Sát Thủ Vương Phi
Chương 13: Xây dựng tổ chức

Lưu Hoa Nguyệt hạ thủy thủ xuống, nhìn về phía tể tướng:“ Ta ở Vương phủ không có ai để bầu bạn. Không biết Lưu tể tướng có thể cho ta đưa nha hoàn thân cận của mình vào vương phủ không?”

Mọi người nhìn vị Chiến vương phi rồi nhìn tể tướng. Chẳng phải vương phi là đích nữ của Lưu tể tướng sao? Tại sao nàng không gọi là phụ thân?

Lưu Quang bị ánh mắt soi mói của mọi người mà tức giận trong lòng nhưng vẫn cố nén lại, nặn ra một nụ cười:“ Tất nhiên là được!”

_______thời gian_______

Hai ngày sau...

Hoa viên Chiến vương phủ...

Châu nhi chạy hết chỗ này đến chỗ khác cười tươi:“ Ao... chỗ này vừa đẹp lại rộng hơn cả tể tướng phủ nữa!!!” Lưu Hoa Nguyệt chỉ nhẹ nhàng nói:“ Đi chậm thôi Châu nhi.”

Châu nhi cùng với nàng ngồi nói chuyện về mẫu thân của nàng, rồi Châu nhi đứng phắt đậy:“ Áaaaa... em nhớ rồi. Trước khi nhắm mắt, phu nhân có bảo nô tì rằng khi tiểu thư xuất giá phải đưa cho tiểu thư. Em đi lấy ngay!”

Châu nhi chạy ra ngoài như tên bắn. Lúc sau, Châu nhi vừa thở vừa đưa cho nàng chiếc hộp gỗ màu đen nhẵn bóng:“ Tiểu... thư... đây... đây là... di vật... của... của phu... nhân... để lại... cho... ngài!”

Lưu Hoa Nguyệt đón lấy chiếc hộp gỗ rồi mở ra. Đập vào mắt nàng là cây tiêu bạch ngọc xinh đẹp với những hoa văn tinh xảo được khắc tỉ mỉ. Nàng cầm chiếc tiêu lên thốt ra:“ Thật là đẹp!!” Châu nhi dần hồi phục lại nhịp thở, lên tiếng:“ Đây là vật mà phu nhân thích nhất khi còn tại thế chỉ sau người thôi!”

Nàng cất cây tiêu vào hộp gỗ bảo:“ Em hãy cất đi.” Châu nhi nhanh chóng cầm hộp gỗ đem đi cất.

Nàng cũng trở về Thanh Nguyệt các ( đây chính là nơi Lưu Hoa Nguyệt ở mà mình quên nói ~(*^*)~). Lưu Hoa Nguyệt vơ vét đống độc dược, giải dược và ngân lượng bỏ vào không gian tùy thân trong vòng cổ mà nàng 'chôm chỉa' từ tên Phong Thần. Nàng thay bộ chiến phục ( mình gọi bộ quần áo đen=chiến phục) và choàng chiếc áo bào đen rộng, đội thêm nón voan rồi nhảy qua tường.

______địa điểm_______

Nàng vừa đi vừa nhìn ngắm mọi thứ xung quang. Đường xá tấp nập, không khí nhộn nhịp. Đi khắp nơi một hồi, nàng dừng chân trước cửa một tửu lâu nhỏ tên ' Tửu Hoài Lâu'.

Từ ngoài nhìn vào, tửu lâu kia không có bao nhiêu khách nhân, có vẻ đang gặp vấn đề về kinh tế. Thấy nàng bước vào, tiểu nhị nhanh nhẩu chạy ra:“ Hoan nghêng khách quan! Ngài muốn dùng gì?”

Nàng điều chỉnh giọng nói của mình thành giọng trung tín khàn khàn:“ Ta muốn gặp chủ lâu bàn chút chuyện!” Tiểu nhị không hiểu có chuyện gì nhưng vẫn cười:“ Công tử đợi một chút, để tiểu nhân đi thông báo.”

Một lúc sau, tiểu nhị chạy ra:“ Công tử, chủ lâu đang ở bên trong, mời ngài đi qua đó.” Lưu Hoa Nguyệt đi theo tên tiểu nhị tới một gian phòng khá xa đại sảnh.

Tên tiểu nhị gõ cửa xong thì quay sang nàng dùng tư thế mời, nàng mở cửa bước vào. Trong phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi bên bàn gỗ liếc mắt nhìn nàng:“ Công tử, mời ngồi.”

Nàng ngồi đối diện với chủ lâu nhìn thẳng vào ông ta hỏi:“ Ta là Hàn Nguyệt Chẳng hay quí danh của ngài là...” ông ta nói:“ Ta họ Bối tên Minh.” Bối Minh dừng một chút, rót trà cho nàng rồi nói:“ Không biết Hàn công tử tìm tại hạ có việc chi?”

Nàng cầm chén trà uống một ngụm rồi nói:“ Ta muốn mua lại tửu lâu này, Bối chủ lâu cứ ra giá đi.” Bối Minh khó chịu:“ Không bán! Ta bán rồi, những người ở đây sẽ đi đâu? Họ đều là kẻ vô gia cư do ta cứu về!” Lưu Hoa Nguyệt bình thản đáp:“ Ta không nói sẽ đuổi họ đi. Ta vẫn giữ họ lại, xây lại nơi này và chỉ cho ngươi cách làm ăn. Thế nào?”

Bối Minh nghĩ ngợi một chút rồi quyết định:“ Được. Ta muốn 5 ngàn lượng bạc trắng.” Nàng lấy từ trong không gian tùy thân ra một túi bạc lớn nhìn Bối Minh:“ Bối chủ lâu, đây là 10 ngàn lượng bạc. Một nữa của ngài, còn lại là để xây lại nơi này. Một tháng sau ta sẽ quay lại.”

Nàng cứ thế bước ra khỏi Tửu Hoài Lâu cũng đã là giữa trưa. Lưu Hoa Nguyệt đi dạo một vòng thì thấy chợ nô lệ. Ở hiện đại, việc buôn người là trái pháp luật nhưng ở cổ trang thì chỉ cần được quan phủ phê duyệt là đúng luật. Nàng cũng tò mò không biết chợ nô lệ như thế nào nên vào xem thử.

Lưu Hoa Nguyệt vừa bước vào cửa đã thấy bên trong toàn là quí tộc. Nàng tùy tiện đi một chỗ trống mà ngồi. Bước lên đầu tiên là một nữ đấu giá xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, đằng sau nàng là những gia đinh đang đẩy những chiếc lồng sắt được vải đen bọc khín.

Nữ đấu giá kia lên tiếng:“ Bây giờ chúng ta bắt đầu với người ở lồng số một này.” Cô ta dùng tay kéo tấm vải đen xuống:“ Tên này rất khỏe, rất thích hợp để làm việc nặng nha~~!”

_______>♡

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương