Sát Thủ Vú Em
-
Chương 60: Gặp mặt
Edit: Ring.
R: nói trước để tránh hụt hẫng. Ai đang mong chờ một cuộc gặp mặt hoành tráng của đám thần kinh này thì thất vọng ròi nhe. Tới hết truyện tụi nó cũng hông gặp nhao được đâu. Tui nói ròi, truyện này là thuần võng du mà, 2 đứa chính gặp được nhau là mừng ròi.
Tay cầm đi động của Ôn Tiễu run lên một chút, nhưng nháy mắt đã trấn định trở lại.
Lướt mắt nhìn một vòng trong phòng, mọi người đều đang tự làm việc của mình, không ai để ý đến cú điện thoại này hết.
“À…… Nga.” Ôn Tiễu không biết hai tiếng cảm thán này là muốn đại biểu cho cái gì, nhưng cô biết Chinh Chiến Công Tước nhất được đã cảm nhận được sự kinh ngạc của cô lúc này.
Đúng vậy, kinh ngạc.
Cô chưa từng nói anh biết mình học trường nào, lại xác định Trần Vũ cũng không nói gì, như vậy anh là làm thế nào mà biết được? Vì sao anh lại nói mình đang đứng dưới lầu? Cả trường học có hai khu nhà ở, mỗi khu lại hơn mười tòa nhà, anh là làm sao mà biết được cô ở tòa nào?
Ôn Tiễu nhớ trước kia khi đi phó bản, có lần Ngư nói giỡn là sẽ theo dõi, nhưng Chinh Chiến Công Tước lúc đó lại tỏ vẻ chuyện theo dõi này thật sự là quá tầm thường.
“Không định xuống gặp anh sao?” Đầu bên kia vang lên giọng nói của anh, nếu lắng tai còn có thể nghe được tiếng xào xạc khi gió lùa qua kẽ lá.
“Hừm…… Anh nói xem?” Ôn Tiễu đột nhiên cười cười.
“Chờ em dưới lầu.” Chinh Chiến Công Tước ngắt điện thoại.
Đêm thu, có hơi lạnh.
Ôn Tiễu khoác thêm một lớp áo gió rồi đổi giày.
“Tôi đói bụng, xuống mua đồ ăn.”
“Ừ.” Trần Vũ tùy ý hừ một tiếng: “Mua giùm tôi luôn đi, làm nhiệm vụ đúng là tiêu hao thể lực.”
Ôn Tiễu đáp lại một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.
Từ tầng năm đi xuống, trong lòng cô là không yên.
Bạn trên mạng gặp nhau, sợ nhất là không được như những gì mình mong đợi. Ôn Tiễu tuy không phải quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành nhưng ít nhất cũng xem như gọn gàng thanh tú. Về phần đối phương, trong đầu Ôn Tiễu đã có một hình mẫu dựa trên hình dáng của nhân vật Chinh Chiến Công Tước.
Cô không biết mình đã xuống lầu như thế nào.
Lúc đến lầu một, Ôn Tiễu hít sâu mấy hơi để trái tim đang nhảy thình thịch trong ngực bình tĩnh trở lại, sau đó mới bước ra cửa.
Dưới táng cây phong đối diện cửa ra vào, có một chàng trai đang đứng. Mặt anh quay về phía cửa ký túc xá, cao khoảng mét bảy, mét tám, tuổi tầm 27, 28. Gương mặt anh không tuấn lãng hay yêu nghiệt như ngôi sao điện ảnh, nhưng nương theo ánh đèn đường, cô có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan khiến người ta cảm thấy vừa ý trên mặt anh cùng khí chất sáng sủa mà mát mẻ như gió mùa thu.
Anh nhìn Ôn Tiễu, khóe môi khẽ cong, sau đó hơi hơi gật đầu.
Ôn Tiễu đáp lại một nụ cười rồi bước qua.
“Công Tước?” Khi còn cách khoảng hai mét, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái.
“Ừ.” Chinh Chiến Công Tước lên tiếng. Giọng anh trầm hơn khi nghe qua máy tính hay điện thoại nhiều: “Lạc.”
“Em còn nghĩ anh sẽ cầm theo củ lạc làm ám hiệu nữa chứ.” Ôn Tiễu cúi đầu đá đá mũi chân: “Tìm chỗ nào ngồi đi. Muộn thế này rồi chắc chỉ có tiệm trà sữa là còn mở cửa thôi.”
“Được.”
Thật sự là…… Ôn Tiễu đi trước thè lưỡi, quả nhiên anh ngoài đời cũng ít nói như vậy.
9 giờ rưỡi, trong tiệm trà sữa gần như đã không còn ai. Lúc Ôn Tiễu cùng Chinh Chiến Công Tước đến thì trong quán vô cùng im lặng. Tùy tiện gọi đồ uống, hai người tìm một góc rồi ngồi xuống.
“Sao anh lại biết em ở lầu đó trong trường này?” Điều khiến Ôn Tiễu tò mò mãi không phải là anh tên gì họ gì, lương một năm được bao nhiêu. Cảm giác ngay cả địa chỉ cũng thiếu chút nữa bị mò ra như vầy thật sự là rất khủng bố.
Cô nhịn không được mà tưởng tượng lỡ như ở nhà tự nhiên có người xuất hiện dưới lầu, sau đó cười âm trầm rồi gọi tên cô, sau đó nữa cô mở cửa sổ ra thấy một bóng đen…… Xin lỗi, đầu óc Ôn Tiễu đã rơi vào trạng thái tưởng tượng rồi.
“Em nói em học ở thành phố S.” Chinh Chiến Công Tước cười nhẹ, nụ cười rất sáng sủa. Những ngón tay thon dài như đang đùa với ly nước: “Thành phố S có 6 đại học, trong đó có 4 trường dạy nghề và 2 trường chính quy, một trong hai trường chính quy đó đứng thứ 8 trong bảng xếp hạng các trường đại học cả nước. Em là học chính quy, nhưng anh nghĩ thành tích của em không đến mức học trường điểm.” Lúc anh nói những lời này có liếc mắt nhìn Ôn Tiễu một cái, rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt ‘anh đang khinh bỉ em đó hả’ của cô.
Sau đó, anh cười cười: “Anh nhớ lần trước em có nói lão Trần xuống đối diện lầu mua bánh trứng, bên cạnh có tiệm bán trái cây. Khớp với điều kiện đó chỉ có tòa nhà số 7 thôi, đối diện là tòa nhà số 6, cho nên anh tìm đến em.”
Ôn Tiễu vỡ lẽ ra. Khó trách anh nói theo dõi là cấp thấp, thì ra cấp cao là như vậy! Mỗi câu cô nói anh đều nhớ kỹ, cho nên mới có thể chắp lại thành một hình ảnh đầy đủ.
“Thật lợi hại.” Ôn Tiễu thật lòng cảm thán: “Không phải anh đi họp mặt với bọn Tỏi sao?”
“Ừ, nhín thời gian ra gặp em.”
Trên mặt Ôn Tiễu có vẻ mất tự nhiên: “Em có gì đẹp đâu, lại không có kỹ năng của Vạn Hoa hay gương mặt tuyệt sắc như nhân vật game. Em chính là một người muốn sống trong thế giới Hồng Lâu Mộng nhưng lại lọt qua Tây Du Ký, muốn quen biết một trăm linh tám anh hùng Lương Sơn Bạc hay kết nghĩa tam huynh đệ ở Đào Viên nhưng không ngờ xung quanh đều là yêu ma quỷ quái.”
“Yêu ma quỷ quái? Lão Trần sao?” Chinh Chiến Công Tước nhíu mày: “Nói thật, anh cũng rất muốn gặp thử lão Trần. Một cô gái có thể kiếm tiền từ game thật rất giỏi.”
“A, không nói sớm. Anh cứ nói thẳng anh đến gặp lão Trần là được rồi.” Ôn Tiễu nói giỡn: “Lão Trần chính là mỹ nữ chân dài a, sao em có thể để nó xuất đầu được chứ.”
“Giỡn thôi.” Anh tựa lưng vào sô pha: “Anh là đến gặp em. Nhìn xem cô nàng thao tác nhanh nhạy trong game ở ngoài đời sẽ men đến độ nào, không ngờ lại rất nữ tính, đúng là bất ngờ.”
“Bộ tưởng em là mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, ô dề kịch cợm thật a?” Ôn Tiễu cúi đầu, nhịn không được mà cười ra tiếng: “Em còn nghĩ anh có chứng sợ hãi đám đông nữa kìa, không ngờ cũng dễ nói chuyện thật.”
Hai người vô cùng ăn ý vờ như đang uống nước, lại ngẩng đầu cùng nhìn thoáng qua đối phương.
“Aiz, đúng rồi.” Ôn Tiễu thật sự chịu không nổi bầu không khí yên tĩnh ngượng ngùng này nên liền tìm đề tài để nói: “Không phải anh nói đi thành phố A sao, vậy khi nào mới có thể online?”
“Vài ngày nữa đi. Mấy hôm nay không lên được. Anh đến thành phố A xem nước sơn, quê em đó.” Anh cười cười, buông ly: “Vừa rồi em đang làm nhiệm vụ đúng không?”
“Đúng vậy, hôm nay phải học nguyên ngày, nhiệm vụ của cả hai acc đều chưa làm. Anh và Ngư không lên mạng, em cũng chỉ có thể tự làm cu li.” Ôn Tiễu trả lời: “Trong bang hôm nay đúng im lặng, ngay cả phe đối địch cũng rất vắng vẻ.”
“Ừ, Chỉ Gian Lưu Sa cũng đến đây.”
Ôn Tiễu đột nhiên ngẩng đầu, Chỉ Gian Lưu Sa cũng đến thành phố S?
Vậy ra vị khách bí ẩn mà Thông Hoa Đại Toán nói chính là Chỉ Gian Lưu Sa sao?
Cho nên sau đó bọn họ cứ luôn miệng cười trên QQ, đó nhất định là có liên quan đến Chỉ Gian Lưu Sa rồi.
“Ổng cũng được lắm.” Ôn Tiễu khẳng định: “Sao Tỏi lại đi cùng Chỉ Gian Lưu Sa?”
“Đại khái là tên gián điệp kia biết chúng ta muốn họp mặt nên nói cho Chỉ Gian Lưu Sa đi. Ổng đến đây chắc là cũng muốn gặp em.” Chinh Chiến Công Tước sâu xa nhìn Ôn Tiễu: “Ai ngờ em lại không đi.”
Ôn Tiễu đang cầm ly uống nước đột nhiên cười một tiếng. Những lúc thế này, nếu đám người Quân Lâm Thiên Hạ mà không đùa giỡn Chỉ Gian Lưu Sa thì nhất định là đầu bị lừa đá rồi.
Cho nên đêm nay, Chỉ Gian Lưu Sa nhất định không được yên ổn.
Vì sao nghĩ đến chuyện hắn bị người của Quân Lâm ăn hiếp, trong lòng Ôn Tiễu lại cảm thấy sung sướng vậy chứ!
Cảm giác này giống như là cái người lần nào thi cũng cao điểm hơn mình đột nhiên lần này lại thua mình một điểm, chỉ có một chữ: ‘Thích’.
“Đêm nay chắc ổng sẽ vui lắm đây.”
“Hả?” Một câu của Chinh Chiến Công Tước nháy mắt đã ngắt ngang suy nghĩ của Ôn Tiễu. Vui lắm là ý gì đây?
“Anh gặp mọi người rồi đúng không? Em rất tò mò không biết bộ dáng mọi người là như thế nào.” Ôn Tiễu chống tay nhìn Chinh Chiến Công Tước.
Anh dường như bị nhìn đến ngượng. Bộ dáng đàn ông con trai khi ngượng không ngờ lại khiến Ôn Tiễu thấy dễ thương, cũng giống như lúc trước cô nghe anh nói anh biết nấu nước vậy, làm người ta nhịn không được mà muốn vươn tay xoa đầu.
“Anh với Ngư gặp nhau lâu rồi, cậu ấy chỉ như một cậu em trai thôi, có điều năm nay sẽ kết hôn.” Chinh Chiến Công Tước nói: “Tỏi… chính là kiểu bệnh thần kinh. Cưỡi Heo là một ông chú. Độc Túy… đứng trên phương diện con trai như anh mà nói thì còn rất men……” Anh từ từ nói, Ôn Tiễu liền im lặng từ từ lắng nghe.
Lúc anh không nói thì có vẻ thật trầm lặng, nhưng khi nói chuyện thì lại rõ ràng đâu vào đấy, khiến người ta cảm giác giống như anh đang chủ trì một cuộc họp, nghiêm cẩn mà không nghiêm túc.
So với Chinh Chiến Công Tước trong tưởng tượng của Ôn Tiễu thì anh lại càng thản nhiên, trấn định hơn.
Trong khi hai người mải nói chuyện với nhau, thời gian đã trôi qua rất nhanh.
“Bạn ơi, tụi mình sắp đóng cửa.” Cô gái phục vụ trong quán bước đến nói.
“À, được.”
Hai người đứng lên, bước ra khỏi tiệm trà sữa.
Gió đột nhiên trở nên thật nhẹ nhàng khoan khoái. Từ tiệm trà sữa về đến tòa nhà số sáu cũng chỉ là quãng đường 2 phút mà thôi.
Hai người đi rất chậm, phảng phất giống như đang bước nhẹ trên mây, nói với nhau những chuyện xảy ra trong game, những người bạn họ gặp được, nói đến tình hình chiến đấu của liên minh, nói đến truyện của Hùng Phong Vĩ Nghiệp, nói đến Đảng Đáng Khinh Thâm Dạ,… Rất nhiều chuyện, giống như hai người đã quen biết nhau nhiều năm, đã từng cùng nhau đối mặt sinh tử, vượt qua khó khăn vậy.
Tình cảm gắn bó đồng sinh cộng tử trong game có thể khiến người ta có rất nhiều đề tài chung để nói.
Lúc đến dưới lầu, dì quản lý ký túc xá đang chuẩn bị đóng cửa, thấy còn có người nên liền đứng đợi một lúc.
“Đến rồi.” Chinh Chiến Công Tước nhẹ giọng nói: “Còn chưa hỏi em tên gì.”
“Ôn Tiễu.”
Anh cúi đầu cười nhẹ, sau đó quay người bước đi.
Ôn Tiễu vào ký túc xá, trở lại phòng ngủ. Lão Trần lúc này đã đói đến mức da bụng dính da lưng: “Tiễu tỷ, bà là tự đi nấu trà sữa sao? Lâu vậy chắc cũng lựa xong lá trà rồi ha.” Trần Vũ nhận lấy trà sữa, oán giận.
“Có ăn là mừng rồi.” Ôn Tiễu thay quần áo, sau đó lại ngồi xuống trước máy tính.
Nhìn acc Chinh Chiến Công Tước, lại nghĩ đến diện mạo của anh. Thật đúng là, khác biệt quá lớn.
Loại người ổn trọng như anh căn bản là không khí phách anh hùng như Cung Thủ mà!
Mấy ngày tiếp theo, các thành viên của Quân Lâm Thiên Hạ đã lục tục về rồi online. Ba bốn hôm sau, Chinh Chiến Công Tước bàn chuyện làm ăn xong cũng về đến nhà, có thể lên mạng.
Ôn Tiễu vẫn đi học, chơi game, ngủ nghỉ như bình thường. Thời gian cũng chậm rãi trôi đi như nước chảy. Cô phát hiện quan hệ giữa mình và Chinh Chiến Công Tước cũng không vì cuộc gặp mặt đêm đó mà trở nên ngượng ngập.
Mãi đến một ngày, lão Trần đang dạo diễn đàn đột nhiên kinh ngạc gọi Ôn Tiễu bên cạnh: “Tiễu tỷ, mau nhìn! Có chuyện rồi!”
~
Tác giả: Đừng để ý ngoài đời, bởi vì tôi là tác giả viết võng du mà, muahahahaha *ngửa mặt lên trời cười dài*.
~
Gặp xong rồi ha, tiếp theo là chờ mong nữ chính số 2 lên diễn.
Tiết mục ‘Thách thức số phận, vượt lên chính mình’ lại lên sóng. Sáng mai tui thi ha, giờ chưa có chữ nào ha, mà còn ngồi edit ha =)))))).
Nói chứ thật ra là đang đợi nước tắm.
R: nói trước để tránh hụt hẫng. Ai đang mong chờ một cuộc gặp mặt hoành tráng của đám thần kinh này thì thất vọng ròi nhe. Tới hết truyện tụi nó cũng hông gặp nhao được đâu. Tui nói ròi, truyện này là thuần võng du mà, 2 đứa chính gặp được nhau là mừng ròi.
Tay cầm đi động của Ôn Tiễu run lên một chút, nhưng nháy mắt đã trấn định trở lại.
Lướt mắt nhìn một vòng trong phòng, mọi người đều đang tự làm việc của mình, không ai để ý đến cú điện thoại này hết.
“À…… Nga.” Ôn Tiễu không biết hai tiếng cảm thán này là muốn đại biểu cho cái gì, nhưng cô biết Chinh Chiến Công Tước nhất được đã cảm nhận được sự kinh ngạc của cô lúc này.
Đúng vậy, kinh ngạc.
Cô chưa từng nói anh biết mình học trường nào, lại xác định Trần Vũ cũng không nói gì, như vậy anh là làm thế nào mà biết được? Vì sao anh lại nói mình đang đứng dưới lầu? Cả trường học có hai khu nhà ở, mỗi khu lại hơn mười tòa nhà, anh là làm sao mà biết được cô ở tòa nào?
Ôn Tiễu nhớ trước kia khi đi phó bản, có lần Ngư nói giỡn là sẽ theo dõi, nhưng Chinh Chiến Công Tước lúc đó lại tỏ vẻ chuyện theo dõi này thật sự là quá tầm thường.
“Không định xuống gặp anh sao?” Đầu bên kia vang lên giọng nói của anh, nếu lắng tai còn có thể nghe được tiếng xào xạc khi gió lùa qua kẽ lá.
“Hừm…… Anh nói xem?” Ôn Tiễu đột nhiên cười cười.
“Chờ em dưới lầu.” Chinh Chiến Công Tước ngắt điện thoại.
Đêm thu, có hơi lạnh.
Ôn Tiễu khoác thêm một lớp áo gió rồi đổi giày.
“Tôi đói bụng, xuống mua đồ ăn.”
“Ừ.” Trần Vũ tùy ý hừ một tiếng: “Mua giùm tôi luôn đi, làm nhiệm vụ đúng là tiêu hao thể lực.”
Ôn Tiễu đáp lại một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.
Từ tầng năm đi xuống, trong lòng cô là không yên.
Bạn trên mạng gặp nhau, sợ nhất là không được như những gì mình mong đợi. Ôn Tiễu tuy không phải quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành nhưng ít nhất cũng xem như gọn gàng thanh tú. Về phần đối phương, trong đầu Ôn Tiễu đã có một hình mẫu dựa trên hình dáng của nhân vật Chinh Chiến Công Tước.
Cô không biết mình đã xuống lầu như thế nào.
Lúc đến lầu một, Ôn Tiễu hít sâu mấy hơi để trái tim đang nhảy thình thịch trong ngực bình tĩnh trở lại, sau đó mới bước ra cửa.
Dưới táng cây phong đối diện cửa ra vào, có một chàng trai đang đứng. Mặt anh quay về phía cửa ký túc xá, cao khoảng mét bảy, mét tám, tuổi tầm 27, 28. Gương mặt anh không tuấn lãng hay yêu nghiệt như ngôi sao điện ảnh, nhưng nương theo ánh đèn đường, cô có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan khiến người ta cảm thấy vừa ý trên mặt anh cùng khí chất sáng sủa mà mát mẻ như gió mùa thu.
Anh nhìn Ôn Tiễu, khóe môi khẽ cong, sau đó hơi hơi gật đầu.
Ôn Tiễu đáp lại một nụ cười rồi bước qua.
“Công Tước?” Khi còn cách khoảng hai mét, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái.
“Ừ.” Chinh Chiến Công Tước lên tiếng. Giọng anh trầm hơn khi nghe qua máy tính hay điện thoại nhiều: “Lạc.”
“Em còn nghĩ anh sẽ cầm theo củ lạc làm ám hiệu nữa chứ.” Ôn Tiễu cúi đầu đá đá mũi chân: “Tìm chỗ nào ngồi đi. Muộn thế này rồi chắc chỉ có tiệm trà sữa là còn mở cửa thôi.”
“Được.”
Thật sự là…… Ôn Tiễu đi trước thè lưỡi, quả nhiên anh ngoài đời cũng ít nói như vậy.
9 giờ rưỡi, trong tiệm trà sữa gần như đã không còn ai. Lúc Ôn Tiễu cùng Chinh Chiến Công Tước đến thì trong quán vô cùng im lặng. Tùy tiện gọi đồ uống, hai người tìm một góc rồi ngồi xuống.
“Sao anh lại biết em ở lầu đó trong trường này?” Điều khiến Ôn Tiễu tò mò mãi không phải là anh tên gì họ gì, lương một năm được bao nhiêu. Cảm giác ngay cả địa chỉ cũng thiếu chút nữa bị mò ra như vầy thật sự là rất khủng bố.
Cô nhịn không được mà tưởng tượng lỡ như ở nhà tự nhiên có người xuất hiện dưới lầu, sau đó cười âm trầm rồi gọi tên cô, sau đó nữa cô mở cửa sổ ra thấy một bóng đen…… Xin lỗi, đầu óc Ôn Tiễu đã rơi vào trạng thái tưởng tượng rồi.
“Em nói em học ở thành phố S.” Chinh Chiến Công Tước cười nhẹ, nụ cười rất sáng sủa. Những ngón tay thon dài như đang đùa với ly nước: “Thành phố S có 6 đại học, trong đó có 4 trường dạy nghề và 2 trường chính quy, một trong hai trường chính quy đó đứng thứ 8 trong bảng xếp hạng các trường đại học cả nước. Em là học chính quy, nhưng anh nghĩ thành tích của em không đến mức học trường điểm.” Lúc anh nói những lời này có liếc mắt nhìn Ôn Tiễu một cái, rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt ‘anh đang khinh bỉ em đó hả’ của cô.
Sau đó, anh cười cười: “Anh nhớ lần trước em có nói lão Trần xuống đối diện lầu mua bánh trứng, bên cạnh có tiệm bán trái cây. Khớp với điều kiện đó chỉ có tòa nhà số 7 thôi, đối diện là tòa nhà số 6, cho nên anh tìm đến em.”
Ôn Tiễu vỡ lẽ ra. Khó trách anh nói theo dõi là cấp thấp, thì ra cấp cao là như vậy! Mỗi câu cô nói anh đều nhớ kỹ, cho nên mới có thể chắp lại thành một hình ảnh đầy đủ.
“Thật lợi hại.” Ôn Tiễu thật lòng cảm thán: “Không phải anh đi họp mặt với bọn Tỏi sao?”
“Ừ, nhín thời gian ra gặp em.”
Trên mặt Ôn Tiễu có vẻ mất tự nhiên: “Em có gì đẹp đâu, lại không có kỹ năng của Vạn Hoa hay gương mặt tuyệt sắc như nhân vật game. Em chính là một người muốn sống trong thế giới Hồng Lâu Mộng nhưng lại lọt qua Tây Du Ký, muốn quen biết một trăm linh tám anh hùng Lương Sơn Bạc hay kết nghĩa tam huynh đệ ở Đào Viên nhưng không ngờ xung quanh đều là yêu ma quỷ quái.”
“Yêu ma quỷ quái? Lão Trần sao?” Chinh Chiến Công Tước nhíu mày: “Nói thật, anh cũng rất muốn gặp thử lão Trần. Một cô gái có thể kiếm tiền từ game thật rất giỏi.”
“A, không nói sớm. Anh cứ nói thẳng anh đến gặp lão Trần là được rồi.” Ôn Tiễu nói giỡn: “Lão Trần chính là mỹ nữ chân dài a, sao em có thể để nó xuất đầu được chứ.”
“Giỡn thôi.” Anh tựa lưng vào sô pha: “Anh là đến gặp em. Nhìn xem cô nàng thao tác nhanh nhạy trong game ở ngoài đời sẽ men đến độ nào, không ngờ lại rất nữ tính, đúng là bất ngờ.”
“Bộ tưởng em là mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, ô dề kịch cợm thật a?” Ôn Tiễu cúi đầu, nhịn không được mà cười ra tiếng: “Em còn nghĩ anh có chứng sợ hãi đám đông nữa kìa, không ngờ cũng dễ nói chuyện thật.”
Hai người vô cùng ăn ý vờ như đang uống nước, lại ngẩng đầu cùng nhìn thoáng qua đối phương.
“Aiz, đúng rồi.” Ôn Tiễu thật sự chịu không nổi bầu không khí yên tĩnh ngượng ngùng này nên liền tìm đề tài để nói: “Không phải anh nói đi thành phố A sao, vậy khi nào mới có thể online?”
“Vài ngày nữa đi. Mấy hôm nay không lên được. Anh đến thành phố A xem nước sơn, quê em đó.” Anh cười cười, buông ly: “Vừa rồi em đang làm nhiệm vụ đúng không?”
“Đúng vậy, hôm nay phải học nguyên ngày, nhiệm vụ của cả hai acc đều chưa làm. Anh và Ngư không lên mạng, em cũng chỉ có thể tự làm cu li.” Ôn Tiễu trả lời: “Trong bang hôm nay đúng im lặng, ngay cả phe đối địch cũng rất vắng vẻ.”
“Ừ, Chỉ Gian Lưu Sa cũng đến đây.”
Ôn Tiễu đột nhiên ngẩng đầu, Chỉ Gian Lưu Sa cũng đến thành phố S?
Vậy ra vị khách bí ẩn mà Thông Hoa Đại Toán nói chính là Chỉ Gian Lưu Sa sao?
Cho nên sau đó bọn họ cứ luôn miệng cười trên QQ, đó nhất định là có liên quan đến Chỉ Gian Lưu Sa rồi.
“Ổng cũng được lắm.” Ôn Tiễu khẳng định: “Sao Tỏi lại đi cùng Chỉ Gian Lưu Sa?”
“Đại khái là tên gián điệp kia biết chúng ta muốn họp mặt nên nói cho Chỉ Gian Lưu Sa đi. Ổng đến đây chắc là cũng muốn gặp em.” Chinh Chiến Công Tước sâu xa nhìn Ôn Tiễu: “Ai ngờ em lại không đi.”
Ôn Tiễu đang cầm ly uống nước đột nhiên cười một tiếng. Những lúc thế này, nếu đám người Quân Lâm Thiên Hạ mà không đùa giỡn Chỉ Gian Lưu Sa thì nhất định là đầu bị lừa đá rồi.
Cho nên đêm nay, Chỉ Gian Lưu Sa nhất định không được yên ổn.
Vì sao nghĩ đến chuyện hắn bị người của Quân Lâm ăn hiếp, trong lòng Ôn Tiễu lại cảm thấy sung sướng vậy chứ!
Cảm giác này giống như là cái người lần nào thi cũng cao điểm hơn mình đột nhiên lần này lại thua mình một điểm, chỉ có một chữ: ‘Thích’.
“Đêm nay chắc ổng sẽ vui lắm đây.”
“Hả?” Một câu của Chinh Chiến Công Tước nháy mắt đã ngắt ngang suy nghĩ của Ôn Tiễu. Vui lắm là ý gì đây?
“Anh gặp mọi người rồi đúng không? Em rất tò mò không biết bộ dáng mọi người là như thế nào.” Ôn Tiễu chống tay nhìn Chinh Chiến Công Tước.
Anh dường như bị nhìn đến ngượng. Bộ dáng đàn ông con trai khi ngượng không ngờ lại khiến Ôn Tiễu thấy dễ thương, cũng giống như lúc trước cô nghe anh nói anh biết nấu nước vậy, làm người ta nhịn không được mà muốn vươn tay xoa đầu.
“Anh với Ngư gặp nhau lâu rồi, cậu ấy chỉ như một cậu em trai thôi, có điều năm nay sẽ kết hôn.” Chinh Chiến Công Tước nói: “Tỏi… chính là kiểu bệnh thần kinh. Cưỡi Heo là một ông chú. Độc Túy… đứng trên phương diện con trai như anh mà nói thì còn rất men……” Anh từ từ nói, Ôn Tiễu liền im lặng từ từ lắng nghe.
Lúc anh không nói thì có vẻ thật trầm lặng, nhưng khi nói chuyện thì lại rõ ràng đâu vào đấy, khiến người ta cảm giác giống như anh đang chủ trì một cuộc họp, nghiêm cẩn mà không nghiêm túc.
So với Chinh Chiến Công Tước trong tưởng tượng của Ôn Tiễu thì anh lại càng thản nhiên, trấn định hơn.
Trong khi hai người mải nói chuyện với nhau, thời gian đã trôi qua rất nhanh.
“Bạn ơi, tụi mình sắp đóng cửa.” Cô gái phục vụ trong quán bước đến nói.
“À, được.”
Hai người đứng lên, bước ra khỏi tiệm trà sữa.
Gió đột nhiên trở nên thật nhẹ nhàng khoan khoái. Từ tiệm trà sữa về đến tòa nhà số sáu cũng chỉ là quãng đường 2 phút mà thôi.
Hai người đi rất chậm, phảng phất giống như đang bước nhẹ trên mây, nói với nhau những chuyện xảy ra trong game, những người bạn họ gặp được, nói đến tình hình chiến đấu của liên minh, nói đến truyện của Hùng Phong Vĩ Nghiệp, nói đến Đảng Đáng Khinh Thâm Dạ,… Rất nhiều chuyện, giống như hai người đã quen biết nhau nhiều năm, đã từng cùng nhau đối mặt sinh tử, vượt qua khó khăn vậy.
Tình cảm gắn bó đồng sinh cộng tử trong game có thể khiến người ta có rất nhiều đề tài chung để nói.
Lúc đến dưới lầu, dì quản lý ký túc xá đang chuẩn bị đóng cửa, thấy còn có người nên liền đứng đợi một lúc.
“Đến rồi.” Chinh Chiến Công Tước nhẹ giọng nói: “Còn chưa hỏi em tên gì.”
“Ôn Tiễu.”
Anh cúi đầu cười nhẹ, sau đó quay người bước đi.
Ôn Tiễu vào ký túc xá, trở lại phòng ngủ. Lão Trần lúc này đã đói đến mức da bụng dính da lưng: “Tiễu tỷ, bà là tự đi nấu trà sữa sao? Lâu vậy chắc cũng lựa xong lá trà rồi ha.” Trần Vũ nhận lấy trà sữa, oán giận.
“Có ăn là mừng rồi.” Ôn Tiễu thay quần áo, sau đó lại ngồi xuống trước máy tính.
Nhìn acc Chinh Chiến Công Tước, lại nghĩ đến diện mạo của anh. Thật đúng là, khác biệt quá lớn.
Loại người ổn trọng như anh căn bản là không khí phách anh hùng như Cung Thủ mà!
Mấy ngày tiếp theo, các thành viên của Quân Lâm Thiên Hạ đã lục tục về rồi online. Ba bốn hôm sau, Chinh Chiến Công Tước bàn chuyện làm ăn xong cũng về đến nhà, có thể lên mạng.
Ôn Tiễu vẫn đi học, chơi game, ngủ nghỉ như bình thường. Thời gian cũng chậm rãi trôi đi như nước chảy. Cô phát hiện quan hệ giữa mình và Chinh Chiến Công Tước cũng không vì cuộc gặp mặt đêm đó mà trở nên ngượng ngập.
Mãi đến một ngày, lão Trần đang dạo diễn đàn đột nhiên kinh ngạc gọi Ôn Tiễu bên cạnh: “Tiễu tỷ, mau nhìn! Có chuyện rồi!”
~
Tác giả: Đừng để ý ngoài đời, bởi vì tôi là tác giả viết võng du mà, muahahahaha *ngửa mặt lên trời cười dài*.
~
Gặp xong rồi ha, tiếp theo là chờ mong nữ chính số 2 lên diễn.
Tiết mục ‘Thách thức số phận, vượt lên chính mình’ lại lên sóng. Sáng mai tui thi ha, giờ chưa có chữ nào ha, mà còn ngồi edit ha =)))))).
Nói chứ thật ra là đang đợi nước tắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook