Sau Đó Tôi Động Lòng
57: Cùng Một Màu Sắc


Bạch Thủy Loan là một khu dân cư yên tĩnh giữa thành phố nhộn nhịp, cách Duy Sâm không xa, chỉ mất khoảng nửa tiếng lái xe.
Thời gian bắt đầu làm việc là 9 giờ sáng.

Giờ giấc không thành vấn đề đối với Chu Tự Thâm nhưng Khương Gia Di thì nhất định phải tuân thủ.
Vì đây là ngày đầu tiên đi làm, lại là thực tập sinh, nên cô nhất định phải đến sớm khoảng mười lăm phút.

Để kịp thời gian, Chu Tự Thâm và cô xuất phát từ 8 giờ.
Ăn bữa sáng xong, hai người cùng nhau đi giày ở tiền sảnh.
Thím Trương và một người giúp việc khác đứng bên cạnh chờ đợi, trên tay cầm áo khoác của cả hai, lắng nghe họ thì thầm những lời trìu mến.
“Em có chỗ nào không thích hợp không?”
“Không có.

Mọi thứ đều rất tốt”.
“Nhìn lại lần nữa đi”.

Khương Gia Di vươn tay kéo tay áo của Chu Tự Thâm đung đưa, ngẩng mặt lên ra hiệu anh kiểm tra giúp mình.
Anh bất đắc dĩ nhưng vẫn phối hợp nhìn kỹ một lần nữa: “Giống như anh nói lúc trước, không có vấn đề”.
Lúc này cô mới yên tâm.
Thay giày xong, thím Trương đưa áo khoác rồi nhìn bọn họ cùng nhau đi ra khỏi cửa, sánh đôi cùng nhau bước xuống bậc thềm.
Khương Gia Di khoác cánh tay Chu Tự Thâm, bước chân tung tăng tiến về phía trước giống như cánh diều bị anh buộc chặt.
Bầu không khí hài hòa, nhìn từ phía sau rất dễ chịu.

Nhìn bọn họ không giống đang đến công ty mà giống như cùng đi dự một sự kiện nào đó.
“Tuổi trẻ thật tốt, năng động, hoạt bát, thật khiến người ta yêu thích”.

Thím Trương cảm thán.
Chẳng trách tiên sinh vừa ý như vậy.
Bà nở nụ cười, kéo người giúp việc còn lại vào nhà.

Lái xe đến gần công ty, anh dừng lại.
“Em đi đây”.

Khương Gia Di tháo dây an toàn, chuẩn bị đi bộ nốt đoạn đường gần tới công ty.
Trước khi đẩy cửa xe, cô như nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng nhiên dừng lại.
“Sao thế?”
Cô chậm rãi quay người, cũng không nói gì, cứ bâng khuâng nhìn người ngồi trên ghế lái.
Chu Tự Thâm nhướng mày, hiếm khi anh không đoán được tâm tư của cô, chỉ có thể cười hỏi: “Còn chuyện gì muốn nói với anh?”
Khương Gia Di có hơi nản lòng, không cam tâm nghiêng qua, chống tay lên thành ghế phụ, ngẩng mặt nhìn anh.
Ánh sáng ban mai bị che khuất một phần, vệt ánh sáng còn lại phản chiếu trên đôi mắt của cô, ngay cả những đường nét trong con ngươi cũng hiện rõ, giống như hoa văn trong hổ phách.

Anh khẽ giật mình, theo bản năng cúi đầu hôn cô.
Ngón tay kiềm chế đặt lên môi, đôi bờ môi chạm nhau trong chốc lát.
Khi anh buông Khương Gia Di lùi lại, vẻ mặt của cô tràn đầy hạnh phúc, tươi cười đẩy cửa xe rồi vẫy tay với anh: “Em đi đây, chiều gặp lại!”
Anh yên lặng bật cười.
Thì ra đây là ý của cô.
Anh cũng đáp câu tương tự: “Chiều gặp lại”.

8 giờ 40 phút, Khương Gia Di bước vào cổng chính công ty.
Lễ tân mà Khương Gia Di gặp trong buổi phỏng vấn đang cúi đầu gõ bàn phím, thấy cô bước vào bèn ngước mắt lên, một lát sau nở nụ cười lịch sự.
Sau khi lên lầu, Khương Gia Di nhìn thấy Thư Nghi, người chủ quản phụ trách cô đã đến.

Thư Nghi đang uống cà phê và trò chuyện với một chủ quản khác.

Cách vị trí làm việc, cô còn nhìn thấy Hà An đang cúi đầu sắp xếp đồ dùng.
“Em đến rồi”.

Thư Nghi là người đầu tiên nhìn thấy cô, cô ấy đặt cốc cà phê xuống, nở một nụ cười.
Khương Gia Di bước đến nói lời chào buổi sáng với vài người.
Chủ quản dẫn dắt Hà An họ Nghiêm nghe thế cũng mỉm cười: “Những thực tập sinh này đều chăm chỉ, là những người được lựa chọn dựa vào thực lực, ai cũng chững chạc.

Lúc tôi đến khi nãy, lễ tân nói Tiểu Hà đã đến nửa tiếng rồi, khiến tôi thật bất ngờ”.
“Quả thực quá sớm, không cần thiết”.

Thư Nghi nhắc nhở: “Không cần đến sớm như vậy, mỗi ngày chị đều đến công ty vào khoảng 8 giờ rưỡi, em có thể đến trước hai mươi phút để giúp chị hoặc người khác làm một số công tác chuẩn bị”.
Khương Gia Di gật đầu: “Vậy bây giờ em cần làm gì?”
“Để chị nói đơn giản với em một chút, gần đây bộ phận của chúng ta có rất nhiều việc, em chịu khó giúp đỡ mọi nơi”.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến các công ty tuyển dụng sinh viên thực tập trong kỳ nghỉ đông, không bộ phận nào không thích lao động có năng lực mà tiền lương lại vừa phải, nhưng chủ yếu là để giảm bớt khối lượng công việc.
Khương Gia Di gật đầu: “Vâng”.
Nhờ sự ảnh hưởng từ Lương Hà và Khương Ngôn Đông, cô có một chút kiến thức nhất định về hoạt động của một số phòng ban.

Khi biết cuối cùng cô quyết định đến Duy Sâm để thực tập, Lương Hà còn cho cô một số lời khuyên có thể áp dụng ở nơi làm việc.

Cộng thêm việc có Chu Tự Thâm bên cạnh, cô cũng hiểu rõ tình hình nhân sự của Duy Sâm.
Mặc dù có sự khác nhau giữa lý thuyết và thực hành, nhưng ít nhất cô có thể hiểu những điểm mấu chốt.
Cô đi theo Thư Nghi đến một bàn làm việc trống.
“Từ nay đây sẽ là chỗ của em, phòng làm việc của chị ở sau cánh cửa đó.

Nếu em không hiểu gì thì cứ hỏi những người khác trước.

Lát nữa chị sẽ sắp xếp một đồng nghiệp dẫn dắt em, nếu không xử lý được thì hãy đến tìm chị.


Có thời gian rảnh thì nhớ đọc nội quy nhân viên, bất cứ việc gì cũng nên quan sát và nghe nhiều hơn là nói”.
Thư Nghi vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của cô gái nhỏ trước mặt, thấy Khương Gia Di ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt cô ấy hơi thả lỏng, lại tiếp lời: “Các em đến rất đúng lúc, vừa hay công ty có hoạt động.

Ngày kia là Giáng sinh rồi, các em sẽ được tham gia chúc mừng như tất cả mọi người”.
“Chúc mừng như thế nào ạ?”
“Hình thức khá đơn giản, mọi người đều viết ra những món quà mình muốn, người bốc thăm chịu trách nhiệm thực hiện, nhưng sẽ giới hạn kinh phí.

Thông lệ mọi năm là hai trăm tệ.

Em muốn tham gia không?”
“Không phải nhân viên chính thức cũng có thể tham gia ạ?”
“Đương nhiên có thể.

Em và Hà An đều được tham gia.

Công ty cũng sẽ phát quà và các sinh viên thực tập cũng có một phần”.

Thư Nghi nói: “Phần này do bộ phận chúng ta quản lý.

Hôm nay cần tổng hợp các phiếu nguyện vọng rồi sắp xếp mã hóa để tiện cho việc trích xuất ngày mai, chuyện này giao cho em nhé”.
Nói xong, Thư Nghi lại dặn dò thêm vài câu rồi quay người rời đi làm việc của mình.
Khương Gia Di vừa ngồi xuống bàn của mình, Hà An đã sáp lại hỏi vừa nãy Thư Nghi giao việc gì cho cô.
Cô bật máy tính, hơi lơ đãng trả lời ngắn gọn.
“Ồ, mình cũng phụ trách hoạt động Giáng sinh, là kết nối với bên cung cấp quà tặng”.

Hà An trêu đùa: “Cậu đã nghĩ xem mình muốn món quà gì chưa? Giới hạn chỉ có hai trăm tệ, chắc cậu không coi trọng đâu nhỉ”.
Khương Gia Di chợt dừng động tác, ngước mắt tươi cười: “Vốn dĩ nó chỉ để tăng không khí lễ hội, chắc chắn không có ai quá kỳ vọng vào chuyện này.

Cậu thì sao, cậu muốn cái gì?”
Đúng lúc này có người đi ngang qua, nghe thấy bèn nghiêng đầu nhìn họ một cái.
“Đúng, cậu nói đúng”.

Hà An vội gật đầu: “Mình vẫn chưa nghĩ ra nữa”.
“Vậy cậu suy nghĩ về nó luôn đi, lát nữa mình sẽ phải thống kê rồi”.
“Được”.
Thấy Hà An không tán gẫu nữa mà quay trở lại vị trí làm việc của mình, Khương Gia Di mới lặng lẽ thở dài.
Gần 9 giờ, mọi người trong công ty bắt đầu làm việc bận rộn.

Sau khi mọi người đến đông đủ, Thư Nghi giới thiệu sơ qua về cô và Hà An, đồng thời sắp xếp một người phụ nữ trẻ tên Cao Tranh đưa họ đi làm quen và tiếp nhận công việc.
Trong buổi sáng này, ngoài việc bị kéo đi phụ giúp mọi người, Khương Gia Di đã âm thầm hoàn thành nhiệm vụ Thư Nghi giao cho.
Sau đó, nhà cung cấp đã gửi quà Giáng sinh đến, cô được sắp xếp giúp Hà An và những người khác bọc quà.

Trong suốt quá trình luôn có người bị gọi đi làm những việc khác, cứ đi đi về về mấy lần.

Cuối cùng, chỉ còn lại hai người họ trong nhà kho nhỏ.
Đôi vai của Hà An bỗng nhiên rũ xuống, thở dài: “Quả nhiên, thực tập sinh chỉ là chân sai vặt, không biết có thể học được những gì trong thời gian thực tập hai tháng này nữa”.
Thấy Khương Gia Di không nói lời nào, cô ấy lại giục: “Gia Di, cậu đừng sợ, ở đây không có ai, nói xấu sẽ không có ai nghe thấy, mình cũng không nói với người khác”.
Khương Gia Di miễn cưỡng: “Mình chỉ cảm thấy không cần vội như vậy, đây mới là ngày đầu tiên mà”.
Không biết Hà An vô tình hay cố ý, mấy lần nói chuyện đều khiến cô cảm thấy khó chịu.

Trong trường hợp này, cô chọn cách tin tưởng vào trực giác của mình và muốn giữ khoảng cách hết mức có thể.
Vừa dứt lời, tiếng giày cao gót vang lên ở cửa kho hàng, Cao Tranh đi vào: “Gia Di, em lại đây một lát”.
Khương Gia Di đáp một tiếng rồi đứng lên, trước khi đi không quên nói với Hà An: “Mình làm xong sẽ quay lại tiếp tục giúp cậu”.
“Được, vậy cậu nhanh chút nhé”.

Bận rộn đến trưa, Khương Gia Di đi cùng Cao Tranh đến nhà ăn của công ty ăn cơm.
“Cô Hà An đó và em là bạn học hả?” Cao Tranh hỏi: “Bình thường quan hệ của hai người thế nào?”
Khương Gia Di mơ hồ nhận ra ý đồ của Cao Tranh: “Bọn em cùng khoa, không cùng lớp, ở trường chỉ là quen biết, lúc gặp nhau thường sẽ gật đầu chào hỏi”.
“Ồ, thế à… hình như cô ấy khá biết lấy lòng người khác nhỉ, không đi ăn cơm cùng với tiền bối dẫn dắt mình.

Nhìn thấy chưa, cô ấy ngồi cùng một bàn với chị Nghiêm đó”.
Cô nhìn theo ánh mắt của Cao Tranh, mỉm cười không nói gì.
Hai người vừa ngồi xuống, nhà ăn bỗng nhiên yên tĩnh trong chốc lát.
“Này, mau nhìn đi, là Chu tổng”.

Cao Tranh dùng khuỷu tay huých cô: “Anh ấy rất ít khi tới nhà ăn công ty”.
Khương Gia Di bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Thời gian và địa điểm này, thêm việc bọn họ giả vờ không quen biết nhau, cô không khỏi giật mình khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh trong đám đông qua lại.
Rõ ràng sáng nay đến trước công ty mới chia tay nhau, nhưng bây giờ cô cảm thấy như đã trải qua một khoảng thời gian rất dài.
Thật ra, cả sáng cô không còn nhiều tâm sức để nghĩ về anh, nhưng giờ lại bất ngờ thấy anh từ xa, chút mệt mỏi đó lập tức biến mất.
Lúc này, người đàn ông ở xa thản nhiên nhìn xung quanh, ánh mắt cũng đảo qua bọn họ, nhanh chóng lùi về phía sau, dừng lại một chút.
Khương Gia Di cố kìm lại khóe môi đang muốn nhếch lên, cầm đũa cắm mặt vào phần cơm trưa.
“Gia Di, nghe nói lúc bọn em đến phỏng vấn có gặp Chu tổng ở thang máy?” Cao Tranh hỏi.
“Vâng, lúc đó thang máy của anh ấy xảy ra vấn đề nên đi chung với bọn em”.
“Em cảm thấy con người anh ấy thế nào?”
“Tốt lắm, anh ấy động viên bọn em cố gắng phát huy, chúc bọn em vượt qua phỏng vấn nữa”.

Nói xong, Khương Gia Di nhanh chóng nhét đầy một miệng cơm, mượn hành động đó để che giấu nụ cười.
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại bỗng sáng lên, cô chột dạ liếc sang bên cạnh, lặng lẽ giơ tay mở tin nhắn.
[Có muốn anh ngồi gần một chút không?]
Nhịp tim của cô tăng nhanh, vội vàng cầm cốc lên uống nước.

Cô dự một chút, cắn môi nhanh chóng trả lời: [Tùy anh đấy.]
Miệng nói tùy anh, nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, cô lại không nhịn được mà chốc chốc nhìn sang bàn trống cuối cùng gần đó.

Trong lòng ngứa ngáy.
“Chị đến Duy Sâm cách đây không lâu, đã chào hỏi Chu tổng vài lần ở cự ly gần”.

Cao Tranh lại nói: “Cái khác không nói, anh ấy thực sự rất đẹp trai, thêm cách nói chuyện và cư xử của anh ấy khiến người ta cảm thấy rất có giáo dục”.
Khương Gia Di miễn cưỡng thu lại sự chú ý, khẽ ho một tiếng phụ họa: “Em cũng thấy như vậy”.
Chưa nói xong, cô thoáng thấy có người ngồi xuống bàn trống, trái tim như lỡ một nhịp.
Tuy nhiên, một giây sau, cô nhận ra đó không phải là Chu Tự Thâm nên lập tức cảm thấy mất mát, cảm giác buồn phiền bất chợt xâm chiếm.
Sao anh không đến nhanh một chút chứ, chỗ ngồi đã bị người khác chiếm mất rồi, bây giờ muốn ngồi gần cũng không được.
Khương Gia Di cúi đầu uống bát canh với vẻ mặt buồn rầu.
Sau một vài phút, người ở bàn bên cạnh đột nhiên đứng dậy, bưng chiếc khay rời đi, nhìn như đã ăn xong.

Chính vào lúc cô chưa kịp phản ứng lại, giọng nói trầm thấp đã dần dần tiến đến từ phía sau, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Người đàn ông cao lớn ngồi bên chiếc bàn trống, trên người là bộ vest do cô tự chọn lúc sáng nay.
Ngồi đối diện anh hình như là một vị giám đốc của Duy Sâm.
Bọn họ cách cô và Cao Tranh, chính xác hơn là chỉ cách cô một lối đi.

Khoảng cách đủ gần để cô nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy cuốn hút khi anh nói chuyện với người khác, và cả giọng điệu nhàn nhạt mang ý cười.
– Có muốn anh ngồi gần một chút không?
Tin nhắn lúc nãy lại hiện lên trong đầu cô.
Anh thật sự đã chọn một chỗ cực gần.
Trong nhà ăn, nhiều cặp mắt đổ dồn về phía họ.
Khương Gia Di ngây người, ép bản thân lấy lại tinh thần, cố gắp thức ăn đưa lên miệng một cách thoải mái nhất có thể.

Nhưng nhịp tim cô lại đập loạn xạ, như thể vì quá vui sướng nên cô phải nuốt thật nhiều để ngăn cản trái tim nhảy nhót khỏi lồng ngực.
Cao Tranh hứng thú trêu chọc cô, nhỏ giọng thì thầm: “Chu tổng thực sự là người đàn ông mặc vest đẹp nhất mà chị từng thấy”.
“Em cảm thấy, chắc một phần nguyên nhân là do âu phục vốn đã đẹp sẵn?”
“Quả thực, thẩm mỹ này không chê vào đâu được.

Em nhìn cái cà vạt kia, màu sắc thật đặc biệt.

Thoạt nhìn còn tưởng là màu đen, nhưng hình như là màu xanh đen thì phải?”
Khương Gia Di gật đầu giả bộ: “Có lẽ là thế”.
Nói xong, cô không nhịn được mà lặng lẽ quay đầu nhìn qua đó.
Người đàn ông đang trầm mắt lắng nghe người đối diện nói, hình dáng sườn mặt sắc nét, hốc mắt, sống mũi và xương chân mày dựng đứng có sự tương phản rõ ràng.

Tuy nhiên, điều hấp dẫn nhất đối với cô chính là nụ cười dường như không tồn tại trên khóe mắt và đôi môi.
Nhìn có vẻ như anh đã chọn chỗ này một cách vô ý, không biết và cũng không để ý đến người ngồi gần đó là ai.
Nhưng sự thật là anh biết, và cô cũng biết rõ tại sao anh lại ngồi ở đó.
Chỉ có cô mới hiểu.
Khương Gia Di không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ âu yếm khi anh quay đầu và ngước mắt lên, nhịp tim như trống đánh, nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình.
Một giây sau, suy nghĩ của cô bị Cao Tranh cắt ngang.

Cao Tranh ngạc nhiên quan sát chiếc áo sơ mi của cô: “Chị mới phát hiện ra màu áo của em rất giống với chiếc cà vạt của Chu tổng.

Không đúng, hình như là cùng một màu phải không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương