Sau Đó Tôi Động Lòng
-
45: Ôm Một Chút Nhé
Thím, thím út?!
Cô bị ba chữ này khiến cho ngây ngốc.
“Như vậy thì em sẽ là bề trên của nó”.
Chu Tự Thâm thản nhiên nói: “Dạy bảo nó vài câu âu cũng là lẽ thường thôi”.
Vốn dĩ Khương Gia Di còn chưa hồi phục tinh thần mà lại bị thêm hai chữ “bề trên” giáng xuống, gương mặt cô lúc này lập tức trở nên thẹn thùng, mặt đỏ như quả gấc chín.
Cô và Chu Lâm chính là bạn cùng lớp đại học đấy! Là bạn cùng trang lứa! Bỗng nhiên biến thành thím út và cháu trai nghe cũng quá kỳ lạ đi mà.
“Em chỉ là bạn gái của anh, cũng không thể như thím… bề trên được”.
Khương Gia Di cố nặn ra nụ cười khô khốc, hai chữ ‘thím út’ quá khó nói, cuối cùng cô đành phải dùng hai từ ‘bề trên’ để thay thế.
Bọn họ cũng chưa kết hôn, chỉ là quan hệ yêu đương, tự cho mình là bề trên thật sự hơi sớm thì phải?
Không thích hợp, không thích hợp.
Chu Tự Thâm nhìn cô, chỉ mỉm cười mà không tỏ ý kiến nào khác, bây giờ làm rõ chuyện này vẫn còn sớm.
Nhìn vẻ mặt ba phải theo kiểu thế nào cũng chịu của anh, Khương Gia Di chợt cảm thấy không nỡ nhưng vẫn cố gắng chuyển đề tài, làm như chính mình đã lách qua khe cửa hẹp.
“Nước sắp sôi rồi”.
Cô đi đến bên cạnh anh, chỉ vào nồi sắp sôi rồi quay lại cười với anh, rất có ý tứ làm nũng xin hàng.
Chu Tự Thâm chẳng hề che giấu chính bản thân mình đã bị cô hạ gục bằng cử chỉ làm nũng đó, cô còn hiểu rõ làm thế nào để khiến anh không còn mảnh giáp.
Rõ ràng cô mới đạt được có mấy lần.
Nhưng anh ngoại trừ chứng minh những “kinh nghiệm” mà cô đúc kết lại được thì cũng không có biện pháp nào khác.
“Đã biết”.
Anh đứng thẳng, vuốt nhẹ chóp mũi của cô đầy cưng chiều.
…
Ăn cơm xong, hai người trở lại thư phòng.
Chiếc đĩa than trên máy hát chậm rãi xoay tròn, một khúc nhạc kết thúc, Khương Gia Di gạt kim đọc máy hát ra rồi ôm sách ngồi trên sô pha.
Chu Tự Thâm ngồi bên cạnh đang bận công việc, máy tính đặt trên đùi, trong tay còn có mấy tập tài liệu.
Vừa rồi lúc ăn cơm, anh còn mở điện thoại kiểm tra email mấy lần, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác đành phải ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc này cô mới nhớ gần đây anh luôn rất bận, cho nên cả khoảng thời gian này bọn họ mới gặp nhau có hai lần.
Buổi chiều và tối hôm nay dành cho cô, e là anh phải khó khăn lắm mới có được chút thời gian nhàn rỗi.
Khương Gia Di không dám quấy rầy anh, động tác lật sách cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Lật chưa được mấy trang, màn hình di động thường xuyên sáng lên, mười mấy thông báo tin nhắn Wechat dồn lại một đống, không cần nghĩ cũng có thể chắc chắn là Trần Thiện không nhịn được mà “khủng bố”.
Cô nhấn mở, quả nhiên là vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trần Thiện: [Không được, mình không đợi được đến ngày mai]
Trần Thiện: [Mình tò mò quá má ơi, Khương Khương, cậu cố ý nhử mình đúng không!!]
Trần Thiện: [Rốt cuộc thì cậu và Chu Tự Thâm sao rồi, chuyện tốt hay xấu? Có thế nào cũng phải cho mình đáp án chính xác chứ, đừng để mình lo lắng mà]
…
Khương Gia Di đọc từng nội dung rồi mới nhấp môi trả lời: [Chuyện tốt~]
Một lúc lâu sau.
Trần Thiện: [?]
Trần Thiện: [??]
Trần Thiện: [Quay xe rồi hả?! Có phải mình nên chúc phúc rồi không?]
Cô không ngờ đối phương có thể đoán được chỉ bằng hai chữ này, đôi mắt ngập ý cười mãn nguyện gửi một meme qua đó.
Con thỏ mặt đỏ e lệ đang nhảy nhót trên màn hình, lỗ tai mềm mại còn đang bắn tim.
Khương Gia Di: [Hôm nay mình nói với anh ấy muốn kết thúc kiểu quan hệ này, kết quả là cứ nói bừa ra thôi.]
Khương Gia Di: [Bọn mình đều hiểu lầm đối phương không muốn nghiêm túc.]
Trần Thiện kích động gửi liên tiếp một loạt meme và dấu chấm than.
Trần Thiện: [Mừng cho cậu!! Tuyệt lắm tình yêu!!]
Trần Thiện: [Hai người đúng là giỏi giữ chuyện trong lòng, may mà đã nói ra rồi, không thì rất đáng tiếc! Ngẫm lại mình còn thấy toát mồ hôi thay cậu]
Trần Thiện: [Cho nên hiện giờ hai người vẫn đang hẹn hò phải không?]
Khương Gia Di: [Xem như vậy? Mặc dù địa điểm là ở nhà anh ấy…]
Trần Thiện: [Ha ha ha ha ha, mình hiểu mình hiểu, mình đây không quấy rầy cậu nữa, ngày mai gọi Tân Nghiên đi chúc mừng tưng bừng, đến lúc đó cậu phải nói rõ cho bọn mình đấy ~]
Khương Gia Di trả lời “Được” rồi gửi thêm một nhãn dán qua đó.
Trả lời xong tin nhắn, cô chuẩn bị bỏ di động xuống, bất chợt nghe thấy giọng nói của người đàn ông bên cạnh: “Tiểu Di”.
“Dạ?” Cô vội quay đầu lại.
Chu Tự Thâm khép máy tính, nhích lại gần, trầm mắt nhìn cô một lúc.
“Ở bên anh có phải rất nhàm chán không?”
“Không đâu, vì sao anh lại nghĩ như vậy?” Khương Gia Di mờ mịt lắc đầu, phát hiện ánh mắt anh dừng lại trên điện thoại của mình, một lúc mới chợt bừng tỉnh: “Em vốn muốn đọc sách nhưng Trần Thiện cứ gửi tin nhắn cho em, nên em trả lời cậu ấy một chút”.
Thần sắc trong đáy mắt Chu Tự Thâm dịu đi rất nhiều.
Anh chỉ nhớ đến tình cảnh lần trước khi ở nhà họ Khương, bọn họ chẳng ai nói với ai lời nào, mỗi người ngồi một đầu sô pha, còn cô thì nhàm chán ngồi nghịch điện thoại.
Trầm ngâm một lúc, anh lên tiếng nói: “Xin lỗi, anh không có cách nào khác làm em vui”.
“Không sao, em cứ như vậy ở bên anh cũng rất tốt mà”.
Khương Gia Di dịch sát đến người bên cạnh, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát gáy sách.
“Trước đây bố mẹ em cũng rất bận, thường xuyên dăm bữa nửa tháng đều không thấy mặt.
Hiện giờ tần suất gặp mặt của chúng ta cũng như vậy nhưng em cũng không thấy quá khó khăn, bởi vì em cũng có rất nhiều chuyện phải làm mà”.
Nói xong, cô xốc lại tinh thần cười với anh: “Cho nên nếu anh bận, không thể ở bên em được thì chỉ cần nghĩ em cũng đang bận, cũng không nhất định ở bên anh được”.
Vừa dứt lời, bàn tay cô bị anh nắm lấy.
Lòng bàn tay của người đàn ông rất ấm áp: “Đừng làm vậy, ngón tay sẽ bị thương”.
Cô ngẩn người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Chu Tự Thâm đưa tay lên xoa đầu cô.
Cảm xúc tích tụ trong đáy lòng bất chợt tan đi không còn tung tích, chỉ còn lại bất lực và thương tiếc.
“Anh không tiếp tục làm việc sao?” Khương Gia Di chớp mắt, ngón tay chỉ vào máy tính anh đã đóng lại.
Bề ngoài thì cô có vẻ đang đốc thúc anh tiếp tục làm việc, cô cũng tự cho rằng mình đang nhìn anh rất “vô tư” nhưng thực tế ý tứ hiện lên trong ánh mắt lại ẩn chứa sự chờ mong lẫn nỗi niềm không muốn xa rời, thậm chí cô còn không tự chủ được sán đến cọ lên người anh.
Trái tim Chu Tự Thâm mềm thành một vũng nước, đặt máy tính sang một bên.
“Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc”.
Anh giang hai tay về phía cô: “Cho anh ôm chút nhé?”
Hai mắt Khương Gia Di rực sáng nhưng vẫn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, vừa chần chừ vừa xấu hổ: “Thật sự không quấy rầy anh chứ?”
Đuôi lông mày anh khẽ nhếch lên, ung dung nhìn cô, không hề lên tiếng.
Thấy vậy, cô lập tức sung sướng nhào vào lồng ngực anh, đôi tay vòng qua eo.
Sau khi ý thức được mình quá mức “nhiệt tình”, cô chợt ngượng ngùng vùi mặt trong ngực anh.
Sao anh lại biết cô muốn một cái ôm chứ?
Chua xót một lúc, mảnh ngọt ngào trong lòng chậm rãi lan tràn.
Giống như chiếc bánh không ngừng nở bung trong lò nướng, giống như chiếc kẹo bông không ngừng quấn những lớp đường ngọt lịm phình to, thứ cảm xúc này căng tràn trong lồng ngực khiến cô thực sự thỏa mãn.
Cô nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của Chu Tự Thẩm, để mặc bàn anh tùy ý vỗ về sau lưng mình.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
…
Sáng hôm sau, Khương Gia Di phải đến trường nên cô cố ý đặt đồng hồ báo thức vào 8 giờ sáng.
Nhưng không biết có phải vì nỗi vấn vương trong suốt thời gian này có một kết quả tốt đẹp hay không mà giấc ngủ này của cô rất sâu.
Buổi sáng, khi bị tiếng chuông đánh thức, cả người cô vẫn còn mơ mơ màng màng, làm thế nào cũng không thể ngồi dậy nổi.
Cuối cùng vẫn là Chu Tự Thâm đã dậy trước nửa tiếng vòng lên tầng gọi cô dậy.
Khương Gia Di đã dậy nhưng rồi lại chui tọt vào trong chăn.
Nhìn đống phồng lên vụng về động đậy dưới tấm chăn, Chu Tự Thâm giả vờ nghiêm mặt nói: “Vậy ngủ thêm chút nữa đi, chẳng qua anh sẽ không kịp đưa em đến trường, một lúc nữa sẽ để tài xế đưa em đi”.
Người trong chăn bất động.
Một lát sau, cô lồm cồm bò dậy, một tiếng “Được” ậm ừ vọng lại.
Chu Tự Thâm hơi bất ngờ: “Thật sự không cần anh đưa đi?”
Góc chăn bị kéo xuống một chút, lộ ra nửa khuôn mặt của Khương Gia Di, anh đưa tay lặng lẽ sửa sang lại những lọn tóc rối loạn.
Nhìn ý cười tinh quái trong ánh mắt cô, anh bỗng dưng hiểu rõ mình bị hố, lập tức bật cười.
Làm gì có chuyện không cần anh đưa đi, rõ ràng là đoán được anh cố ý trêu mình cho nên cô đành “tương kế tựu kế” xoay anh một vòng mà thôi.
Không ngờ anh còn thiếu kiên nhẫn hơn cả cô.
Khương Gia Di nhỏ giọng lên án: “Anh có nhớ lần trước em dặn anh gọi em dậy sớm không, kết quả anh gọi dậy quá sớm.
Lúc đó em buồn ngủ quá nên lại chui vào ngủ nướng tiếp”.
“Đây cũng không phải lý do em ngủ nướng hôm nay”.
Chu Tự Thâm cười, trông tâm trạng có vẻ khá tốt, anh cầm áo khoác đi đến, lấy dép lê sẵn cho cô: “Ngoan, nghe lời nào”.
Cô ngượng ngùng, miễn cưỡng ôm chặt bò dậy.
Thực ra lần này có ngủ nướng thì cũng không có gánh nặng tâm lý gì, chỉ là thời gian không cho phép.
Sửa soạn xong xuôi, Khương Gia Di xuống nhà ăn sáng, ăn xong thì ngồi xe Chu Tự Thâm đến trường.
Sau khi ngồi lên ghế phụ, ánh mắt cô thoáng dừng lại trên tay trái của anh, phía trên cổ tay vẫn là chiếc đồng hồ phối hai màu trắng đen mà cô tặng.
Những lần gặp mặt trước đây, cô chưa từng thấy anh đeo trùng đồng hồ, vậy mà bây giờ mỗi ngày đều đeo chiếc đồng hồ này.
Khương Gia Di nỗ lực kiềm chế không ngoác miệng đến mang tai, trong lòng tính toán nhất định phải mua thêm cho anh mấy chiếc nữa, như vậy có thể đeo thay đổi.
Không chỉ đồng hồ, còn có thể mua cà vạt, âu phục, khuy măng sét, ghim cài áo hay kẹp cà vạt, còn có thể mua những loại phong cách trang phục khác cho anh thử xem.
“Đúng rồi”.
Cô sực nhớ ra, nói: “Nửa tháng nữa là tiệc tối kỷ niệm thành lập trường, lúc đó anh có muốn đến xem không?”
“Em có tiết mục, đương nhiên anh sẽ đến”.
“Em giữ vé cho anh”.
“Không cần”.
Chu Tự Thâm đang lái xe, phân tâm trả lời cô: “Cựu sinh viên cũng sẽ nhận được thư mời”.
Khương Gia Di cố ý phóng đại sự mất mát trong giọng nói: “Rõ ràng vốn dĩ anh sẽ tham dự, thế mà còn nói vì em mới đến.
Hơn nữa vị trí khách quý còn tốt hơn ghế khán giả nhiều”.
“Nếu anh không muốn đi hoặc không có thời gian thì phía trường cũng chẳng có cách nào khác”.
Anh từ tốn giải thích cho cô: “Không chỉ ngày kỷ niệm thành lập trường, buổi tọa đàm lần trước cũng vậy”.
Cô sững sờ: “Ý của anh là, anh cũng vì em mới đến buổi tọa đàm?”
Chu Tư Thâm cười, không nói gì, coi như lời thừa nhận.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Gia Di chẳng thể nào đoán được anh sẽ vì mình, vui vẻ nhưng đồng thời cũng không biết nên xử sự ra sao, cuối cùng cô hắng giọng ra vẻ nghiêm túc: “Em cảm thấy anh đang bồi dưỡng lòng hư vinh của em đấy”.
Anh bật cười: “Thì ra chỉ mấy thứ này đã đủ bồi dưỡng lòng hư vinh của em sao?”
“Lẽ nào không đủ?”
Nhiều người ngưỡng mộ anh như vậy, cô cho rằng bản thân mình cũng chỉ là một người trong nhóm người đó, kết quả anh lại vì cô mà đến.
“Cũng chẳng có gì không tốt”.
Chu Tự Thâm dịu dàng nói, mang theo chút ý tứ chọc ghẹo: “Như vậy rất đáng yêu, anh cũng có vẻ rất ‘hữu dụng’”.
Nhịp tim Khương Gia Di trở nên dồn dập, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ, cười rộ sáng cả một khung trời..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook