Sau Đó Tôi Động Lòng
-
40: Quan Hệ Người Yêu
“Thích?”
“… Ừm”.
Một lúc sau, Khương Gia Di lề mề liếc sang cô bạn: “Sao cậu chẳng bất ngờ gì vậy?”
“Chỉ có thể nói là nằm trong dự đoán thôi”.
Trần Thiện gật đầu, cười bất đắc dĩ: “Mặc dù mình không biết thường ngày hai người ở bên nhau như thế như nào nhưng kiểu người vừa trưởng thành, chu đáo lại phong độ lịch thiệp như Chu Tự Thâm, còn biết lãng mạn nữa thì chắc chắn mấy chàng trai chưa trải đời không phải là đối thủ của anh ta.
Hơn nữa, anh ta còn là hình mẫu lý tưởng của cậu, không khống chế được mà bị cuốn theo cũng quá bình thường”.
“Mình nói với cậu không phải để cậu đếm ưu điểm của anh ấy…”.
Khương Gia Di hậm hực nhoài người trên sô pha, giận hờn oán trách.
“Thế cậu muốn mình nói khuyết điểm chứ gì? Thôi được, kiểu đàn ông thế này rất khó khống chế nhưng điểm này có thể tạm gác sang một bên.
Nếu như trong trường hợp cậu thích anh ta mà anh ta lại không thích cậu, không nghiêm túc với cậu thì đó mới là khuyết điểm lớn nhất”.
Nói trúng tim đen rồi.
Mặc dù thâm tâm Khương Gia Di hiểu rõ chuyện này nhưng bất chợt nghe được từ miệng Trần Thiện, cô vẫn thấy cảm giác chua xót lẫn chán nản trào dâng.
Trong mối quan hệ này, người nào động lòng trước chính là người thiệt nhất.
Cô thở dài: “Mình không nhìn thấu anh ấy nghĩ như thế nào?”
Như tối hôm qua, rõ ràng Chu Tự Thâm có thể không cần quan tâm cô, thân ai nấy ngủ.
Nhưng anh lại làm những hành động săn sóc lẫn che chở cho cô vô cùng tự nhiên, thậm chí nó giống như xuất phát từ chính bản năng trong anh.
Trần Thiện nói: “Hỏi anh ta xem?”
“Vẫn đừng hỏi thì hơn”.
Cô do dự ít lâu rồi tiếp lời: “Tạm thời không cần”.
Nếu cô đơn phương thích anh thì hành động sẽ có phần đường đột với ước định ban đầu.
Hơn nữa nó cũng đồng nghĩa với việc muốn “bội ước”, đại khái bọn họ sẽ phải lập tức kết thúc mối quan hệ này.
Nghĩ đến khả năng ấy, cô vẫn có chút luyến tiếc.
Nhưng lý trí đã kịp thời ngăn cô lại để giải quyết triệt để chuyện này.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nghĩ vậy, Khương Gia Di nói: “Tuần này anh ấy phải đi công tác, tuần sau đến kỳ sinh lý của mình.
Ngày thường mình phải luyện tập với đoàn nghệ thuật, rất có thể nửa tháng tới sẽ không thể gặp mặt.
Đúng lúc mình có thể dành thời gian này bình tĩnh, suy ngẫm lại một chút”.
Trần Thiện gật đầu: “Tuy mình không phải chuyên gia tình cảm nhưng làm chỗ cho cậu trút bầu tâm sự thì không thành vấn đề”.
Nghe cô bạn nói vậy, tâm trạng của Khương Gia Di tốt hơn một chút, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Khương Khương”.
Trần Thiện không nỡ nhìn dáng vẻ tủi thân này của cô, cất giọng dỗ dành: “Thật ra, cứ cho là hiện giờ anh ta không thích cậu nhưng cũng không có nghĩa là sau này cũng thế.
Người đàn ông này đã ưu tú như vậy, không bằng cậu nỗ lực ‘bỏ túi’ anh ta đi”.
“Cậu luôn nói mình không phải đối thủ của anh ấy, nào có dễ như như vậy.
Hơn nữa, có lần mình nghe người ta bàn tán sau lưng, bọn họ đều nói bạn gái anh ấy ắt hẳn sẽ có siêu xe đưa đón, còn phải là đại mỹ nữ quyến rũ uyển chuyển”.
Trần Thiện thở dài: “Sao cậu lại nghi ngờ bản thân thế nhỉ.
Đó đều là ‘tiêu chuẩn’ mà người khác phán đoán, bọn họ làm sao biết rốt cuộc thì Chu Tự Thâm thích loại nào? Ban đầu, chính anh ta là người yêu cầu duy trì mối quan hệ này với cậu, chứng minh cậu vẫn có nhiều cơ hội”.
Khương Gia Di biết cô bạn nói vậy vì ý tốt nên thế xốc lại tinh thần của bản thân, “Ừ” một tiếng.
Những lúc học hành hay luyện tập bận rộn, Khương Gia Di không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ, nhưng một khi rảnh rỗi là cô không thể nhịn được suy nghĩ đến những chuyện liên quan đến Chu Tự Thâm.
Ngay cả Trần Thiện cũng nói tần suất những lần cô ngây ngốc trầm tư trở nên rất nhiều.
Một tuần trôi qua, cô cảm giác như chính mình đã bình tĩnh, lý trí được chút ít.
Nhưng sự thật đã chứng minh đó chỉ là ảo giác.
Chu Tự Thâm đi công tác nước ngoài hơn một tuần.
Sau khi trở về, anh hẹn gặp cô vào thứ tư, nói có thể ăn bữa cơm cùng nhau.
Thế nhưng cô lại lấy lý do tập luyện để từ chối, vì thế anh dời lại cuộc hẹn đến cuối tuần.
Khương Gia Di bối rối một lúc, rề rà mãi vẫn chưa trả lời.
Chu Tự Thâm: [Thời gian không tiện sao?]
Cô bỗng hốt hoảng, uyển chuyển để lộ ý tứ “Hay là đổi ngày khác”: [Cũng không phải, ăn bữa cơm thôi vẫn có chút thời gian, nhưng ăn xong em còn việc khác nữa, khả năng sẽ rất vội.]
Chu Tự Thâm: [Mấy giờ? Tôi đến đón em.]
Thấy thế, Khương Gia Di không còn cách nào khác, đành phải trả lời: [5 giờ? Ăn cơm xong em đi ngay.]
Chu Tự Thâm: [Được.]
Nhìn một chữ này, không hiểu sao cô lại có cảm giác tội lỗi, thậm chí còn cảm thấy đầu óc mình bị ‘con quỷ’ tình yêu vật lên bờ xuống ruộng.
Vì thế cô ném điện thoại sang một bên, ép bản thân không nghĩ miên man nữa.
Chiều thứ bảy, Khương Gia Di bớt chút thời gian ra ngoài.
Mới vừa bước vào thang máy nhưng trái tim cô đã không thể khống chế mà đập liên hồi.
Cô vội vàng hít sâu, nhìn vào gương kiểm tra tóc tai lẫn trang điểm.
Mặc dù hai ngày nay cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn rất căng thẳng, căng thẳng hơn nhiều so với mọi lần gặp mặt khác, tâm trạng cũng đặc biệt phức tạp.
Có chờ mong, có vui sướng nhưng cũng có cả thấp thỏm lẫn lo lắng.
Cô rất sợ anh sẽ phát hiện mình “khác thường”, cũng lo lắng ý chí của mình không thể kiên định mà tiếp tục chìm đắm vào anh.
Đúng 3 giờ, Khương Gia Di đến cửa tiểu khu.
Cô đứng trước cửa nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy xe của Chu Tự Thâm, chỉ thấy ven đường một chiếc xe Cullinan Mansory* đậu dưới bóng cây.
Hai màu trắng đen phối hợp đơn giản nhưng đủ độc đáo, trung hòa cảm giác nặng nề và bề thế của chiếc xe.
* Cullinan Mansory: Dòng xe Roll Royce, khoảng hơn 20 tỷ đồng Việt Nam.
Phong cách của chiếc xe này khác biệt hoàn toàn với những chiếc xe thường ngày Chu Tự Thâm vẫn lái, vừa nhìn là biết không thể là của anh.
Vì vậy, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt.
Bỗng nhiên, cánh cửa xe mở ra.
Khương Gia Di liếc một cái theo bản năng, ngay sau đó là sự sửng sốt khi thấy Chu Tự Thâm bước xuống từ ghế lái.
Anh mặc một bộ đồ bụi bặm thoải mái, nhìn qua cảm giác trẻ hơn vài tuổi so với âu phục và giày da thường ngày, anh đứng yên rồi khẽ mỉm cười nhìn cô.
Trái tim cô vui sướng muốn nhào khỏi lòng ngực, thậm chí tay chân còn luống cuống không biết làm sao.
Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh hôm nay, mọi sự phòng bị và lý trí đều bảo nhau không cánh mà bay.
Có lẽ là thấy cô vẫn không nhúc nhích, Chu Tự Thâm đột nhiên nhấc chân đi về phía này.
Khương Gia Di chợt hoảng hốt, vội rũ mắt nhìn chằm chằm xuống đất, né tránh ánh mắt anh.
Anh đi đến trước mặt cô: “Sao thế?”
“Chiếc xe này… không giống phong cách của anh lắm”.
“Không hợp với tôi sao?”
Giọng nói trong trẻo của cô cất lên, hai tay chắp sau lưng lắc đầu: “Thực ra còn cực kỳ thích hợp, phối màu rất đẹp”.
“Tôi còn nghĩ em sẽ thấy màu sắc rất quen mắt”.
Quen mắt?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Gia Di khó hiểu ngước mắt mờ mịt nhìn chiếc xe kia một lần nữa.
Các ngành nghề vận dụng phối hai màu đen trắng thật sự quá nhiều, quá phổ biến.
Nếu chỉ nói về màu sắc, đúng là không thể nói là quen mắt được, chắc ý của anh không phải vậy?
Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng trên cổ tay trái của anh, sau đó lại ngơ ngẩn ngước mắt nhìn.
Chu Tự Thâm ung dung nói: “Dù sao em cũng tặng tôi chiếc đồng hồ này, khiến tôi phát hiện màu sắc tương tự phối cho chiếc xe cũng được lắm”.
“Anh mới mua xe này sao?”
“Ừm”.
Cô nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới nói lí nhí: “Em… có thể hiểu đây là cách thể hiện anh rất thích món quà này không?”
Anh nhướng mày cười: “Có thể”.
Chỉ vì một chiếc đồng hồ hai mươi vạn mà anh cố ý mua cả một chiếc xe màu sắc tương tự có giá gấp bốn năm chục lần ấy hả?
Khương Gia Di nghẹn lời, cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã đến bên ghế phụ, mở cửa rồi quay đầu nhìn cô: “Vẫn chưa có người ngồi ghế phụ, em là người đầu tiên”.
Câu chữ mang theo ý cười băng qua mọi phòng bị lọt vào tai cô, đầu trái tim như bị ngoại lực tác động trở nên run rẩy.
Lại là “người đầu tiên”.
Trong miệng anh, cô đã có nhiều lần là “ngoại lệ” lẫn có một không ai, điều này khiến cô không thể kiềm chế mà nảy sinh những ảo tưởng.
Hơi thở của Khương Gia Di mềm nhũn, cắn môi chậm rãi bước đến bên cạnh anh, tựa như biết rõ phía trước là đầm cát lún nhưng vẫn bất chấp đi vào.
Cô nhướng mắt lên nhìn anh.
Chu Tự Thâm tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt cô, ánh mắt hơi ngập ngừng suy đoán, rốt cuộc cô trang điểm cẩn thận như vậy là vì ai.
Có lẽ cô ấy ăn cơm với mình xong muốn đi gặp người kia sao?
“Lên xe đi”.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống, nâng cằm ý chỉ cô lên xe ngồi.
Khương Gia Di gật đầu, đầu óc trống rỗng, nín thở ngồi lên xe.
Cho đến khi cửa xe đóng lại thì cô mới lấy lại tinh thần, bàn tay đặt trên đùi vô thức nắm vào nhau, sức lực mềm mại như bông.
Nhịp tim dưới lồng ngực đập ngày một dồn dập.
Cô nhắm mắt lại, đột nhiên có chút buồn phiền thất vọng.
Vẫn là tự đánh giá mình quá cao.
…
Hai người lái xe đến một tiệm ăn riêng rất nổi tiếng, cố tình chọn một phòng bao, như vậy sẽ không bị ai quấy rầy, cũng tránh lâm vào tình trạng lúng túng nếu gặp người quen.
Ăn cơm xong, vào lúc phục vụ đồ ngọt tráng miệng, trước tiên Chu Tự Thâm sẽ hỏi nhà bếp dùng nguyên liệu gì để làm, cuối cùng dặn dò họ bỏ những món được làm từ quả óc chó.
Khương Gia Di ngồi yên bên cạnh, nghe thấy lời anh nói bỗng nhiên cảm thấy hơi bất ngờ.
Mấy tháng trước khi anh đến nhà họ Khương, Khương Ngôn Đông đã từng nói cô bị dị ứng với quả óc chó, không ngờ anh lại nhớ kỹ như vậy.
Cô không nhịn được mà cảm thấy trái tim như nhảy múa nhưng cũng cảm thấy bản thân nên cố gắng kìm chế vì một chuyện nhỏ nhặt này.
Điều nguy hiểm nhất khi yêu đơn phương chính là phóng đại mỗi hành động của đối phương, rồi từ đó ảo tưởng viển vông tâm ý của họ.
Sau khi ăn xong, Chu Tự Thâm đưa cô đến địa điểm tiếp theo.
Khương Gia Di giả vờ nhìn đồng hồ, ra vẻ vội vã phải đi gặp bạn bè.
Cô cởi dây an toàn rồi tự mình đẩy cửa xuống xe.
“Cảm ơn anh đã đưa em đi, em đi nhé”.
Nói xong, cô lùi về phía sau nửa bước định đóng cửa xe.
“Tiểu Di”.
Giọng nói đàn ông trầm ổn quyến rũ truyền tới từ trong xe.
Động tác của cô dừng lại một chút, ngón tay bấu chặt vào nhau, chầm chậm khom lưng, ánh mắt có phần trốn tránh: “Sao vậy ạ?”
Dưới ánh sáng tối tăm hư ảo, người đàn ông lẳng lặng nhìn cô.
“Hai tuần nay em đang trốn tôi phải không?”
Khương Gia Di ngẩn người, hoảng hốt thêm chút tủi thân tựa như bong bóng phập phồng xuất phát tự đáy lòng, cảm giác nảy sinh sự chờ mong không thể gọi tên.
“Không có mà”.
Cô trả lời lạnh nhạt, sau đó tỏ vẻ chẳng có việc gì hỏi lại: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”
Bốn mắt đối diện hồi lâu, Chu Tự Thâm hơi cong môi, khuôn mặt bị bóng tối bao phủ, không thể thấy nụ khóe môi có vương ý cười hay không.
Anh bình thản nói: “Không có thì tốt”.
Bong bóng liên tiếp vỡ tung, cô như một trái bóng xì hơi, cố nặn ra một nụ cười, vẫy tay với anh: “Bye bye”.
Cô đứng thẳng người dậy, lập tức đóng cửa xe, chẳng đợi anh đáp lại.
Khương Gia Di đi về phía xa.
Sau lưng vẫn không hề có tiếng khởi động xe phá tan sự yên tĩnh, bước chân của cô mềm mại ngây ngốc, cuối cùng vẫn không thể kìm lòng quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Chiếc xe im lặng trong màn đêm, trầm mặc thu mình hệt như người đàn ông ngồi trong xe.
Cô cắn chặt môi dưới, đáy lòng nghẹn ngào dâng lên chua xót mơ hồ quay người bước nhanh về phía trước.
Nếu không thích anh thì tốt biết bao, như vậy sẽ không có sự phiền nào hiện tại, cô cũng có thể vui vẻ tiếp tục duy trì mối quan hệ này.
Khương Gia Di uể oải thở dài một hơi, rẽ phải đi vào trung tâm thương mại.
Tối nay cô không có buổi hẹn hò nào khác, đây chỉ là cái cớ mà thôi.
Cô không thể khống chế được tình cảm của chính mình, vì vậy chỉ có thể hạ quyết tâm suy nghĩ rõ ràng hơn, cố gắng giảm bớt thời gian và tần suất gặp anh.
Cô đi lang thang vô định một lát, cuối cùng đi vào một cửa hàng thủ công chế tác trang sức nam, mua mấy chiếc khuy măng sét* làm quà tặng cho Khương Ngôn Đông.
* Khuy Măng sét: là phụ kiện cài cổ tay áo sơ mi của nam giới, có chức năng như khuy tay áo, nhưng là phụ kiện được tháo rời.
Cho dù Khương Ngôn Đông không biết sự thật về chiếc đồng hồ kia thì cô vẫn nên có tâm đền bù cho ông một chút.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Gói toàn bộ vào đi”.
“Được, mời cô chờ một lát”.
Nhìn chiếc hộp tinh xảo của thương hiệu, cuối cùng tâm trạng của Khương Gia Di cũng tốt hơn một chút.
…
Gần đến cuối kỳ, rất nhiều khoa đã sôi nổi kết thúc kỳ học, những ngày không có tiết ngày càng nhiều.
Trái lại, công việc của Khương Gia Di ngày càng lu bù.
Ôn tập cuối kỳ, bài tập nhóm, tập luyện và diễn thử cho tiệc tối, mọi thứ đã lấy hết thời gian của cô.
Chẳng qua là cũng trùng hợp đến cuối năm, Chu Tự Thâm cũng bận rộn hơn.
Cô lấy không ít lý do để thoái thác, vì vậy sau bữa cơm kia thì hai người mới chỉ gặp nhau hai lần, một lần là để học bù, một lần để ăn cơm.
Thời gian gặp gỡ mỗi lần cũng không vượt qua nửa buổi chiều, những lúc khác đều duy trì liên lạc qua Wechat.
Thói quen quả thực là thứ đáng sợ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã có thói quen chia sẻ câu chuyện thường ngày với Chu Tự Thâm qua Wechat.
Trước đây, cô còn hồn nhiên chưa phát hiện, giờ đây cô nhận ra mới sáng tỉnh giấc nhìn thấy tin nhắn của anh thì tâm tình vui vẻ sẽ duy trì liền cả ngày.
Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể nỗ lực kiềm chế chủ động tìm anh nói chuyện, cũng nhịn không trả lời ngay lập tức khi nhận được tin nhắn của anh.
Mắt thường cũng có thể thấy tần suất và số lần nói chuyện phiếm trên Wechat bắt đầu giảm bớt, Chu Tự Thâm cũng không hỏi cô có phải đang trốn tránh mình hay không.
Vốn dĩ, Khương Gia Di nghĩ không nên biểu hiện quá rõ ràng khiến anh phát hiện ra, nhưng sau đó cô nhận ra chính mình đã “dồn sức quá mức”, cuối cùng lại biểu hiện ra dáng vẻ ngày càng lạnh nhạt.
Cô hơi hối hận.
Chu Tự Thâm không phải người không biết điều, nếu cứ tiếp tục như vậy khả năng sẽ trở thành một tín hiệu bắn cho anh biết, có lẽ bọn họ sẽ từ từ phai nhạt như vậy.
Nhưng lý trí lại nói cho cô biết, như vậy là tốt nhất.
Nếu đoạn quan hệ này cứ kết thúc đơn giản như thế cũng chứng minh anh đối với cô không hề có suy nghĩ gì khác.
Cô nghĩ, cứ như vậy đã.
…
Cuối tuần, Khương Gia Di trở về ăn cơm với Khương Ngôn Đông.
Rõ ràng ở nhà không cần ăn mặc chỉnh tề nhưng Khương Ngôn Đông lại mặc sơ mi, thắt cà vạt, trên cổ tay áo đúng là có một đôi khuy măng sét cô mới tặng.
“Thật tinh mắt, bọn lão Triệu đều khen đẹp”.
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là con gái của ai”.
Khương Gia Di cười giòn cổ vũ, lập tức khen ông bố già đến nở mày nở mày.
Hai bố con vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài chuyển từ chuyện này sang chuyện khác.
Nói qua nói lại, Khương Ngôn Đông nhắc đến Chu Tự Thâm.
“Bố còn tưởng nhà họ Chu vẫn bình tĩnh, không sốt ruột về hôn nhân đại sự của cả đời cậu ấy, kết quả gần đây rất nhiều lần nhắc đến chuyện này với cậu ấy.
Cũng dễ hiểu, bà cụ nhà họ Chu cũng đã lớn tuổi, muốn nhìn cậu ấy thành gia lập thất, cậu ấy ba mươi rồi mà bên người vẫn chưa thấy người phụ nữ nào”.
Nghe vậy, Khương Gia Di vô thức dừng đũa.
“Nghĩ gì thế, sao lại không ăn? Muốn ăn gì nữa không, bố lấy cho con”.
“Không cần đâu, mấy món này con còn chưa ăn xong mà”.
Cô khôi phục lại tinh thần, làm bộ lơ đãng hỏi: “Mà… người nhà họ Chu thúc giục gấp gáp như vậy, anh ta còn định không kết hôn sao ạ?”
“Nói là muốn bắt đầu suy nghĩ đến chuyện lập gia đình”.
Khương Gia Di buột miệng thốt lên: “Anh ấy có người trong lòng rồi sao?”
Khương Ngôn Đông kinh ngạc ngước mắt, cười nói: “Sao con lại tò mò chuyện của cậu ấy thế?”
“Con, con chỉ thuận miệng hỏi chút thôi”.
Cô hoảng sợ, biết mình vạ miệng, vội vã xua tay lấp liếm: “Anh ấy rất nổi tiếng trong học viện của con, cho nên thỉnh thoảng mọi người sẽ bàn tán gì đó.
Nhưng mà bố yên tâm, con tuyệt đối không kể chuyện bố nói ra ngoài đâu”.
“Điều này thì bố tuyệt đối tin tưởng con.
Còn về chuyện con hỏi vừa rồi, bố cũng không biết cậu ấy có người mình thích hay không, bố chỉ biết hình như có đối tượng được chọn để kết hôn”.
Khương Gia Di đột nhiên cảm thấy trống rỗng, có chút ngây ngốc.
… Đối tượng được chọn để kết hôn?
Cô lúng túng hỏi: “Là ý gì ạ”.
“Có khả năng là bề trên trong nhà lựa chọn, cậu ấy cũng cảm thấy thích hợp”.
Khương Ngôn Đông nói: “Nếu thực lực và gia thế của nhà gái cũng khá thì coi như liên thủ trên thương trường”.
Mới hơn nửa tháng ngắn ngủi mà đã xảy ra chuyện gì đây? ‘Bận’ trong lời của Chu Tự Thâm chính là ‘bận’ cái này sao.
Khương Gia Di há miệng thở dốc nhưng không phát ra âm thanh, cuối cùng ngơ ngác khép lại, mím chặt hai cánh môi.
Đến giờ cô đã nhận thức được rõ ràng, trước đây Chu Tự Thâm nói mình đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, đó không chỉ là lời nói chơi mà thôi.
Anh vẫn luôn phân biệt rõ ràng những chuyện này, cô chẳng qua chỉ là một nốt nhạc đệm trong cuộc đời anh mà thôi.
Một giây đồng hồ ngắn ngủi, rất nhiều ý nghĩ kéo nhau lướt qua đầu Khương Gia Di nhưng rất nhanh đã quay về trạng thái trống rỗng ban đầu.
Lồng ngực căng chặt, hô hấp nặng nề, thử mọi cách vẫn không thể thoát khỏi sự tắc nghẽn như nhét đầy bông nhúng nước.
“Gia Di?”
“Dạ?”.
Cô ngẩn ngơ đáp lại.
Khương Ngôn Đông buồn bực hỏi: “Sao lại thừ người ra không ăn cơm thế?”
“… Con muốn đi nhà vệ sinh”.
Khương Gia Di cố hết sức đứng dậy: “Bố ăn trước đi, con đi một lúc rồi về ngay”.
Nói xong, cô quay người rời khỏi nhà ăn.
Nếu còn tiếp tục ngồi ở đó, cô không biết bản thân mình có lộ ra dấu vết gì không, cũng sợ không thể thoát khỏi “mắt lửa ngươi vàng” của Khương Ngôn Đông.
Khương Gia Di trốn vào phòng vệ sinh, không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể vặn vòi nước lạnh rửa tay, dấp nước để bình tĩnh tâm trạng.
Cô không ngừng tự nói với bản thân, Chu Tự Thâm không làm điều gì sai, đây là điều bọn họ đã giao ước ngay từ đầu.
Nhưng đôi mắt cô vẫn nóng lên, chậm rãi ửng đỏ cả một quầng.
Mấy ngày nay, cô luôn nhớ lại những chi tiết nhỏ nhặt khi ở bên Chu Tự Thâm, lấy chúng để suy đoán tâm tư của anh, phỏng đoán sau khi nói chia tay với anh sẽ có kết cục như thế nào.
Hiện giờ xem ra chỉ có một loại kết quả rất rõ ràng.
Khương Gia Di chớp mắt, giảm bớt sự chua xót bên khóe mi.
Còn may, cô mới vừa ý thức được mình thích anh, không đến mức hết thuốc chữa, vẫn đủ thời gian kịp thời ngăn những tổn thương.
Nhốt mình trong nhà vệ sinh một lúc lâu, cô miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì nên hậm hực lấy di động ra, dội bom tin nhắn với Trần Thiện.
Ngón tay nặng nề gõ trên điện thoại.
[Thật ra ngẫm lại, cho dù có chia tay cũng chẳng sao, sau này mình sẽ tìm một người càng đẹp trai, vóc dáng càng đẹp, càng lãng mạn hơn anh ấy.
Mỗi tháng đổi một người.]
Sau khi gửi đi, cô lại thêm một tin ngay sau đó: [Không đúng, mỗi tuần đổi một người!]
Trần Thiện: [Đây là làm sao thế?]
Trần Thiện: [Mặc dù mình không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mình không thể không nhắc cậu một câu, có thể tìm được một người đẹp trai hơn, vóc dáng đẹp hơn, lãng mạn hơn Chu Tự Thâm đã phúc ba đời rồi.
Thế mà cậu còn muốn một tuần đổi một người.
Mình chỉ có thể nói cậu quá lạc quan với tỉ lệ đàn ông tốt trên đời đấy nhé.]
Khương Gia Di: [Cậu cố ý chọc giận mình à :(]
Khương Gia Di: [ Chị em tốt thì lúc này nên cùng chung kẻ địch!]
Trần Thiện: [Được được được, cùng chung kẻ địch! Mình đây giúp cậu tìm luôn, cậu có thể nói đã xảy ra chuyện gì không? Nghĩ kỹ chưa?]
Khương Gia Di: [Nghĩ kỹ rồi, đợi tối nay trở về mình sẽ nói tiếp với cậu.]
Trần Thiện: [Được]
Trần Thiện: [Vừa mới phát hiện, từ khi nào mà cậu thêm dấu chấm cuối câu vậy, mình hơi không quen đấy]
Khương Gia Di sửng sốt, ánh mắt ngơ ngẩn dừng ở cuối câu, trong lòng bỗng dưng cảm thấy rất hụt hẫng.
Cô cũng không phát hiện mình có thói quen này từ bao giờ.
Một lúc sau, cô miễn cưỡng vực dậy tinh thần, tỉnh táo nói: [Chắc là gần đây nhắn với bố mình nhiều quá nên bị ảnh hưởng, qua ít lâu lại trở về như cũ ấy mà]
Trả lời Trần Thiện xong, Khương Gia Di quay lại xem tin nhắn trong nhóm của đoàn nghệ thuật, phát hiện vô cùng náo nhiệt, tất cả đều bị khủng bố bởi những gói meme.
Nhìn kỹ lại, thì ra nguyên nhân là vì đoàn nghệ thuật mới thông báo ngày mai nghỉ không luyện tập, cho mọi người nghỉ ngơi một ngày.
Nhìn những biểu cảm hoạt hình đáng yêu đó, cô cong khóe môi cười.
Cười xong, tâm trạng vẫn trở về như cũ, khóe miệng chùng xuống phẳng lặng.
Cô cất điện thoại, bước chân ra ngoài hiện lên đôi chút do dự, cuối cùng vẫn loanh quanh trở lại dấp nước lạnh rửa mặt.
…
Gần tối về đến chung cư, Khương Gia Di có thể bình tĩnh kể lại mọi chuyện cho Trần Thiện.
Cô bạn không vội đưa ra ý kiến riêng mà an ủi bạn mình trước, tiếp theo mới hỏi Khương Gia Di nghĩ như thế nào.
“Đợi cuối kỳ mình sẽ tìm cơ hội tỏ rõ thái độ với anh ấy, có gì nói hết”.
Thực ra, cho dù hôm nay không nghe được mấy lời này thì cô vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.
Những lời Khương Ngôn Đông nói chẳng qua chỉ là chất xúc tác để cô hạ quyết tâm mà thôi.
Trần Thiện gật đầu: “Được, lúc đó cậu cũng không bận, có thế nào cũng không được ảnh hưởng đến tiệc kỷ niệm và thi cử”.
“Mình cũng nghĩ vậy”.
Nhưng Khương Gia Di không ngờ “cơ hội” này đến sớm như vậy, hơn nữa còn đến một cách bất thình lình.
Chủ nhật, đoàn nghệ thuật cho nghỉ một ngày, dự báo thời tiết nói chủ nhật nhiều mây, trời trong.
Vì thế, Chu Lâm hỏi một đám bạn, chuẩn bị lái xe đến cổ trấn ở ngoại ô chơi, vừa có thể hóng nắng, vừa hít thở không khí trong lành.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là có thể lái chiếc xe mới kia.
Từ khi mua nó, cậu vẫn chưa chạm qua lần nào, thật sự ngứa tay lắm rồi.
Vốn dĩ Khương Gia Di chẳng mấy hứng thú nhưng cứ bị mấy người hết sức rủ rê nên đành vậy.
Những người khác cũng không biết tâm trạng của cô không vui.
chỉ cảm thấy mọi người cùng nhau ra ngoài chơi càng náo nhiệt hơn.
[Cùng đi đi, Gia Di, gần đây bận rộn liên tục, ra ngoài giải sầu cũng tốt mà]
[Đúng vậy, càng đến cuối kỳ càng lu bù đấy]
Thấy những người khác nói vậy, đột nhiên cô cũng hơi xao động.
Thực ra đây đúng là cách tốt để giải tỏa tâm trạng.
Cuối cùng, cô không từ chối, đồng ý đi cùng bọn họ.
Sáng chủ nhật, đám người chia thành hai xe, xuất phát từ nội thành.
Khương Gia Di ngồi xe của Chu Lâm, những người khác đều ba hoa giỡn chơi cả dọc đường, cô chỉ ngồi nghe bọn họ nói, sau đó từ từ bị kéo vào cuộc nói chuyện, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn ít nhiều.
Tưởng như mọi chuyện đều rất thuận lợi, nhưng thời tiết lại trở thành biến số lớn nhất.
Đúng là nhiều mây nhưng trời không trong gì cả, bầu trời đột nhiên trở nên âm u, mây đen chồng chất kéo đến, chẳng mấy chốc đã mưa to.
Mặt đường vừa ướt vừa trơn, mặc dù tốc độ lái xe của Chu Lâm rất chậm nhưng vẫn luôn khiến người ta cảm thấy lực ma sát của lốp xe với mặt đường không đủ, cứ như chiếc xe đang lướt đi trên mặt băng.
Trong lòng Khương Gia Di luôn cảm thấy không yên.
“Không sao”.
Thấy cô lo lắng, có người an ủi: “Hiện giờ quay lại đường cũ vẫn phải lái xe trong mưa lớn, cơn mưa này chắc lát nữa là ngớt, lúc đó chúng ta tìm một khách sạn trong cổ trấn, tựa cửa sổ ngắm cảnh mưa đúng là tuyệt cú mèo”.
Cô không muốn mọi người mất hứng, gật đầu, trái lại dặn dò Chu Lâm lái xe cẩn thận.
…
Trong phòng bao phong cách cổ Trung Quốc, mấy người đàn ông đang tán gẫu với nhau.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ ngày càng lớn, lấn át cả bầu không khí trong phòng.
Chỉ có một người sắc mặt hờ hững ngồi bên cửa sổ, kẽ tay kẹp một điếu thuốc đã cháy phần nào, lựa lại một phần tàn trên đầu thuốc.
Anh rũ mắt trầm tư, mãi vẫn không cử động.
“Tự Thâm?” Có người cười gọi: “Nghĩ gì thế”.
Chu Tự Thâm cong khóe môi, lắc đầu cười khẽ, ý cười vẫn không theo kịp đáy mắt.
Anh đang hồi tưởng lại mọi chuyện trong hơn nửa tháng nay.
Đầu tiên là kiếm cớ trốn tránh gặp mặt, sau đó ngay cả Wechat cũng nhẫn tâm thờ ơ, cố tình lấy vài câu vu vơ để lừa gạt anh.
Còn anh cũng tình nguyện chịu để cô lừa gạt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô gái hai mươi tuổi đang độ trẻ trung, cho dù đối với người ta cũng không phải kiểu cả thèm chóng chán, nhưng vẫn luôn có nhu cầu và nhiệt tình theo đuổi sự mới mẻ, ánh mắt đầu tiên vẫn sẽ bị những thứ lạ lẫm thu hút.
Cho nên anh nghĩ, có lẽ cô đã chán đoạn quan hệ này của bọn họ.
Nhưng trực giác nói cho anh biết, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Chu Tự Thâm nhíu mày, ngón tay thon dài day ấn đường.
Chưa đợi được sự xoa dịu trên quầng trán, đột nhiên di động đặt bên cạnh reo lên, màn hình hiện hai chữ rõ ràng: “Chu Lâm”.
Thái dương anh nhảy dựng lên, mơ hồ có cảm giác không lành.
Điện thoại được nối máy, âm thanh bên kia cũng là tiếng mưa rơi, chẳng khác bên này là mấy.
Chu Lâm ấp a ấp úng, lí nhí phun ra từng chữ: “Chú út”.
Cậu nhẹ giọng nói: “Chú có thể sắp xếp một chiếc xe khác cho cháu không?”
“Sao vậy?”.
Chu Tự Thâm cau mày.
“Cháu và mấy người bạn lái xe đến cổ trấn ở ngoại ô chơi, ai ngờ mưa to đường trơn, cần gạt nước không hoạt động kịp, cháu nhất thời không thấy rõ đường… nên đâm vào rào chắn ven đường, đụng xe rồi ạ”.
Nghe vậy, anh đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên sực nhớ đến điều gì, sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
“Có những người nào?”
“Đều là bạn học cùng khoa”.
Chu Tự Thâm dừng một lúc, siết chặt di động trong tay, khớp xương ngón tay nổi lên rần rần dưới làn da: “Cô bé nhà họ Khương cũng ở đó?”
…
Chiếc xe hơi bị lõm đầu tạm thời đỗ ở ven đường, xung quanh đặt mấy chiếc cột phỏng tỏa trắng đỏ đan xen.
Đèn pha ô tô chiếu thẳng vào màn mưa, soi rõ từng hạt mưa nhỏ li ti.
Cảnh sát giao thông và mấy người trẻ tuổi đứng một bên, có cả nam cả nữ.
Bất chợt, một chiếc xe Rolls Royce Cullinan dừng lại ngay gần đó, người đàn ông xuống xe, bước chân sải dài thẳng tắp, chiếc ô màu đen trong tay anh “tách” một cái một căng ra dưới màn mưa.
Áo khoác chế tác tinh tế không thấm nước, anh chẳng hề bận tâm những bọt nước văng tung tóe dưới chân hết đợt này đến đợt khác vẩy lên giày da sạch sẽ.
Bỗng nhiên, bước chân của người đàn ông dừng lại.
Cách màn mưa, cô gái nhỏ đứng bên cạnh cảnh sát giao thông ngước nhìn về bên này, ánh mắt run rẩy chạm tầm mắt anh, hoảng hốt một lúc mới vội vàng rời đi.
Rất nhanh, cô lại nhìn anh lần thứ hai, vừa nhìn vừa khẽ lắc đầu với anh.
Đáy mặt tràn ngập sự mâu thuẫn, căng thẳng và kìm nén.
Cô muốn thể hiện với anh, cầu xin anh đừng để lộ quan hệ của hai người trước mắt người khác.
Chu Tự Thâm khóa chặt cô trong ánh mắt của mình, khuôn cằm trở nên căng chặt, như bức tượng điêu khắc dưới mưa.
May mà cô không sao.
Mặc dù đã biết cô bình an vô sự nhưng anh vẫn chẳng hề giảm tốc độ, bởi vì lo lắng cô sợ hãi, lo cô mắc mưa, lo cô bị lạnh.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của cô, anh thậm chí còn chưa có cơ hội tiến đến xác nhận cô có bình an hay không mà đã phải lặng lẽ đón nhận tín hiệu cô.
Giấu giếm.
Lại phải giấu giếm.
Vì che giấu quan hệ giữa bọn họ mà anh phải cất sâu tình cảm này, ngay cả một chút quan tâm cũng không được thể hiện.
“Chú út!”.
Chu Lâm gọi anh.
Đường gân xanh trên thái dương Chu Tự Thâm hằn lên, anh nhắm mắt lại.
Dù anh đã cố gắng kìm nén tâm trạng, ngăn lại biểu cảm vào lúc này nhưng chờ khi anh ngẩng mặt lên thì vẻ mặt vẫn mang sự tức giận lạnh lùng.
Anh đến gần, Chu Lâm càng sợ hãi.
Ba người trẻ tuổi bên cạnh cậu cũng không dám hé răng nửa lời, tất cả đều mang dáng vẻ sợ sệt.
Chu Tự Thâm giãn khóe môi.
Bọn họ sợ anh thì đã đành, cô ấy sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ anh sẽ nỡ trách móc cô giống như Chu Lâm sao?
“Chú út, chú tự tới ạ”.
Chu Lâm xấu hổ cười trừ: “Cháu còn tưởng…”
Còn tưởng sẽ cử xe khác đến.
“Chú gần chỗ này hơn”.
Chu Tự Thâm bình thản nói, lời ít ý nhiều.
Anh vừa nói, vừa nhìn chằm chằm người cứ cúi gằm không chịu nhìn mình.
Ánh mắt chân thực đến mức Khương Gia Di không thể không vùi đầu xuống thấp hơn, tiếng tim đập hòa lẫn tiếng mưa hỗn độn khiến cô càng trở nên bối rối lẫn lo sợ.
Đầu óc chỉ còn sót lại ánh mắt và biểu cảm ban nãy của anh.
Cô chưa từng thấy Chu Tự Thâm như vậy, ánh mắt áp bức và sắc bén giam cầm cô.
Đôi mày nhíu chặt cùng đôi mắt u ám thâm sâu tràn ngập sự lo lắng và thấp thỏm, thậm chí còn có sự bực bội lẫn điên cuồng không quá rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cảm xúc như vậy của anh lộ ra ngoài, dường như căn bản không thể khống chế được.
Dáng vẻ này… là bởi vì cô sao?
Đáp án quá mức sống động.
Trái tim Khương Gia Di nhảy nhót thình thịch trong lồng ngực.
Chu Lâm áy náy nói: “Chú út, chú có thể giúp cháu đưa các bạn ấy về được không? Mấy người trên một chiếc xe khác đã về trước rồi, cháu phải ở lại giải quyết ổn thỏa đã, người của công ty bảo hiểm sắp đến rồi”.
Chu Tự Thâm không lập tức trả lời cậu.
“Có cần đến bệnh viện không?”.
Một câu nói thiếu mất chủ ngữ thốt ra, anh lại nhẫn nại bổ sung thêm từng chữ: “Mấy người có ai bị thương không?”
Ánh mắt anh vờ như lướt qua một vòng, cuối cùng lơ đãng dừng lại trên một người, chặt chẽ cố định.
Âm thanh nhẹ nhàng bình thản che giấu nỗi lòng đang cuộn sóng.
“Không có”.
“Tôi cũng không, chỉ có Gia Di, cánh tay cậu ấy đụng phải cửa xe”.
Ánh mắt của Chu Tự Thâm chợt dừng lại, lạnh lùng nghiêm khắc nhìn về phía Chu Lâm: “Đây là ‘không ai bị thương’ như cháu nói hả?”
“Rất xin lỗi chú út, cháu…”
“Chỉ là va phải một chút, hơi đỏ lên, nghỉ ngơi một lát là ổn”.
Đột nhiên, người vẫn luôn khóa miệng im bặt nãy giờ vội vàng lên tiếng giải thích, giọng nói mềm mại thấp thỏm tựa như bị tiếng mưa rơi bao phủ.
Nhưng chỉ một câu đó đã đủ khiến người đàn ông quay mặt đi, yết hầu khẽ giật, anh nhíu mày thu lại sắc mặt dọa nạt người khác sợ hãi, kèm theo đó là sự tức giận mơ hồ.
“Lên xe trước đã”.
Anh rũ mắt thở dài tựa như đau đầu, tựa như bất lực, đành phải thỏa hiệp nhường nhịn một lần nữa.
Cuối cùng, Chu Lâm và một nam sinh khác ở lại giải quyết sự việc, hai nữ sinh lên xe của Chu Tự Thâm.
Khương Gia Di không ngồi ghế phụ mà ngồi lên ghế sau cùng bạn học, quạt gió ấm áp lập tức vây quanh, xua tan cái lạnh khắp cơ thể bọn họ.
“Tôi đưa người không bị thương về nhà trước”.
Từ thần thái đến ngữ điệu của Chu Tự Thâm đều đã dịu đi, nhưng ngay khi anh ngước mắt lên, khuôn mặt thâm thúy chẳng mang theo ý cười của anh đã phản chiếu qua tấm kính chiếu hậu.
Cô bị ánh mắt này nhìn đến run rẩy, lần đầu phát hiện khuôn mặt của anh cũng có thể khiếp người như vậy.
“Được, làm phiền ngài”.
Nữ sinh còn lại vội vàng nói lời cảm ơn.
“Đừng khách sáo”.
Khương Gia Di nghe bọn họ nói chuyện nhưng chẳng có cách nào mở miệng.
Cuối cùng, cô chỉ còn cách ủ rũ, bàn tay đặt trên đầu gối lặng lẽ vò vạt áo.
Hình như cơn mưa đã ngớt dần, nhưng vẫn khá dày.
Chiếc xe lăn bánh trên đường rất vững vàng càng khiến người ta yên tâm.
Phong cách lái xe của hai chú cháu hoàn toàn khác biệt.
Có lẽ điều này có liên quan rất đến tính cách lẫn kinh nghiệm sống của bọn họ.
Nữ sinh kia được đưa về đến nơi rất nhanh.
Trước khi xuống xe, cô ấy còn cầm ô quay lại tạm biệt họ.
Khương Gia Di cười chào cô bạn bằng điệu bộ cứng nhắc, vẫy tay đáp lại: “Bye bye”.
Sau khi nữ sinh bước ra xa, cửa xe tự động đóng lại, tiếp theo là tiếng chốt cửa vang lên.
Chu Tự Thâm không nói gì, chỉ giẫm chân đạp ga rời khỏi khu dân cư này.
Cả đoạn đường, anh luôn chuyên tâm nhìn phía trước, không hề ngước mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu, dù chỉ một cái.
Không khí bức bối bao phủ khắp trong xe.
Cô ý thức được, anh đang tức giận.
Đây cũng là lần đầu tiên anh nổi giận với cô.
Sự áy náy và sợ sệt cùng lúc kéo đến, nhưng đáy lòng Khương Gia Di cũng trào dâng một loại cảm xúc sung sướng kỳ lạ lẫn thỏa mãn.
Thật hiếm có.
Quen nhau mấy tháng trời, đây mới là lần đầu tiên anh biểu cảm cảm xúc của bản thân chân thực đến vậy.
Cô chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Xin lỗi”.
“Em có gì phải xin lỗi”.
Một lúc sau, Chu Tự Thâm hơi mỉm cười: “Thời tiết ngoài ý muốn, xe cũng không phải do em lái, bản thân em cũng không liên quan đến vụ đâm xe.
Huống chi, em còn bị thương ở cánh tay”.
“… Chúng em gặp rắc rối mà lại làm phiền anh đến thu dọn”.
“Không sao.
Tôi không ngại”.
Thấy anh lại chuẩn bị khôi phục lại bộ dáng cẩn mật thản nhiên như thường ngày, Khương Gia Di chợt nghĩ đến chuyện anh chuẩn bị kết hôn, tất cả lửa nóng trong đầu cô đều bị dập tắt, lại một lần nữa rơi xuống đáy vực.
Bỗng nhiên, cô có chút cảm giác nổi loạn.
“Còn nữa, em không nên nói dối anh cuối tuần rất bận, không thể gặp mặt anh nhưng lại ra ngoài chơi với người khác”.
Tròng mắt Chu Tự Thâm co chặt, bàn tay nắm vô lăng vô thức níu chặt.
Vì trì hoãn gặp mặt anh mà cô đã không ít lần từ chối, sau lưng lại vui vẻ đi chơi với người khác.
Đến lúc không thể giải quyết được cục diện rắc rối, khi ấy anh lại cam tâm tình nguyện đến xử lý.
Vốn dĩ anh cố tình bỏ qua điểm này nhưng cô lại cố tình nhắc đến.
Anh nhàn nhạt nói: “Sắp xếp thời gian như thế nào là tự do của em, tôi không có tư cách can thiệp”.
Khương Gia Di cắn chặt môi, nỗi lòng vừa chua xót vừa đắng chát.
Lại là như vậy.
Chẳng lẽ sự quan tâm và lo lắng vừa rồi của anh đều là ảo giác của cô sao? Hay là anh chỉ đang vì trách nhiệm, cho rằng nếu cô bị thương thì anh sẽ không có cách nào ăn nói với Khương Ngôn Đông?
Nghĩ vậy, trái tim cô hoàn toàn lạnh lẽo.
Đáng ra cô không nên suy nghĩ vẩn vơ.
Rõ ràng trong khoảng thời gian này, cô đã suy nghĩ kỹ càng, sao có thể chỉ vì một cảm xúc khác biệt của anh mà quay cuồng được chứ.
Cơ hội này đến đúng lúc lắm, không cần phải đợi đến cuối kỳ, vậy thì nói rõ sớm một chút đi.
Chưa biết chừng, sau khi nghe cô nói, anh cũng chỉ thản nhiên cười một cái, rồi dùng miệng lưỡi hơi mang ngữ điệu tiếc nuối nói: “Được, tôi tôn trọng ý kiến của em”.
“Em có lời muốn nói với anh”.
Khương Gia Di lấy hết can đảm, cố gắng bình tĩnh thản nhiên mở miệng.
Chu Tự Thâm như đã đoán trước được ít nhiều, một lúc sau mới “Ừm” một tiếng, giọng nói hơi khàn.
“Chúng ta…”.
Cô vô thức dừng lại một chút: “Chúng ta nên kết thúc loại quan hệ này đi”.
Sau khi bất chấp nói ra, đột nhiên cô cảm thấy hối hận rất lớn, nhưng sau đó lại cảm thấy như trút được gánh nặng.
Khương Gia Di quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chiếc xe từ từ giảm tốc độ, Chu Tự Thâm dừng xe bên đường, tắt máy.
Anh hỏi: “Vì sao?”
Không khí trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
“Chỉ là cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Chu Tự Thâm im lặng.
Trái tim Khương Gia Di đập điên cuồng, giọng nói cũng hơi run nhưng bị dáng vẻ tỉnh bơ như không của cô che phủ: “Mặc dù đúng là đôi khi rất vui vẻ nhưng hàng ngày phải lo lắng đề phòng, nói dối người khác thật sự rất mệt mỏi”.
“Còn gì nữa?”.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“Anh cũng nói, anh đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, còn em… em cũng chuẩn bị kết bạn với con trai chú Triệu.
Nếu chúng ta vẫn tiếp tục mối quan hệ này, có vẻ hơi lúng túng”.
Một lúc sau, Chu Tự Thâm khẽ cười: “Con trai của Triệu Lâm?”
“… Vâng”.
Độ cong trên khóe môi biến mất, ánh mắt bên dưới hàng mi âm trầm u tối, khó có thể phát hiện ra tia lạnh lẽo chợt lóe lên phút chốc.
Nếu cô quyết định dừng hẳn đoạn quan hệ này thì anh cũng không cần bận tâm gì cả.
Nói cho cùng thì anh không có lựa chọn nào tốt hơn.
“Được, tôi đồng ý”.
Cô ngẩn người: “Anh… anh đồng ý?”
“Em nói rất đúng, nên kết thúc sớm”.
Sớm?
Khương Gia Di hoàn toàn không đoán trước được anh sẽ nói như vậy, cả người đều ngây dại bởi câu nói đó.
Chẳng lẽ anh đã hối hận từ sớm rồi sao?
Nhất thời xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng.
Dưới bầu không khí yên tĩnh cực độ, bỗng nhiên anh thở dài cực nhẹ, sau đó giơ tay day ấn đường, tựa như ý thức được vừa rồi cảm xúc của mình đã mất khống chế và bất ổn, bản thân đang từ từ điều chỉnh nó.
“Xin lỗi”.
Chu Tự Thâm quay đầu, dùng thứ ánh mắt chưa từng thấy nhìn cô chăm chú.
Không còn cố tình che đậy sự phức tạp dưới dáng vẻ bình tĩnh, sự bất lực và tình ý bị kiềm chế lúc này lộ hết trong đáy mắt ẩn nhẫn, lộ ra cảm giác càng khiến người ta trầm mê, càng khiến xương cốt mềm mại.
Trái tim Khương Gia Di bỗng rớt một nhịp, sau đó tựa như có dự cảm nào đó mà nhảy nhót không ngừng.
“Sở dĩ nói nên kết thúc sớm là vì từ đầu đến cuối anh chỉ muốn có một loại quan hệ với em”.
“Là… là gì?”
“Quan hệ người yêu”
Anh khẽ cong môi, sợ dọa đến cô nên thấp giọng dỗ dành, như dẫn dụ từng bước một: “Muốn thử cùng anh không?”
—–
P/s: Từ chương này Chu tổng và bé cải chíp xác định quan hệ người yêu rồi nên chúng mình sẽ đổi xưng hô của Chu tổng với Gia Di là “Anh – em” nhé..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook