Sau Đó Tôi Động Lòng
-
27: Ngoan Vào Trước Đã
Bầu trời tối sầm lại, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời giống như những đốm sáng rải rác từ pháo hoa, ẩn hiện giữa những nhành cây và tán lá, rốt cuộc cũng xuất hiện sáng chói một cách lạ thường.
Đồ nướng rất thơm, khi có gió thổi qua, mùi thơm còn lan xa hơn cả tiếng cười.
“Uống một chút không?” Trần Thiện lắc chai rượu trong tay.
Khương Gia Di nhanh chóng xua tay từ chối: “Không uống”.
Một lúc nữa còn gặp Chu Tự Thâm, lần này nhất định cô không thể uống say nữa.
Trần Thiện gật đầu ôm vai cô, ngón tay chỉ vào lưng một chàng trai trong đám đông: “Thứ ba rồi”.
“Cái gì thứ ba?”
“Người thứ ba đến tìm cậu xin Wechat hôm nay”.
Cả ba người họ đều bị Khương Gia Di từ chối với cùng một lý do — Muốn làm quen một chút? Có thể.
Trước bữa tiệc, tất cả mọi người đều được kéo vào một nhóm chát, có chuyện cứ nói trong nhóm là được.
Khương Gia Di chống cằm cười: “Không phải là kiểu mình thích”.
“Thực ra có một người trông khá ổn, nhưng vẫn kém xa so với Chu tiên sinh của cậu”.
“Anh ấy cũng không phải của mình, ngay cả khi không có anh ấy để so sánh thì mình cũng không có hứng thú”.
Trần Thiện hận không thể luyện sắt thành thép: “Không có tiền đồ, nói cái gì mà không phải của cậu?”
“… Vốn dĩ không phải của mình mà?” Khương Gia Di dời tầm mắt, quay đầu liếc cô bạn một cái thật cẩn thận: “Bọn mình đã đồng ý không xen vào chuyện của nhau, ai đổi ý sẽ chấm dứt mối quan hệ này ngay lập tức”.
“Chuyện đó sau này hãy nói, người đàn ông tốt như vậy lại không khơi dậy tâm lý bảo vệ thức ăn* của cậu hả? Hiện giờ anh ta không có người phụ nữ nào khác thì chính là của riêng cậu.
Chỉ cậu được phép ăn, không được chia sẻ với người khác”.
* Nguyên văn 护食: bảo vệ thứ thuộc sở hữu của mình.
Nghe vậy, khóe môi Khương Gia Di bất giác nhếch lên.
Thấy cô im lặng, Trần Thiện lại nói: “Dù nói không can thiệp chuyện của nhau, nhưng hãy tưởng tượng nếu cậu nhìn thấy hoặc biết những người phụ nữ khác có những lời nói và hành động thân mật với anh ta giống cậu, lúc đó cậu sẽ cảm thấy thế nào?”
Khương Gia Di ngẩn người, chậm rãi nhíu mày.
Chu Tự Thâm và người phụ nữ khác?
“Cậu không coi trọng chuyện này là bởi vì trước đây anh ta không để cho cậu gặp tình huống này, cậu cũng không có cơ hội suy nghĩ nhiều.
Nhưng cảm thấy không vui là chuyện thường của mỗi người, giống như lúc nãy mình đã nói anh ta ghen tuông cũng có lý vậy đó”.
Khương Gia Di cố nén sự kháng cự và không hài lòng trong lòng, ngẩn ngơ gật đầu, lại “Ừm” một tiếng.
Cô thực sự chưa từng nghĩ đến khả năng này, chưa từng suy xét nó theo hướng này, hoàn toàn không để ý đến nó.
“Hai người đang nói thầm cái gì vậy?”
Trịnh Nhạc Toàn đột nhiên tiến đến từ phía sau, vỗ nhẹ lên vai mỗi người một cái rồi mỉm cười xoay người ngồi xuống trước mặt họ.
Trần Thiện cười cười: “Chúng mình đang thảo luận có nên dọn dẹp với mọi người rồi đi tăng nữa không.
Cậu và Uông Mộ thì sao, đi không?”
“Đi chứ, dù sao chiều mai cũng không có tiết.
Các cậu thì sao?”
“Mình cũng đi, Gia Di thì thôi vậy, tối qua cậu ấy ngủ không ngon, hôm nay nên về sớm nghỉ ngơi”.
Thấy Trần Thiện giúp mình kiếm cớ, Khương Gia Di vội vàng gật đầu: “Tránh cho không ngủ đủ rồi mai lại không khỏe, còn ảnh hưởng đến trạng thái lên lớp”.
“Cũng đúng”.
Trịnh Nhạc Toàn nói: “Bọn họ đi quán bar có khi chơi đến khuya lắm”.
Khoảng 8 giờ, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Chu, hầu hết mọi người đều đến quán bar.
Để nhường chỗ cho những người trẻ tuổi, Thẩm Tố Ngọc và bà nội Chu vẫn luôn không xuất hiện, sợ có bọn họ ở đây đám trẻ này sẽ chơi không thoải mái.
Lúc này họ mới đến gặp mặt trực tiếp, cố gắng hết sức để đãi khách.
“Tiểu Lâm, bạn thân của cháu ở trường là ai vậy?” Bà nội Chu trầm giọng hỏi, sống mũi có đeo một cặp kính đọc sách: “Cô gái tóc dài mặc váy trắng kia chính là cô gái nhỏ nhà họ Khương mà cháu thường nhắc tới sao?”
“Không phải đâu”.
Chu Lâm ngượng ngùng vò đầu bứt tóc: “Đó là Trần Thiện, chúng cháu có quan hệ rất tốt.
Người mặc đồ đen bên cạnh cậu ấy là Khương Gia Di”.
“Đồ đen?” Thẩm Tố Ngọc nhìn chăm chú.
Bà nội Chu quá mức kinh ngạc: “Tại sao trên mặt đứa nhỏ lại bị thương như vậy? Bị ai bắt nạt?”
“Đó không phải bị thương, là hoá trang”.
“Ồ, làm ta sợ chết đi được”.
Bà nội Chu thở phào nhẹ nhõm: “May là cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn, bằng không cách trang điểm này dọa người quá”
Chu Lâm nhoẻn miệng cười, tiếp tục giới thiệu hai người con trai khác ở cách đó không xa.
Sau khi nghe xong, Thẩm Tố Ngọc nói: “Tiểu Lâm, sao cháu không gọi bạn qua đây, chúng ta nói chuyện? Nếu quan hệ với cháu tốt như vậy, sau này có thể thường xuyên đến nhà chơi, cũng có nhiều cơ hội giao lưu hơn”.
“Vâng, để cháu đi nói với bọn họ một tiếng”.
Thẩm Tố Ngọc gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nghiêng người hỏi giúp việc: “Tự Thâm đâu?”
Người nọ đáp: “Chắc là ở thư phòng”.
“Kệ đi, vậy thì đừng quấy rầy nó, cứ để nó bận rộn.
Cậu đi thu xếp thêm vài chiếc xe đưa mấy đứa trẻ này đến nơi an toàn”.
“Vâng, tôi đi ngay”.
Mấy chục người đại khái chia thành hai nhóm, người muốn về nhà tương đối ít nên được vài ba xe đưa đi trước.
Những người còn lại chờ đợi rất nhàn nhã, đại sảnh được trang trí đơn giản, ăn uống và vui chơi không thiếu thứ gì.
Vào một khoảnh khắc nào đó, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Nam nữ trẻ tuổi tụm năm tụm ba ra hiệu cho những người bạn đồng hành của mình cùng nhìn về một hướng.
Người đàn ông đẹp trai cao lớn xuất hiện ở góc cầu thang, anh ngước mắt liếc nhìn rồi thản nhiên đi vào đại sảnh.
Đột nhiên, càng nhiều người im lặng hơn.
Một số người không khỏi xuýt xoa: “Lúc đầu Chu Lâm nói Chu tiên sinh là chú út của cậu ấy mà mình còn không tin.
Bây giờ cuối cùng mình cũng có cảm giác chân thực rồi, kiểu như bức tường ngăn cách bị phá vỡ ấy.
Cậu ấy khiêm tốn thật đấy, không hề đả động đến chuyện này luôn”.
“Bây giờ cậu mới nghĩ đó là sự thật? Mình đã tin điều đó khi lần đầu tiên bước chân vào ngôi biệt thự này”.
“Các cậu kém thế, nhìn thoáng qua cũng biết nhà Chu Lâm khá giả, cứ nhìn xe cậu ấy lái kìa, giá cả không quá trăm vạn là vì khiêm tốn mà thôi”.
Mặc dù thảo luận sôi nổi nhưng không ai có ác ý, chỉ không nhịn được nhìn về phía đó.
Đối mặt với những ánh mắt này, Chu Tự Thâm tỏ vẻ chưa nhận ra rồi đi về phía sô pha.
Bên kia hòa thuận vui vẻ, Chu Lâm và Khương Gia Di ngồi đối diện bà nội Chu và Thẩm Tố Ngọc, mặc dù có những người khác xung quanh nhưng họ là những người dễ thấy nhất.
Có thể thấy họ như một đôi tình nhân trẻ tuổi gặp phụ huynh.
Anh cụp mắt, che giấu cảm xúc trong mắt.
“Tự Thâm”.
Thẩm Tố Ngọc cười gọi: “Đang nói chuyện với các bạn cùng lớp của Tiểu Lâm về con.
Họ đều đến nghe bài giảng của con, không ngờ con lại được sinh viên yêu thích cơ đấy”.
Chu Tự Thâm cười, vẻ mặt không hề thay đổi, ánh mắt tựa như vô tình lướt qua cô gái nhỏ nào đó.
Đổi lại, người nào đó ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, cúi đầu không hề nhìn anh.
“Bài giảng của Chu tiên sinh rất thú vị.
Mọi người từ các viện khác muốn nghe đều phải tìm cách giành giật vé”.
“Đúng, đúng, đúng.
Còn có học bổng nữa, các trường khác đều ghen tị đỏ mắt.
Học bổng mà Duy Sâm trao cho Hoài Đại cao hơn bất kỳ doanh nghiệp nào khác.
Hai nam sinh rất hòa đồng, gần như không thể ngừng nói.
“Trần Thiện”.
Khương Gia Di khẽ hỏi: “Cậu có nhìn thấy điện thoại của mình không?”
“Không phải cậu vẫn luôn cầm trong tay à?”
“Mình cũng nhớ ở trên tay, nhưng bây giờ không thấy nữa, trong túi cũng không có”.
“Chắc là rơi trong vườn”.
“Làm sao vậy?” Thẩm Tố Ngọc quan tâm hỏi, cười đặc biệt dịu dàng.
Khương Gia Di vội vàng nói: “Không có gì ạ, hình như cháu đánh rơi điện thoại nên phải quay lại tìm đây ạ”.
“Vậy để Tiểu Lâm đi cùng với cháu, nơi này lớn như vậy, làm sao cháu có thể tự tìm được”.
Chu Lâm gật đầu đứng dậy: “Đi thôi, mình đi cùng cậu”.
Bà nội Chu và Thẩm Tố Ngọc nhìn nhau hài lòng, cười xua tay, nói: “Đi đi, từ từ tìm”.
Khương Gia Di không từ chối rồi đứng dậy cùng Chu Lâm.
Khi hai người đi cạnh nhau, thỉnh thoảng sẽ nhỏ giọng cười nói.
Để thu hẹp độ cao và nghe rõ hơn, Chu Lâm đành phải cúi đầu nghiêng người.
Chu Tự Thâm lặng lẽ quan sát bóng lưng của họ, khóe môi vương nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Thẩm Tố Ngọc và bà nội Chu che giấu suy nghĩ của mình rất tốt, đến nỗi người ngoài không biết sẽ hoàn toàn không nhận ra, thậm chí có thể chính Chu Lâm cũng không nhận ra.
Tuy nhiên, bộ dáng khi mà bọn họ cùng nhau rời đi có khác gì được trưởng bối tác hợp sánh đôi đi hẹn hò riêng? Khi họ quay lại, rất nhiều người trong phòng khách đã rời đi.
“Vẫn còn hai chiếc xe có thể dùng được, những người còn lại vừa đủ ngồi”.
Thẩm Tố Ngọc sắp xếp: “Gia Di về nhà đúng không? Những bạn khác muốn về nhà đã rời đi rồi, hiện giờ không có xe riêng đưa cháu về, hay để Tiểu Lâm đưa cháu về nhé? Nó đưa cháu về xong rồi đi gặp những người khác”.
Khương Gia Di ngẩn người, nhìn sang Chu Tự Thâm theo bản năng, không hiểu sao lại có phần hụt hẫng.
Ánh mắt vội vã chạm nhau, sự u ám khó nhận thấy giữa hai hàng lông mày anh cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
“Hai địa điểm ngược hướng, rất bất tiện, cũng mất quá nhiều thời gian”.
Chu Tự Thâm nhẹ giọng nói: “Thời gian không còn sớm, hơn nữa các bạn học khác còn đang đợi nó”.
Thẩm Tố Ngọc giật mình: “Sao con biết chỗ ở của Gia Di?”
Nghe vậy, trái tim Khương Gia Di chợt nhảy dựng, thấp thỏm chớp mắt nhìn anh.
Anh khẽ nhướng mày đầy suy tư: “Quên nói, con biết bố của cô ấy, trước đây con đã từng đến nhà họ Khương vài lần”.
Mấy người ngồi bên cạnh đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn Khương Gia Di, không khỏi bắt đầu đoán già đoán non về gia cảnh của cô.
Bà nội Chu oán trách: “Thế mà không nói sớm hơn”.
Nếu như anh nói sớm rằng có quen biết bố của cô gái nhỏ thì mượn vào quan hệ đó đến thăm nhà, có lẽ bây giờ người lớn hai bên đều gặp mặt rồi ấy chứ.
Chu Tự Thâm dường như không hiểu ý tứ của bà cụ, chỉ cười mà không nói.
Thẩm Tố Ngọc nói: “Con không bận sao? Như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian của con”.
“Hơi bận, công ty còn có chút việc cần xử lý cho nên có thể thuận đường đưa cô ấy về”.
Chu Lâm trầm mặc liếc nhìn Trần Thiện, ho nhẹ một tiếng: “Vậy thì làm phiền chú nhé chú út”.
Ánh mắt Chu Tự Thâm khẽ lay động, anh quay đầu nhìn Chu Lâm, cười bình thản: “Không phiền, dù sao cũng không phải lần đầu tiên”.
Đã nói đến đây rồi, cho dù Thẩm Tố Ngọc và bà nội Chu cảm thấy tiếc nuối thì cũng chẳng thể nói thêm bất cứ điều gì.
Khương Gia Di ngồi im lặng suốt quá trình, vừa thẹn thùng vừa thấp thỏm.
Đợi mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, không ai nghi ngờ gì, rốt cuộc cô cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ da mặt cô ngày càng dày hơn.
Ngay cả khi có rất nhiều bạn học và người lớn tuổi có mặt, cô vẫn có thể ngồi cùng Chu Tự Thâm mà không hề thay đổi sắc mặt.
Chỉ có nhịp tim là sơ hở lớn nhất, nhưng không ai có thể phát hiện ra điều này.
Khương Gia Di bình tĩnh nâng mắt lên.
Dường như có một từ trường đặc biệt giữa hai người, Chu Tự Thâm cũng nhìn về phía cô, nở nụ cười như có như không.
Sau đó anh cụp mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, tay phải chậm rãi vuốt mặt đồng hồ.
Biểu cảm này khiến cô cảm nhận được ý tứ “tính sổ với em sau”.
Khương Gia Di mím môi, nhịp tim đập nhanh như hươu, cô nở nụ cười không thể giải thích được, nói: “Vậy thì làm phiền Chu tiên sinh”.
“Không cần khách sáo”.
Vẻ mặt của Chu Tự Thâm rất thản nhiên, dáng vẻ vừa đứng đắn vừa phong độ: “Đúng lúc tiện đường”.
“Nếu thời gian không còn sớm, vậy mọi người xuất phát đi”.
Thẩm Tố Ngọc nói: “Đưa cô bé về nhà an toàn sớm một chút, không được thiếu một sợi tóc”.
Chu Tự Thâm chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy sai người đi lấy xe.
Khi đi qua Chu Lâm, anh dừng lại, rũ mắt nói hờ hững: “Ngày mai bớt chút thời gian, chúng ta nói chuyện”.
…
Chiếc xe rời xa ánh đèn neon, lạc vào bóng đêm sâu thẳm.
Con đường chính bằng phẳng xuyên qua khu vườn, cây cỏ cao thấp xanh mướt được che phủ bởi ánh đèn ấm áp, đài phun nước dâng trào không biết mệt mỏi, ục ục lên đến điểm cao nhất rồi phun ra những tia nước đều đặn đẹp mắt.
Khương Gia Di biết, đi khách sạn chắc chắn khác với về nhà của Chu Tự Thâm, nhưng vừa rồi cô vẫn đồng ý.
Khi đi qua đài phun nước, cô không nhịn được mà dừng lại một chút.
“Làm sao vậy?” Chu Tự Thâm kiên nhẫn nhìn cô, ánh mắt u ám như lưới vô hình trong màn đêm, lưới đã giăng, còn cô thì mắc lưới, hoàn toàn không thể thoát khỏi tầm mắt anh.
“Đài phun nước này thật đẹp”.
Trên thực tế, cô đang nghĩ về đêm trong quán bar.
Lúc đó, cô đang ngồi bên ngoài đài phun nước nhìn ngọn đèn đường từ phía xa, chỉ suýt chút nữa thì bị nước tạt vào người ướt sũng.
Cuối cùng anh đã giúp hai người có một cái ôm thật chặt và ướt át trước khi phá vỡ hàng phòng ngự và nói với nhau những lời đầu tiên trong đêm ấy.
Đó là khoảnh khắc lãng mạn nhất mà cô từng gặp cho đến nay.
Những giọt nước nhảy nhót trước mặt khiến đôi mắt cô đầy sao.
Khương Gia Di không thể không đi thêm vài bước về phía đài phun nước, sau đó nhìn lại người đàn ông phía sau.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây, một chiếc khoác dài màu xám đậm được nâng đỡ bởi dáng người cao lớn của anh.
Ánh sáng không ngừng xẹt qua điểm chạm giữa hai hàng lông mày của anh, ánh mắt nhìn cô vừa trầm tĩnh vừa sâu thẳm.
Tuy nhiên, điều nằm giữa họ là một dòng xoáy ngầm không thể kiểm soát kể từ khi rời khỏi nhà họ Chu.
Bỗng nhiên cô hơi kích động, giẫm chân lên mép đài phun nước.
Lúc quay lại, cô giang hai tay để giữ thăng bằng giống như một con rối đang quay.
Chu Tự Thâm cau mày, vươn một tay đến cố gắng giữ vững trọng tâm giúp cô.
Khương Gia Di nhìn anh rồi lắc đầu với đôi mắt sáng đầy sao.
Anh liếc nhìn cánh tay chưa đặt xuống của cô, ánh mắt dừng lại như thể đang âm thầm cân nhắc điều gì đó, một lúc sau mới đưa tay về phía cô.
Đây là cử chỉ chuẩn bị ôm cô vào lòng.
Chu Tự Thâm nhướng mày nhìn cô dò hỏi, bao dung quan tâm cô.
“Cẩn thận khéo ngã”.
Anh nói: “Xuống đi, theo tôi vào trong”.
Nhìn thấy động tác và ánh mắt của anh, Khương Gia Di thấy đầu óc nóng rực, đột nhiên cô giương cánh tay nhào vào lòng anh, giống như một xạ thủ rõ ràng đã mù nhưng vẫn bóp cò một cách bừa bãi.
Đôi môi cô áp lên cằm của anh, hô hấp dồn dập rối loạn xẹt dưới cằm.
Sau khi ổn định tinh thần, cô chợt nhận ra mình đã làm gì, trái tim không khỏi đập thình thịch trong lồng ngực.
Chu Tự Thâm dừng lại, bàn tay bảo vệ phía sau cô chậm rãi siết chặt sau một thoáng sững sờ, quần áo mềm mại ôm trọn trong lòng bàn tay anh, giống như một đám mây cuộn lại trước khi cơn mưa bão ập đến.
Giọng nói của anh trầm xuống: “Ngoan, vào trước đã”.
Khương Gia Di cắn chặt môi, khó xử “Vâng” một tiếng rồi chậm rãi lui sang một bên hai bước.
Đột nhiên, khuôn cằm bị véo nhẹ.
Giờ đây cô đã quen thuộc với thói quen của anh trước khi hôn, những hành động như vậy thường báo trước sự bắt đầu của một nụ hôn.
Cô có thể nhắm mắt ngoan ngoãn hợp tác, nhưng…
Có lẽ tối nay suy nghĩ của cô quá chậm khiến cho mọi hành động của cô đều có vẻ ‘tay nhanh hơn não’; hoặc sau màn trêu chọc thân mật buổi chiều, cô muốn thử cảm giác hưng phấn do bốc đồng mang lại.
Tóm lại, cô hé mở miệng, cúi đầu cắn ngón tay Chu Tự Thâm.
Mép răng sắc nhọn nhẹ nhàng ấn vào da thịt, cảm giác này không hề đau đớn, nhưng có một tia ngứa ngáy len lỏi vào các dây thần kinh nhẹ, kích hoạt chúng, khiến chúng hưng phấn.
Giây tiếp theo, Khương Gia Di tinh ý nhận ra tay anh cứng lại rồi.
Cô buông ngón tay anh ra, hai má đột nhiên nóng bừng: “Em…”
Chu Tự Thâm chưa hề nói gì, anh vỗ nhẹ vào lưng như để trấn an cô, đừng quan tâm đến tình tiết vừa rồi.
Nhưng không biết tại sao, trái tim cô vẫn đang lơ lửng trên không trung và đập rất nhanh, không chịu trở lại vị trí cũ.
Ở một nơi mà Khương Gia Di không thể nhìn thấy, sau lưng cô, anh đang từ từ dùng đầu ngón tay chà xát lên dấu răng lờ mờ, với lực càng ngày càng tăng.
“Có vẻ em muốn nếm trải nghiêm khắc, phải không?” Bất thình lình, cô nghe thấy anh nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Tuy nhiên, khi nó rơi vào tai cô, dường như nó trở thành một lời cảnh báo nguy hiểm thì đúng hơn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook