với người bên dưới mà thôi.
Thực sự đã dành bao nhiêu tâm huyết cho Úc Linh? Phó Châu tự thấy là không nhiều.
Hắn và những người khác thực ra cũng chẳng khác gì nhau.
Ban đầu, việc giúp đỡ Úc Linh cũng chẳng phải xuất phát từ tấm lòng trong sáng gì.
Úc Linh giống như một con mèo hoang xinh đẹp, ai đi ngang qua cũng muốn trêu chọc, muốn dọa nạt nó, bắt nó phơi bày cái bụng mềm ra để làm vừa lòng người khác.
Phó Châu cũng thấy con mèo hoang này rất đẹp, từ cái nhìn đầu tiên đã bị thu hút, nhưng hắn khôn ngoan hơn những người khác, cũng kiên nhẫn hơn.
Hắn chọn mang con mèo hoang ấy về nhà, chăm sóc cẩn thận.
Phó Châu hiểu rằng có một ngày, con mèo hoang sẽ buông bỏ sự đề phòng, rồi chủ động phơi bày bụng mềm ra trước hắn.
Nhưng hắn không ngờ rằng điều đó lại đến dễ dàng như vậy.
Cũng không ngờ rằng khi Úc Linh thực sự chủ động tháo bỏ lớp vỏ cảnh giác, bày tỏ toàn bộ sự tin tưởng với hắn, cảm giác trong lòng hắn lại trở nên nặng nề như thế.
Trong mắt Phó Châu thoáng qua nhiều cảm xúc, khi lên tiếng lần nữa, giọng hắn đã trở nên trầm ấm hơn rất nhiều.
"Em định báo đáp thế nào?"
Phó Châu hỏi, thầm nghĩ, Úc Linh vốn chẳng hề biết hắn đang mong đợi điều gì.
"Gì cũng được." Úc Linh tiếp tục nói một cách nghiêm túc, "Sau này em có thể học tài chính, hoặc những chuyên ngành khác có thể giúp ích cho ngài, em nhất định sẽ học thật tốt."
Úc Linh thật sự không thể nghĩ ra cách nào hay hơn.
Nghĩ đến việc hiện tại mình chẳng biết gì cả, đến lúc đó cũng chưa chắc đã có thể giúp được nhiều, cậu lại cảm thấy lúng túng.
Dù chỉ có thể đáp lại một chút, cũng là một chút.
Úc Linh siết chặt tay, tự an ủi bản thân.
Không khí dường như tĩnh lặng trong chốc lát.
Khi Phó Châu lên tiếng lần nữa, hắn đã trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, đứng dậy và nói với giọng ấm áp: "Tôi hy vọng em sẽ đặt mong muốn của mình lên hàng đầu."
"Tôi đã nói rồi, đó là bù đắp, bù đắp không cần sự trả lại."
Úc Linh không nói gì, chỉ cắn chặt môi, khẽ quay đầu đi chỗ khác.
Sau đó, hai người cùng rời khỏi thư viện, Tần quản gia vẫn đang đợi ở ngoài phòng ăn.
Khi Phó Châu đi tới, hắn mở miệng dặn dò: "Gần đây công việc của tôi không bận lắm, từ hôm nay sẽ ở lại đây thường xuyên hơn."
Tần quản gia hơi bối rối, nhưng vẫn vội vã gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook