Sất Trá Phong Vân
-
Chương 12: Hoa Khôi Lớp
La Lâm ôm gáy, nhìn theo bóng lưng Càn Kình rời đi, mới lấy cái túi tiền của hắn ra. Trong lòng hắn thầm cảm thấy kì quái:
- Bản thân Càn Kình là học viên chiến sĩ có thực lực xuất sắc, sao lại không có chút giác ngộ cùng cảm giác vinh quang của chiến sĩ vậy chứ? Người khác đều vì thứ hạng mà toàn lực phấn đấu, trong khi đó hắn lại không thèm quan tâm!
Càn Kình cầm túi tiền chạy nhanh về ký túc xá. Lúc này việc mua ga giường đã trở thành việc quang trọng xếp thứ hai. Chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải cất cái mũ cổ quái kia cho kỹ, ngàn vạn lần không được để cho người khác phát hiện ra sự cổ quái của nó. Tốt nhất là bất kỳ lúc nào cũng mang theo bên người cho an toàn!
Càn Kình rất nhanh đã chạy về tới phòng mình. Đúng lúc hắn nhìn thấy có một nữ sinh tóc dài màu vàng đang đứng ở trước cửa phòng hắn khẽ gõ cửa.
- Hoa khôi lớp? Kha Lỵ?
Càn Kình có chút ngạc nhiên. Nữ tử này là nữ nhân duy nhất trong mười người đứng đầu của hệ chiến sĩ. Hôm nay sao nàng lại xuất hiện ở trước cửa phòng mình?
Càn Kình dừng chân lại, do dự có nên tạm thời khoan về phòng không? Hắn còn không quên chuyện tranh đoạt mười thứ hạng đầu trong cấp mà hiện nay cả học viện đang hỗn loạn. Mà nữ nhân trước mắt này đang đứng thứ ba. Nàng đã từng không ít lần đưa thư khiêu chiến hắn. Mà mấy lá thư khiêu chiến đó đều biến thành công năng nào đó khi hắn đi vệ sinh rồi!
Hôm nay, vì liên quan đến thứ hạng tham gia dự thi, cả học viện Áo Khắc Lan gần như đã tiến vào trạng thái điên cuồng. Bất kỳ người nào có chút thực lực đều đăng ký tham dự!
Nữ học viên chiến sĩ không ít lần khiêu chiến với mình đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng mình, Càn Kình không thể không hoài nghi, có lẽ nàng tới vì danh sách dự thi. Học viện Áo Khắc Lan có quy định, nếu ai có thể đánh bại một người trong mười người đứng đầu, điểm tích luỹ sẽ tự động tăng lên.
Càn Kình bị mọi người đề cử vào trong danh sách mười người đứng đầu, cho nên trong mắt rất nhiều người, hắn không khác gì một đống điểm tích luỹ di động!
- Hay là cứ trốn một bên chờ nàng ta đi rồi hãy về?
Càn Kình xoay người rón rén đi nhanh tới chỗ ngoặt cuối hành lang. Đột nhiên có một học viên ở phòng gần đó thuận tay đóng mạnh cửa phát ra tiếng động khá lớn thu hút sự chú ý của Kha Lỵ.
- Càn Kình!
Trong giọng nói thanh thuý của nàng lộ ra khí tức anh vũ, vang vọng trong khu ký túc xá của nam sinh. Càn Kình giả bộ tai điếc mắc lơ vội vàng nhanh chân chạy đi.
- Càn Kình ... Càn Kình ... Càn Kình ...
Kha Lỵ thấy sau mỗi tiếng mình gọi, bước chân của Càn Kình lại càng nhanh hơn, giả vờ như không nghe thấy.
- Muốn chạy sao?
Kha Lỵ nhíu mày đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa gọi:
- Càn Kình, đừng chạy. Ta biết ngươi nghe rõ ta gọi!
Trong khu ký túc xá nam sinh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gọi của một nữ sinh khiến các nam sinh trong phòng đều nhao nhao chạy ra. Nhất thời trên hành lang đã có không ít nam sinh đứng nhìn.
Cho dù da mặt Càn Kình có dày hơn nữa, trước ánh mắt bao nhiêu người như vậy, hắn cũng phải dừng bước. Hắn bất lực quay đầu lại nhìn Kha Lỵ đang chậm rãi đuổi tới phía sau.
- Ngươi chạy cái gì? Sợ ta ăn ngươi sao?
Cặp mắt màu xanh ngọc của Kha Lỵ chớp động tỏ vẻ khó chịu. Hai tay nàng chống lên eo nhỏ, phối hợp với một thân võ phục màu đỏ như lửa, bộ ngực chưa phát triển hoàn toàn của nàng nhô lên một chút, khiên nàng trở thành tiêu điểm chú ý của các nam sinh. Nàng chỉ còn nhỏ, thân hình đã nóng bỏng như vậy, khó có thể tưởng tượng được khi hoàn toàn trưởng thành sẽ gợi cảm tới mức nào!
Càn Kình cảm giác được có không ít ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét của đám nam sinh chiếu lên người mình, trong lòng âm thầm khó chịu, phàn nàn:
- Người nào có hứng thú thì cứ bước ra thay chỗ cho ta đi. Ta tình nguyện!
Kha Lỵ bước nhanh tới trước mặt Càn Kình. Dáng đi của nàng cũng vô cùng nóng bỏng. Không ít nam sinh nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực. Nếu không phải thực lực của nàng quá mạnh mẽ, lại mới vào học viện chưa tới một năm còn chưa tới lúc bầu chọn là hoa hậu giảng đường của học viện, chỉ sợ hôm nay hoa hậu giảng đường của học viện Áo Khắc Lan đã phải thay người.
Càn Kình dựa vai vào vách tường ký túc xá, nhìn nàng hoa khôi lớp này hỏi:
- Có việc gì à? Nếu như tìm ta quyết đấu thì miễn đi. Nàng yên tâm, ta không có hứng thú đi tranh đoạt cái danh sách dự bị gì đó với nàng đâu.
Kha Lỵ dừng lại ở trước mặt Càn Kình, trong ánh mắt nàng lộ vẻ khó hiểu và nghi hoặc. Bất luận học viên chiến sĩ năm nhất nào cũng đều phấn đấu để nổi danh. Cho dù chỉ lấy được một vị trí trong danh sách dự bị thôi cũng khiến cho không ít người hâm mộ. Nhưng tên trước mặt này lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào? Hơn nữa hắn còn có vẻ như xem thường mấy danh sách dự bị như vậy, chẳng lẽ hắn thực sự không có hứng thú đối với việc thứ hạng sao?
Thứ hạng chính thức?
Kha Lỵ lắc đầu. Có lẽ chỉ có những thiên tài kiệt xuất được chỉ dẫn kĩ càng cùng với mấy người có bối cảnh thâm hậu mới có cơ hội!
Càn Kình đang lo lắng cho cái mũ của mình, nên khi thấy vẻ mặt biến hoá của Kha Lỵ, hắn nói luôn:
- Nàng còn có việc gì khác sao?
Kha Lỵ bừng tỉnh. Vì muốn khơi dậy hùng tâm chiến dĩ của Càn Kình, nàng thở dài:
- Lần này ta đến, không phải để tìm ngươi quyết đấu. Mà lão sư La Đức tìm ngươi, muốn ngươi tới gặp lão sư bây giờ.
- Lão sư La Đức tìm ta sao?
Càn Kình ngạc nhiên. Trước giờ lão sư La Đức luôn trực tiếp nói chuyện mọi người trong giờ học, chưa bao giờ liên hệ riêng như thế này?
Kha Lỵ thấy vẻ mặt Càn Kình ngạc nhiên, lại càng thêm hiếu kỳ. Xem ra Càn Kình cũng không biết tại sao lão sư La Đức trước giờ chưa bao giờ chủ động nói chuyện riêng ngoài giờ, hôm nay lại phá lệ chủ động gọi Càn Kình.
- Ta biết rồi.
Càn Kình khoát tay với Kha Lỵ rồi bước nhanh về phía phòng mình, trong lòng thầm hạ quyết tâm, trước khi tới chỗ lão sư La Đức phải giấu kỹ cái mũ dưới giường đã.
Kha Lỵ thấy Càn Kình vội vàng rời đi như vậy, liền nói với theo:
- Lão sư La Đức còn đang đợi ngươi đó.
Càn Kình không quay đầu lại, chỉ đưa tay vẫy vẫy, nói:
- Biết rồi, lát nữa ta sẽ đi.
- Bản thân Càn Kình là học viên chiến sĩ có thực lực xuất sắc, sao lại không có chút giác ngộ cùng cảm giác vinh quang của chiến sĩ vậy chứ? Người khác đều vì thứ hạng mà toàn lực phấn đấu, trong khi đó hắn lại không thèm quan tâm!
Càn Kình cầm túi tiền chạy nhanh về ký túc xá. Lúc này việc mua ga giường đã trở thành việc quang trọng xếp thứ hai. Chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải cất cái mũ cổ quái kia cho kỹ, ngàn vạn lần không được để cho người khác phát hiện ra sự cổ quái của nó. Tốt nhất là bất kỳ lúc nào cũng mang theo bên người cho an toàn!
Càn Kình rất nhanh đã chạy về tới phòng mình. Đúng lúc hắn nhìn thấy có một nữ sinh tóc dài màu vàng đang đứng ở trước cửa phòng hắn khẽ gõ cửa.
- Hoa khôi lớp? Kha Lỵ?
Càn Kình có chút ngạc nhiên. Nữ tử này là nữ nhân duy nhất trong mười người đứng đầu của hệ chiến sĩ. Hôm nay sao nàng lại xuất hiện ở trước cửa phòng mình?
Càn Kình dừng chân lại, do dự có nên tạm thời khoan về phòng không? Hắn còn không quên chuyện tranh đoạt mười thứ hạng đầu trong cấp mà hiện nay cả học viện đang hỗn loạn. Mà nữ nhân trước mắt này đang đứng thứ ba. Nàng đã từng không ít lần đưa thư khiêu chiến hắn. Mà mấy lá thư khiêu chiến đó đều biến thành công năng nào đó khi hắn đi vệ sinh rồi!
Hôm nay, vì liên quan đến thứ hạng tham gia dự thi, cả học viện Áo Khắc Lan gần như đã tiến vào trạng thái điên cuồng. Bất kỳ người nào có chút thực lực đều đăng ký tham dự!
Nữ học viên chiến sĩ không ít lần khiêu chiến với mình đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng mình, Càn Kình không thể không hoài nghi, có lẽ nàng tới vì danh sách dự thi. Học viện Áo Khắc Lan có quy định, nếu ai có thể đánh bại một người trong mười người đứng đầu, điểm tích luỹ sẽ tự động tăng lên.
Càn Kình bị mọi người đề cử vào trong danh sách mười người đứng đầu, cho nên trong mắt rất nhiều người, hắn không khác gì một đống điểm tích luỹ di động!
- Hay là cứ trốn một bên chờ nàng ta đi rồi hãy về?
Càn Kình xoay người rón rén đi nhanh tới chỗ ngoặt cuối hành lang. Đột nhiên có một học viên ở phòng gần đó thuận tay đóng mạnh cửa phát ra tiếng động khá lớn thu hút sự chú ý của Kha Lỵ.
- Càn Kình!
Trong giọng nói thanh thuý của nàng lộ ra khí tức anh vũ, vang vọng trong khu ký túc xá của nam sinh. Càn Kình giả bộ tai điếc mắc lơ vội vàng nhanh chân chạy đi.
- Càn Kình ... Càn Kình ... Càn Kình ...
Kha Lỵ thấy sau mỗi tiếng mình gọi, bước chân của Càn Kình lại càng nhanh hơn, giả vờ như không nghe thấy.
- Muốn chạy sao?
Kha Lỵ nhíu mày đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa gọi:
- Càn Kình, đừng chạy. Ta biết ngươi nghe rõ ta gọi!
Trong khu ký túc xá nam sinh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gọi của một nữ sinh khiến các nam sinh trong phòng đều nhao nhao chạy ra. Nhất thời trên hành lang đã có không ít nam sinh đứng nhìn.
Cho dù da mặt Càn Kình có dày hơn nữa, trước ánh mắt bao nhiêu người như vậy, hắn cũng phải dừng bước. Hắn bất lực quay đầu lại nhìn Kha Lỵ đang chậm rãi đuổi tới phía sau.
- Ngươi chạy cái gì? Sợ ta ăn ngươi sao?
Cặp mắt màu xanh ngọc của Kha Lỵ chớp động tỏ vẻ khó chịu. Hai tay nàng chống lên eo nhỏ, phối hợp với một thân võ phục màu đỏ như lửa, bộ ngực chưa phát triển hoàn toàn của nàng nhô lên một chút, khiên nàng trở thành tiêu điểm chú ý của các nam sinh. Nàng chỉ còn nhỏ, thân hình đã nóng bỏng như vậy, khó có thể tưởng tượng được khi hoàn toàn trưởng thành sẽ gợi cảm tới mức nào!
Càn Kình cảm giác được có không ít ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét của đám nam sinh chiếu lên người mình, trong lòng âm thầm khó chịu, phàn nàn:
- Người nào có hứng thú thì cứ bước ra thay chỗ cho ta đi. Ta tình nguyện!
Kha Lỵ bước nhanh tới trước mặt Càn Kình. Dáng đi của nàng cũng vô cùng nóng bỏng. Không ít nam sinh nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực. Nếu không phải thực lực của nàng quá mạnh mẽ, lại mới vào học viện chưa tới một năm còn chưa tới lúc bầu chọn là hoa hậu giảng đường của học viện, chỉ sợ hôm nay hoa hậu giảng đường của học viện Áo Khắc Lan đã phải thay người.
Càn Kình dựa vai vào vách tường ký túc xá, nhìn nàng hoa khôi lớp này hỏi:
- Có việc gì à? Nếu như tìm ta quyết đấu thì miễn đi. Nàng yên tâm, ta không có hứng thú đi tranh đoạt cái danh sách dự bị gì đó với nàng đâu.
Kha Lỵ dừng lại ở trước mặt Càn Kình, trong ánh mắt nàng lộ vẻ khó hiểu và nghi hoặc. Bất luận học viên chiến sĩ năm nhất nào cũng đều phấn đấu để nổi danh. Cho dù chỉ lấy được một vị trí trong danh sách dự bị thôi cũng khiến cho không ít người hâm mộ. Nhưng tên trước mặt này lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào? Hơn nữa hắn còn có vẻ như xem thường mấy danh sách dự bị như vậy, chẳng lẽ hắn thực sự không có hứng thú đối với việc thứ hạng sao?
Thứ hạng chính thức?
Kha Lỵ lắc đầu. Có lẽ chỉ có những thiên tài kiệt xuất được chỉ dẫn kĩ càng cùng với mấy người có bối cảnh thâm hậu mới có cơ hội!
Càn Kình đang lo lắng cho cái mũ của mình, nên khi thấy vẻ mặt biến hoá của Kha Lỵ, hắn nói luôn:
- Nàng còn có việc gì khác sao?
Kha Lỵ bừng tỉnh. Vì muốn khơi dậy hùng tâm chiến dĩ của Càn Kình, nàng thở dài:
- Lần này ta đến, không phải để tìm ngươi quyết đấu. Mà lão sư La Đức tìm ngươi, muốn ngươi tới gặp lão sư bây giờ.
- Lão sư La Đức tìm ta sao?
Càn Kình ngạc nhiên. Trước giờ lão sư La Đức luôn trực tiếp nói chuyện mọi người trong giờ học, chưa bao giờ liên hệ riêng như thế này?
Kha Lỵ thấy vẻ mặt Càn Kình ngạc nhiên, lại càng thêm hiếu kỳ. Xem ra Càn Kình cũng không biết tại sao lão sư La Đức trước giờ chưa bao giờ chủ động nói chuyện riêng ngoài giờ, hôm nay lại phá lệ chủ động gọi Càn Kình.
- Ta biết rồi.
Càn Kình khoát tay với Kha Lỵ rồi bước nhanh về phía phòng mình, trong lòng thầm hạ quyết tâm, trước khi tới chỗ lão sư La Đức phải giấu kỹ cái mũ dưới giường đã.
Kha Lỵ thấy Càn Kình vội vàng rời đi như vậy, liền nói với theo:
- Lão sư La Đức còn đang đợi ngươi đó.
Càn Kình không quay đầu lại, chỉ đưa tay vẫy vẫy, nói:
- Biết rồi, lát nữa ta sẽ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook