Đến khi tiệc đóng máy kết thúc đã là đêm khuya rồi, không ít người uống đến ngã trái ngã phải, Sầm Tiếu cũng là một vị trong đó, Đào Ngữ Vọng xung phong nhận việc đưa Sầm Tiếu về, Thành Chích không uống mấy ngụm rượu thì phụ trách trông chừng những người khác.
Đại khái chần chừ ở tiệm cơm hơn mười phút, đa số người cũng về hết rồi, Thành Chích chuẩn bị chào hỏi với đạo diễn một cái rồi về, ấy vậy mà không nghĩ tới hôm nay Diêu Hải vô cùng vui vẻ, uống cái rồi ngã xuống ngủ, ngay cả về khách sạn cũng do người khác nâng đi.
Y theo kế hoạch, sau khi đóng máy, Thành Chích hẳn nên đến nhà Tào Vĩ thông báo một tiếng, trước khi ăn Tào Vĩ cũng bảo Thành Chích đi qua, xem chừng có chuyện muốn nói.

Hơn nửa là vì suy xét cho thân thể của Thành Chích, muốn giữ Thành Chích ở nhà mình mấy ngày.
Việc Thành Chích kế thừa bệnh đau dạ dày của nguyên chủ là một chuyện lớn, với cái nghề diễn viên vốn không có chút quy luật ẩm thực nào thì đóng đúng là vấn đề vô cùng to bự.
Đưa tiễn người khác đi cũng chỉ mất hơn mười phút, Tiền Lộ vẫn luôn bên người chợt bỗng không thấy bóng dáng, để một cô gái đi một mình trong lúc nửa đêm, Thành Chích có chút không yên tâm, cậu đi tìm mấy vòng, cuối cùng cũng trông thấy mép váy màu vàng của em gái Tiền Lộ ở góc hẻm trong tiệm cơm.
"Tiền Lộ, Tiền......"
Thanh âm của Thành Chích bị cậu nuốt ngược vào, bởi vì cậu đã nghe được chút âm thanh vụn vặt trong cái hẻm tối, là một người đàn ông vô cùng kiện toàn, cậu tin tưởng người đứng ở đó không chỉ có mình Tiền Lộ, càng có lý do để tin tưởng người trong đó đang làm một vài chuyện mà bình thường không làm được.
......!Mợ nó đừng gặp nhau với tần suất cao vậy chứ!
Có thể lưu đường sống cho cẩu dộc thân một chút được không!
Thành Chích đối vận khí kỳ diệu này của mình chỉ biết trợn ngược mắt, cậu thật không nghĩ đến ngày thường Hạng Ngạn Quang bình thường luôn lãnh đạm giờ lại phóng khoáng nồng nhiệt thế, Thành Chích bị nhét cẩu lương từ lần này đến lần khác giờ cảm giác mình như vừa nuốt xuống một ngụm huyết lệ của cẩu độc thân, mùi chua lét từ cặp đôi kia phóng tới khiến cậu choáng muốn xỉu.
Tuy rằng âm thầm phun tào, nhưng về mặt hành động lại khiến Thành Chích lựa chọn quay đầu lại, cố tình lúc này lại vang lên tiếng gọi với theo.

"Thành Chích, cậu ở đó làm gì thế?"
Âm lượng của thanh âm này không lớn, nhưng cũng không nhỏ, Thành Chích xác định hai người trong hẻm tối cũng nghe được tiếng gọi này, bởi vì cùng lúc với thanh âm phát ra cũng là lúc tiếng quần áo được kéo lên.

Thành Chích chép chép miệng, gấp rút đi về phía trước dẫn dắt Hầu Quân Mi đi xa một chút.
Người gọi cậu đích thị là vị đại thủ có rất nhiều fans trên internet, tuy rằng cậu bắt gặp được cặp đôi em gái Tiền Lộ và Hạng Ngạn Quang đang yêu đương, thế nhưng theo bản năng lại muốn giấu diếm thay họ, thế nên khi Hầu Quân Mi hỏi chuyện cậu cũng quyết đoán lái sang đề tài khác, mượn cớ đi WC để gọi vị biên kịch này đứng trước cửa chờ mình.
Sau khi Hầu Quân Mi đi rồi, Tiền Lộ rất nhanh chạy về bên người Thành Chích, sắc mặt của cô rất đỏ, đầu rũ xuống thấp, tngay cả tiếng nói cuảng giống tiếng muỗi kêu.

"Anh Thành ......"
Thành Chích có thể hiểu được sự xấu hổ khi một cô gái bị người ta bắt gặp chuyện này, nhìn Tiền Lộ muốn mở miệng, cậu cương quyết đưa ngón trỏ lên giữa miệng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Thời tiết lạnh, chắc em cũng hơi lạnh rồi." Thành Chích cởi áo khoác ra, khoác lên đầu vai của Tiền Lộ, đánh gãy lời Tiền Lộ muốn nói, cũng lộ ra một nụ cười trấn an.

"Vốn dĩ có chút không yên tâm, thế nhưng nếu có người ở cạnh em, anh đi trước nhé."
Thành Chích không đề cập đến chuyện mới khi nãy, chỉ xem như ngẫu nhiên bắt gặp được Tiền Lộ nên nói mấy lời khách sáo không liên quan lắm, Tiền Lộ ngẩng đầu nhìn cậu, một hồi lâu, mới gật gật đầu.
"Cảm ơn anh Thành ......!Anh thật sự......!Là một người tốt."
Thành Chích nhếch miệng cười một chút, rất bình tĩnh chạy chậm rời khỏi, để lại cho Tiền Lộ một cái cái bóng vô cùng tiêu sái.

Nhưng tiêu sái chỉ là cái bóng mà thôi, nội tâm Thành Chích trên thực tế lại vô cùng đau bi.
Gặp được chuyện này thì cậu còn có thể làm gì giờ, cậu cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ!
Có trách chỉ trách Hạng Ngạn Quang bên ngoại thì chính nhân quân tử bên trọng lại là cái loại có sở thích này, chuyện này sao không làm ở phòng ngủ chứ, ở đó tốt mà!

Còn nữa lúc trước bị nói là anh trai lúc sau lại phát cho cái kẻ yêu thầm này một cái thẻ người tốt, mấy người có thể quan tâm chút xíu cảm thụ của nguyên Thành Chích được hơm!.
Thành Chích âm thầm phun tào, thế nhưng lại càng kỳ quái hơn, cậu đóng phim chung với Hạng Ngạn Quang gần hai tháng, còn tưởng rằng cũng hiểu được chút xíu con người tính cách Hạng Ngạn Quang.
Nói thật ra, Thành Chích đúng thật là không đoán được, người vừa đứng ra nói chuyện với cậu là Tiền Lộ mà không phải Hạng Ngạn Quang, vốn dĩ, cậu đã tính toán muốn trêu chọc Hạng Ngạn Quang mấy câu.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Thành Chích lại nhanh nhẹn chạy tới cửa, vì tiệm cơm sắp đóng cửa nên cũng hạ đèn, Hầu Quân Mi đứng một mình yên tính dưới nguồn sáng đó, đôi mắt sau lớp kính đen xa xắm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Xin lỗi xin lỗi, chắc đợi lâu ha." Thành Chích nhếch miệng cười rộ lên, Hầu Quân Mi quay đầu nhìn cậu, tám cái răng của cậu đều lộ hết, đẹp đến level max luôn.

"Cô Hầu tìm tôi có việc à? Làm phiền chờ tôi lâu vậy, lần tới để tôi mời cô ăn cơm coi như là bồi thường nha."
Hầu Quân Mi nói nhạt: "Không cần."
Loại trả lời lạnh đạm này không ngăn nổi nụ cười của Thành Chích, cậu nói tiếp: "Ha ha, cô Hầu hình như cũng rất bận, có chuyện cô cứ giao phó, tôi đạo nghĩa không thể chối từ!"
Mặt Hầu Quân Mi không chút biểu tình, hoàn toàn không có ý định nói tiếp, chờ Thành Chích thu hồi nụ cười trên mặt lại, biến thành bộ dáng hơi nhíu mày do lúng túng, cô mới nói chậm: "Cậu xem qua《 Gió Đêm 》chưa?"
Khác với cái hứng thú của Thành Chích về sự bí ẩn của Hầu Quân Mi, Thành Chích không hiểu biết gì với Hầu Quân Mi cả, duy nchỉ muốn nói, trong mấy tháng quan sát được thì cái cô Hầu Quân Mi này —— thích chụp lén người khác.
Nhưng trừ lần đó ra, thật sự không rõ lắm.
Thành Chích châm chước một chút: "......!A, giống như......!có......"
Ánh mắt của cậu đối diện với Hầu Quân Mi, trong nháy mắt nhảy dựng, "Thực xin lỗi, chưa xem qua."
Thành Chích thật không rõ vì sao cậu có chút sợ cô, tính cách của cậu cho dù ở trước mắt những người không thích nói nhiều cũng có thể nói được một hai, nhưng cái cô Hầu Quân Mi lại ra cảm giác rất khác, khiến cậu không tự chủ được muốn run.


Đương nhiên, lúc này cậu còn không biết, trên thế giới có một loại lực lượng thần bí —— gọi là hủ.
Hầu Quân Mi cũng không để ý câu trả lời, dứt khoát nói: "《 Gió Đêm 》 là một bộ tiểu thuyết, thị trường rất tốt, cũng có thể gọi là IP siêu cấp, dựa theo kế hoạch, quyền điện ảnh của nó đã ra rồi, rất nhanh mà định diễn viên rồi khởi quay.

Quan trọng nhất chính là, nó không phải là phim truyền hình, mà là một bộ điện ảnh, xuất phẩm từ Truyền thông Vạn Nhạc, doanh thu phòng bán vé cũng sẽ không thấp."
Thành Chích nháy mắt một cái, hỏi: "Bộ 《 Gió Đêm 》kia, là cô......"
"Ừ, là tác phẩm của tôi." Hầu Quân Mi trực tiếp trả lời vấn đề của Thành Chích, một chút cũng không có cảm giác xấu hổ khi khen tác phẩm của mình, "Tôi hy vọng cậu có thể xem qua《 Gió Đêm 》, sau đó cho tôi một câu trả lời."
Trong lòng Thành Chích đột nhiên nhảy lên một tí, cậu là một tên lão luyện lăn lộn giới giải trí hơn bảy năm, tự nhiên cũng rất nhanh biết được đây là ý gì.
Vị đại thủ internet cường thế mà ưu tú này, cũng có thể nói là kim bài biên kích tiến gần sát với giới giải trí, đang dâng cho cậu —— một một nhân vật nhỏ hạng F nào đấy một cành ôliu!
Thành Chích tin tưởng thực lực của Hầu Quân Mi, từ khi nhìn thấy kịch bản của 《 Phượng Tê Ngô 》, cậu liền biết trong tương lai Hầu Quân Mi nhất định sẽ không rời mấy lời ngợi khen biên kịch kim bài, cho dù chưa từng xem qua 《 Gió Đêm 》, nhưng Thành Chích cũng có thể đoàn ra thành tích của nó rồi.
"Cảm ơn cô." Thành Chích nói câu cảm ơn tự tận đáy lòng, đứng đắn nói: "Thử vai của《 Gió Đêm 》, tôi nhất định sẽ tham gia."
"Không." Hầu Quân Mi đẩy gọng kính lên, "Tôi không phải gọi cậu đi thử vai, mà là mời cậu diễn một vai.

Tôi hy vọng vai diễn Hồng Diệp, sẽ do cậu diễn."
Một trận kích động phút chốc đâm vào tim của Thành Chích, cậu hơi trợn to mắt, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn nhìn qua vô cùng trịnh trọng.
"Câu trả lời của cậu là?"
Vấn đề này còn cần suy xét gì chứ.
Thành Chích hót sâu một hơi, nói nhanh: "Tôi diễn!"
Hầu Quân Mi lộ ra biểu tình vừa lòng, cô gật đầu với Thành Chích, tư thế như muốn kết thúc cuộc nói chuyện và chuẩn đi.

Mục đích của cô đã đạt tới, nếu cứ đứng trước mặt Thành Chích nhìn cậu ấy mãi, có khả năng cô sẽ không kiềm trụ được mà lộ ra nụ cười si hán mất.
"Cái kia......" Thành Chích gọi Hầu Quân Mi lại, nhịn không được nói: "Tên Hồng Diệp này......!nghe cứ như là vai nữ ấy, ha ha ha......" (Tội thiệt :)))
Câu ha ha của cậu bị chặn cứng bởi câu trả lời của Hầu Quân Mi, bởi vì Hầu Quân Mi đã nhàn nhạt nói: "Ừ, la vai nữ, nữ số 2." Nói cũng không mang theo tí suy nghĩ nào, phảng phất cứ như Thành Chích diễn vai nữ mới là chính đạo.
"Ừm......" Mặt Thành Chích nhăn thành một đống, khí chất nữ thần bị nghiền ép hầu như biến mất hết, "Chẳng lẽ cô......!không suy xét cho tôi diễn một vai nam sao?"
Đôi mắt Hầu Quân Mi không nháy dù chỉ là một chút: "Không có, tôi không muốn miễn cưỡng cậu."
Vốn dĩ bản thân là đàn ông nhưng lại không hiểu vì sao diễn vai nam lại là miễn cưỡng - Thành Chích: "......" Mợ nó mấy người làm ơn cho tui miễn cưỡng một lần di!
Hầu Quân Mi cứ như là có chủ ý từ đầu, Thành Chích có được cơ hội mà thụ sủng nhược kinh giờ chỉ yên lặng đem mấy lời phun tào nén chặt trong cổ họng, cậu trịnh trọng cám ơn Hầu Quân Mi, sau đó đem Hầu Quân Mi đưa lên xe taxi.
Thời gian này xe taxi của thưa thớt dần, Thành Chích ở ven đường đợi hồi lâu mới chờ đến, chiếc xe này đương nhiên phải nhường cho Hầu Quân Mi ngồi, điểm dừng của họ không cùng hướng, không thể ngồi chung một chiếc được.
"Như vậy thì gặp lại sau." Thành Chích vẫy vẫy tay với Hầu Quân Mi, ánh mắt một đột nhiên quét đến một cô gái mặc váy vàng đầy quen thuộc cách đấy không xa đang lên xe, là Tiền Lộ, vẫn một mình như cũ.
Thành Chích không tự giác mà hơi thất thần, cậu nghĩ, này thật sự không phải cái chuyện mà con người nghiêm túc như Hạng Ngạn Quang sẽ làm.
Thật không biết phải do não úng hay không, đợi lúc Hầu Quân Mi đi lên, cậu cúi đầu hỏi một câu: "Cô Hầu, cô có thấy Hạng Ngạn Quang đâu không?"
Hầu Quân Mi nói: "Người mang Diêu đạo về khách sạn không phải Hạng Ngạn Quang sao, cậu ta đi sớm rồi."
Thành Chích mở miệng ra, lại không nhổ ra được chữ nào, cuối cùng cũng đi tiễn Hầu Quân Mi, muốn đứng ven đường tự mình gặm nhấm chuyện này.
Kia không phải Hạng Ngạn Quang, kia không phải Hạng Ngạn Quang......
Một dòng suy nghĩ thông suốt tóa ra trong đầu Thành Chích......!Người nhe cậu nếu đặt ở cổ đại, sớm muộn gì cũng sẽ bị người diệt khẩu.
Thành Chích không cẩn thận biết được một vài thứ không nên biết nên sốt ruột không thôi.
Ở trước mặt Hầu Quân Mi khổ sở chờ một hồi cuối cùng cũng có một chiếc xe taxi tới, Thành Chích rất rộng lượng nhường cho đối phương rồi thở một hơi thật dài, sau đó, cậu rút di động ra —— nhắn tin..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương