18
Cuộc sống được bao dưỡng vẫn là thuận buồm xuôi gió, tổng tài tuy rằng thỉnh thoảng thích nói mấy lời khó hiểu, nhưng cũng coi như là bình thường. Mà môn đi thi ngày hôm đó cũng thông qua mà còn được điểm cao, thế thân cảm thấy mọi thứ đều tiến bước về phía mục tiêu của cậu.
Mãi đến có một hôm, buổi sáng, tổng tài đột nhiên gọi điện thoại đến.
Tổng tài nói: “Tôi đã đặt phòng khách sạn cho em, em ra ngoài nghỉ ngơi mấy bữa, coi như ngày nghỉ, em bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc, một lát tài xế đến đón em.”
Thế thân rơi vào trầm mặc.
Tổng tài thấy cậu không nói lời nào, lại nói: “Tôi sẽ đón em trở về, em không nên nghĩ quá nhiều, chẳng qua là ngày nghỉ.”
Thế thân vẫn là trầm mặc. (~ truyện chỉ được đăng trên @rubybaozi và rubybaozi.wordpress.com.)
Tổng tài sốt ruột: “Nói chuyện! Em đang khóc sao? Em nghe tôi giải thích! Chỉ là mấy ngày!”
Thế thân lúc này mới nói chuyện: “Xin lỗi, anh mới vừa nói cái gì? Tôi đi lấy hợp đồng không nghe thấy.”
Tổng tài rơi vào trầm mặc.
Thế thân nói: “Tôi đã xác nhận, loại hành trình có xác định mục đích, hẳn là đi công tác, không phải cho nghỉ.”
Tổng tài vẫn là trầm mặc.
Thế thân lại nói: “Hơn nữa ngày mai chính là ngày nghỉ phép của tôi, nếu ngày nghỉ phép cũng phải đi công tác …… Có phải gấp hai tiền lương hay không?”
Tổng tài vẫn là trầm mặc, thế thân đoán hẳn là hắn có lẽ cũng đi lấy hợp đồng để xác nhận.
Một hồi lâu, tổng tài bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó cúp điện thoại.
Có bệnh hả? Không trả tiền thì không trả tiền, cười cái cục cớt, có thể cười thì giỏi lắm ha?
Thế thân thu dọn xong máy tính cùng tài liệu học tập, chuẩn bị mấy ngày này dốc lòng học tập.
Lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
19
Thế thân cho rằng là tài xế, lúc mở cửa lại thấy là một thanh niên tuấn tú.
Nụ cười của thanh niên tuấn tú sáng sủa lại ôn nhu, toàn thân toả ra loại khí chất của người vừa có gia thế tốt lại có học vấn.
Là bạch nguyệt quang, quan sát từ kiểu dáng ăn mặc nguyên set “tới từng nhà gõ cửa bán bảo hiểm đẩy mạnh tiêu thụ” mà nói, khẳng định là bạch nguyệt quang.
Thế thân vội mời bạch nguyệt quang vào cửa, bạch nguyệt quang nói: “Tôi còn định cho hắn kinh hỉ, không ngờ là trong nhà có người.”
Bạch nguyệt quang lại nói: “Hắn không thích người ngoài ở trong nhà hắn, hiếm thấy hắn mời người giúp việc về.”
Thế thân vội gật đầu đồng ý.
Trong tay bạch nguyệt quang là rương hành lý còn dán tem ký gửi, vừa nhìn chính là mới vừa xuống máy bay bèn lập tức chạy tới nhà tổng tài.
Thế thân không dám thất lễ, bèn xách rương hành lý thay cho bạch nguyệt quang, lại lấy dép lê cho bạch nguyệt quang, thu xếp người ngồi xuống sau đó lại nhanh chóng đi pha trà bưng bánh kem lên.
Điện thoại thế thân vang lên, tài xế đã tới rồi, thế thân lại hỏi bạch nguyệt quang còn có chuyện gì muốn dặn dò.
“Cậu phải tan việc sao? A…… Tôi có bộ đồ dính chút vết bẩn.” Bạch nguyệt quang nói, “Vốn dĩ muốn nhờ cậu xử lý giúp tôi một chút.”
Thế thân vội nói cứ việc phân phó, không cần quan tâm tôi.
“Chỉ là một chút vết bẩn mà thôi, cũng không cần đặc biệt đưa đi giặt ủi, giặt tay là được.”
Thế thân nói không thành vấn đề, cậu bảo tài xế chờ một chút, cầm quần áo của bạch nguyệt quang đi giặt tay.
Sau khi xử lý xong mọi thứ, thế thân lúc này mới xách túi tan ca.
20
Sau khi tổng tài về đến nhà, trong nhà chỉ có một mình bạch nguyệt quang.
Hai người đã nửa năm không gặp mặt rồi, bạch nguyệt quang đối với vị tổng tài vẫn là bộ dạng thân thiết của người bạn học cũ như ngày nào, phảng phất như hai người chưa hề xa cách.
Tổng tài sau khi vào cửa, nhìn một vòng chung quanh nhà.
Bạch nguyệt quang nói: “Người giúp việc nhà cậu không tệ, phục vụ rất chu đáo.”
Tổng tài cả mặt cứng đờ, “Cậu gặp em ấy rồi?”
“Lúc vừa tới có gặp một lần.”
“Em ấy không phải là người giúp việc.”
Giọng điệu tổng tài hiếm thấy kịch liệt như vậy, bạch nguyệt quang cảm thấy không thể hiểu được: “Nhưng cậu ta nói mình chính là người giúp việc nha.”
Tổng tài nghẹn họng.
Trên bàn còn để lại dĩa bánh kem bạch nguyệt quang đã ăn chưa thu dọn, tổng tài nhìn thoáng qua.
Bạch nguyệt quang chú ý tới: “Biết tôi sắp trở về, còn chuẩn bị bánh kem cho tôi, cảm ơn nha.”
Tổng tài không nói lời nào, bạch nguyệt quang lại nói: “Lâu lắm không ăn bánh kem tiệm này, không nhịn được ăn thêm mấy miếng, không để bụng chứ?”
“Tuỳ ý cậu.”
Bạch nguyệt quang cảm thấy tổng tài hôm nay im lìm một cách khó hiểu.
Cuộc sống được bao dưỡng vẫn là thuận buồm xuôi gió, tổng tài tuy rằng thỉnh thoảng thích nói mấy lời khó hiểu, nhưng cũng coi như là bình thường. Mà môn đi thi ngày hôm đó cũng thông qua mà còn được điểm cao, thế thân cảm thấy mọi thứ đều tiến bước về phía mục tiêu của cậu.
Mãi đến có một hôm, buổi sáng, tổng tài đột nhiên gọi điện thoại đến.
Tổng tài nói: “Tôi đã đặt phòng khách sạn cho em, em ra ngoài nghỉ ngơi mấy bữa, coi như ngày nghỉ, em bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc, một lát tài xế đến đón em.”
Thế thân rơi vào trầm mặc.
Tổng tài thấy cậu không nói lời nào, lại nói: “Tôi sẽ đón em trở về, em không nên nghĩ quá nhiều, chẳng qua là ngày nghỉ.”
Thế thân vẫn là trầm mặc. (~ truyện chỉ được đăng trên @rubybaozi và rubybaozi.wordpress.com.)
Tổng tài sốt ruột: “Nói chuyện! Em đang khóc sao? Em nghe tôi giải thích! Chỉ là mấy ngày!”
Thế thân lúc này mới nói chuyện: “Xin lỗi, anh mới vừa nói cái gì? Tôi đi lấy hợp đồng không nghe thấy.”
Tổng tài rơi vào trầm mặc.
Thế thân nói: “Tôi đã xác nhận, loại hành trình có xác định mục đích, hẳn là đi công tác, không phải cho nghỉ.”
Tổng tài vẫn là trầm mặc.
Thế thân lại nói: “Hơn nữa ngày mai chính là ngày nghỉ phép của tôi, nếu ngày nghỉ phép cũng phải đi công tác …… Có phải gấp hai tiền lương hay không?”
Tổng tài vẫn là trầm mặc, thế thân đoán hẳn là hắn có lẽ cũng đi lấy hợp đồng để xác nhận.
Một hồi lâu, tổng tài bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó cúp điện thoại.
Có bệnh hả? Không trả tiền thì không trả tiền, cười cái cục cớt, có thể cười thì giỏi lắm ha?
Thế thân thu dọn xong máy tính cùng tài liệu học tập, chuẩn bị mấy ngày này dốc lòng học tập.
Lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
19
Thế thân cho rằng là tài xế, lúc mở cửa lại thấy là một thanh niên tuấn tú.
Nụ cười của thanh niên tuấn tú sáng sủa lại ôn nhu, toàn thân toả ra loại khí chất của người vừa có gia thế tốt lại có học vấn.
Là bạch nguyệt quang, quan sát từ kiểu dáng ăn mặc nguyên set “tới từng nhà gõ cửa bán bảo hiểm đẩy mạnh tiêu thụ” mà nói, khẳng định là bạch nguyệt quang.
Thế thân vội mời bạch nguyệt quang vào cửa, bạch nguyệt quang nói: “Tôi còn định cho hắn kinh hỉ, không ngờ là trong nhà có người.”
Bạch nguyệt quang lại nói: “Hắn không thích người ngoài ở trong nhà hắn, hiếm thấy hắn mời người giúp việc về.”
Thế thân vội gật đầu đồng ý.
Trong tay bạch nguyệt quang là rương hành lý còn dán tem ký gửi, vừa nhìn chính là mới vừa xuống máy bay bèn lập tức chạy tới nhà tổng tài.
Thế thân không dám thất lễ, bèn xách rương hành lý thay cho bạch nguyệt quang, lại lấy dép lê cho bạch nguyệt quang, thu xếp người ngồi xuống sau đó lại nhanh chóng đi pha trà bưng bánh kem lên.
Điện thoại thế thân vang lên, tài xế đã tới rồi, thế thân lại hỏi bạch nguyệt quang còn có chuyện gì muốn dặn dò.
“Cậu phải tan việc sao? A…… Tôi có bộ đồ dính chút vết bẩn.” Bạch nguyệt quang nói, “Vốn dĩ muốn nhờ cậu xử lý giúp tôi một chút.”
Thế thân vội nói cứ việc phân phó, không cần quan tâm tôi.
“Chỉ là một chút vết bẩn mà thôi, cũng không cần đặc biệt đưa đi giặt ủi, giặt tay là được.”
Thế thân nói không thành vấn đề, cậu bảo tài xế chờ một chút, cầm quần áo của bạch nguyệt quang đi giặt tay.
Sau khi xử lý xong mọi thứ, thế thân lúc này mới xách túi tan ca.
20
Sau khi tổng tài về đến nhà, trong nhà chỉ có một mình bạch nguyệt quang.
Hai người đã nửa năm không gặp mặt rồi, bạch nguyệt quang đối với vị tổng tài vẫn là bộ dạng thân thiết của người bạn học cũ như ngày nào, phảng phất như hai người chưa hề xa cách.
Tổng tài sau khi vào cửa, nhìn một vòng chung quanh nhà.
Bạch nguyệt quang nói: “Người giúp việc nhà cậu không tệ, phục vụ rất chu đáo.”
Tổng tài cả mặt cứng đờ, “Cậu gặp em ấy rồi?”
“Lúc vừa tới có gặp một lần.”
“Em ấy không phải là người giúp việc.”
Giọng điệu tổng tài hiếm thấy kịch liệt như vậy, bạch nguyệt quang cảm thấy không thể hiểu được: “Nhưng cậu ta nói mình chính là người giúp việc nha.”
Tổng tài nghẹn họng.
Trên bàn còn để lại dĩa bánh kem bạch nguyệt quang đã ăn chưa thu dọn, tổng tài nhìn thoáng qua.
Bạch nguyệt quang chú ý tới: “Biết tôi sắp trở về, còn chuẩn bị bánh kem cho tôi, cảm ơn nha.”
Tổng tài không nói lời nào, bạch nguyệt quang lại nói: “Lâu lắm không ăn bánh kem tiệm này, không nhịn được ăn thêm mấy miếng, không để bụng chứ?”
“Tuỳ ý cậu.”
Bạch nguyệt quang cảm thấy tổng tài hôm nay im lìm một cách khó hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook