Nếu không phải tại tời khắc đặc biệt đáng phun tào này, đúng thật Thành Chích muốn ca ngợi cái giường này một chút, một chiếc giường đẹp chuẩn Âu Mỹ, vừa mềm mại, vừa sang trọng quý phái.
Mặt nệm trải rất tốt, mặt trên có một lớp khăn trải giường lụa bóng loáng, vừa nhìn vào liền cho người ta cảm giác mềm mại nhẹ nhàng.
Nhưng giờ này, tại trên cái giường này, ngồi cạnh một tên đàn ông, phục sức đan chéo đỏ đen, đồ trang trí vàng kim, cổ áo hơi mở rộng, và một dung nhan với biểu tình bình đạm.
Thân hình cao lớn như điêu khắc, tùy ý dựa vào mép giường, phảng chỉ cần ngồi ở đây, không cần P.S, thì nhất cử nhất động của người đàn ông đó đều trở thành những bức ảnh tuyệt đẹp.
—— Ngươi TM chính chính là ảnh bìa di động thì có!
Thành Chích tức giận bất bình.
Cậu cũng đã từng là một soái ca ảnh bìa, lại không thể soái bằng cái tên Khang Trần trình độ không thê rnois tới này, bây giờ lại nhập vào cái thân thể nương pháo như này, đối mặt vớ tên đầy hormone nam tính trước mặt, cậu rất rất muốn dựng ngón giữa lên.
"......!Chích, Thành Chích! Mau qua đi!"
Thành Chích lấy lại tinh thần, mới nghe thấy Đỗ Duệ đang giục cậu, cậu mang tâm tình phức tạp bước qua, cách một bước phái sau lưng, Đỗ Duệ cũng đi theo, bất quá mục tiêu của Đỗ Duệ không phải cậu, Thành Chích hậm hực bẹp miệng.
"Khang tiên sinh, chúng ta thương lượng tư thế một chút được không, lần này tình thế cũng rất tốt, Thành Chích là nam, cho nên ngài cũng đừng ngại tiếp xúc nam nữ gì.

Có thể nói, tôi muốn ngài chụp thân mật hơn bình thường, ngài xem thế nào?"
Đại lão bị gãi đúng chỗ ngứa nhưng vẫn bất động không cảm xúc: "Tùy ý."
Hoàn toàn không được dò hỏi ý kiến - Thành Chích: "......"
......!Mẹ nó mấy người vui là tốt rồi.
Đỗ Duệ vỗ tay mạnh một cái.

"Thật tốt quá, vậy chúng ta bắt đầu đi! Thành Chích, cậu lên giường đi, để tôi nghĩ một chút."
Thành Chích chớp chớp mắt, bò lên giường ở một hướng khác, đương lúc Đỗ Duệ nhìn chằm chằm họ để tưởng tượng ra các tư thế, cậu và Khang Trần đã lâm váo tầm quan sát của mọi người, cả hai đều nằm song song trên giường.
Mắt thấy mình nằm xuống mà đại lão cũng nằm xuống theo lại còn quay mặt một cách quang mình chính đại mà nhìn mình - Thành Chích: "......"
??? Ý gì đây?
Đại lão há miệng thở dốc, thanh âm trầm thấp tiến vào tai của Thành Chích.
"Chân, lạnh không?"
Bởi vì cách đại lão rất gần nên cảm giác não như muốn ngắn lại -Thành Chích: "......!Lạnh."

Đại lão: "Lạnh thì tốt."
Thành Chích: "......"
Excuse me???
Anh bị bệnh tâm thần đúng không!
Thành Chích trừng mắt, đầu chuyển hướng sang bên cạnh, lập tức, cậu và đại đối diện nhau với một khoảng cách gần nhất tính từ trưa đến giờ.
Đối diện với ánh mắt Khang Trần, Thành Chích liền quên mình muốn mắng gì: "......"
Ngọa tào, khí thế của cậu bay đâu mất rồi!
Thiệt tức!
Đại lão: "A."
Thành Chích trăm triệu lần không nghĩ tới mình sẽ bị cười nhạo: "......"
Mẹ nó tạp chí này còn chụp được nữa sao! Chụp cái rắm chứ chụp!
Đột nhiên, Đỗ Duệ đập tay bốp một cái, nói lớn: "Nghĩ ra rồi! Chúng ta bắt đầu đi." Vừa nói xong, anh lại nói với Thành Chích: "Lần này khả năng muốn xin lỗi cậu, Thành Chích, cậu có thể thả lỏng một chút, có thể sẽ không chụp đến mặt cậu."
Nếu không chụp mặt, vậy sự tồn tại của mẫu nữ, thì sẽ trở thành một đạo cụ đúng nghĩa.

Đỗ Duệ lo lắng Thành Chích sẽ vì thế mà thất vọng, nhưng trên thực tế, Thành Chích cũng sớm đoán được tình huống này, hơn nữa, cậu còn ước mình không lộ mặt ra.
Nếu chụp tạp chí chung với Đào Ngữ Vọng, Thành Chích đã cảm nhận được sự ghen tỵ ngập trời của fans, hiện tại lại đổi Đào Ngữ Vọng Khang đại lão ra đường có thể biến thành hiện trường hội xuân này thì —— cậu hận không thể đem mặt giấu đi, thật đó.
Mục đích Thành Chích chụp hình chỉ có một, trừ bỏ có thể kết bạn với những người trong vòng giải trí, thì lý do thực tế nhất vẫn là kiếm tiền, cậu ăn không uống không ở nhà Tào Vĩ cũng hơn nửa năm rồi.
Nếu không nói trời cao thương tình ban cho Thành Chích một người đại diện siêu việt thế, đầu năm nay, nhà nào mà lại có người đại diện vừa săn sóc, vừa bao ăn bao ở chứ.
"Nếu cậu đồng ý, vậy bắt đầu đi, Thành Chích, lên trước đi."
Đang ở trên giường và hiện giờ không còn cái gì để lên được nữa - Thành Chích: "......"
Khang Trần ngồi dậy bên cạnh, anh vỗ vỗ chân mình, bình tĩnh nói: "Lên đây."
Tiểu Chích trợn mắt: "......" WTF???
Cũng không phải Thành Chích chưa từng thấy qua cái này, kiếp trước cậu cũng từng hợp tác vậy với mẫu nữ, muốn chụp ảnh gợi cảm thì không thể tránh khỏi những cảnh như vậy, nhưng trước nay cậu luôn là người đưa đùi cho người ta ngồi, ngồi lên đùi người khác sao? Ha hả, không tồn tại.
"Không cần ngượng ngùng, cậu và Khang tiên sinh đều là nam, biệt nữu cái gì chứ, lên nhanh đi."

Đúng là đều là nam nhưng lại bị tên đàn ông này chặn ở cửa WC để xin số WeChat - Thành Chích: "......"
Mấy ngươi không hiểu, mấy người không hiểu đâu!
Khang Trần hơi rũ mày, tựa trên đầu giường, duỗi hai chân dài ra, vươn tay hướng về Thành Chích.

"Lên."
Chỉ một chữ ngắn ngủi, lại rất có trọng lượng.
Thành Chích có thể cảm nhận được tầm mắt xung quanh tập trung lên mình chỉ biết thở dài một hơi, căn não tự thôi miên mình, này không là gì cả, chỉ là chụp bìa mà thôi, cậu bước hai chân lên, vượt qua thân người của Khang đại lão, sau đó —— không động đậy.
Mẹ nó cậu thiệt không ngồi xuống được!
Tầm mắt Khang Trần gần trong gang tấc, giao hòa với cậu, Thành Chích cảm giác trong đôi mắt kia tràn ngập sự trêu chọc và khiêu khích, phát ra đầy ý vị với Thành Chích, Thành Chích tin tưởng Khang đại lão đang liêu cậu!
Cậu không thể để ý đồ của anh ta thực hiện được! Và cậu cũng không ngồi xuống được!
Chỉ ngắn ngủi trong một khoảnh khắc, trước khi Đỗ Duệ thúc giục, Khang Trần vươn tay, một tay anh đỡ lấy đùi Thành Chích, một tay ôm lấy eo Thành Chích, kéo Thành Chích vào lồng ngực mình.
Trong studio vang lên từng tiếng hét chói tay.
—— Ngọa tào Khang Trần quá soái! Thật man! A! Hâm mộ quá đi!
Bị động tác kéo vào với lực độ rất lớn dẫn đến mọi người đều hét chói tai - Thành Chích: "......"
Đậu má! Đậu má!
Nếu Thành Chích là nữ, thì động tác này mười phần thân mật, cậu dang chân ngồi trên đùi Khang Trần, bởi vì chiều cao chênh lệch, cánh tay Khang Trần có thể vòng lấy Thành Chích ôm vào ngực.
Nếu các cô gái được cơ hội này sẽ thét gào không ngừng.
Vì bị động mà có được cơ hội này - Thành Chích: "......"
Sống không còn gì luyến tiếc! Run rẩy đi!
"Chân, thật sự rất lạnh."
Thành Chích lấy lại tinh thần, tay Khang Trần còn đặt trên đùi cậu, hơn nữa một tay khác cũng sờ lên.

Sờ một chút, lại sờ thêm chút nữa.

Thành Chích: "......!!!"
Không biết nên mẵng người này từ phương diện nào, Thành Chích lộ ra vẻ mặt hung ác, cậu đưa lưng về phía mọi người mà đối mặt gần với Khang Trần, nghiến răng nghiến lợi.
"Anh đừng chiếm tiện nghi tôi!"
Đại lão đạm nhiên nghiêng đầu: "Em chiếm nhiều hơn."
Nói xong, ánh mắt anh hạ xuống, ý bảo động tác ngồi trên đùi mình này của Thành Chích, nhưng cặp tay thon dài kia của anh, vẫn không dời khỏi đùi của Thành Chích.
Bị đại lão nói chiếm tiện nghi mà còn chiếm nhiều - Thành Chích: "......"
Cậu muốn cắn người! Để cậu cắn người đi!
"Được rồi! Xem camera đi!"
Thanh âm của Đỗ Duệ truyền tới, tầm mắt của Khang Trần dời đi, Thành Chích cảm giác anh duỗi tay ôm lấy đầu mình, tiếng chụp của camera vang lên không dứt.
Không biết vì sao lại nghe được tiếng thét chói tay, Thành Chích bị Khang Trần ôm vào ngực, hai người dán chặt nhau, hoàn toàn không biết nguyên do tiếng hét là gì.
Mà bên màn ảnh này, Đỗ Duệ đạt được niềm thỏa mãn thật lớn,trên màn ảnh của anh, tràn ngập mỹ cảm không miêu tả nổi.
Trên giường đối diện, người đàn ông tràn ngập uy nghiêm và dã tính, ôm chặt lấy mỹ nhân trong ngực, khi camera quay đến anh, đột nhiên anh cứ như phát hiện người ta nhìn trộm, ánh mắt xuyên qua màn ảnh, bộ dáng nguy hiểm nhưng lại vô cùng quyến rũ người khác.
Đó là —— sự quyến rũ của nguy hiểm và lãnh khốc.
Khang Trần, thật sự quá ưu tú!
Đỗ Duệ chụp động tác này thật nhiều tấm ảnh, vô cùng lưu luyến, Thành Chích bị ôm đến đau gan, sau mới được giải phóng khỏi.
Bò xuống người Khang Trần với đôi chân run rẩy, nói chuyện với Đỗ Duệ quả thật cứ như tự đâm tim mình.
"Làm ơn! Làm ơn! Tôi muốn mặc quần dài!"
Thanh âm chân thành tha thiết! Thúc giục đến người rơi lệ!
Đỗ Duệ chúp ảnh đến mướt cả mồ hồi, trông thấy trạng thái này của Thành Chích liền bị dọa cho ngơ ngác.

"......OK." Cứ cảm giác nếu giờ từ chối sẽ tâm tình bất an.
Vạn Năng tiên sinh bàng quang hết mọi chuyện từ đầu đến lúc Thành Chích chạy về hậu trường tìm quần dài giờ đi đến bên cạnh Khang Trần, bất đắc dĩ mà nói: "Vừa lòng?"
Đại lão mặt vô biểu tình: "Ừ."
Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng tâm tình lại rất tốt, Vạn Năng tiên sinh cảm giác được cả người Khang đại lão như nở hoa, hoàn toàn khác hẳn với tâm trạng khi biết Thành Chích muốn chụp ảnh cùng Đào Ngữ Vọng.
"Bất quá nói lại, nếu cậu trực tiếp kêu người ta mặc quần thì được rồi, làm lại tốn công vậy chứ."
Đại lão đạm nhiên nói: "Đường đột."
Vừa rồi Vạn Năng tiên sinh còn xem rõ đại lão đang sợ đùi con nhà người ta: "......"
Từ từ, bộ cậu sờ đùi người ta thì sẽ không gọi là đường đột hả!

Không đúng, thật ra cậu muốn nhân cơ hội đi sờ đùi mới đúng!
Mệt cậu còn trưng bộ dáng chính khí! Cầm thú!
Vạn Năng tiên sinh chịu thương tổn về mặt tinh thần, từ chối đi chung đường với người kia.
Mà ở bên kia, Thành Chích rốt cuộc mặc được quần vào —— mẹ nó sống lại rồi!
Chân không lạnh, nhưng cả người vẫn run, chịu nhiều bạo kích từ đại lão Thành Chích bất chấp tất cả, buổi chụp cũng kết thúc nhanh, đương nhiên, thuận lợi đến vậy vẫn nhờ vào năng lực của đại lão, Thành Chích chỉ là một đạo cụ kèm theo mà thôi.
Hết thảy đều diễn ra rất bình thường.
Ước chừng khoảng 7 giờ, tất cả cũng đã kết thúc, chuẩn bị kết thúc công việc.

Thành Chích nhân lúc trước khi đại lão đến nói chuyện với mình, nhanh chóng trốn.

Trước khi chạy cậu có thấy đại lão bị người ta vây lấy, có cơ hội nhìn thấy Khang Trần, nhân viên công tác đều chờ cơ hội xong việc để xúm lại ký tên.
Xem Thành Chích thi triển khinh công phi ảnh cước, Khang đại lão yên lặng câu môi cười, nahnh chóng viết tên mình trên notebook.
Đột nhiên, một đôi tay của nam tiến vào tầm mắt, ngón tay vì kích động mà hơi run nhẹ, ngay cả notebook cũng muốn run theo.
Tầm mắt nâng lên, nga —— là cậu ta.
Hai mắt Đào Ngữ lấp lánh nhìn chằm chằm lấy Khang Trần, thanh âm tràn ngập nhiệt tình: "Xin hãy ký tên cho tôi, tôi sẽ luôn duy trì ngài! Xem ngài là tấm gương cả đời của tôi!"
Đại lão âm thầm phân cao thấp với fans giờ đại lão chỉ cảm thấy sức chiến đấu của người kia chỉ là một cọng bún: "......"
Đào Ngữ Vọng chờ đợi đại lão ký tên nhưng vẫn không thấy người nhúc nhích: "......"
Một hồi lâu sau, đại lão tiếp nhận notebook của Đào Ngữ Vọng, nói nhạt: "Có bạn gái chưa?"
Tuy không rõ nguyên do hỏi vậy nhưng vẫn thấy câu hỏi hợp lý - Đào Ngữ Vọng: "Không có."
"Có người trong lòng chưa?"
"Có."
Đại lão: "Nam hay nữ?"
Đào Ngữ Vọng cẩn thận tìm tòi nhưng vẫn không tìm thấy trọng điểm: "......!Nữ, nữ."
Đại lão ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đào Ngữ Vọng một cái, rốt cuộc cũng ký tên lên notebook của Đào Ngữ Vọng, động tác lưu loát, cảnh đẹp ý vui.
"Xin hãy duy trì."
Được thần tượng nói duy trì nhưng lại không biết duy trì cái gì - Đào Ngữ Vọng: "......" Một lát sau, tiểu sinh Đào Ngữ Vọng đang nổi mi mắt cong cong, âm thầm tự hỏi.
Thần tượng tốt nhất! Thần tượng lợi hại nhất!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương