Sát Thanh
Chương 17: Tử thần xông cửa vào

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Trong bóng đêm tối đen, một chiếc SUV Cheverot chạy thẳng vào bãi đỗ xe ngầm của cao ốc FBI phân bộ Chicago. Rio tắt máy, rút chìa khóa, sờ sờ phần thắt lưng đã được băng bó tốt, nhưng vẫn nóng hổi, ẩn ẩn còn cảm nhận vết thương đau nhức, mở cửa chậm rãi xuống xe.

Chỗ bị đâm đã được bác sĩ trong phòng khám tư nhân ở trấn Thomsom khâu lại chỉnh tề, cánh tay bị đá vụn cà trầy sướt, chỗ bị trầy cũng đã được xử lý, đồng thời tiếp thêm 400cc máu, thể lực anh cũng hồi phục lại phần nào. Từ đầu tới chân liền thay đổi sang một bộ quần mới, ngoại trừ chỗ vết thương thỉnh thoảng truyền đến đau đớn vô pháp khiến người khó mà bỏ qua thì bản thân anh cảm thấy mình khá hơn rồi.

“Tới tới tháng (^x^), ngựa chiến của tôi, toàn thân em hiện tại đều là mùi máu tươi đó.” Một thanh âm hùng hồn trầm thấp chợt vang phía sau anh.

Rio tâm tình ác liệt xoay người, đối với tên đàn ông người vạm vỡ đầu bóng lưởng lạnh lùng mà nói: “Tốt nhất anh nên cầu khẩn cả đời mình đều ở FBI đi, nếu không một ngày nào đó tôi nhất định nhét khẩu súng vào miệng của anh.”

Khóe miệng Anthony hiện ra một nụ cười khẽ đầy hạ lưu, một lời hai ý trả lời: “Tôi không ngại em đem ‘súng’ của mình nhét vào miệng tôi, thực tế, bản thân tôi rất mong em làm như thế.”

Rio cảm thấy chỗ vết nứt vết thương mới vừa khâu lại dường như lại bắt đầu đau đớn. Anh không nói một tiếng nào nữa mà xoay người đi, nói thêm với người đó, đều bị y làm cho biến chất.

Anthony nhưng lại bước nhanh tới trước cản lại, chặn lối đi của anh. “Hey, đừng có lạnh lùng như thế, bất quá tôi chỉ là quan tâm cậu thôi mà. Bị thương sao? Mùi máu nghe rất mới đó nha.” Y say sưa mà hít sâu, sau đó đánh giá. “Mùi thật là tốt nha.”

Rio cảm thấy cái tên khốn này còn biến thái cùng bạo lực hơn mấy tên tội phạm, sát nhân mà anh đã từng bắt được trước đây, hết lần này tới lần khác phải nghĩ tới thân phận của y hiện tại là đồng nghiệp của mình, cảm thấy ghê tởm, quan trọng hơn nữa là mình không đánh lại y.

Nhớ tới tên sát thủ có kỹ năng đánh nhau đụng phải hôm nay, tâm tình Rio càng thêm ác liệt, mặt âm trầm nói: “Đúng, tôi bị thương, thiếu chút nữa bị một tên sát nhân chơi trò ‘chó điên’ lấy mất cái mạng này rồi. Sẵn nói luôn, phong cách đánh tay đôi của gã cũng giống với anh đó, ngay cả ánh mắt cũng màu vàng y như anh, chắc không phải là anh đội mũ trùm đầu đi đột kích tôi chứ hả?”

Anthony sửng sốt một chút, “Chiến thuật đột kích bằng đao ‘Chó điên’? Kỹ năng đánh tay đôi giống tôi? Tròng mắt màu vàng? Chết tiệt thật, em làm tôi nghĩ tới cái tên khốn chết tiệt năm xưa — Tôi hận không thể đá nát cái đầu nó như đá quả dưa hấu, đem toàn bộ bộ óc màu đỏ đó của nó văng khắp tường cùng trần nhà! Còn gì nữa? Có phải cánh tay phải của gã có dấu vết bị bỏng không?”

Rio giật mình mà mở to đôi mắt tròng lam của mình: “Dấu bị bỏng! Trên mu bàn tay phải của gã quả thực có một vết bỏng lớn, hình dáng tựa như con dơi, trên cánh tay có hay không thì tôi không thấy … Lẽ nào, anh thật sự biết gã?”

Trong miệng Anthony huyên thuyên toát ra liên tiếp chửi bới, hỗn loạn dùng cả tiếng Bồ Đào Nha cùng tiếng Nga, cho dù Rio không hiểu mấy từ đơn này, cũng có thể từ những từ ngữ đó cảm nhận được cừu hận và phẫn nộ khắc cốt ghi xương. Đợi cho tên đàn ông to lớn đầu bóng lưởng nổi gân xanh thống khoái mắng một hồi xong, rốt cục mới chuyển lại tiếng Anh: “Ma Vương Elam! Tôi lấy đầu mình ra đảm bảo nhất định là cái tên khốn khiếp đó! Hai năm trước gã bị tên “Chiến hổ” hạ gục rớt đài, bị thương không nhẹ, rất sợ kẻ thù tìm tới cửa, nên không biết đã trốn tới chỗ nào rồi, sau đó thì biến mất chẳng thấy bóng dáng. Tôi không cam lòng, rất tức giận mà đi tìm gã vài lần, cuối cùng nghe nói gã chạy tới Siberia, nếu không phải tôi căm hận khí trời quỷ quái lạnh tới muốn chết ở đó, thì tôi tuyệt đối không dễ dàng tha cho cái tên đê tiện khốn kiếp đó đâu! Mẹ Kiếp!”

Lỗ tai của Rio tự động loại trừ mấy câu từ khó nghe đó, nét mặt nghiêm túc mà nói với Anthony: “Nào, đi tới văn phòng tôi, chúng ta cần phải nói rõ chuyện này.”

Anthony lần thứ hai ngây ngẩn cả người, lộ ra ánh mắt khó tin: “Em — mời tôi đến văn phòng em? Thực sự là mưa máu rớt xuống nha … Chẳng lẽ em nguyện ý cân nhắc một chút tới ‘đề nghị’ của tôi hay sao?”

“Để cái ‘đề nghị’ của anh đi gặp quỷ đi! Cái tên vô liêm sỉ t*ng trùng thượng não nhà anh!” Rio rốt cục nhịn không được mắng. “Tôi muốn cùng anh nói chuyện chính sự, về vụ án sát nhân liên hoàn này, con mẹ nó anh đứng đắn chút cho tôi đi.”

Anthony bị anh mắng nhưng không giận mà cười: “Không thành vấn đề, tôi nhất định nói cho em nghe hết những gì mà em hứng thú, còn thù lao, em phải nói cho tôi biết giá tiền cùng màu sắc của quần lót hiện tại em đang mặc.”

Rio không thể nhịn được nữa mà đưa ra một quyền nhắm thẳng vào phần dạ dày không hề được đề phòng của y, dưới tiếng kêu đau của y mà xoay người đi vào thang máy.

XXXXXXXXXXXX

Saviola Elam, 36 tuổi, người Mỹ gốc Israel, xuất thân trại huấn luyện Siberia, đã từng là ‘quyền vương’ ở chỗ đấm bóc quyền anh chợ đen, tên hiệu ‘Ma Vương’, hiện nay được xem là 1 trong hai tên tình nghi cho án sát nhân liên hoàn Chess tại Chicago.

Sau khi liên bang phát lệnh truy nã, Robert không ngờ lại thở dài 1 hơi, nói với Rio vẫn trước sau cau mày như một: “Thả lỏng chút đi, cộng sự của tôi, chí ít chúng ta cũng đã có được người tình nghi rồi.”

“Nếu không bắt được gã, thì gã vĩnh viễn chỉ là một kẻ tình nghi.” Đặc vụ tóc đen trả lời. “Còn 1 người nữa.”

“Chỉ cần bắt được gã, tên kia cũng chạy không thoát, bọn chúng không phải cặp bài trùm hay sao?” Robert tiện tay cầm lấy ly cà phê nóng mà anh vừa mua, uống 1 hớp lớn. “Cà phê không tốt cho vết thương của anh đâu, anh nên uống nước trái cây thôi.”

Cửa hành lang chợt bị đẩy vào, Lý Tất Thanh chạy ào liền hỏi: “Anh bị thương? Nghiêm trọng không? Thương ở đâu vậy? Vết thương thế nào rồi? Sao anh còn chưa chịu về nhà nghỉ ngơi?”

“Hey hey, nhóc, chậm chút nào, hỏi từng câu một thôi được không?” Bên mép Rio khó có lúc hiện lên một nụ cười bỡn cợt, hòa tan đi sự nghiêm trọng trầm ổn luôn túc trực trên mặt, khiến nhìn anh càng thêm tuổi trẻ và tuấn mỹ.

Lý Tất Thanh ý thức được mình có chút thất thố, hơi xấu hổ mà cười cười —- bình thường hiếm khi nào cậu lại vội vàng xao động như thế, hôm nay lại khác lạ. Đi tới bên cạnh Rio, cậu nhẹ nhàng sờ sờ phần băng vải băng bó sau thắt lưng của anh, sau đó chợt hít sâu 1 hơi, tựa như người bị chém 1 đao lớn trên người chính là bản thân mình, hiện tại đang cảm nhận nỗi đau đó, “Đau không?”

“Không sao.” Rio nghĩ tới chỗ được cậu chạm vào, sự ấm áp cách 1 tầng băng vải vẫn có thể tiến vào tim anh, quả thực so với hiệu quả giảm đau của morphine còn tốt hơn.

“Trước khi vết thương lành anh nên nghỉ ngơi nhiều 1 chút, ít làm việc lại đi.”

“Tôi biết, cậu yên tâm đi.”

“Tối nay tôi sẽ làm canh cá lóc cho anh uống, Trung Y bảo nó sẽ giúp vết thương mau lành đó.”

“À, Trung Y … có phải là cái loại bỏ vỏ cây kỳ quái gì đó vào nấu không?” Rio thể hiện nét mặt khó coi, nhưng trong mắt chớp động tình quang khoái trá.

“Yên tâm, vị rất ngon, trước đây tôi đã từng nấu cho Molly ăn rồi, cô ấy rất thích.” Lý Tất Thanh chắc chắn mà trả lời.

Ánh mắt Rio chợt thu lại, bỗng nhiên trầm mặc. Một lát sau mới khách khí mà nói: “Cám ơn.”

Lý Tất Thanh dường như thấy tâm tình của anh có chút khác lạ, lại nghĩ không ra chỗ nào không ổn, đành lúng ta lúng túng mà trả lời lại: “Không cần cảm ơn …”

Robert quay đầu không muốn nhìn cảnh ngu ngốc của 2 người họ nữa, lộ ra biểu tình vô cùng thê thảm.

Lúc này tổ trưởng tổ chuyên án Alfted Sally Bergman đi vào, dùng ngữ khí tràn ngập quan tâm và an ủi nói với Rio: “Có ổn không? Không nghĩ tới hai tên khốn đó lại đi theo cậu.”

“Vết thương ngoài da thôi, không có vấn đề gì.” Rio bình tĩnh cười cười.

“Điều tôi lo lắng, bọn chúng một kích không thành, sẽ còn chuẩn bị bước tiếp.” Alfted Sally Bergman lo lắng mà nói, về công lẫn tư, ông đều không hy vọng một điều tra viên hình sự của tổng bộ lại trong vụ án mà ông phụ trách xảy ra chuyện không hay. “Cậu cần phải được bảo vệ, Rio, tôi sẽ gia tăng số người cho cậu, 24 tiếng ở suốt bên cạnh cậu.”

“Không, cám ơn, tôi không cần bảo vệ.” Rio từ chối. “Bản thân tôi còn chưa yếu tới mức độ này, hơn nữa, tôi còn có Robert mà.”

Cộng sự mắt lục lập tức tỏ thái độ: “Chúng tôi sẽ hành động cùng nhau, đến tận khi vụ án này kết thúc.”

“Thế nhưng, chỉ có 2 người chẳng phải ít quá hay sao?” Alfted Sally Bergman nỗ lực thuyết phục bọn họ. “Nếu không tăng thêm 1 người thôi, vừa vặn có người tự tin tự mình (1) đề cử muốn thêm vào đợt hành động này, huấn luyện viên Anthony của phân bộ chúng tôi chuyên về đánh tay đôi, quyền cước không thể chê, nghe nói chiến thuật đao cùng súng ống chẳng ai qua được.”

Sắc mặt Rio trầm xuống, “Phiền anh nhắn lại với y: Con mẹ nó anh cút xa tôi ra một chút!”

Robert chặc lưỡi, hướng Alfted Sally Bergman chớp chớp mắt: “À, xem ra có người đã đắc tội anh đẹp trai bên chúng tôi rồi nha! Tôi ở cùng anh ta 1 năm, chưa từng thấy anh ta oán khí tận trời với ai như thế bao giờ.”

Vị đặc vụ lớn tuổi tóc hoa râm có chút xấu hổ mà giải thích: “Tôi nghe nói cậu cùng Anthony trước đây ở phân bộ New York có từng cộng tác qua, còn tưởng …” Nhìn sắc mặt Rio càng thêm âm trầm, ông lập tức lãng sang chuyện khác. “Mặc kệ y đi ha, để Maines theo các cậu vậy, thằng nhóc đó cũng thông minh, để nó đi theo 2 cậu học tập cũng tốt.”

Rio với vị đặc vụ da đen lai trẻ tuổi kia ấn tượng cũng tốt, nên đồng ý. Thấy kim đồng hồ treo tường trên vách tường đã chỉ tới 10h, anh vỗ vỗ cánh tay Lý Tất Thanh giục: “Cậu phải về!” Sau đó quay đầu nói với Alfted Sally Bergman. “Có thể phiền ông cho người tiễn cậu ta hay không?”

“Không thành vấn đề.”

Lý Tất Thanh hỏi: “Vậy anh cùng Robert đi đâu?”

“Chúng tôi tạm thời không trở về nhà trọ đâu.” Rio lời ít mà ý nhiều trả lời.

Lý Tất Thanh lập tức hiểu ra phần cố kỵ mà anh cố ý không đề cập tới: Tên sát nhân liên hoàn kia chắc chắn không dễ dàng bỏ qua mục tiêu mà mình đã tỉ mỉ tuyển định, nhất là một tên sát thủ chuyên nghiệp thân thủ tự ngạo như Elam, tập kích hôm nay không thành, rất khả năng sẽ tấn công lai. Rio sợ nguy hiểm tới người bên cạnh anh.

Cậu liền nắm chặt mu bàn tay của vị đặc vụ tóc đen, đưa ra trong ánh mắt ôn nhuận tựa như nai con, tràn đầy lo lắng mà nói: “Rio … anh sẽ không sao hết, đúng không?”

Người đó liền cho cậu 1 nụ cười trong sáng ôn nhu: “Đương nhiên, tôi nhất định cẩn thận gấp đôi.”

“Anh thề đi!” Ánh mắt của cậu nhóc người Hoa tràn ngập lo sợ nghi hoặc mà nóng bỏng theo dõi anh. “Anh thề với tôi, còn có Molly nữa, anh thề rằng anh sẽ bảo vệ tốt chính mình, không được để mình bị thương nữa.”

Ánh mắt của cậu khiến sâu trong tâm linh sâu của Rio cảm thấy một cơn đau rõ ràng, nếu không phải còn có 2 người khác ở đây, anh nhất định muốn ôm chặt lấy cậu nhóc này vào lòng, ghé vào lỗ tai cậu mà an ủi, nhưng hiện tại, anh chỉ có thể dùng một nụ cười hợp tình hợp lý nhất, tự nhiên mà nói: “Đúng vậy, tôi thề, thề trước cậu cùng chị gái tôi, Molly.”

Biết rõ anh chỉ là đang thoải mái mình cho có, nhưng Lý Tất Thanh vẫn cảm thấy an tâm không ít, tựa như trong lời nói của đối phương có ma lực đặc thù, khiến cậu không tự chủ mà tin tưởng, ủng hộ anh. “Được rồi, vậy đi làm chuyện mà anh cần làm đi, có gì cần thì gọi cho tôi, tôi sẽ mở máy 24/24.”

Rio không tiếng động gật đầu, đưa tay cầm lấy lòng bàn tay của cậu.

“Thật hy vọng thằng bạn trai của con gái tôi hiểu chuyện cùng có khả năng bằng nửa cậu nhóc này. Rio, cậu nên vì người thân của mình mà thấy may mắn đi …” Alfted Sally Bergman thấp giọng cảm thán.

“Tôi lại nghĩ Rio không cho là như thế …” Robert dùng thanh âm nhỏ giọng cảm thán.

XXXXXXXXXXXXX

Suốt mấy ngày sau đó, Lý Tất Thanh cũng không có ở bên ngoài cao ốc phân bộ mà gặp Rio và Robert. Hai vị đặc vụ đó tưởng như tính toán rất kỹ, tránh được khoảng thời gian cùng không gian có thể tiếp xúc với cậu. Chuyện này khiến cho cậu hoàn toàn không có khả năng thể hiện khả năng nấu bữa tối của mình, tối nào cũng chỉ đành ăn gì đó đại để ứng phó, đợi tới trưa thì làm cơm mang tới văn phòng Rio, sau đó nhìn anh cầm lấy đồ giữ ấm mà lấy đồ ăn, khiến Robert lần thứ hai đưa đôi mắt trông mong mà gào khan: “Tôi muốn kết hôn với một người vợ Trung Quốc biết nấu ăn!”

Đáng tiếc buổi trưa ấm áp không có duy trì liên tục, đã bị một cú điện thoại khẩn cấp cắt đứt. Rio cúp máy, đứng dậy nói với Robert: “Một cảnh sát ở khu Nam nhận được cử báo của người dân, nói là ở gần Englewood (2) thấy qua người trên lệnh truy nã, lái một chiếc Evoque màu thủy ngân, chạy tới phía Đông Nam. Đi nào, chúng ta đi gặp nhân chứng.”

Robert lập tức cùng anh đi ra khỏi văn phòng, Maines nghe thấy tin cũng chạy tới, ba người ngồi trên chiếc SUV Cheverlot chạy nhanh từ bãi đỗ xe ngầm ra.

Rất nhanh, bọn họ chạy ra khỏi trung tâm thành phố Chicago, thẳng vào khu phía Nam mà thường có bọn bạo lực đầu đường cùng xã hội đen hay đánh đấm. Khi chạy qua quảng trường rách nát của Englewood, thì một đám nhóc da đen đang kêu la, tranh đấu bên đường dưới cơn nóng mùa hè mà phát tiết phẫn nộ, trên khung cửa cửa hiên có một cô bé tóc bím quăn tít đang nước mắt giàn giụa mà cất tiếng cười to. Cheverlot màu đen đóng kín cửa che chắn kỹ lưỡng cũng không thể ngăn cách hoàn toàn với cái khu giết người, hít thuốc phiện cùng cách xa chốn xã hội này, chúng nó cứ nương theo cuộc sống ầm ĩ nghèo khó tầng dưới chót, không chỗ không có mặt.

Một quả bóng rổ từ góc đường bay tới thẳng tới kính thủy tinh, phịch một tiếng rồi tung ra, Maines dường như đã sớm có chuẩn bị, vẫn ổn định nắm tay lái, đôi môi ngặm chặt đầy căng thẳng, dường như muốn khóa chặt đi thương cảm, oán giận và thất vọng.

Nhưng Robert ngồi ở ghế phó lại thần hồn nát thần tính càng hoảng sợ, suýt nữa rút ra súng lục, nhìn thấy đó chỉ là một trò đùa dai thì căm tức mà lầm bầm nói: “Cái đám khu người da đen chết tiệt …” Ý thức được tới màu da của vị đặc vụ đang ngồi kế bên mình, sau khi y nói xong liền bận rộn bất điệt mà giải thích: “Hey cộng sự của tôi, tôi có thể phát thề dưới tộc mộ của tôi là tuyệt đối tôi không có kì thị chủng tộc nha, chỉ là cảm thấy vấn đề trị an của vùng này thực sự …”

“Tôi biết …” Đặc vụ da đen tuổi trẻ cứng rắn mà trả lời. “Tôi sinh ra ở đây, nếu không phải 11 năm trước đám xã hội đen dùng binh khí đánh nhau khiến đạn lạc bắn đứt chân trái của mẹ tôi, thì hiện tại tôi chỉ là một tên khốn đầu đường mà thôi.”

Robert trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: “Tôi rất tiếc … đồng thời cũng rất kính phục sự phấn đấu của cậu.”

Maines chuyển tay lái, giật khóe môi, dường như muốn nói gì, nhưng câu nói đó vĩnh viễn đã không có cơ hội ra khỏi miệng.

“Phanh!” Tiếng nổ giòn vang lên, cửa sổ xe thủy tinh ngay chỗ ghế lái đã biến thành vỡ vụn. Dọc theo đường thẳng vô hình, thì bên huyệt Thái Dương bên trái của cậu xuất hiện 1 lỗ tròn đen cỡ ngón tay, mà khi viên đạn đó xuyên thẳng vào trong xương sọ thì nổ tung. Toái cốt, óc và máu hỗn tạp văng ra khắp nơi, thân thể Maines có chút chấn động, sau đó ngã gụy xuống trên người Robert.

Robert phát ra tiếng một tiếng thét kinh hãi, nửa người trên dựa thẳng lên cửa xe. Khi vị đặc vụ da đen kia ngã xuống thì buông tay lái, đầu xe Cheverlot nghiêng quá bên, đâm thẳng vào kiến trúc bên cạnh đó, đâm văng cửa sắt, thẳng vào bức tường xi măng của nhà kho bị bỏ hoang, rồi cứ thế đâm nát các bức tường dưới bụi khắp bầu trời vung lên.

“— Thắng lại!” Bị quán tính tác động, Rio trước khi ngã về phía trước đã hô lên.

Đầu Robert đập vào vật cứng, trước mắt biến thành màu đen. Tiếng kêu Rio phảng phất như tia chớp cắt màn đêm, nổ vang trong đầu y. Y nằm úp sấp trên ghế lái, đem hết sức mà ôm lấy chân nhỏ của Maines nghiêng lệch qua 1 bên, cố gắng áp xuống, khó khăn lắm mới phanh lại được.

Thân xe SUV Cheverlot khổng lồ rung động hầu như muốn long trời lở đất, dưới đống kim loại không chút kiên nể nào đâm thẳng, tựa như con dã thú bị trọng thương, hơi nước thở dốc mà tiến thẳng vào đống đổ nát mà chui rúc trong đó.

Trong suốt quá trình cực động đến cực tĩnh, ngắn tựa như tận thế đã tới trong nháy mắt, bạo tạc và sóng xung kích hủy thiên diệt địa, là hắc ám, tĩnh mịch bụi bậm lạc định.

Trong sự tĩnh mịch đó, hôn mê tựa mấy giây lại dài như đêm thâu.HẾT CHƯƠNG 17

(1) Nguyên gốc của cụm này là: 毛遂自荐 – Mao Toại tự tiến

Ý nghĩa: người tự tin vào khả năng của mình, cho rằng mình có thể đảm trách được trách nhiệm quan trọng mà tự mình đề cử.

Tích truyện: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn

(2) Englewood: Vùng lân cận ở Chicago, Illinois

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương