Sát Thủ Của Mùi Hương
-
Chương 84: Câu chuyện về kẻ sát nhân (phần 1)
Tại chân cầu của một con phố đông người qua lại kèm theo các ánh đèn của các tòa nhà cao tầng phía xa xăm, những giai điệu vi vu sôi động của con đường khi về đêm càng khiến con người thêm não nùng, bất chột.
Tống Lục Tài đang dựa lưng vào con xe Audi màu đen đậu bên lề, cho đến khi hút cạn gần nửa điếu thuốc, hắn lại tiếp tục há nhẹ miệng mình ra rồi từ từ nhả một luồn khói bay đi khiến nó lẩn quẩn xung quanh trong không khí, tản dần mất.
Trúc Nhi chỉ đứng cách hắn hai ba bước chân, hai tay vịn vào thành cầu, đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đêm không sao kia đã một lúc không biết bao lâu trong suy tư. Sau một hồi cuối cùng cũng thỏa mãn được cơn vị thèm thuốc của mình, hắn vứt đi nửa điếu còn lại ra đường, liếc mắt nhìn bóng lưng của người con gái đứng trên thành cầu ngay trước mặt, bỏ hai tay vào túi quần rồi ngông nghênh tiến tới cô lên tiếng
"Đừng nói với ta là cô chỉ đến đây ngắm sao thôi nhé, con nhỏ kia"
Trúc Nhi quay lại, đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn hắn trả lời
"Vậy mau nói vấn đề chính đi bởi vì tôi không có thời gian day dưa với một người như anh"
Hắn bật cười một tiếng, chân mày hơi vểnh lên rồi bất ngờ đưa bàn tay tới túm lấy cổ áo cô kéo lại mình, nhăn răng cộc cằn hỏi
"Câu này ta nói mới đúng, cô có biết cô đang đứng trước mặt ai không hả? Muốn chết sao?"
Hai chân Trúc Nhi hơi nhón lên, cổ áo thì bị tên Tống thiếu kia kéo một cách xộc xệch không thương tiếc. Với khoảng cách nhìn kề cận khuôn mặt của tên ác ma này, dù cô có sợ hãi đến đâu cũng phải cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, không tỏa chút lo sợ. Nhờ khuôn mặt không cảm xúc của Trúc Nhi, hắn nhàm chán vì chẳng có cảm giác gì được gọi là thú vị nên bèn buông tay ra, tỏa thái độ giễu cợt nói
"À mà quên, ta đâu có rỗi đi xen vào chuyện của cô và tên Nhạc Chính Lâm đó, chỉ vì để trả nợ 200 triệu cho hắn mà cô đã cúi mặt cầu khẩn Tống thiếu này tới thì bản lĩnh cũng không tồi"
Trúc Nhi cao mày hỏi
"Nhưng tôi nói sẽ mượn tiền anh để trả cho Chính Lâm, nào có bảo anh đến làm loạn cả công ty của cậu ấy chứ?"
Hắn bật cười một tiếng, lại lấy bao thuốc lá trong túi quần ra trả lời
"Cô nghĩ sao vậy? Ta và hắn thù oán không đội trời chung, làm gì có chuyện bước tới tập đoàn Nhạc Thị trong không khí nhà yên gió lặng, với lại chuyện chúng ta đã thống nhất với nhau qua điện thoại hôm trước, cô còn nhớ rõ chứ?"
Hắn vừa hỏi, cô quay mặt sang một bên trả lời
"Nhớ chứ, và đó là cách duy nhất khiến Chính Lâm chấp nhận rời xa tôi, chỉ cần trả nốt cậu ấy 200 triệu thì tôi cũng chẳng còn việc gì phải ở lại làm thư kí cho cậu ấy cả"
Tống Lục Tài chợt đưa tay lên cằm mình, sờ qua lại rồi nhếch môi nói
"Ta chả quan tâm chuyện cô và hắn thế nào? Nhưng điều cô nói sau khi trả nốt tiền cho tên khốn đó, cô sẽ nghỉ việc phải không?"
"Nhìn tôi giống nói đùa lắm sao?"
Cô quay lại nghiêm nghị nhìn hắn đáp, Tống Lục Tài bỗng nhếch môi, bộ mặt hiểm tà tiếp lời
"Khá lắm, vậy nên ta có một chuyện muốn trao đổi với cô lắm đây"
...
Ngày hôm sau, tại căn phòng làm việc của tổng giám đốc. Khi tờ đơn xin nghỉ việc đã nằm sờ sờ ngay trên mặt bàn, Chính Lâm bật phắc đứng dậy sau khi đã đọc hết tờ giấy ấy rồi chuyển mắt nhìn Trúc Nhi đứng trước mặt mình. Ánh mắt cô gật gù cúi xuống đất trong bối rối, các ngón tay cứ đan xen vào nhau càng khiến anh không hài lòng, nheo mày hỏi
"Em đang giở trò gì vậy? Cái này là sao?"
Cô ngẩn mặt nhìn anh đáp
"Đơn xin thôi việc, ngài không thấy sao?"
Chính Lâm tức đến mức lồng ngực như muốn nổ tung ra, hai tay lập tức vò nát tờ giấy kia đi sau đó vứt gọn vào sọt rác bên cạnh. Liếc nhìn đống tiền nằm trên vali do cô vừa đem vào và để gọn trên bàn, trỏ tay nheo mắt hỏi
"Vậy ra đống tiền này là của tên khốn kia đưa cho em mang đến trả anh sao? Em thật sự muốn đi với hắn, nếu vậy cho anh một lí do đi, anh thua hắn ở điểm nào hả?"
Anh gào lớn, mặt đỏ bừng giận dữ, tiến tới đưa hai tay lắc lư vai cô qua lại thì cô khó chịu đẩy mạnh anh ra nói
"Nhạc Tổng, ngài bị điên rồi sao? Nợ tôi cũng đã trả, làm ơn hãy buông tha cho tôi đi"
Thấy nét mặt phản kháng của cô, anh cũng không ngờ suốt bao nhiêu năm kề vai sát cánh, quen biết nhau từ thời trung học và cho đến bây giờ cô vẫn từ chối anh. Từ chối cả sự kiên định của anh, chỉ có thể đau lòng như cắt, rưng rưng giọng hỏi
"Anh không hiểu, em đừng lừa anh có được không? Tên đó và em không xứng tí nào"
Cô cúi mắt xuống đất, gượng giọng dù cho trái tim cũng đang nhoi nhói tận cùng hỏi
"Vậy tôi xứng với ngài sao?"
Anh sực im lặng, cô mím môi tiếp lời
"Từ hôm nay chúng ta không còn được như trước nữa, ngày mai tôi sẽ dọn sang nhà anh ấy và chuẩn bị chọn ngày tốt để kết hôn, Nhạc Tổng...à không..."
Nói tới đây, cô ngẩn nhìn trực diện đôi mắt hụt hẫn của chàng trai trước mặt, nở một nụ cười dịu dàng nói
"Chính Lâm, cảm ơn cậu đã chíu cố tôi suốt thời gian qua, cậu đã từng nói nếu tôi hạnh phúc, cậu cũng sẽ hạnh phúc, nếu tôi cười, cậu cũng sẽ cười mà, vậy nên..."
"Đi đi"
Đột nhiên anh quay lưng lạnh nhạt khiến cô sực ngạc nhiên, Chính Lâm tiếp lời
"Hãy làm những gì em muốn, anh không quản nữa, anh không tham gia vào cuộc sống của em nữa, vậy nên Đường Trúc Nhi, hạnh phúc nhé"
Trúc Nhi lúc này mở to mắt trong ngỡ ngàng, nhìn bóng lưng chàng trai trước mặt đã gắn bó bên nhau bấy lâu, cô không thể tin, hôm nay cuối cùng anh cũng chịu nói câu này. Lẽ ra bản thân phải nên vui mới đúng, nhưng vì lí gì, hai khóe mi cô lại đọng nước mà tuôn rơi, chàng trai ấy quay lưng đi nên chẳng thế thấy cô khóc. Cô liền lấy tay áo lên tém nước mắt mình rồi nhanh chóng quay đi để anh mãi mãi không thể thấy cảm xúc thật của mình, bèn gượng giọng tiếp lời
"Nếu vậy tôi đi đây, cậu cũng phải sống thật tốt, hẹn gặp lại"
Khi tiếng "cạch" cửa đã vang lên bên tai, cuối cùng cô gái ấy cũng rời đi như một lời từ biệt, để lại chàng trai trong căn phòng lạnh tanh bi thương, cô cũng chẳng hề biết, anh quay lưng đi cũng chỉ để tránh nước mắt của mình, và...chúng ta đều khóc.
...
Đôi khi tình yêu không phải cứ hễ yêu nhau mà đến, mà là một người đi, một người muốn giữ cũng chẳng thể níu kéo được. Tôi đã nghe câu này rất nhiều lần trong thâm tâm mình, tự nhẩm ra không biết bao lần, và bóng dáng anh ấy không hiểu sao cứ dần dần tan biến trong suy nghĩ của tôi theo thời gian, dù chúng tôi chỉ mới xa nhau nửa năm nhưng tôi thật sự không muốn quên đi từng nét mặt, cử chỉ, nụ cười của người đàn ông đó.
"Cô Hạ, cô đã xem qua bản hợp đồng của công ty quảng cáo tôi đưa ra chưa?"
Giọng khàn trầm của ai đó bỗng vang lên, Tinh Nhiên bật giật mình sau một lúc suy tư, sực nhận ra sự đung đưa của chiếc xe oto đang di chuyển trên đường với từng phong cảnh, cây cỏ cứ chạy ngược về phía sau. Do cô đã mãi chăm chú gác cằm nhìn qua bên ngoài ô cửa xe đến mức chẳng biết hồn văng phía vía nơi chốn nào, bèn quay lại nhìn vị trung niên kia ngồi cách mình một ghế ngượng ngùng hỏi
"À, xin lỗi, ngài vừa nói gì? Ông chủ Triệu"
Tinh Nhiên hỏi một câu ngớ ngẩn, ông chủ Triệu thở dài ra nét mặt không hài lòng
"Nãy giờ tôi đã nói rất nhiều chuyện, không lẽ cô không nghe thấy sao?"
"Tôi xin lỗi"
Cô cúi mặt gục đầu, tư thế ngồi chụm lại một góc vì xấu hổ thì ông chủ Triệu lại tiếp hỏi trong thắc mắc
"Cô đang lo chuyện gì à? Quân Tổng không lẽ lại ức hiếp cô?"
"À không, chỉ là tôi dạo này mất ngủ nên tinh thần khá hỗn tạp mất tập trung, nên phiền ngài có thể nói lại được không?"
Cô đáp, ông chủ Triệu lắc đầu chối từ
"Thôi không cần đâu, bây giờ tâm trạng cô hỗn tạp như vậy, tôi có nói cũng chẳng thấm vào đầu, tôi nghĩ cô nên sắp xếp kì lịch nghỉ dài hạn, khi nào tâm trí thoải mái ổn định hãy nghĩ đến công việc sau"
Tinh Nhiên ngẩn mặt nhìn ông ta dối lòng
"Ngài Triệu, tâm trạng tôi vẫn ổn mà, với lại tôi có làm sao đâu chứ?"
"Cô nên về gặp Quân Tổng thì hơn, vì suốt cả tháng này cô toàn dính vào khá nhiều vụ scandal, đám nhà báo phóng viên lại bắt đầu đồn ầm tin tức yêu đương của cô và Quân Tổng thì cũng không có gì to tát, nhưng ở đâu lại có thêm cái tin ngớ ngẩn nói rằng cô đang bí mật quen thêm một tên bạn trai nào đó nên hôm qua họ đã tới quấy rối cả tập đoàn CPF, và người chịu áp lực nhất ở đây là ai thì cô cũng biết rồi"
Ngài Triệu vừa dứt lời,Tinh Nhiên bật hoảng hốt hỏi
"Ý ngài là Khiết Tường?"
(Nhưng tối hôm qua anh ấy trở về căn hộ rất bình thản, và mình cũng thật không ngờ...)
Tinh Nhiên đang suy nghĩ chưa dứt, ngài Triệu đã lên tiếng phản hồi
"Tóm lại bây giờ cô hãy về nhà và nghỉ ngơi sớm, còn nữa...dạo gần đây có kẻ sát nhân hay loanh quanh ở khu vực này, hãy cẩn thận"
Nghe câu đấy, tim cô bỗng giật thoắt lên vài nhịp, không hiểu sao linh cảm lại cảm thấy hơi lo âu, nhưng sau đó bật cười cho qua hỏi
"Vậy sao? Tôi nào xui xẻo đến mức gặp hẳn luôn tên sát nhân ấy chứ? Với lại mạng tôi lớn lắm, ngài đừng lo"
Ông chủ Triệu nhắm mắt điềm đạm tiếp lời
"Cô không thể nói trước được, nhưng dù sao tôi cũng mong là vậy"
Sau một hồi, chiếc xe oto cũng đậu cặp vào con lề vỉa hè trong một buổi xế chiều là lạ. Tinh Nhiên bước chân xuống xe, vừa đưa tay vẫy chào tạm biệt ông chủ Triệu qua ô cửa kính cho đến khi chiếc xe của ông ta cũng dần dần lái đi mất dạng. Cuối cùng chỉ còn mình cô là đứng trên con đường vắng lặng, vì lúc nãy ông chủ Triệu đã có ý muốn đưa cô về tận căn hộ nhưng cô đã một mực từ chối và muốn xuống xe để ghé qua một quán mì gõ gần đây.
"Teng teng" tiếng đập chuông báo hiệu có khách đến của quán mì gõ thật quen thuộc.
Một cô bé hoạt bát lên tiếng
"A...có khách đến sao?"
Vừa dứt lời, Tinh Nhiên chợt bước vào, cô đảo mắt nhìn xung quanh quán mì vắng tanh qua chiếc mũ vành rộng sụp xuống, cảm giác không khí của quán hôm nay có vẻ hơi lạ đi so với ngày thường, vì hôm nay cô lại chính là khách đầu tiên của quán.
"Cho tôi hỏi...hôm nay không bán sao?"
Cô mấp môi nhìn về phía ông chủ quán và cô con gái bé nhỏ của ông ta đang đứng tại quầy ăn. Và đương nhiên người ba luôn nhường cô con gái của mình trả lời hộ nên cô bé ấy đã tiến tới gần Tinh Nhiên trả lời
"Không, hôm nay quán em vẫn bán bình thường, chỉ là..."
Cô bé ngập ngừng, Tinh Nhiên chớp mắt khó hiểu
"Chỉ là thế nào?"
Nét mặt cô bé bỗng chùng xuống, trán hơi nhăn lại
"Chị không đọc tin tức sao? Dạo gần đây có liên tiếp người bị chết bởi súng đấy, nghe nói đối tượng là từ một tên cướp ngân hàng đã cướp đi hơn ba tỷ, sau khi bỏ trốn cùng với số tiền lớn ấy thì hắn đã bị truy nã bởi cảnh sát nên rất lộng hành, hôm qua ở gần chỗ em đã có tới hai người chết rồi, khám định hiện trường thì họ đều bị cướp tài sản lẫn tính mạng, vậy nên hôm nay mọi người chẳng ai dám ra đường, chỉ sợ bị trúng đạn thì toi"
Tinh Nhiên sực ngạc nhiên nghĩ
(Vậy ra đây là tin ông chủ Triệu đã cảnh báo với mình lúc nãy sao?)
"À chị không có đọc, em có thể kể cho chị nghe được không?"
...
Tống Lục Tài đang dựa lưng vào con xe Audi màu đen đậu bên lề, cho đến khi hút cạn gần nửa điếu thuốc, hắn lại tiếp tục há nhẹ miệng mình ra rồi từ từ nhả một luồn khói bay đi khiến nó lẩn quẩn xung quanh trong không khí, tản dần mất.
Trúc Nhi chỉ đứng cách hắn hai ba bước chân, hai tay vịn vào thành cầu, đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đêm không sao kia đã một lúc không biết bao lâu trong suy tư. Sau một hồi cuối cùng cũng thỏa mãn được cơn vị thèm thuốc của mình, hắn vứt đi nửa điếu còn lại ra đường, liếc mắt nhìn bóng lưng của người con gái đứng trên thành cầu ngay trước mặt, bỏ hai tay vào túi quần rồi ngông nghênh tiến tới cô lên tiếng
"Đừng nói với ta là cô chỉ đến đây ngắm sao thôi nhé, con nhỏ kia"
Trúc Nhi quay lại, đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn hắn trả lời
"Vậy mau nói vấn đề chính đi bởi vì tôi không có thời gian day dưa với một người như anh"
Hắn bật cười một tiếng, chân mày hơi vểnh lên rồi bất ngờ đưa bàn tay tới túm lấy cổ áo cô kéo lại mình, nhăn răng cộc cằn hỏi
"Câu này ta nói mới đúng, cô có biết cô đang đứng trước mặt ai không hả? Muốn chết sao?"
Hai chân Trúc Nhi hơi nhón lên, cổ áo thì bị tên Tống thiếu kia kéo một cách xộc xệch không thương tiếc. Với khoảng cách nhìn kề cận khuôn mặt của tên ác ma này, dù cô có sợ hãi đến đâu cũng phải cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, không tỏa chút lo sợ. Nhờ khuôn mặt không cảm xúc của Trúc Nhi, hắn nhàm chán vì chẳng có cảm giác gì được gọi là thú vị nên bèn buông tay ra, tỏa thái độ giễu cợt nói
"À mà quên, ta đâu có rỗi đi xen vào chuyện của cô và tên Nhạc Chính Lâm đó, chỉ vì để trả nợ 200 triệu cho hắn mà cô đã cúi mặt cầu khẩn Tống thiếu này tới thì bản lĩnh cũng không tồi"
Trúc Nhi cao mày hỏi
"Nhưng tôi nói sẽ mượn tiền anh để trả cho Chính Lâm, nào có bảo anh đến làm loạn cả công ty của cậu ấy chứ?"
Hắn bật cười một tiếng, lại lấy bao thuốc lá trong túi quần ra trả lời
"Cô nghĩ sao vậy? Ta và hắn thù oán không đội trời chung, làm gì có chuyện bước tới tập đoàn Nhạc Thị trong không khí nhà yên gió lặng, với lại chuyện chúng ta đã thống nhất với nhau qua điện thoại hôm trước, cô còn nhớ rõ chứ?"
Hắn vừa hỏi, cô quay mặt sang một bên trả lời
"Nhớ chứ, và đó là cách duy nhất khiến Chính Lâm chấp nhận rời xa tôi, chỉ cần trả nốt cậu ấy 200 triệu thì tôi cũng chẳng còn việc gì phải ở lại làm thư kí cho cậu ấy cả"
Tống Lục Tài chợt đưa tay lên cằm mình, sờ qua lại rồi nhếch môi nói
"Ta chả quan tâm chuyện cô và hắn thế nào? Nhưng điều cô nói sau khi trả nốt tiền cho tên khốn đó, cô sẽ nghỉ việc phải không?"
"Nhìn tôi giống nói đùa lắm sao?"
Cô quay lại nghiêm nghị nhìn hắn đáp, Tống Lục Tài bỗng nhếch môi, bộ mặt hiểm tà tiếp lời
"Khá lắm, vậy nên ta có một chuyện muốn trao đổi với cô lắm đây"
...
Ngày hôm sau, tại căn phòng làm việc của tổng giám đốc. Khi tờ đơn xin nghỉ việc đã nằm sờ sờ ngay trên mặt bàn, Chính Lâm bật phắc đứng dậy sau khi đã đọc hết tờ giấy ấy rồi chuyển mắt nhìn Trúc Nhi đứng trước mặt mình. Ánh mắt cô gật gù cúi xuống đất trong bối rối, các ngón tay cứ đan xen vào nhau càng khiến anh không hài lòng, nheo mày hỏi
"Em đang giở trò gì vậy? Cái này là sao?"
Cô ngẩn mặt nhìn anh đáp
"Đơn xin thôi việc, ngài không thấy sao?"
Chính Lâm tức đến mức lồng ngực như muốn nổ tung ra, hai tay lập tức vò nát tờ giấy kia đi sau đó vứt gọn vào sọt rác bên cạnh. Liếc nhìn đống tiền nằm trên vali do cô vừa đem vào và để gọn trên bàn, trỏ tay nheo mắt hỏi
"Vậy ra đống tiền này là của tên khốn kia đưa cho em mang đến trả anh sao? Em thật sự muốn đi với hắn, nếu vậy cho anh một lí do đi, anh thua hắn ở điểm nào hả?"
Anh gào lớn, mặt đỏ bừng giận dữ, tiến tới đưa hai tay lắc lư vai cô qua lại thì cô khó chịu đẩy mạnh anh ra nói
"Nhạc Tổng, ngài bị điên rồi sao? Nợ tôi cũng đã trả, làm ơn hãy buông tha cho tôi đi"
Thấy nét mặt phản kháng của cô, anh cũng không ngờ suốt bao nhiêu năm kề vai sát cánh, quen biết nhau từ thời trung học và cho đến bây giờ cô vẫn từ chối anh. Từ chối cả sự kiên định của anh, chỉ có thể đau lòng như cắt, rưng rưng giọng hỏi
"Anh không hiểu, em đừng lừa anh có được không? Tên đó và em không xứng tí nào"
Cô cúi mắt xuống đất, gượng giọng dù cho trái tim cũng đang nhoi nhói tận cùng hỏi
"Vậy tôi xứng với ngài sao?"
Anh sực im lặng, cô mím môi tiếp lời
"Từ hôm nay chúng ta không còn được như trước nữa, ngày mai tôi sẽ dọn sang nhà anh ấy và chuẩn bị chọn ngày tốt để kết hôn, Nhạc Tổng...à không..."
Nói tới đây, cô ngẩn nhìn trực diện đôi mắt hụt hẫn của chàng trai trước mặt, nở một nụ cười dịu dàng nói
"Chính Lâm, cảm ơn cậu đã chíu cố tôi suốt thời gian qua, cậu đã từng nói nếu tôi hạnh phúc, cậu cũng sẽ hạnh phúc, nếu tôi cười, cậu cũng sẽ cười mà, vậy nên..."
"Đi đi"
Đột nhiên anh quay lưng lạnh nhạt khiến cô sực ngạc nhiên, Chính Lâm tiếp lời
"Hãy làm những gì em muốn, anh không quản nữa, anh không tham gia vào cuộc sống của em nữa, vậy nên Đường Trúc Nhi, hạnh phúc nhé"
Trúc Nhi lúc này mở to mắt trong ngỡ ngàng, nhìn bóng lưng chàng trai trước mặt đã gắn bó bên nhau bấy lâu, cô không thể tin, hôm nay cuối cùng anh cũng chịu nói câu này. Lẽ ra bản thân phải nên vui mới đúng, nhưng vì lí gì, hai khóe mi cô lại đọng nước mà tuôn rơi, chàng trai ấy quay lưng đi nên chẳng thế thấy cô khóc. Cô liền lấy tay áo lên tém nước mắt mình rồi nhanh chóng quay đi để anh mãi mãi không thể thấy cảm xúc thật của mình, bèn gượng giọng tiếp lời
"Nếu vậy tôi đi đây, cậu cũng phải sống thật tốt, hẹn gặp lại"
Khi tiếng "cạch" cửa đã vang lên bên tai, cuối cùng cô gái ấy cũng rời đi như một lời từ biệt, để lại chàng trai trong căn phòng lạnh tanh bi thương, cô cũng chẳng hề biết, anh quay lưng đi cũng chỉ để tránh nước mắt của mình, và...chúng ta đều khóc.
...
Đôi khi tình yêu không phải cứ hễ yêu nhau mà đến, mà là một người đi, một người muốn giữ cũng chẳng thể níu kéo được. Tôi đã nghe câu này rất nhiều lần trong thâm tâm mình, tự nhẩm ra không biết bao lần, và bóng dáng anh ấy không hiểu sao cứ dần dần tan biến trong suy nghĩ của tôi theo thời gian, dù chúng tôi chỉ mới xa nhau nửa năm nhưng tôi thật sự không muốn quên đi từng nét mặt, cử chỉ, nụ cười của người đàn ông đó.
"Cô Hạ, cô đã xem qua bản hợp đồng của công ty quảng cáo tôi đưa ra chưa?"
Giọng khàn trầm của ai đó bỗng vang lên, Tinh Nhiên bật giật mình sau một lúc suy tư, sực nhận ra sự đung đưa của chiếc xe oto đang di chuyển trên đường với từng phong cảnh, cây cỏ cứ chạy ngược về phía sau. Do cô đã mãi chăm chú gác cằm nhìn qua bên ngoài ô cửa xe đến mức chẳng biết hồn văng phía vía nơi chốn nào, bèn quay lại nhìn vị trung niên kia ngồi cách mình một ghế ngượng ngùng hỏi
"À, xin lỗi, ngài vừa nói gì? Ông chủ Triệu"
Tinh Nhiên hỏi một câu ngớ ngẩn, ông chủ Triệu thở dài ra nét mặt không hài lòng
"Nãy giờ tôi đã nói rất nhiều chuyện, không lẽ cô không nghe thấy sao?"
"Tôi xin lỗi"
Cô cúi mặt gục đầu, tư thế ngồi chụm lại một góc vì xấu hổ thì ông chủ Triệu lại tiếp hỏi trong thắc mắc
"Cô đang lo chuyện gì à? Quân Tổng không lẽ lại ức hiếp cô?"
"À không, chỉ là tôi dạo này mất ngủ nên tinh thần khá hỗn tạp mất tập trung, nên phiền ngài có thể nói lại được không?"
Cô đáp, ông chủ Triệu lắc đầu chối từ
"Thôi không cần đâu, bây giờ tâm trạng cô hỗn tạp như vậy, tôi có nói cũng chẳng thấm vào đầu, tôi nghĩ cô nên sắp xếp kì lịch nghỉ dài hạn, khi nào tâm trí thoải mái ổn định hãy nghĩ đến công việc sau"
Tinh Nhiên ngẩn mặt nhìn ông ta dối lòng
"Ngài Triệu, tâm trạng tôi vẫn ổn mà, với lại tôi có làm sao đâu chứ?"
"Cô nên về gặp Quân Tổng thì hơn, vì suốt cả tháng này cô toàn dính vào khá nhiều vụ scandal, đám nhà báo phóng viên lại bắt đầu đồn ầm tin tức yêu đương của cô và Quân Tổng thì cũng không có gì to tát, nhưng ở đâu lại có thêm cái tin ngớ ngẩn nói rằng cô đang bí mật quen thêm một tên bạn trai nào đó nên hôm qua họ đã tới quấy rối cả tập đoàn CPF, và người chịu áp lực nhất ở đây là ai thì cô cũng biết rồi"
Ngài Triệu vừa dứt lời,Tinh Nhiên bật hoảng hốt hỏi
"Ý ngài là Khiết Tường?"
(Nhưng tối hôm qua anh ấy trở về căn hộ rất bình thản, và mình cũng thật không ngờ...)
Tinh Nhiên đang suy nghĩ chưa dứt, ngài Triệu đã lên tiếng phản hồi
"Tóm lại bây giờ cô hãy về nhà và nghỉ ngơi sớm, còn nữa...dạo gần đây có kẻ sát nhân hay loanh quanh ở khu vực này, hãy cẩn thận"
Nghe câu đấy, tim cô bỗng giật thoắt lên vài nhịp, không hiểu sao linh cảm lại cảm thấy hơi lo âu, nhưng sau đó bật cười cho qua hỏi
"Vậy sao? Tôi nào xui xẻo đến mức gặp hẳn luôn tên sát nhân ấy chứ? Với lại mạng tôi lớn lắm, ngài đừng lo"
Ông chủ Triệu nhắm mắt điềm đạm tiếp lời
"Cô không thể nói trước được, nhưng dù sao tôi cũng mong là vậy"
Sau một hồi, chiếc xe oto cũng đậu cặp vào con lề vỉa hè trong một buổi xế chiều là lạ. Tinh Nhiên bước chân xuống xe, vừa đưa tay vẫy chào tạm biệt ông chủ Triệu qua ô cửa kính cho đến khi chiếc xe của ông ta cũng dần dần lái đi mất dạng. Cuối cùng chỉ còn mình cô là đứng trên con đường vắng lặng, vì lúc nãy ông chủ Triệu đã có ý muốn đưa cô về tận căn hộ nhưng cô đã một mực từ chối và muốn xuống xe để ghé qua một quán mì gõ gần đây.
"Teng teng" tiếng đập chuông báo hiệu có khách đến của quán mì gõ thật quen thuộc.
Một cô bé hoạt bát lên tiếng
"A...có khách đến sao?"
Vừa dứt lời, Tinh Nhiên chợt bước vào, cô đảo mắt nhìn xung quanh quán mì vắng tanh qua chiếc mũ vành rộng sụp xuống, cảm giác không khí của quán hôm nay có vẻ hơi lạ đi so với ngày thường, vì hôm nay cô lại chính là khách đầu tiên của quán.
"Cho tôi hỏi...hôm nay không bán sao?"
Cô mấp môi nhìn về phía ông chủ quán và cô con gái bé nhỏ của ông ta đang đứng tại quầy ăn. Và đương nhiên người ba luôn nhường cô con gái của mình trả lời hộ nên cô bé ấy đã tiến tới gần Tinh Nhiên trả lời
"Không, hôm nay quán em vẫn bán bình thường, chỉ là..."
Cô bé ngập ngừng, Tinh Nhiên chớp mắt khó hiểu
"Chỉ là thế nào?"
Nét mặt cô bé bỗng chùng xuống, trán hơi nhăn lại
"Chị không đọc tin tức sao? Dạo gần đây có liên tiếp người bị chết bởi súng đấy, nghe nói đối tượng là từ một tên cướp ngân hàng đã cướp đi hơn ba tỷ, sau khi bỏ trốn cùng với số tiền lớn ấy thì hắn đã bị truy nã bởi cảnh sát nên rất lộng hành, hôm qua ở gần chỗ em đã có tới hai người chết rồi, khám định hiện trường thì họ đều bị cướp tài sản lẫn tính mạng, vậy nên hôm nay mọi người chẳng ai dám ra đường, chỉ sợ bị trúng đạn thì toi"
Tinh Nhiên sực ngạc nhiên nghĩ
(Vậy ra đây là tin ông chủ Triệu đã cảnh báo với mình lúc nãy sao?)
"À chị không có đọc, em có thể kể cho chị nghe được không?"
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook