Sát Thanh
Chương 71: Till the end of the line (đại kết cục)

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

K.Green mất tới mấy tiếng đồng hồ mới mở hai mắt, lại mất thêm gần 1 ngày mới chậm rãi tìm lại được công năng ngôn ngữ. Huyết quản phảng phất như bùn nhão, cơ thể lại như hải miên nhúng nước, hắn hôn mê quá lâu, nên về mặt cơ năng sinh lý tạo thành một sự tổn thương nhất định, ngay cả việc nhỏ nhặt như nâng lên cánh tay cũng đều trở nên khó khăn.

Rio chẳng bao giờ thấy hắn suy yếu tới vậy, thậm chí suy yếu tới mức bất lực. Trong ấn tượng của anh, K.Green từ trước tới nay đều rất cường đại, cứng rắn mà phong duệ, cho dù thỉnh thoảng lộ ra một chút mềm mại mê hoặc, thì cũng là một sự trêu đùa hay thử nửa thật nửa giả.

Đối mặt với K.Green sắc bén như thế, Rio có thể đối chọi gay gắt, nhưng hôm nay toàn bộ sự không phòng bị cùng với nhu nhược không thể phản kích thế này, khiến anh không biết phải làm thế nào.

Anh nắm lấy đôi tay dịu ngoan của đối phương, mở miệng, cuối cùng lại không hề kêu cái tên danh hiệu mang máu tươi kia — “K.Green”, mà gọi cái tên gốc của hắn: “Roy.”

Không có câu trả lời. Anh lại dùng tiếng Trung kêu 1 tiếng: “Lâm Thanh Trúc?”

Sau một hồi, đối phương mới mở miệng tạo hình một chữ: Nước.

Rio từ đầu giường lấy một ly nước ấm, nhẹ nhàng đặt ống hút vào trong đôi môi hắn.

Uống hơn nửa ly, K.Green mới từ từ tập trung đường nhìn vào Rio, dường như đang hồi ức lại phần ký ức trước khi mình ngất đi, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“40 ngày lẻ 8 tiếng 23 phút.” Rio lập tức trả lời.

K.Green hết sức chăm chú ngưng mắt nhìn Rio, ngay cả một chút nhúc nhích giữa hai hàng chân mày cũng không hề bỏ qua, một lát sau mới dùng ngữ khí chắc chắc mà nói: “Anh đã nghe đoạn ghi âm rồi.”

Rio lặng lẽ gật đầu.

K.Green chậm rãi mở to con mắt, một nụ cười hài hước xuất hiện bên khóe miệng của hắn: “Sau đó rốt cục cũng yêu tôi?”

“Không,” Rio nói. “Anh đã sớm yêu em rồi. Có thể vừa mới bắt đầu chỉ là hấp dẫn, sau đó biến thành chấp niệm, cuối cùng lại biến thành dây dưa, rồi sau đó … Chờ khi anh nhận thức được, thì phát hiện bản thân đã hãm quá sâu, không thể bức ra được.”

K.Green cảm thấy sợ run một chút trước sự biểu lộ thẳng thắn thành khẩn này của anh, trong nụ cười mang chút tàn bạo, càng thêm chút đắc ý: “Anh là đối tượng tù binh khó nhất mà tôi từng gặp phải, tôi hầu như muốn từ bỏ rồi.” Hắn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ vào lòng bàn tay đối phương. “Cho nên đến cuối cùng vẫn là tôi thắng, phải không?”

Rio đã sớm quen với thói quen cứ thích nói ngược lòng mình thế này, cũng chẳng tính toán với hắn mà nói: “Biết không, với anh mà nói, tình yêu trong cuộc đời chiếm tỷ lệ quá ít. Anh vẫn cho rằng, đàn ông cần phải đặt tâm trí vào những phương diện rộng hơn, giống như trách nhiệm, sự nghiệp, xã hội … Cho dù anh có tìm được một cô gái thích hợp rồi kết hôn, cũng chỉ muốn làm tốt bổn phận làm chồng, sau đó vẫn dành nhiều thời gian đặt vào công việc.”

Vị đặc vụ tóc đen nắm lấy ngón tay đang tác quái trong lòng bàn tay của mình, tự giễu mà nói: “Năm thứ 3 khi bắt đầu nhận việc này, anh thiếu chút nữa thì kết hôn. Nhẫn đính hôn cũng đã mua, nhưng cô ấy rốt cục vẫn không thể chịu nổi cảnh giữa đêm anh lại chạy ra ngoài, quên mất luôn cả ngày kỷ niệm, mấy bữa tối đã hẹn cuối cùng lần nào cũng trễ hẹn, cứ thế đến một hôm, cô ấy ném nhẫn vào người anh mà nói ‘anh đi mà kết hôn với công việc luôn đi’, sau đó thì anh không bàn tới chuyện yêu đương nữa.”

“Ồ, số phận bi thảm của đồ nghiện công tác nha.” K.Green có chút hả hê mà cảm thán. “Xem đi, ngoại trừ tôi ra, không ai chịu được anh đâu.”

“Em cũng vậy thôi. Ngoại trừ anh ra, không ai có thể kéo một tên thích tìm đường chết như em trở về được cả. Mà anh thiếu chút nữa thất bại rồi.” Rio cúi đầu hôn hắn 1 cái. “Anh rất may mắn.”

“Cho nên, quyết định cuối cùng của anh là?”

“Đúng vậy, em thắng rồi. Em so với công tác còn quan trọng hơn, so với trách nhiệm còn quan trọng hơn, so với tính mạng của anh càng thêm quan trọng.”

“So với Molly cùng cha mẹ anh?”

“Quan trọng giống nhau.”

K.Green cười rộ lên: “Khó trách anh luôn bị mấy cô gái bỏ … Lúc này chẳng phải nên dùng mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt mà nói hay sao, gì mà vì em anh nguyện ý từ bỏ cả gia đình, bỏ cả mạng, hủy diệt thế giới, thần đáng sát thần, phật đáng sát phật hay sao?”

Rio cũng cười: “Hey, em cũng đã trưởng thành rồi, cũng không phải mấy cô gái đam mê mấy cái tiểu thuyết ngôn tình gì đó mà. Một tên ngay cả nhân tính cũng chẳng có thì có tư cách gì nói tới chuyện yêu đương?”

“Cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tôi yêu anh nhỉ?” K.Green cười ôm lấy cổ anh. Bọn họ tiến vào một nụ hôn cực kỳ dài, dịu dàng thắm thiết.

Sau một hồi, hai người thở hồng hộc tách ra, K.Green nói: “Nguyên nhân thứ hai, chính là cái này, anh có thể khiến tôi dục hỏa sôi trào.”

Rio cắn vành tai hắn: “Em chỉ mới sôi trào thôi sao, anh thì đã bốc hơi luôn rồi … Nhưng giờ vẫn chưa được, em vừa mới tỉnh, thương thế chưa tốt …”

“Dù sao cũng chẳng phải tôi chưa từng bị thương qua. Chẳng phải anh lần trước cũng bị thương rất nặng, cuối cùng cũng đánh tên ‘ma vương’ được đó hay sao?”

“Đó chỉ là nhất thời, honey à, chúng ta còn rất nhiều ‘thời gian về sau’, anh không muốn chỉ mới được phân nửa thì em đã ngất xỉu.”

K.Green bất đắc dĩ cắn anh một cái cho hả giận, nói: “Được rồi, anh giúp tôi đi lấy chén cháo.”

Để có thể nấu nướng hầu hạ cho một người bị hôn mê, Rio rốt cục cũng đã lấy lại được tài nghệ nấu nướng đã từ lâu bỏ phế của mình — Tuy rằng anh vốn cũng chỉ là một tên chẳng chuyên, nhưng luộc cái trứng, chiên cơm, nấu miếng cháo cũng biết làm.

XXXXXXXXXXXXXXX

Rửa chén xong, anh trở lại phòng ngủ, phát hiện K.Green cũng không có dựa theo yêu cầu của anh mà ngoan ngoãn nằm ở trên giường dưỡng thương. Anh lên lầu, tới phòng tập thể hình, vị sát nhân quả nhiên ở bên trong, mồ hôi như mưa đang đánh bao cát.

“Sao mà em không chịu nghỉ ngơi vậy hả?” Rio tức giận mà nói. “Bác sĩ nói ít nhất em phải tịnh dưỡng 3 tháng, mà hiện tại chỉ mới có 56 ngày.”

“Thôi đi, nằm nữa em sẽ trở nên mốc meo mất, vết thương của em không nghiêm trọng như anh tưởng đâu.”

“Phổi của em bị thủng 1 lỗ đó! Muốn đem nhuộm đỏ cả cái áo sơ mi của em luôn kìa! Vết dao trên ngực cũng chưa có khép lại đâu.”

“Ồ, em nghe nói mấy bà đẻ khi sinh con cũng chảy máu nhiều lắm đó, đa số cũng phải cỡ một vết dao, nhưng họ chỉ cần ở cữ 1 tháng là được rồi mà.” K.Green ngừng lại động tác, hướng quyền của mình về phía anh, cười khẩy: “Anh nghĩ em lại không bằng được phụ nữ à?”

Rio bị câu nói già mồm át lẽ phải khiến cho rất bất đắc dĩ, thở dài nói: “Anh chỉ lo cho sức khỏe của em.”

K.Green đi tới, ôm lấy cổ anh, tựa như con mèo mà cọ lỗ tai của anh.

Mái tóc thấm ướt mồ hôi, tràn ngập khí tức hormone tinh khiết, hơi thở nóng hổi phì ra ngay bên tai Rio, khiến cho anh nhịn không được giật mình, thuận thế ôm lấy sau lưng của đối phương. Đường cong cơ thể dưới bàn tay so với trước đây mỏng hơn trước, mang theo sự gầy gò do bệnh nặng mới khỏi. Khó trách hắn lại vội vã rèn đúc thân thể, khôi phục thể năng, phỏng chừng muốn mau chóng trở lại như cũ, Rio nghĩ, đau lòng, càng thêm hối hận với phát súng của mình.

“Anh chỉ định kiểm tra thôi sao?” K.Green nỉ non bên vành tai của anh.

Rio bất động thanh sắc mà lùi về sau, để đũng quần của mình cách xa phần bụng dưới của đối phương xa một chút, trầm giọng nói: “Đúng vậy, bệnh nhân.”

“Em muốn tắm.” K.Green nói.

“Anh giúp em đi mở bồn nước.” Rio mượn cơ hội muốn bứt ra.

“Nhưng thể lực của em chống đỡ không nổi, không đi nổi.” K.Green túm lấy cổ tay anh không buông, đem toàn bộ cơ thể dựa vào cơ thể của đối phương, nhu nhược mà nói. “Honey à, ôm em đi tắm đi.”

“Sự nhu nhược” của kẻ sát nhân, khiến cho vị đặc vụ tóc đen nhất thời lại có cảm giác sợ hãi giống như đã từng quen. Nhưng anh lại chẳng từ chối, khom lưng ôm lấy phần đầu gối theo kiểu bồng công chúa, hướng thẳng tới phòng tắm.

Cởi bỏ đi lớp quần áo, tiến vào trong bồn nước, K.Green vươn tay về phía người đàn ông vẫn áo mũ chỉnh tề bên cạnh: “Vào đây giúp em chà lưng.”

Rio có chút miễn cưỡng cười cười, xoay người đi.

K.Green vươn 5 ngón tay, nắm lấy một mắt cá nhân của anh, kéo ngược lại.

Trong bồn tắm văng tung tóe bọt nước, Rio ướt đẫm ngoi lên từ dưới nước, lấy tay xoa đi phần nước nóng quanh mặt mình. Bởi vì ướt đẫm dính sát vào vải vóc của cơ thể, khiến cho phần thân dưới của anh càng thêm thấy rõ phần đang nhô lên.

K.Green cười to: “Đặc vụ à, anh nhẫn nhịn như thế, có cần chính phủ liên bang phát huân chương cấm dục cho anh không hả?”

“— Em chết chắc rồi!” Rio tức giận mà nhào tới.

Hai người đàn ông ở trong nước đánh đấm, nhưng rất nhanh đã khiến bầu không khí trở nên khẩn trương. Đặc vụ đặt tên sát nhân ở ngay bên rìa bồn tắm hôn nồng nhiệt, người kia thì nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo của đối phương.

Rio một đường hôn từ môi, cằm, hầu kết của K.Green xuống thẳng tới xương quai xanh, lưu lại một hồng ngân. Da thịt trơn truột tràn ngập co dãn dụ dỗ cho đôi môi anh phải trầm mê vào đó, khiến cho bụng của anh kêu gào cơ khát tựa như dã thú đang đói bụng, toàn thân từng tế bào trên dưới đều phát ra tiếng kêu gào bất mãn. Ngay khi anh hôn đến ngực hắn, thì bỗng nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vết đạn vừa khép lại — phần thịt màu hồng nhạt mang màu máu không đủ, có thể thấy rõ được đường chỉ may. Anh đặt trán mình kề sát vào vết thương đó, cảm thấy thống khổ, nghĩ lại viên đạn kia là thế nào mà xuyên qua cơ thể xinh đẹp này, sau đó từ phía sau lưng phun ra một lỗ máu …

K.Green dường như hiểu được suy nghĩ của Rio, hai tay ôm lấy mặt anh, tách anh ra khỏi ngực mình, sau đó dùng trán mình kề sát trán anh. “Nghe em nói, Rio … đừng vì phát súng đó mà canh cánh trong lòng nữa. Đúng, đạn là do anh bắn ra, nhưng người ép anh phải nhấn cò là em. Cuối cùng là do chính em cài bẫy anh, từ đầu tới đuôi, thói quen khó sửa, bởi vì em biết anh không thể ra tay giết chết em được, lần nào, em cũng lợi dụng chính sự không đành lòng này của anh mà trêu đùa anh, em dường như đã nghiện cái trò chơi ác liệt này luôn rồi …”

“Em thiếu chút nữa đem mạng mình liều vào cái trò này luôn rồi.” Rio thanh âm khàn khàn mà nói. “Chơi vui đến vậy sao?”

K.Green cúi đầu cười rộ lên: “Nếu đối tượng là anh, thì thực sự chơi chẳng chán. Cho dù em có tính sai, thật sự phải chết trong tay anh … Vậy kết cục cũng tốt mà.”

“Tên điên!” Rio trách cứ nhưng cũng không quá mức nghiêm khắc, sau đó vẫn nghiêm túc nói. “Không cho em có mấy cái ý niệm điên cuồng gì đó nữa, em phải sống tốt cho anh.”

“Đương nhiên, chết thì không thể hưởng thụ được nữa rồi.” K.Green dùng thân dưới của mình cọ cọ phần thân dưới của đối phương, cảm nhận được dục vọng huyết mạch sôi sục ở đó, đang căng phồng dưới nước.

Cử động này dường như bỏ thêm dầu vào lửa, dẫn phát ra phản ứng dây chuyền long trời lở đất, hai người lập tức cuồng nhiệt liếm hôn, vuốt ve, hận không thể đem đối phương tiến vào trong cơ thể của mình. K.Green thở hồng hộc cầm lấy phân thân của đối phương, cùng chính mình bắt đầu ma sát cùng một chỗ, khoái cảm từ bụng dưới chợt bốc lên, chiếm lấy toàn bộ cơ thể.

Nhưng vậy vẫn còn chưa đủ. Tay hắn thì phần lưng rộng rắn chắc của Rio trượt xuống phía dưới, tiến vào trong khe rãnh mê người ở phía dưới mông.

“Muốn làm sao?” Rio nghiêm phạt mà cắn lấy núm vú của hắn.

“Muốn làm anh.” K.Green thẳng thắn trả lời, đầu ngón tay ở giữa huyệt cùng tinh hoàn của đối phương không ngừng cọ sát. “Đừng quên anh đã hứa với em, lần sau để em lên trên đó.”

“À, vậy để lần sau đi.” Rio thở phì phò nói.

“— Con mẹ nó, anh dám lừa em?” K.Green nghiêng người, đảo vị trí giữa hai người. “Vậy đừng trách em từ ân ái biến thành cưỡng gian nha.”

Rio tựa như bị nghẹn lời, ánh mắt nặng nề tràn ngập một tầng sương. “Được rồi, em ở trên.” Anh thuận theo mà nói.

Nhưng K.Green cứng người lại 1 chút, ôm lấy anh bất động. “Không, đó không phải trả thù … Lần trong ngục kia, em kỳ thực không có trách anh … Được rồi, đúng là có lúc nhớ lại, cũng sẽ tức giận …”

Rio dùng nụ hôn chặn lại câu nói của hắn: “Anh biết. Ai trên ai dưới, kỳ thực cũng không phải chuyện quan trọng mà phải không? Quan trọng là, tình cảm của hai chúng ta, chúng ta hai người là hoàn toàn bình đẳng, dù là cơ thể, hay là nhu cầu, tình cảm, cũng không hề tồn tại trên dưới, chỉ có kết hợp.”

“Anh nói đúng, là do em suy nghĩ nhiều.” K.Green dịu dàng nâng lên 1 chân của anh. “Nếu vậy, anh chuẩn bị đón nhận em sao?”

“Đúng vậy, tới đi.” Rio nói.

Mượn xà phòng để làm bôi trơn, K.Green cũng không quá khó khăn để tiến vào nơi đang khát cầu kia. Hắn có thể cảm giác được khẩn trương của cơ thể cùng sự chống lại theo bản năng của người đàn ông dưới thân mình, nhưng đối phương bất luận là động tác hay là nét mặt, cũng không có biểu hiện ra bất kỳ chống cự nào, mà chỉ cố gắng thả lỏng cơ thể, dung nạp sự xâm lấn của hắn.

— Biểu hiện của ảnh so với lần đầu tiên của mình thì tốt hơn nhiều. K.Green có chút xấu hổ mà suy nghĩ.

Rio cố gắng hít thở, mái tóc màu đen ướt sũng dính trên trán, càng hỗ trợ thêm phần tuấn mỹ và gợi cảm không chê vào đâu được, con mắt lam sắc bởi vì dục vọng mà bắt đầu thất thần, cơ bụng rõ ràng bởi vì phong tình mà phập phồng … Lúc này trên người vị đặc vụ luôn thể hiện sự tự hạn chế nghiêm trọng lại bày ra phong tình, chính là một kỳ cảnh mà không có sự vật hay ai có thể sánh bằng, khiến cho thị giác cùng tâm lý của K.Green nhận được kích thích song song cực đại, khiến cho dục vọng của hắn không thể khống chế được —

K.Green hầu như không thể khống chế được độ mạnh yếu cùng tiết tấu của chính mình, chỉ có bức thiết muốn tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của đối phương, sau đó lại một lần thêm một lần mà không ngừng tiến vào, rút ra … Mỗi lần rút ra khỏi dũng đạo nóng chặt của đối phương, đều là một cảm giác trống trải khó có thể chịu được, lại phải càng thêm mãnh liệt mà tiến vào, mới có thể tiến vào chỗ sâu nhất … Khoái cảm không ngừng cùng thỏa mãn tựa như cơn sóng triều không ngừng đánh vào, nâng cơ thể hắn lên, thẳng tới đỉnh núi vô pháp ngôn dụ.

Rio dưới dục vọng không ngừng thở dốc, khoái cảm cường liệt khiến cho bản thân anh phải rên lên, nhưng khoái cảm này phần nhiều đến từ tâm lý chứ không phải từ sinh lý, bởi vì đối phương là K.Green nên tiềm thức phóng đại. Đến tận khi K.Green cầm lấy phân thân trướng căng của anh, không ngừng lỗ động theo tiết tấu của chính mình, đồng thời phần phía dưới cũng đánh trúng tới tuyến tiền liệt nơi phát ra khoái cảm nguyên bản của đàn ông, rốt cục anh tựa như bị lôi điện đánh trúng trước mắt chợt hiện ra một mảng trắng xóa, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ khó có thể ức chế.

K.Green dùng hết sức lực mà xông tới thêm vài cái, trong cơ thể anh bắn ra. Mà phân thân của anh trên tay của K.Green cũng phun trào, tinh dịch dính vào da thịt đang kề sát nhau, tựa như chất môi giới kết dính linh hồn giữa hai người, khiến cho hai người họ không còn chút khoảng cách nào mà gắn bó cùng một chỗ.

Hai người tha thiết ôm, tựa như toàn bộ cảm quan của bản thân đã không còn ở trên thế giới này, chỉ tập trung vào khoảnh khắc này.

Một lát sau hơi thở dốc từ từ bình ổn, K.Green có chút ảo não mở miệng, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Được rồi, vết thương của em quả thực chưa lành hẳn, thể lực không chống nổi.”

Rio khàn khàn khẽ cười một tiếng: “Nhưng sức bật kinh người, tựa như báo săn trên thảo nguyên vậy.”

K.Green lại bất ngờ mà đỏ mặt: “Anh là đang cười em làm chưa đủ dài phải không? Nghỉ ngơi 10 phút, chúng ta làm lại!”

“Không không, đã đủ rồi.” Rio ôm hắn, để cho phần dưới của cả hai tiến vào trong nước.

Ngực kề sát nhau, tiếng tim đập dần dần hòa cùng một tần suất, bọn họ vẫn duy trì tư thế cùng 1 chỗ như thế, cảm giác được một sự cảm thấy mỹ mãn chẳng bao giờ từng có. Vải áo sơmi quần tây do hồi nãy bị xé rách nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tựa như liên hoa hắc bạch giao nhau, kết hợp lại từ sống chết và yêu hận.

“— Xin lỗi.” Rio bỗng nhiên nhẹ giọng nói.

“Vì sao?” K.Green hỏi.

“Vì tất cả …”

K.Green trầm mặc vài giây, sau đó trịnh trọng mà nói. “Cám ơn anh.”

“Vì sao?”

“Vì tất cả.”

Bọn họ không hẹn mà cùng cười rộ lên.

XXXXXXXXXXXXX

Một tháng sau.

Vết thương của K.Green đã khỏi hẳn, thể năng cũng cơ bản khôi phục đến gần như trước khi bị thương. Hắn kéo Rio đi đánh vài trận. Vị đặc vụ giấu giếm tay nghề không chịu ra hết sức khiến hắn rất tức giận, nhưng hắn không thể không thừa nhận, bởi vì một số vết thương ngầm không thể đụng tới, mà thân thể của hắn giờ đây chỉ còn lại bằng 8/10 so với thời kỳ đang thịnh.

“Honey, đừng tức giận.” Rio an ủi hắn. “Dù chỉ có 8/10, thì em cũng có thể dùng tay không đánh ngã 10 tên mang súng rồi.”

“Nguyên bản chính là 12.” K.Green cực kỳ khó chịu mà lắc lắc vòng cổ tay trên cổ tay mình. “Lấy cái thứ này ra khỏi tay em đi, nó làm ảnh hưởng độ nhạy của em.”

“Xin lỗi, anh không thể, nếu em muốn trong vòng 10s sẽ bị bị tiêm thuốc mê, sau đó bị xe cảnh sát chở ngược về đảo Rex.” Rio ngăn lại hành vi trẻ con của hắn.

“Anh — Cùng với cái tên Gaudí thượng cấp đang kết cấu làm việc xấu với em à — Muốn dùng thứ này trói buộc em cả đời sao? Nằm mơ.”

“Anh đang suy nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên.”

“Nghĩ ra chưa?”

“Có rồi, nên giờ anh phải về lại cục 1 chuyến.”

K.Green nhíu mày, hồ nghi nhìn kỹ anh. “Chẳng phải anh đang tạm thời cách chức một năm sao? Lúc này còn chưa được 3 tháng. Nghiện công tác lại tái phát à?”

“Em thì sao? Nghiền giết người cũng tái phát à? Tối hôm qua lúc xem TV thấy em cứ nhìn chằm chằm tên giết người liên hoàn được đưa tin, nếu ánh mắt cùng ý niệm có thực chất, tên kia sợ rằng đã bị em lột da cắt thịt rồi.”

K.Green: “Cho nên, anh phải trông coi em cho cẩn thận, bằng không ngày nào đó dã thú trong lòng em lại rục rịch, phá rào chạy ra. Đến lúc đó, đừng nghĩ cái thứ này sẽ khóa được em.” Hắn uy hiếp mà quơ cổ tay.

Rio cầm lấy cổ tay của hắn, tiến lên hôn bờ môi của hắn. “Anh sẽ trông chừng em, đến tận khi con mắt này không thể mở ra được.”

Do hồi sáng sớm hai người họ đã từng phát tiết qua 1 lần, cả hai đều rất thỏa mãn, nên nụ hôn nồng nhiệt này cũng không có vì nguyên nhân nào đó khiến cho biến chất đi. Rio cuối cùng vẫn đứng dậy trở về trong cục.

Lần này anh đi là một lần tròn 3 ngày. K.Green cuộn người trong phòng trọ, nửa bước cũng không có bước ra ngoài, thứ nhất là nếu ra khỏi đó 500m thì chuông trên cổ tay này sẽ lập tức báo cảnh sát, thứ hai hắn tin chắc rằng Rio sẽ trở về.

Khi Rio trở về, có chút uể oải, nhưng hưng phấn cũng cao. Anh hừng hực hỏi K.Green: “Trong tay em có một mạng lưới thông tin phải không? Trong đó có thông tin của bao nhiêu tên sát nhân liên hoàn vậy?”

K.Green có chút cảnh giác nhìn anh 1 cái, nhưng miệng vẫn không chút nào che lấp mà trả lời: “35 tên. Ngoại trừ 12 tên đã chết, còn 23 đang chờ.”

“Thật tốt, đưa chúng cho anh.”

“Cho không? Không có cửa đâu.”

“Không cho không. Anh đã giúp em xin một danh ngạch ‘cố vấn trung gian’ rồi.”

“Đó là cái quỷ gì? Em chỉ biết nhân chứng trung gian thôi. Nếu là giao dịch trao đổi, thì em cũng đã làm rồi, nhưng lúc đó nếu bên tòa án không chịu, kiên trì muốn bỏ em vào trong tù hơn chục năm thì em nhất định khiến cho toàn bộ liên bang máu chảy thành sông.” K.Green cười nhạt.

“Cái này khác, so với cái kia thì đặc biệt hơn.” Rio vòng vo trọng tâm câu chuyện rồi hỏi. “Em biết Ronald Tuckman (1) không?”

(1) http://www.nbweekly.com/news/world/201001/11258.aspx

K.Green suy tư 1 chút: “Cái tên nghiện vượt ngục à?”

“Đúng, trong vòng 25 năm vượt ngục thành công 28 lần, không quản tới ngục giam đề phòng sâm nghiêm thế nào cũng chẳng thể trấn áp được cái tên vượt ngục thiên tài này. Chỉ cần tính chi phí bắt, thẩm lí và phán quyết cùng giam giữ gã thôi cũng hơn 1.200.000 rồi. Thời gian thi hành án từ lúc đầu chỉ có 3 năm tăng thành 78 năm, nhưng gã vẫn cứ thích vượt ngục, lần lượt bị bắt, lại tiếp tục vượt ngục. Cuối cùng cục không thể chịu nổi nữa, vào năm 2010, nhờ văn phòng bảo đảm an toàn ngục giam đứng ra đảm bảo, cùng gã ký kết 1 bản giao dịch.” Rio một hơi mà nói.

K.Green có chút hiểu được ý của anh: “Nội dung giao dịch là?”

“Mướn gã trở thành cố vấn cho kế hoạch phản vượt ngục của FBI. Nếu như gã đồng ý hợp tác, thì cục sẽ tiến hành đàm phán với bên tòa án, giảm phân nửa thời hạn thi hành án của gã, thậm chí còn có thể tại ngoại thi hành án.”

“Ôi, thật là sáng ý.” K.Green cười khẩy bình luận. “Vì vậy anh có được linh cảm?”

Rio nhún nhún vai: “Pháp luật cũng đâu phải là dạng quy định giống nhau cho tất cả đâu, một vụ án có thể dựa vào độ khó khác nhau mà quyết định mà, mà trong bang này trước đó cũng có một vụ án tương tự như vậy, nên dẫn ra một ngoại lệ. Chúng ta có thể áp dụng nó, lấy tư liệu của 23 tên sát nhân liên hoàn làm lợi thế, tranh thủ xin danh ngạch ‘cố vấn trung gian’ cho ‘kế hoạch phản sát nhân liên hoàn’. Anh nghĩ nếu trong năm nay tỷ lệ phá mấy vụ án giết người liên hoàn tăng cao, thì xã hội dư luận nhất định sẽ khen ngợi không ngừng, mà cục trưởng cũng sẽ tích lũy được chút hiển hách trước khi về hưu, so sánh ra vào, thì một người chấp pháp thuộc về bóng tối cũng không có tính uy hiếp cao lắm, đúng không? Huống chi, còn được tiến hành kế hoạch bảo hộ, để chính phủ ra tay tẩy trắng thân phận, tin tức truyền thông cũng sẽ không nắm được nhược điểm.”

“Có rất nhiều chuyện chính là một sự giao dịch, chỉ xem bản thân bạn có giá trị giao dịch hay không.” Cuối cùng, vị đặc vụ tóc đen tràn ngập cảm thán tổng kết một câu.

K.Green nhìn anh 1 cái, nói: “Đặc vụ, anh sa ngã rồi.”

“Không, anh chỉ thăng hoa thôi. Tựa như có một câu ngạn ngữ Trung Quốc có nói qua, ‘Ẩn dật’.” Rio nghiêm túc trả lời.

K.Green cười đến ngửa tới ngửa lui: “Được rồi, tiếc nuối duy nhất là, em không thể tiếp tục viết tiểu thuyết được nữa, sẽ bại lộ thân phận.”

“Đúng vậy, nhưng em có thể viết cho 1 người xem, anh chính là fan hâm mộ trung thành nhất của em, nhớ kỹ không?”

K.Green ôm lấy cổ anh mà hôn: “Đây chính là phần thưởng mà tác giả anh hâm mộ tặng cho nè.”

Rio ôm lấy thắt lưng K.Green, đẩy ngã người xuống thảm nhà dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào — Ở đó một mảng sáng sủa, dương quang xuyên qua tấm màn mỏng tiến vào, xua tan đi hắc ám và bóng ma. Tựa như hai người họ, đã từng bị thương tổn, nhưng hôm nay toàn bộ đều đã qua, tương lai chính là cùng nhau làm bạn đi đến ngày cuối cùng của cuộc đời.

XXXXXXXXXXXX

Tác giả: Viết ra được “Hoàn”, dồn hết toàn bộ thống khổ và vui sướng suốt 2 năm qua, kéo dài và kiên trì, hầu như mụn đầy mặt.

May là, nhờ có mọi người cổ vũ, rốt cục kiên trì được tới ngày hôm nay.

Rio và K.Green chính là truyện mà tôi viết lâu nhất, cũng chính là đôi bạn mà tôi có cảm tình nhất, cảm ơn hai người họ đã cùng tôi vượt qua 2 năm nay, cảm ơn tình yêu của các bạn đọc giả, đã tạo ra linh quang cho hai người họ.

Cuối cùng, tôi muốn nói, phiên ngoại chắc chắn sẽ có, nhưng mà thời gian khi nào có thì … không biết.

Yêu các bạn, cúi đầu từ biệt.HẾT CHƯƠNG 71

HẾT PHẦN 07

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương