Sát Tinh Tướng Công
Quyển 1 - Chương 12

Editor: Quân

Vỗ vỗ chiếc hài chưa từng bám một hạt bụi nào, ta trừng mắt lạnh nhạt nhìn ba tên lưu manh: “Thật sự là sắc đảm bao thiên, giữa ban ngày ban mặt mà dám ở trên đường làm cái chuyện vô vương pháp thế này, các ngươi không muốn sống nữa phải không?”

“Ây cha, sao đột nhiên lại nhảy ra một con nhóc thế này?” Một người trong số đó nổi sắc tâm tiến lên, trong đôi mắt đáng khinh kia lóe lên dâm quang, “Tuy so ra có kém con nhóc kia một chút, nhưng như vậy lại là kiểu mà đại gia ta thích a … thế nào, có muốn …”

Nghiên đầu tránh cái “thủ trư”, ta hừ lạnh một tiếng, tay trái thốt nhiên chém ra, đồng thời tay phải bắt lấy cổ tay hắn, tiếp theo chân phải thuận thế hung hăng đá vào “bộ vị trọng yếu” của hắn …

“A!” Tên nam tử đáng khinh kia hét thảm một tiếng, hai tay ôm … giữa hai chân ngã xuống đất rên rỉ, mặt khác hai tên đồng bạn thấy thế, lập tức sắc mặt biến đổi thành hung thần ác sát định xông lên.

“Xú nha đầu, ngươi muốn chết!”

“Xem ta như thế nào giáo huấn ngươi…”

“Giáo huấn ta?” – Ta lơ đễnh bĩu môi – “Trước hết nên quan tâm tới đồng bọn của các ngươi đi!”

“…” Nghe vậy, bọn họ không khỏi nhìn lại phía sau, đã thấy nam tử lúc trước ngã xuống đất đang co quắp, còn không ngừng lấy tay gãi khắp người, kêu to: “Ngứa, ngứa quá … ai, ai tới cứu .. A … đau, đau quá … ngứa …”

Hai người kinh ngạc liếc nhau, rồi sau đó nâng hắn dậy: “Đại ca, ngươi … rốt cuộc là đau hay là ngứa?”

“A … cả … cả hai …”

Không chờ hắn nói hết lời, hai người kia đột nhiên sắc mặt trắng bệch, ngay sau đó biểu tình ngưng trọng, khóe miệng bắt đầu run rẩy, cả cơ mặt cũng bắt đầu co giật như là đang kiềm chế cái gì đó.

Thời gian không đến nửa chung trà, cả ba người đều ngã lăn ra đất, tiếng rên rỉ một tiếng so với một tiếng càng lớn hơn: “Cứu, cứu mạng …”

“Ngứa, ngứa … cầu … ngươi … ta … rất ngứa …”

“Chịu … không được ….”

“Hừ!” Đắc ý vuốt ve túi phấn bọ chó trên tay, ta xoay người lại nói với mỹ nữ đã sớm trợn mắt há hốc mồm: “Không có việc gì, bọn họ sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa đâu …”

Đang nói bỗng dưng bị gián đoạn, miệng ta cứng ngắc không ngậm lại được, trên chóp mũi ẩn ẩn bay tới mùi hương sâu kín như là hương hoa lan, mà đầu của ta thì đang chôn sâu trong ngực của chủ nhân mùi hương ấy, ấm áp và thoải mái.

“A … vị cô nương này …” Sao lại ôm ta?

“Cám ơn, cám ơn ngươi … ngươi thật dũng cảm, dám đứng ra bảo hộ người ta …”

“À, ha ha …” Bị thanh âm mềm ngọt của nàng làm toàn thân nổi da gà, khóe miệng ta khẽ động, đồng thời có chút kinh ngạc với xúc cảm truyền đến từ trên mặt. Loại cảm giác này …

“Ngươi tên là gì? Ta nhất định phải nói cho cha ta biết, mời ngươi đến nhà ta làm khách, ta sẽ hảo …” – Nàng dừng lại, kỳ quái nhìn ta đẩy nàng ra như bị điện giật, hơn nữa còn trừng to mắt mà nhìn, lui về phía sau ba bước lớn.

“Cô nương ngươi …”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi …” – Mặt ta đỏ lên, cứng lưỡi chỉ vào guơng mặt kiều mỵ kia – “Ngươi … ngươi là nam?!”

“Phải a!” – Nàng, à không, hắn cười tủm tỉm gật đầu – “Ta là nam nha!”

“…”

“…”

“A…………!” Hét lên một tiếng, ta vội vàng bỏ chạy, bất chấp người phía sau đang hò la gọi lại.

Rất dọa người, thật sự là rất dọa người! Sở Huyền ta tốt xấu gì cũng là khuê nữ, thấy việc nghĩa hăng hái làm còn chưa tính, vốn tưởng rằng cứu đuợc một mỹ thiếu nữ xinh đẹp, ai ngờ lại một cái gối thêu hoa, chuyện này bảo ta làm sao mà chấp nhận, làm sao mà chấp nhận được! Nói đi cũng phải nói lại, hắn đường đường là một đại nam nhân thì sợ bị quấy rối cái rắm a!!

Gà mẹ, đều do ta vốn có bản tính gà mẹ, thấy mỹ nữ liền tâm sinh thương tiếc, chưa làm rõ tình hình đã vội vàng xông lên, thế cho nên mới bị người ta ăn đậu hũ miễn phí!

Oa … ta chính là loại người dù có nhảy từ trên núi xuống chết cũng không sáng mắt!

Một hơi chạy về phủ Thái Phó, còn chưa kịp ổn định nhịp thở, bên tai đã truyền đến một thanh âm tế nhu khác.

“Đã về rồi? Chơi có vui không?”

“…” Không hiểu sao, nghe đến thanh âm quen thuộc này ta đột nhiên có loại cảm giác muốn gào khóc, giống như là đứa trẻ ở bên ngoài bị người ta khi dễ về nhà nhìn thấy mẹ vậy.

“Gia …”

“Ừ?” – Khóe miệng Diêm Sâm khẽ nhếch – “Vẻ mặt sao lại như là cầu xin thế kia?”

“Cái kia … nàng, à không .. hắn … hắn là … là … nam …”

“À, ta biết.” – Hắn cư nhiên trả lời như vậy.

“Ngươi có biết?!” – Ta mở to hai mắt, miệng hình chữ o nhìn hắn.

“Phải a, nhìn mặt như thế mà không nhận ra là nam hay nữ sao, nhóc con Sở Huyền?”

“Vậy ngươi vì sao …” Không nói sớm cho ta biết?

“Một hộ vệ mà chỉ khi chủ nhân phát hiện có nguy hiểm rồi mới nhận ra, chẳng phải nuôi rất tốn cơm sao?”

“…”

“Nhưng điều làm ta kinh ngạc là ngươi cư nhiên nhớ rõ cách sử dụng độc, mà kỹ thuật phòng thân cơ bản cũng không tệ lắm.” – Đôi mắt lóe lên quang mang diệu nhân – “Ngọc nương cùng Bạch Tinh mà biết nhất định sẽ vui mừng.”

“À …” Kéo kéo khóe miệng, hình như đây không phải vấn đề trọng điểm.

“Nhưng mà, nhóc con Sở Huyền …”

“Dạ?”

“Ngươi bị hắn chiếm tiện nghi.”

Trên mặt đột nhiên bừng lên hai luồng lửa đỏ, ta oán hận trừng mắt nhìn hắn cười không rõ ý tứ hàm xúc. Không đề cập tới chuyện này thì ngươi sẽ chết sao?

“A, đừng nóng giận nha, tốt xấu gì người ta cũng là tuyệt thế mỹ nhân … tuy rằng là nam.”

…Chết tiệt! Còn dám nói tiếp thì ta sẽ niêm phong cái miệng của ngươi lại, không cần biết ngươi có phải chủ tử của ta hay không!

“Này …”

“Sao?!” – Ta tức giận gằn một tiếng nặc mùi thuốc súng.

“Làm gì phải tức giận như vậy, ta thấy hắn đối với ngươi rất là cảm kích nha, không chừng còn có thể lấy thân báo đáp cũng nên.”

Mắt chớp chớp hai cái, khi ta hiểu được ý tứ của những lời này, miệng đã đi trước đầu óc làm ra phản ứng: “Không cần!”

Hắn nhướn mày: “Vì sao?”

Vì sao? Hắn cư nhiên còn nghiêm trang hỏi ta vì sao!

“Ta nói này, gia …”

“Ừ?”

“Nếu ta nhất thiết phải thích gay …”

“Gay?”

“Ta thấy ngươi có vẻ tốt hơn …”

“…”

“Ngưoi không ghê tởm như cái nam nhân kia, nói chuyện cũng sẽ không làm nũng, không “người ta”, “người ta” suốt ngày. Tuy rằng cả hai đều có khuôn mặt đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng đối với ngươi ta nhìn thế nào cũng cảm thấy có vẻ thuận mắt hơn. Còn nữa, tên kia ăn mặc chẳng khác gì nữ nhân, chỉ thiếu nước tô son điểm phấn nữa là y hệt. Còn gia, ngươi cho tới bây giờ chưa từng làm ra cái loại chuyện tình thác loạn như thế … A, đương nhiên là ta cảm thấy ngươi mặc nữ trang nhất định sẽ rất đẹp, chỉ là ngươi có vẻ bài xích chuyện này. Không biết ngươi so với hắn thì ai đẹp hơn? Thật muốn nhìn thấy … A, gia? … Không có gì, ta nói giỡn thôi mà, ngươi không cần nhìn ta như vậy có được không? Sao đột nhiên thời tiết chuyển lạnh thế nhỉ … À, ta nói thật mà, thật sự là rất lạnh … ngươi còn nhìn ta như vậy, ta sẽ bị đông chết nha …”

Báo ứng!

Thật sự là báo ứng!

Trời đất bao la báo ứng!

Sớm nên đem cái mồm này dán lại, nhưng lại chậm chạp không hạ được quyết tâm, còn thường xuyên để nó đi kêu loạn … Giờ thì tốt rồi? Báo ứng!

Khi gay chủ tử, à không, xinh đẹp chủ tử cười khuynh quốc khuynh thành, sáng sớm nay nói với ta câu “Thượng Liễu mama rất nhớ ngươi”, mộng đẹp của ta chính thức tan vỡ …

Ta cần phải nói một câu, ác mộng của ta sao càng ngày càng “thực” thế này?

“Hộ vệ” như ta, tuy rằng thực bất tài lại chưa học được nhiều, nhưng vẫn bị chủ tử tâm địa rất xấu xa “tín nhiệm” và cắt cử cho một nhiệm vụ hạng nhất —-

Ăn cắp. Cộng thêm sắc dụ.

Theo như lời Diêm Sâm nói thì là thế này …

“Kinh thành có tứ đại gia tộc phụ tá hoàng tộc, một trong số đó là Hạ Hầu gia. Trong tay chủ nhân đương gia – Hạ Hầu Kiệt – có một phần thư văn, thư tín cùng bản danh sách đối với ta mà nói thập phần trọng yếu, cho nên ta muốn ngươi mang nó về đây cho ta, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì.”

… Này, ngươi biết rõ như vậy chẳng phải tự mình ra tay sẽ dễ dàng hơn sao?!

“Còn nữa, Hạ Hầu gia cũng là nơi khó lòng trà trộn vào được, bởi vậy … tuy rằng ngươi không phải rất đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ nhân, cho nên chỉ cần cố gắng một chút thì hẳn là có thể tiếp cận được Hạ Hầu Kiệt.”

Cố gắng? Cái gì cố gắng? Cố gắng cái gì? Muốn dùng sắc dụ thì ngươi đi không phải tốt hơn sao?

“À, đúng rồi, quên nói một câu. Con người ta luôn luôn thưởng phạt rõ ràng, nếu nhiệm vụ thành công, ta sẽ thỏa mãn một yêu cầu mà ngươi đưa ra. Nhớ kỹ, một yêu cầu, nhưng là cái gì cũng được.”

Woa, tốt vậy sao? Thế nếu như thất bại?

“Thất bại? … Ngươi thật sự muốn ta nói ra sao?”

… Quên đi, dù sao thì cái đó khẳng định rất biến thái vô nhân đạo là được rồi. Tốt nhất không nên biết trước, miễn cho cái tâm hồn bé nhỏ của ta bị bóng ma ám ảnh.

Kết quả là, tráng sĩ Sở Huyền, tâm không cam lòng tình không nguyện xuất phát thực hiện nhiệm vụ lần đầu tiên … À, đương nhiên, trước hết là phải đi Lưu Vân các “báo danh” rồi, bởi vì …

Không phải chỉ cần “hơi chút cố gắng” là được, khả năng của ta thật sự là ngay cả đại môn của Hạ Hầu gia cũng sờ không nổi.

Với lại, nếu Thượng Liễu mama thật sự “tương tư thành cuồng”. ta đây chẳng phải là nghiệp chướng nặng nề, máu chảy tràn năm bước cũng không đủ sao?

_Hết quyển 1_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương