Sát Thủ - Tiến Chinh
-
C1: Trời đêm
Trời đêm. Trong đêm tối một bóng đen nhỏ bé di chuyển chậm rãi trên cánh đồng. Di chuyển chầm chậm, chầm chậm. Trời lất phất hạt mưa phùn lạnh lẽo càng làm cho cái bóng đen ấy mờ mờ ảo ảo, âm thanh réo rắc, thi thoảng lại tiếng "phù hờ."
Hiện tượng này diễn ra mấy tuần nay rùi, người ta gói nó là bóng ma đường đen "ở đó có ma", phần lớn người ta đều tin vào điều đó bở ở cái nghĩa trang này chỉ có ma mới dám sống. Những người đi qua con đường này đều chạy một mạch, thi thoảng còn có vài người giẫm nhầm phải hố lộn cổ nhào xuống sông, điều đó càng làm cho những tin đồn càng trở lên xác thực.
Bờ môi nứt nẻ, tóc tai quận bó lại từng cục, quần áo rách rưới đen ngòm, đặc biệt đôi mắt sâu hoắm lại, cả thân hình nó đen ngòm khiến cho đôi mắt đấy trở lên đáng sợ hơn bao giờ hết. Nhìn đôi mắt đấy làm người ta cảm tưởng như là nó đến từ địa ngục vậy. Đúng thế, Cuộc sống của nó hiện tại có khác gì cái địa ngục đâu chứ, đến ngay cả hôm nay là ngày nào, tháng nào, năm nào nó không biết. Trong đầu nó trống rỗng, thế giới trong con mắt giờ đây dường như chỉ có một màu đen ảm đạm vậy, màu đen của đêm, của rét, của mưa, của đói và của máu. Cả cơ thể toàn những vết xây xát, máu đã ngừng chảy để lại những vết sẹo chằng chịt cũ và mới cứ đan xen vào nhau không khác gì vừa trải qua những cuộc chiến trường kì. Thế nhưng, những vết thương đó đối với nó chả là gì khi so sánh với một thứ còn đáng sợ hơn rất nhiều đó chính là đói và rét.
Đói – rét là kẻ thù, hai thứ đấy cứ bủa vây nó ngày qua ngày, cái đống rơm lượm trong bí mật cả ngày để thay thế chiếc chăn cho đêm nay giờ trở thành thức ăn nhâm nhi tí một một mỗi khi cơn đói dâng trào, không khác gì một con trâu đang gặm cỏ, trên một chiếc gi. Ường đầy rơm lọt thỏm bốn bức tường giữa một cánh đồng rộng lớn, nói chính xác hơn thì đây chính là một ngôi mộ tổ của một gia tộc nào đó. Cơn đói khiến nó nhớ đến bữa ăn ngon nhất, thịnh soạn nhất mà gần đây nó được ăn, một bữa ăn sinh tử với một con chó, chủ nhà chỉ kịp nhìn thấy con chó to đang giãy giụa trước khi chết. Nó vẫn nhớ cái hương vị đó, tưởng tượng trong miệng mình để quên đi cái khô khan của những cọng rơm trong miệng.
Trời với những cơn mưa phùn nhè nhẹ. Nó ghét mưa, nó ghét những cơn mưa phùn xuyên qua hàng lớp chăn rơm dày mang cái rét như cắt từng miếng thịt, khiến cho nó giờ đây chỉ có thể nằm quận trong người trong run rẩy, cắn răng cắn lợi cố gắng vượt qua những đêm tối như thế này.
Dạo này đường xá tấp nập với những hàng người qua lại với niềm háo hức và nụ cười trên môi, loa phóng thanh rộn ràng những bài hát xuân sang chào mừng một mùa xuân sắc màu để chuẩn bị cho một cái tết, một bữa cơm ấm no và sum vầy, cùng gia đình và người thân xua tan đi những mệt nhọc phiền muộn trong cả năm qua.
Cuối năm hầu như nhà nào con cháu trong dòng họ đều tụ tập lại, sửa soạn hoa quả đi thắp hương mộ người đã khuất một phong tục truyền thống từ lâu đời, thường thì hoa quả người ta thắp hương xong một lát hương cháy hết thì khênh hoa quả về. Nhưng cũng có một vài nhà thì để luôn đấy, nó thích những nhà như thế, và cả buổi sáng nó chỉ rình mò những người như vậy, và hôm nay của nhà hào phóng để lại đống hoa quả và có khi cả thịt nữa, nó bắt đầu ăn ăn ăn, thức ăn quá ngon ngon, ngon đến mức mà những hạt sương trên mắt nó nhỏ giọt làm tăng thêm mùi vị cho đồ ăn.
Đột nhiên cái suy nghĩ về ngày tết hiện lên trong đầu nó, như một phép lạ, nó thấy lạ, lạ lắm, những hành động của người ngoài kia, dường như nó đã từng trải qua, cái cảm giác háo hức chờ đợi cái cảm giác từng là một phần màu hồng. Nó hạ đôi bàn tay đầy thịt và xôi xuống khỏi cái miệng của mình và rồi chợt nghĩ đến bản thân, nhìn lại cơ thể gầy gò trơ xương với áo quần te tua rách nát nhuộm màu đen kịt, cơ thể thì xây xát từ đầu đến cuối.
Nó lại đưa thức ăn lên miệng ăn tiếp, nước mắt nó lại rơi, nước mắt nó rơi lần này không phải là thức ăn ngon quá ngon nữa. "Không", nó khóc bởi vì, những thứ nó ăn lúc này dường như đã được ăn rất nhiều lần, ăn nhiều đến phát chán. Nó không hiểu, nó không hiểu, những câu hỏi luôn hiện hữu trong đầu để rồi chợt thấy đau nhót như những mũi kim đâm vào tim nó vậy. Cơn đau này lớn hơn rất nhiều so với Đói và Rét, hơn gấp trăm lần cái vết thương ngoài da do những con chó cắn. Để giảm thiểu cơn đau, như một người điên, nó hất hết mọi thứ trước mắt, phá hủy tất cả những gì có thể phá được trên ngôi mộ mà nó đang ở, không còn cái gì cả thì nó lại quằn quại trong đống rơm. Trong đầu nó lúc này có suy nghĩ, một suy nghĩ tồi tệ. "Hủy diệt tất cả mọi thứ."
Cái suy nghĩ đấy của nó vụt qua trong đầu như một ánh sáng rực rỡ rùi đột nhiên vụt tắt khi có sự xuất hiện vài vì khách lạ mặt có cả già trẻ lớn bé hơn hai chục người. Trong đó nổi bật nhất là kẻ đang đứng trước mắt nó, gã đầu gần như là hói với vài cái tóc lưa thưa, mặc cái áo vest đen không thể cài cúc áo do cái bụng quá khổ. Hắn nhìn thằng rách rưới với khuân mặt đổ bừng bừng cộng với tiếng réo rắc của hai hàm răng nghiến vào nhau.
Hắn đang tức giận. Tức giận vì cái mà hắn tôn thờ linh thiêng lại bị vấy bẩn bởi một thằng ăn mày. Hôm nay là 30 tết, mọi thứ phải đều phải thật hoàn hảo với hắn, không thể để cho cái vết nhơ này tồn tại được. Mặc cho sứ sợ hãi của thằng bé, hắn túm lấy chiếc áo rách nát giơ tay lên cao, tát vào mặt nó hai cái rùi mới cất tiếng chửi rủa.
"Mày biết đây là đâu không. Hạng như mày mà dám vấy bẩn nơi linh thiêng an nghỉ của cụ tổ tao hả."
Chửi xong hắn lại giơ tay tát thêm hai cái nữa vào mặt, thằng con lão chập tuổi lớp một lớp hai cũng thấy thế hùa vào đá vài cái vào người nó. Và rồi hắn chợt nhận ra đá tiện hơn so với phải cúi xuống tát, hắn vận sức dùng chân sút một cái thật mạnh. Và rùi tiếng cạch vang lên, tuy nhỏ thui nhưng cũng đủ để người gần đó rợn người khi nhận biết được đó là tiếng Xương Gãy. Cái tay trái mà nó đưa ra trước đỡ không đủ sức chống lại sức mạnh từ cú sút như trời giáng của kẻ gần tạ.
Hắn biết điều đó nên hắn dừng lại, Dừng lại chắc là để nhìn cái cảnh nó gào lên trong đau đớn, quằn quại. Mọi người cung quanh biết thế nhưng không hề làm gì cả, dù họ cảm thấy tội nghiệp thay cho thằng bé, còn hàng xóm bên xa thì sợ hắn nên chỉ có thế thốt lên.
"Đuổi nó đi là được rồi, làm gì mà đánh đập nó vậy."
Nghe thấy người khác nói hắn liền quay sang lườm thể hiện thái độ. Cô vợ khá xinh xắn và kém xa tuổi hắn ở đằng sau cố gắng lay chồng bỏ qua trong khi hắn quay sang chửi lại.
"Không phải việc nhà mấy người, lo việc của mình đi đã rồi hãy tính đến chuyện của người khác."
Nghe thấy thế, gia đình nhà hàng xóm không nói gì thêm bởi sợ cái thói hống hách bao năm của hắn.
Còn về nó. Đang trong cơn quằn quại vì cái tay bị gẫy, nó đột nhiên ngồi dậy chống cái tay phải lành lặn xuống đất, bất ngờ ngừng kêu gào làm cho cái không khí đột nhiên trở lên tĩnh lặng, không những thế ánh mắt đèn sì sắc bén nhìn chằm chằm vào cái mặt bè bè của kẻ tấn công khiến cho cái mặt vênh váo trước đó bỗng nhiên hạ xuống, đồng thời một cảm giác sợ hãi trong hắn dâng trào, lan sang cả những người bên cạnh.
Hắn giật mình thất kinh nhưng nó không cho thời gian để hắn trấn tĩnh lại. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thằng bé chồm lên chớp nhoáng vồ lấy cái đầu gối rồi dùng miệng của mình cướp đi một miếng thịt to ở đù hắn rồi phi nhanh về sau trước sự ngỡ ngàng của mọi người đứng cạnh.
Hằng loạt những động tác nhanh gọn, dứt khoát diễn ra cùng một lúc khiến một thằng từng là dân đâm thuê chém mướn như hắn cũng không kịp phải ứng, giờ thì chỉ có thể ôm cái chân đang tuân máu như suối, còn những kẻ khác thì sợ hãi đến mức cơ thể hành động như phản xạ tự nhiên rẽ đường cho nó chạy mất hút.
Nó chạy, cái xương tay trái từ khuỷu tay xuống bị nghẹo sang bên, ánh mắt trợn ngược lên cùng gương mặt be bét máu, đặc biệt cái miệng nó ngậm chặt vùng vải ở giữa một miếng thịt rồi cứ chạy về một miền vô định. Phía xa, tiếng hét thất thanh kèm lời chửi rủa vang vọng khắp khung trời rồi nhỏ dần theo những tiếng bước chân hớt hả, nơi ánh mặt trời đang dần xuống núi, màn đêm mang theo sương giá đang dần nuốt chửng mọi thứ.
Nó lại đi, nó chạy như điên về phía trước, nó không biết đã đi được bao nhiêu rùi nữa, đủ xa để an toàn. Không chưa đủ, tay nó đã gãy đung đưa theo từng bước chân nó đi, nó không thấy đau, cái cơn đau này chả thấm tháp gì so với đói và rét, những thứ hành hạ nó từng ngày trước kia. Vết thương rùi sẽ lành, trong đầu nó luôn nghĩ thế, mà nó vẫn như thế. Ngoài trời thì vẫn có những cơn mưa phùn, nó gét mưa, nó gét lạnh, nó gét những tiếng nổ réo rắc, những đốm sáng màu sắc, làm nó giật mình run sợ ngay cả tiếng chim hót thấy thanh hay tiếng rít ngang tai từ những cơn gió lạ.
Trong đêm tối một bóng đen nhỏ bé đi chuyển chậm rãi trên cánh đồng. Di chuyển chầm chậm, chầm chậm. Trời lất phất hạt mưa phùn lạnh lẽo càng làm cho cái bóng đen ấy mờ mờ ảo ảo, âm thanh réo rắc, thi thoảng lại tiếng "phù hờ."
Ngày tết, ngày của đoàn viên, ai cũng háo hức ngày này về quê ăn cái tết đầm ấm với gia đình, gặp bạn gặp bè, ăn uống no say. Đó là khi ta nhìn về đại đa số, hàng triệu người, triệu số phận, số phận đôi khi xắp xếp cho một số người không được như ý, phải tranh đấu để tồn tại hay ép buộc phải tồn tại, thì họ đôi khi vất bỏ cái thứ yêu quý của mình để đổi lại cái lớn hơn.
Trong một cửa hàng tạp hóa lớn, một thanh niên mặc chiếc áo xanh in hình logo thương hiệu, trên tay cầm một tấm ảnh gia đình cũ đang thơ thẩn bên kệ hàng bánh dặc sỡ, ánh mắt u sầu nhìn chúng mang nhiều niềm tiếc nuối, nhìn hàng người tấp nập qua cửa kính là một chuỗi tiếng thở dài cất lên. Đó là quãng thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi trước khi tiếng chửi rủa của con mụ chủ tiệm khiến cho nhịp độ công việc tiếp diễn.
Nó đi lừ đừ, lếch thếch thê lương, chầm chậm trên con đường dài. Với thân hình gầy gò đen kịt từ da dẻ lễ quần áo không khác gì chui từ địa ngục lên, ánh mắt nhìn ai cũng như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, chính vì thế nên ai nấy đi qua đều phải né nó ra vì sợ, sợ một con quái vật sẽ tự dưng tấn công bất kì ai nếu lại gần đến mức lòng tốt muốn giúp đỡ cũng không dám thực hiện. Số phận đưa nó đến cửa hàng của kẻ chán trường, nhìn thấy anh thanh niên đang khênh kệ hàng mì tôm đằng xa thì bắt đầu nó đi chậm lại, chậm như đang chờ đợi một cái gì đó, một thùng mì trên cùng bị lệch khỏi khuân khổ và đó cũng chính là cái lý do cho sự chờ đợi cái khoảnh khắc sơ ý khi anh thanh niên bước chân hụt trên bậc thềm sảng khiến cái thùng mỳ đó rớt xuống đất. Nhanh như sóc nó phi tới chớp lấy hộp mì rùi thoát chạy nhanh về phía những con ngách nhỏ. Nhưng phải chăng nó chạy chậm vì kiệt sức hay vì cái tay đã gãy mà chỉ trong một thời gian ngắn, gã thanh niên đã đuổi ngay sau lưng rồi quật ngã khống chế nó bằng một thao tác khóa cơ thể rất chi là chuyên nghiệp.
"Chạy đi đâu hả nhóc."
Bà chủ béo trong nhà thấy cảnh đó cũng ì ạch chạy theo sau, vừa chạy vừa thở gấp nhưng cũng không quên hét lớn.
"Bắt lấy nó, bẻ gãy chân nó cho tao."
Anh thanh niên trong lòng đắc ý bắt được tên trộm chắc hẳn sẽ kiếm chác được chút ít những gì còn sót lạ trên người đối phương, hay may mắn ra được thưởng thứ gì đó từ con mụ béo kia thì đột nhiên cứng đơ khi lậy ngửa người tên trộm lên, cái xảm giác thẫn thờ ngạc nhiên đến mức phải thốt lên.
"Trời ơi. Làm thế nào mà mày bị ra nông nỗi này vậy?"
Đó mà một hình ảnh của một đứa nhóc chỉ còn da bọc xương, cả cơ thể xanh xao gày gò ốm yếu vày chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, đặc biệt là cái tay, cái tay trái của nó đen thâm đã nghẻo sang một bên bất động, chả khác gì đã chết.
Thằng bé thì vẫn đang cựa quậy muốn thoát ra như phản xạ, và chỉ một lát nữa thôi con mụ béo đó sẽ đến, và chắc chắn rằng một điều là nó sẽ bị một trận đòn nhừ tử không thương tiếc nhờ cái bản tính thích hành hạ của Bà ta. Xét lại với cái cơ thể của thằng nhóc lúc này thì hậu quả chắc chắn sẽ không thể lường trước được. Trong thoáng chốc suy nghĩ anh thanh niên liền nói nhẹ.
"Cầm chắc lấy và chạy đi, chạy thật nhanh vào, đừng ngoảnh đầu lại."
Câu nói quen thuộc như soáy sâu vào trong tiềm thức u tối của nó, dường như Nó khiến cho một phản xạ vô thức bên trong trỗ dậy, dùng sứ đẩy Anh thanh niên ra ngang rồi chụp lấy thùng mì chạy ấy hút trước sự ngỡ ngàng của chính đối phương.
Con mụ bèo đang chạy từ đằng xa tiến lại, gương mặt hớn hở vì bắt được tên trộm thì lại biến sắc trước hành động của cậu ta. Trong cơn tức giận Nà ta hét lớn vào mặt, đồng thời còn tung một cái tát mạnh vào mặt.
"Cái thằng chó, mày với nó là đồng bọn, định lừa bà hả. Tao sẽ cắt lương mày rồi lôi mày ra công an."
Nhưng câu nói như hét vào mặt nhưng trong lòng cậu ta thì chả để tâm một chút nào cả, ánh mắt vẫn hướng về chân trời, nơi những bước chân của thằng nhóc nào đó vẫn còn động lại rồi tự nhủ về bản thân, 'đôi khi cũng còn may mắn hơn khối người'. ngôn tình hài
Bị rơ không thèm tiếp chuyện, bà ta tức điên lên, đồng thời định tung một cú tát thẳng vào cái má còn lại. Cú tát chưa kịp chạm mặt thì bị bàn tay của cậu ta chặn lại, ánh mắt tức giận thẳng vào bà ta rồi nói.
"Thùng mì đó tôi đền bà là được chứ gì."
Trước một thái độ cứng rắn đầy bất ngờ từ đối phương, bà ta giật mình ngạc nhiên đến mức không còn tin vào mắt mình. Kẻ với tính tình nói hiền lành và biết chịu đựng những lời xỉ vả từ xưa tới nay thì hôm nay có gan bật lại. Thế nhưng vào một thời điểm nhậy cảm cận tết như thế này mà đuổi việc một người như cậu ta thì quả thật là ngày tháng tiếp theo sẽ rất khó thở, việc đối phương đã chấp nhận đền bù thì thì gần như mọi chuyện đã giải quết xong. Gác lại mọi chuyện coi như xong, Bà Ta quay người lẳng lặng tiến về tiệm mặc kệ anh thanh niên vẫn lặng ngây người nhìn về con đường trước mặt, con đường mà thằng nhóc chạy trốn trước đó. Khi đi một vài bước thì Bà ta liền quay người lại nói.
"Tết này không có thưởng."
Còn về phía thằng bé, những lời nói đó, hành động không làm nó khá hơn mà ngược lại, nó rơi vào hỗn loạn, những dư âm quen thuộc, bất hạnh và đau khổ dường như bắt nguồn từ dư âm đó, dư âm xoáy sâu vào tâm hồn khiến Nó mất phương hướng vào cuộc sống. Giờ đây nó đang bị mắc kẹt bởi hiện tại vào quá khứ.
"Chạy, chạy, chạy thật nhanh vào, đừng quay đầu lại, mẹ xin con."
Trong đêm tối một bóng đen nhỏ bé đi chuyển chậm rãi trên cánh đồng. Di chuyển chầm chậm, chầm chậm. Trời lất phất hạt mưa phùn lạnh lẽo càng làm cho cái bóng đen ấy mờ mờ ảo ảo, âm thanh réo rắc, thi thoảng lại tiếng "gào thét" trong màn đêm vô tận
Hiện tượng này diễn ra mấy tuần nay rùi, người ta gói nó là bóng ma đường đen "ở đó có ma", phần lớn người ta đều tin vào điều đó bở ở cái nghĩa trang này chỉ có ma mới dám sống. Những người đi qua con đường này đều chạy một mạch, thi thoảng còn có vài người giẫm nhầm phải hố lộn cổ nhào xuống sông, điều đó càng làm cho những tin đồn càng trở lên xác thực.
Bờ môi nứt nẻ, tóc tai quận bó lại từng cục, quần áo rách rưới đen ngòm, đặc biệt đôi mắt sâu hoắm lại, cả thân hình nó đen ngòm khiến cho đôi mắt đấy trở lên đáng sợ hơn bao giờ hết. Nhìn đôi mắt đấy làm người ta cảm tưởng như là nó đến từ địa ngục vậy. Đúng thế, Cuộc sống của nó hiện tại có khác gì cái địa ngục đâu chứ, đến ngay cả hôm nay là ngày nào, tháng nào, năm nào nó không biết. Trong đầu nó trống rỗng, thế giới trong con mắt giờ đây dường như chỉ có một màu đen ảm đạm vậy, màu đen của đêm, của rét, của mưa, của đói và của máu. Cả cơ thể toàn những vết xây xát, máu đã ngừng chảy để lại những vết sẹo chằng chịt cũ và mới cứ đan xen vào nhau không khác gì vừa trải qua những cuộc chiến trường kì. Thế nhưng, những vết thương đó đối với nó chả là gì khi so sánh với một thứ còn đáng sợ hơn rất nhiều đó chính là đói và rét.
Đói – rét là kẻ thù, hai thứ đấy cứ bủa vây nó ngày qua ngày, cái đống rơm lượm trong bí mật cả ngày để thay thế chiếc chăn cho đêm nay giờ trở thành thức ăn nhâm nhi tí một một mỗi khi cơn đói dâng trào, không khác gì một con trâu đang gặm cỏ, trên một chiếc gi. Ường đầy rơm lọt thỏm bốn bức tường giữa một cánh đồng rộng lớn, nói chính xác hơn thì đây chính là một ngôi mộ tổ của một gia tộc nào đó. Cơn đói khiến nó nhớ đến bữa ăn ngon nhất, thịnh soạn nhất mà gần đây nó được ăn, một bữa ăn sinh tử với một con chó, chủ nhà chỉ kịp nhìn thấy con chó to đang giãy giụa trước khi chết. Nó vẫn nhớ cái hương vị đó, tưởng tượng trong miệng mình để quên đi cái khô khan của những cọng rơm trong miệng.
Trời với những cơn mưa phùn nhè nhẹ. Nó ghét mưa, nó ghét những cơn mưa phùn xuyên qua hàng lớp chăn rơm dày mang cái rét như cắt từng miếng thịt, khiến cho nó giờ đây chỉ có thể nằm quận trong người trong run rẩy, cắn răng cắn lợi cố gắng vượt qua những đêm tối như thế này.
Dạo này đường xá tấp nập với những hàng người qua lại với niềm háo hức và nụ cười trên môi, loa phóng thanh rộn ràng những bài hát xuân sang chào mừng một mùa xuân sắc màu để chuẩn bị cho một cái tết, một bữa cơm ấm no và sum vầy, cùng gia đình và người thân xua tan đi những mệt nhọc phiền muộn trong cả năm qua.
Cuối năm hầu như nhà nào con cháu trong dòng họ đều tụ tập lại, sửa soạn hoa quả đi thắp hương mộ người đã khuất một phong tục truyền thống từ lâu đời, thường thì hoa quả người ta thắp hương xong một lát hương cháy hết thì khênh hoa quả về. Nhưng cũng có một vài nhà thì để luôn đấy, nó thích những nhà như thế, và cả buổi sáng nó chỉ rình mò những người như vậy, và hôm nay của nhà hào phóng để lại đống hoa quả và có khi cả thịt nữa, nó bắt đầu ăn ăn ăn, thức ăn quá ngon ngon, ngon đến mức mà những hạt sương trên mắt nó nhỏ giọt làm tăng thêm mùi vị cho đồ ăn.
Đột nhiên cái suy nghĩ về ngày tết hiện lên trong đầu nó, như một phép lạ, nó thấy lạ, lạ lắm, những hành động của người ngoài kia, dường như nó đã từng trải qua, cái cảm giác háo hức chờ đợi cái cảm giác từng là một phần màu hồng. Nó hạ đôi bàn tay đầy thịt và xôi xuống khỏi cái miệng của mình và rồi chợt nghĩ đến bản thân, nhìn lại cơ thể gầy gò trơ xương với áo quần te tua rách nát nhuộm màu đen kịt, cơ thể thì xây xát từ đầu đến cuối.
Nó lại đưa thức ăn lên miệng ăn tiếp, nước mắt nó lại rơi, nước mắt nó rơi lần này không phải là thức ăn ngon quá ngon nữa. "Không", nó khóc bởi vì, những thứ nó ăn lúc này dường như đã được ăn rất nhiều lần, ăn nhiều đến phát chán. Nó không hiểu, nó không hiểu, những câu hỏi luôn hiện hữu trong đầu để rồi chợt thấy đau nhót như những mũi kim đâm vào tim nó vậy. Cơn đau này lớn hơn rất nhiều so với Đói và Rét, hơn gấp trăm lần cái vết thương ngoài da do những con chó cắn. Để giảm thiểu cơn đau, như một người điên, nó hất hết mọi thứ trước mắt, phá hủy tất cả những gì có thể phá được trên ngôi mộ mà nó đang ở, không còn cái gì cả thì nó lại quằn quại trong đống rơm. Trong đầu nó lúc này có suy nghĩ, một suy nghĩ tồi tệ. "Hủy diệt tất cả mọi thứ."
Cái suy nghĩ đấy của nó vụt qua trong đầu như một ánh sáng rực rỡ rùi đột nhiên vụt tắt khi có sự xuất hiện vài vì khách lạ mặt có cả già trẻ lớn bé hơn hai chục người. Trong đó nổi bật nhất là kẻ đang đứng trước mắt nó, gã đầu gần như là hói với vài cái tóc lưa thưa, mặc cái áo vest đen không thể cài cúc áo do cái bụng quá khổ. Hắn nhìn thằng rách rưới với khuân mặt đổ bừng bừng cộng với tiếng réo rắc của hai hàm răng nghiến vào nhau.
Hắn đang tức giận. Tức giận vì cái mà hắn tôn thờ linh thiêng lại bị vấy bẩn bởi một thằng ăn mày. Hôm nay là 30 tết, mọi thứ phải đều phải thật hoàn hảo với hắn, không thể để cho cái vết nhơ này tồn tại được. Mặc cho sứ sợ hãi của thằng bé, hắn túm lấy chiếc áo rách nát giơ tay lên cao, tát vào mặt nó hai cái rùi mới cất tiếng chửi rủa.
"Mày biết đây là đâu không. Hạng như mày mà dám vấy bẩn nơi linh thiêng an nghỉ của cụ tổ tao hả."
Chửi xong hắn lại giơ tay tát thêm hai cái nữa vào mặt, thằng con lão chập tuổi lớp một lớp hai cũng thấy thế hùa vào đá vài cái vào người nó. Và rồi hắn chợt nhận ra đá tiện hơn so với phải cúi xuống tát, hắn vận sức dùng chân sút một cái thật mạnh. Và rùi tiếng cạch vang lên, tuy nhỏ thui nhưng cũng đủ để người gần đó rợn người khi nhận biết được đó là tiếng Xương Gãy. Cái tay trái mà nó đưa ra trước đỡ không đủ sức chống lại sức mạnh từ cú sút như trời giáng của kẻ gần tạ.
Hắn biết điều đó nên hắn dừng lại, Dừng lại chắc là để nhìn cái cảnh nó gào lên trong đau đớn, quằn quại. Mọi người cung quanh biết thế nhưng không hề làm gì cả, dù họ cảm thấy tội nghiệp thay cho thằng bé, còn hàng xóm bên xa thì sợ hắn nên chỉ có thế thốt lên.
"Đuổi nó đi là được rồi, làm gì mà đánh đập nó vậy."
Nghe thấy người khác nói hắn liền quay sang lườm thể hiện thái độ. Cô vợ khá xinh xắn và kém xa tuổi hắn ở đằng sau cố gắng lay chồng bỏ qua trong khi hắn quay sang chửi lại.
"Không phải việc nhà mấy người, lo việc của mình đi đã rồi hãy tính đến chuyện của người khác."
Nghe thấy thế, gia đình nhà hàng xóm không nói gì thêm bởi sợ cái thói hống hách bao năm của hắn.
Còn về nó. Đang trong cơn quằn quại vì cái tay bị gẫy, nó đột nhiên ngồi dậy chống cái tay phải lành lặn xuống đất, bất ngờ ngừng kêu gào làm cho cái không khí đột nhiên trở lên tĩnh lặng, không những thế ánh mắt đèn sì sắc bén nhìn chằm chằm vào cái mặt bè bè của kẻ tấn công khiến cho cái mặt vênh váo trước đó bỗng nhiên hạ xuống, đồng thời một cảm giác sợ hãi trong hắn dâng trào, lan sang cả những người bên cạnh.
Hắn giật mình thất kinh nhưng nó không cho thời gian để hắn trấn tĩnh lại. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thằng bé chồm lên chớp nhoáng vồ lấy cái đầu gối rồi dùng miệng của mình cướp đi một miếng thịt to ở đù hắn rồi phi nhanh về sau trước sự ngỡ ngàng của mọi người đứng cạnh.
Hằng loạt những động tác nhanh gọn, dứt khoát diễn ra cùng một lúc khiến một thằng từng là dân đâm thuê chém mướn như hắn cũng không kịp phải ứng, giờ thì chỉ có thể ôm cái chân đang tuân máu như suối, còn những kẻ khác thì sợ hãi đến mức cơ thể hành động như phản xạ tự nhiên rẽ đường cho nó chạy mất hút.
Nó chạy, cái xương tay trái từ khuỷu tay xuống bị nghẹo sang bên, ánh mắt trợn ngược lên cùng gương mặt be bét máu, đặc biệt cái miệng nó ngậm chặt vùng vải ở giữa một miếng thịt rồi cứ chạy về một miền vô định. Phía xa, tiếng hét thất thanh kèm lời chửi rủa vang vọng khắp khung trời rồi nhỏ dần theo những tiếng bước chân hớt hả, nơi ánh mặt trời đang dần xuống núi, màn đêm mang theo sương giá đang dần nuốt chửng mọi thứ.
Nó lại đi, nó chạy như điên về phía trước, nó không biết đã đi được bao nhiêu rùi nữa, đủ xa để an toàn. Không chưa đủ, tay nó đã gãy đung đưa theo từng bước chân nó đi, nó không thấy đau, cái cơn đau này chả thấm tháp gì so với đói và rét, những thứ hành hạ nó từng ngày trước kia. Vết thương rùi sẽ lành, trong đầu nó luôn nghĩ thế, mà nó vẫn như thế. Ngoài trời thì vẫn có những cơn mưa phùn, nó gét mưa, nó gét lạnh, nó gét những tiếng nổ réo rắc, những đốm sáng màu sắc, làm nó giật mình run sợ ngay cả tiếng chim hót thấy thanh hay tiếng rít ngang tai từ những cơn gió lạ.
Trong đêm tối một bóng đen nhỏ bé đi chuyển chậm rãi trên cánh đồng. Di chuyển chầm chậm, chầm chậm. Trời lất phất hạt mưa phùn lạnh lẽo càng làm cho cái bóng đen ấy mờ mờ ảo ảo, âm thanh réo rắc, thi thoảng lại tiếng "phù hờ."
Ngày tết, ngày của đoàn viên, ai cũng háo hức ngày này về quê ăn cái tết đầm ấm với gia đình, gặp bạn gặp bè, ăn uống no say. Đó là khi ta nhìn về đại đa số, hàng triệu người, triệu số phận, số phận đôi khi xắp xếp cho một số người không được như ý, phải tranh đấu để tồn tại hay ép buộc phải tồn tại, thì họ đôi khi vất bỏ cái thứ yêu quý của mình để đổi lại cái lớn hơn.
Trong một cửa hàng tạp hóa lớn, một thanh niên mặc chiếc áo xanh in hình logo thương hiệu, trên tay cầm một tấm ảnh gia đình cũ đang thơ thẩn bên kệ hàng bánh dặc sỡ, ánh mắt u sầu nhìn chúng mang nhiều niềm tiếc nuối, nhìn hàng người tấp nập qua cửa kính là một chuỗi tiếng thở dài cất lên. Đó là quãng thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi trước khi tiếng chửi rủa của con mụ chủ tiệm khiến cho nhịp độ công việc tiếp diễn.
Nó đi lừ đừ, lếch thếch thê lương, chầm chậm trên con đường dài. Với thân hình gầy gò đen kịt từ da dẻ lễ quần áo không khác gì chui từ địa ngục lên, ánh mắt nhìn ai cũng như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, chính vì thế nên ai nấy đi qua đều phải né nó ra vì sợ, sợ một con quái vật sẽ tự dưng tấn công bất kì ai nếu lại gần đến mức lòng tốt muốn giúp đỡ cũng không dám thực hiện. Số phận đưa nó đến cửa hàng của kẻ chán trường, nhìn thấy anh thanh niên đang khênh kệ hàng mì tôm đằng xa thì bắt đầu nó đi chậm lại, chậm như đang chờ đợi một cái gì đó, một thùng mì trên cùng bị lệch khỏi khuân khổ và đó cũng chính là cái lý do cho sự chờ đợi cái khoảnh khắc sơ ý khi anh thanh niên bước chân hụt trên bậc thềm sảng khiến cái thùng mỳ đó rớt xuống đất. Nhanh như sóc nó phi tới chớp lấy hộp mì rùi thoát chạy nhanh về phía những con ngách nhỏ. Nhưng phải chăng nó chạy chậm vì kiệt sức hay vì cái tay đã gãy mà chỉ trong một thời gian ngắn, gã thanh niên đã đuổi ngay sau lưng rồi quật ngã khống chế nó bằng một thao tác khóa cơ thể rất chi là chuyên nghiệp.
"Chạy đi đâu hả nhóc."
Bà chủ béo trong nhà thấy cảnh đó cũng ì ạch chạy theo sau, vừa chạy vừa thở gấp nhưng cũng không quên hét lớn.
"Bắt lấy nó, bẻ gãy chân nó cho tao."
Anh thanh niên trong lòng đắc ý bắt được tên trộm chắc hẳn sẽ kiếm chác được chút ít những gì còn sót lạ trên người đối phương, hay may mắn ra được thưởng thứ gì đó từ con mụ béo kia thì đột nhiên cứng đơ khi lậy ngửa người tên trộm lên, cái xảm giác thẫn thờ ngạc nhiên đến mức phải thốt lên.
"Trời ơi. Làm thế nào mà mày bị ra nông nỗi này vậy?"
Đó mà một hình ảnh của một đứa nhóc chỉ còn da bọc xương, cả cơ thể xanh xao gày gò ốm yếu vày chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, đặc biệt là cái tay, cái tay trái của nó đen thâm đã nghẻo sang một bên bất động, chả khác gì đã chết.
Thằng bé thì vẫn đang cựa quậy muốn thoát ra như phản xạ, và chỉ một lát nữa thôi con mụ béo đó sẽ đến, và chắc chắn rằng một điều là nó sẽ bị một trận đòn nhừ tử không thương tiếc nhờ cái bản tính thích hành hạ của Bà ta. Xét lại với cái cơ thể của thằng nhóc lúc này thì hậu quả chắc chắn sẽ không thể lường trước được. Trong thoáng chốc suy nghĩ anh thanh niên liền nói nhẹ.
"Cầm chắc lấy và chạy đi, chạy thật nhanh vào, đừng ngoảnh đầu lại."
Câu nói quen thuộc như soáy sâu vào trong tiềm thức u tối của nó, dường như Nó khiến cho một phản xạ vô thức bên trong trỗ dậy, dùng sứ đẩy Anh thanh niên ra ngang rồi chụp lấy thùng mì chạy ấy hút trước sự ngỡ ngàng của chính đối phương.
Con mụ bèo đang chạy từ đằng xa tiến lại, gương mặt hớn hở vì bắt được tên trộm thì lại biến sắc trước hành động của cậu ta. Trong cơn tức giận Nà ta hét lớn vào mặt, đồng thời còn tung một cái tát mạnh vào mặt.
"Cái thằng chó, mày với nó là đồng bọn, định lừa bà hả. Tao sẽ cắt lương mày rồi lôi mày ra công an."
Nhưng câu nói như hét vào mặt nhưng trong lòng cậu ta thì chả để tâm một chút nào cả, ánh mắt vẫn hướng về chân trời, nơi những bước chân của thằng nhóc nào đó vẫn còn động lại rồi tự nhủ về bản thân, 'đôi khi cũng còn may mắn hơn khối người'. ngôn tình hài
Bị rơ không thèm tiếp chuyện, bà ta tức điên lên, đồng thời định tung một cú tát thẳng vào cái má còn lại. Cú tát chưa kịp chạm mặt thì bị bàn tay của cậu ta chặn lại, ánh mắt tức giận thẳng vào bà ta rồi nói.
"Thùng mì đó tôi đền bà là được chứ gì."
Trước một thái độ cứng rắn đầy bất ngờ từ đối phương, bà ta giật mình ngạc nhiên đến mức không còn tin vào mắt mình. Kẻ với tính tình nói hiền lành và biết chịu đựng những lời xỉ vả từ xưa tới nay thì hôm nay có gan bật lại. Thế nhưng vào một thời điểm nhậy cảm cận tết như thế này mà đuổi việc một người như cậu ta thì quả thật là ngày tháng tiếp theo sẽ rất khó thở, việc đối phương đã chấp nhận đền bù thì thì gần như mọi chuyện đã giải quết xong. Gác lại mọi chuyện coi như xong, Bà Ta quay người lẳng lặng tiến về tiệm mặc kệ anh thanh niên vẫn lặng ngây người nhìn về con đường trước mặt, con đường mà thằng nhóc chạy trốn trước đó. Khi đi một vài bước thì Bà ta liền quay người lại nói.
"Tết này không có thưởng."
Còn về phía thằng bé, những lời nói đó, hành động không làm nó khá hơn mà ngược lại, nó rơi vào hỗn loạn, những dư âm quen thuộc, bất hạnh và đau khổ dường như bắt nguồn từ dư âm đó, dư âm xoáy sâu vào tâm hồn khiến Nó mất phương hướng vào cuộc sống. Giờ đây nó đang bị mắc kẹt bởi hiện tại vào quá khứ.
"Chạy, chạy, chạy thật nhanh vào, đừng quay đầu lại, mẹ xin con."
Trong đêm tối một bóng đen nhỏ bé đi chuyển chậm rãi trên cánh đồng. Di chuyển chầm chậm, chầm chậm. Trời lất phất hạt mưa phùn lạnh lẽo càng làm cho cái bóng đen ấy mờ mờ ảo ảo, âm thanh réo rắc, thi thoảng lại tiếng "gào thét" trong màn đêm vô tận
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook