Sát Tinh Tướng Công
-
Quyển 4 - Chương 2
Editor: Quân
Cừu Ngọc Đường giương nửa miệng, mãi sau mới lắp bắp nói: “Chủ … chủ tử … sao người lại tới đây?”
Diêm Sâm chậm rãi đi về phía chúng ta, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai tay ta vẫn bị Cừu Ngọc Đường giữ chặt, làm như không nghe thấy câu hỏi kia: “Nhóc con Sở Huyền, lại đây.”
“…” Mắt chớp chớp, ta nhìn Cừu Ngọc Đường mặt trắng bệch, thật cẩn thận rút tay ra, rồi đi tới chỗ Diêm Sâm.
“Gia …” Làm sao thế, sắc mặt khó coi thế này cứ như là muốn ăn thịt người ta tới nơi vậy.
Con ngươi hờ hững đảo khắp phòng, cuối cùng dừng lại trên mặt ta. “Ngươi sao lại chạy đến đây?”
“Ta … muốn đến xem một chút …”
“Xem cái gì?”
“…” Liếc nhìn sang Cừu Ngọc Đường đang đứng một bên, ta nhếch miệng không nói lời nào, chỉ rũ mắt xuống rồi xoắn tóc một cách vô thức.
“Theo ta.”
“… Vâng.”
Ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, ta đành nhún vai nhìn Cừu Ngọc Đường, hắn cũng lắc đầu nhìn ta, cả hai đều là vẻ mặt không hay ho. Ánh mắt nhất loạt đổ dồn về phía bóng dáng của mỗ nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng đi đằng trước.
Sao đột nhiên lại tức giận?
“Khụ … gia,” Đi đến trước mặt hắn, ta nhìn không ra tâm tình của hắn bây giờ là vui hay buồn. “Ngươi tức giận sao?”
“Ngươi nói xem.” Diêm Sâm hơi nghiêng mặt, đáy mắt như có một điểm sáng chợt vụt qua.
Ta bĩu môi, lên án cái bản mặt sắp đóng băng của hắn: “Ngươi cho rằng sắc mặt của mình chưa đủ nói lên vấn đề sao? Làm mình làm mẩy, rõ ràng là tức giận mà còn muốn ta nói …”
“À, vậy ngươi nói xem ta vì sao lại tức giận?”
Ta vuốt cằm giả bộ suy tư: “… Bởi vì ta bỏ lại ngươi?”
“… Bởi vì Cừu Ngọc Đường.”
“Hả, ngươi …” Ta há hốc mồm, hơn nửa ngày mới hồi thần: “Ngươi … ngươi là vì Cừu Ngọc Đường mà ghen sao?”
Diêm Sâm sóng mắt chợt lóe, không nói gì.
“Nói nửa ngày …” Đưa tay lên vỗ vỗ ngực, ta làm bộ thở dài thườn thượt: “Ra là vì chuyện này a. Ai nha, ngươi có thể yên tâm được rồi. Ta cam đoan với ngươi, ta … tuyệt đối sẽ không tranh giành Cừu Ngọc Đường với ngươi. Tùy các ngươi muốn yêu thế nào thì yêu, không liên quan gì đến ta. …”
Câu kế tiếp còn chưa kịp ra khỏi miệng thì ta đã bị một cái “ma trảo” túm chặt, không cử động nổi.
“À … gia …”
“Không liên quan gì, hửm?”
“…” Ta cứng lưỡi giương mắt nhìn hắn, khóe miệng co giật vài cái. “Ờ … có chuyện gì cứ từ từ rồi nói, không nên động thủ …”
“Nếu ta không động thủ thì ngươi sẽ từ từ nói chuyện với ta sao?”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi …”
Bờ môi hắn giương lên một nụ cười trêu cợt: “Vậy nếu ta động thủ thì chẳng phải là ngươi sẽ càng ‘từ từ’ nói chuyện với ta sao?”
“…” Ta dở khóc dở cười, nào có kiểu ngụy biện như vậy? “Nhưng mà chúng ta đang ở ngoài đường.”
“Không sao cả.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân …”
“Không sao cả.”
“…” Lại thêm một tên ‘Ngô Sở Vị’ nữa sao?
“Sao không nói gì cả?”
“… Ngươi muốn ta nói gì?” Dù sao cũng hết cách với ngươi rồi, nói nữa chỉ lãng phí nước miếng thôi.
“Được, ngươi không nói thì ta nói. Nghe rõ ràng cho ta!”
“Vâng …”
Diêm Sâm ngừng lại một chút, đôi con ngươi tinh lượng nhìn thẳng vào mắt ta, thanh âm trầm thấp lại vô cùng rõ ràng: “Ta không cho phép ngươi tiếp cận Cừu Ngọc Đường, càng không cho phép ngươi gần gũi hắn như vậy … Rõ chưa?”
“…” Ta khó hiểu. “Vì sao? Hắn có phải người xấu đâu.”
Siết chặt tay ta không buông, hắn chỉ thản nhiên đáp lại rằng: “Ta không thích.”
“Gì cơ? Không thích?” Nghiêng đầu nhìn hắn một chút, ta đột nhiên hiểu ra …
Người này … không phải là ….
Ngay lập tức, tố chất thần kinh lên tiếng phủ định, ta ra sức lắc đầu. Làm sao có thể, hắn đối với ta chỉ là … tình cảm giữa chủ và tớ bình thường thôi …
Sau đó các cơ mặt của ta lại không khỏi co giật. ‘Bình thường’? ‘Chủ tớ’?
… Ta đi chết đây, nói vậy chó cũng không tin.
Huống chi trong tiềm thức của mình, dường như ta cũng không hy vọng chỉ đơn thuần là như vậy …
Trải qua nhiều thăng trầm như thế, tuy không được tính là kinh tâm động phách, nhưng ta có thể nhận định rằng tình cảm mình dành cho Diêm Sâm đã không còn ở mức bình thường nữa. Từ khi mới bắt đầu chỉ đấu võ mồm với hắn một cách đơn thuần cho đến khi thật lòng quan tâm, ta đã không thể chối bỏ mọi vướng bận trong lòng với hắn được nữa. Khi biết được thân thế của hắn ta đã khổ sở cùng đau lòng biết bao, khi thấy hắn hao gầy tiều tụy ta cũng không dằn lòng được mà muốn bồi bổ cho hắn ngay lập tức … Ta rốt cuộc đã rơi vào tình trạng gì? Việc này … e là đã ra ngoài phạm vi quan hệ giữa chủ và tớ thông thường rồi.
Ngồi trên ghế đẩu chống cằm suy tư, ta ngẩn người nhìn Diêm Sâm đang ngồi trước bàn đọc sách. Hai tròng mắt xoay chuyển nhanh như chớp, khi thì ngắm những ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, khi lại chăm chú nhìn gương mặt trầm tĩnh ôn hòa của hắn, lúc lại xem xét chiếc áo màu vàng nhạt hắn mặc trên người, rồi cả mái tóc buông dài sau lưng … Đột nhiên ta nhớ tới tấm vải dệt màu lam ở cửa hàng tơ lụa nhà mình, nghĩ nếu mặc trên người hắn thì hẳn là rất đẹp.
Nhưng … vươn mười ngón tay ra ngắm nghía một hồi, ta không khỏi buông tiếng thở dài não nề … Chuyện này xem chừng không có cách thực hiện được rồi. Suốt một thời gian dài, sản phẩm duy nhất được làm ra từ bàn tay ta hình như chỉ là một chiếc khăn nhỏ thì phải. Mà lại còn là làm ra theo kiểu “bàng môn tà đạo”. Với lại cũng lâu quá rồi, ta chẳng còn nhớ là mình đem nó cho người nào nữa.
Còn nói gì mà tặng cho phu quân tương lai … có khi hắn xem xong lại sợ tới mức lập tức từ hôn cũng nên.
“Nhóc con Sở Huyền?”
“…” Làm thế nào mới không bị kim đâm vào tay đây?
“Nhóc con Sở Huyền?”
“…” Ta vẫn nhìn chằm chằm mười ngón tay mà sầu mi khổ kiểm.
Bỗng nhiên hai tay ta bị người nào đó nắm lấy. Ta hoảng sợ, trợn to mắt nhìn thì thấy Diêm Sâm đang ngồi xổm trước mặt ta, mày nhíu chặt, cẩn thận kiểm tra tay ta. “Làm sao vậy?”
“À … không! Không có gì.” Cuống quít rụt tay lại, không hiểu sao trái tim ta lại đột ngột gia tốc.
“Không có gì thì sao lại nhìn đến ngẩn người ra thế?” Khóe môi hắn thoáng hiện nét cười nhợt nhạt. “Hay là vì đang nghĩ đến một số chuyện không thể nói cho người khác biết … Ví dụ như … có ý nghĩ không an phận với ta chẳng hạn?”
“Sao?” Ta chấn động, vội vàng xua tay, đồng thời khuôn mặt cũng không chịu thua kém, bắt đầu đỏ ửng lên. “Ta … ta không có …”
Ý cười lại càng sâu. “Không có? Thế sao lúc nãy lại nhìn chằm chằm ta lâu như vậy?”
“…” Mồ hôi lạnh túa ra, hắn … hắn làm thế nào lại biết? “Chuyện này … Ta … ta đúng là có nhìn ngươi, nhưng … nhưng mà không phải là … như thế …”
“Thật không?” Trên gương mặt tuấn mỹ nhất thời nhiều thêm một phần uể oải, không biết là diễn trò hay gì nữa. “Thất vọng quá! Kể ra thì ta cũng không ngại nếu ngươi đối với ta có mơ tưởng cái gì đâu …” Ngón tay ấm áp trượt qua hai má ta, luồn sâu vào mái tóc phía sau đầu. Hắn nhẹ nhàng kéo ta lại gần hắn, giọng nói mê hoặc chậm rãi vang lên: “Nên nói là, ta thật hy vọng ngươi có ý nghĩ không an phận với ta …”
“Khụ khụ!”
Ta đột nhiên cả kinh, không cần nghĩ ngợi gì đã đưa tay đẩy Diêm Sâm ra xa, nhưng lại bởi vì phản lực mà té ngửa ra sau, ‘rầm’ một tiếng ngã chổng vó xuống sàn.
“…” Nhăn mặt nhíu mày, ta ôm gáy cố khởi động thân mình, thế này mới phát hiện ra Diêm Sâm cũng bị ta kéo ngã theo, lúc này đang dở khóc dở cười không biết nói gì mà nhìn ta.
“A … ngại quá, quấy rầy hai người rồi …” Người nọ đứng ở cửa giả vờ ho khan hai tiếng, cười cười vẻ thật có lỗi, ánh mắt hết nhìn trái lại nhìn phải. “Nhưng ta phải nói trước, Ngọc nương ta cái gì cũng chưa nhìn thấy. Chưa thấy các ngươi dựa vào nhau rất gần, cũng chưa thấy các ngươi sắp sửa …”
“…” Chết tiệt, lão thái thái này mở to mắt nói dối mà không biết ngượng sao? Nàng còn cái gì mà chưa thấy nữa?
“Đúng rồi, Huyền Huyền.” Đột nhiên nghiêm mặt, Ngọc nương nhìn ra phía ngoài vẻ đắn đo, hạ giọng nói: “Chuyện là … đại ca ngươi đến đây.”
… Sở Hoa Phong?!
Cừu Ngọc Đường giương nửa miệng, mãi sau mới lắp bắp nói: “Chủ … chủ tử … sao người lại tới đây?”
Diêm Sâm chậm rãi đi về phía chúng ta, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai tay ta vẫn bị Cừu Ngọc Đường giữ chặt, làm như không nghe thấy câu hỏi kia: “Nhóc con Sở Huyền, lại đây.”
“…” Mắt chớp chớp, ta nhìn Cừu Ngọc Đường mặt trắng bệch, thật cẩn thận rút tay ra, rồi đi tới chỗ Diêm Sâm.
“Gia …” Làm sao thế, sắc mặt khó coi thế này cứ như là muốn ăn thịt người ta tới nơi vậy.
Con ngươi hờ hững đảo khắp phòng, cuối cùng dừng lại trên mặt ta. “Ngươi sao lại chạy đến đây?”
“Ta … muốn đến xem một chút …”
“Xem cái gì?”
“…” Liếc nhìn sang Cừu Ngọc Đường đang đứng một bên, ta nhếch miệng không nói lời nào, chỉ rũ mắt xuống rồi xoắn tóc một cách vô thức.
“Theo ta.”
“… Vâng.”
Ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, ta đành nhún vai nhìn Cừu Ngọc Đường, hắn cũng lắc đầu nhìn ta, cả hai đều là vẻ mặt không hay ho. Ánh mắt nhất loạt đổ dồn về phía bóng dáng của mỗ nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng đi đằng trước.
Sao đột nhiên lại tức giận?
“Khụ … gia,” Đi đến trước mặt hắn, ta nhìn không ra tâm tình của hắn bây giờ là vui hay buồn. “Ngươi tức giận sao?”
“Ngươi nói xem.” Diêm Sâm hơi nghiêng mặt, đáy mắt như có một điểm sáng chợt vụt qua.
Ta bĩu môi, lên án cái bản mặt sắp đóng băng của hắn: “Ngươi cho rằng sắc mặt của mình chưa đủ nói lên vấn đề sao? Làm mình làm mẩy, rõ ràng là tức giận mà còn muốn ta nói …”
“À, vậy ngươi nói xem ta vì sao lại tức giận?”
Ta vuốt cằm giả bộ suy tư: “… Bởi vì ta bỏ lại ngươi?”
“… Bởi vì Cừu Ngọc Đường.”
“Hả, ngươi …” Ta há hốc mồm, hơn nửa ngày mới hồi thần: “Ngươi … ngươi là vì Cừu Ngọc Đường mà ghen sao?”
Diêm Sâm sóng mắt chợt lóe, không nói gì.
“Nói nửa ngày …” Đưa tay lên vỗ vỗ ngực, ta làm bộ thở dài thườn thượt: “Ra là vì chuyện này a. Ai nha, ngươi có thể yên tâm được rồi. Ta cam đoan với ngươi, ta … tuyệt đối sẽ không tranh giành Cừu Ngọc Đường với ngươi. Tùy các ngươi muốn yêu thế nào thì yêu, không liên quan gì đến ta. …”
Câu kế tiếp còn chưa kịp ra khỏi miệng thì ta đã bị một cái “ma trảo” túm chặt, không cử động nổi.
“À … gia …”
“Không liên quan gì, hửm?”
“…” Ta cứng lưỡi giương mắt nhìn hắn, khóe miệng co giật vài cái. “Ờ … có chuyện gì cứ từ từ rồi nói, không nên động thủ …”
“Nếu ta không động thủ thì ngươi sẽ từ từ nói chuyện với ta sao?”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi …”
Bờ môi hắn giương lên một nụ cười trêu cợt: “Vậy nếu ta động thủ thì chẳng phải là ngươi sẽ càng ‘từ từ’ nói chuyện với ta sao?”
“…” Ta dở khóc dở cười, nào có kiểu ngụy biện như vậy? “Nhưng mà chúng ta đang ở ngoài đường.”
“Không sao cả.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân …”
“Không sao cả.”
“…” Lại thêm một tên ‘Ngô Sở Vị’ nữa sao?
“Sao không nói gì cả?”
“… Ngươi muốn ta nói gì?” Dù sao cũng hết cách với ngươi rồi, nói nữa chỉ lãng phí nước miếng thôi.
“Được, ngươi không nói thì ta nói. Nghe rõ ràng cho ta!”
“Vâng …”
Diêm Sâm ngừng lại một chút, đôi con ngươi tinh lượng nhìn thẳng vào mắt ta, thanh âm trầm thấp lại vô cùng rõ ràng: “Ta không cho phép ngươi tiếp cận Cừu Ngọc Đường, càng không cho phép ngươi gần gũi hắn như vậy … Rõ chưa?”
“…” Ta khó hiểu. “Vì sao? Hắn có phải người xấu đâu.”
Siết chặt tay ta không buông, hắn chỉ thản nhiên đáp lại rằng: “Ta không thích.”
“Gì cơ? Không thích?” Nghiêng đầu nhìn hắn một chút, ta đột nhiên hiểu ra …
Người này … không phải là ….
Ngay lập tức, tố chất thần kinh lên tiếng phủ định, ta ra sức lắc đầu. Làm sao có thể, hắn đối với ta chỉ là … tình cảm giữa chủ và tớ bình thường thôi …
Sau đó các cơ mặt của ta lại không khỏi co giật. ‘Bình thường’? ‘Chủ tớ’?
… Ta đi chết đây, nói vậy chó cũng không tin.
Huống chi trong tiềm thức của mình, dường như ta cũng không hy vọng chỉ đơn thuần là như vậy …
Trải qua nhiều thăng trầm như thế, tuy không được tính là kinh tâm động phách, nhưng ta có thể nhận định rằng tình cảm mình dành cho Diêm Sâm đã không còn ở mức bình thường nữa. Từ khi mới bắt đầu chỉ đấu võ mồm với hắn một cách đơn thuần cho đến khi thật lòng quan tâm, ta đã không thể chối bỏ mọi vướng bận trong lòng với hắn được nữa. Khi biết được thân thế của hắn ta đã khổ sở cùng đau lòng biết bao, khi thấy hắn hao gầy tiều tụy ta cũng không dằn lòng được mà muốn bồi bổ cho hắn ngay lập tức … Ta rốt cuộc đã rơi vào tình trạng gì? Việc này … e là đã ra ngoài phạm vi quan hệ giữa chủ và tớ thông thường rồi.
Ngồi trên ghế đẩu chống cằm suy tư, ta ngẩn người nhìn Diêm Sâm đang ngồi trước bàn đọc sách. Hai tròng mắt xoay chuyển nhanh như chớp, khi thì ngắm những ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, khi lại chăm chú nhìn gương mặt trầm tĩnh ôn hòa của hắn, lúc lại xem xét chiếc áo màu vàng nhạt hắn mặc trên người, rồi cả mái tóc buông dài sau lưng … Đột nhiên ta nhớ tới tấm vải dệt màu lam ở cửa hàng tơ lụa nhà mình, nghĩ nếu mặc trên người hắn thì hẳn là rất đẹp.
Nhưng … vươn mười ngón tay ra ngắm nghía một hồi, ta không khỏi buông tiếng thở dài não nề … Chuyện này xem chừng không có cách thực hiện được rồi. Suốt một thời gian dài, sản phẩm duy nhất được làm ra từ bàn tay ta hình như chỉ là một chiếc khăn nhỏ thì phải. Mà lại còn là làm ra theo kiểu “bàng môn tà đạo”. Với lại cũng lâu quá rồi, ta chẳng còn nhớ là mình đem nó cho người nào nữa.
Còn nói gì mà tặng cho phu quân tương lai … có khi hắn xem xong lại sợ tới mức lập tức từ hôn cũng nên.
“Nhóc con Sở Huyền?”
“…” Làm thế nào mới không bị kim đâm vào tay đây?
“Nhóc con Sở Huyền?”
“…” Ta vẫn nhìn chằm chằm mười ngón tay mà sầu mi khổ kiểm.
Bỗng nhiên hai tay ta bị người nào đó nắm lấy. Ta hoảng sợ, trợn to mắt nhìn thì thấy Diêm Sâm đang ngồi xổm trước mặt ta, mày nhíu chặt, cẩn thận kiểm tra tay ta. “Làm sao vậy?”
“À … không! Không có gì.” Cuống quít rụt tay lại, không hiểu sao trái tim ta lại đột ngột gia tốc.
“Không có gì thì sao lại nhìn đến ngẩn người ra thế?” Khóe môi hắn thoáng hiện nét cười nhợt nhạt. “Hay là vì đang nghĩ đến một số chuyện không thể nói cho người khác biết … Ví dụ như … có ý nghĩ không an phận với ta chẳng hạn?”
“Sao?” Ta chấn động, vội vàng xua tay, đồng thời khuôn mặt cũng không chịu thua kém, bắt đầu đỏ ửng lên. “Ta … ta không có …”
Ý cười lại càng sâu. “Không có? Thế sao lúc nãy lại nhìn chằm chằm ta lâu như vậy?”
“…” Mồ hôi lạnh túa ra, hắn … hắn làm thế nào lại biết? “Chuyện này … Ta … ta đúng là có nhìn ngươi, nhưng … nhưng mà không phải là … như thế …”
“Thật không?” Trên gương mặt tuấn mỹ nhất thời nhiều thêm một phần uể oải, không biết là diễn trò hay gì nữa. “Thất vọng quá! Kể ra thì ta cũng không ngại nếu ngươi đối với ta có mơ tưởng cái gì đâu …” Ngón tay ấm áp trượt qua hai má ta, luồn sâu vào mái tóc phía sau đầu. Hắn nhẹ nhàng kéo ta lại gần hắn, giọng nói mê hoặc chậm rãi vang lên: “Nên nói là, ta thật hy vọng ngươi có ý nghĩ không an phận với ta …”
“Khụ khụ!”
Ta đột nhiên cả kinh, không cần nghĩ ngợi gì đã đưa tay đẩy Diêm Sâm ra xa, nhưng lại bởi vì phản lực mà té ngửa ra sau, ‘rầm’ một tiếng ngã chổng vó xuống sàn.
“…” Nhăn mặt nhíu mày, ta ôm gáy cố khởi động thân mình, thế này mới phát hiện ra Diêm Sâm cũng bị ta kéo ngã theo, lúc này đang dở khóc dở cười không biết nói gì mà nhìn ta.
“A … ngại quá, quấy rầy hai người rồi …” Người nọ đứng ở cửa giả vờ ho khan hai tiếng, cười cười vẻ thật có lỗi, ánh mắt hết nhìn trái lại nhìn phải. “Nhưng ta phải nói trước, Ngọc nương ta cái gì cũng chưa nhìn thấy. Chưa thấy các ngươi dựa vào nhau rất gần, cũng chưa thấy các ngươi sắp sửa …”
“…” Chết tiệt, lão thái thái này mở to mắt nói dối mà không biết ngượng sao? Nàng còn cái gì mà chưa thấy nữa?
“Đúng rồi, Huyền Huyền.” Đột nhiên nghiêm mặt, Ngọc nương nhìn ra phía ngoài vẻ đắn đo, hạ giọng nói: “Chuyện là … đại ca ngươi đến đây.”
… Sở Hoa Phong?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook