Sát Thủ Của Mùi Hương
-
Chương 116: Cuộc truy đuổi của cảnh sát
Phòng của con gái đúng là không quen mắt với hắn. Tống Lục Tài ngồi vào bàn trang điểm gần đó, lườm mắt nhìn mấy lọ nước hoa và đống son phấn của cô, ra vẻ chán chường lẩm bẩm
"Hừ, phòng của phụ nữ cũng chỉ có mấy thứ này, thật là nhàm chán"
Hắn đứng dậy, tiếp tục dò xét xung quanh căn phòng, đi ngang qua một chiếc tủ gần đó, có một khung ảnh nhỏ được dựng đứng đã lọt vào mắt hắn.
Đó là ảnh của Vô Dao khi còn là nữ sinh cấp ba, được chụp vào đúng ngày lễ kỉ niệm tốt nghiệp của cô trong nhiều năm trước.
Hắn cầm lên xem, lại chậc một tiếng.
"Xem ra cô ta học rất giỏi, giấy khen và giải thưởng cũng rất nhiều"
Hắn liếc sang mấy chiếc cup và các huân chương vàng từ giải thưởng thi đấu võ thuật quốc tế được bảo quản trong bệ kính gần đó, tất cả đều là giải thưởng mà Vô Dao đạt được từ nhỏ đến lớn. Điều này thật khiến hắn có vẻ thán phục, bởi vì bản thân hắn đều trái ngược với cô một trời một vực. Đừng nói là giấy khen, ngay cả một tấm hắn cũng chẳng có.
Bất chợt cánh cửa phòng mở ra, hắn hơi giật mình, một cô giúp việc đi vào, thấy hắn đang đứng bên đống huân chương và giải thưởng của Vô Dao nên bèn cười khẽ lên tiếng
"Tiên sinh, ngài tỉnh rồi, cô chủ có dặn tôi nếu thấy ngài tỉnh dậy thì mang cháo lên phòng cho ngài ăn, ngài cảm thấy khỏe hơn chưa ạ?"
Hắn nheo mày, đặt khung ảnh mình đang cầm về chỗ cũ, tỏa thái độ khó ưa đáp
"Không cần"
Cô giúp việc ngạc nhiên, bèn tiếp lời
"Nhưng cô ấy đã dặn dò tôi rất kĩ, phải cho ngài ăn cháo thì ngài mới mau chóng khỏe mạnh trở lại"
Hắn chậc một tiếng, hơi khó chịu nên lườm mắt cô ta, cau mày quát lớn
"Im đi, ai mà cần cô ta quan tâm chứ"
Thái độ tức giận của hắn bỗng làm cô giúp việc phải tái mặt run sợ, thế là cô ta lập tức chạy ra ngoài đóng cửa lại, vội vã lấp mấp nói
"Thế...thế thì tôi không làm phiền nữa a"
(Trời ơi, người gì đâu mà đáng sợ quá)
...
Tại tập đoàn CPF
Vô Dao ngồi tại phòng làm việc riêng của mình chống cằm suy tư, ngón tay xoay qua lại một cây bút tự hỏi
"Không biết bây giờ ở nhà anh ta đã tỉnh lại chưa nữa? Mình chỉ hi vọng anh ta nhanh chóng khỏi bệnh, như vậy là tốt rồi"
Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên,cô lập tức ngồi thẳng lưng, ra vẻ nghiêm chỉnh lên tiếng
"Vào đi"
Cửa mở ra, Trúc Nhi đi vào, thấy Vô Dao đang cắm mặt vào máy tính trông khá bận rộn nên cô đứng rũ mắt, mím môi một lúc mà không nói gì. Vô Dao hơi cau mày, nhưng mắt vẫn nhìn vào cái màn hình máy tính kia bảo
"Nếu mà cô không định nói gì thì ra ngoài đi, tôi còn rất nhiều việc phải làm đấy"
Nghe vậy Trúc Nhi mới thở dài một hơi, cúi mặt đáp
"Tôi muốn xin lỗi chuyện lần trước, thật ra tôi không có ý muốn lừa cô, tôi..."
Bất chợt Vô Dao cảm thấy hơi khó chịu nên cắt lời
"Tôi chỉ muốn nói đến công việc, nếu mà cô muốn nhắc đến chuyện cá nhân thì hẳn sau hãy nói, hiện giờ tôi đang rất bận"
Trúc Nhi cảm thấy thái độ của Vô Dao không thích mình, bèn lắc nhẹ đầu, kiên quyết nói tiếp
"Nhưng tôi nghĩ mình sẽ không còn cơ hội nào để nói với cô nữa đâu, hôm nay tôi quyết định giải thích rõ ràng với cô sau đó sẽ nộp đơn xin thôi việc"
Bỗng Vô Dao sực ngạc nhiên, tiếng gõ máy tính cũng dừng lại, nhưng cô vẫn toát vẻ lạnh lùng, nhíu mày nhìn Trúc Nhi hỏi
"Sao vậy?"
"Hôm nay Chính Lâm sẽ đến đón tôi về sớm hơn để ra mắt ba mẹ anh ấy, tôi cũng chỉ đến đây làm việc theo yêu cầu của Tống Lục Tài thôi, bây giờ tôi và hắn đã dứt nợ, cũng chẳng cần phải tiếp tục ở lại đây làm việc nữa"
Trúc Nhi vừa đáp thì cô sực ngạc nhiên, bèn đứng dậy hỏi
"Cô nói cô đến đây làm việc theo yêu cầu của Tống Lục Tài, như vậy là sao?"
"Thật ra..."
Trúc Nhi giải thích hết mọi chuyện cho cô nghe, không giấu cũng không diếm nửa lời.
Buổi chiều đến, vì Khiết Tường bảo tối hôm nay có hẹn với Tinh Nhiên nên Vô Dao đành phải về nhà một mình.
Lúc này cô đi vào nhà, liền thấy cô giúp việc đi đến, nét mặt cô ta biểu hiện sự lo lắng đến sợ hãi kì lạ, cô bật hỏi
"Sao rồi? Anh ta đã dậy chưa?"
Cô giúp việc tỏa thái độ run rẩy, nhìn cô đáp
"Đã dậy từ lúc trưa rồi ạ, nhưng mà cô chủ à, người đàn ông đó sắc khí rất đáng sợ, không chừng là một tên xấu xa đó, cô mau cho anh ta đi khỏi đây đi thì hơn"
"Sao cô lại nói vậy?"
Vô Dao ngạc nhiên hỏi, cô giúp việc nhỏ giọng đáp
"Lúc sáng anh ta còn quát vào mặt tôi và kiên quyết nói không muốn ăn, tôi sợ quá nên chẳng dám lên phòng cô nửa bước nữa"
Nghe vậy cô thở dài, lướt qua cô ta nói
"Không sao đâu, cứ để tôi"
...
Một lúc sau, Vô Dao trở về phòng mình, cô mở cửa ra, bất chợt thấy Tống Lục Tài đang nằm vạ lấy hai tay làm gối kê đầu, lại còn vắt chân nhắm mắt trên giường, nghe thấy tiếng động, hắn không thèm mở mắt ra nhìn cô, lại còn hỏi một câu bất mãn.
"Về rồi à?"
Cô đi vào đặt túi xách lên bàn, quay lại nhìn hắn chất vấn.
"Sao anh lại không ăn?"
Nghe câu hỏi này hắn mới chịu mở mắt, nheo mày nói
"Mặc kệ tôi, tại sao cô cứ cứu tôi hoài vậy hả? Là muốn Tống Lục Tài này mắc nợ cô sao?"
Vô Dao bật cười nhẹ, đầu hơi nghiêng nhìn hắn hỏi
"Nào có nhỉ? Ngược lại tôi muốn hỏi anh một chuyện, tại sao anh lại cho Đường Trúc Nhi tiếp cận tôi? Cô ta đã khai thật với tôi hết rồi"
Nghe vậy Tống Lục Tài sực giật mình, mắt liếc nhìn chỗ khác cố biện khẩu.
"Cô...cô nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả"
Cô bất ngờ đi đến giật mạnh lấy cổ áo hắn rồi kéo cả thân xác hắn ngồi dậy, kề sát mặt mình vào mặt hắn, tức giận tra hỏi
"Có phải anh muốn trả thù chuyện tôi lúc trước giày vò anh trong phòng này đúng không?"
Hắn liếc mắt chỗ khác, gượng đáp
"Đúng thật sự là tôi đã muốn trả thù cô nhưng...bây giờ thì không có hứng nữa rồi"
Nghe vậy cô ngạc nhiên, hắn bèn hạ giọng tiếp lời
"Cô cứu tôi nhiều lần, vì thế sau này chúng ta không còn ân oán gì nữa, tôi chỉ hi vọng mai sau có thấy tôi gục ngã trên đường, thì cô cũng đừng cứu"
Cô hơi ngạc nhiên trước câu nói này của hắn, bèn buông cổ áo hắn ra, khoanh hai tay bật cười nhạo báng.
"Vậy sao? Nếu hôm qua tôi không cứu anh thì bây giờ biết đâu anh đã trở thành một cái xác nằm bên vỉa hè rồi"
Bất chợt hắn bật cau mày, thái độ cộc cằn hỏi
"Cô không thể lựa lời nói lọt lỗ tai tôi hơn một chút sao?"
"Tôi không thích"
Cô khoanh tay hất mặt nhấn giọng, hắn bèn đứng dậy khỏi giường cau mày hỏi
"Hừ, nhưng đồ của tôi đâu rồi? Khi tỉnh dậy tại sao trên người tôi lại mặc đồ của người khác vậy?"
"Hôm qua gấp quá nên tôi đã lấy tạm đồ của anh trai tôi cho anh mặc, đồ của anh thì tôi đem vào phòng giặt rồi"
Cô vừa dứt lời, hắn đã tối mày tối mặt hỏi
"Thế cô nói thử xem, tối hôm qua là ai thay đồ cho tôi?"
Cô nhìn hắn nheo mắt phản đáp.
"Anh nghĩ là ai?"
Hắn bật ngượng, trỏ tay vào mặt cô nói lớn
"Cô...cô là thứ phụ nữ trơ trẻn, cô đã thấy hết mọi thứ trên người tôi"
Cô quay mặt đi, khoanh hai tay lại nói
"Anh chẳng có cái quái gì để xem cả, thấy hết thì đã sao chứ?"
Nghe vậy hắn bật kích động, bắt đầu tức giận nên giơ tay đến nắm lấy cằm cô bóp mạnh, giọng hắn khàn đi, nhìn cô với hai con mắt răng đe thốt bảo
"Cô thử nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem, cô có tin tôi sẽ..."
"Thì sao hả?"
Cô nhìn hắn, rồi bất chợt lên gối đá vào hạ bộ hắn, sau cú va chạm ấy hắn đã bật ngã xuống đất, đau đớn ôm phần dưới gào thét
"Aaaaaa, cô đúng là một con quỷ đội lốt người mà"
...
Một lúc sau, thấy cô mang một bát cháo đi vào phòng nên hắn tỏa vẻ không quan tâm.
Cô nâng bát cháo trên tay, mỉm cười nhìn hắn nằm trên giường, ân cần bảo
"Há miệng ra, tôi sẽ bón cho anh ăn"
Hắn vểnh mày, trở người qua chỗ khác nói
"Không cần"
Cô nhắm mắt cười nhạt
"Tôi thật sự không muốn dùng vũ lực, đừng có ép tôi"
Nghe vậy hắn bật phắt ngồi dậy, người hơi dè chừng cô nói
"Hừ, đừng tưởng cô có võ thì tôi đây sẽ sợ cô, cô làm vậy là có ý gì chứ?"
Cô bất chợt giật lấy cổ áo hắn, nhướn máy
"Đừng nhiều lời, anh phải nhanh chóng khỏi bệnh rồi còn mau rời khỏi nhà tôi nữa"
"Nhưng tôi ghét ăn cháo, mau dẹp cái thứ nhạt nhẽo này đi"
Hắn cắn răng thách thức, đưa ngón tay giữa lên mặt cô khiến cô tức giận, bèn dùng tay bóp thật mạnh vào mồm hắn, cau mày ra lệnh
"Mở ra"
"Không"
Hắn kiên quyết nói, hàm răng cắn chặt để không thể bị cô dùng vũ lực mở miệng.
Cô cũng không chịu thua, hai người dằn co được một lúc.
"Tôi nói anh mở miệng ra có nghe không?"
Cô đưa hai ngón cái cố vạch lấy khóe mồm hắn, hắn lại cắn răng thật chặt và kiên quyết không mở.
Vì không muốn chịu thua, hắn lập tức lấy tay hất tô cháo trên tay còn lại của cô xuống, khiến nó lập tức đổ tháo khắp ra giường. Lúc này cô mới dừng việc dằn co với hắn, nhìn sang tấm nệm yêu thương đã bị cháo đổ ra làm dơ bẩn.
Tống Lục Tài lại bật cười ngạo mạn
"Hừ, ai bảo cô cứ nằng nặc bắt ta ăn cái thứ quái gỡ đó, giờ thì đáng đời, haha"
Hắn vừa cười vừa chế giễu, Vô Dao tức giận đến mức nghiếng răng đỏ bừng mặt, bất ngờ giơ tay tát vào má hắn một phát rồi quát lớn
"Thế thì anh mau chết đi, biết vậy tôi đã không cứu anh, giờ thì mau cút khỏi nhà tôi ngay"
"Này cô làm gì vậy?"
Cô lập tức kéo mạnh cánh tay hắn rồi lôi ra khỏi phòng. Xuống tới phòng khách, mấy người giúp việc thấy vậy liền sợ hãi đứng xung quanh nhìn hai người chầm chầm, hắn lại không muốn bản thân bị sỉ nhục dưới một người phụ nữ nên mạnh tay đẩy cô đi khiến Vô Dao bị ngã ra đất, hắn lại hất mặt nhìn cô bảo
"Hừ, cô tưởng tôi muốn ở lại nhà cô lắm sao? Nói cho cô biết, Tống Lục Tài này chưa bao giờ nể mặt ai cho dù có là phụ nữ đi chăng nữa, tôi cũng chẳng cần cô cứu giúp, như vậy là quá đủ rồi"
Nghe vậy cô cười nhạt, đứng dậy rồi rũ mắt mắt nói
"Vậy sao? Anh quả là loại đàn ông tồi tệ nhất mà tôi từng gặp"
Hắn cười nhếch thừa nhận
"Đúng, tôi không phải là kẻ tốt lành gì, mọi người nhìn thấy tôi đều tránh xa ra mấy thước, chỉ có cô ngu ngốc năm lần bảy lượt cứ muốn đến gần tôi, tôi thật sự không hiểu, cô có bị thiểu năng không vậy?"
Hắn trỏ tay lên đầu cô liên tục nói mấy câu ác ý, cho đến khi cô ngẩn mặt nhìn hắn, lạnh lùng đáp
"Được, tôi sẽ làm theo ý anh, nếu sau này có thấy anh gặp nạn hay bị thương, tôi sẽ không cứu nữa"
Nghe vậy hắn mới hất mặt một cái tự tin bảo
"Cô yên tâm, bởi vì tôi sẽ không bao giờ xui xẻo đến mức gặp chuyện này thêm lần nào nữa"
Hắn cho rằng sau ngày hôm nay, hắn sẽ không phải chịu cảnh bạo lực này thêm một lần nào khác, nên vô cùng tự tin, cứ thế rời khỏi nhà cô mất. Thấy hắn đã đi, cô giúp việc mới đi lại lo lắng đặt tay lên vai cô, khẽ hỏi
"Cô chủ, cô không sao chứ?"
Vô Dao lắc đầu, lạnh lùng quay lưng đáp
"Tôi không sao, sau vụ này các cô đừng nói cho anh trai của tôi biết là được"
Cô giúp việc vẫn tỏa ý lo lắng
"Nhưng theo tôi thấy người đàn ông lúc này tính khí rất tàn bạo, không chừng là tra nam tệ bạc đó, cô chủ đừng bao giờ dính dáng tới hắn nữa"
Vô Dao không đáp, cứ thể lẳng lặng bước chân lên lầu mất, để lại cô giúp việc vẫn còn mang đầy tâm tư bất an.
...
Lúc này Tống Lục Tài đi từng bước khập khễnh trên đường, mặt trời lại dần lặn xuống, chốc đã tối và trở nên lạnh lẽo.
Khuôn mặt hắn nhăn nhó cùng cực, vừa nhìn lại cái áo thun màu đen cũ sờn và chiếc quần lửng ngang gối không hề hợp với phong cách thời trang của hắn, nên đâm ra khó chịu lẩm bẩm
"Đành phải bố thí bộ đồ của mình cho cô ta vậy,chết tiệt,sao bây giờ mình lại phải đi bộ chứ?"
Hắn bắt đầu mò mẫm túi quần để tìm điện thoại gọi người đến đón, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
"Đâu rồi? Điện thoại của mình đâu? Đừng nói là để quên ở nhà cô ta rồi nhé, cả ví tiền cũng không có"
Hắn bắt đầu nổi điên, đứng một mình gào thét
"Khốn kiếp, không có điện thoại và ví tiền thì làm sao mà về được chứ"
Lúc này hắn cố gắng bình tĩnh, nên gác tay lên cằm nghĩ cách
"Không lẽ bây giờ lại phải chạy về nhà cô ta lấy? Nhưng như vậy thì quá mất mặt"
Cảm thấy không ổn nên hắn lấy lòng bàn tay chà sát mặt mình.
"Khoan đã, mình chỉ lấy đồ của mình, có gì đâu mà mất mặt"
Nghĩ xong, Tống Lục Tài quyết định nghoảnh mặt lại con đường cũ, trở về Quân Gia để lấy lại đồ đạc nhưng cũng là lúc hắn không thể lường trước được, một xe cảnh sát bất chợt chạy đến chặn lấy hắn, từ trên xe bước xuống là hai ba anh cảnh sát đang lần lượt chỉa súng đến, thấy vậy hắn giật mình bàng hoàng, cau mày hỏi
"Mấy người làm gì vậy?"
Một người cảnh sát lên tiếng bảo
"Chúng tôi có lệnh bắt giữ anh về tội chứa và buôn bán vũ khí trái phép, giam giữ người trái pháp luật, xin theo chúng tôi về sở"
Nghe vậy hắn bật ngạc nhiên, nhưng tỏa vẻ ngạo mạn cười nhạt
"Gì chứ? Mấy người có bằng chứng gì mà đòi bắt tôi? Mau tránh ra"
Khi hắn đang bị cảnh sát bao vây, Tống Lục Tài không tin mình sẽ bị tóm nhanh như vậy, bèn lùi chân về sau cau mày nghĩ
(Không lí nào mình lại bị phát hiện như thế, chắc chắn có kẻ đâm sau lưng rồi)
Hắn không muốn bị bắt nên đành quay lưng ngược lại bỏ chạy, thấy vậy các cảnh sát cũng giật mình đuổi theo.
Hắn cứ chạy, cơ thể còn đau đớn do vết thương, lại còn bị đuổi bắt khiến hắn không cam lòng.
Hắn chạy rẽ vào một con hẻm, các cảnh sát phía sau lần lượt đuổi theo hắn không ngừng.
"Mau đứng lại, nếu anh không chịu theo chúng tôi về sở, đồng nghĩa với việc chống đối người thi hành công vụ"
Một thanh tra cảnh sát đuổi theo hô lớn bảo, Tống Lục Tài vừa lao như bị ma đuổi về phía trước, vừa nghiếng răng nói trong gió.
"Đồ ngu, có chết ta cũng không muốn vào nhà tù"
Vài tiếng sau đó, không gian xung quanh vô cùng vắng lặng và mọi người dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tống Lục Tài thở một cách dốc hơi trong một con hẻm nhỏ tối đen như mực,hắn không thể chạy nổi nữa nên ngồi xuống dựa lưng vào bức tường phía sau, cau mày thầm nghĩ
(Bọn cảnh sát khốn kiếp, dám đuổi bắt mình suốt mấy giờ đồng hồ, bây giờ mình không thể về nhà được nữa, chắc chắn chúng đã vào nhà mình rồi kiểm tra nên mới phát hiện mình giam giữ mấy con ả người hầu làm nô lệ bấy lâu nay, nhất định là có kẻ đã hại mình rồi, khốn kiếp)
Hắn tức giận co bàn tay đấm xuống đất.
Sáng sớm hôm sau, tại nhà Quân Thần Dương.
Anh vẫn chăm chỉ xem bảng tin như mọi ngày, chậm rãi nhâm nhi cốc cafe nóng của buổi sáng, giọng cô phát thanh viên quen thuộc lại dẫn chương trình phát ra từ cái tivi to lớn trước mặt.
[Sau đây là bảng tin thời sự mới nhất được cập nhật trong 24h, sáng hôm qua cảnh sát đã phát hiện có một hầm chứa vũ khí trái phép nằm trong nhà của một người đàn ông có tên là Tống Lục Tài, 25 tuổi, sống một mình trong căn biệt to lớn ở đường x, qua thông tin cho thấy anh ta đang bị nghi ngờ vì liên quan đến các vụ mua bán hàng cấm trái pháp luật vừa rồi và đang bị cảnh sát truy đuổi cả đêm qua, tuy nhiên anh ta cũng đã có tiền án hình sự trước đây vì gây rối ở nơi công cộng, lại còn có hành động chống đối bỏ trốn, hiện cảnh sát đang huy động lực lượng để truy tìm, thông tin đến đây sẽ được cập nhật trong thời gian sớm nhất]
Nghe đến đây,Thần Dương sực ngạc nhiên,anh cứ nghĩ mình đã nghe lầm, trong khi bảng tin đang hiện rành rọt cả ảnh và thông tin của Tống Lục Tài để mọi người có thể nhận dạng ra hắn ta và giúp cảnh sát tìm ra sớm hơn.
Lúc này anh nheo mày nghĩ
(Tên này trước giờ ngoài việc nói phét và tự cao ra thì làm ăn rất cẩn thận, không lí nào lại bị cảnh sát thăm dò và tìm ra dễ dàng như thế được, tại sao chứ?)
...
Tống Lục Tài lại len lỏi lang thang trên đường, nhằm để không ai phát hiện ra mình, hắn đã đi ngang một cửa hàng rồi tiện tay lấy luôn một bộ đồ thể thao dành cho nam giới được trưng bày ở đó, chạy vào một con hẻm vắng rồi thay đi.
Vì tin tức chỉ vừa mới cập nhật, không phải ai cũng nhận ra hắn đang bị cảnh sát truy đuổi. Hắn đội mũ lưỡi trai lên để che mặt, sau đó lẻn vào cổng nhà Vô Dao thầm nghĩ
(Điện thoại và ví tiền của mình nằm ở phòng cô ta, phải lấy lại mới được)
"Hừ, phòng của phụ nữ cũng chỉ có mấy thứ này, thật là nhàm chán"
Hắn đứng dậy, tiếp tục dò xét xung quanh căn phòng, đi ngang qua một chiếc tủ gần đó, có một khung ảnh nhỏ được dựng đứng đã lọt vào mắt hắn.
Đó là ảnh của Vô Dao khi còn là nữ sinh cấp ba, được chụp vào đúng ngày lễ kỉ niệm tốt nghiệp của cô trong nhiều năm trước.
Hắn cầm lên xem, lại chậc một tiếng.
"Xem ra cô ta học rất giỏi, giấy khen và giải thưởng cũng rất nhiều"
Hắn liếc sang mấy chiếc cup và các huân chương vàng từ giải thưởng thi đấu võ thuật quốc tế được bảo quản trong bệ kính gần đó, tất cả đều là giải thưởng mà Vô Dao đạt được từ nhỏ đến lớn. Điều này thật khiến hắn có vẻ thán phục, bởi vì bản thân hắn đều trái ngược với cô một trời một vực. Đừng nói là giấy khen, ngay cả một tấm hắn cũng chẳng có.
Bất chợt cánh cửa phòng mở ra, hắn hơi giật mình, một cô giúp việc đi vào, thấy hắn đang đứng bên đống huân chương và giải thưởng của Vô Dao nên bèn cười khẽ lên tiếng
"Tiên sinh, ngài tỉnh rồi, cô chủ có dặn tôi nếu thấy ngài tỉnh dậy thì mang cháo lên phòng cho ngài ăn, ngài cảm thấy khỏe hơn chưa ạ?"
Hắn nheo mày, đặt khung ảnh mình đang cầm về chỗ cũ, tỏa thái độ khó ưa đáp
"Không cần"
Cô giúp việc ngạc nhiên, bèn tiếp lời
"Nhưng cô ấy đã dặn dò tôi rất kĩ, phải cho ngài ăn cháo thì ngài mới mau chóng khỏe mạnh trở lại"
Hắn chậc một tiếng, hơi khó chịu nên lườm mắt cô ta, cau mày quát lớn
"Im đi, ai mà cần cô ta quan tâm chứ"
Thái độ tức giận của hắn bỗng làm cô giúp việc phải tái mặt run sợ, thế là cô ta lập tức chạy ra ngoài đóng cửa lại, vội vã lấp mấp nói
"Thế...thế thì tôi không làm phiền nữa a"
(Trời ơi, người gì đâu mà đáng sợ quá)
...
Tại tập đoàn CPF
Vô Dao ngồi tại phòng làm việc riêng của mình chống cằm suy tư, ngón tay xoay qua lại một cây bút tự hỏi
"Không biết bây giờ ở nhà anh ta đã tỉnh lại chưa nữa? Mình chỉ hi vọng anh ta nhanh chóng khỏi bệnh, như vậy là tốt rồi"
Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên,cô lập tức ngồi thẳng lưng, ra vẻ nghiêm chỉnh lên tiếng
"Vào đi"
Cửa mở ra, Trúc Nhi đi vào, thấy Vô Dao đang cắm mặt vào máy tính trông khá bận rộn nên cô đứng rũ mắt, mím môi một lúc mà không nói gì. Vô Dao hơi cau mày, nhưng mắt vẫn nhìn vào cái màn hình máy tính kia bảo
"Nếu mà cô không định nói gì thì ra ngoài đi, tôi còn rất nhiều việc phải làm đấy"
Nghe vậy Trúc Nhi mới thở dài một hơi, cúi mặt đáp
"Tôi muốn xin lỗi chuyện lần trước, thật ra tôi không có ý muốn lừa cô, tôi..."
Bất chợt Vô Dao cảm thấy hơi khó chịu nên cắt lời
"Tôi chỉ muốn nói đến công việc, nếu mà cô muốn nhắc đến chuyện cá nhân thì hẳn sau hãy nói, hiện giờ tôi đang rất bận"
Trúc Nhi cảm thấy thái độ của Vô Dao không thích mình, bèn lắc nhẹ đầu, kiên quyết nói tiếp
"Nhưng tôi nghĩ mình sẽ không còn cơ hội nào để nói với cô nữa đâu, hôm nay tôi quyết định giải thích rõ ràng với cô sau đó sẽ nộp đơn xin thôi việc"
Bỗng Vô Dao sực ngạc nhiên, tiếng gõ máy tính cũng dừng lại, nhưng cô vẫn toát vẻ lạnh lùng, nhíu mày nhìn Trúc Nhi hỏi
"Sao vậy?"
"Hôm nay Chính Lâm sẽ đến đón tôi về sớm hơn để ra mắt ba mẹ anh ấy, tôi cũng chỉ đến đây làm việc theo yêu cầu của Tống Lục Tài thôi, bây giờ tôi và hắn đã dứt nợ, cũng chẳng cần phải tiếp tục ở lại đây làm việc nữa"
Trúc Nhi vừa đáp thì cô sực ngạc nhiên, bèn đứng dậy hỏi
"Cô nói cô đến đây làm việc theo yêu cầu của Tống Lục Tài, như vậy là sao?"
"Thật ra..."
Trúc Nhi giải thích hết mọi chuyện cho cô nghe, không giấu cũng không diếm nửa lời.
Buổi chiều đến, vì Khiết Tường bảo tối hôm nay có hẹn với Tinh Nhiên nên Vô Dao đành phải về nhà một mình.
Lúc này cô đi vào nhà, liền thấy cô giúp việc đi đến, nét mặt cô ta biểu hiện sự lo lắng đến sợ hãi kì lạ, cô bật hỏi
"Sao rồi? Anh ta đã dậy chưa?"
Cô giúp việc tỏa thái độ run rẩy, nhìn cô đáp
"Đã dậy từ lúc trưa rồi ạ, nhưng mà cô chủ à, người đàn ông đó sắc khí rất đáng sợ, không chừng là một tên xấu xa đó, cô mau cho anh ta đi khỏi đây đi thì hơn"
"Sao cô lại nói vậy?"
Vô Dao ngạc nhiên hỏi, cô giúp việc nhỏ giọng đáp
"Lúc sáng anh ta còn quát vào mặt tôi và kiên quyết nói không muốn ăn, tôi sợ quá nên chẳng dám lên phòng cô nửa bước nữa"
Nghe vậy cô thở dài, lướt qua cô ta nói
"Không sao đâu, cứ để tôi"
...
Một lúc sau, Vô Dao trở về phòng mình, cô mở cửa ra, bất chợt thấy Tống Lục Tài đang nằm vạ lấy hai tay làm gối kê đầu, lại còn vắt chân nhắm mắt trên giường, nghe thấy tiếng động, hắn không thèm mở mắt ra nhìn cô, lại còn hỏi một câu bất mãn.
"Về rồi à?"
Cô đi vào đặt túi xách lên bàn, quay lại nhìn hắn chất vấn.
"Sao anh lại không ăn?"
Nghe câu hỏi này hắn mới chịu mở mắt, nheo mày nói
"Mặc kệ tôi, tại sao cô cứ cứu tôi hoài vậy hả? Là muốn Tống Lục Tài này mắc nợ cô sao?"
Vô Dao bật cười nhẹ, đầu hơi nghiêng nhìn hắn hỏi
"Nào có nhỉ? Ngược lại tôi muốn hỏi anh một chuyện, tại sao anh lại cho Đường Trúc Nhi tiếp cận tôi? Cô ta đã khai thật với tôi hết rồi"
Nghe vậy Tống Lục Tài sực giật mình, mắt liếc nhìn chỗ khác cố biện khẩu.
"Cô...cô nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả"
Cô bất ngờ đi đến giật mạnh lấy cổ áo hắn rồi kéo cả thân xác hắn ngồi dậy, kề sát mặt mình vào mặt hắn, tức giận tra hỏi
"Có phải anh muốn trả thù chuyện tôi lúc trước giày vò anh trong phòng này đúng không?"
Hắn liếc mắt chỗ khác, gượng đáp
"Đúng thật sự là tôi đã muốn trả thù cô nhưng...bây giờ thì không có hứng nữa rồi"
Nghe vậy cô ngạc nhiên, hắn bèn hạ giọng tiếp lời
"Cô cứu tôi nhiều lần, vì thế sau này chúng ta không còn ân oán gì nữa, tôi chỉ hi vọng mai sau có thấy tôi gục ngã trên đường, thì cô cũng đừng cứu"
Cô hơi ngạc nhiên trước câu nói này của hắn, bèn buông cổ áo hắn ra, khoanh hai tay bật cười nhạo báng.
"Vậy sao? Nếu hôm qua tôi không cứu anh thì bây giờ biết đâu anh đã trở thành một cái xác nằm bên vỉa hè rồi"
Bất chợt hắn bật cau mày, thái độ cộc cằn hỏi
"Cô không thể lựa lời nói lọt lỗ tai tôi hơn một chút sao?"
"Tôi không thích"
Cô khoanh tay hất mặt nhấn giọng, hắn bèn đứng dậy khỏi giường cau mày hỏi
"Hừ, nhưng đồ của tôi đâu rồi? Khi tỉnh dậy tại sao trên người tôi lại mặc đồ của người khác vậy?"
"Hôm qua gấp quá nên tôi đã lấy tạm đồ của anh trai tôi cho anh mặc, đồ của anh thì tôi đem vào phòng giặt rồi"
Cô vừa dứt lời, hắn đã tối mày tối mặt hỏi
"Thế cô nói thử xem, tối hôm qua là ai thay đồ cho tôi?"
Cô nhìn hắn nheo mắt phản đáp.
"Anh nghĩ là ai?"
Hắn bật ngượng, trỏ tay vào mặt cô nói lớn
"Cô...cô là thứ phụ nữ trơ trẻn, cô đã thấy hết mọi thứ trên người tôi"
Cô quay mặt đi, khoanh hai tay lại nói
"Anh chẳng có cái quái gì để xem cả, thấy hết thì đã sao chứ?"
Nghe vậy hắn bật kích động, bắt đầu tức giận nên giơ tay đến nắm lấy cằm cô bóp mạnh, giọng hắn khàn đi, nhìn cô với hai con mắt răng đe thốt bảo
"Cô thử nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem, cô có tin tôi sẽ..."
"Thì sao hả?"
Cô nhìn hắn, rồi bất chợt lên gối đá vào hạ bộ hắn, sau cú va chạm ấy hắn đã bật ngã xuống đất, đau đớn ôm phần dưới gào thét
"Aaaaaa, cô đúng là một con quỷ đội lốt người mà"
...
Một lúc sau, thấy cô mang một bát cháo đi vào phòng nên hắn tỏa vẻ không quan tâm.
Cô nâng bát cháo trên tay, mỉm cười nhìn hắn nằm trên giường, ân cần bảo
"Há miệng ra, tôi sẽ bón cho anh ăn"
Hắn vểnh mày, trở người qua chỗ khác nói
"Không cần"
Cô nhắm mắt cười nhạt
"Tôi thật sự không muốn dùng vũ lực, đừng có ép tôi"
Nghe vậy hắn bật phắt ngồi dậy, người hơi dè chừng cô nói
"Hừ, đừng tưởng cô có võ thì tôi đây sẽ sợ cô, cô làm vậy là có ý gì chứ?"
Cô bất chợt giật lấy cổ áo hắn, nhướn máy
"Đừng nhiều lời, anh phải nhanh chóng khỏi bệnh rồi còn mau rời khỏi nhà tôi nữa"
"Nhưng tôi ghét ăn cháo, mau dẹp cái thứ nhạt nhẽo này đi"
Hắn cắn răng thách thức, đưa ngón tay giữa lên mặt cô khiến cô tức giận, bèn dùng tay bóp thật mạnh vào mồm hắn, cau mày ra lệnh
"Mở ra"
"Không"
Hắn kiên quyết nói, hàm răng cắn chặt để không thể bị cô dùng vũ lực mở miệng.
Cô cũng không chịu thua, hai người dằn co được một lúc.
"Tôi nói anh mở miệng ra có nghe không?"
Cô đưa hai ngón cái cố vạch lấy khóe mồm hắn, hắn lại cắn răng thật chặt và kiên quyết không mở.
Vì không muốn chịu thua, hắn lập tức lấy tay hất tô cháo trên tay còn lại của cô xuống, khiến nó lập tức đổ tháo khắp ra giường. Lúc này cô mới dừng việc dằn co với hắn, nhìn sang tấm nệm yêu thương đã bị cháo đổ ra làm dơ bẩn.
Tống Lục Tài lại bật cười ngạo mạn
"Hừ, ai bảo cô cứ nằng nặc bắt ta ăn cái thứ quái gỡ đó, giờ thì đáng đời, haha"
Hắn vừa cười vừa chế giễu, Vô Dao tức giận đến mức nghiếng răng đỏ bừng mặt, bất ngờ giơ tay tát vào má hắn một phát rồi quát lớn
"Thế thì anh mau chết đi, biết vậy tôi đã không cứu anh, giờ thì mau cút khỏi nhà tôi ngay"
"Này cô làm gì vậy?"
Cô lập tức kéo mạnh cánh tay hắn rồi lôi ra khỏi phòng. Xuống tới phòng khách, mấy người giúp việc thấy vậy liền sợ hãi đứng xung quanh nhìn hai người chầm chầm, hắn lại không muốn bản thân bị sỉ nhục dưới một người phụ nữ nên mạnh tay đẩy cô đi khiến Vô Dao bị ngã ra đất, hắn lại hất mặt nhìn cô bảo
"Hừ, cô tưởng tôi muốn ở lại nhà cô lắm sao? Nói cho cô biết, Tống Lục Tài này chưa bao giờ nể mặt ai cho dù có là phụ nữ đi chăng nữa, tôi cũng chẳng cần cô cứu giúp, như vậy là quá đủ rồi"
Nghe vậy cô cười nhạt, đứng dậy rồi rũ mắt mắt nói
"Vậy sao? Anh quả là loại đàn ông tồi tệ nhất mà tôi từng gặp"
Hắn cười nhếch thừa nhận
"Đúng, tôi không phải là kẻ tốt lành gì, mọi người nhìn thấy tôi đều tránh xa ra mấy thước, chỉ có cô ngu ngốc năm lần bảy lượt cứ muốn đến gần tôi, tôi thật sự không hiểu, cô có bị thiểu năng không vậy?"
Hắn trỏ tay lên đầu cô liên tục nói mấy câu ác ý, cho đến khi cô ngẩn mặt nhìn hắn, lạnh lùng đáp
"Được, tôi sẽ làm theo ý anh, nếu sau này có thấy anh gặp nạn hay bị thương, tôi sẽ không cứu nữa"
Nghe vậy hắn mới hất mặt một cái tự tin bảo
"Cô yên tâm, bởi vì tôi sẽ không bao giờ xui xẻo đến mức gặp chuyện này thêm lần nào nữa"
Hắn cho rằng sau ngày hôm nay, hắn sẽ không phải chịu cảnh bạo lực này thêm một lần nào khác, nên vô cùng tự tin, cứ thế rời khỏi nhà cô mất. Thấy hắn đã đi, cô giúp việc mới đi lại lo lắng đặt tay lên vai cô, khẽ hỏi
"Cô chủ, cô không sao chứ?"
Vô Dao lắc đầu, lạnh lùng quay lưng đáp
"Tôi không sao, sau vụ này các cô đừng nói cho anh trai của tôi biết là được"
Cô giúp việc vẫn tỏa ý lo lắng
"Nhưng theo tôi thấy người đàn ông lúc này tính khí rất tàn bạo, không chừng là tra nam tệ bạc đó, cô chủ đừng bao giờ dính dáng tới hắn nữa"
Vô Dao không đáp, cứ thể lẳng lặng bước chân lên lầu mất, để lại cô giúp việc vẫn còn mang đầy tâm tư bất an.
...
Lúc này Tống Lục Tài đi từng bước khập khễnh trên đường, mặt trời lại dần lặn xuống, chốc đã tối và trở nên lạnh lẽo.
Khuôn mặt hắn nhăn nhó cùng cực, vừa nhìn lại cái áo thun màu đen cũ sờn và chiếc quần lửng ngang gối không hề hợp với phong cách thời trang của hắn, nên đâm ra khó chịu lẩm bẩm
"Đành phải bố thí bộ đồ của mình cho cô ta vậy,chết tiệt,sao bây giờ mình lại phải đi bộ chứ?"
Hắn bắt đầu mò mẫm túi quần để tìm điện thoại gọi người đến đón, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
"Đâu rồi? Điện thoại của mình đâu? Đừng nói là để quên ở nhà cô ta rồi nhé, cả ví tiền cũng không có"
Hắn bắt đầu nổi điên, đứng một mình gào thét
"Khốn kiếp, không có điện thoại và ví tiền thì làm sao mà về được chứ"
Lúc này hắn cố gắng bình tĩnh, nên gác tay lên cằm nghĩ cách
"Không lẽ bây giờ lại phải chạy về nhà cô ta lấy? Nhưng như vậy thì quá mất mặt"
Cảm thấy không ổn nên hắn lấy lòng bàn tay chà sát mặt mình.
"Khoan đã, mình chỉ lấy đồ của mình, có gì đâu mà mất mặt"
Nghĩ xong, Tống Lục Tài quyết định nghoảnh mặt lại con đường cũ, trở về Quân Gia để lấy lại đồ đạc nhưng cũng là lúc hắn không thể lường trước được, một xe cảnh sát bất chợt chạy đến chặn lấy hắn, từ trên xe bước xuống là hai ba anh cảnh sát đang lần lượt chỉa súng đến, thấy vậy hắn giật mình bàng hoàng, cau mày hỏi
"Mấy người làm gì vậy?"
Một người cảnh sát lên tiếng bảo
"Chúng tôi có lệnh bắt giữ anh về tội chứa và buôn bán vũ khí trái phép, giam giữ người trái pháp luật, xin theo chúng tôi về sở"
Nghe vậy hắn bật ngạc nhiên, nhưng tỏa vẻ ngạo mạn cười nhạt
"Gì chứ? Mấy người có bằng chứng gì mà đòi bắt tôi? Mau tránh ra"
Khi hắn đang bị cảnh sát bao vây, Tống Lục Tài không tin mình sẽ bị tóm nhanh như vậy, bèn lùi chân về sau cau mày nghĩ
(Không lí nào mình lại bị phát hiện như thế, chắc chắn có kẻ đâm sau lưng rồi)
Hắn không muốn bị bắt nên đành quay lưng ngược lại bỏ chạy, thấy vậy các cảnh sát cũng giật mình đuổi theo.
Hắn cứ chạy, cơ thể còn đau đớn do vết thương, lại còn bị đuổi bắt khiến hắn không cam lòng.
Hắn chạy rẽ vào một con hẻm, các cảnh sát phía sau lần lượt đuổi theo hắn không ngừng.
"Mau đứng lại, nếu anh không chịu theo chúng tôi về sở, đồng nghĩa với việc chống đối người thi hành công vụ"
Một thanh tra cảnh sát đuổi theo hô lớn bảo, Tống Lục Tài vừa lao như bị ma đuổi về phía trước, vừa nghiếng răng nói trong gió.
"Đồ ngu, có chết ta cũng không muốn vào nhà tù"
Vài tiếng sau đó, không gian xung quanh vô cùng vắng lặng và mọi người dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tống Lục Tài thở một cách dốc hơi trong một con hẻm nhỏ tối đen như mực,hắn không thể chạy nổi nữa nên ngồi xuống dựa lưng vào bức tường phía sau, cau mày thầm nghĩ
(Bọn cảnh sát khốn kiếp, dám đuổi bắt mình suốt mấy giờ đồng hồ, bây giờ mình không thể về nhà được nữa, chắc chắn chúng đã vào nhà mình rồi kiểm tra nên mới phát hiện mình giam giữ mấy con ả người hầu làm nô lệ bấy lâu nay, nhất định là có kẻ đã hại mình rồi, khốn kiếp)
Hắn tức giận co bàn tay đấm xuống đất.
Sáng sớm hôm sau, tại nhà Quân Thần Dương.
Anh vẫn chăm chỉ xem bảng tin như mọi ngày, chậm rãi nhâm nhi cốc cafe nóng của buổi sáng, giọng cô phát thanh viên quen thuộc lại dẫn chương trình phát ra từ cái tivi to lớn trước mặt.
[Sau đây là bảng tin thời sự mới nhất được cập nhật trong 24h, sáng hôm qua cảnh sát đã phát hiện có một hầm chứa vũ khí trái phép nằm trong nhà của một người đàn ông có tên là Tống Lục Tài, 25 tuổi, sống một mình trong căn biệt to lớn ở đường x, qua thông tin cho thấy anh ta đang bị nghi ngờ vì liên quan đến các vụ mua bán hàng cấm trái pháp luật vừa rồi và đang bị cảnh sát truy đuổi cả đêm qua, tuy nhiên anh ta cũng đã có tiền án hình sự trước đây vì gây rối ở nơi công cộng, lại còn có hành động chống đối bỏ trốn, hiện cảnh sát đang huy động lực lượng để truy tìm, thông tin đến đây sẽ được cập nhật trong thời gian sớm nhất]
Nghe đến đây,Thần Dương sực ngạc nhiên,anh cứ nghĩ mình đã nghe lầm, trong khi bảng tin đang hiện rành rọt cả ảnh và thông tin của Tống Lục Tài để mọi người có thể nhận dạng ra hắn ta và giúp cảnh sát tìm ra sớm hơn.
Lúc này anh nheo mày nghĩ
(Tên này trước giờ ngoài việc nói phét và tự cao ra thì làm ăn rất cẩn thận, không lí nào lại bị cảnh sát thăm dò và tìm ra dễ dàng như thế được, tại sao chứ?)
...
Tống Lục Tài lại len lỏi lang thang trên đường, nhằm để không ai phát hiện ra mình, hắn đã đi ngang một cửa hàng rồi tiện tay lấy luôn một bộ đồ thể thao dành cho nam giới được trưng bày ở đó, chạy vào một con hẻm vắng rồi thay đi.
Vì tin tức chỉ vừa mới cập nhật, không phải ai cũng nhận ra hắn đang bị cảnh sát truy đuổi. Hắn đội mũ lưỡi trai lên để che mặt, sau đó lẻn vào cổng nhà Vô Dao thầm nghĩ
(Điện thoại và ví tiền của mình nằm ở phòng cô ta, phải lấy lại mới được)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook