Sát Thủ Nữ Vương
-
Chương 122: Phiên ngoại 16
"Ngô" một dòng nước lạnh từ trên đầu chảy xuống khiến Lạc Vũ trong cơn mê dần dần tỉnh lại, nước lạnh pha trộn với dịch thể đỏ tanh trên đầu tạo nên màu đỏ nhạt chảy dọc theo những sợi tóc dài nhỏ giọt trên mặt đất vang lên tiếng tí tách, nàng cố gắng mở ra tầm mắt nhìn kỹ người trước mặt, nhưng chỉ là mờ mờ ảo ảo không rõ ràng, chỉ thấy được một bóng dáng hơi quen thuộc, mùi hương hơi quen thuộc
"Tỉnh?" tên Lưu Minh Triết đang ngồi đối diện Lạc Vũ, bắt chéo chân nhâm nhi ly rượu đỏ trong tay, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh
"Là ngươi....thả ta ra!" Lưu Minh Triết kia vừa mở miệng thì Lạc Vũ đã nhận ra được là hắn, sau đó trong bất tri phát hiện hai tay hai chân mình bị cố định trên cộc gỗ, nàng ra sức giãy giụa nhưng sức lực trước đó bị tiêu hao quá nhiều không thể nào lên sức nữa
"Chậc chậc...dáng vẻ tức giận cũng giống y như Lạc Hàn tên ti*ện nhân kia!"
"Không cho phép ngươi nói mẫu thân như vậy!" Lạc Vũ vừa nghe tên Minh Triết xúc phạm nữ vương, nàng liền lên tiếng ngăn cản, trong lòng nàng, nữ vương luôn là nhất cho dù cô có đánh nàng đến hung hăng nữa thì Lạc Hàn vẫn là nhất
"Nếu cô ta không phải ti*ện nhân, vậy tại sao có sự xuất hiện của ngươi?" lời của hắn trầm đi khiến Lạc Vũ khó hiểu
"Là ý gì?" tại sao hắn lại nói như vậy chứ? Không phải chính mình là con của họ sao, trước khi nàng đi Anh từng thấy hai người họ ở trong phòng ôm ôm ấp ấp còn mấy bức hình trước đó Nguyệt Dạ đưa cho nàng nữa, rốt cuộc là chuyện gì chứ?
"Ngươi!....không phải con ruột....của ta" lời nói là dùng trạng thái nghiến răng nghiến lợi, lúc ban đầu khi hắn nhận được bản xét nghiệm AND mà Nguyệt Dạ đưa, hắn cũng rối rắm không thôi, xác thực trước đó hắn từng phản bội cô, nhưng hắn lại không cho phép vật thuộc về hắn là của người khác!
"Không...không phải?" vậy rốt cuộc nàng là con của ai, tại sao mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy chứ?
"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
"Ta chỉ cần công thức chế tạo phê hóa...." Hắn đưa tay cầm lấy khung ảnh, sờ lên một gương mặt trong đó, đây chính là tâm nguyện mà trước khi chết Nguyệt Dạ muốn thực hiện, bây giờ người không còn, tâm nguyện này hắn muốn giúp Nguyệt Dạ thực hiện, đồng thời, nếu như có được công thức này hắn thì có cơ hội lật ngược tình thế hiện tại, trả lại mối thù này
"Muốn mạng thì có, muốn công thức... Không! Thể! Nào!" tuy nàng ham sống nhưng nàng không sợ chết, nàng tuyệt đối sẽ không giao ra để hắn có cơ hội đối phó mẫu thân, xem như đây là chuyện có ý nghĩa cuối cùng nàng làm vì nữ vương đi!
"Không đến lượt ngươi nói không thể nào, có nói ra công thức hay không...thì xem ngươi có thể chịu được bao" Lưu Minh Triết tin tưởng hắn có thể từ trong miệng của Lạc Vũ lấy ra công thức, nhưng tựa hồ, bước đi này của hắn là sai lầm lớn dẫn đến diệt vong rồi
"Cho dù ta chết...cũng không..." Lạc Vũ chưa nói dứt lời thì tóc bị tên kia nắm lấy kéo đến rất đau, để nàng nhìn vào hắn
"Phối hợp hay không từ từ ngươi sẽ biết"
"Phụt!" Lạc Vũ khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn, khiến hắn phát điên vung tay tán nàng một bạt tay, sau đó ra hiệu cho tên thuộc hạ kế bên cầm theo chiếc roi bước lên
"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói ra công thức chế tạo phê hóa hay không" lời nói rơi xuống được một khoảng thời gian nhưng người bị trói trên giá không có bất kì hành động nào khiến hắn càng bốc hỏa
"Đánh, đánh cho ta...đánh đến khi cô ta nói ra!" vừa nói xong tên thuộc hạ vung roi như mưa đến trên người Lạc Vũ
Chiếc roi là một loại da trâu, nhưng được biến thể thành một kiểu khác, một đầu được thiết kế trở thành tay cầm, kéo dài ra chiếc roi được phân thành nhiều roi nhỏ, trên mỗi sợi roi nhỏ đều được tạo thành những chiếc gúc nhỏ, mỗi lần đánh vào người không chỉ để lại nhiều vết roi mà còn tạo thêm những lỗ máu nhỏ li ti, đau như muốn chết đi sống lại, đau thấu tim gan
Lúc đầu Lạc Vũ nhịn đau, răng cắn chặt lấy môi dưới đến rách cả da nhằm lấy chỗ đau này có thể giảm bớt cơn đau ở chỗ khác nhưng cuối cùng cũng vô dụng, dần dần tiếng ngâm từ trong khóe miệng càng ngày càng lớn, trên người cũng tràn vết thương đang rỉ máu, cả căn phòng cũng mang theo mùi máu tanh, cho đến khi tầm mắt của nàng tối đen
"A~ ~" khi rượu trắng bị tóe vào lan tràn khắp toàn thân, dịch thể trắng chen nhau chui vào trong vết thương khiến thân thể đau đớn như ngàn con kiến đang gặm nhắm, lúc này nàng không thể không kìm lấy tiếng mà thét lên, sau đó dư quang của ánh mắt thấy được tên thuộc hạ phía sau cầm roi lần nữa tiến lên, khóe miệng Lạc Vũ khơi lên, xem ra ý định ngất đi để tránh đi cuộc giày vò này không thể thực hiện rồi
"Đừng đánh nữa....ta...ta nói!" Lạc Vũ nhỏ giọng lên tiếng, tên Lưu Minh Triết kia cho tên thuộc hạ dừng tay lần nữa đi đến trước mặt nàng
"Nói!"
"Đến gần một chút!"
"A!" Tên Lưu Minh Triết vừa đến gần, lỗ tai đột nhiên truyền đến cơn đau, không nghĩ cũng biết hắn cư nhiên bị đứa nhỏ ngốc này gạt, lòng tực tôn lúc này dâng lên khiến hắn phát hỏa trực tiếp nắm lấy gậy côn trên người tên thuộc hạ kế bên vung mạnh xuống bụng dưới của Lạc Vũ, vì đau quá cho nên nàng buông miệng dính đầy máu tươi từ lỗ tai kia ra, sau đó tên Lưu Minh Triết liên tục vung nhiều côn vào bụng nàng khiến Lạc Vũ nôn ra ngụm máu, nhưng lại không trực tiếp ngất đi, nàng hy vọng bản thân có thể ở lúc này ngất đi thì tốt biết mấy
"Được, được lắm, ta xem ngươi có thể chống cự đến khi nào!" Vừa nói xong hắn vung tay ném đi gậy côn, tiên tay cầm lấy một ống trúc vừa đủ bằng ngón tay, mặt mang theo nụ cười sắc lạnh đi đến phía của nàng
**
Từ sau khi không vui chia tay cùng Lạc Vũ đã qua hai ngày, Lạc Hàn mỗi khi tan ca thì lòng mang theo khổ sở kéo theo Thẩm Mặc đến quán bar không ngừng trút rượu lấy chính mình, cô hoàn toàn giao chuyện bên Mĩ cho Lạc Nhất, trước khi đi cô còn căn dặn nếu không tìm được tin tức thì đừng về nữa, Lạc Nhất khổ ha ha chạy đi với tốc độ nhanh như ánh sáng
"Này, ngươi đừng uống nữa!" Thẩm Mặc không ngừng ngăn cản lấy Lạc Hàn nhưng cũng vô dụng mỗi khi ánh mắt lạnh lẽo của cô đưa tới
"Ta không hiểu, tất cả mọi thứ ta đều muốn tốt cho nó, nhưng rốt cuộc thì sao? Ngay cả người mẫu thân ta đây nó cũng từ mặt không nhận, lại chạy theo cái tên Tịnh Kỳ kia, ngươi nói đi!" Lạc Hàn say rượu nằm phục ở trong lòng Thẩm Mặc không ngừng lên án đủ loại hành vi của Lạc Vũ
"Ta cũng từng nói với ngươi rất nhiều lần rồi, Lạc Vũ bây giờ nó cũng đã lớn, ngươi không thể đụng một chút chuyện thì đánh nó đến lăn lộn đầy đất, ngươi phải đối với nó ôn nhu một chút" Thẩm Mặc vừa nói vừa xoa nhẹ lưng Lạc Hàn an ủi cô
"Ta mặc kệ, dù sao nó cũng là con ta, ta muốn đối xử với nó ra sao chẳng lẽ còn phải hỏi ý kiến của nó, mắng nó không được, đánh cũng không được? con sói vô lương tâm, phản bội ta đã đành giờ thì..."
"Nhắc đến chuyện này ta luôn cảm thấy nó có nhiều chỗ rất lạ, trước đó ta cũng có cho người điều tra, mấy cái tin nhắn trong điện thoại của tiểu Vũ tuy có thể làm bằng chứng nói rõ nó phản bội ngươi, nhưng mà ngươi quên sao, thời gian phát tin nhắn là khoảng thời gian tiểu Vũ nằm viện, ngươi nghĩ đi, cả mười ngón tay của nó bị bó như cục bột nó có thể nhắn tin sao, càng huống hồ thời gian đối thoại của hai bên nhanh như vậy, cho dù tiểu Vũ có thể nhắn tin cũng không có khả năng trả lời nhanh như vậy, ta vẫn luôn cho người điều tra nhưng vẫn không có tin tức gì sau đó, vì thế chuyện này ta cũng không tiện nói cho ngươi biết, còn tưởng rằng ngươi đã quên chuyện này, ai ngờ ngươi lại luôn để trong lòng!"
Vừa nghe Thẩm Mặc nói đến đây, Lạc Hàn đã tỉnh rượu hơn phân nữa, cô ngồi thẳng người dậy nhìn trừng trừng lấy cô ấy khiến cô ấy nổi cả da gà
Đúng rồi, lúc đó cô chỉ để ý nội dung tin nhắn nhưng lại không để ý thời gian, hiện tại Thẩm Mặc nói cô mới sững sờ suy nghĩ lại, rốt cuộc trong chuyện này có ẩn tình gì
"Reng reng reng"
"Alo! Cái gì? Được, ta biết rồi, ta đến liền!" Thẩm Mặc sau khi nhận được điện thoại của Tịnh Kỳ, liếc nhìn Lạc Hàn một cái thì vội vã đứng dậy dự định rời khỏi nhưng bị Lạc Hàn kéo lại, ánh mắt vừa rồi của Thẩm Mặc rất kì lạ
"Chuyện gì?"
"A...à..."
"Nói thẳng!""
"Lạc Vũ mất tích rồi, Tịnh Kỳ không liên lạc được với tiểu Vũ nên gọi ta cùng đi tìm"
"Ta đi với ngươi"
"A....được" Thẩm Mặc định từ chối nhưng Lạc Hàn người đã đi chỉ để hạt bụi trên đất
**
"Làm sao rồi? không phải ngươi luôn ở cùng với tiểu Vũ sao, tại sao người lại không thấy!" dừng xe ở bên đường, vừa xuống xe Thẩm Mặc liên tục hỏi khiến một người luôn trầm tĩnh như Tịnh Kỳ cũng rối lên, nhưng nàng ấy chưa kịp trả lời thì dư quang liếc thấy Lạc Hàn xuất hiện, Tịnh Kỳ trừng lấy Thẩm Mặc khiến cô ấy sợ đến nhảy lên
"Sao cô ta lại tới đây?"
"Ta không cản được, dù sao cô ấy cũng là mẹ của tiểu Vũ mà~" Thẩm Mặc lấy lòng âm điệu cũng làm nũng lên nhưng Tịnh Kỳ lại đâu để ý, cứ nhìn chằm chằm Lạc Hàn, hận ý đầy mắt, nếu không phải vì cô ta tâm tình của Lạc Vũ không ổn định muốn đi một mình thì đâu xảy ra chuyện này
"Đây là ngươi luôn miệng nói sẽ bảo vệ tiểu Vũ đó sao, giờ cả người cũng mất tích?"
"Đó không phải vì ngươi sao, nếu như em ấy có xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi đâu
"Này! Ta còn sống đó!" hai bên trừng nhau rất lâu. Thẩm Mặc ủy khuất một cục đứng ở một bên không được ai để ý đến
"Bỏ đi! Hai ngày qua ta luôn liên lạc không được với tiểu Vũ, sau đó ta dựa theo GPS của điện thoại tìm được đến đây thì phát hiện điện thoại của Lạc Vũ rơi cách xa xe của em ấy một đoạn, ta sợ bệnh tình em ấy tái phát, cho nên hai ngày qua tìm khắp bệnh viện nhưng cũng không thấy người, Thẩm Mặc! phải làm sao đây, ta rất lo lắng cho em ấy, em ấy có phải..." Tịnh Kỳ bỏ mặc Lạc Hàn kể lại sự việc cho Thẩm Mặc biết
"Không có sao đâu, mạng của đứa nhỏ kia luôn cứng như vậy, ta tin nó sẽ không sao đâu!"
"Bệnh! Là bệnh gì"
"Bây giờ ngươi có thể giúp ta tìm em ấy được không, ta sợ..."
"Được, ta sẽ giúp ngươi, ngoan, đừng sợ!"
Hai người một người tâm trạng rối rắm một người cứ ôm lấy người kia vỗ về người kia mà bỏ mặc câu hỏi của nữ vương khiến cô tức xanh cả mặc, trước giờ chưa ai dám bỏ lơ lấy cô, trước đó Lạc Vũ là một ngoại lệ, bây giờ lại có thêm một ngoại lệ khác!
"Khụ...khụ...Vậy chúng ta chia nhau ra tìm đi, khi nào tìm được thì liên lạc cho nhau biết!" Thẩm Mặc quay đầu thấy gương mặt tái xanh của nữ vương vội vàng ho vài tiếng sau đó đánh sang chủ đề tìm người, dù sao một người tìm so với cả Lạc gia tìm thì khả năng tìm người cũng cao hơn
Tối hôm đó hầu như cả thành phố đều bị người của Lạc gia lật tung lên nhưng vẫn không tìm được người, Lạc Hàn một mình chạy xe khắp xung quanh nơi cô từng đưa Lạc Vũ đi chơi lúc trước, đến sáng vẫn không tìm được một chút manh mối
Đột nhiên đến một ngã tư đèn đỏ, xe của cô dừng chờ đèn đỏ thì thấy được một chiếc xe quen thuộc đập vào mi mắt lướt ngang qua, mang theo tâm trạng nghi ngờ, cô cho xe chạy theo đuôi của chiếc xe kia
Một đường chạy mãi đến khi ra khỏi ngoại ô vắng vẻ, chiếc xe kia dừng ở trước một biệt thự xa hoa, người bước ra từ trong xe không ai khác chính là Lưu Minh Triết, trên người hắn mặc một bộ đồ thường ngày, mang theo mấy vali lén lén lút lút đi vào trong nhà
Lạc Hàn cũng nhanh chóng xuống xe tay chân nhẹ nhàng tránh khỏi camera lẻn vào, trước giờ cô vào nhà ai đâu cần phải lén lút như thế, nhưng mà hôm nay cô chỉ có một mình, hơn nữa sợ đánh rắn động cỏ nên cũng không đánh trống khua chiên
Chân chầm chậm đi dọc theo cầu thang xuống nơi tần hầm, chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng của một vật nặng nện vào một vật thể kèm theo tiếng ngâm khẽ, tiếng ngâm ngày...không sai...là thanh âm mỗi lúc cô vung roi đánh đồ vật nhỏ kia, từ tiếng ngâm yếu ớt này có thể xem ra bị thương không nặng, Lạc Hàn lòng mang theo thấp thỏm tăng nhanh bước chân, vừa vào đến nơi thì thấy một nam nhân to con cầm gậy gỗ miệng mang theo nụ cười không ngừng vung vào bụng của Lạc Vũ, mỗi lần vung xuống nàng đều ngâm lên tiếng yếu ớt, nhìn tổng thể cả người hầu như đều che kín bởi vết thương, khóe miệng không ngừng có dịch thể đỏ tươi luôn chậm rãi chảy ra
Dưới tình thế cấp bách Lạc Hàn nhanh tay móc súng nhắm ngay phía Lạc Vũ
"Đùng" một tiếng vang lên, tên nam nhan cầm gậy gỗ mở mắt ngã chết tại chỗ khi miệng còn mang theo nụ cười kia. Đồng thời tiếng nổ súng kia cũng làm náo động cả sát thủ trong biệt thự đến, và đánh tỉnh tên Lưu Minh Triết đang nằm trên ghế sofa đối diện vừa đặt lưng xuống nhắm mắt nghỉ ngơi chờ đợi kết quả
Hết phiên ngoại 16
Edit: hết chất xám rồi, chỉ nghĩ tới đây thui, nếu được chương sau sẽ hoàn luôn, cảnh hành chế Vũ của ông kia tui chỉ viết một nữa thui. một nữa còn lại mn tự tưởng tượng đi kaka...chương sau có nên ngược thân Lạc Hàn một tí không nhỉ hè hè
"Tỉnh?" tên Lưu Minh Triết đang ngồi đối diện Lạc Vũ, bắt chéo chân nhâm nhi ly rượu đỏ trong tay, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh
"Là ngươi....thả ta ra!" Lưu Minh Triết kia vừa mở miệng thì Lạc Vũ đã nhận ra được là hắn, sau đó trong bất tri phát hiện hai tay hai chân mình bị cố định trên cộc gỗ, nàng ra sức giãy giụa nhưng sức lực trước đó bị tiêu hao quá nhiều không thể nào lên sức nữa
"Chậc chậc...dáng vẻ tức giận cũng giống y như Lạc Hàn tên ti*ện nhân kia!"
"Không cho phép ngươi nói mẫu thân như vậy!" Lạc Vũ vừa nghe tên Minh Triết xúc phạm nữ vương, nàng liền lên tiếng ngăn cản, trong lòng nàng, nữ vương luôn là nhất cho dù cô có đánh nàng đến hung hăng nữa thì Lạc Hàn vẫn là nhất
"Nếu cô ta không phải ti*ện nhân, vậy tại sao có sự xuất hiện của ngươi?" lời của hắn trầm đi khiến Lạc Vũ khó hiểu
"Là ý gì?" tại sao hắn lại nói như vậy chứ? Không phải chính mình là con của họ sao, trước khi nàng đi Anh từng thấy hai người họ ở trong phòng ôm ôm ấp ấp còn mấy bức hình trước đó Nguyệt Dạ đưa cho nàng nữa, rốt cuộc là chuyện gì chứ?
"Ngươi!....không phải con ruột....của ta" lời nói là dùng trạng thái nghiến răng nghiến lợi, lúc ban đầu khi hắn nhận được bản xét nghiệm AND mà Nguyệt Dạ đưa, hắn cũng rối rắm không thôi, xác thực trước đó hắn từng phản bội cô, nhưng hắn lại không cho phép vật thuộc về hắn là của người khác!
"Không...không phải?" vậy rốt cuộc nàng là con của ai, tại sao mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy chứ?
"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
"Ta chỉ cần công thức chế tạo phê hóa...." Hắn đưa tay cầm lấy khung ảnh, sờ lên một gương mặt trong đó, đây chính là tâm nguyện mà trước khi chết Nguyệt Dạ muốn thực hiện, bây giờ người không còn, tâm nguyện này hắn muốn giúp Nguyệt Dạ thực hiện, đồng thời, nếu như có được công thức này hắn thì có cơ hội lật ngược tình thế hiện tại, trả lại mối thù này
"Muốn mạng thì có, muốn công thức... Không! Thể! Nào!" tuy nàng ham sống nhưng nàng không sợ chết, nàng tuyệt đối sẽ không giao ra để hắn có cơ hội đối phó mẫu thân, xem như đây là chuyện có ý nghĩa cuối cùng nàng làm vì nữ vương đi!
"Không đến lượt ngươi nói không thể nào, có nói ra công thức hay không...thì xem ngươi có thể chịu được bao" Lưu Minh Triết tin tưởng hắn có thể từ trong miệng của Lạc Vũ lấy ra công thức, nhưng tựa hồ, bước đi này của hắn là sai lầm lớn dẫn đến diệt vong rồi
"Cho dù ta chết...cũng không..." Lạc Vũ chưa nói dứt lời thì tóc bị tên kia nắm lấy kéo đến rất đau, để nàng nhìn vào hắn
"Phối hợp hay không từ từ ngươi sẽ biết"
"Phụt!" Lạc Vũ khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn, khiến hắn phát điên vung tay tán nàng một bạt tay, sau đó ra hiệu cho tên thuộc hạ kế bên cầm theo chiếc roi bước lên
"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói ra công thức chế tạo phê hóa hay không" lời nói rơi xuống được một khoảng thời gian nhưng người bị trói trên giá không có bất kì hành động nào khiến hắn càng bốc hỏa
"Đánh, đánh cho ta...đánh đến khi cô ta nói ra!" vừa nói xong tên thuộc hạ vung roi như mưa đến trên người Lạc Vũ
Chiếc roi là một loại da trâu, nhưng được biến thể thành một kiểu khác, một đầu được thiết kế trở thành tay cầm, kéo dài ra chiếc roi được phân thành nhiều roi nhỏ, trên mỗi sợi roi nhỏ đều được tạo thành những chiếc gúc nhỏ, mỗi lần đánh vào người không chỉ để lại nhiều vết roi mà còn tạo thêm những lỗ máu nhỏ li ti, đau như muốn chết đi sống lại, đau thấu tim gan
Lúc đầu Lạc Vũ nhịn đau, răng cắn chặt lấy môi dưới đến rách cả da nhằm lấy chỗ đau này có thể giảm bớt cơn đau ở chỗ khác nhưng cuối cùng cũng vô dụng, dần dần tiếng ngâm từ trong khóe miệng càng ngày càng lớn, trên người cũng tràn vết thương đang rỉ máu, cả căn phòng cũng mang theo mùi máu tanh, cho đến khi tầm mắt của nàng tối đen
"A~ ~" khi rượu trắng bị tóe vào lan tràn khắp toàn thân, dịch thể trắng chen nhau chui vào trong vết thương khiến thân thể đau đớn như ngàn con kiến đang gặm nhắm, lúc này nàng không thể không kìm lấy tiếng mà thét lên, sau đó dư quang của ánh mắt thấy được tên thuộc hạ phía sau cầm roi lần nữa tiến lên, khóe miệng Lạc Vũ khơi lên, xem ra ý định ngất đi để tránh đi cuộc giày vò này không thể thực hiện rồi
"Đừng đánh nữa....ta...ta nói!" Lạc Vũ nhỏ giọng lên tiếng, tên Lưu Minh Triết kia cho tên thuộc hạ dừng tay lần nữa đi đến trước mặt nàng
"Nói!"
"Đến gần một chút!"
"A!" Tên Lưu Minh Triết vừa đến gần, lỗ tai đột nhiên truyền đến cơn đau, không nghĩ cũng biết hắn cư nhiên bị đứa nhỏ ngốc này gạt, lòng tực tôn lúc này dâng lên khiến hắn phát hỏa trực tiếp nắm lấy gậy côn trên người tên thuộc hạ kế bên vung mạnh xuống bụng dưới của Lạc Vũ, vì đau quá cho nên nàng buông miệng dính đầy máu tươi từ lỗ tai kia ra, sau đó tên Lưu Minh Triết liên tục vung nhiều côn vào bụng nàng khiến Lạc Vũ nôn ra ngụm máu, nhưng lại không trực tiếp ngất đi, nàng hy vọng bản thân có thể ở lúc này ngất đi thì tốt biết mấy
"Được, được lắm, ta xem ngươi có thể chống cự đến khi nào!" Vừa nói xong hắn vung tay ném đi gậy côn, tiên tay cầm lấy một ống trúc vừa đủ bằng ngón tay, mặt mang theo nụ cười sắc lạnh đi đến phía của nàng
**
Từ sau khi không vui chia tay cùng Lạc Vũ đã qua hai ngày, Lạc Hàn mỗi khi tan ca thì lòng mang theo khổ sở kéo theo Thẩm Mặc đến quán bar không ngừng trút rượu lấy chính mình, cô hoàn toàn giao chuyện bên Mĩ cho Lạc Nhất, trước khi đi cô còn căn dặn nếu không tìm được tin tức thì đừng về nữa, Lạc Nhất khổ ha ha chạy đi với tốc độ nhanh như ánh sáng
"Này, ngươi đừng uống nữa!" Thẩm Mặc không ngừng ngăn cản lấy Lạc Hàn nhưng cũng vô dụng mỗi khi ánh mắt lạnh lẽo của cô đưa tới
"Ta không hiểu, tất cả mọi thứ ta đều muốn tốt cho nó, nhưng rốt cuộc thì sao? Ngay cả người mẫu thân ta đây nó cũng từ mặt không nhận, lại chạy theo cái tên Tịnh Kỳ kia, ngươi nói đi!" Lạc Hàn say rượu nằm phục ở trong lòng Thẩm Mặc không ngừng lên án đủ loại hành vi của Lạc Vũ
"Ta cũng từng nói với ngươi rất nhiều lần rồi, Lạc Vũ bây giờ nó cũng đã lớn, ngươi không thể đụng một chút chuyện thì đánh nó đến lăn lộn đầy đất, ngươi phải đối với nó ôn nhu một chút" Thẩm Mặc vừa nói vừa xoa nhẹ lưng Lạc Hàn an ủi cô
"Ta mặc kệ, dù sao nó cũng là con ta, ta muốn đối xử với nó ra sao chẳng lẽ còn phải hỏi ý kiến của nó, mắng nó không được, đánh cũng không được? con sói vô lương tâm, phản bội ta đã đành giờ thì..."
"Nhắc đến chuyện này ta luôn cảm thấy nó có nhiều chỗ rất lạ, trước đó ta cũng có cho người điều tra, mấy cái tin nhắn trong điện thoại của tiểu Vũ tuy có thể làm bằng chứng nói rõ nó phản bội ngươi, nhưng mà ngươi quên sao, thời gian phát tin nhắn là khoảng thời gian tiểu Vũ nằm viện, ngươi nghĩ đi, cả mười ngón tay của nó bị bó như cục bột nó có thể nhắn tin sao, càng huống hồ thời gian đối thoại của hai bên nhanh như vậy, cho dù tiểu Vũ có thể nhắn tin cũng không có khả năng trả lời nhanh như vậy, ta vẫn luôn cho người điều tra nhưng vẫn không có tin tức gì sau đó, vì thế chuyện này ta cũng không tiện nói cho ngươi biết, còn tưởng rằng ngươi đã quên chuyện này, ai ngờ ngươi lại luôn để trong lòng!"
Vừa nghe Thẩm Mặc nói đến đây, Lạc Hàn đã tỉnh rượu hơn phân nữa, cô ngồi thẳng người dậy nhìn trừng trừng lấy cô ấy khiến cô ấy nổi cả da gà
Đúng rồi, lúc đó cô chỉ để ý nội dung tin nhắn nhưng lại không để ý thời gian, hiện tại Thẩm Mặc nói cô mới sững sờ suy nghĩ lại, rốt cuộc trong chuyện này có ẩn tình gì
"Reng reng reng"
"Alo! Cái gì? Được, ta biết rồi, ta đến liền!" Thẩm Mặc sau khi nhận được điện thoại của Tịnh Kỳ, liếc nhìn Lạc Hàn một cái thì vội vã đứng dậy dự định rời khỏi nhưng bị Lạc Hàn kéo lại, ánh mắt vừa rồi của Thẩm Mặc rất kì lạ
"Chuyện gì?"
"A...à..."
"Nói thẳng!""
"Lạc Vũ mất tích rồi, Tịnh Kỳ không liên lạc được với tiểu Vũ nên gọi ta cùng đi tìm"
"Ta đi với ngươi"
"A....được" Thẩm Mặc định từ chối nhưng Lạc Hàn người đã đi chỉ để hạt bụi trên đất
**
"Làm sao rồi? không phải ngươi luôn ở cùng với tiểu Vũ sao, tại sao người lại không thấy!" dừng xe ở bên đường, vừa xuống xe Thẩm Mặc liên tục hỏi khiến một người luôn trầm tĩnh như Tịnh Kỳ cũng rối lên, nhưng nàng ấy chưa kịp trả lời thì dư quang liếc thấy Lạc Hàn xuất hiện, Tịnh Kỳ trừng lấy Thẩm Mặc khiến cô ấy sợ đến nhảy lên
"Sao cô ta lại tới đây?"
"Ta không cản được, dù sao cô ấy cũng là mẹ của tiểu Vũ mà~" Thẩm Mặc lấy lòng âm điệu cũng làm nũng lên nhưng Tịnh Kỳ lại đâu để ý, cứ nhìn chằm chằm Lạc Hàn, hận ý đầy mắt, nếu không phải vì cô ta tâm tình của Lạc Vũ không ổn định muốn đi một mình thì đâu xảy ra chuyện này
"Đây là ngươi luôn miệng nói sẽ bảo vệ tiểu Vũ đó sao, giờ cả người cũng mất tích?"
"Đó không phải vì ngươi sao, nếu như em ấy có xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi đâu
"Này! Ta còn sống đó!" hai bên trừng nhau rất lâu. Thẩm Mặc ủy khuất một cục đứng ở một bên không được ai để ý đến
"Bỏ đi! Hai ngày qua ta luôn liên lạc không được với tiểu Vũ, sau đó ta dựa theo GPS của điện thoại tìm được đến đây thì phát hiện điện thoại của Lạc Vũ rơi cách xa xe của em ấy một đoạn, ta sợ bệnh tình em ấy tái phát, cho nên hai ngày qua tìm khắp bệnh viện nhưng cũng không thấy người, Thẩm Mặc! phải làm sao đây, ta rất lo lắng cho em ấy, em ấy có phải..." Tịnh Kỳ bỏ mặc Lạc Hàn kể lại sự việc cho Thẩm Mặc biết
"Không có sao đâu, mạng của đứa nhỏ kia luôn cứng như vậy, ta tin nó sẽ không sao đâu!"
"Bệnh! Là bệnh gì"
"Bây giờ ngươi có thể giúp ta tìm em ấy được không, ta sợ..."
"Được, ta sẽ giúp ngươi, ngoan, đừng sợ!"
Hai người một người tâm trạng rối rắm một người cứ ôm lấy người kia vỗ về người kia mà bỏ mặc câu hỏi của nữ vương khiến cô tức xanh cả mặc, trước giờ chưa ai dám bỏ lơ lấy cô, trước đó Lạc Vũ là một ngoại lệ, bây giờ lại có thêm một ngoại lệ khác!
"Khụ...khụ...Vậy chúng ta chia nhau ra tìm đi, khi nào tìm được thì liên lạc cho nhau biết!" Thẩm Mặc quay đầu thấy gương mặt tái xanh của nữ vương vội vàng ho vài tiếng sau đó đánh sang chủ đề tìm người, dù sao một người tìm so với cả Lạc gia tìm thì khả năng tìm người cũng cao hơn
Tối hôm đó hầu như cả thành phố đều bị người của Lạc gia lật tung lên nhưng vẫn không tìm được người, Lạc Hàn một mình chạy xe khắp xung quanh nơi cô từng đưa Lạc Vũ đi chơi lúc trước, đến sáng vẫn không tìm được một chút manh mối
Đột nhiên đến một ngã tư đèn đỏ, xe của cô dừng chờ đèn đỏ thì thấy được một chiếc xe quen thuộc đập vào mi mắt lướt ngang qua, mang theo tâm trạng nghi ngờ, cô cho xe chạy theo đuôi của chiếc xe kia
Một đường chạy mãi đến khi ra khỏi ngoại ô vắng vẻ, chiếc xe kia dừng ở trước một biệt thự xa hoa, người bước ra từ trong xe không ai khác chính là Lưu Minh Triết, trên người hắn mặc một bộ đồ thường ngày, mang theo mấy vali lén lén lút lút đi vào trong nhà
Lạc Hàn cũng nhanh chóng xuống xe tay chân nhẹ nhàng tránh khỏi camera lẻn vào, trước giờ cô vào nhà ai đâu cần phải lén lút như thế, nhưng mà hôm nay cô chỉ có một mình, hơn nữa sợ đánh rắn động cỏ nên cũng không đánh trống khua chiên
Chân chầm chậm đi dọc theo cầu thang xuống nơi tần hầm, chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng của một vật nặng nện vào một vật thể kèm theo tiếng ngâm khẽ, tiếng ngâm ngày...không sai...là thanh âm mỗi lúc cô vung roi đánh đồ vật nhỏ kia, từ tiếng ngâm yếu ớt này có thể xem ra bị thương không nặng, Lạc Hàn lòng mang theo thấp thỏm tăng nhanh bước chân, vừa vào đến nơi thì thấy một nam nhân to con cầm gậy gỗ miệng mang theo nụ cười không ngừng vung vào bụng của Lạc Vũ, mỗi lần vung xuống nàng đều ngâm lên tiếng yếu ớt, nhìn tổng thể cả người hầu như đều che kín bởi vết thương, khóe miệng không ngừng có dịch thể đỏ tươi luôn chậm rãi chảy ra
Dưới tình thế cấp bách Lạc Hàn nhanh tay móc súng nhắm ngay phía Lạc Vũ
"Đùng" một tiếng vang lên, tên nam nhan cầm gậy gỗ mở mắt ngã chết tại chỗ khi miệng còn mang theo nụ cười kia. Đồng thời tiếng nổ súng kia cũng làm náo động cả sát thủ trong biệt thự đến, và đánh tỉnh tên Lưu Minh Triết đang nằm trên ghế sofa đối diện vừa đặt lưng xuống nhắm mắt nghỉ ngơi chờ đợi kết quả
Hết phiên ngoại 16
Edit: hết chất xám rồi, chỉ nghĩ tới đây thui, nếu được chương sau sẽ hoàn luôn, cảnh hành chế Vũ của ông kia tui chỉ viết một nữa thui. một nữa còn lại mn tự tưởng tượng đi kaka...chương sau có nên ngược thân Lạc Hàn một tí không nhỉ hè hè
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook