Sát Thủ Nữ Vương
-
Chương 109: Phiên ngoại 3
"Lạc Vũ?" một thanh âm trong trẻo mang theo nghi hoặc vang lên bên tai
"Uhm" thanh âm mang theo âm họng hơi nhỏ của nữ vương vang lên
Nam nhân kia đến gần muốn xoa đầu Lạc Vũ nhưng bị nàng tránh né đi, cặp mắt mang theo phòng bị, trong lòng Lạc Vũ rất nhiều câu hỏi, nam nhân này là ai, tại sao xuất hiện cùng với mẫu thân......chẳng lẽ mẫu thân muốn....nhưng mình và mẫu thân....
"Mẹ, hắn là ai?"
"Ta là bạn của mẹ ngươi, cũng là bác sĩ chữa trị sau này của ngươi" Lưu Minh Triết đi trước Lạc Hàn một bước trả lời Lạc Vũ, vừa nói hắn vừa đến bên cạnh Lạc Vũ kiểm tra vết thương cho nàng. Lạc Hàn cũng chỉ im lặng đứng kế bên quan sát, luôn cố tình tránh đi ánh mắt mang theo nhiều dấu chấm hỏi lâu lâu đưa qua của nàng
"Hơi gay go nhưng anh sẽ hết sức" Lưu Minh Triết tay cầm tách cafe đứng nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, Lạc Hàn thì ngồi trên sofa uống một ngụm trà sau khi nghe xong hắn báo cáo thương tích của Lạc Vũ chỉ "Ừm" một tiếng thì đứng lên rời khỏi phòng
"Tiểu Hàn!...."
"Bác sĩ Lưu, xin ngươi làm rõ thân phận của mình"
"Xin lỗi...anh...."
"Lạc Hàn, cho anh thêm một cơ hội nữa, chúng ta làm lại từ đầu được không, cũng cho tiểu Vũ một gia đình mỹ mãn" Lạc Hàn dừng lại bước chân, tay nắm chốt cửa mở ra được một khe hở siết chặt rồi lại từ từ buông lỏng ra
"Người đâu, đem tiểu thư nhốt vào phòng, không có lệnh của ta không cho phép ra ngoài nửa bước!" một giọng nói trầm mang theo nghiêm nghị ra lệnh với thuộc hạ của mình, khi xưa cô và Lưu Minh Triết vô tình gặp nhau, lúc đó cô vì chấp hành nhiệm vụ của ba Hàn giao dịch độc phẩm, súng ống nhưng mà không ngờ giữa đường xảy ra vấn đề, khi đó cô bị trúng mấy phát đạn máu chảy ồ ạt làm ướt cả một mảng bụng. Cô men theo đường nhỏ đi nhưng do mất máu quá nhiều mà ngất giữa đường, khi tỉnh lại thì bản thân đã nằm ở trên một chiếc giường sạch sẽ bên cạnh lại thêm một nam nhân gương mặt nhã nhặn ưu tú đang ngủ bên giường. Lạc Hàn giật giật thân thể ngồi dậy lại đụng vào vết thương làm ảnh hưởng đến người bên giường giật mình tỉnh dậy
"Cô tỉnh rồi a"
"Đây là đâu?"
"Nhà của tôi, tối qua tôi thấy cô ngất giữa đường nên đưa cô về chữa trị cho cô"
..................
Trong khoảng thời gian dưỡng thương ngắn ngủi đó hai người lại nảy sinh tình cảm với nhau, Lạc Hàn sống trong Lạc gia được người tôn kính quen rồi, rất lâu cô mới cảm nhận được có người thật lòng quan tâm với cô như vậy mà trước giờ cô chưa bao giờ cảm nhận được
Một khoảng thời gian sau đó quan hệ của hai người bị ba Hàn phát hiện, ông không chấp nhận cô qua lại với một bác sĩ nghèo không có gì trong tay nên cho người bắt giam cô trong phòng, vào lúc ấy tuổi trẻ bồng bột cô mang theo uất ức muốn cùng Lưu Minh Triết cao bay xa chạy đến một nơi chỉ thuộc về hai người, thế nhưng sau ngày thứ ba cô âm thầm liên lạc với Thẩm Mặc đưa cô ra ngoài trốn chạy với Lưu Minh Triết nhưng khi đến trước cửa phòng của hắn thì từng tiếng rên chói tai vang lên trong phòng, không cần nghĩ cũng biết tiếng rên rỉ này đại diện cho cái gì, thì ra trước giờ cô luôn quá tin vào tình yêu quá tin vào hắn mà không nghĩ đến sống trường hợp này cũng sẽ có một ngày xảy ra với mình???
Bước chân nặng trịch dưới trận mưa lớn càng làm cho lòng của cô cũng lạnh theo, giữa đường thì bị người Lạc gia bắt về, vào khi đó cô và Thẫm Mặc bị lão gia tử phạt một trận bệnh đến mấy ngày, sau đó cô lại phát hiện trong bụng mình lại mang cốt nhục của tên kia được hai tháng, cô phẫn hận căm ghét muốn phá bỏ đi đứa nhỏ nhưng cùng lúc ấy tình mẫu tử lại trỗi dậy mãnh liệt, cô không muốn, đứa con này là của cô chỉ riêng một mình cô, một tháng sau từ trong miệng của Thẫm Mặc biết được ba cô muốn giết đi con của cô, cô không cho phép chuyện này xảy ra, tuyệt đối không!!!
Rồi một tháng tiếp Lạc Hàn lên làm gia chủ của Lạc gia, trận gió tanh mưa máu kia cuối cùng chấm dứt, cô lại vì lao lực quá độ mà sinh Lạc Vũ ra chỉ được 5 tháng, từ đó đầu óc đứa nhỏ cứ ngu ngu đần đần
"Ngươi còn có đủ tư cách nói ra mấy lời này sao?" Lạc Hàn quay qua dùng cặp mắt lạnh lẽo không còn một chút tính cảm nào nhìn Lưu Minh Triết
"Khi đó anh cũng là người bị hại, ba em...."
"Đủ rồi!" cô không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, là bởi vì một khoảng thời gian gần đây cô lại biết được một bí mật được che giấu của đêm hôm đó tất cả đều do ba cô, cho nên sau này cô cho người tìm hắn, nhưng lại không biết được âm mưu ẩn giấu trong bí mật đó. Lời vừa dứt cô định xoay người đi nhưng lại bị đôi bàn tay rắn chắc ôm lấy
"Cho anh thêm một cơ hội....."
"Buông ra, thả mẹ của ta ra!" một bóng đen lóe qua bên cạnh Lạc Hàn, hung hăng hất lấy tay của hắn, đồng thời đá vào bụng hắn một đạp, Lạc Vũ còn định đạp thêm mấy cái thì chân bị Lạc Hàn tóm lấy ném qua một bên, lưng chạm lấy cạnh bàn làm nàng nhíu mày
"Hàn, để con cho hắn một trận"
"Bốp!" Lạc Vũ nhịn đau vội vàng đứng lên xông về phía Lưu Minh Triết nhưng chưa kịp ra ta tay bị cô vung tay cho một cái tát, lảo đảo ngã lên sofa bên cạnh, năm dấu tay đỏ ửng hiện lên trên mặt, nàng chưa kịp định hình thì nghe được thanh âm tư trên đỉnh đầu truyền đến
"Ngươi quậy đủ chưa? Lâu rồi ta không đánh ngươi ngươi tựa hồ quên cách xưng hô rồi sao?" Lạc Vũ thực là ủy khuất, nàng mang theo tâm trạng nghi vấn tìm đến mẫu thân và tên nam nhân kia, không ngờ cửa không khóa nàng đẩy vào thì thấy được cảnh kia, nàng mới nhanh tay "giải cứu" mẫu thân khỏi tên sắc lang kia, nhưng mà tại sao mẫu thân lại đối với nàng như vậy chứ????
"Là hắn, tại hắn...ai cho phép..." Lạc Vũ đứng lên giải thích nhưng cô lại không cho nàng nói hết câu
"Căm miệng!" Lạc Hàn dùng cặp mắt mỗi lần cô muốn đánh người nhìn nàng khiến cho Lạc Vũ sợ hãi đứng thẳng người không dám lộn xộn nữa
"Xin lỗi! mẹ"
"Ngươi không có lỗi với ta" Lạc Hàn nói xong ánh mắt lại di chuyển đến phía Lưu Minh Triết đang ôm bụng đứng ở bên kia. Lạc Vũ thì nước mắt rưng rưng nhìn Lạc Hàn môi mím chặt không nói lên tiếng nào. Nàng rất không muốn xin lỗi tên kia, hắn dựa vào cái gì chứ?
"Được rồi tiểu....Lạc Hàn, đứa nhỏ không hiểu chuyện, ta không trách nó, ngươi cũng đừng quá nghiêm khắc với nó" dưới tình thế cứng ngắt kia hắn đành ra mặt giảng hòa, Lạc Hàn cũng hòa hoãn đi một ít, đành lắc đầu đưa tay véo lấy lỗ tay của Lạc Vũ kéo về phòng bệnh.
Hết phiên ngoại 3
Edit: trước mắt chỉ nghĩ được nhiêu đây thôi, không tìm được lý do khác để Hàn ma ma có thể có Lạc Vũ hichic, ban đầu k dự định có ông này nên trong bản thảo không có, sau này cố suy nghĩ thêm cho thèn chả vào nên bản thảo của tui hiện đang rối địa hình!!!!! đã cố gắng thu gắng mấy đoạn liên quan Hàn đến cha nội kia ngắn nhất rồi, vì không muốn ngôn lù lù trong bách
Mặc khác mọi người chỉ lưu ý tình tiết truyện thôi nhé, đừng bắt lỗi văn phong tội tác giả hehe
Ps: tra nam xuất hiện????
"Uhm" thanh âm mang theo âm họng hơi nhỏ của nữ vương vang lên
Nam nhân kia đến gần muốn xoa đầu Lạc Vũ nhưng bị nàng tránh né đi, cặp mắt mang theo phòng bị, trong lòng Lạc Vũ rất nhiều câu hỏi, nam nhân này là ai, tại sao xuất hiện cùng với mẫu thân......chẳng lẽ mẫu thân muốn....nhưng mình và mẫu thân....
"Mẹ, hắn là ai?"
"Ta là bạn của mẹ ngươi, cũng là bác sĩ chữa trị sau này của ngươi" Lưu Minh Triết đi trước Lạc Hàn một bước trả lời Lạc Vũ, vừa nói hắn vừa đến bên cạnh Lạc Vũ kiểm tra vết thương cho nàng. Lạc Hàn cũng chỉ im lặng đứng kế bên quan sát, luôn cố tình tránh đi ánh mắt mang theo nhiều dấu chấm hỏi lâu lâu đưa qua của nàng
"Hơi gay go nhưng anh sẽ hết sức" Lưu Minh Triết tay cầm tách cafe đứng nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, Lạc Hàn thì ngồi trên sofa uống một ngụm trà sau khi nghe xong hắn báo cáo thương tích của Lạc Vũ chỉ "Ừm" một tiếng thì đứng lên rời khỏi phòng
"Tiểu Hàn!...."
"Bác sĩ Lưu, xin ngươi làm rõ thân phận của mình"
"Xin lỗi...anh...."
"Lạc Hàn, cho anh thêm một cơ hội nữa, chúng ta làm lại từ đầu được không, cũng cho tiểu Vũ một gia đình mỹ mãn" Lạc Hàn dừng lại bước chân, tay nắm chốt cửa mở ra được một khe hở siết chặt rồi lại từ từ buông lỏng ra
"Người đâu, đem tiểu thư nhốt vào phòng, không có lệnh của ta không cho phép ra ngoài nửa bước!" một giọng nói trầm mang theo nghiêm nghị ra lệnh với thuộc hạ của mình, khi xưa cô và Lưu Minh Triết vô tình gặp nhau, lúc đó cô vì chấp hành nhiệm vụ của ba Hàn giao dịch độc phẩm, súng ống nhưng mà không ngờ giữa đường xảy ra vấn đề, khi đó cô bị trúng mấy phát đạn máu chảy ồ ạt làm ướt cả một mảng bụng. Cô men theo đường nhỏ đi nhưng do mất máu quá nhiều mà ngất giữa đường, khi tỉnh lại thì bản thân đã nằm ở trên một chiếc giường sạch sẽ bên cạnh lại thêm một nam nhân gương mặt nhã nhặn ưu tú đang ngủ bên giường. Lạc Hàn giật giật thân thể ngồi dậy lại đụng vào vết thương làm ảnh hưởng đến người bên giường giật mình tỉnh dậy
"Cô tỉnh rồi a"
"Đây là đâu?"
"Nhà của tôi, tối qua tôi thấy cô ngất giữa đường nên đưa cô về chữa trị cho cô"
..................
Trong khoảng thời gian dưỡng thương ngắn ngủi đó hai người lại nảy sinh tình cảm với nhau, Lạc Hàn sống trong Lạc gia được người tôn kính quen rồi, rất lâu cô mới cảm nhận được có người thật lòng quan tâm với cô như vậy mà trước giờ cô chưa bao giờ cảm nhận được
Một khoảng thời gian sau đó quan hệ của hai người bị ba Hàn phát hiện, ông không chấp nhận cô qua lại với một bác sĩ nghèo không có gì trong tay nên cho người bắt giam cô trong phòng, vào lúc ấy tuổi trẻ bồng bột cô mang theo uất ức muốn cùng Lưu Minh Triết cao bay xa chạy đến một nơi chỉ thuộc về hai người, thế nhưng sau ngày thứ ba cô âm thầm liên lạc với Thẩm Mặc đưa cô ra ngoài trốn chạy với Lưu Minh Triết nhưng khi đến trước cửa phòng của hắn thì từng tiếng rên chói tai vang lên trong phòng, không cần nghĩ cũng biết tiếng rên rỉ này đại diện cho cái gì, thì ra trước giờ cô luôn quá tin vào tình yêu quá tin vào hắn mà không nghĩ đến sống trường hợp này cũng sẽ có một ngày xảy ra với mình???
Bước chân nặng trịch dưới trận mưa lớn càng làm cho lòng của cô cũng lạnh theo, giữa đường thì bị người Lạc gia bắt về, vào khi đó cô và Thẫm Mặc bị lão gia tử phạt một trận bệnh đến mấy ngày, sau đó cô lại phát hiện trong bụng mình lại mang cốt nhục của tên kia được hai tháng, cô phẫn hận căm ghét muốn phá bỏ đi đứa nhỏ nhưng cùng lúc ấy tình mẫu tử lại trỗi dậy mãnh liệt, cô không muốn, đứa con này là của cô chỉ riêng một mình cô, một tháng sau từ trong miệng của Thẫm Mặc biết được ba cô muốn giết đi con của cô, cô không cho phép chuyện này xảy ra, tuyệt đối không!!!
Rồi một tháng tiếp Lạc Hàn lên làm gia chủ của Lạc gia, trận gió tanh mưa máu kia cuối cùng chấm dứt, cô lại vì lao lực quá độ mà sinh Lạc Vũ ra chỉ được 5 tháng, từ đó đầu óc đứa nhỏ cứ ngu ngu đần đần
"Ngươi còn có đủ tư cách nói ra mấy lời này sao?" Lạc Hàn quay qua dùng cặp mắt lạnh lẽo không còn một chút tính cảm nào nhìn Lưu Minh Triết
"Khi đó anh cũng là người bị hại, ba em...."
"Đủ rồi!" cô không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, là bởi vì một khoảng thời gian gần đây cô lại biết được một bí mật được che giấu của đêm hôm đó tất cả đều do ba cô, cho nên sau này cô cho người tìm hắn, nhưng lại không biết được âm mưu ẩn giấu trong bí mật đó. Lời vừa dứt cô định xoay người đi nhưng lại bị đôi bàn tay rắn chắc ôm lấy
"Cho anh thêm một cơ hội....."
"Buông ra, thả mẹ của ta ra!" một bóng đen lóe qua bên cạnh Lạc Hàn, hung hăng hất lấy tay của hắn, đồng thời đá vào bụng hắn một đạp, Lạc Vũ còn định đạp thêm mấy cái thì chân bị Lạc Hàn tóm lấy ném qua một bên, lưng chạm lấy cạnh bàn làm nàng nhíu mày
"Hàn, để con cho hắn một trận"
"Bốp!" Lạc Vũ nhịn đau vội vàng đứng lên xông về phía Lưu Minh Triết nhưng chưa kịp ra ta tay bị cô vung tay cho một cái tát, lảo đảo ngã lên sofa bên cạnh, năm dấu tay đỏ ửng hiện lên trên mặt, nàng chưa kịp định hình thì nghe được thanh âm tư trên đỉnh đầu truyền đến
"Ngươi quậy đủ chưa? Lâu rồi ta không đánh ngươi ngươi tựa hồ quên cách xưng hô rồi sao?" Lạc Vũ thực là ủy khuất, nàng mang theo tâm trạng nghi vấn tìm đến mẫu thân và tên nam nhân kia, không ngờ cửa không khóa nàng đẩy vào thì thấy được cảnh kia, nàng mới nhanh tay "giải cứu" mẫu thân khỏi tên sắc lang kia, nhưng mà tại sao mẫu thân lại đối với nàng như vậy chứ????
"Là hắn, tại hắn...ai cho phép..." Lạc Vũ đứng lên giải thích nhưng cô lại không cho nàng nói hết câu
"Căm miệng!" Lạc Hàn dùng cặp mắt mỗi lần cô muốn đánh người nhìn nàng khiến cho Lạc Vũ sợ hãi đứng thẳng người không dám lộn xộn nữa
"Xin lỗi! mẹ"
"Ngươi không có lỗi với ta" Lạc Hàn nói xong ánh mắt lại di chuyển đến phía Lưu Minh Triết đang ôm bụng đứng ở bên kia. Lạc Vũ thì nước mắt rưng rưng nhìn Lạc Hàn môi mím chặt không nói lên tiếng nào. Nàng rất không muốn xin lỗi tên kia, hắn dựa vào cái gì chứ?
"Được rồi tiểu....Lạc Hàn, đứa nhỏ không hiểu chuyện, ta không trách nó, ngươi cũng đừng quá nghiêm khắc với nó" dưới tình thế cứng ngắt kia hắn đành ra mặt giảng hòa, Lạc Hàn cũng hòa hoãn đi một ít, đành lắc đầu đưa tay véo lấy lỗ tay của Lạc Vũ kéo về phòng bệnh.
Hết phiên ngoại 3
Edit: trước mắt chỉ nghĩ được nhiêu đây thôi, không tìm được lý do khác để Hàn ma ma có thể có Lạc Vũ hichic, ban đầu k dự định có ông này nên trong bản thảo không có, sau này cố suy nghĩ thêm cho thèn chả vào nên bản thảo của tui hiện đang rối địa hình!!!!! đã cố gắng thu gắng mấy đoạn liên quan Hàn đến cha nội kia ngắn nhất rồi, vì không muốn ngôn lù lù trong bách
Mặc khác mọi người chỉ lưu ý tình tiết truyện thôi nhé, đừng bắt lỗi văn phong tội tác giả hehe
Ps: tra nam xuất hiện????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook