"......Trưng dụng cơ bụng của ngươi."
Thực sự là một lời nói tự phụ.
Tuy nhiên, trái ngược với mệnh lệnh kiêu ngạo, động tác lại thận trọng.
Theo lý thì kẻ bắt giữ con tin phải cầm hung khí, đe dọa một cách thô bạo, tuy nhiên, Úc Trầm cảm thấy cơ thể kề sát sau lưng mình đang run rẩy trong cơn mưa lạnh, nói là uy hiếp, nhưng lực sát thương duy nhất là sự lạnh giá của bàn tay.

Không giống một kẻ tấn công hung ác, mà giống như...
Con chó nhỏ lang thang vô tình va phải chân người trong ngày mưa.
Úc Trầm tốt bụng hỏi: "Ngươi dự định trưng dụng trong bao lâu?"
Bao lâu...? Khi được hỏi, tâm trí Bạch Linh nhất thời không thể hoạt động, có ý gì, tại sao không phản kháng?
Giọng nói rất ôn hòa, không hề có chút hoảng sợ khi bị bắt làm con tin, ngược lại bình tĩnh nói:
"Quản gia của ta sẽ quay lại sau mười phút nữa.

Chắc chắn nó sẽ hét lên khi nhìn thấy ngươi.

Cho nên trước đó, xin hãy rời đi kịp thời, được chứ?"
Trong thỏa hiệp mang theo thương lượng, khiến người ta không thể nhận ra đây là đàm phán.
Bạch Linh cắn môi, trong lòng phản kháng, ngược lại càng siết chặt tay, ôm y chặt hơn, áp gò má lạnh giá của mình vào vai đối phương, ghé vào tai y cười lạnh:
"Ta muốn giữ ấm bao lâu tùy thích, ngươi không có sự lựa chọn."
Thật hung hãn.

Úc Trầm không khỏi nở nụ cười, nếu giọng nói không phải vừa khàn vừa run rẩy, hẳn là càng hung dữ hơn.
Nhưng cậu ấy thực sự rất lạnh.

Vào ngày mưa đá, cậu ấy trèo lên bức tường bên ngoài tháp hoàng cung —— rốt cuộc là mục đích và sự kiên trì nào đã giúp cậu ấy làm việc này?
Úc Trầm đang định hỏi thì lại bị tiếng cảnh báo đột ngột vang lên ở tầng trệt cắt ngang.
"Bíp! Bíp—!"
Hệ thống phòng vệ của tháp hoàng cung được kích hoạt, phát hiện kẻ đột nhập, Bạch Linh bừng tỉnh, nhận ra rằng có thể vừa rồi mình đã chạm vào đường dò tia hồng ngoại, nếu bất động, lập tức sẽ có cảnh vệ tới giết mình ngay lập tức.
Nhẹ buông tay, Bạch Linh theo bản năng nắm lấy tay "Tù binh", đẩy ra sau lưng, chặn ở phía trước, cũng không quay đầu lại lạnh lùng ra lệnh:
"Đừng cử động, ta sẽ xử lý."
Không phải hắn tốt bụng, mà là bản chất của chim ưng khiến hắn có thói quen đặt "Con mồi" của mình ở phía sau.
Bạch Linh rút ra đao nhỏ từ bên hông, nắm chặt trong tay, tầm mắt Bạch Linh mơ hồ, nhưng vẫn nghiêng người về phía trước, chuẩn bị chiến đấu.
"Bộp".

Một âm thanh nhẹ nhàng.
Bạch Linh kinh hãi cúi đầu, thấy cổ tay tê cứng của mình đã bị nắm lấy chuẩn xác, sau đó kéo về.
Giống như một thợ săn lão luyện nắm lấy đôi cánh của chim ưng, Úc Trầm kéo hắn vào bóng tối, một tay ấn vào tường nhốt hắn giữa thân thể và bức tường.
Bạch Linh nhất thời thất sắc, nhe răng định tránh ra, liền nhìn thấy ngón tay của y đặt lên môi, làm động tác im lặng:
"Suỵt, chúng đang tới."
Vừa dứt lời, cả hai đều nghe thấy từ xa có tiếng trượt cửa, một nhóm người máy hộ vệ R-5 lái xe đi vào, chúng nó mang theo 20 viên đạn thông thường, có thể bách phát bách trúng trong tầm bắn, đủ để biến mọi kẻ xâm nhập thành cái rây.
Bạch Linh biết rõ sự lợi hại của nó, không dám lơ ​​là, quay đầu lại gấp gáp đe dọa:
"Thả ta ra, ngươi muốn chết sao?"
"Ngươi không muốn ta chết à?"
".....!Tại sao ta muốn ngươi chết?"
"Đúng vậy.


Ngươi chỉ muốn dùng ta làm ấm đôi tay mà thôi."
Bạch Linh: "......!"
Nói gì kỳ cục vậy! Giống như đang mắng hắn vô trách nhiệm.
Bạch Linh không thể nhịn được nữa: "Ta nghe thấy tiếng bước chân, ngươi có thể xem tình hình không?"
Úc Trầm nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta mù, không nhìn thấy được."
.....!Thì ra y bị mù sao? Bạch Linh vô thức bắt đầu suy nghĩ xem vừa rồi phải chăng mình bị bắt nạt.
Hắn hừ một tiếng: "Quần thể yếu đuối, cứ trốn sau lưng ta."
"Quần thể yếu đuối?" Lời này thành công khiến Úc Trầm nhướng mày.
Đúng lúc này, người máy bên ngoài lạnh như băng cảnh báo: "Đang thăm dò...!thăm dò hồng ngoại hoàn thành...!Phía trước 5 mét phát hiện nguồn nhiệt phản ứng, chuẩn bị bắn ——"
Xong đời.
Đầu óc Bạch Linh bùng nổ, thân thể nhanh hơn suy nghĩ lao về phía nam nhân.

Ngay lúc ngã xuống đất, hắn nghe thấy y cười nhẹ một tiếng, giây tiếp theo, một tiếng "Ù" dày đặc vang lên trong đầu hắn, hiệu quả có thể so với tiếng ồn trắng*.

Nó giống như một thiết bị che chắn bao trùm phòng thi.

Trong chớp mắt, tất cả âm thanh và xúc cảm xung quanh đều phai mờ thành một dải sóng mượt mà ——
(*Tiếng ồn trắng (tiếng Anh: white noise) là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống, thường có mật độ phổ năng lượng không đổi trong một dải tần số nhất định.

Giúp dễ ngủ và ngủ ngon hơn, tạo ẩm thanh thư giãn, điều trị một số bệnh: trầm cảm, ù tai, rối loạn giấc ngủ.)
Trường lực tinh thần hệ nhiễu sóng.
Người với khả năng cấp bậc thượng đẳng mới có thể mở ra trường ngăn chặn toàn bộ tần số.

Khác với những ý tưởng huyền bí mà nhân loại thời cổ đại theo đuổi, trường lực này không bị hạn chế bởi cấp độ vật lý, lực xuyên thấu cực kỳ, đánh bại tất cả các dải sóng điện từ, thậm chí thiêu hủy trung tâm vận hành của máy móc, khắc tinh hàng đầu của cơ giáp.
Tuy nhiên, khuyết điểm cũng rõ ràng.
Đó chính là: ngắn.
Tiếng ù tai rút đi trong vòng năm giây, Bạch Linh nhìn lại, người máy đang ùn ùn kéo đến đột nhiên biến thành ca hát nhảy múa.

Chúng nó vừa hát "Error, Error", vừa chơi nhạc phun nước và vặn vẹo điên cuồng, rõ ràng là chúng bị quấy nhiễu nghiêm trọng.
Bạch Linh mặt không chút thay đổi đứng dậy, vốn định nói: "Ngươi hơi ngắn", lại nghĩ không quá lễ phép, liền đổi thành: "Ngươi không quá lâu." (M: 'ngắn' hay 'dài', 'lâu' hay 'mau' thì chưa biết trước được đâu bé chim ạ :3)
"Không quá lâu, có thể cứu ngươi là đủ rồi." Úc Trầm cũng đứng dậy, tùy ý phủi bụi trên người.
Bạch Linh: "......!"
Lần đầu tiên trong đời không biết phải trả lời như thế nào.
Ban đêm, huyết thống loài chim, ngoại trừ quái vật như cú mèo, thì đa số có thị lực kém, giờ phút này không khác gì người mù.
Bạch Linh nhìn nam nhân, chỉ thấy lờ mờ, hắn chỉ có thể nhìn ra đối phương rất cao, cao hơn mình 10cm.
Khi nguy cơ kết thúc, Úc Trầm hỏi: "Thời tiết lạnh giá như vậy, tại sao phải trèo tường từ bên ngoài vào?"
Bạch Linh nửa thật nửa giả nói: "Ta tới giết người."
Úc Trầm cười nói: "Giết ai, ta?"
Bạch Linh không để ý đến sự hài hước của y, muốn nói bạo quân Cade, nhưng nhiệt độ cơ thể dần dần trở lại khiến đầu óc hắn tỉnh táo —— không thể bại lộ mục đích.

Hắn nheo mắt nói đại một kẻ địch toàn dân:
"Ta tới để giết tiên hoàng Y Tô Mạt Lai Tác.

Nghe nói ông ta đã biến mất ở đây."
Y Tô Mạt Lai Tác, Izsu Paraiso, chính là biệt danh của đại hoàng đế cuối cùng của đế chế trước đó.
Theo ghi chép của chính phủ hiện tại, Izsu Paraiso là một kẻ chuyên chế thuần túy.

Y lạnh lùng tàn bạo, giết người như ma, ham muốn quyền lực và kiểm soát đã bành trướng đến mức cực đoan, bị người dân lên án mạnh mẽ là "Ác ma đánh mất nhân tính!"
Trong suốt 127 năm cai trị triều đại trước, tử thần nhường đường cho y, ma vương phải cúi đầu trước y, cả thủ đô đế quốc sống dưới sự thống trị khủng bố của y trong một thời gian dài, cho đến khi y bị lật đổ mười năm trước.

Tuy nhiên, sau khi đế chế mới được thành lập, tiên hoàng Y Tô Mạt Lai Tác đã biến mất.
Có người nói y đã chết, có người nói y đã trốn ra nước ngoài từ lâu, có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng không ai có thể tra ra được nhân ngư hung tàn kia đã đi đâu.
Vì vậy, việc dùng lão hoàng đế làm lá chắn là hoàn toàn đúng đắn.
Úc Trầm sau khi nghe xong, có chút đăm chiêu hỏi: "Lão hoàng đế từ trước đến nay không xuất hiện trước công chúng, ngươi cũng không biết bộ dáng hắn như thế nào, làm sao có thể giết hắn?"
Bạch Linh cũng không để ý: "Con cá đó sống lâu như vậy, nhất định là một lão già rụng hết vảy, ta nhìn thấy liền có thể nhận ra."
Úc Trầm mỉm cười, đang định nói gì đó, đột nhiên chóp mũi ngửi ngửi, ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng.
Y thình lình hỏi: "Thân thể của ngươi có khỏe không?"
Đối mặt với sự quan tâm bất thình lình, Bạch Linh theo bản năng đáp: "Rất tốt."
"Nhưng ngươi làm ướt quần ta rồi."
Úc Trầm kéo ống quần lên, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lớp vải ướt, đưa lên mũi ngửi.

Mùi rất nhẹ nhưng có thể nhận ra đó là máu của omega.
Chàng trai trẻ liều lĩnh lại không nhạy bén này.
Nghe y nói vậy, trong nháy mắt Bạch Linh từ hoảng hốt biến thành kinh hoàng.

Trước đó đùi phải chết lặng, hiện tại sau khi được nhắc nhở, hắn mơ hồ cảm thấy có chất lỏng nào đó chảy dọc theo chân giả.
Vừa nồng vừa sệt, làm dơ mặt đất.
Đôi mắt chạm phải một vũng nhỏ chất lỏng màu vàng trên mặt đất, xương sống hắn run lên vì xấu hổ.
Đó...! đó là chất lỏng của pin bị rò rỉ.

Chân giả của hắn chất lượng quá kém, khi va chạm sẽ bị rò rỉ, hơn nữa, lẫn lộn với huyết nhục, chất lỏng màu vàng lẫn với máu nâu, có vẻ dơ bẩn gay mũi.
Lại còn dính vào quần của người khác.

(M: muốn đào cái hố cho ẻm chui xuống lun (。>.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương