Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng
-
Chương 11: Khi cô đơn ngươi nhớ đến ai
Hôm nay Lâm đại ca vẫn chưa tới.
Tiểu Đường chán muốn chết ngồi ì trong căn phòng mát xa nho nhỏ của mình, vì không có khách nên thời gian dường như dài đến bất thường, những con gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, lay động chiếc chuông gió treo nơi cuối rèm, phát ra thanh âm leng keng dễ nghe, bên tai vo ve tiếng ruồi bọ bay qua bay lại, sau đó vút một tiếng, tiếp theo là âm thanh ong ong giãy giụa, Tiểu Đường không cần nhìn cũng biết nó nhất định đã hi sinh oanh liệt . Tiểu Bạch và Tiểu Bụi là hai con mèo nhỏ vô cùng siêng năng, có chúng nó trong phòng thì vợt bắt ruồi hay thuốc xịt muỗi gì đó đều phải cuốn gói ra đi. Lại ngồi yên suy nghĩ trong chốc lát, nghe Tiểu Bụi và Tiểu Bạch đập xuống con ruồi thứ ba, Tiểu Đường vươn tay tìm chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, ấn cái nút nho nhỏ ở đỉnh.
Hiện tại là 2:25 phút chiều theo giờ Bắc Kinh. Đồng hồ báo thức nói.
Hôm nay là cuối tuần rồi, nếu theo bình thường Lâm đại ca đã sớm đến đây. Tiểu Đường nghiêng đầu hướng về phía cánh cửa, đột nhiên thấy có điểm tịch mịch. Lâm Tẩm chiều nào sau giờ làm và cuối tuần đều đến phòng mát xa của Tiểu Đường ngồi chơi, nam thiên địa bắc cùng cậu nói chuyện phiếm, sau đó lại tới quán bar tiêu pha hết cả buổi tối, tuy không ai giao ước như thế, nhưng lâu ngày đã trở thành thói quen.
Lâm Tẩm dường như đã ba ngày liên tục không có xuất hiện, theo như trong ấn tượng của Tiểu Đường thì đây là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy, trước kia cho dù phải đi công tác, Lâm Tẩm trước tiên cũng sẽ gọi điện nói cho cậu một tiếng, còn như bây giờ bặt vô âm tín là chưa từng xảy ra.
Nhóm A Kiệt ca nhìn qua thực bình tĩnh, dường như chẳng ai bị tổn hại gì, gần đây thiên hạ thái bình, có lẽ sẽ không lại gặp thiên tai, vậy người kia rốt cuộc là đi nơi nào rồi? Tiểu Đường nghĩ.
Nếu quan tâm thì gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm là xong, nhưng mà bên kia bắt máy thì chính mình lại không biết nên nói cái gì? Suốt ngày chạy đi hỏi han hành tung của người ta dường như không lễ phép lắm, nói là ân cần hỏi han thì tựa hồ đang làm ra vẻ. Gọi hay không gọi? Gọi hay không gọi đây …
Tiểu Đường tâm tư rối bời, cục bông trang trí treo trên điện thoại bị cậu xoắn tới xoắn lui cũng rối thành một nùi.
Kì thật Tiểu Đường cũng không hiểu chính mình là đang rối rắm chuyện gì. Còn nhớ rõ năm đó trong đội cảnh sát, có một ngày Đại Lưu chưa đi làm, chính mình lập tức gọi điện cho hắn, há mồm liền hỏi ‘Cậu hôm nay chết ở cái xó nào vậy!’, thật tự nhiên thật dễ dãi a! Nhưng hôm nay tại sao lại không thuận lợi được như vậy a?
Đột nhiên, một đoạn âm thanh du dương của mộc phong cầm vang lên.
Điện thoại, điện thoại reo! Tiểu Đường vội sờ soạng ấn nút nghe.
“Alô?” Trong thanh âm Tiểu Đường vô thức tràn ngập cảm giác chờ mong.
“Xin chào, tôi là công ty bảo hiểm XXX…” Bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào.
“Xin chào, tôi là công ty bảo hiểm Thái Bình Dương đây.” Tiểu Đường lạnh giọng nói.
“A! Thực xin lỗi, đã quấy rầy.” Bên kia im lặng xấu hổ vô cùng, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Tiểu Đường bĩu môi, tiếp tục xoay xoay cục bông. Nếu là bình thường cậu hẳn rất vui vẻ cùng mấy nhân viên tiếp thị này đối đáp qua lại vài câu giết thời gian. Bất quá hôm nay là ngoại lệ, nguyên nhân a ~ tâm tình lão tử khó chịu! Về phần vì sao cảm thấy khó chịu, Tiểu Đường cậu vẫn chưa kịp cẩn thận suy xét qua a.
“Tiểu Cẩu, đi! Chúng ta ra ngoài tản bộ đi.” Lại ngồi thêm một chút, Tiểu Đường quyết định ra ngoài dạo dạo.
Nghe vậy, Tiểu Cẩu vốn đang phe phẩy đuôi nằm rạp dưới đất lập tức bật dậy, vô cùng hào hứng đem vòng cổ nhét vào tay cậu chủ.
Tiểu Đường cài chốt vòng cổ cho Tiểu Cẩu, đem tấm bảng tạm dừng buôn bán treo trên cửa xong liền dẫn Tiểu Cẩu ra ngoài, hai con mèo nhỏ cũng lững thững theo sau.
“Tiểu Đường a, hôm nay bạn cậu không có tới sao?” Trong vườn hoa nhỏ ở đầu hẻm, một ông lão hỏi.
Tiểu Đường mỗi ngày đều đi tản bộ, cùng mấy người già trong chỗ này thực thân thiết, mà mấy vị lão nhân gia đều biết, cậu trai trẻ đây cuối tuần sẽ không đến công viên dẫn chó đi dạo, bởi vì bạn của cậu bình thường cuối tuần đều tới chơi với cậu cả ngày, cho nên hôm nay gặp được Tiểu Đường liền cảm thấy thật ngoài dự kiến.
“Nga, người đó hôm nay chưa tới” Tiểu Đường trả lời, một lão nhân chọn chỗ trống cạnh cậu ngồi xuống.
“Là bạn gái sao, xem Tiểu Đường của chúng ta buồn đến ỉu xìu luôn rồi kìa.” Một bà lão cười cười nói.
“Không phải, người bạn đó là nam, bộ dáng chỉnh tề, giống như ngôi sao vậy đó, lái một chiếc xe rất lớn có rèm che, đối với Tiểu Đường tốt như đối với em ruột.” Không đợi Tiểu Đường trả lời, ông lão bên cạnh đã vội nói trước.
Ông lão họ Trần này là khách quen của Tiểu Đường, từng gặp qua Lâm Tẩm vài lần.
Lời lão nhân nói ra chẳng mang theo ý gì, vậy mà đi vào lỗ tai Tiểu Đường không biết vì sao lại khiến cậu có điểm ngượng ngùng, đồng thời nghe người khác khen Lâm đại ca của mình như thế, liền có chút đắc ý.
Tiểu Đường ngồi cùng các cụ ông cụ bà hàn huyên chốc lát, liền dắt Tiểu Cẩu trở về. Về đến nhà, vừa mới vén rèm lên liền ngửi được thoang thoảng mùi nước hoa quen thuộc.
“Lâm đại ca!” Tiểu Đường cao hứng hướng trong phòng gọi một tiếng.
“Tiểu Đường, là tôi!”
“Nga, Đại Lưu, là cậu a.” Giọng điệu Tiểu Đường trực tiếp rớt xuống 8 quãng.
“Aizz aizz, thái độ của cậu xoay trở cũng quá nhanh đi! Tôi thế này cũng đâu đến nỗi không đáng được gặp đâu a!” Đại Lưu ồn ào.
“Đại Lưu, cậu không lo làm tốt phiên trực bảo vệ an toàn cho cuộc sống và tài sản của quần chúng nhân dân mà chạy tới chỗ tôi làm gì!” Tiểu Đường bày ra khí thế năm đó của đội trưởng nhà mình.
“Thời tiết quỉ quái này nóng quá đi, vừa lúc tuần tra đến chỗ này của cậu, liền đi vào nghỉ ngơi một chút.” Đại Lưu chột dạ cười hắc hắc.
Tiểu Đường hừ một tiếng, không hề giấu giếm sự xem thường.
“Aizz, mà tớ hỏi trên người cậu xịt cái gì vậy a?” Tiểu Đường vẻ mặt khó chịu chun chun cái mũi. Vừa nãy chính là vì mùi hương này mà cậu mới lầm, đây là mùi nước hoa dành cho nam mà Lâm Tẩm quen dùng, Tiểu Đường biết nó tên là DUNE.
“Nước hoa a! Là Phương Phương mua cho tôi đó, cô ấy nói mùi hương này nho nhã lại tinh tế. Thế nào, dễ ngửi phải không?” Đại Lưu đắc ý nói, nói xong còn đem quần áo kéo ra phẩy phẩy .
Nho nhã? Tinh tế? Đại Lưu? Tiểu Đường o(╯□╰)o
“Đại Lưu, thỉ xác lang đái hoa, đả nhất hiết hậu ngữ*”
*thỉ xác lang đái hoa, đả nhất hiết hậu ngữ: bọ hung cài hoa, thỉnh người đoán nửa câu nói bỏ lửng. Đại ý là “Tôi nói này, cậu đúng là bọ hung hôi hám suốt ngày lăn phân mà bày đặt cắm hoa lên đầu, nói thế cậu muốn hiểu sao thì hiểu.” Nhiều người cũng hiểu câu trên theo nghĩa xấu mà đua đòi trang điểm.
“A, tiểu tử thối, thật là tổn thương người ta nha! Tôi vậy đó thì sao, nhóm tiểu bạch kiểm cũng thích trang điểm, vậy đám lão đại ta đây cũng phải có mùa xuân chứ!” Đại Lưu nói xong liền một phen bắt được Tiểu Đường ôm ghì trong lòng ngực, “Hảo hảo mà ngửi đi, có phải đặc biệt có phong thái nam nhân không!”
Đại Lưu dưới cái nóng ba mươi độ chạy cả ngày ở bên ngoài, một thân mồ hôi chua lét còn hòa với mùi nước hoa, hương vị độc đáo này thật khiến người ta không thể khen nổi. Tiểu Đường bị hắn siết vào trong ngực ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đợi đến khi Đại Lưu buông tha cậu, Tiểu Đường đã vật ra trên giường mát xa mà thở hổn hển một trận.
“Ngoan ngoãn trở về chỗ cũ đi, ca ca đi tuần đây!” Đại Lưu thấy trò trả đũa của mình thành công thì vui vẻ hả hê vỗ vỗ vai Tiểu Đường, đi tới máy uống nước rót một li đầy uống cạn, vừa ngâm nga một bản tình ca cũ rích vừa rời đi.
Tiểu Đường rút một tờ khăn giấy hung hăng xì xì nước mũi. Lưu mập, cậu chờ đó, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Đại Lưu đi rồi, căn phòng nhỏ lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu, Tiểu Đường chà chà cái mũi đáng thương, lại nghĩ đến Lâm Tẩm. Lâm Tẩm chỉ dùng một loại nước hoa này, mùi hương thanh nhã ấy đã trở thành đặc trưng của hắn, Tiểu Đường còn nhớ rõ cảm giác lần đó khi Lâm Tẩm tìm thấy cậu bị mất tích mà một phen ôm chặt lấy cậu, ngửi được mùi hương thản nhiên đạm nhạt trên người hắn, tất cả bàng hoàng cùng lo sợ tích tụ trong ngày đều tiêu thất. Cùng một mùi đó, ở trên người Lâm Tẩm giống như tự nhiên mà có, làm người khác cảm thấy an tâm lại thoải mái, đến lúc dời sang người Đại Lưu —— Tiểu Đường nhớ tới trải nghiệm khủng bố vừa mới nếm qua, chỉ hận không thể lập tức xóa sạch càng nhanh càng tốt!
“A Kiệt ca, tại sao mấy ngày nay đều không thấy Lâm đại ca a?” Lúc ăn cơm chiều, Tiểu Đường làm bộ lơ đãng hỏi.
“Anh cũng không biết, cậu ấy không nói với anh.” A Kiệt lắc lắc đầu, “có thể đang lúc đẩy mạnh phát triển, cậu ấy đôi khi cũng rất vội, loại chuyện như liên tục mấy ngày mấy đêm không ra khỏi văn phòng không phải chưa từng có.”
“Công việc của Lâm đại ca bận rộn như vậy a!” Tiểu Đường lần đầu tiên được nghe như thế, bởi vì bộ dáng Lâm Tẩm thoạt nhìn luôn thực nhàn nhã, bất quá so với hình tượng mấy anh chàng giám đốc trong cảm nhận của Tiểu Đường thì dường như khá phù hợp, trong TV đều không phải diễn như thế sao, đám người giám đốc ấy luôn quanh năm nghỉ phép chơi với MM, chỉ cần không có biến động tài chính hay biến cố gia đình thì tiền của bọn họ nhiều như nước trong hệ thống cấp nước vậy, chỉ cần vặn chốt một cái là đổ ra ào ào.
*MM: hình như là để chỉ mấy em bạn gái bồ nhí gì gì đó
“Lâm đại ca của cậu cũng là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, khi mới bắt đầu có lúc mệt đến phải nằm viện là chuyện như cơm bữa. Hiện tại tốt hơn nhiều rồi, sự nghiệp đi vào quĩ đạo thì không còn phải đích thân làm hết mọi thứ, nhưng nếu gặp khách hàng lớn, mối làm ăn quan trọng thì vẫn bận rộn vô cùng.” A Kiệt nói.
Tiểu Đường gật gật đầu, Lâm gian thương trong cảm nhận của cậu vèo một cái hình tượng liền cao thêm một bậc.
“Sao vậy, nhớ Lâm đại ca của cậu à?” A Kiệt trêu chọc hỏi.
“Không có, chỉ là vài ngày rồi không có gặp qua anh ấy, hỏi một chút.” Tiểu Đường cúi đầu lùa lùa cơm.
“Đừng chỉ ăn cơm trắng.” A Kiệt gắp một đũa đồ ăn đặt vào bát của Tiểu Đường.
Tối nay, Tiểu Đường lại nằm mơ.
Thực là một giấc mộng mờ mịt mà dai dẳng, trong mộng, Tiểu Đường một mình ngồi trong phòng, cậu cũng không biết mình ngồi đây làm gì, tựa hồ phải đợi ai đó, nhưng mà mãi không có người đến, bốn phía sương mù dày đặc, cậu muốn chạy ra ngoài nhưng tìm không thấy phương hướng, suốt một đêm sương mù ấy vẫn không tản đi, Tiểu Đường chỉ có thể tịch mịch ngồi ở chỗ kia chờ đợi.
Ngày hôm sau là chủ nhật, quán bar vô cùng bận rộn, Tiểu Đường rõ ràng giữa trưa liền đóng quán nghỉ việc sang quán bar phụ giúp A Kiệt, chỗ này xem ra náo nhiệt hơn, như vậy chính mình sẽ không lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Lâm đại ca anh rốt cuộc đang ở đâu a? Tiểu Đường một bên vừa suy nghĩ một bên vừa đập khối nước đá, đá mà quán bar dùng đều là mua ở ngoài về, từng túi to từng túi to, trước khi dùng phải đập vỡ ra thành mảnh nhỏ rồi mới cất vào trong thùng băng, Tiểu Đường đập xong một khối liền đưa lên miệng nếm thử, cục đá ngậm trong miệng trơn trơn lưu lại hơi lạnh, đáng tiếc chẳng có hương vị gì, không ngon bằng đường phèn lần trước Lâm đại ca làm cho cậu ăn, bảy tám loại hoa quả băm trộn với đường phèn nấu thành nước đường xong bỏ vào tủ lạnh đông thành từng khối băng nhỏ, băng ngọt vị lại chua chua, thật sự là thánh phẩm tiêu nhiệt a! Tiểu Đường nghĩ nghĩ nhịn không được hút hút chút nước miếng vô ý chảy ra khỏi miệng.
Cứ như vậy, Tiểu Đường nhớ Lâm Tẩm, nhớ đồ ăn hắn làm, nhớ cả những thứ kì văn dị sử hắn kể mình nghe. Lại thêm một tuần thong thả trôi qua dưới tốc độ như ốc sên bò cột điện, tại cuối tuần này, Tiểu Đường nhịn không được gọi điện cho Lâm Tẩm, đáng tiếc phải chuyển sang hộp thư thoại, Tiểu Đường trong đó để lại tám chữ và mười lăm giây im lặng trống rỗng.
Lâm Tẩm vào chạng vạng ngày chủ nhật thì trở về. Lúc bọn người A Kiệt đã chuẩn bị đóng của tiệm thì Lâm Tẩm mới thong thả thản nhiên đẩy cửa quán ra, đi cùng còn có Đồng Diêu, nghe được giọng nói sang sảng của Đồng Diêu, Tiểu Đường mới giật mình phát giác, người này cũng mất tích gần hai tuần a …
Nguyên lai, Đồng Diêu báo danh tham gia một trận đấu ô tô sức bền ở Tân Cương, nhưng mà hắn thiếu mất một người hướng dẫn, tìm đến Lâm Tẩm, Lâm đại gian thương tuy rằng vô cùng xấu tính, thế nhưng đối với thứ vận động vừa tốn tiền vừa khác thường này ngược lại có vẻ khá là ưu ái, cho nên nghe thấy lời mời của Đồng Diêu thì không tốn nhiều công suy nghĩ liền đồng ý, bất quá đua ô tô dã ngoại thi sức bền vẫn có một phần tính chất phiêu lưu, vì không muốn cho mọi người lo lắng, hai người ngay cả từ biệt cũng không thèm từ biệt liền chơi trò mất tích.
A Kiệt đóng cửa tiệm, vài người vây quanh Lâm Tẩm cùng Đồng Diêu thất chủy bát thiệt* mà hỏi hai người họ về mấy chuyện quanh trận đấu, Đồng Diêu kể lại chiến tích quang huy của mình hăng hái như đang vẩy máu gà, mà mấy tiểu tử kia cũng nghe hào hứng đến như đang uống máu gà, yêu thích ngưỡng mộ đến mức liên tục trầm trồ không ngớt.
*thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý là nói chuyện rôm rả không ngừng
“Tiểu Đường, mấy ngày rồi không gặp, có nhớ tôi không a?” Đồng Diêu thừa dịp uống nước nghỉ xả hơi lấy lại công phu mà hỏi Tiểu Đường đang lặng lặng ngồi ở một bên.
“Rất nhớ a!” Tiểu Đường không chút nghĩ ngợi liền đáp. Mà sự thật là nhiều ngày như vậy, Tiểu Đường bức bối thế nào cũng không ý thức đến việc Đồng Diêu biến mất, cậu một lòng nghĩ đều là, Lâm đại ca hôm nay như thế nào còn chưa tới.
“Tiểu Đường, cậu quả nhiên không biết nói dối a!” Đồng Diêu vẻ mặt tiếc hận lắc lắc đầu.
Tiểu Đường bị vạch trần hoàn toàn chẳng hề có chút xấu hổ, vẫn như cũ ngây ngô cười đến cả người lẫn vật đều vô tội, cậu biết Đồng Diêu sẽ không nhỏ nhen mà đi so đo với cậu mấy chuyện này đâu.
“Vậy Tiểu Đường, cậu có nhớ tôi không a?” Lâm Tẩm lúc này cũng chạy vô giúp vui.
“Không nhớ, Dương Bạch Lao đi nhớ nhung Hoàng Thế Nhân làm gì” Tiểu Đường nói xong liền phát hiện mặt mình thực nóng. Đỏ, đỏ, nhất định là đỏ! Tiểu Đường vội vàng che giấu bằng cách cầm ly lên uống nước, nghĩ thầm, bản thân quả nhiên không phải người biết nói dối.
“Tôi thế nhưng lại rất nhớ cậu.” Lâm Tẩm nói.
Dụ dỗ một chút thế thôi, Tiểu Đường vậy mà ngay cả lòng bàn chân cũng đỏ. Xong rồi, mình như thế nào lại vui như vậy chứ? Tiểu Đường phát hiện tâm tình vui mừng của bản thân khi nghe câu kia dường như có chút bất thường.
Thật may, tiếp theo Lâm Tẩm không nói thêm gì nữa, quay lại đề tài những trải nghiệm trong lần mạo hiểm này.
“Chờ tôi về hưu, nhất định phải đi du lịch khắp thế giới, không cần xem chốn phồn hoa, không cần thăm nơi cổ kính, chỉ cần đi ngắm phong cảnh ở những nơi tối hoang dã mà nguyên sơ” Lâm Tẩm nói.
“Aizz~ quả nhiên là giọng điệu của người có tiền a ~~” Tiểu Miêu ca thán.
“Tôi cũng muốn đi, Lâm đại ca, nếu mắt tôi có thể trị lành, chờ tôi để dành đủ tiền chúng ta cùng nhau đi.” Tiểu Đường nói, cậu đã bị những lời miêu tả về cách du lịch thám hiểm đầy tính phiêu lưu này hấp dẫn.
“Nhất định có thể trị khỏi.” Lâm Tẩm xoa xoa tóc của Tiểu Đường.
Tiểu Miêu đứng một bên vừa định phát nôn, đã bị Nạp Kì che miệng lôi xuống dưới bàn, Lâm đại gian thương quay đầu, đối với hắn nở một nụ cười khen ngợi.
Cả đám người ồn ào đến nửa đêm mới giải tán, Tiểu Miêu vì đã quậy phá chơi bời cả ngày sớm chịu không nổi mà lăn ra ngủ như chết từ lâu, Đồng Diêu đem nó khiêng trở về, A Kiệt, Đào Ưng cùng Nạp Kì ở lại thu dọn tàn cuộc, Lâm Tẩm dắt Tiểu Đường trở về phòng của cậu.
“Đúng rồi, Tiểu Đường, lần trước cậu nhắn cho tôi là muốn nói cái gì?” Lâm Tẩm hỏi. Hắn trở lại thành phố mới phát hiện trong di động có tin nhắn, mở ra nghe xong lại chỉ có tám chữ, “Alô, Lâm đại ca, tôi là Tiểu Đường …. “ sau đó cái gì cũng không nói, mười lăm giây yên lặng kia quả là cho người ta không gian tưởng tượng không ít a.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút anh đang ở đâu.” Tiểu Đường nói.
“Thực xin lỗi, làm cho cậu lo lắng, lần sau tôi đi chỗ nào nhất định nói trước với cậu một tiếng.” Thanh âm ôn nhu của Lâm Tẩm nhẹ nhàng vang lên bên tai Tiểu Đường.
Tối nay, Tiểu Đường lần thứ hai đỏ mặt, lung tung gật gật đầu.
Bên cạnh, Lâm gian thương cười đến bí hiểm.
XXXXXXXXXXXXXXXX
Mĩ thiếu niên
(Mĩ thiếu niên -美少年)
Thạch Lỗi được nghỉ hè.
Mấy mao đầu tiểu tử trong chốn ăn chơi từ khi biết được ngày trở về của Thạch tiểu mĩ nhân thì liền dùng giờ làm đơn vị mà bắt đầu đếm ngược, nhìn trăng đếm sao trông trông ngóng ngóng mặt trời, khó khăn chờ a, chờ cho đến hôm nay. Mới sáng sớm Đồng Diêu đã đem chiếc CRV của hắn ra lau lau chà chà đến mức có thể soi gương, nước hoa trong xe cũng đổi thành mùi bạc hà thơm ngát, ghế sau thì chất đầy nào là tuyết bích, hồng ngưu, vương lão cát, ngăn kéo ngay chỗ ghế phụ thì đầy cả đản thát, bánh mì bánh ngọt vừa mới ra lò, sợ tiểu mĩ nhân ở trong xe bị khát bị đói; Tiểu Miêu thì đem bản thân sửa soạn đến trông hệt như một bụi hoa mào gà, dường như sợ người khác không nhìn ra sở thích theo đuổi màu đỏ đầy thanh nhã của nó, bó hoa được tùy tiện buộc lại ôm vào trong lòng lại càng hiển lộ vẻ xuất trần thoát tục; tên bác sĩ lưu manh kia vào ngày đó có ca trực, bên ban lãnh đạo nói với hắn: hôm nay nếu dám cúp việc liền đem hắn điều đến khoa phụ sản! Nhưng không thể vì thế mà đầu hàng thua trận, Nạp Kì bèn trưng ra một tấm ảnh chân dung 14 inch để trên xe Đồng Diêu, dùng phương thức này thể hiện tinh thần bất diệt để tham gia đoàn xe tiếp đón. Xe của lão tử cũng không phải là xe tang! Đồng đại soái ca đùng đùng nổi giận; người đơn giản kín đáo nhất có thể xem là Đào Ưng, tiểu hài tử hướng nội này hai ngày trước đã đem toàn bộ đồng phục của Thạch Lỗi từng mặc ra mà giặt sạch ủi thẳng, từng bộ từng bộ được xếp ngăn nắp đặt trong ngăn tủ.
Dù cho bọn họ liên tục gây sức ép, suy nghĩ của Tiểu Đường rốt cuộc cũng chỉ nghĩ: không biết Lâm đại ca có đi hay không a.
Chuyến xe lửa của Thạch Lỗi đến trạm lúc 1:20 thì lúc 12:30 tổ tiếp đón xa hoa gồm 3 người của chốn ăn chơi đã lục tục xuất phát, Tiểu Đường gọi điện cho Lâm Tẩm, Lâm gian thương đang ăn cơm trưa ở công ty, Tiểu Đường nói cho hắn biết Thạch Lỗi đã trở về, Lâm Tẩm chỉ bình thản tỏ ra bản thân đã biết.
Chuông gió treo nơi rèm cửa kêu vang, Tiểu Đường đứng lên hướng về phía cửa mỉm cười: “Xin chào quí khách”
“Tiểu Đường ca!” Tiếng nói trong trẻo vang lên, giây tiếp theo Tiểu Đường đã bị người vừa tới nhào vào trong lòng.
“Tiểu Lỗi, em đã trở về!” Tiểu Đường vui mừng xoa xoa mái tóc của người trong lòng, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ thanh âm của Thạch Lỗi a.
“Bọn người Đồng Diêu đâu?” Tiểu Đường nghiêng tai nghe ngóng một chút, lại hoàn toàn không nghe thấy chút thanh âm của bọn Tiểu Miêu, chẳng lẽ đón không kịp?
“Ở phía sau kìa” Thạch Lỗi nói.
Xe của Đồng Diêu dừng ở bãi đỗ xe đầu ngõ, xe vừa dừng lại Thạch Lỗi liền bay xuống, nghĩ đến cảnh tượng Tiểu Miêu ôm đóa hoa kinh khủng khiếp kia mà trong lòng nó vẫn còn sợ hãi, lúc ấy, bọn họ thu hút ít nhất cũng phải 8 phần 10 ánh mắt của những người ở sân ga.
Thạch Lỗi vừa nói xong, Tiểu Đường chợt nghe nơi rèm cửa vang lên một trận linh đang không dứt, là ba người đám Tiểu Miêu đi vào.
“Tiểu Lỗi, cậu chạy nhanh như vậy làm gì, cũng không từ từ chờ chúng tôi.” Tiểu Miêu thở hổn hển nói.
Thạch Lỗi nhìn đám hoa cỏ trong lòng ngực người kia, thống khổ mà kéo dài đầu hướng qua một bên. Đúng là cái con tử miêu ưa làm chuyện gây chú ý!
Tiểu Miêu vừa bước đến Tiểu Đường liền ngửi thấy một mùi hoa hương thơm nồng đậm đến ngạt mũi, lập tức hiểu được, “Tiểu Miêu, Tiểu Lỗi bị viêm mũi, dị ứng với mùi của hoa bách hợp.” Tiểu Đường cười nói, cậu biết việc này là do lúc làm lễ mừng năm mới này, cả đội tặng cậu một giỏ hoa an ủi, kết quả là làm cho Tiểu Lỗi chung phòng với cậu bị nghẹt mũi cả đêm, bất quá khi ấy Thạch Lỗi cái gì cũng không nói, Mạc Phi nghe ra âm thanh nói chuyện của nó bất thường, hỏi mới biết nguyên nhân. Thạch Lỗi là một đứa nhỏ rất tự lập tự cường, nó sẽ không vì sở thích bản thân mà đòi hỏi người khác thuận theo hay phối hợp.
“Ai nha, Tiểu Lỗi cậu thế nào lại không chịu nói cho tôi biết chứ! Tôi lập tức ném cái này đi.” Tiểu Miêu nói xong liền ra ngoài.
“Từ từ, như vậy là được rồi.” Thạch Lỗi chặn Tiểu Miêu lại, tiếp nhận đóa hoa trong tay của nó, lại đem mấy nhánh bách hợp lấy ra, sau đó ôm hết số hoa đủ màu đủ sắc đủ chủng loại kia vào lòng, vừa rồi ở trong xe nó phải nhẫn nhịn thật vất vả, lại không đành lòng đạp đổ một phen ý tốt của Tiểu Miêu, bó hoa loạn thất bát tao này tính ra cũng không ít tiền a.
Tiểu Miêu cười đến giống hệt một đứa ngốc.
“Cậu xem đây là phối hoa cái kiểu gì a, cậu ở điểm này thật không có một chút mắt thẩm mĩ của người làm gay mà!” Thạch Lỗi cong ngón tay bắn một cái ở ót của Tiểu Miêu. Một trong những nguyên nhân làm nó dù nhận được bó hoa này cũng không cách nào nặn ra được tiếng cảm ơn chính là việc phối hợp giống hoa loạn cả lên, bách hợp, hoa hồng đủ màu, hải dụ, cát cánh, mãn thiên tinh, forget me not, chim thiên đường, cẩm chướng … Cơ hồ cả chợ hoa đều tề tựu đông đủ ở trong này, so với một bó hoa bình thường thì cái này còn giống một khóm cây cỏ hơn.
“Không còn cách nào khác a, cái này nghĩa là tôi yêu cậu, cái này là tôi nhớ cậu, cái này là chúc cậu khỏe mạnh, này là hạnh phúc, này là tài vận, này phù hộ bình an, mỗi một cái đều có ý nghĩ rất hay, tôi chỉ còn biết lấy mỗi loại một nhánh.” Tiểu Miêu ủ rũ mà giải thích.
“Cảm ơn” Thạch Lỗi vươn đầu qua, hào phóng ở trên mặt Tiểu Miêu hôn một cái.
“Của tôi đâu!” Đồng Diêu không chịu cô đơn mà chen lên. Thạch Lỗi không hề keo kiệt mà hôn mỗi người một cái, đạm đạm nhạt nhạt như nước chảy.
Thạch Lỗi từ nhỏ tướng mạo xuất chúng, người theo đuổi từ lúc mới ở nhà trẻ đã nhiều như nước Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ngọn sau so với ngọn trước còn cao hơn lớn hơn, lúc bắt đầu còn thấy mới lạ thú vị, đến lúc sau liền chịu không nổi phiền phức, tận bây giờ mới tròn 18 nó đã là tâm như chỉ thủy, dù sao trải qua biến cố như vậy đối với bất luận là ai cũng đều vô cùng kinh khủng, Thạch Lỗi có thể kiên cường tiêu sái vững bước đến bây giờ đã đủ khiến nhiều người kính nể. Bất quá, đối với nhiệt tình của đám người Tiểu Miêu nó thật ra không hề bài xích, bởi vì nó có thể cảm giác được bọn họ đối với nó là yêu thương đơn thuần không hề xảm tạp dục vọng, ngẫu nhiên trêu đùa cũng là vì muốn chọc cho nó vui vẻ, tình cảm như vậy nó thực quí trọng.
Lúc xế chiều, Lâm Tẩm cùng Nạp Kì đã trở lại, A Kiệt đem quán giao cho nhân viên quản lý, sau đó cả đoàn người liền đến nhà hàng mở tiệc đón gió tẩy trần cho Thạch Lỗi.
“Ông chú, xem ra còn chưa có đắc thủ nha!” Trong toilet, Thạch Lỗi trêu tức mà nhìn Lâm Tẩm.
“Cậu nhóc, bớt xen vào chuyện người lớn đi.” Lâm Tẩm mỉa mai trả lời lại, gian thương luôn quan tâm đến sắc đẹp này hận nhất là người khác nói hắn già, hơn nữa còn là lúc hắn đang cố gắng xem nhẹ đi chênh lệch gần mười tuổi giữa bản thân và tiểu Đường.
“Tiểu Đường ca so với tôi chỉ lớn hơn 4 tuổi.” Thạch Lỗi cười. Khôn khéo như nó đã sớm nhìn ra tâm tư Lâm Tẩm dành cho Tiểu Đường, bất quá lúc đó nó cũng không cho rằng lão gian thương thoạt nhìn rất hoa tâm lãng tử này sẽ có được bao nhiêu nhiệt tình, đều là người bình thường, Thạch Lỗi đương nhiên phải giữ gìn cho Tiểu Đường a, cho nên đề phòng Lâm Tẩm như đề phòng kẻ cướp, trước khi bản thân trở lại trường học tuyệt đối không cho Lâm Tẩm có cơ hội ở riêng với Tiểu Đường. Bất quá lần này nó trở về liền phát hiện, Tiểu Đường ca được chăm sóc rất tốt, trong lời nói lộ ra sự ỷ lại cùng dựa dẫm vào Lâm Tẩm, mắt thấy Tiểu Đường ca đứng bên bờ vực bị bẻ cong, Thạch Lỗi vừa vui mừng lại vừa buồn bực, vui mừng chính là Tiểu Đường ca có chỗ dựa vững chắc, buồn bực chính là — thêm một người nữa bị bọn họ bẻ cong rồi!
Lại một lần bị đâm trúng chỗ đau, sắc mặt Lâm Tẩm âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
“Lâm đại ca, giúp tôi một chuyện đi!” Thạch Lỗi chuyển hướng đề tài.
“Chuyện gì?” Lâm Tẩm cảnh giác, thái độ của tiểu tử này thay đổi so với trời tháng sáu còn muốn nhanh hơn, không hổ là học trường điện ảnh.
“Anh có biết người tên Trịnh Đạt Thành không?” Thạch Lỗi hỏi.
Lâm Tẩm gật gật đầu, nghĩ lại tưởng tưởng, vui sướng khi người gặp họa, nói: “Cậu không phải bị hắn chú ý tới chứ?” Họ Trịnh chính là khởi nghiệp từ việc khai thác mỏ quặng phốt pho, sau lại lập công ty muốn làm cái gì mà sản nghiệp trong ngành văn hóa nghệ thuật, thỉnh thoảng có tìm công ty của Lâm Tẩm muốn hắn giúp lên kế hoạch mở rộng doanh thu, là một tên nhà giàu mới nổi không văn hóa không tố chất không tiềm năng, Lâm Tẩm thấy hắn liền nhịn không được mà đảo tròng mắt, nghe nói gần đây còn thêm một tật xấu, chính là chạy theo xu hướng học đòi người ta chơi bé trai.
Thạch Lỗi không vui nhăn nhó gật đầu, nói: “Hắn đến trường tôi tuyên truyền về công ty hắn ta nên mới gặp nhau, cứ bám theo tôi gọi đồng hương, bảo tôi nhận hắn làm cha nuôi, tôi bị hắn bám đến phát phiền nên đã nói tôi là người của anh. Nếu sau này hắn thấy anh mà hỏi thì nhớ giúp tôi che đậy a, đừng để lộ.”
“Mắc gì tha luôn tôi xuống nước!” Chân mày Lâm Tẩm nhăn đến thành hình chữ xuyên.
“Không còn cách nào khác a. Trong những người tôi quen biết mà có tiền, có tài năng, có địa vị lại phong lưu phóng khoáng thì chỉ có mình Lâm đại ca anh thôi.” Thạch Lỗi nói đến hợp tình hợp lí.
Trò vỗ mông ngựa âm thầm kín đáo này khiến Lâm Tẩm rất là hưởng thụ, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, “Vậy cậu báo đáp tôi thế nào đây?” Gian thương nhân cơ hội làm bộ làm tịch. Kì thật nếu Thạch Lỗi đã mở miệng, yêu cầu này gian thương dù thế nào cũng sẽ giúp nó, trước không nói hắn vốn không ưa Trịnh Đạt Thành, bên cạnh đó Thạch Lỗi chính là em trai nuôi của A Kiệt, còn có Mạc Phi nếu biết chính mình thấy chết mà không cứu thì nhất định sẽ bóp chết hắn, mà Tiểu Đường luôn luôn tôn thờ đội trưởng xem lời hắn như lời thiên lôi sai đâu đánh đó nhất định cũng sẽ hùa theo bóp chết mình.
“Tôi giúp anh thổi gối đầu phong*!” Thạch Lỗi cười đến thiên chân vô tà.
*thổi gối đầu phong: thì thầm nói tốt cho Lâm Tẩm
“Bản thân cậu không phải cũng có phòng sao?” Lâm Tẩm nhướn mày.
“Tôi cùng Tiểu Đường ca đêm nay mở hội dạ đàm, tôi ngủ ở chỗ anh ấy, buổi chiều đã sắp xếp xong rồi.” Thạch Lỗi nhẹ nhàng đi ra khỏi toilet.
“Tôi tuyên bố một chút, Thạch Lỗi từ hôm nay trở đi chính là con nuôi của tôi,” Lúc trở lại bàn cơm, Lâm Tẩm tuyên bố.
“Thật sao?” Tiểu Đường là người đầu tiên kinh ngạc, hướng về phía Thạch Lỗi hỏi. Mọi người cũng bắt đầu trưng ra đôi mắt tò mò.
“Cứ xem như là vậy đi ...” Thạch Lỗi trừng mắt nhìn Lâm Tẩm liếc xéo một cái, Lâm Tẩm một bộ dáng ai kêu cậu nhờ đại gia tôi, Thạch Lỗi cũng chỉ có thể buồn bực thừa nhận.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực lại không nói nên lời của Thạch Lỗi, Lâm Tẩm khoái trá hưởng thụ hương vị chiến thắng nho nhỏ của việc trả thù.
“Vậy ... Tiểu Lỗi gọi tôi bằng anh, tôi không phải sẽ phải kêu Lâm đại ca bằng chú sao?” Tiểu Đường vẻ mặt nghiêm túc hỏi, cậu quả thật vì chuyện này mà lo nghĩ dữ lắm a.
Trong phút chốc, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười kiêu ngạo của Thạch Lỗi.
Lâm đại gian thương: >_
Cái gì gọi là lấy đá tự đập chân mình, Lâm Tẩm cuối cùng cũng thể hội.
Buổi tối, Thạch Lỗi tựa như cái đuôi mà đi theo phía sau Tiểu Đường, ngay cả đánh răng rửa mặt cũng bám theo, Thạch Lỗi bình thường nhìn như có vẻ khôn khéo, kì thực vẫn chỉ là một đứa nhỏ, sau khi xảy ra loại chuyện kia thì liền đối với cảnh sát có một loại tín nhiệm cùng hảo cảm, khi Mạc Phi còn ở đây thì dính lấy Mạc Phi, dính chặt đến mức Giang Vĩ thực muốn tìm một căn phòng tối nho nhỏ nào đó mà vứt nó vào, nó không dính lấy Giang Vĩ, bởi vì Giang Vĩ nói theo cách nào đó cũng là người gián tiếp gây ra tai nạn kia cho nó, bất quá nó không hận Giang Vĩ được, Mạc Phi hiện giờ không ở đây, nó liền dính lấy Tiểu Đường.
Thạch Lỗi đem những chuyện thú vị trong trường học kể cho Tiểu Đường nghe, Thạch Lỗi rất có thiên phú trong việc kể chuyện, Tiểu Đường nghe đến hưng trí dạt dào, bình thường căn phòng nhỏ của cậu ban đêm im ắng đến mức khiến người ta cảm thấy tịch mịch, cậu cũng rất muốn có người có thể cùng cậu tâm sự trước khi đi ngủ, năm đó lúc còn học ở cảnh giáo, tuy qui định thực nghiêm khắc, nhưng cậu cùng bạn bè trong kí túc xá sau khi tắt đèn vẫn sẽ im lặng tán gẫu một vài thứ mà ban ngày không có cơ hội để nói.
Đêm đó hai người nói chuyện rất lâu, Thạch Lỗi vòng vo vòng vo một hồi liền lôi Tiểu Đường đến đề tài đồng tính cùng lưỡng tính để mà hỏi, Thạch Lỗi hỏi cậu cả một đống, chăm chỉ hỏi đến tận lúc Tiểu Đường bắt đầu nhịn không được mà mệt rã rời, mơ mơ màng màng đáp lại hai câu, Thạch Lỗi mới chịu buông tha cậu. Tiểu Đường ngủ, Tiểu Lỗi đem mớ đáp án vừa mới thu hoạch được đi tổng kết một lượt, bắt đầu tính toán xem thành quả này có thể đem đến chỗ lão gian thương Lâm Tẩm xảo trá kia kiếm chác được bao nhiêu ưu đãi.
Tiểu Mê trở về chốn ăn chơi! Tin tức này vào ngày sau khi Thạch Lỗi trở về chốn ăn chơi được một hôm thì liền lan truyền đến non nửa giới đồng tính trong thành phố, vào lúc ban đêm khách đến chỗ vui chơi cơ hồ so với bình thường nhiều hơn gấp đôi.
Vốn A Kiệt lo lắng đến sự nghiệp của Thạch Lỗi sau này, sợ chuyện nó từng làm trong quán bar mà truyền đi thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nó, muốn tìm cho nó một công việc khác, nhưng mà Thạch Lỗi lại vẻ mặt điềm nhiên như chẳng có gì mà nói: nếu nó về sau thật sự nổi tiếng, đội chó săn* còn đào ra nhiều thứ giật gân hơn thế này. Nhóm người A Kiệt đương nhiên hiểu nó đang nói về cái gì, tuy rằng cục cảnh sát bên kia sẽ không dễ dàng để lộ ra bản ghi chép về vụ án đó, nhưng trên đời này không có bức tường nào là không có khe hở, rất hiếm ai thấy tiền lại không sáng mắt. Thạch Lỗi là người bị hại vô tội, nhưng trong mắt kẻ khác, chỉ cần là việc có thể thu hút chú ý cùng tiền tài của dư luận, bọn họ liền không cần phân biệt gì hết! Bởi vậy, Thạch Lỗi tiếp tục làm một phục vụ sinh được hoan nghênh nhất trong chốn ăn chơi, chính là nó ở trong này tên gọi Tiểu Mê, vẫn là đứa nhỏ bị lạc năm nào. Thạch Lỗi vẫn ở lại căn phòng nhỏ bên cạnh mà A Kiệt từng sắp xếp cho nó hồi xưa, phòng ở trong nhà tuy còn đó, nhưng nơi ấy đã chẳng còn người thân nào, Thạch Lỗi đem phòng ở cho thuê, tiền thuê cũng có thể trợ cấp phần nào sinh hoạt phí cùng học phí, loại học viện nghệ thuật này so với các trường bình thường khác học phí luôn cao hơn, mà trong nhà lại chẳng có dành dụm gì, mất đi người thân duy nhất khiến Thạch Lỗi chỉ có thể dựa vào bản thân, tuy rằng không ít công ty săn lùng ngôi sao từng liên lạc với nó, thù lao đưa ra cũng thực hào phóng, nhưng sinh viên nhỏ tuổi trong viện của nó vốn không được nhận việc làm, Thạch Lỗi lại từng tạm nghỉ một học kì, nên bây giờ trở thành tân sinh hoàn toàn mới.
*đội chó săn: paparazzi
Việc làm ăn trong quán bar tốt lắm, là một trong những cổ đông hùn vốn nên Lâm đại gian thương hiển nhiên cao hứng, bất quá cao hứng còn chưa được hai ngày, hắn liền phát hiện ra một thứ không thích hợp.
Ánh mắt của khách hiện giờ cứ xoay quanh Thạch Lỗi, mà Thạch Lỗi khi rảnh rỗi liền xoay quanh Tiểu Đường, gián tiếp, Tiểu Đường cũng ở trong tầm mắt mọi người không ngừng bị đặt dưới sự chú ý. Vốn Tiểu Đường ở chốn ăn chơi này có thể xem như người có cũng được không cũng chẳng sao, khách nhân thường tới đây nhiều lắm cũng chỉ biết có một chàng trai trẻ tuổi đôi mắt bị tật hay ở trong quán giúp đỡ, nhưng hiện tại một ngày nhìn qua nhìn lại ba lần, nhìn a nhìn liền thấy người ta có duyên hơn xưa. Dung mạo Tiểu Đường chỉ được xem như thanh tú, thân thể lại bị tàn tật, những khác nhân bình thường cũng sẽ không chú ý đến cậu, thế mà khi chú ý, liền phát hiện loại khí chất sạch sẽ thanh nhã trên người cậu thanh niên này kì thực vô cùng hấp dẫn. Có người nói, mĩ thiếu niên trong chốn ăn chơi lại nhiều thêm một người, tin tức này bắt đầu một truyền mười mười truyền trăm ...
Dần dần, càng ngày càng có nhiều khách nhân mượn cơ hội cùng Tiểu Đường trò chuyện, trong đó không ít người là dân trí thức nho nhã thành đạt.
“Gian thương, xem ra Bá Nhạc không phải chỉ có một người a!” Đồng Diêu vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Lâm đại gian thương đang buồn bực không thôi.
Lâm Tẩm híp mắt nhìn kẻ tự xưng là giảng viên đại học kia đang lôi lôi kéo kéo Tiểu Đường bác cổ luận kim, thầm nghĩ: chính mình hẳn là nên đẩy nhanh tiến độ đi thôi.
Tiểu Đường chán muốn chết ngồi ì trong căn phòng mát xa nho nhỏ của mình, vì không có khách nên thời gian dường như dài đến bất thường, những con gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, lay động chiếc chuông gió treo nơi cuối rèm, phát ra thanh âm leng keng dễ nghe, bên tai vo ve tiếng ruồi bọ bay qua bay lại, sau đó vút một tiếng, tiếp theo là âm thanh ong ong giãy giụa, Tiểu Đường không cần nhìn cũng biết nó nhất định đã hi sinh oanh liệt . Tiểu Bạch và Tiểu Bụi là hai con mèo nhỏ vô cùng siêng năng, có chúng nó trong phòng thì vợt bắt ruồi hay thuốc xịt muỗi gì đó đều phải cuốn gói ra đi. Lại ngồi yên suy nghĩ trong chốc lát, nghe Tiểu Bụi và Tiểu Bạch đập xuống con ruồi thứ ba, Tiểu Đường vươn tay tìm chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, ấn cái nút nho nhỏ ở đỉnh.
Hiện tại là 2:25 phút chiều theo giờ Bắc Kinh. Đồng hồ báo thức nói.
Hôm nay là cuối tuần rồi, nếu theo bình thường Lâm đại ca đã sớm đến đây. Tiểu Đường nghiêng đầu hướng về phía cánh cửa, đột nhiên thấy có điểm tịch mịch. Lâm Tẩm chiều nào sau giờ làm và cuối tuần đều đến phòng mát xa của Tiểu Đường ngồi chơi, nam thiên địa bắc cùng cậu nói chuyện phiếm, sau đó lại tới quán bar tiêu pha hết cả buổi tối, tuy không ai giao ước như thế, nhưng lâu ngày đã trở thành thói quen.
Lâm Tẩm dường như đã ba ngày liên tục không có xuất hiện, theo như trong ấn tượng của Tiểu Đường thì đây là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy, trước kia cho dù phải đi công tác, Lâm Tẩm trước tiên cũng sẽ gọi điện nói cho cậu một tiếng, còn như bây giờ bặt vô âm tín là chưa từng xảy ra.
Nhóm A Kiệt ca nhìn qua thực bình tĩnh, dường như chẳng ai bị tổn hại gì, gần đây thiên hạ thái bình, có lẽ sẽ không lại gặp thiên tai, vậy người kia rốt cuộc là đi nơi nào rồi? Tiểu Đường nghĩ.
Nếu quan tâm thì gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm là xong, nhưng mà bên kia bắt máy thì chính mình lại không biết nên nói cái gì? Suốt ngày chạy đi hỏi han hành tung của người ta dường như không lễ phép lắm, nói là ân cần hỏi han thì tựa hồ đang làm ra vẻ. Gọi hay không gọi? Gọi hay không gọi đây …
Tiểu Đường tâm tư rối bời, cục bông trang trí treo trên điện thoại bị cậu xoắn tới xoắn lui cũng rối thành một nùi.
Kì thật Tiểu Đường cũng không hiểu chính mình là đang rối rắm chuyện gì. Còn nhớ rõ năm đó trong đội cảnh sát, có một ngày Đại Lưu chưa đi làm, chính mình lập tức gọi điện cho hắn, há mồm liền hỏi ‘Cậu hôm nay chết ở cái xó nào vậy!’, thật tự nhiên thật dễ dãi a! Nhưng hôm nay tại sao lại không thuận lợi được như vậy a?
Đột nhiên, một đoạn âm thanh du dương của mộc phong cầm vang lên.
Điện thoại, điện thoại reo! Tiểu Đường vội sờ soạng ấn nút nghe.
“Alô?” Trong thanh âm Tiểu Đường vô thức tràn ngập cảm giác chờ mong.
“Xin chào, tôi là công ty bảo hiểm XXX…” Bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào.
“Xin chào, tôi là công ty bảo hiểm Thái Bình Dương đây.” Tiểu Đường lạnh giọng nói.
“A! Thực xin lỗi, đã quấy rầy.” Bên kia im lặng xấu hổ vô cùng, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Tiểu Đường bĩu môi, tiếp tục xoay xoay cục bông. Nếu là bình thường cậu hẳn rất vui vẻ cùng mấy nhân viên tiếp thị này đối đáp qua lại vài câu giết thời gian. Bất quá hôm nay là ngoại lệ, nguyên nhân a ~ tâm tình lão tử khó chịu! Về phần vì sao cảm thấy khó chịu, Tiểu Đường cậu vẫn chưa kịp cẩn thận suy xét qua a.
“Tiểu Cẩu, đi! Chúng ta ra ngoài tản bộ đi.” Lại ngồi thêm một chút, Tiểu Đường quyết định ra ngoài dạo dạo.
Nghe vậy, Tiểu Cẩu vốn đang phe phẩy đuôi nằm rạp dưới đất lập tức bật dậy, vô cùng hào hứng đem vòng cổ nhét vào tay cậu chủ.
Tiểu Đường cài chốt vòng cổ cho Tiểu Cẩu, đem tấm bảng tạm dừng buôn bán treo trên cửa xong liền dẫn Tiểu Cẩu ra ngoài, hai con mèo nhỏ cũng lững thững theo sau.
“Tiểu Đường a, hôm nay bạn cậu không có tới sao?” Trong vườn hoa nhỏ ở đầu hẻm, một ông lão hỏi.
Tiểu Đường mỗi ngày đều đi tản bộ, cùng mấy người già trong chỗ này thực thân thiết, mà mấy vị lão nhân gia đều biết, cậu trai trẻ đây cuối tuần sẽ không đến công viên dẫn chó đi dạo, bởi vì bạn của cậu bình thường cuối tuần đều tới chơi với cậu cả ngày, cho nên hôm nay gặp được Tiểu Đường liền cảm thấy thật ngoài dự kiến.
“Nga, người đó hôm nay chưa tới” Tiểu Đường trả lời, một lão nhân chọn chỗ trống cạnh cậu ngồi xuống.
“Là bạn gái sao, xem Tiểu Đường của chúng ta buồn đến ỉu xìu luôn rồi kìa.” Một bà lão cười cười nói.
“Không phải, người bạn đó là nam, bộ dáng chỉnh tề, giống như ngôi sao vậy đó, lái một chiếc xe rất lớn có rèm che, đối với Tiểu Đường tốt như đối với em ruột.” Không đợi Tiểu Đường trả lời, ông lão bên cạnh đã vội nói trước.
Ông lão họ Trần này là khách quen của Tiểu Đường, từng gặp qua Lâm Tẩm vài lần.
Lời lão nhân nói ra chẳng mang theo ý gì, vậy mà đi vào lỗ tai Tiểu Đường không biết vì sao lại khiến cậu có điểm ngượng ngùng, đồng thời nghe người khác khen Lâm đại ca của mình như thế, liền có chút đắc ý.
Tiểu Đường ngồi cùng các cụ ông cụ bà hàn huyên chốc lát, liền dắt Tiểu Cẩu trở về. Về đến nhà, vừa mới vén rèm lên liền ngửi được thoang thoảng mùi nước hoa quen thuộc.
“Lâm đại ca!” Tiểu Đường cao hứng hướng trong phòng gọi một tiếng.
“Tiểu Đường, là tôi!”
“Nga, Đại Lưu, là cậu a.” Giọng điệu Tiểu Đường trực tiếp rớt xuống 8 quãng.
“Aizz aizz, thái độ của cậu xoay trở cũng quá nhanh đi! Tôi thế này cũng đâu đến nỗi không đáng được gặp đâu a!” Đại Lưu ồn ào.
“Đại Lưu, cậu không lo làm tốt phiên trực bảo vệ an toàn cho cuộc sống và tài sản của quần chúng nhân dân mà chạy tới chỗ tôi làm gì!” Tiểu Đường bày ra khí thế năm đó của đội trưởng nhà mình.
“Thời tiết quỉ quái này nóng quá đi, vừa lúc tuần tra đến chỗ này của cậu, liền đi vào nghỉ ngơi một chút.” Đại Lưu chột dạ cười hắc hắc.
Tiểu Đường hừ một tiếng, không hề giấu giếm sự xem thường.
“Aizz, mà tớ hỏi trên người cậu xịt cái gì vậy a?” Tiểu Đường vẻ mặt khó chịu chun chun cái mũi. Vừa nãy chính là vì mùi hương này mà cậu mới lầm, đây là mùi nước hoa dành cho nam mà Lâm Tẩm quen dùng, Tiểu Đường biết nó tên là DUNE.
“Nước hoa a! Là Phương Phương mua cho tôi đó, cô ấy nói mùi hương này nho nhã lại tinh tế. Thế nào, dễ ngửi phải không?” Đại Lưu đắc ý nói, nói xong còn đem quần áo kéo ra phẩy phẩy .
Nho nhã? Tinh tế? Đại Lưu? Tiểu Đường o(╯□╰)o
“Đại Lưu, thỉ xác lang đái hoa, đả nhất hiết hậu ngữ*”
*thỉ xác lang đái hoa, đả nhất hiết hậu ngữ: bọ hung cài hoa, thỉnh người đoán nửa câu nói bỏ lửng. Đại ý là “Tôi nói này, cậu đúng là bọ hung hôi hám suốt ngày lăn phân mà bày đặt cắm hoa lên đầu, nói thế cậu muốn hiểu sao thì hiểu.” Nhiều người cũng hiểu câu trên theo nghĩa xấu mà đua đòi trang điểm.
“A, tiểu tử thối, thật là tổn thương người ta nha! Tôi vậy đó thì sao, nhóm tiểu bạch kiểm cũng thích trang điểm, vậy đám lão đại ta đây cũng phải có mùa xuân chứ!” Đại Lưu nói xong liền một phen bắt được Tiểu Đường ôm ghì trong lòng ngực, “Hảo hảo mà ngửi đi, có phải đặc biệt có phong thái nam nhân không!”
Đại Lưu dưới cái nóng ba mươi độ chạy cả ngày ở bên ngoài, một thân mồ hôi chua lét còn hòa với mùi nước hoa, hương vị độc đáo này thật khiến người ta không thể khen nổi. Tiểu Đường bị hắn siết vào trong ngực ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đợi đến khi Đại Lưu buông tha cậu, Tiểu Đường đã vật ra trên giường mát xa mà thở hổn hển một trận.
“Ngoan ngoãn trở về chỗ cũ đi, ca ca đi tuần đây!” Đại Lưu thấy trò trả đũa của mình thành công thì vui vẻ hả hê vỗ vỗ vai Tiểu Đường, đi tới máy uống nước rót một li đầy uống cạn, vừa ngâm nga một bản tình ca cũ rích vừa rời đi.
Tiểu Đường rút một tờ khăn giấy hung hăng xì xì nước mũi. Lưu mập, cậu chờ đó, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Đại Lưu đi rồi, căn phòng nhỏ lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu, Tiểu Đường chà chà cái mũi đáng thương, lại nghĩ đến Lâm Tẩm. Lâm Tẩm chỉ dùng một loại nước hoa này, mùi hương thanh nhã ấy đã trở thành đặc trưng của hắn, Tiểu Đường còn nhớ rõ cảm giác lần đó khi Lâm Tẩm tìm thấy cậu bị mất tích mà một phen ôm chặt lấy cậu, ngửi được mùi hương thản nhiên đạm nhạt trên người hắn, tất cả bàng hoàng cùng lo sợ tích tụ trong ngày đều tiêu thất. Cùng một mùi đó, ở trên người Lâm Tẩm giống như tự nhiên mà có, làm người khác cảm thấy an tâm lại thoải mái, đến lúc dời sang người Đại Lưu —— Tiểu Đường nhớ tới trải nghiệm khủng bố vừa mới nếm qua, chỉ hận không thể lập tức xóa sạch càng nhanh càng tốt!
“A Kiệt ca, tại sao mấy ngày nay đều không thấy Lâm đại ca a?” Lúc ăn cơm chiều, Tiểu Đường làm bộ lơ đãng hỏi.
“Anh cũng không biết, cậu ấy không nói với anh.” A Kiệt lắc lắc đầu, “có thể đang lúc đẩy mạnh phát triển, cậu ấy đôi khi cũng rất vội, loại chuyện như liên tục mấy ngày mấy đêm không ra khỏi văn phòng không phải chưa từng có.”
“Công việc của Lâm đại ca bận rộn như vậy a!” Tiểu Đường lần đầu tiên được nghe như thế, bởi vì bộ dáng Lâm Tẩm thoạt nhìn luôn thực nhàn nhã, bất quá so với hình tượng mấy anh chàng giám đốc trong cảm nhận của Tiểu Đường thì dường như khá phù hợp, trong TV đều không phải diễn như thế sao, đám người giám đốc ấy luôn quanh năm nghỉ phép chơi với MM, chỉ cần không có biến động tài chính hay biến cố gia đình thì tiền của bọn họ nhiều như nước trong hệ thống cấp nước vậy, chỉ cần vặn chốt một cái là đổ ra ào ào.
*MM: hình như là để chỉ mấy em bạn gái bồ nhí gì gì đó
“Lâm đại ca của cậu cũng là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, khi mới bắt đầu có lúc mệt đến phải nằm viện là chuyện như cơm bữa. Hiện tại tốt hơn nhiều rồi, sự nghiệp đi vào quĩ đạo thì không còn phải đích thân làm hết mọi thứ, nhưng nếu gặp khách hàng lớn, mối làm ăn quan trọng thì vẫn bận rộn vô cùng.” A Kiệt nói.
Tiểu Đường gật gật đầu, Lâm gian thương trong cảm nhận của cậu vèo một cái hình tượng liền cao thêm một bậc.
“Sao vậy, nhớ Lâm đại ca của cậu à?” A Kiệt trêu chọc hỏi.
“Không có, chỉ là vài ngày rồi không có gặp qua anh ấy, hỏi một chút.” Tiểu Đường cúi đầu lùa lùa cơm.
“Đừng chỉ ăn cơm trắng.” A Kiệt gắp một đũa đồ ăn đặt vào bát của Tiểu Đường.
Tối nay, Tiểu Đường lại nằm mơ.
Thực là một giấc mộng mờ mịt mà dai dẳng, trong mộng, Tiểu Đường một mình ngồi trong phòng, cậu cũng không biết mình ngồi đây làm gì, tựa hồ phải đợi ai đó, nhưng mà mãi không có người đến, bốn phía sương mù dày đặc, cậu muốn chạy ra ngoài nhưng tìm không thấy phương hướng, suốt một đêm sương mù ấy vẫn không tản đi, Tiểu Đường chỉ có thể tịch mịch ngồi ở chỗ kia chờ đợi.
Ngày hôm sau là chủ nhật, quán bar vô cùng bận rộn, Tiểu Đường rõ ràng giữa trưa liền đóng quán nghỉ việc sang quán bar phụ giúp A Kiệt, chỗ này xem ra náo nhiệt hơn, như vậy chính mình sẽ không lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Lâm đại ca anh rốt cuộc đang ở đâu a? Tiểu Đường một bên vừa suy nghĩ một bên vừa đập khối nước đá, đá mà quán bar dùng đều là mua ở ngoài về, từng túi to từng túi to, trước khi dùng phải đập vỡ ra thành mảnh nhỏ rồi mới cất vào trong thùng băng, Tiểu Đường đập xong một khối liền đưa lên miệng nếm thử, cục đá ngậm trong miệng trơn trơn lưu lại hơi lạnh, đáng tiếc chẳng có hương vị gì, không ngon bằng đường phèn lần trước Lâm đại ca làm cho cậu ăn, bảy tám loại hoa quả băm trộn với đường phèn nấu thành nước đường xong bỏ vào tủ lạnh đông thành từng khối băng nhỏ, băng ngọt vị lại chua chua, thật sự là thánh phẩm tiêu nhiệt a! Tiểu Đường nghĩ nghĩ nhịn không được hút hút chút nước miếng vô ý chảy ra khỏi miệng.
Cứ như vậy, Tiểu Đường nhớ Lâm Tẩm, nhớ đồ ăn hắn làm, nhớ cả những thứ kì văn dị sử hắn kể mình nghe. Lại thêm một tuần thong thả trôi qua dưới tốc độ như ốc sên bò cột điện, tại cuối tuần này, Tiểu Đường nhịn không được gọi điện cho Lâm Tẩm, đáng tiếc phải chuyển sang hộp thư thoại, Tiểu Đường trong đó để lại tám chữ và mười lăm giây im lặng trống rỗng.
Lâm Tẩm vào chạng vạng ngày chủ nhật thì trở về. Lúc bọn người A Kiệt đã chuẩn bị đóng của tiệm thì Lâm Tẩm mới thong thả thản nhiên đẩy cửa quán ra, đi cùng còn có Đồng Diêu, nghe được giọng nói sang sảng của Đồng Diêu, Tiểu Đường mới giật mình phát giác, người này cũng mất tích gần hai tuần a …
Nguyên lai, Đồng Diêu báo danh tham gia một trận đấu ô tô sức bền ở Tân Cương, nhưng mà hắn thiếu mất một người hướng dẫn, tìm đến Lâm Tẩm, Lâm đại gian thương tuy rằng vô cùng xấu tính, thế nhưng đối với thứ vận động vừa tốn tiền vừa khác thường này ngược lại có vẻ khá là ưu ái, cho nên nghe thấy lời mời của Đồng Diêu thì không tốn nhiều công suy nghĩ liền đồng ý, bất quá đua ô tô dã ngoại thi sức bền vẫn có một phần tính chất phiêu lưu, vì không muốn cho mọi người lo lắng, hai người ngay cả từ biệt cũng không thèm từ biệt liền chơi trò mất tích.
A Kiệt đóng cửa tiệm, vài người vây quanh Lâm Tẩm cùng Đồng Diêu thất chủy bát thiệt* mà hỏi hai người họ về mấy chuyện quanh trận đấu, Đồng Diêu kể lại chiến tích quang huy của mình hăng hái như đang vẩy máu gà, mà mấy tiểu tử kia cũng nghe hào hứng đến như đang uống máu gà, yêu thích ngưỡng mộ đến mức liên tục trầm trồ không ngớt.
*thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý là nói chuyện rôm rả không ngừng
“Tiểu Đường, mấy ngày rồi không gặp, có nhớ tôi không a?” Đồng Diêu thừa dịp uống nước nghỉ xả hơi lấy lại công phu mà hỏi Tiểu Đường đang lặng lặng ngồi ở một bên.
“Rất nhớ a!” Tiểu Đường không chút nghĩ ngợi liền đáp. Mà sự thật là nhiều ngày như vậy, Tiểu Đường bức bối thế nào cũng không ý thức đến việc Đồng Diêu biến mất, cậu một lòng nghĩ đều là, Lâm đại ca hôm nay như thế nào còn chưa tới.
“Tiểu Đường, cậu quả nhiên không biết nói dối a!” Đồng Diêu vẻ mặt tiếc hận lắc lắc đầu.
Tiểu Đường bị vạch trần hoàn toàn chẳng hề có chút xấu hổ, vẫn như cũ ngây ngô cười đến cả người lẫn vật đều vô tội, cậu biết Đồng Diêu sẽ không nhỏ nhen mà đi so đo với cậu mấy chuyện này đâu.
“Vậy Tiểu Đường, cậu có nhớ tôi không a?” Lâm Tẩm lúc này cũng chạy vô giúp vui.
“Không nhớ, Dương Bạch Lao đi nhớ nhung Hoàng Thế Nhân làm gì” Tiểu Đường nói xong liền phát hiện mặt mình thực nóng. Đỏ, đỏ, nhất định là đỏ! Tiểu Đường vội vàng che giấu bằng cách cầm ly lên uống nước, nghĩ thầm, bản thân quả nhiên không phải người biết nói dối.
“Tôi thế nhưng lại rất nhớ cậu.” Lâm Tẩm nói.
Dụ dỗ một chút thế thôi, Tiểu Đường vậy mà ngay cả lòng bàn chân cũng đỏ. Xong rồi, mình như thế nào lại vui như vậy chứ? Tiểu Đường phát hiện tâm tình vui mừng của bản thân khi nghe câu kia dường như có chút bất thường.
Thật may, tiếp theo Lâm Tẩm không nói thêm gì nữa, quay lại đề tài những trải nghiệm trong lần mạo hiểm này.
“Chờ tôi về hưu, nhất định phải đi du lịch khắp thế giới, không cần xem chốn phồn hoa, không cần thăm nơi cổ kính, chỉ cần đi ngắm phong cảnh ở những nơi tối hoang dã mà nguyên sơ” Lâm Tẩm nói.
“Aizz~ quả nhiên là giọng điệu của người có tiền a ~~” Tiểu Miêu ca thán.
“Tôi cũng muốn đi, Lâm đại ca, nếu mắt tôi có thể trị lành, chờ tôi để dành đủ tiền chúng ta cùng nhau đi.” Tiểu Đường nói, cậu đã bị những lời miêu tả về cách du lịch thám hiểm đầy tính phiêu lưu này hấp dẫn.
“Nhất định có thể trị khỏi.” Lâm Tẩm xoa xoa tóc của Tiểu Đường.
Tiểu Miêu đứng một bên vừa định phát nôn, đã bị Nạp Kì che miệng lôi xuống dưới bàn, Lâm đại gian thương quay đầu, đối với hắn nở một nụ cười khen ngợi.
Cả đám người ồn ào đến nửa đêm mới giải tán, Tiểu Miêu vì đã quậy phá chơi bời cả ngày sớm chịu không nổi mà lăn ra ngủ như chết từ lâu, Đồng Diêu đem nó khiêng trở về, A Kiệt, Đào Ưng cùng Nạp Kì ở lại thu dọn tàn cuộc, Lâm Tẩm dắt Tiểu Đường trở về phòng của cậu.
“Đúng rồi, Tiểu Đường, lần trước cậu nhắn cho tôi là muốn nói cái gì?” Lâm Tẩm hỏi. Hắn trở lại thành phố mới phát hiện trong di động có tin nhắn, mở ra nghe xong lại chỉ có tám chữ, “Alô, Lâm đại ca, tôi là Tiểu Đường …. “ sau đó cái gì cũng không nói, mười lăm giây yên lặng kia quả là cho người ta không gian tưởng tượng không ít a.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút anh đang ở đâu.” Tiểu Đường nói.
“Thực xin lỗi, làm cho cậu lo lắng, lần sau tôi đi chỗ nào nhất định nói trước với cậu một tiếng.” Thanh âm ôn nhu của Lâm Tẩm nhẹ nhàng vang lên bên tai Tiểu Đường.
Tối nay, Tiểu Đường lần thứ hai đỏ mặt, lung tung gật gật đầu.
Bên cạnh, Lâm gian thương cười đến bí hiểm.
XXXXXXXXXXXXXXXX
Mĩ thiếu niên
(Mĩ thiếu niên -美少年)
Thạch Lỗi được nghỉ hè.
Mấy mao đầu tiểu tử trong chốn ăn chơi từ khi biết được ngày trở về của Thạch tiểu mĩ nhân thì liền dùng giờ làm đơn vị mà bắt đầu đếm ngược, nhìn trăng đếm sao trông trông ngóng ngóng mặt trời, khó khăn chờ a, chờ cho đến hôm nay. Mới sáng sớm Đồng Diêu đã đem chiếc CRV của hắn ra lau lau chà chà đến mức có thể soi gương, nước hoa trong xe cũng đổi thành mùi bạc hà thơm ngát, ghế sau thì chất đầy nào là tuyết bích, hồng ngưu, vương lão cát, ngăn kéo ngay chỗ ghế phụ thì đầy cả đản thát, bánh mì bánh ngọt vừa mới ra lò, sợ tiểu mĩ nhân ở trong xe bị khát bị đói; Tiểu Miêu thì đem bản thân sửa soạn đến trông hệt như một bụi hoa mào gà, dường như sợ người khác không nhìn ra sở thích theo đuổi màu đỏ đầy thanh nhã của nó, bó hoa được tùy tiện buộc lại ôm vào trong lòng lại càng hiển lộ vẻ xuất trần thoát tục; tên bác sĩ lưu manh kia vào ngày đó có ca trực, bên ban lãnh đạo nói với hắn: hôm nay nếu dám cúp việc liền đem hắn điều đến khoa phụ sản! Nhưng không thể vì thế mà đầu hàng thua trận, Nạp Kì bèn trưng ra một tấm ảnh chân dung 14 inch để trên xe Đồng Diêu, dùng phương thức này thể hiện tinh thần bất diệt để tham gia đoàn xe tiếp đón. Xe của lão tử cũng không phải là xe tang! Đồng đại soái ca đùng đùng nổi giận; người đơn giản kín đáo nhất có thể xem là Đào Ưng, tiểu hài tử hướng nội này hai ngày trước đã đem toàn bộ đồng phục của Thạch Lỗi từng mặc ra mà giặt sạch ủi thẳng, từng bộ từng bộ được xếp ngăn nắp đặt trong ngăn tủ.
Dù cho bọn họ liên tục gây sức ép, suy nghĩ của Tiểu Đường rốt cuộc cũng chỉ nghĩ: không biết Lâm đại ca có đi hay không a.
Chuyến xe lửa của Thạch Lỗi đến trạm lúc 1:20 thì lúc 12:30 tổ tiếp đón xa hoa gồm 3 người của chốn ăn chơi đã lục tục xuất phát, Tiểu Đường gọi điện cho Lâm Tẩm, Lâm gian thương đang ăn cơm trưa ở công ty, Tiểu Đường nói cho hắn biết Thạch Lỗi đã trở về, Lâm Tẩm chỉ bình thản tỏ ra bản thân đã biết.
Chuông gió treo nơi rèm cửa kêu vang, Tiểu Đường đứng lên hướng về phía cửa mỉm cười: “Xin chào quí khách”
“Tiểu Đường ca!” Tiếng nói trong trẻo vang lên, giây tiếp theo Tiểu Đường đã bị người vừa tới nhào vào trong lòng.
“Tiểu Lỗi, em đã trở về!” Tiểu Đường vui mừng xoa xoa mái tóc của người trong lòng, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ thanh âm của Thạch Lỗi a.
“Bọn người Đồng Diêu đâu?” Tiểu Đường nghiêng tai nghe ngóng một chút, lại hoàn toàn không nghe thấy chút thanh âm của bọn Tiểu Miêu, chẳng lẽ đón không kịp?
“Ở phía sau kìa” Thạch Lỗi nói.
Xe của Đồng Diêu dừng ở bãi đỗ xe đầu ngõ, xe vừa dừng lại Thạch Lỗi liền bay xuống, nghĩ đến cảnh tượng Tiểu Miêu ôm đóa hoa kinh khủng khiếp kia mà trong lòng nó vẫn còn sợ hãi, lúc ấy, bọn họ thu hút ít nhất cũng phải 8 phần 10 ánh mắt của những người ở sân ga.
Thạch Lỗi vừa nói xong, Tiểu Đường chợt nghe nơi rèm cửa vang lên một trận linh đang không dứt, là ba người đám Tiểu Miêu đi vào.
“Tiểu Lỗi, cậu chạy nhanh như vậy làm gì, cũng không từ từ chờ chúng tôi.” Tiểu Miêu thở hổn hển nói.
Thạch Lỗi nhìn đám hoa cỏ trong lòng ngực người kia, thống khổ mà kéo dài đầu hướng qua một bên. Đúng là cái con tử miêu ưa làm chuyện gây chú ý!
Tiểu Miêu vừa bước đến Tiểu Đường liền ngửi thấy một mùi hoa hương thơm nồng đậm đến ngạt mũi, lập tức hiểu được, “Tiểu Miêu, Tiểu Lỗi bị viêm mũi, dị ứng với mùi của hoa bách hợp.” Tiểu Đường cười nói, cậu biết việc này là do lúc làm lễ mừng năm mới này, cả đội tặng cậu một giỏ hoa an ủi, kết quả là làm cho Tiểu Lỗi chung phòng với cậu bị nghẹt mũi cả đêm, bất quá khi ấy Thạch Lỗi cái gì cũng không nói, Mạc Phi nghe ra âm thanh nói chuyện của nó bất thường, hỏi mới biết nguyên nhân. Thạch Lỗi là một đứa nhỏ rất tự lập tự cường, nó sẽ không vì sở thích bản thân mà đòi hỏi người khác thuận theo hay phối hợp.
“Ai nha, Tiểu Lỗi cậu thế nào lại không chịu nói cho tôi biết chứ! Tôi lập tức ném cái này đi.” Tiểu Miêu nói xong liền ra ngoài.
“Từ từ, như vậy là được rồi.” Thạch Lỗi chặn Tiểu Miêu lại, tiếp nhận đóa hoa trong tay của nó, lại đem mấy nhánh bách hợp lấy ra, sau đó ôm hết số hoa đủ màu đủ sắc đủ chủng loại kia vào lòng, vừa rồi ở trong xe nó phải nhẫn nhịn thật vất vả, lại không đành lòng đạp đổ một phen ý tốt của Tiểu Miêu, bó hoa loạn thất bát tao này tính ra cũng không ít tiền a.
Tiểu Miêu cười đến giống hệt một đứa ngốc.
“Cậu xem đây là phối hoa cái kiểu gì a, cậu ở điểm này thật không có một chút mắt thẩm mĩ của người làm gay mà!” Thạch Lỗi cong ngón tay bắn một cái ở ót của Tiểu Miêu. Một trong những nguyên nhân làm nó dù nhận được bó hoa này cũng không cách nào nặn ra được tiếng cảm ơn chính là việc phối hợp giống hoa loạn cả lên, bách hợp, hoa hồng đủ màu, hải dụ, cát cánh, mãn thiên tinh, forget me not, chim thiên đường, cẩm chướng … Cơ hồ cả chợ hoa đều tề tựu đông đủ ở trong này, so với một bó hoa bình thường thì cái này còn giống một khóm cây cỏ hơn.
“Không còn cách nào khác a, cái này nghĩa là tôi yêu cậu, cái này là tôi nhớ cậu, cái này là chúc cậu khỏe mạnh, này là hạnh phúc, này là tài vận, này phù hộ bình an, mỗi một cái đều có ý nghĩ rất hay, tôi chỉ còn biết lấy mỗi loại một nhánh.” Tiểu Miêu ủ rũ mà giải thích.
“Cảm ơn” Thạch Lỗi vươn đầu qua, hào phóng ở trên mặt Tiểu Miêu hôn một cái.
“Của tôi đâu!” Đồng Diêu không chịu cô đơn mà chen lên. Thạch Lỗi không hề keo kiệt mà hôn mỗi người một cái, đạm đạm nhạt nhạt như nước chảy.
Thạch Lỗi từ nhỏ tướng mạo xuất chúng, người theo đuổi từ lúc mới ở nhà trẻ đã nhiều như nước Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ngọn sau so với ngọn trước còn cao hơn lớn hơn, lúc bắt đầu còn thấy mới lạ thú vị, đến lúc sau liền chịu không nổi phiền phức, tận bây giờ mới tròn 18 nó đã là tâm như chỉ thủy, dù sao trải qua biến cố như vậy đối với bất luận là ai cũng đều vô cùng kinh khủng, Thạch Lỗi có thể kiên cường tiêu sái vững bước đến bây giờ đã đủ khiến nhiều người kính nể. Bất quá, đối với nhiệt tình của đám người Tiểu Miêu nó thật ra không hề bài xích, bởi vì nó có thể cảm giác được bọn họ đối với nó là yêu thương đơn thuần không hề xảm tạp dục vọng, ngẫu nhiên trêu đùa cũng là vì muốn chọc cho nó vui vẻ, tình cảm như vậy nó thực quí trọng.
Lúc xế chiều, Lâm Tẩm cùng Nạp Kì đã trở lại, A Kiệt đem quán giao cho nhân viên quản lý, sau đó cả đoàn người liền đến nhà hàng mở tiệc đón gió tẩy trần cho Thạch Lỗi.
“Ông chú, xem ra còn chưa có đắc thủ nha!” Trong toilet, Thạch Lỗi trêu tức mà nhìn Lâm Tẩm.
“Cậu nhóc, bớt xen vào chuyện người lớn đi.” Lâm Tẩm mỉa mai trả lời lại, gian thương luôn quan tâm đến sắc đẹp này hận nhất là người khác nói hắn già, hơn nữa còn là lúc hắn đang cố gắng xem nhẹ đi chênh lệch gần mười tuổi giữa bản thân và tiểu Đường.
“Tiểu Đường ca so với tôi chỉ lớn hơn 4 tuổi.” Thạch Lỗi cười. Khôn khéo như nó đã sớm nhìn ra tâm tư Lâm Tẩm dành cho Tiểu Đường, bất quá lúc đó nó cũng không cho rằng lão gian thương thoạt nhìn rất hoa tâm lãng tử này sẽ có được bao nhiêu nhiệt tình, đều là người bình thường, Thạch Lỗi đương nhiên phải giữ gìn cho Tiểu Đường a, cho nên đề phòng Lâm Tẩm như đề phòng kẻ cướp, trước khi bản thân trở lại trường học tuyệt đối không cho Lâm Tẩm có cơ hội ở riêng với Tiểu Đường. Bất quá lần này nó trở về liền phát hiện, Tiểu Đường ca được chăm sóc rất tốt, trong lời nói lộ ra sự ỷ lại cùng dựa dẫm vào Lâm Tẩm, mắt thấy Tiểu Đường ca đứng bên bờ vực bị bẻ cong, Thạch Lỗi vừa vui mừng lại vừa buồn bực, vui mừng chính là Tiểu Đường ca có chỗ dựa vững chắc, buồn bực chính là — thêm một người nữa bị bọn họ bẻ cong rồi!
Lại một lần bị đâm trúng chỗ đau, sắc mặt Lâm Tẩm âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
“Lâm đại ca, giúp tôi một chuyện đi!” Thạch Lỗi chuyển hướng đề tài.
“Chuyện gì?” Lâm Tẩm cảnh giác, thái độ của tiểu tử này thay đổi so với trời tháng sáu còn muốn nhanh hơn, không hổ là học trường điện ảnh.
“Anh có biết người tên Trịnh Đạt Thành không?” Thạch Lỗi hỏi.
Lâm Tẩm gật gật đầu, nghĩ lại tưởng tưởng, vui sướng khi người gặp họa, nói: “Cậu không phải bị hắn chú ý tới chứ?” Họ Trịnh chính là khởi nghiệp từ việc khai thác mỏ quặng phốt pho, sau lại lập công ty muốn làm cái gì mà sản nghiệp trong ngành văn hóa nghệ thuật, thỉnh thoảng có tìm công ty của Lâm Tẩm muốn hắn giúp lên kế hoạch mở rộng doanh thu, là một tên nhà giàu mới nổi không văn hóa không tố chất không tiềm năng, Lâm Tẩm thấy hắn liền nhịn không được mà đảo tròng mắt, nghe nói gần đây còn thêm một tật xấu, chính là chạy theo xu hướng học đòi người ta chơi bé trai.
Thạch Lỗi không vui nhăn nhó gật đầu, nói: “Hắn đến trường tôi tuyên truyền về công ty hắn ta nên mới gặp nhau, cứ bám theo tôi gọi đồng hương, bảo tôi nhận hắn làm cha nuôi, tôi bị hắn bám đến phát phiền nên đã nói tôi là người của anh. Nếu sau này hắn thấy anh mà hỏi thì nhớ giúp tôi che đậy a, đừng để lộ.”
“Mắc gì tha luôn tôi xuống nước!” Chân mày Lâm Tẩm nhăn đến thành hình chữ xuyên.
“Không còn cách nào khác a. Trong những người tôi quen biết mà có tiền, có tài năng, có địa vị lại phong lưu phóng khoáng thì chỉ có mình Lâm đại ca anh thôi.” Thạch Lỗi nói đến hợp tình hợp lí.
Trò vỗ mông ngựa âm thầm kín đáo này khiến Lâm Tẩm rất là hưởng thụ, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, “Vậy cậu báo đáp tôi thế nào đây?” Gian thương nhân cơ hội làm bộ làm tịch. Kì thật nếu Thạch Lỗi đã mở miệng, yêu cầu này gian thương dù thế nào cũng sẽ giúp nó, trước không nói hắn vốn không ưa Trịnh Đạt Thành, bên cạnh đó Thạch Lỗi chính là em trai nuôi của A Kiệt, còn có Mạc Phi nếu biết chính mình thấy chết mà không cứu thì nhất định sẽ bóp chết hắn, mà Tiểu Đường luôn luôn tôn thờ đội trưởng xem lời hắn như lời thiên lôi sai đâu đánh đó nhất định cũng sẽ hùa theo bóp chết mình.
“Tôi giúp anh thổi gối đầu phong*!” Thạch Lỗi cười đến thiên chân vô tà.
*thổi gối đầu phong: thì thầm nói tốt cho Lâm Tẩm
“Bản thân cậu không phải cũng có phòng sao?” Lâm Tẩm nhướn mày.
“Tôi cùng Tiểu Đường ca đêm nay mở hội dạ đàm, tôi ngủ ở chỗ anh ấy, buổi chiều đã sắp xếp xong rồi.” Thạch Lỗi nhẹ nhàng đi ra khỏi toilet.
“Tôi tuyên bố một chút, Thạch Lỗi từ hôm nay trở đi chính là con nuôi của tôi,” Lúc trở lại bàn cơm, Lâm Tẩm tuyên bố.
“Thật sao?” Tiểu Đường là người đầu tiên kinh ngạc, hướng về phía Thạch Lỗi hỏi. Mọi người cũng bắt đầu trưng ra đôi mắt tò mò.
“Cứ xem như là vậy đi ...” Thạch Lỗi trừng mắt nhìn Lâm Tẩm liếc xéo một cái, Lâm Tẩm một bộ dáng ai kêu cậu nhờ đại gia tôi, Thạch Lỗi cũng chỉ có thể buồn bực thừa nhận.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực lại không nói nên lời của Thạch Lỗi, Lâm Tẩm khoái trá hưởng thụ hương vị chiến thắng nho nhỏ của việc trả thù.
“Vậy ... Tiểu Lỗi gọi tôi bằng anh, tôi không phải sẽ phải kêu Lâm đại ca bằng chú sao?” Tiểu Đường vẻ mặt nghiêm túc hỏi, cậu quả thật vì chuyện này mà lo nghĩ dữ lắm a.
Trong phút chốc, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười kiêu ngạo của Thạch Lỗi.
Lâm đại gian thương: >_
Cái gì gọi là lấy đá tự đập chân mình, Lâm Tẩm cuối cùng cũng thể hội.
Buổi tối, Thạch Lỗi tựa như cái đuôi mà đi theo phía sau Tiểu Đường, ngay cả đánh răng rửa mặt cũng bám theo, Thạch Lỗi bình thường nhìn như có vẻ khôn khéo, kì thực vẫn chỉ là một đứa nhỏ, sau khi xảy ra loại chuyện kia thì liền đối với cảnh sát có một loại tín nhiệm cùng hảo cảm, khi Mạc Phi còn ở đây thì dính lấy Mạc Phi, dính chặt đến mức Giang Vĩ thực muốn tìm một căn phòng tối nho nhỏ nào đó mà vứt nó vào, nó không dính lấy Giang Vĩ, bởi vì Giang Vĩ nói theo cách nào đó cũng là người gián tiếp gây ra tai nạn kia cho nó, bất quá nó không hận Giang Vĩ được, Mạc Phi hiện giờ không ở đây, nó liền dính lấy Tiểu Đường.
Thạch Lỗi đem những chuyện thú vị trong trường học kể cho Tiểu Đường nghe, Thạch Lỗi rất có thiên phú trong việc kể chuyện, Tiểu Đường nghe đến hưng trí dạt dào, bình thường căn phòng nhỏ của cậu ban đêm im ắng đến mức khiến người ta cảm thấy tịch mịch, cậu cũng rất muốn có người có thể cùng cậu tâm sự trước khi đi ngủ, năm đó lúc còn học ở cảnh giáo, tuy qui định thực nghiêm khắc, nhưng cậu cùng bạn bè trong kí túc xá sau khi tắt đèn vẫn sẽ im lặng tán gẫu một vài thứ mà ban ngày không có cơ hội để nói.
Đêm đó hai người nói chuyện rất lâu, Thạch Lỗi vòng vo vòng vo một hồi liền lôi Tiểu Đường đến đề tài đồng tính cùng lưỡng tính để mà hỏi, Thạch Lỗi hỏi cậu cả một đống, chăm chỉ hỏi đến tận lúc Tiểu Đường bắt đầu nhịn không được mà mệt rã rời, mơ mơ màng màng đáp lại hai câu, Thạch Lỗi mới chịu buông tha cậu. Tiểu Đường ngủ, Tiểu Lỗi đem mớ đáp án vừa mới thu hoạch được đi tổng kết một lượt, bắt đầu tính toán xem thành quả này có thể đem đến chỗ lão gian thương Lâm Tẩm xảo trá kia kiếm chác được bao nhiêu ưu đãi.
Tiểu Mê trở về chốn ăn chơi! Tin tức này vào ngày sau khi Thạch Lỗi trở về chốn ăn chơi được một hôm thì liền lan truyền đến non nửa giới đồng tính trong thành phố, vào lúc ban đêm khách đến chỗ vui chơi cơ hồ so với bình thường nhiều hơn gấp đôi.
Vốn A Kiệt lo lắng đến sự nghiệp của Thạch Lỗi sau này, sợ chuyện nó từng làm trong quán bar mà truyền đi thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nó, muốn tìm cho nó một công việc khác, nhưng mà Thạch Lỗi lại vẻ mặt điềm nhiên như chẳng có gì mà nói: nếu nó về sau thật sự nổi tiếng, đội chó săn* còn đào ra nhiều thứ giật gân hơn thế này. Nhóm người A Kiệt đương nhiên hiểu nó đang nói về cái gì, tuy rằng cục cảnh sát bên kia sẽ không dễ dàng để lộ ra bản ghi chép về vụ án đó, nhưng trên đời này không có bức tường nào là không có khe hở, rất hiếm ai thấy tiền lại không sáng mắt. Thạch Lỗi là người bị hại vô tội, nhưng trong mắt kẻ khác, chỉ cần là việc có thể thu hút chú ý cùng tiền tài của dư luận, bọn họ liền không cần phân biệt gì hết! Bởi vậy, Thạch Lỗi tiếp tục làm một phục vụ sinh được hoan nghênh nhất trong chốn ăn chơi, chính là nó ở trong này tên gọi Tiểu Mê, vẫn là đứa nhỏ bị lạc năm nào. Thạch Lỗi vẫn ở lại căn phòng nhỏ bên cạnh mà A Kiệt từng sắp xếp cho nó hồi xưa, phòng ở trong nhà tuy còn đó, nhưng nơi ấy đã chẳng còn người thân nào, Thạch Lỗi đem phòng ở cho thuê, tiền thuê cũng có thể trợ cấp phần nào sinh hoạt phí cùng học phí, loại học viện nghệ thuật này so với các trường bình thường khác học phí luôn cao hơn, mà trong nhà lại chẳng có dành dụm gì, mất đi người thân duy nhất khiến Thạch Lỗi chỉ có thể dựa vào bản thân, tuy rằng không ít công ty săn lùng ngôi sao từng liên lạc với nó, thù lao đưa ra cũng thực hào phóng, nhưng sinh viên nhỏ tuổi trong viện của nó vốn không được nhận việc làm, Thạch Lỗi lại từng tạm nghỉ một học kì, nên bây giờ trở thành tân sinh hoàn toàn mới.
*đội chó săn: paparazzi
Việc làm ăn trong quán bar tốt lắm, là một trong những cổ đông hùn vốn nên Lâm đại gian thương hiển nhiên cao hứng, bất quá cao hứng còn chưa được hai ngày, hắn liền phát hiện ra một thứ không thích hợp.
Ánh mắt của khách hiện giờ cứ xoay quanh Thạch Lỗi, mà Thạch Lỗi khi rảnh rỗi liền xoay quanh Tiểu Đường, gián tiếp, Tiểu Đường cũng ở trong tầm mắt mọi người không ngừng bị đặt dưới sự chú ý. Vốn Tiểu Đường ở chốn ăn chơi này có thể xem như người có cũng được không cũng chẳng sao, khách nhân thường tới đây nhiều lắm cũng chỉ biết có một chàng trai trẻ tuổi đôi mắt bị tật hay ở trong quán giúp đỡ, nhưng hiện tại một ngày nhìn qua nhìn lại ba lần, nhìn a nhìn liền thấy người ta có duyên hơn xưa. Dung mạo Tiểu Đường chỉ được xem như thanh tú, thân thể lại bị tàn tật, những khác nhân bình thường cũng sẽ không chú ý đến cậu, thế mà khi chú ý, liền phát hiện loại khí chất sạch sẽ thanh nhã trên người cậu thanh niên này kì thực vô cùng hấp dẫn. Có người nói, mĩ thiếu niên trong chốn ăn chơi lại nhiều thêm một người, tin tức này bắt đầu một truyền mười mười truyền trăm ...
Dần dần, càng ngày càng có nhiều khách nhân mượn cơ hội cùng Tiểu Đường trò chuyện, trong đó không ít người là dân trí thức nho nhã thành đạt.
“Gian thương, xem ra Bá Nhạc không phải chỉ có một người a!” Đồng Diêu vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Lâm đại gian thương đang buồn bực không thôi.
Lâm Tẩm híp mắt nhìn kẻ tự xưng là giảng viên đại học kia đang lôi lôi kéo kéo Tiểu Đường bác cổ luận kim, thầm nghĩ: chính mình hẳn là nên đẩy nhanh tiến độ đi thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook