Sau Đó Tôi Động Lòng
-
42: Em Ở Nhà Chờ Anh
Mu bàn tay đón nhận cảm xúc ấm áp, nửa người Khương Gia Di mềm nhũn, đỏ mặt nhìn về phía trước: “Anh tập trung lái xe đi”.
Chút cử chỉ thân mật giờ đây trôi chảy như nước, gần nhất là nụ hôn trên mu bàn tay vừa rồi khiến trái tim cô loạn nhịp hơn bất kỳ hành động thân mật nào trong quá khứ.
“Được”.
Anh cười nhẹ, nghe lời buông tay cô ra.
Lúc này cô mới có tâm tư suy nghĩ lời anh mới nói, bèn thầm thì: “Em nào có khống chế tốt”.
Lại còn theo nhiều nghĩa khác nhau nữa chứ…
Chờ một chút, anh có ý gì?
Cô khó hiểu hỏi lại: “Cái gì mà ‘theo nhiều nghĩa khác nhau’?”
Chu Tự Thâm chỉ cười, nói: “Sau này từ từ em sẽ biết”.
“Thần bí như vậy”.
Ngữ điệu của Khương Gia Di rất nhẹ nhàng, tự nhiên chuyển sang đề tài khác: “Bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
Anh dừng một chút, lại nói: “Bệnh viện”.
Biểu cảm của cô bỗng chốc hụt hẫng, buồn bã lẩm bẩm: “Vừa mới xác định quan hệ, nơi đến đầu tiên lại là bệnh viện”.
“Hiện giờ, điều quan trọng nhất là đưa em đến bệnh viện kiểm tra”.
So với an toàn và sức khỏe của cô, tất cả những chuyện khác đều phải gác sang một bên.
“Em không sao thật mà, vừa rồi chỉ đỏ lên một chút, bây giờ đã không sao rồi”.
Cô vội vén tay áo lên cho, chìa về phía anh: “Anh xem!”
“…”
Không khí ngưng đọng.
Chỗ bị đỏ lên do cú va chạm ban nãy vẫn chưa khôi phục lại màu da bình thường, ngược lại còn nghiêm trọng hơn, nhìn vẫn thấy hơi gai người.
Khương Gia Di trợn tròn mắt, kéo vội tay áo xuống, lấp liếm như không có chuyện gì: “Hì hì… chẳng phải cần một quá trình hồi phục sao, em vẫn đang hoạt động thoải mái, khẳng định không bị thương đến xương cốt”.
Người đàn ông bên cạnh vẫn lái xe, không nói chuyện.
Chẳng lẽ lại giận rồi? Cô chớp mắt nói: “Như anh nói vừa nãy thì thời tiết không thể đoán trước, xe không phải em lái, em cũng không thể khống chế việc bị thương vì đụng xe, cho nên…”
“Ừm.
Cho nên anh phải tìm Chu Lâm tính sổ thôi”.
Anh nhướng mày bình tĩnh nói.
“Không không không, không được, em không có ý này, việc này cũng không trách cậu ấy được”.
“Lái xe trời mưa vốn phải cẩn thận, nếu là nó lái xe thì dĩ nhiên trách nhiệm thuộc về nó rồi”.
Nói xong, Chu Tự Thâm chủ động hòa hoãn giọng điệu, không muốn áp thái độ nghiêm khắc này lên người cô.
“Anh mua xe cho nó, không phải để nó lái xe làm em bị thương”.
Ấm áp trào dâng tận đáy lòng, Khương Gia Di giật mình, do dự một lúc mới thử thăm dò: “Không phải anh đang tự trách mình vì chuyện này chứ?”
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Đúng là anh cũng có trách nhiệm”.
Mặc dù anh không trả lời trực diện câu hỏi của cô nhưng ý tứ trong lời nói đã thể hiện quá rõ ràng.
Cô thật sự không đoán được anh sẽ nghĩ như vậy, bất chợt không biết phải làm sao.
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu.
“Đâu phải anh không biết da em rất dễ bị ửng đỏ”.
Cô sử dụng chất giọng trong trẻo ngọt ngào, giả vờ bất mãn mà lên án: “Hậu quả ngày thường anh tạo ra còn nghiêm trọng hơn cái này nhiều, thế mà em có thấy anh nương tay bao giờ đâu”.
Đó có lẽ là thời điểm anh không ân cần, không lịch thiệp nhất.
Chu Tự Thâm nhíu mày: “Hậu quả anh tạo ra?”
Anh vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ vừa rồi, nhất thời không quá rõ ý của cô.
Khương Gia Di chết trong ngượng ngùng, có chết cô cũng không ngờ được người khiến cô “gần mực thì đen” mà cũng có lúc không lĩnh hội được ý tứ của cô.
Chẳng lẽ cô nói quá mông lung sao?
Nhưng mà càng giải thích càng khó nói, thế nên cô đành phải im bặt, quay mặt ra cửa sổ,
Yên tĩnh một lúc, Chu Tự Thâm bỗng nhướng mày, bừng tỉnh cười sảng khoái.
Anh hơi nghiêng đầu, vốn dĩ muốn nhìn ghế phụ một chút nhưng nghĩ đến gì đó lại ngập ngừng liền quay đầu về, tiếp tục nhìn phía trước.
Cơn mưa ngớt dần, những giọt mưa li ti vụn vặt vương trên kính chắn gió đã bị cần gạt nước làm sạch, tầm nhìn trống trải, chạy xe cũng không đến mức nguy hiểm như ban nãy.
“Là anh không tốt”.
Anh khẽ cong môi, gật đầu nhận sai.
Khương Gia Di buông lỏng tâm tình, lập tức lấy lại tự tin: “Anh gây ra thì anh trách em yếu ớt, người khác gây ra thì anh muốn tìm người ta tính sổ, ở đâu ra tiêu chuẩn kép thế.
Anh đang tự khoan dung với bản thân mà nghiêm khắc với người khác đấy”.
Yết hầu Chu Tự Thâm di chuyển lên xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát trên vô lăng, có ý định nói ‘đạo lý’ với cô: “Tiểu Di, đây là hai việc khác nhau”.
“Nhưng tạo thành kết quả giống nhau”.
Thôi vậy, xem ra xét về luận giải ‘đạo lý’ thì anh không thẳng nổi cô rồi.
Anh thức thời nhận thua: “Được, anh không so đo với nó nữa”.
“Ừm!”.
Cô vội gật đầu cái rụp.
“Nhưng lần sau anh lái xe, tốt nhất em đừng nói những chuyện này với anh”.
Tạm dừng một lúc, anh mới tiếp tục nói: “Anh sẽ phân tâm”.
Khuôn mặt Khương Gia Di vất vả lắm mới hạ được chút nhiệt lại lập tức nóng bừng lên: “Chính anh ý chí không kiên định, sao lại trách em được”.
“Là do em nghĩ anh quá chính nhân quân tử thôi”.
Lời nói vừa thốt ra, nhất thời cả hai đều dừng lại.
Giữa ghế lái và ghế phụ cách nhau một khe hở, bọn họ chỉ có thể kiềm chế giữ khoảng cách thật quy củ.
Một người chuyên tâm lái xe, một người trước sau đều nhìn cửa sổ cứ như cực kỳ hứng thú với cảnh đêm ngoài phố.
Khương Gia Di liếm môi, mơ hồ cảm thấy dưỡng khí trong xe sắp cạn kiệt.
“Anh mở điều hòa hơi cao”.
Chu Tự Thâm chưa nói gì, hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút, tiếp theo đưa tay đến đầu gió thử độ ấm: “Như vậy được không?”
“Thấp chút nữa”.
Vừa nói xong, cô nghĩ anh đang bận lái xe nên không tiện điều chỉnh, vì vậy tự cô vươn tay đến, nhưng bất ngờ bị anh nắm lấy.
Lúc này cô mới phát hiện độ ấm trong lòng bàn tay anh còn cao hơn cô nữa.
“Thấp nữa sẽ lạnh”.
Anh nhẹ giọng nhắc nhở, lòng bàn tay vân vê cổ tay cô, rất lâu mới chịu buông ra.
Lạnh á? Khương Gia Di cảm thấy bản thân như đang ngồi trong lò bát quái ấy, nóng hầm hập đến mức người muốn nhũn ra, nhưng cô chỉ đành ậm ừ một tiếng rồi cho qua.
…
Rất nhanh, bọn họ đã đến bệnh viện.
Một quá trình kiểm tra tốn không ít thời gian, kết quả cuối cùng không thấy bị thương đến xương cốt.
Vết sưng đỏ cũng không quá nghiêm trọng, dần dần sẽ biến thành vết bầm rồi khôi phục lại như thường.
“Em nói rồi mà”.
Khương Gia Di tỏ vẻ tội nghiệp nhìn anh.
Phải lặn lội đến bệnh viện làm chi.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Tự Thâm cảm giác mình đã phạm phải tội lỗi tày trời, không khỏi bật cười với cô: “Như vậy anh sẽ yên tâm hơn một chút”.
Vừa nói xong, di động bỗng nhiên reo lên.
Anh xoa đầu cô an ủi, sau đó mới nhận điện thoại.
“Tự Thâm, cậu nói đi là đi tít mít vậy, mọi người đều đang chờ cậu đấy”.
Kiều Thuật khó hiểu, hỏi: “Cậu đang ở đâu, khi nào thì quay lại?”
“Ở bệnh viện”.
“Bệnh viện? Cậu đi bệnh viện làm gì?”
Chu Tự Thâm hơi nâng cằm, bỗng nhiên lại trầm mắt xuống, bốn mắt giao nhau với Khương Gia Di đang ngẩng đầu lên.
Cô chớp hai hàng mi, ngoan ngoãn đợi anh nghe xong điện thoại.
Anh cười lặng lẽ nhìn cô, vén những lọn tóc mai ra sau tai, bàn tay lại tham lam chạm đến vành tai cô.
“Đưa người đi làm kiểm tra”.
Vốn anh định nói là ‘bạn gái’ nhưng lại cảm thấy nói trong điện thoại quá tùy tiện nên lời gần nói ra thì sửa lại.
“Thế lát nữa ăn cơm cậu đến không?”
“Xem tình hình đã”.
“Được, cúp đã nhé, muốn tới thì gọi cho mình”.
“Ai vậy?”.
Thấy anh cúp máy, Khương Gia Di thuận miệng hỏi.
“Mấy người bạn, vốn hôm nay bọn anh hẹn nhau ăn cơm”.
“Bọn họ gọi đến là để giục anh qua sao?”.
Cô do dự một chút, kìm nén sự mất mát: “Vậy anh mau về đi, đã chậm trễ lâu rồi”.
Quả thật, cô rất muốn ở cùng anh thêm chút nữa.
Bọn họ mới ở bên nhau, cô không muốn mình bày ra dáng vẻ không hiểu chuyện, cũng ngại biểu hiện ra mình quá dính người.
Chu Tự Thâm lại như suy tư điều gì mà nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Muốn cùng anh đi gặp bọn họ không?”
Cô sửng sốt: “Em ấy hả?”
Anh gật đầu: “Gặp một chút, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ gặp”.
Rõ ràng là anh muốn chính thức giới thiệu cô với mấy người bạn đó, đưa cô chính thức gia nhập giới của bọn họ.
Khương Gia Di chợt cảm thấy hồi hộp, thâm tâm nổi lên từng đợt sóng nhẹ và nỗi niềm ngọt ngào sâu lắng.
Anh có ý nghĩ này, dĩ nhiên cô rất vui vẻ.
Nhưng thường ngày cô đi gặp gỡ những người quen, ngoại trừ những người bạn cùng tuổi thì những người từng tiếp xúc khác cũng chỉ quanh quẩn trong cái vòng nhỏ bé của cô, rất ít khi gặp gỡ với tầng lớp ở độ tuổi như bọn họ.
Quan trọng nhất chính là, họ là bạn của Chu Tự Thâm, hình như quan hệ còn khá thân thiết.
Cho dù gặp mặt thì cũng phải chuẩn bị kỹ càng, không thể tùy tiện như vậy được.
Hôm nay cô không trang điểm, ăn mặc cũng phong cách sinh viên.
Mặc dù cô không có cách nào để trở thành mỹ nhân kẻ đắm người say nhưng ít nhất cũng phải xứng đôi vừa lứa với anh.
Đương nhiên, đó chỉ là chút tâm tư nhỏ bé, cô ngại nói với Chu Tự Thâm.
“Bọn họ cũng đưa bạn gái đi sao?”.
Khương Gia Di hỏi.
“Không có”.
Nghe vậy, cô lập tức lắc đầu, thẹn thùng mím môi nhìn anh, cười nói: “Em không đi đâu”.
Chu Tự Thâm buồn cười, nói: “Bọn họ sẽ không để ý”.
Cô liên tiếp lắc đầu, ôm cánh tay anh kéo ra ngoài: “Đi thôi, anh mau đi ăn cơm với họ đi, nếu nhận lời rồi thì phải thực hiện lời hứa”.
“Vậy còn em?”
“Anh đưa em về nhà trước”.
Chu Tự Thâm nhướng mày, cánh tay đang bị cô kéo được đà túm lấy eo cô, dễ dàng ôm cô vào lòng.
Đợi cô ngã vào lòng mình, anh thản nhiên cúi đầu, ung dung ngắm nhìn cô.
“Về nhà? Nhà em, hay là nhà anh?”
Khương Gia Di ngẩn ngơ, ngẩng mặt đối diện với anh.
Ý cười nhàn nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng, cả người anh toát ra bộ dạng áo mũ chỉnh tề, chính nhân quân tử.
Chỉ có ánh mắt tình tứ nhìn cô chằm chằm mới khiến cô thấy rõ ý đồ trong đó.
Cô bị anh nhìn đến mặt đỏ tim run, hô hấp rối loạn.
“Cái đó…”.
Khương Gia Di lặng lẽ nuốt nước bọt: “Em, em còn có một cách giải quyết”.
Anh cười khẽ: “Cách gì?”
“Anh cúi đầu xuống”.
Cô giơ tay lên, ý nói anh đến gần một chút, ghé tai nghe mình thì thầm.
Chu Tự Thâm hơi nheo mắt lại, cúi đầu làm theo.
Khương Gia Di mím môi, nhón chân lại gần anh, hai tay đặt lên vai, cánh môi kề sát bên tai.
“Anh đưa em về nhà, sau đó đi ăn với bọn họ, em ở nhà chờ anh”.
Nói đến đây, cô tinh quái dừng lại một chút.
Thổi khí ấm áp nhẹ nhàng xẹt qua vành tai, chút run rẩy tinh tế chậm rãi lan tràn.
Hơi thở của anh hơi đình trệ, cổ họng căng cứng nhưng vẫn không mảy may chuyển động ánh mắt, kiên nhẫn đợi cô nói tiếp.
Sau đó, anh nghe thấy cô e thẹn nói ra hai chữ còn lại.
“… Nhà anh”..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook