Cô gái mà mẹ Hàn Tuấn Hi bảo hắn phải "tranh thủ một chút" cuối cùng lại không phải là người kết hôn với hắn.
Giữa họ chỉ có duyên gặp mặt một lần duy nhất, bởi hắn không muốn gia đình thất vọng nên đã đi xem mắt.
Hàn Tuấn Hi không biết có nên nói là may mắn không, bởi vì hắn thực sự không thể thích được cô gái đó.

Đẹp, đoan trang, nền nã, hiểu biết, có can đảm, có trình độ, nhưng một người phụ nữ như vậy không thích hợp với Hàn Tuấn Hi.
Nếu so sánh thì hắn thà chọn kiểu cô gái nhỏ như Liễu Mai San còn hơn, không phải hắn thấy người ta là kiểu con gái rượu nên tính cách đỏng đảnh, mà là...!cô gái này quá hoàn hảo, nên hắn với không nổi.
Hoặc có thể giống như Kỳ Lâm đã nói với Vân Nhất Hạc vậy, Hàn Tuấn Hi là kiểu người theo chủ nghĩa đàn ông luôn muốn được cô gái khác dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn.

Các đối tượng kiểu cô gái nhỏ tuy mạnh mẽ, nhưng không phải dạng sẽ lấn lướt người khác, điều này khiến hắn cảm nhận được chút kiêu ngạo đáng buồn của một tên đàn ông.
Sau ba năm rưỡi, Hàn Tuấn Hi, người đã chịu đủ trắc trở, bị đau khổ, đừng nói đến kiêu ngạo ngay cả tôn nghiêm cũng chẳng còn, đã từng cười ngặt nghẽo, chán nản tự châm chọc chính mình, khi ấy hắn mới nhận ra kiêu ngạo nào có ăn được, giống như việc quay về "chính đạo", tránh những lời đàm tiếu của người đời, vốn cũng chẳng phải lý do của sự chia ly.
Đó chẳng qua chỉ là một cái cớ, và nói đến lý do thì cái cớ bỉ ổi như vậy chẳng qua chỉ là hẹp hòi tự lừa mình dối người, hơn nữa còn xa mới có thể khiến trong lòng hắn thật sự cảm thấy dễ chịu, nhẹ nhõm.
Chuyện đi xem mắt, Hàn Tuấn Hi không nói cho Vân Nhất Hạc biết.

Mẹ hắn cũng không hề tỏ ra bất mãn sau khi buổi xem mắt thất bại, nếu con trai mình không thích thì thôi, quan trọng nhất là phải hòa hợp với nhau, nhưng dù sao cũng phải cằn nhằn hai ba câu, may mắn là ba hắn đã đứng trước mặt vợ mình, dạy dỗ hắn "Con gái người ta tốt thế mà anh còn không ưng, nghĩ mình là ai hả!", rồi sau lưng thì vỗ vai hắn bảo hắn đừng vội, thế nào mà chẳng gặp được người phù hợp.
Hàn Tuấn Hi nghe thấy những lời đó, không biết nên vui mừng hay phiền muộn nữa.
Nhưng rắc rối cần tới, vẫn sẽ tới.
Hết tết ta, không bao lâu sau đó, hắn nghe được vài tin đồn về cuộc thi ảnh mà hắn tham gia vào mùa thu năm ngoái.
Hắn có mạng lưới quan hệ khá rộng, vì thế mà có biết một thành viên trong ban giám khảo, người đó có tiết lộ với hắn rằng có thể hắn sẽ không giành được giải thưởng.

Người quen đó giải thích là có một vài nhân vật đã tham gia vào phần đánh giá tác phẩm, nên người không có hậu trường như hắn, rất có thể sẽ cùng vài thí sinh khác trở thành con tốt hi sinh.
Về vấn đề này, Hàn Tuấn Hi ngược lại khá bình tĩnh.


Nói thật thì chuyện này vốn không có gì lạ, ngành nào, lĩnh vực nào cũng đều như vậy thôi, năng lực không bằng cơ hội, cơ hội thì kém cơ hội làm ăn, khi hai người ngang tài ngang sức được đặt cạnh nhau, ai lại không làm theo và chọn người có thể mang lại "lợi ích"? Đây chính là thực tế, đừng bảo cứ im lặng cần mẫn cày ruộng rồi sẽ có ngày thu hoạch, câu này không còn hợp thời nữa rồi, ngày nay, được khen hay không bằng được khen ăn khách, cho dù có chăm chỉ làm ruộng cả đời, thì vẫn có khi chẳng thu được kết quả nào, không dùng chút thủ đoạn thì thật xin lỗi, ai biết cậu là ai?
Nhún vai và tự nói với bản thân mình, kệ bà nó, Hàn Tuấn Hi chỉ kể chuyện này với Vân Nhất Hạc khi trong lòng hắn thực sự có chút không thăng bằng, nhưng hắn cũng không kể nhiều, càng không bới sâu vào chuyện đó.
Vấn đề này cứ như vậy được đặt xuống, rồi trôi qua, cho đến khi qua một tuần nữa, kết quả của cuộc bình chọn tác phẩm cuối cùng cũng được công bố, trong danh sách người đạt giải có tên hắn, tuy không phải giải đặc biệt, nhưng cũng được xếp vào hạng nhất, đồng hạng với một người khác.
Ngày biết được kết quả, hắn lập tức đến tìm Vân Nhất Hạc.
Sau đó, không biết có nên nói rằng đó là trận cãi vã trong dự liệu hay không.
"Vậy là chuyện này thật sự có liên quan đến cậu?" Hàn Tuấn Hi nhíu chặt mày.
"Đây là giải thưởng anh xứng đáng nhận được." Không phủ nhận bất cứ điều gì, Vân Nhất Hạc thản nhiên thừa nhận bản thân có tham gia tác động vào kết quả, sau khi gọi mấy cú điện thoại.
"...Không, cậu muốn làm cái gì hả? Hả?"
"Đặt anh vào chỗ anh nên ngồi mà thôi." Biết đối phương đang tức giận, nhưng vẫn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, Vân Nhất Hạc ra hiệu cho Hàn Tuấn Hi ngồi xuống, "Anh Tuấn, nói thật thì, em vốn định đẩy anh lên một hạng nữa, nhưng..."
"Cậu đừng có nhưng nhị gì cả." Kiên quyết ngăn cản đối phương tiếp tục nói, cũng không ngồi xuống, Hàn Tuấn Hi bóp chân mày, trên mặt là vẻ tức giận bị đè nén lại, "Cậu không thấy giống như bỏ tiền ra mua giải cho tôi sao? Giống không? Tài năng tôi tới đâu tôi biết rõ! Ảnh của người ta cũng xem hết cả rồi! Người đạt giải đặc biệt đó tôi so không được đâu! Người ta là thiên tài đấy! Người đứng ở hạng nhất hơn tôi tới 20 năm kinh nghiệm! Thủ pháp lẫn cách chọn đề tài cũng hơn xa tôi không biết bao con phố! Người thật sự không đáng nhận giải là hạng hai, hạng ba! Tôi có thể thấy được! Hai người đó rõ ràng có ô dù mới có thể nhận giải..."
"Em biết mà, cho nên em mới thu xếp anh vào hạng nhất." Cảm nhận được sự tức giận của đối phương, nhưng Vân Nhất Hạc vẫn cố tỏ ra chẳng hề gì, nhưng hai bàn tay chạm vào nhau đặt trên bàn, chân bắt chéo khẽ nhếch lên, gót chân run lên vài cái, như muốn giải tỏa nỗi bất an ẩn giấu trong lòng, "Anh cũng đâu thể cùng đồng hạng với mấy kẻ đó, sẽ thấy khó chịu đúng không? Lại nói, làm như vậy cũng không làm mất thể diện hai người kia, hậu trường hai người đó là ai em đều biết, một người trong đó có quen biết với ông nội em."
"Nhưng không mạnh bằng nhà cậu đúng không?" Cười lạnh đầy tàn nhẫn một cái, Hàn Tuấn Hi ngồi xuống ghế với cảm giác bất lực, "Tôi không phải không muốn nể mặt, nhưng cậu như vậy...!thật sự là...!thật sự là...!làm điều thừa đấy!"
Chính câu nói như vậy, vẻ mặt Vân Nhất Hạc vốn vẫn duy trì nụ cười bình thản bỗng trở nên lạnh đi.
Giống như mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, giống như bị bắt ra khỏi một ảo tưởng đẹp đẽ, bị lôi đi diễu hành khắp các đường phố.
Anh lại làm chuyện ngu ngốc, chuyện ngu ngốc ngay cả chính anh cũng không thể chịu đựng được để cố gắng đạt tới sự hoàn hảo.

Anh muốn giúp người đàn ông này có được vị trí mà hắn xứng đáng, nhưng anh lại bỏ quên sự kiêu ngạo và ngoan cố của người này.
Anh sai rồi, giống như lần trước cố ý sắp xếp để hắn đưa Liễu Mai San đến Cloud Pavilion gặp mặt vào thứ sáu, sai hoàn toàn.
Anh giống như một tên ngốc trong tình yêu, hết lòng muốn làm gì đó cho người mình thích, nhưng làm không tới nơi tới chốn, cuối cùng đối phương chẳng những không cảm kích, mà bản thân còn bị trách ngược lại.
Và khi kỳ vọng của mình không có kết quả, lúc trong lòng tự oán giận chính mình, con người thường sẽ đưa ra những lựa chọn còn ngu xuẩn hơn.
"Anh Tuấn, vừa rồi em còn chưa nói hết lời." Rũ mắt xuống, dùng ngón tay chạm vào chiếc nhẫn trên tay, khóe miệng hơi nhếch lên, Vân Nhất Hạc mở miệng, "Điều em muốn nói là với sức ảnh hưởng của em, hoàn toàn có thể để anh nhận được giải đặc biệt, thế nhưng...!Em đã xem tác phẩm của anh do ban tổ chức gửi tới.


Lúc nhận ra người mẫu là ai, liền định sẵn không có chuyện nhận được giải đặc biệt.

Em không hận Liễu Mai San, em rất quý cô bé, nhưng em để ý sự tồn tại của cô ấy, cho dù bây giờ hai người đã chia tay."
Ngay sau khi những lời này được thốt ra, chúng liền trở thành một quả bom hạng nặng, Hàn Tuấn Hi không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào Vân Nhất Hạc một lúc lâu, sau đó đột nhiên đứng lên, giơ tay chỉ vào anh, gật đầu mạnh một cái.
"Cần phải như vậy đúng không...!nếu vậy chắc cậu đây thấy thoải mái rồi ha..."
Nghe những câu chất vấn như vậy, nếu trong lòng Vân Nhất Hạc có thể tỉnh táo lại, hoặc là bộc phát ra cảm xúc đã kìm nén bấy lâu, hoặc giấu nó sâu hơn thì kết quả cũng không đến mức quá tệ.
Nhưng anh lại lựa chọn phương thức cậy mạnh bết bát nhất.
Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh dửng dưng như cũ, anh cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hàn Tuấn Hi.
"Nói qua một chút, em thấy cách làm của mình quá là khôn ngoan, vừa sắp xếp cho anh đạt giải, vừa bảo vệ thể diện hai người kia, cũng không khiến bản thân quá mất thăng bằng, đúng một mũi tên trúng ba đích, em hài lòng với chỉ số thông minh của mình."
Hàn Tuấn Hi suốt một lúc lâu sau đó, vẫn không nói lên lời.
Cuối cùng, hắn đã cố nghiến ra từ kẽ răng những lời cuối cùng ngày hôm đó.
Hắn nói, tôi muốn đạt giải, nằm mơ cũng muốn! Nhưng tôi không muốn cậu sắp xếp cho tôi.

Cậu muốn giữ thể diện cho người có hậu trường, sau đó cho tôi thành người có hậu trường cứng hơn những người đó, thể diện của tôi lại càng không bằng hai người họ.

Cậu muốn thăng bằng trong lòng, vậy thì cứ thăng bằng tiếp đi, tôi sẽ đi tìm một xó im lặng làm một thằng ngu, giám đốc cậu không cần xen vào, không cần bận tâm đâu!
Bỏ lại mấy lời này, hắn quay người, cất bước rồi nghênh ngang bước đi.
Ngày đó, cả hai người cùng trở thành những kẻ ngu ngốc nhất trên đời.
Một người, ngu ngốc đến mức cho ra một kế hoạch tồi tệ, nhưng cứ tưởng mình đã rút thăm trúng thưởng.


Một người, ngu ngốc đến mức mù quáng vì tức giận, rồi lác mắt trước sự giả dối.
Trong lúc Vân Nhất Hạc ngồi lại văn phòng đang âm thầm coi thường bản thân, thì Hàn Tuấn Hi lại ở trong một quán bar bình dân ồn ào, hỗn tạp, đầy khói thuốc, rõ ràng là hắn đã uống đến say mèm, nhưng trong lòng vẫn thấy buồn bực như cũ.
Và nhân vật không rõ có nên xuất hiện nhất hay không lại xuất hiện vào thời điểm không biết là có thể nói là thích hợp nhất hay không.
Một tay chống thái dương, tay còn lại thì lướt tin tức trên điện thoại một cách chán nản, một bóng người mang theo mùi khói thuốc, mùi nước hoa nồng nặc xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp.
Có thể rõ ràng là đã phẫu thuật thẩm mỹ, có thể trang điểm hơi lòe loẹt, có thể ăn mặc hở hang một chút, nhưng đẹp, rất đẹp.
Ánh mắt đưa đẩy, thuốc lá kẹp giữa các món tay, đôi môi đỏ tươi, khe ngực sâu hun hút, người phụ nữ đó nhìn chằm chằm vào Hàn Tuấn Hi, luôn nhìn, sau đó rít một hơi thuốc, cười lên.
"Anh là nhiếp ảnh gia đúng không ạ?" Một giọng nói rất ngọt, vượt qua sự ồn ào của tiếng nhạc, tiếng người, lọt vào tai Hàn Tuấn Hi, "Em biết anh, em còn xem ảnh anh chụp rồi, không dám giấu anh, nhưng em là người hâm mộ cuồng nhiệt của anh đó~"
Nghe thấy những lời có chút bất ngờ này, Hàn Tuấn Hi nhíu mày một cái, hắn muốn giữ vẻ khiêm tốn nói rằng em nhận nhầm người rồi, nhưng hắn không thể mở miệng.
"Em cũng là nhờ một người khác đề cử blog của anh nên mới thấy được các tác phẩm của anh đấy.

Em làm bên thiết kế quảng cáo, nên cũng khá tự tin về gu thẩm mỹ của mình.

Nói thật thì ảnh nào anh đăng lên blog, em đều nhấp chuột phải lưu lại hết." Người phụ nữ không cho hắn thời gian để thở, luôn dùng ánh mắt như bất ngờ gặp được thần tượng trong giới nghệ thuật mà nhìn hắn, cuối cùng đưa tay về phía hắn, "Anh Hàn, em họ Hứa, Hứa Lâm Quân, nếu anh nể mặt mà bắt tay với em, thì chúng ta có thể xem nhau là bạn, em cũng có chút vốn đi khoe với người khác, được không anh?"
Cuối cùng thì Hàn Tuấn Hi cũng không kìm lại được.

Khuôn mặt đó, giọng nói đó, biểu cảm đó, còn có bàn tay đã vươn tới đó...
Hắn bị mê hoặc, cầm lấy bàn tay đó, nắm thật chặt, hắn thậm chí còn không nhận ra rằng lòng bàn tay của mình đau nhói lên bởi những chiếc móng tay màu đỏ sắc nhọn...
Bây giờ mọi chuyện đã đến mức này, nên nói gì đây? Có thể nói gì đây? Phải nói như thế nào đây?
Khi ôm hôn một người phụ nữ xa lạ trong xe, trong lòng Hàn Tuấn Hi đã nghĩ về điều gì?
Còn Vân Nhất Hạc người bị hắn bỏ lại trong phòng làm việc chính mình, lúc này không được tự nhiên, lại cầm di động lên lục tung danh bạ của mình nhưng chẳng thể gọi đi được, đang bận hối hận về lỗi lầm của bản thân, đang chờ đợi tin tức, thì là cái gì?
Tuy nhiên, vào ngày hôm đó, Hứa Lâm Quân đã xông vào tầm mắt của Hàn Tuấn Hi, sau đó xông vào cuộc sống của hắn, trong ba tháng tiếp theo, từng chút ăn mòn vị trí của Vân Nhất Hạc, khiến mùi nước hoa nồng đậm như cánh hồng bung nở bao trùm, che kín đi mùi hương dịu nhẹ như hoa lan vũ nữ của Vân Nhất Hạc.

Ngày thứ ba Hứa Lâm Quân xuất hiện, Vân Nhất Hạc chủ động gọi điện thoại xin lỗi Hàn Tuấn Hi.
Tháng thứ ba Hứa Lâm Quân xuất hiện, Hàn Tuấn Hi gọi điện thoại cho Vân Nhất Hạc, thú nhận sự tồn tại của người phụ nữ này.
Người nói ướt đẫm mồ hôi, mà người nghe lại không rơi nước mắt.

Vân Nhất Hạc chỉ nghĩ ngợi một lát, sau đó hỏi, anh Tuấn, lúc anh lên giường với em, anh có nghĩ tới cô ta không?
Câu trả lời của Hàn Tuấn Hi là một cái lắc đầu dứt khoát.
Hắn vốn định ăn ngay nói thật, bổ sung rằng hắn chưa phát triển đến mức đó với Hứa Lâm Quân, nhưng hắn lại cảm thấy càng giải thích thì càng như muốn giấu diếm, chỉ là nói lời thừa.
Vân Nhất Hạc lại suy nghĩ một chút, sau đó hỏi, anh Tuấn, vậy anh thực lòng thích cô ta sao?
Lần này, câu trả lời của Hàn Tuấn Hi là một cái gật đầu hơi ngập ngừng.
Tuy có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, Vân Nhất Hạc khống chế được sự run rẩy của cổ tay, cúi đầu trầm mặc một lát, rồi ngước mắt lên, đứng dậy đi tới trước mặt Hàn Tuấn Hi.
Anh nhìn người đàn ông cũng đứng dậy, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
"Anh Tuấn, anh không cần tỏ ra khổ sở gì đâu, đây là chuyện tốt mà.

Nếu anh có thể gặp được người anh thực sự thích, thì em mừng cho anh.

Vốn chuyện giữa hai ta cũng không phải mối quan hệ yêu đường gì, em không có quyền quản việc anh tiếp xúc với bao nhiêu phụ nữ cùng một lúc.

Ngay từ đầu, em đã biết rất rõ rằng chúng ta sẽ không bao giờ có kết quả.

Huống chi...những lời như anh không cần phải thấy gánh nặng, hay sẽ ngừng lại khi anh tìm được bạn gái mới đều là do em tự mình nói ra, bây giờ, chính là thời điểm thực hiện."
Không ai biết, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không biết, làm thế nào mà Vân Nhất Hạc có thể nói hết những lời đó bằng giọng điệu bình tĩnh như vậy.
Sau khi dứt lời, anh đáp lại sự bối rối của Hàn Tuấn Hi bằng sự im lặng.

Rồi anh mỉm cười, giơ tay lên vỗ vào cánh tay của người đàn ông giống như một người bạn nghe nói anh em tốt của mình có bến đỗ tốt.
Khi Hàn Tuấn Hi do dự duỗi tay ra, như muốn ôm anh một cái, anh đột nhiên lùi lại nửa bước, chặn hai bàn tay kia lại, lắc đầu cười nhạt nói: "Không cần đâu."
"Cứ sống thoải mái đi." Lại bổ sung một câu, anh quay người bước tới cửa, kéo cửa ra, làm động tác "mời", sau đó, không nói thêm bất kỳ từ nào nữa với đối phương.
Ngay cả Hàn Tuấn Hi, có lẽ trong lòng đáng ra phải cảm thấy nhẹ nhõm thì trong nháy mắt lại lập tức giống bị gông cùm xích lại, đầu khóa ấy thật nặng nề khiến hắn không dám tin vào thực tại, cũng chỉ có hắn mới biết rõ nhưng hắn không muốn thừa nhận, cũng không kể điều đó với bất kỳ ai....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương