Sắt Thép Ma Pháp
-
93: Vẫn Chưa Hoàn Toàn Dung Nhập
Cách thành Vĩnh Đông khoảng một giờ đi đường là doanh trại cũ của quân đoàn ma pháp.
Nơi này được xây dựng rất chỉnh tề, các bức tường bằng đá cao tới đầu người ngăn cản mọi ánh mắt muốn soi mói, bên trong là một sân huấn luyện với hàng loạt dụng cụ các loại được dùng cho huấn luyện siêu phàm giả.
Nơi này đã không còn siêu phàm giả ở lại nữa, thay vào đó chúng ta thấy được những binh lính phàm nhân xuất hiện ở đây, bọn họ có khoảng hai nghìn người đứng nghiêm chỉnh xếp hàng chỉnh tể trên sân huấn luyện.
Nhưng nếu nhìn lại đội quân này tinh thần không quá tốt, trên khuôn mặt của mỗi người lính đều thể hiện sự mê man, sợ hãi cùng không biết phải làm sao.
Cũng đúng thôi vì đội quân này vốn dĩ chính là đội quân của Lý gia thất bại trong cuộc chiến bị bắt làm tù binh, bọn hắn bị dẫn tới đây bắt đầu một quá trình huấn luyện mới.
Thực ra cũng không cần huấn luyện quá nhiều bọn hắn đều đã trải qua huấn luyện quân sự cơ bản, việc còn lại là để bọn hắn nghe lệnh của chỉ huy mới là được.
Đây là một lựa chọn phù hợp để tăng cường lực lượng an ninh vốn đang rất thiếu thốn hiện tại của Long.
Long cũng không cần một đội quân thiện chiến ngay lúc này, thứ hắn cần là một lực lượng an ninh có thể giúp hắn đảm bảo an ninh cho lãnh địa và xử lý đám cướp ô hợp.
Cho dù quân đội phàm nhân thông thường không phải lực lượng chủ lực như quân đoàn ma pháp, nhưng như vậy là quá đủ để xử lý tình hình hiện tại.
Đứng trên tháp canh Long dõi mắt quan sát toàn cảnh đợt huấn luyện.
Bên cạnh hắn Dương Hoài Nam cùng hai hiệp sĩ hộ vệ đang cảnh giác quan sát xung quanh, sẵn sàng xử lý mọi nguy hiểm.
Người huấn luyện hai ngàn binh lính hiện tại không ai khác chính là Đỗ Phong Nam, thủ tướng thành Vĩnh Đông.
Đỗ Phong Nam ngày hôm qua vừa tìm tới Long, yêu cầu hắn phải kéo dài tuổi thọ cho vợ con đây là điều kiện duy nhất để Đỗ Phong Nam làm việc cho Long.
Long đương nhiên sẽ không đồng ý chuyện đó, thực ra là hắn chỉ hứa nếu có đủ năng lực sẽ làm việc đó, còn hắn có đủ năng lực hay không phải xem cả nỗ lực của Đỗ Phong Nam.
Thực ra sau khi nghe lời hứa của Long vị tướng quân này mới yên tâm, nếu Long trực tiếp đưa ra lời hứa kéo dài tuổi thọ cho vợ con hắn Đỗ Phong Nam mới không đồng ý.
Đơn giản vì hiện tại Long không thể làm điều đó, và có thể trong tương lai vài năm hoặc chục năm tới hắn vẫn không làm được điều đó, vậy ngươi hứa một điều ngươi không làm được không khác nào ngươi đang lừa người ta.
Đỗ Phong Nam không phải người ngu và Long cũng không phải người ngu để nghĩ rằng lời hứa đó có thể khiến Đỗ Phong Nam tin tưởng.
Vì thế một lời hứa về tương lai không chắc chắn sẽ là lựa chọn tốt nhất, thứ nhất đây là một sự trung thực và đương nhiên nó cũng là một sự tôn trọng.
Vì thế Đỗ Phong Nam có mặt ở đây ngay ngày hôm sau.
— QUẢNG CÁO —
Lựa chọn Đỗ Phong Nam kiểm soát đội quân này ngoại trừ việc hắn từng là tướng dưới trướng Lý gia binh lính rất quen thuộc với hắn ra, thì cũng là hành động bất đắc dĩ.
Chính là bất đắc dĩ, bởi vì dưới tay Long lúc này không có một vị tướng nào cả, đúng vậy Long hiện tại không có một vị tướng chân chính.
Đức Bình ư? Không bản chất của ông ta là một hiệp sĩ và là một hộ vệ, ông ta chưa từng dẫn quân chiến đấu, việc cử ông ta tiến về phía đông chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Long quan sát một lúc, sau đó xuống khỏi tháp canh đi vào doanh trại cho chỉ huy.
Nơi này bày đầy đồ trang sức quý giá khiến Long còn cảm thấy choáng ngợp, xem ra vị chỉ huy trước đây rất thích điều này.
“Chậc chậc! Đống đồ ở đây đem đi bán hẳn có thể thu được không ít.
Các ngươi nói xem chúng ta có thể đổi được bao nhiều lương thực?”
“Có lẽ cũng được khoảng bảy tám tấn!”
Đỗ Phong Nam tiến vào nghe được câu hỏi của Long bèn thuận miệng trả lời.
Long giật mình, hắn còn tưởng Đỗ Phong Nam còn phải mất một thời gian mới xong việc, ai ngờ được hắn lại tới nhanh như vậy.
Bất quá nghe Đỗ Phong Nam trả lời như vậy ấn đường Long nhíu lại hỏi.
“Ít như vậy?”
“Điện hạ! Lượng thực hiện tại trên lãnh địa chúng ta rất thiếu thốn, giá lương thực đã tăng cao.
Nếu không phải điện hạ cưỡng chế trưng mua lương thực có lẽ hiện tại người dân đã phải ăn cỏ.
Nhưng vấn đề lớn hơn hiện tại là chiến tranh đang xảy ra, mà ngài biết đấy mỗi lần chiến tranh xảy ra lương thực là vật tư chiến lược bị kiểm soát rất chặt chẽ, có thể mua được bảy tám tấn đã là may mắn.”
Đỗ Phong Nam không hổ là một vị tướng lâu năm, kiếm thức về chiến tranh của hắn cực kỳ tốt đặc biệt liên quan tới các vật tư chiến lược trong chiến tranh.
Long đương nhiên không nói được gì sau câu trả lời của Đỗ Phong Nam, hắn ngồi xuống chủ vị tựa lưng ra phía sau hỏi.
“Phong Nam tướng quân, ngươi cảm thấy gần bốn ngàn quân hiện tại có phải là một con số phù hợp.”
Long không nói quá rõ ràng nhưng Đỗ Phong Nam là một vị tướng lâu năm, tuy kinh nghiệm trận mạc không nhiều nhưng xét về quản lý hắn lại rất am hiểu.
“Điện hạ! Thú thật thần thật sự không biết nói thế nào.
Với tình hình lương thực hiện tại, duy trì bốn ngàn quân là một sức ép không nhỏ, nhưng bốn ngàn quân đã là con số nhỏ nhất thần có thể chấp nhận được để duy trì an ninh lãnh địa.
Ít hơn nữa thần sợ mọi thứ sẽ loạn.”
Rầm!
Long đạp mạnh cái bàn trước người khiến nó xe dịch một khoảng lớn tạo ra âm thanh khiến người xung quanh giật mình.
“Thứ lỗi, ta không kiểm soát được.”
— QUẢNG CÁO —
Long thấy mọi người xung quanh giật mình liền ngồi thẳng dậy, một tay ôm trán một tay đưa ra xin lỗi.
Đỗ Phong Nam thấy vậy ngồi xuống ghế bên cạnh thở dài nói.
“Điện hạ không cần xin lỗi.
Là thân nếu rơi vào tình cảnh này cũng không kiểm soát được.
Nhị hoàng tử quả thật rất độc.”
Không biết đây là lời khen hay hận ý Đỗ Phong Nam hướng tới nhị hoàng tử.
Nhưng quả thật xét trên phương diện là kẻ địch chiêu này của nhị hoàng tử quả thật rất rất độc.
Người bình thường dùng chiến thuật tiêu thổ ngay trên nhà mình để ngăn chặn quân xâm lược, đây hắn đường đường là kẻ xâm lược vây mà lại dùng chiến thuật tiêu thổ trên đất của đối thủ.
“Được rồi! Bỏ qua chuyện này ta muốn biết khi nào những binh lính kia có thể vào việc.”
Long không tiếp tục chủ đề với nhị hoàng tử, vấn đề hiện tại là hai ngàn lính kia lúc nào có thể sử dụng.
Đỗ Phong Nam suy nghĩ một lát nói.
“Khoảng chừng năm ngày, nếu điện hạ cần gấp có thể hạ xuống ba ngày.
Chủ yếu phải xây dựng lại kỉ luật và niềm tin cho những binh lính này.
Việc bại trận và bị bắt làm tù binh khiến tinh thần của họ không được tốt.”
“Vậy thì tốt.
Trong vòng năm ngày ta muốn những binh lĩnh này phải sẵn sàng điều động, Đỗ tướng quân mong ngài không làm ta thất vọng.”
“Điện hạ yên tâm thần sẽ làm hết sức.
Bất quá…”
Đỗ Phong Nam như có điều muốn nói.
“Nói đi! Không cần ngại.”
Thấy hắn ấp úng như vậy Long cũng tò mò không biết vị tướng quân này muốn nói gì.
“Là về vũ khí thưa điện hạ, không biết vũ khí của đội quân này…”
“Đao, kiếm.
Ta biết ngươi rất tò mò vũ khí mới, nhưng hiện tại số lượng vũ khí mới không đáp ứng đủ trang bị cho toàn quân.
Hơn nữa ta vẫn không yên tâm về đội quân này, tốt nhất nên để bọn hắn sử dụng những vũ khí cũ.”
“Thần đã hiểu!”
Đỗ Phong Nam có chút thất vọng trả lời, nhưng hắn cũng không nói nhiều.
Dù sao hắn biết mình chỉ mới gia nhập, còn chưa chứng minh được lòng trung thành việc để hắn tiếp cận với vũ khí mới là không khả thi.
— QUẢNG CÁO —
“Ân! Lần này ta tới muốn gửi gắm Dương Hoài Nam cho ngươi.
Ta muốn ngươi giúp ta huấn luyện hắn từ một người lính đi lên, nếu hắn không được cũng không cần khách khí ta không cần phế vật.
Dương Hoài Nam vốn dĩ chỉ là một lính quèn, cho dù Long nhìn thấy được tài năng của hắn cũng không thể một hơi bổ nhiệm hắn trở thành tướng quân, ít nhất hiện tại hắn không có trình độ đó, cũng không có năng lực để lính dưới quyền nghe lời.
Tốt nhất để cho hắn làm theo quy trình bình thường.
“Điện hạ yên tâm, ta sẽ dạy dỗ tiểu tử này.”
Đỗ Phong Nam cũng không ngại.
Ba người cứ như vậy nói chuyện thêm một lúc Long mới cưỡi ngựa rời đi doanh trại.
Trở về phủ hầu tước Văn Trung cùng Hoa Nguyệt Ánh ngay lập tức có mặt trong phòng làm việc.
“Điện hạ, thống kê từ những năm trước cho thấy toàn bộ lãnh địa mỗi năm sản xuất bốn mươi hai nghìn tấn lương thực các loại trong đó chủ yếu là lúa mỳ.
Năm ngoái lượng lương thực tiêu thụ trong lãnh địa vào khoảng ba mươi chín nghìn tấn.
Vùng phía tây chủ yếu sản xuất ba phần tư lương thực, tính ra hiện tại chúng ta có thể thu hoạch được khoảng mười nghìn tấn lương thực.
Với con số này chúng ta hoàn toàn có thể vượt qua mùa đông, nhưng sau đó…”
Văn Trung không lên tiếng nữa, hắn biết mình không cần phải nói ra điều này.
“Sau đó không còn gì để ăn.”
Long nói thay hắn.
Xem ra Long quả thật chưa quen thuộc với tình hình của thế giới này, cũng như các vấn đề lương thực.
Tình hình ít nhất không tồi tệ như hắn nghĩ có đầy đủ lương thực để vượt qua mùa đông, tính ra nửa còn lại của lãnh địa đủ cũng cấp lương thực cho toàn bộ lãnh địa trong ba tháng.
Nhưng mỗi năm chỉ có một vụ mùa, như vậy mùa đông kết thúc cũng phải chờ hai tháng mới bắt đầu vụ mùa tính ra ba quý sau đó lãnh địa sẽ rơi vào khủng hoảng lương thực cho tới khi vụ mùa kết thúc.
Đây cũng xem như may mắn đi, ít nhất mùa đông vẫn còn đồ để ăn không đến mức chết đói.
Lúc này Long đột nhiên nhớ đến lời Đỗ Phong Nam, lương thực là hàng hóa chiến lược trong chiến tranh muốn mua được lương thực rất khó và cũng rất đắt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook