Sau Đó Cậu Ta Trở Thành Siêu Sao Giả Gái
-
Chương 1
Tào Vĩ ném đôi dép lê tại cửa nhà, hoang mang rối loạn bước ra khỏi cửa.
Bệnh viện cách chừng một giờ đi xe, vừa hỏi y tá ở sảnh của tầng một xong, Tào Vĩ đã nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu.
Khi nghe được tin đang cấp cứu khiến lòng anh liền nhói lên một cái, tuy rằng Tiền Lộ đã nhắc loáng thoáng lúc gọi điện, thế nhưng anh lại không nghĩ nó nghiêm trọng đến thế này.
Trước cửa phòng cấp cứu đã có người đứng đợi, là một gái tóc dài da trắng, vừa thấy Tào Vĩ, đôi mắt sưng to của cô lại chực trào nước mắt: "Anh Tào, làm sao bây giờ, đều do em hết á.
Ô ô......!đều do anh Thành muốn giúp em ngăn rượu.
Em không biết là dạ dày của anh ấy yếu, đến hết tiệc rượu ảnh mới nói là không khỏe, em vừa quay qua, anh ấy đã hộc máu rồi."
"Lúc đi vào bác sĩ nói thế nào?"
"Có thể là bị xuất huyết dạ dày cấp tính......"
Lời Tiền Lộ nói chỉ có một nửa lọt vào tai anh, đột nhiên Tào Vĩ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, vừa sốt ruột vừa tức giận.
Lẩn quẩn trong showbiz, việc bồi rượu với nhà đầu tư không phải hiếm gì, thế nhưng Tào Vĩ đã sớm nhắc nhở Tiền Lộ là người đầu tư lần này không phải dạng tốt gì rồi, nghệ sĩ dưới tay anh chỉ có Tiền Lộ và Thành Chích, sao anh lại không tranh thủ tài nguyên cho bọn họ được chứ, thế nhưng Tiền Lộ lại cố tình không nghe.
Đương nhiên anh cũng biết rõ tại sao Tiền Lộ lại sốt ruột như thế, trộn lẫn vào cái vòng này, thứ quý nhất của nghệ sĩ nữ chính là gương mặt và tuổi đời, thế nhưng làm người đại diện nhiều năm, chuyện gì mà anh chưa thấy qua chứ, showbiz có nhiều cô gái xinh đẹp trẻ trung lắm, ngặt nỗi cơ hội lại không phải ai cũng nắm được.
"Ô......!anh Tào, anh Thành sẽ không có chuyện gì chứ, em sợ lắm......!Thật nếu có chuyện gì, em phải làm gì bây giờ đây......!Ô ô."
Trong lòng Tào Vĩ rất sốt ruột, thật sự không muốn dạy dỗ Tiền Lộ ngay lúc này, một mặt anh nhìn chằm chằm vào bóng đèn của phòng cấp cứu, một mặt âm thầm cầu nguyện, đừng xảy ra chuyện gì, đừng xảy ra chuyện gì nha......
Anh không chỉ vì chính mình mà càng lo lắng cho Thành Chích, người thanh niên mới hai mươi tuổi này đã ký với anh được ba năm, tuy trước sau không có thành tích gì nổi bật, nhưng cậu làm người xử thế rất phúc hậu, là một cái mầm tốt.
Cửa phòng cấp cứu vừa mở, Tào Vĩ đã đi lại ngay, Tiền Lộ thì theo sát sau.
"Là người nhà của Thành Chích hả?"
"Vâng, vâng! Giờ cậu ấy sao rồi, qua khỏi nguy hiểm chưa ạ?"
Bác sĩ bước ra đầu tiên tháo khẩu trang xuống, mặt mũi nghiêm túc, sau khi thở ra một hơi thật sâu, ông nhìn sơ qua Tào Vĩ và Tiền Lộ, nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin nén bi thương."
Đột nhiên Tiền Lộ quỳ xuống sàn, chân của Tào Vĩ cũng mềm nhũn, sau một lúc lâu anh mới cúi người xuống, khi tỉnh táo lại mới biết tay đã dính chặt lên bả vai của bác sĩ kia.
"Nếu kết quả không sai, thì đi theo y tá kia đi, rồi điền vào giấy báo tử của cậu Thành Chích luôn."
Tào Vĩ ngơ ngác đứng ở tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Bác sĩ và y tá nối tiếp bước ra, sau đó không lâu, Thành Chích cũng được đẩy ra tới, trên người cậu trùm một tấm vải trắng, quả thật Tào Vĩ không thể tin tưởng cậu cứ thế mà ra đi.
Một người thanh niên mới hai mươi tuổi, con đường tương lai mới mở ra thôi mà.
Tào Vĩ cảm giác sống mũi cay cay, Tiền Lộ cũng ngồi dậy, đứng cạnh anh khóc như muốn tắt thở.
Anh liếc nhìn Tiền Lộ một cái, cũng nhịn không được mà rơi lệ.
Không khí lúc này như muốn đọng lại, Tào Vĩ vươn tay bắt lấy một góc vải bố trùm trên đầu Thành Chích, nhẹ nhàng kéo ra.
Gương mặt tuy tái nhợt nhưng lại vô cùng tinh xảo chậm rãi hiện ra.
Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau.
Thanh niên đẹp đẽ bị nói là đã tử vong lộ ra gương mặt xấu hổ, cậu chớp mắt hai cái, chần chờ nói: "......!Mấy người có thể......!cứu giúp tôi một chút được không?" :))))
Thành Chích được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, qua nửa ngày sau, cậu lại được chuyển về phòng bệnh bình thường, thần sắc của vị bác sĩ lúc nãy xem mặt cậu hệt như lúc Columbus phát hiện ra vùng đất mới.
Mà lúc này "cái cậu vùng đất mới" kia cũng vô cùng khiếp sợ mà nhìn......!đôi tay của chính mình.
Đôi tay vô cùng hoàn mỹ, da thịt non mịn, khớp xương rõ ràng, thon dài như thế, đẹp đẽ như thế.
Thế nhưng vấn đề ở đây là......!đây không là tay cậu nha.
Thành Chích nhìn chằm chằm vào cánh tay cũng trắng bóc y thế, sau khi xác nhận cánh tay tinh tế nhỏ nhắn hơn một vòng so với mấy cậu thanh niên cùng tuổi này không phải của mình xong, rốt cuộc mới hiểu rõ hiện thực.
Thì ra cậu đã chết thật.
Khi tỉnh lại ở bệnh viện, nghe thấy người ta gọi cậu là Thành Chích, cậu cứ nghĩ rằng lúc đưa vào bệnh viện cậu vẫn còn sống, thế nhưng tên thì giống cũ, người lại không phải.
Cậu sống lại, hơn nữa còn đổi một cỗ thân thể khác.
Nguyên bản Thành Chích là một diễn viên, mười tám tuổi xuất đạo đến nay đã được bảy năm rồi.
Trong vòng bảy năm, cậu thành công bước vào sao hạng A, cho dù là đóng phim truyền hình, điện ảnh hay chụp quảng cáo đều rất tốt, từ phái thần tượng chuyển sang phái diễn viên thực lực, thế nên cậu cũng nhận hầu hết mấy giải thưởng kia, trước khi bị dẫm chết, cậu thậm chí còn được liệt vào danh sách ứng cử viên ngôi ảnh đế, tương lai sắp sửa trở thành một diễn viên gạo cội hào hùng.
Thầy của cậu cũng từng nói cậu là diễn viên có thiên phú tốt nhất từng tốt nghiệp tại Học Viện Điện Ảnh, sự thật chứng minh cũng đúng như thế.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, tiểu sinh Thành Chích thuộc nhóm thực lực có kỹ thuật diễn trứ danh lại trộm đến buổi biểu diễn của nữ thần, hơn nữa còn bị chết trong cuộc dẫm đạp trong đó.
Nếu còn có thể xem đến tiêu đề sau khi cái chết của cậu được công bố, chắc chắn đó sẽ trở thành một cuộc chiến tinh phong huyết vũ.
Thành Chích nhận mệnh cúi đầu, đánh giá thân thể mới của mình lần hai, không phải di cậu ghét bỏ, nhưng thân thể này thiệt đúng là bé gầy, chỉ là ngồi cũng biết được không cao bằng lúc trước.
Cúi đầu cởi đồng phục bệnh nhân của mình ra, tức khắc Thành Chích nhịn không được mà tru tréo trong câm lặng.
Cơ bụng, chân dài của người ta......!biến mất cmn tiêu rồi.
Cửa bị đẩy từ bên ngoài vào, một người trung niên thân hình cao to đi đến, trên người anh còn mặc áo ngủ, cằm còn mọc râu lún phún.
Thành Chích đã gặp qua người này, lúc lần đầu tiên mở mắt ra nhìn, đối phương đã bị cậu dọa phải lui về sau hai bước.
Anh ta đứng ở mép giường, hỏi: "Còn khó chịu không? Tiền Lộ thấy em không có chuyện gì mới thoát lực, anh vừa gọi người đưa em ấy về nhà, chuyện thì sau này nói tiếp.
Bây giờ em cảm thấy sao rồi?"
Thành Chích không nhận biết Tào Vĩ, cũng không nhận biết Tiền Lộ trong miệng anh là ai, nghĩ nghĩ một hồi cũng không được, dứt khoát hỏi: "Anh à, có gương không?"
Tào Vĩ vô cùng khó hiểu mà móc di động ra, mở camera chuyển sang chế độ tự chụp đưa cho Thành Chích, Thành Chích nhận điện thoại rồi liếc mắt qua một chút, sau đó vội vã trả về ngay.
Ngay lúc đó Thành Chích lộ ra thần sắc khó xử chưa từng có, cậu quay đầu lại nói với Tào Vĩ: "Anh có từng hoài nghi là em không có JJ lần nào chưa?"
Tào Vĩ: "......???"
Đối với Thành Chích mà nói, đây chính là cảm nhận chính xác nhất của cậu lúc này, giây phút vừa thấy mặt mình, cậu thậm chí còn co duỗi chân để xác định lại giới tính của bản thân.
Xác thật cậu vẫn là đàn ông, nhưng gương mặt này......!Thật lòng mà nói, này đây tuyệt đối là gương mặt xinh đẹp nhất trên điểm 8 mà Thành Chích từng gặp qua đối với ......!nữ nghệ sĩ.
Người trong camera có làn da trắng nõn, thần sắc mang theo vài phần bệnh yếu, thế nhưng vài phần bệnh yếu này lại khiến người đó càng trở nên điềm đạm đáng yêu.
Vô luận là gương mặt đường mày, hay là cái mũi cao đẹp này, không chút nào nhìn ra được là của một nam thanh niên cả.
Một người đàn ông lại có gương mặt này......!quả thực Thành Chích khó chịu muốn khóc, nhưng người đang muốn khóc giống Thành Chích còn có Tào Vĩ đang hỗn độn bên cạnh, vốn anh có chút chuyện muốn nói, nhanh Thành Chích vừa hỏi đầu óc anh liền trống rỗng, anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Không cần lo viện phí, công ty mặc kệ thì còn có anh, em yên tâm ở đây vài ngày, chút nữa anh sẽ mang vài thứ đến cho em."
Nói xong anh nhìn Thành Chích, tâm trang nhất thời có chút quái dị, trước khi Thành Chích trợn mắt đã bắt đầu cảm thấy cậu có chút không giống trước, anh không biết hình dung thế nào, thử nói: "Tiểu Chích?"
Thành Chích phản xạ có điều kiện "Vâng" một tiếng, lúc này Tào Vĩ mới thả tâm xuống, ngay sau đó anh liền cảnh tỉnh mình dù gì cũng là người hơn ba mươi rồi, thế mà lại suy đoán mấy cái chuyện viễn vòn chỉ xuất hiện trên phim truyền hình như thế này.
"Anh đi trước, chuyện lần này anh sẽ nghĩ cách, em xảy ra chuyện lớn như vậy, bên đầu tư nhất định sẽ phải cho ra câu trả lời thích đáng."
Tào Vĩ bước ra cửa, một lát sau thanh âm của Thành Chích mới truyền tới.
"Cảm ơn anh."
Tào Vĩ sửng sốt, cảm giác quái dị trong lòng tiêu tan hơn phân nửa, tuy rằng biểu hiện có chút kỳ quái, nhưng xác thật vẫn là Thành Chích, anh đúng là nghĩ nhiều mà.
Tiễn Tào Vĩ đi, Thành Chích mất một hồi mới bình tĩnh lại, cậu còn chưa dám nằm xuống giường, lúc ăn cũng đã gọi y tá mang quần áo đến, may mắn bên trong còn mang theo một chiếc điện thoại và chứng minh thư, lúc này Thành Chích đã có thể giải thoát ra khỏi trạng thái mờ mịt.
Trên chứng minh thư có viết hai chữ Thành Chích, mặt mũi và ngày sinh lại không giống cậu lúc trước, không biết nơi này có cùng thời gian giống lúc trước kia không, nếu đúng vậy thì, cậu lại trẻ đi mấy tuổi so với lúc trước.
Mang theo tâm tình phức tạp nhìn hết chứng minh thư xong, Thành Chích mới cầm lấy di động, không biết vì sao di động lại tắt máy.
Không lâu sau khi khởi động, từng đợt thanh âm nhắc nhở vang lên.
Thành Chích chậc lưỡi, thế mà có đến mười mấy cuộc gọi, cơ mà không có tên của số điện thoại nên không biết là ai gọi đến.
Thành Chích lại lật danh bạ và album ra, người liên hệ trên WeChat và QQ tuy cũng không nhiều lắm, nhưng xem danh bạ cũng biết nguyên chủ cũng là người trong showbiz.
Người đại diện - anh Tào hình như là người đàn ông vừa mới rời đi, đến lúc này Thành Chích mới biết được tên của anh ta là Tào Vĩ.
Đợi nửa ngày, Thành Chích mới sắp xếp lại đống tin tức mới vừa mò ra, rốt cuộc cũng hiểu rõ đại khái tình huống trước mặt mình: Một tiểu nương pháo* tuy xâm nhập showbiz 3 năm nhưng vẫn mờ nhạt.
Thành tích tốt nhất của cậu ta là hai cái quảng cáo về di động, hơn nữa đó chỉ là một vai phụ lóe qua mà thôi.
Lần đầu tiên Thành Chích được trải nghiệm sự khó khăn khi xuất đạo trong showbiz.
(* chỉ mấy cậu trai có gương mặt giống nữ)
Cậu chậc lưỡi nửa ngày, đột nhiên, di động vang lên, Thành Chích liếc mắt một cái, đúng là dãy số gọi nhỡ mấy chục cuộc lúc nãy.
Không thèm nghĩ nhiều, cậu nhấn vào phần nghe, trong điện thoại truyền đến thanh âm có chút hỗn loạn, hình như đối phương không nghĩ có người sẽ tiếp cuộc gọi này, nên còn đang nói chuyện với người khác, phải hai ba giây sau khi nối máy, bên kia mới truyền đến một giọng nữ đầy bén nhọn.
"Ai u, mày cũng biết tiếp điện thoại sao, thật đúng là tiền đồ nha, làm minh tinh rồi thì không thèm nhận điện thoại đúng không!" Thanh âm này không chỉ có bén nhọn, hơn nữa cách nói còn rất thô bỉ, ngữ khí vẫn than trách oán nghiệt như cũ, vừa đôi ba câu đã bắt đầu chửi bậy.
Cả nửa ngày Thành Chích cũng không rõ mục đích của cuộc gọi này là gì, cậu chặn lấy mấy lời chửi bậy của người phụ nữ kia, hỏi: "Thật xấu hổ, bà là ai thế?"
Người đối diện tạm dừng giây lát, sau đó phản công mãnh liệt: "Được lắm cái thằng nhãi ranh mày, tao nói rồi đúng thật trong lòng mày không có cái nhà này mà, cũng không có người mẹ này mà, không nói đến chặt đứt liên lạc, bây giờ ngay cả người cũng không muốn nhận ha.
Tao đã sớm nhìn ra mày không phải thứ tốt gì mà, được lắm, xứng đáng mày tám kiếp cũng không thành danh, xứng đáng nhà mày......"
Thành Chích bị một chuổi chửi bậy của người đàn bà đanh đá này chọc cười, cậu xoa xoa mi, nói đầy ý cười: "Bà là mẹ tôi sao? Được nha, vừa lúc tôi có việc cần tìm mẹ, tôi đang nằm viện đây nè, mẹ có tiền không thế? Có tiền thì tiếp tế tôi một chút......"
Bên kia cụp một cái tắt di động, thanh âm tút tút truyền đến, không biết vì sao Thành Chích lại có cảm giác thoải mái vô cùng.
Chính bản thân cậu cũng không có cha mẹ, sau khi sinh ra luôn ở cô nhi viện, lúc phấn đấu vào showbiz cũng luôn đơn độc, cho nên khi sống lại ở đây, đến lúc này cũng không có cảm giác gì.
So với việc lưu luyến nhân sinh kiếp trước, bây giờ cậu càng tò mò về cuộc sống kiếp này hơn.
Muốn nói điều gì luyến tiếc nhất, phỏng chừng đó là nữ thần thần tượng cùng với đôi chân dài của mình.
Cậu đặt điện thoại qua một bên, lập tức vứt cái chuyện mình vừa cắt đứt cuộc gọi của cạ người tự xưng là mẹ sau đầu, đối với một người mẹ mở miệng ra chửi con mình là thằng nhãi ranh này nọ, khó trách nguyên chủ không lưu số của người này vào trong danh bạ, nếu nguyên chủ đều mặc kệ, thì cậu càng không thèm quan tâm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook