Sát Thủ Nữ Vương
-
Chương 3: Át chủ bài Ngưu Lang
Chương 3: Át chủ bài Ngưu Lang (*)
(*)Ngưu Lang: ở đây có thể chỉ là trai bao
"Nhiệm vụ lần trước làm được rất tốt, một triệu đã chuyển đến tài khoản ngân hàng của cậu rồi" Lạc Vũ nghiêng người dựa vào ở giường lan can giường, lẳng lặng nói ra, "Lúc trước mình nhìn ra thân thủ của cậu rất tốt, nhưng mà cậu vẫn là vượt quá sự tưởng tượng của mình" cả sát thủ tinh anh của tổng bộ Lạc gia cũng không phải đối thủ của cô ấy, nữ nhân này chỉ sợ không đơn giản
"Dựa vào kỹ thuật bắn súng của đối phương xem, hẳn là sát thủ nhà nghề chịu qua huấn luyện chuyên môn, cậu trêu chọc đến tột cùng là tổ chức sát thủ nào?" Tịch Thất xoa mi tâm, lông mày cau lại
"Chuyện này cậu không cần quản, cậu chỉ cần đem chuyện nên làm của cậu làm tốt thì được rồi" Lạc Vũ đương nhiên sẽ không nói cho cô ấy biết, nàng trêu chọc chính là đệ nhất thế gia của giới sát thủ Lạc gia
Ở trường học, tên gọi của Lạc Vũ là Vụ Vũ, chỉ là họ Vụ này rất hiếm thấy, Tịch Thất đương nhiên rõ đây chỉ là một tên giả, thì giống như tên của cô ấy
"Lần sau hành động định ở thứ sáu tuần này, chúng ta còn có năm ngày thời gian chuẩn bị. Sát thủ lần này có ba người, thực lực đều so với trước đó lợi hại hơn nhiều, đây là hồ sơ của mỗi người họ" Lạc Vũ đua cho Tịch Thất một sấp tư liệu. Đây là văn kiện cơ mật trước đó ở trước bàn đọc sách của Lạc Hàn nhìn lén, lúc đó nàng liền đem văn kiện chụp lại
Tịch Thất tiếp nhận văn kiện, trên mặt hơi hơi kinh ngạc, cô đương nhiên biết tính cơ mật cũa những hồ sơ này, ngoại trừ nhân vật tầng cấp cao của tổ chức, người bình thường căn bản không có khả năng tiếp xúc được những tin tình báo này
"Cậu làm sao có được?"
"Mình tự nhiên có đường của mình"
"Cậu sắp xếp nội gián"
"Có lẽ vậy đi, ai biết được?" Lạc Vũ nghiền ngẫm nói ra, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười khó có thể dự đoán
"Địa điểm ở cao ốc thế kỷ của phố thương nghiệp, con mồi ngày đó sẽ đi trung tâm mua quà noel cho cháu, họ chuẩn bị ở nơi đó động thủ" Lạc Vũ trở lại chuyện chính, tiếp tục nói, "Một người là súng bắn tỉa, một người giỏi về đánh nhau tay đôi, còn có một người kỹ thuật đua xe rất tốt"
Tịch Thất không thể không ở trong lòng âm thầm tán thưởng Lạc Vũ một tiếng lợi hại, tình báo dĩ nhiên tỉ mỉ đến mức độ này. Đối với sát thủ mà nói, bất kỳ một tia tình báo rò rỉ đều là trí mạng
"Chúng ta ngày mai đi cao ốc tạ thế thăm dò địa điểm" Lạc Vũ nói xong lời này, thì chui vào buồng tắm
Bọt nước lạnh lẽo thấm ở trên thân thể đầy rẫy vết thương, đau đến Lạc Vũ toàn thân run rẩy không ngừng...ngón tay chặt chẽ móc ngụ ở vách tường, thở hồng hộc, như là một con cá thiếu nước, sắp nghẹt thở. Qua rất lâu, Lạc Vũ mới hơi lắng lại, nhìn đến chiếc gương, trên lưng đan xen vết roi loang lổ sưng đỏ, trên mông càng là vô cùng thê thảm, máu tươi bị bọt nước pha loãng, dọc theo đùi chảy xuống trên đất, trên mặt đất gạch đá xanh tràn đầy dịch thể màu đỏ hồng
Không khí đã rất lạnh, Lạc Vũ vẫn vẫn cứ kiên trì dùng nước lạnh tắm rửa. Đây là mệnh lệnh của Lạc Hàn, thoải mái sẽ để con người thả lỏng cảnh giác, để người ta dỡ xuống phòng bị, những chuyện này đối với sát thủ mà nói, đều là trí mạng. Tịch Thất cũng có thói quen giống vậy, hai người đều tập mãi thành quen, nhìn thấy đối phương như vậy cũng không kinh sợ
Lạc Vũ từ trong phòng tắm đi ra, một bên cầm khăn mặt lau sạch lấy tóc ướt đẫm. Nước lạnh lẽo đâm nhói vết thương, nhưng cũng để máu khô cạn, vết roi cả người không chảy máu nữa
"Mình còn có việc, phải ra ngoài một chuyến"
"Phía sau cậu có hai cái đuôi, có muốn mình giúp cậu xử lý hay không" Tịch Thất lên tiếng nhắc nhở
"Không cần, để cho bọn họ theo, mình sẽ đem bọn họ ném đi" Lạc Vũ đương nhiên biết Sơ Cửu Sơ Thập đi theo bên cạnh mình, nhưng mà họ sớm đã không phải đối thủ của nàng rồi
Đêm đã rất sâu, con đường này lại vẫn như cũ đèn đuốc huy hoàng, tiếng người huyên náo, đèn nê ông đỏ nhiều màu sắc rực rỡ chiếu thẳng đến mắt con người cũng sắp không mở ra được. Nơi này có rất nhiều trai thanh gái đẹp, cũng có rất nhiều tai to mặt lớn, phú hào quyền quý giàu có đến mức nứt đố đổ vách. Nơi này là nhân gian trên trời xa hoa đồi trụy, khiến người ta trầm luân, đầy rẫy điên cuồng
Dạ Vương là khách sạn Ngưu Lang sang trọng nhất xa hoa nhất trong cái thành thị này, ra vào nơi này đều là phú bà hoặc là thiên kim hào môn giá trị bản thân quá trăm triệu. Cho nên khi Lạc Vũ một thân trang phục học sinh đứng ở trước cửa, cả một người mở cửa đều không có
Lạc Vũ bất đắc dĩ, chỉ đành tự mình mở cửa lớn ra. Bên trong tỏa ra ánh sáng lung linh, huy hoàng xa hoa, đèn treo thủy tinh phản xạ ra tia sáng chói mắt, mặt đất đá hoa cương trắng đen xen kẽ bóng loáng óng ánh, sofa quý phi màu vàng nhạt xa hoa bày ra ở giữa ở đại sảnh, trên mặt bàn kiếng để từng loạt rượu đỏ quý báu
Trên mặt tường treo bức ảnh ba người, theo thứ tự là ba người Ngưu Lang đang hot của tháng trước, đầu bảng là một nam nhân tên là "Nguyệt Dạ"
Nguyệt Dạ đã liên tục một năm bá chiếm vị trí, tướng mạo đẹp trai, chiều cao 1m80, con mắt mang theo điểm mê hoặc, còn có một cái miệng như thoa mật ong, lời ngon tiếng ngọt. Mị lực của hắn đều là làm cho nữ nhân trầm luân, điên cuồng
Quần áo trang phục của Lạc Vũ đều hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh chung quanh, giống như là sắc thái không hài hòa bên trong của một bức họa, dẫn tới người chung quanh liên tiếp liếc mắt. Lạc Vũ tựa hồ hoàn toàn không có chú ý tới mấy ánh mắt quái dị kia, không để ý chút nào, trực tiếp đi tới
"Tiểu thư, cô có người chỉ định sao?" Một người con trai dáng dấp rất có vài phần thanh tú đáng yêu nho nhã lễ độ hỏi, con mắt của người con trai rất lớn rất xinh đẹp, lông mi dài như quạt cói, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, khiến người ta rất là thoải mái
"Kêu Nguyệt Dạ qua đây" Khẩu khí của Lạc Vũ rất là tùy ý
Lông mi dài của người con trai chớp chớp, hơi có chút khó khăn nói, "Nguyệt ca ca rất bận, có mấy người khách quan trọng muốn chiêu đãi, chi bằng cô kêu tôi đi, tôi đúng lúc không có khách"
Lạc Vũ bị sự thẳng thắn của người con trai làm nở nụ cười, cố ý đùa cợt hắn nói, "Nhưng ta không có bao nhiêu tiền, kêu không nổi rượu đắt tiền" Giá cả rượu đỏ càng cao, Ngưu Lang họ rút đi càng nhiều
"Không, không sao đâu, tôi cũng là ngày thứ nhất đến đây ngồi bàn, cô là khách hàng đầu tiên của tôi, cho nên, cho nên coi như không kêu rượu cũng không có sao" người con trai có chút bối rối, ấp úng nửa ngày mới đem một câu nói nói xong
"Nhưng mà ta vẫn là thích Nguyệt Dạ một chút hơn, ngươi đi nói vói hắn, bên ngoài lên sương mù lên rồi, cho nên ta đi vào ngồi một chút"
Người con trai khó nén thất vọng, nghe được lời của Lạc Vũ, lại khó hiểu nhìn ra ngoài, bên ngoài nơi nào sương mù lên?
Vào giờ phút này, Nguyệt Dạ đang ở giữa mấy nữ nhân bận tối mày tối mặt, mới vừa bị cưỡng ép đổ mấy bình rượu đỏ, cực kỳ không thoải mái. Người con trai ở bên tai Nguyệt Dạ thấp giọng nói mấy câu, Nguyệt Dạ nhất thời đứng dậy rời khỏi. Danh hiệu của Lạc Vũ là "Vụ" (*), nghe được câu nói kia của người con trai, Nguyệt Dạ lập tức hiểu được đi qua, là Lạc Vũ đến rồi, có nhiệm vụ mới rồi.
(*)Vụ: sương mù
Nguyệt Dạ đi tới phòng rửa tay, Lạc Vũ cũng theo đuôi mà tới, thuận tay đem cửa khóa trái. Nguyệt Dạ nằm bò trên trên bồn rửa tay, đem rượu đỏ quý báu vừa uống vào toàn bộ nôn ra ngoài
Nguyệt Dạ năm đó dấn thân là bởi vì phụ thân bệnh nặng, cần gấp một số tiền chữa bệnh lớn, nhưng mà mới đến Nguyệt Dạ vẫn là người mới, ở đâu kiếm được nhiều tiền như vậy. Lúc đó Lạc Vũ không nói hai lời đưa cho hắn một triệu tiền cứu mạng, sau đó càng là một tay đem hắn bưng đến vị trí như hôm nay
Không thể không nói ánh mắt của Lạc Vũ không tệ, Nguyệt Dạ rất biết phỏng đoán tâm tư của nữ nhân, năng lực thu thập tìm hiểu tình báo cũng là vô sư tự thông (không thầy cũng hiểu), theo tiếng tăm của Nguyệt Dạ càng lúc càng lớn, tiếp xúc quan to người cao quý càng ngày càng nhiều, mạng lưới tình báo cũng trải đến càng ngày càng rộng, Lạc Vũ có được tình báo quan trọng cũng càng ngày càng nhiều. Huống chi, Nguyệt Dạ không chỉ có khẩu vị nữ nhân họ yêu thích cũng đồng dạng hợp các nam nhân
"Nôn ra có thoải mái một chút không" Lạc Vũ vỗ nhẹ lưng của Nguyệt Dạ, giúp hắn thuận khí
"Vụ, cô là quan tâm tôi sao? cô có biết mấy năm nay tôi luôn đối với cô..."
"Dừng, dừng, dừng, cái trò này của ngươi để lại cho mấy nữ nhân kia đi. ta là đến bàn chính sự " Lạc Vũ cười nói, Nguyệt Dạ này bệnh nghề nghiệp, đúng là phát tác không phân trong trường hợp
"Tôi đây không phải chỉ đùa thôi" Nguyệt Dạ vẩy vẩy mái tóc màu nâu của hắn, lộ ra một đôi mắt ngăm đen mê hoặc như biển, "Lại có công việc rồi sao?"
"Có người ra 500 vạn mua đầu của chấp hành đổng sự Phúc Đông, Lạc gia đã nhận cuộc trao đổi này rồi."
"Lần này phái mấy tên sát thủ?"
"Ba, hơn nữa mỗi người đều lợi hại hơn so với lần trước" Tên sát thủ lần trước kia, tự nhiên chỉ là Lạc Thất Thập Thất
"Có chút khó giải quyết, vậy danh hiệu tên gia hỏa Tịch đáng tin không?" Nguyệt Dạ móc ra một điếu thuốc, đốt lên
"Cái này ngươi không cần lo lắng, vẫn là cùng giống như lần trước, ngươi đem tình báo cho lão gia hoả tập đoàn Phúc Đông kia, để hắn tốn tiền gấp ba mua mạng của mình"
"Cô cứ như vậy khẳng định hắn sẽ ra tiền?" Nguyệt Dạ cười hỏi
"Vì mạng sống, đừng nói hơn một ngàn vạn, cho dù là một nửa gia sản của hắn, hắn cũng sẽ không từ chối. Càng huống hồ, bị người của Lạc gia nhìn chằm chằm, còn có cơ hội đào sinh chỗ nào. Chúng ta là nhánh cỏ cứu mạng duy nhất của hắn"
"Tôi rất hiếu kì, át chủ bài của giới sát thủ Lạc gia, cô đi trêu chọc kẻ địch mạnh như vậy làm cái gì? hay là Lạc gia và cô có thù?"
"Ngươi chưa nghe qua một câu nói là hiếu kì hại chết con mèo sao? ngươi thì coi như ta là vì kiếm tiền được rồi?"
"Tôi không tin, chuyện này kiếm được tiền cũng không phải có lời" Nếu như chỉ là vì kiếm tiền, hoàn toàn không cần phải đi đoạt mối làm ăn cùng Lạc gia
"Đúng rồi, ta kêu ngươi điều tra thân phận của Tịch, ngươi tra đến thế nào rồi?" Lạc Vũ cũng đối với thân phận của Tịch Thất rất tò mò, thân thủ đẹp đẽ này, đương nhiên không thể nào là người bình thường
"Cái gì cũng không tra được, người này một năm trước căn bản không tồn tại, giống như là bỗng dưng bốc hơi rồi"
"Thật sao?" Càng là không tra được, càng là có vấn đề. Thân phận của Tịch Thất càng là thần bí, Lạc Vũ đối với cô ấy thì càng cảm thấy hứng thú
"Tôi khuyên cô tốt nhất cẩn thận một chút, nữ nhân đó e sợ có chút lai lịch"
Lạc Vũ cười nhạo, dửng dưng như không, "Sợ cái gì, dù sao chúng ta sống tháng ngày đều là liếm máu trên lưỡi đao"
Lạc Vũ lúc rời đi đã là đêm khuya, trở lại phòng ngủ, Tịch Thất còn chưa ngủ, tựa hồ đang chờ nàng. Lạc Vũ thật sự là quá mệt mỏi, vừa mới dính lên giường, cả áo khoác cũng không cởi liền ngủ đi. Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, không khí càng ngày càng lạnh, nằm ở trên giường, tay chân lạnh buốt, Lạc Vũ lạnh đến co lại thành một đoàn, giống như con mèo nhỏ sít sao cuộn ở trong chăn. Trong mơ mơ màng màng cảm giác có người cởi đi quần áo của nàng, ngón tay mềm nhẹ xoa xoa ở trên lưng của nàng, trên mông, trên đùi, một đồ vật giống như lò lửa đem nàng ôm vào trong ngực
Khi ngày thứ hai tỉnh lại, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, Lạc Vũ cảm giác trên lưng mát rượi, vết roi toàn bộ đều thoa thuốc, không hề đau đến xót ruột như vậy nữa
"Thức dậy ăn cơm" Tịch Thất bưng tới bữa sáng nóng hổi. Lạc Vũ vốn là không có thói quen ăn bữa sáng, mùa đông lạnh như thế, ai muốn sáng sớm thức dậy ra cửa mua bữa sáng chứ. Cho nên thường xuyên đau dạ dày, chuyện này cũng tính là trời cao báo ứng đối với nàng lười biếng. Nhưng mà sau khi Tịch Thất đến, tự giác ôm đồm mua bữa sáng hai người, mặc kệ Lạc Vũ dậy sớm hơn, Tịch Thất mãi mãi cũng càng thức dậy sớm hơn so với nàng
"Cậu mỗi ngày đều là thời điểm nào thức dậy?" Bữa sáng là trứng muối cháo thịt nạc, còn có một đống bánh bích quy tinh xảo
"Sáu giờ"
"Cậu dậy sớm như vậy làm cái gì!" Lạc Vũ một ngụm cháo suýt chút nữa phun ra ngoài
"Chạy bộ sáng sớm"
"Mùa đông không chê lạnh đến mức sợ" Lạc Vũ ôm lấy dụng cụ giữ ấm tay, cắn một cái bánh bích quy oán thầm nói
Tịch Thất mỗi sáng sớm thức dậy, tay chân treo lên bao cát 20 cân, chạy lộ trình cự li dài 5 km. Đây là mỗi ngày cô ấy cần phải học, tại mọi thời khắc duy trì thân thể nhanh nhẹn cùng cảnh giác, không cho thân thể có một tia lười biếng nào
Hết chương 3
Edit: Người nào ôm Lạc Vũ ??? là Lạc Hàn hay Tịch Thất
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook