Sát Vương
-
Chương 581: Võ Đằng Giai Ngạn
Theo sự ra lệnh của thiết vệ này, bảy cuồng võ sĩ đỉnh phong khác đều tế ra linh phù, xuất ra một trận pháp vây khốn Đường Tiêu vào trong đó.
Võ sĩ đông doanh từ nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc không chỉ trên thân thể mà còn trên tinh thần, lúc gặp nguy hiểm vẫn không rối loạn.
- Phập phập.
Một cuồng võ sĩ có thể phát ra bảy đạo linh phù chi lực định tấn công Đường Tiêu tuy nhiên đúng lúc này giống như tên cuồng võ sĩ lúc trước bị năm đạo linh phù của giải kiềm kích đánh nát, ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.
Bảy tên cuồng võ sĩ đỉnh phong nhìn thấy tình cảnh như vậy thì thì kinh hãi phải biết rằng người này có thể phát ra bảy đạo linh phù chi lực.
Người này rốt cuộc cầm thần khí gì trong tay.
- Không tệ không tệ.
Đường Tiêu thu tên kia vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ trên mặt lộ vẻ hài lòng.
- Các ngươi cũng đều phải chết.
Một đạo hàn quang ở trong mắt Đường Tiêu bắn ra, giải kiềm kích lại một lần nữa xuất hiện, bảy tên cuồng võ sĩ đỉnh phong lại ngã xuống không ai có thể chạy trốn khỏi giiả kiềm kích chứ đừng nói là phát tín hiệu.
- Bởi vì các ngươi là người đông doanh.
Đường Tiêu nhìn thi thể đầy đất nhàn nhạt thu hồi giải kiềm kích.
Vì để tránh cho đánh rắn động cỏ cùng để ngăn ngừa thiết vệ quá nhiều, thần thức không đủ khống chế bọn ho cho nên Đường Tiêu không tiếp tục bắt khôi lỗi mà lợi dụng những khôi lỗi hiện tại mở rộng mạng lưới quan hệ, từ từ tiến tới Võ Đằng Giai Ngạn.
Võ Đằng Giai Ngạn lúc này đang mời mười tên thiết vệ uống rượu khách chủ đang ngôn hoan thì một gã trẻ tuổi nghênh ngang bước vào trong đại sảnh.
- Ngươi, ngươi là ai?
Nhìn thấy Đường Tiêu Võ Đằng Giải Ngạn liền tỉnh rượu thêm vài phần.
- Ta họ Đường, từ Áo Bỉ Đảo tới.
Đường Tiêu tiến tới một bước lạnh lùng nhìn Võ Đằng Giải Ngạn.
- Đường...
Võ Đằng Giải Ngạn đưa mắt nhìn Đường Tiêu một lát, kêu lên một cái tên;
- Ngươi là Đường Tiêu?
Đường Tiêu đối với việc tên Võ Đằng Giải Ngạn biết tên mình đúng là hơi kỳ quái.
- Biết ta là ai thì chắc biết tại sao ta tìm ngươi?
Đường Tiêu khoanh hai tay nói.
- Ngươi vì phụ thân của ngươi báo thù, tiểu tử ngươi đã thua trong tay của bổn tọa lần đầu tiên rồi còn muốn thua một lần nữa sao?
Đám thiết vệ rõ ràng không chịu nổi uy áp này, tất cả đều cố gắng vận chuyển chân khí trong cơ thể, mới miễn cưỡng không bị ngã sấp.
- Các ngươi....
Võ Đằng Giải Ngạn nhìn hơn mười tên thiết vệ đang ngồi bỗng nhiên kinh hãi, hóa ra dạ yến này là một bẫy rập.
Chín đạo linh phù trong cơ thể của Võ Đằng Giải Ngạn đột nhiên thoát ra hóa thành một đại thủ chưởng chụp về phía Đường Tiêu, tuy nhiên bàn tay này trước khi rơi xuống lại thu trở về, hắn vọt về phía ngoài cửa, định trốn đi.
Đường Tiêu phát ra Giải Kiềm kích mà đuổi tới, đâm lên trên người của Võ Đằng Giải Ngạn, Võ Đằng Giải Ngạn dựa vào thân thể trầm trọng của mình mà ngăn cản một đòn này đụng vào thạch bích muốn mượn cơ hội mà thoát ra ngoài.
Đường Tiêu đột nhiên đạp dưới chân một cái mang theo Giải Kiềm Kích mà xông ra ngoài, như hình với bóng theo sát sau lưng của Võ Đằng Giải Ngạn.
Đầu lĩnh Đông Doanh quân Võ Đằng Giải Ngạn chưa bao giờ phải chật vật như là hôm nay, hiện tại chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mà chiến đấu tránh khỏi công kích của Đường Tiêu.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi chắp cánh cũng khó có thể chạy thoát, cuối cùng kết cục so với phụ thân Đường Uyên còn thảm hại hơn.
Võ Đằng Giải Ngạn phát ả tín hiệu, không hề chạy thoát thân thể của hắn run lên.
- Trốn, ha ha ha.
Đường Tiêu điên cuồng nở ra một nụ cười, hiện ra sát khí:
- Bổn công tử hôm nay tàn sát hàng loạt mà tới, nếu như có người dám cứu ngươi đến một người giết một người, đến hai người bổn công tử giết hai người.
- Tiểu tử cuồng vọng vô tri.
Trên khôn mặt của Võ Đằng Giải Ngạn hiện ra vẻ khinh thường, cường giả đỉnh cấp của đông kinh thành lập tức tới, Đường Tiêu lúc đó muốn giết hắn thì khó khăn muôn vàn.
Mà hộ thành cấm chế một khi thiết lập tiểu tử này sẽ không có cơ hội chạy thoát, Võ Đằng Giải Ngạn rất kỳ quái tên tiểu tử này sau khi nuốt thời gian chi tinh làm sao có thể sống lại?
Một lúc sau ở bên người Võ Đằng Giải Ngạn xuất hiện thêm một con cự gấu cao hơn hai trược, toàn thân nó mặc chiến giáp đen tuyền, hiển nhiên con cự gấu này là yêu thú khế ước của Võ Đằng Giải Ngạn.
Con cự gấu này chắn ở trước người Võ Đằng Giải ngạn, bốn cái móng vuốt mãnh liệt đánh tới.
Thân thể của Đường Tiêu rung lên, cua giáp đoạt được từ trong tay của Giải Bà lập tức hiện ra ngăn cản một đòn của cự gấu, mặt khác giải kiềm kích uy thế vẫn không giảm, đánh lên trên người cự gấu.
Cự gấu sau khi trúng một đòn thì hét thảm một tiếng, khuôn mặt vốn hung hăng trở nên sợ hãi.
Võ Đằng Giải Ngạn một lần nữa nhíu mày, hắn biết thực lực của cự gấu này, thậm chí còn trên cản bản thể của hắn, nhưng không ngờ không thể ngăn cản một đòn của tên tiểu tử này.
Cho dù cự gấu một hiệp thua ở trong tay của Đường Tiêu nhưng mà những cường giả ở trong kinh thành sẽ nhanh chóng hội tụ ở nơi này bảo hộ Võ Đằng Giải Ngạn.
- Giết hắn cho bổn tọa.
- Thần kích hợp thể.
Đường Tiêu lại hét lớn, giải kiềm kích của hắn lại bắn ra, trở nên vô cùng quỷ dị.
Sắc mặt của Võ Đằng Giải Ngạn trở nên xanh trắng hắn hôm nay cảm thấy những người tới đây tuyệt đối không phải là đối thủ của Đường Tiêu, liệu có phải đối phương có cường giả Thiên Nguyên tương trợ.
Như vậy cho dù có nhiều cuồng võ sĩ xông lên nữa cũng chỉ chết mà thôi. truyện được lấy tại qtruyen.net
Mười tên cuồng võ sĩ ngăn cản Đường Tiêu, Võ Đằng Giải Ngạn mượn cơ hội này mà lập tức vọt ra ngoài đó khỏi trăm trượng.
Tuy nhiên Võ Đằng Giải Ngạn tuyệt đối không ngờ, Đường Tiêu vừa rồi đã dùng Giải Kiềm Kích đánh lên trên người của hắn ấn ký, khiến hắn không thể rời khỏi đây quá xa.
Cho nên Võ Đằng Giải Ngạn may mắn thoát khỏi đuổi giết của Đường Tiêu quay đầu lại thì thấy Đường Tiêu đã giơ cao kìm mang lên, như hung thần ác sát đánh về phía hắn.
- Mẹ nó.
Võ Đằng Giải Ngạn sau khi trúng một đòn của Đường Tiêu hướng về phía chúng võ sĩ đông doanh hét lớn:
- Nhanh lên.
Giết hắn đi, giết hắn cho bổn tọa.
Rất nhanh chóng đám võ sĩ Đông Doanh liền hội tụ bên người Võ Đằng Giải Ngạn người vây công Đường Tiêu ngày càng nhiều một số đội quân chính quy kết thành chiến trận, vì bảo hộ tính mạng của Võ Đằng Giải Ngạn bọn họ không tiếc an nguy của bản thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook