Sát Thần
Chương 97: Xoắn!

Thạch Nham lại xuất hiện!

Lúc này vẻ mặt của Mộc Huy bắt đầu ngưng trọng, đôi đồng tử yêu dị trong mắt hắn lóe ra nhiều điểm hàn quang, lạnh lùng nhìn Thạch Nham từng bước đi tới.

Ba tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên, lần lượt bị Thạch Nham giết chết, hai tên cuối cùng sau khi hắn thi triển Tâm Linh Võ Hồn với Thạch Nham đã chết!

"Ngươi thật không tệ." Mộc Huy chậm rãi hít một hơi, "Nhưng mà kết quả vẫn không thay đổi ngươi vẫn sẽ chết ở trong tay ta!"

Vẻ mặt Thạch Nham hiện ra hơi chút dữ tợn, lực lượng tiêu cực trong huyệt đạo toàn thân như sóng biển khuấy động, từng đợt từng đợt sương mù nhợt nhạt bao phủ toàn thân.

Đủ loại cảm xúc tiêu cực, không chịu sự khống chế tràn mạnh vào toàn thân, ý niệm thô bạo, giết chóc, giống như lốc xoáy từ trên người hắn cuốn lên trời, toàn thân nồng đậm sát khí giống như một tay có thể hủy diệt tất cả.

Nhưng mà, thần trí hắn lại vô cùng bình tĩnh.

Ở trong trạng thái Bạo Tẩu, ngũ quan của Thạch Nham cực kỳ mẫn cảm, đủ loại khí tức nhỏ li ti trong thế giới kỳ dị này hắn đều nhìn thấy rõ, ngay cả quỹ tích di chuyển của Tinh Nguyên trong cơ thể Mộc Huy, hắn đều có thể cảm nhận được!

Tâm Linh Võ Hồn!

Đây là một loại Võ Hồn thần bí nhất, Võ Giả có được Tâm Linh Võ Hồn, nhì chung đều cực kỳ đáng sợ, lúc mở miệng đều có lực lượng mê hoặc lòng người, cũng thấy rõ thiên địa Nguyên Khí cường đại hơn Võ Giả bình thường nhiều lắm.

Võ Hồn mà Mộc Huy có được chính là Tâm Linh Võ Hồn!

Cảnh giới Niết Bàn hình thành thức hải, Tâm Linh Võ Hồn sẽ trở nên càng cường đại hơn! Một câu đều có thể khiến cho người khác tẩu hỏa nhập ma, lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục.

Một câu lúc trước của Mộc Huy khiến cho toàn thân Thạch Nham lâm vào trạng thái chết giả đông lạnh cứng ngắc, nếu không phải hai tên Võ Giả của Ám Minh kia sơ sẩy, nói không chừng vừa rồi hắn đã bỏ mạng.

Bởi vậy, lần này lúc Thạch Nham lại xông lên, chuyện đầu tiên cần làm đó là bảo vệ tâm linh vững chắc, không để cho Mộc Huy lại dùng Tâm Linh Võ Hồn mê hoặc tâm trí.

"Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch gia đích thực có chút môn đạo. Xem ra hai người kia hẳn là không có giết chết ngươi, thế nên mới để cho ngươi tỉnh lại", Mộc Huy nhìn vết kiếm ở ngực trên quần áo Thạch Nham.

Con mắt dài nhỏ hơi nheo lại, một quang mang yêu dị chợt từ trong đôi đồng tử hắn lóe ra.

Tia quang mang yêu dị kia càng lúc càng tăng, dần dần đồng tử của Mộc Huy giống như thành bảo thạch khi mặt trời đã khuất phát ra ánh sáng lóa mắt!

Một luồng lực lượng tinh thần mệ hoặc lòng người, từ trong cặp đồng tử kia phóng ra, luồng lực lượng tinh thần này giống như cơn gió lốc vô hình, mạnh mẽ bao phủ toàn bộ khu vực!

"Khóa!"

Mộc Huy quát nhẹ.

Toàn thân Thạch Nham cứng đờ, ánh mắt lại bắt đầu mê mang, Tinh Nguyên trong thân thể giống như bị đông lại, thế nên khó có thể di chuyển được.

"Minh Linh Đao!"

Mộc Huy giơ tay phải lên, giữa năm ngón tay bắn ra điện quang màu xanh, nhanh chóng ngưng luyện lại, rất nhanh đã tụ tập ở trên tay hắn thành một thanh trường đao lóe ra dị quang màu xanh.

Trường đao như thực chất, hàn quang bắn ra bốn phía, thần quang đẹp mắt.

Cầm theo Minh Linh Đao, khóe miệng Mộc Huy chứa nụ cười bình tĩnh, không nhanh không chậm đi tới hướng Thạch Nham, giống như nhàn nhã đi dạo.

"Thình thịch! Thình thịch!"

Âm châu ở ngực liên tục đập lên, bị quang điểm kỳ dị chỗ trái tim tượng đá triệu hồi, Âm châu ở trong huyệt đạo hắn càng lúc càng không an phận!

Tâm linh của Thạch Nham bị thương, bỗng dưng cảm nhận được dị động của Âm châu.

Tâm linh hắn giống như ở trong một vực sâu vô tận tối tăm, đang rơi xuống rất nhanh, hình như cũng bị vực sâu nuốt trọn, không bao giờ có thể có được ý thức tự chủ nữa.

Đột nhiên!

Đủ loại cảm xúc tiêu tực, từ bên trong huyệt đạo trong đầu bùng nổ mạnh mẽ! Cảm xúc khát máu, điên cuồng, thù ghét, bỗng nhiên rót mạnh vào vực sâu, tập hợp lý trí của Thạch Nham đang rơi vào vực sâu tối tăm.

"Ầm!"

Đầu óc bỗng nhiên chấn động, lý trí của Thạch Nham đang chậm rãi hút lại, bị đủ loại cảm xúc tiêu cực đánh mạnh vào làm hắn thanh tỉnh.

"Ồ!"

Mộc Huy lập tức phát hiện, thở nhẹ một tiếng, Minh Linh Đao trong tay chém xuống không chút do dự!

"Xuy xuy xuy!"

Không khí nơi Minh Linh Đao đi qua đều nổ tung, dưới ánh sáng xanh óng ánh rực rỡ, Minh Linh Đao kia biến thành càng lúc càng mỏng giống như cánh vẻ.

Sau khi Thạch Nham thanh tỉnh, lập tức thấy Minh Linh Đao kia bổ tới đầu, trong lòng rùng mình, không chút do dự lướt ngang phía bên trái sườn.

"Phụp!"

Một đường điện quang hiện lên, trên cánh tay phải của Thạch Nham có thêm một vệt máu thật sâu, trên Minh Linh Đao này không biết gia tăng thêm lực lượng gì, mà ngay cả Thạch Hóa Võ Hồn của hắn mà cũng có thể đánh bại!

Thạch Nham hoảng sợ biến sắc!

Trong mắt Mộc Huy cũng có vẻ kinh ngạc, sắc mặt càng ngưng trọng hơn, thản nhiên nói: "Không tệ, một đao này thế mà chỉ lưu lại ở trên tay ngươi một vệt máu, chứ không phải chặt đứt toàn bộ cánh tay ngươi. Lực phòng ngự của Thạch Hóa Võ Hồn Thạch gia quả nhiên kinh người."

Minh Linh Đao là một võ kỹ Huyền cấp lợi hại nhất của Ám Minh, chính là do Mộc Huy thu thập năm năm Tử linh khí tu luyện thành, trong Minh Linh Đao mang thêm Tử linh khí, có thể gặm nhắm tất cả thân thể, lực phá hoại cực kỳ khủng bố!

Trước kia Minh Linh Đao của Mộc Huy vừa xuất, ngay cả Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp đều phải nhượng bộ thối lui, tuyệt đối không dám cận thân chiến đấu với Mộc Huy màng theo Minh Linh Đao. Nguồn truyện: Truyện FULL

Theo Mộc Huy thấy, Võ Hồn của Thạch gia tuy rằng bất phàm, nhưng dù sao bản chất vẫn là thân thể, tất sẽ ngăn cản không được Tử linh khí trên Minh Linh Đao.

Nhưng mà, chém tới một đao mà cánh tay Thạch Nham lại không đứt, chỉ có thêm một đường vết máu.

So với Thạch Nham, hắn còn giật mình hơn!

Thối lui rất nhanh, Thạch Nham hít sâu một hơi, lặng lẽ phóng ra ba Từ Cức Vực Trường, hơn nữa thử thúc dục Huyền Âm Quyết.

Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng Huyền Âm Quyết!

Sáu khỏa âm châu, đột nhiên cùng nhau phát lực, phóng ra âm lực cuồn cuộn rót vào trong ba âm tuyền.

Ba âm tuyền bỗng xoay chuyển điên cuồng! Trong âm tuyền từng đợt từng đợt lực lượng tinh thuần dọc theo cánh tay Thạch Nham một mạch chạy vào trong lòng bàn tay phải của hắn.

Một quang cầu màu xanh to cỡ đầu người, nhanh chóng hình thành ở lòng bàn tay, điện xà bên trong quang cầu màu xanh chậm chạp cuộn lại, từng đợt từng đợt tà lực âm hàn, từ trong quang cầu tràn ra, đầy rẫy khí tức âm trầm lạnh lẽo.

Âm lực tiếp tục rót mạnh vào quang cầu!

Quang cầu màu xanh càng lúc càng lớn, chỉ vài giây ngắn ngủn quang cầu kia đã to cỡ chậu rửa mặt, thanh quang chói lọi bắn ra, giống như mặt trời màu xanh.

Sắc mặt Mộc Huy lần đầu tiên biến đổi.

"Bằng hữu, không nên từ chối", Mộc Huy phun ra một câu, Tâm Linh Võ Hồn giống như sóng xung kích, lại đánh mạnh vào tâm linh Thạch Nham.

"Bạo!"

Không đợi cho Tâm Linh Võ Hồn kia phát huy tác dụng, Thạch Nham đột nhiên quát lên một tiếng lớn, quang cầu màu xanh trong tay đột nhiên bay ra, nhanh như tia chớp nện về hướng Mộc Huy.

"Ầm!"

Quang cầu màu xanh đột nhiên nổ tung, từng đợt từng đợt âm lực tinh túy, mang theo khí tức trên người Thạch Nham, giống như hạt mưa bay về phía Mộc Huy.

Trong tiếng nổ mạnh, tâm linh Thạch Nham vừa mới bị khống chế, lại bị đủ loại cảm xúc tiêu cực kéo hắn ra khỏi vực sâu tối tăm.

Hai mắt lại khôi phục thanh tỉnh.

Bên kia, Mộc Huy bị âm lực như hạt mưa trút xuống, thân thể bỗng cứng ngắc, tốc độ Tinh Nguyên lưu chuyển đột nhiên trở nên chậm chạp.

Lục quang lấp lánh lóe ra của Minh Linh Đao trong tay hắn cũng nhấp nháy, giống như đã bị âm lực của quang cầu màu xanh kia sau khi nổ mạnh ảnh hưởng.

Chuyển động!

Ba Từ Cức Vực Trường, đột nhiên từ trước người Thạch Nham trôi giạt đi ra ngoài, vô thanh vô tức đi tới hướng Mộc Huy.

Thừa dịp Mộc Huy còn chưa phản ứng lại, Thạch Nham như đạn pháo lao đi nhanh, thân hình gầy yếu chợt rơi vào một Từ Cức Vực Trường trong đó, một quyền đánh hướng tới đầu Mộc Huy.

"Muốn chết!" Trong con mắt yêu dị của Mộc Huy hiện lên hàn quang huyết tinh.

"Minh Thần Đại Thủ Ấn!"

Mộc Huy nâng tay trái lên, mạch máu tay trái căng phồng, chưởng tay trái hắn trong khoảnh khắc to lên gấp đôi, biến thành màu xanh tối khiến cho người ta sợ hãi.

Một luồng khí tức vong linh quấn quanh, từ trên tay này của hắn truyền đến, Mộc Huy nâng tay đánh ra giống như phá hỏng không gian,lấy cứng đối cứng với thiết quyền của Thạch Nham đang đánh tới.

"Ầm!"

Tiếng gầm rú thật lớn, thân thể Thạch Nham vững như bàn thạch dừng lại trên mặt đất, mà Mộc Huy thì vẻ mặt hoảng sợ, thân hình bay mạnh ngược ra phía sau.

Lực lượng khủng bố như bài sơn đảo hải, từ bên trong quyền đấu của Thạch Nham phóng ra,vừa lúc Minh Thần Đại Thủ Ấn của Mộc Huy nổ mạnh thế mà lại mãnh mẽ đánh Mộc Huy bay ra ngoài!

Thạch Nham là Nhân Vị nhất trùng thiên, một quyền này lại đánh Mộc Huy cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên liên tục bại lui!

Một quyền mang vào đủ loại lực lượng tiêu cực, ở trong trạng thái Bạo Tẩu uy lực liên tục tăng vọt tuyệt đối không phải Võ Giả cảnh giới ngang nhau có thể đỡ được!

Tai nạn của Mộc Huy chỉ vừa mới buông xuống.

Hắn cố gắng vất vả ổn định thân hình, thì đột nhiên cảm thấy mình hãm sâu vào bên trong vũng bùn, thân thể lại không tự chủ được bắt đầu xoay chuyển.

Hắn bị Thạch Nham đánh bay thẳng vào Từ Cức Vực Trường!

Mộc Huy chợt biến sắc!

"Khà khà!" Thạch Nham nhe răng cười, ánh mắt lại băng hàn lãnh khốc, lao đi nhanh.

"Trấn!"

Mộc Huy ở bên trong Từ Cức Vực Trường quát lên một tiếng, một luồng ý niệm tinh thần khổng lồ tạo thành một đường thẳng ầm ầm rót vào trong óc Thạch Nham.

Thân thể Thạch Nham đang bay, trên đường dừng lại đầu té ngã lên mặt đất.

Mộc Huy vẻ mặt âm hàn, Minh Linh Đao trong tay vẽ ra từng đường cong quỷ dị, từng đường hàn khí u minh ở trong Minh Linh Đao bắn ra khuấy động trong Từ Cức Vực Trường.

Tâm Linh Võ Hồn lại thôi phát ra! Mộc Huy liên tục ám chỉ mình nhất định phải bình tĩnh, tập trung cảm thụ biến hóa lực lượng của Vực Trường, ý định tìm ra phương pháp thoát khỏi Vực Trường.

Nhưng mà, dù sao thì Từ Cức Vực Trường cũng là võ kỹ Linh cấp, lại là dùng lực lượng tiêu cực cùng Tinh Nguyên hòa lẫn tạo thành, Mộc Huy tuy rằng có được Tâm Linh Võ Hồn, nhưng trong thời gian ngắn lại tìm không được quy luật nào.

Từ Cức Vực Trường đang xoay chuyển nhanh chóng, chẳng những làm tốc độ di chuyển Tinh Nguyên của hắn trở nên chậm chạp, mà hình như ngay cả sự nhạy bén Tâm Linh Võ Hồn của hắn cũng bị giảm bớt!

Trán Mộc Huy đã lờ mờ xuất hiện mồ hôi, thân hình liên tục di chuyển nhưng vẫn không nắm được quy luật của Vực Trường.

Trái lại Thạch Nham ở trên mặt đất dừng trong chốc lát, cảm xúc tiêu cực lại phát tác, lại kéo hắn ra khỏi vực sâu tối tăm.

Hai mắt bỗng khôi phục thanh tỉnh, Thạch Nham hừ lạnh một tiếng, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Huy di chuyển ở trong Vực Trường, tâm niệm biến đổi, thúc dục ra âm lực trong cơ thể, rót vào Từ Cức Vực Trường.

Trong Từ Cức Vực Trường, lực lượng khác nhau càng nhiều, bắt đầu thúc dục tạo nên uy lực càng lớn!

Chỉ cần thúc dục lực lượng tiêu cực cùng Tinh Nguyên, Từ Cức Vực Trường đã có thể mạnh mẽ ngăn cản Võ Giả cảnh giới ngang nhau, bây giờ trong Vực Trường gia tăng âm lực, uy lực của Vực Trường lại tăng vọt!

Một lực lượng hỗn loạn, đột nhiên từ bên trongTừ Cức Vực Trường bùng nổ, tốc độ di chuyển của Vực Trường bỗng nhanh hơn gấp đôi!

"Phốc!"

Mộc Huy phun ra một ngụm máu tươi, Tâm Linh Võ Hồn giống như rơi vào trường xay thịt, đầu óc vô cùng đau đớn, tinh khí toàn thân bị xoắn đến cực kỳ hỗn loạn, lực phòng ngự của thân thể cũng giảm mạnh xuống.

Thạch Nham nín thở ngưng thần, vẻ mặt lạnh lùng, dùng toàn lực tinh thần khống chế Từ Cức Vực Trường.

Lực lượng hỗn loạn của Từ Cức Vực Trường toàn bộ bùng nổ!

Lực xoắn cuồng bạo, điên cuồng xé rách thân thể của Mộc Huy, trong Vực Trường toàn thân Mộc Huy bắn ra máu tươi, da thịt rách nát, ánh sáng yêu dị trong ánh mắt cũng dần dần ảm đạm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương