Sát Thần
-
Chương 95: Chiến đấu hăng hái
Một đồ án ngân hà thật lớn treo trên cao phía chân trời, đồ án ngân hà kia giống nhau như đúc với đồ án bên trong Tuyệt Âm Cốc do máu Thiên xà vẽ thành!
Trong ngân hà, một ngôi sao to như ngọn núi, khoảng cách giữa tinh không cùng mặt đất hình như bị kéo gần lại hàng tỉ lần.
Dưới ngân hà có rất nhiều đám mây tròn, những đám mây tròn này hoặc là hỏa viêm ngưng luyện thành, hoặc là âm khí biến thành, hoặc là từ chướng khí độc tụ tập mà thành hình.
Bầu trời u tối, mặt đất mù mịt.
Trên mặt đất, tượng đá ngửa mặt lên trời nằm trên một sơn mạch thật lớn, toàn thân tượng đá chỉ có chỗ bên hông khoác đoản khố làm bằng đá, cả người cơ thể to lớn, tướng mạo trông rất sống động.
Nơi trái tim của tượng đá, lóe ra tinh quang mờ.
Tinh quang kia liên tục tụ tập lực lượng ánh sao trong ngân hà, ngôi sao đồ án ngân hà trên bầu trời phóng ra tinh quang như giọt mưa tụ tập xuống dưới, toàn bộ dừng ở chỗ trái tim ở ngực tượng đá.
Tượng đá do tài nghệ điêu luyện điêu khắc ra, có thể thấy rõ được gân mạch toàn thân cùng tóc gáy, phóng đại mấy trăm lần thì có thể nhìn thấy một đám điểm đen trên tượng đá, điểm đen giống như con kiến nhỏ chậm rãi lúc nhúc ở trên tượng đá.
Phía trên bàn tay phải của tượng đá, trong đó có một con kiến nhỏ thần sắc kinh ngạc ngửa đầu nhìn bầu trời.
Đây đúng là Thạch Nham.
Sau khi hắn đi đến nơi đây, liền thấy ở phía trên bàn tay phải tượng đá, rất nhiều gốc thực vật kỳ dị đong đưa, xoay quanh bên cạnh hắn.
Đám thực vật đó cao hơn mười mét động đậy theo gió, to như thắt lưng người, trông giống tóc người.
-Hắn cũng không biết, những thực vật kỳ dị này từ phía chân trời nhìn xuống thì lại như là một sợi tóc gáy trên tượng đá.
Bàn tay phải của tượng đá, theo hắn thấy thì vô cùng rộng lớn, phải lớn hơn quảng trường Thần Thạch ở Thiên Vẫn thành mấy chục lần.
Đang ở bên trên bàn tay phải của tượng đá, Thạch Nham nhìn đồ án ngân hà thần bí trên bầu trời, trong lòng rất kinh ngạc.
Hắn không biết mình đang ở trên bàn tay tượng đá, cũng không biết tượng đá này to lớn cỡ nào, chỉ nghĩ mình ở một ngọn núi nhỏ, không biết kế tiếp nên đi đâu.
"Thình thịch!"
Âm châu trong huyệt Thiên Khuyết, Thần Khuyết, Âm Đô ở ngực bỗng nhiên nhảy lên, một luồng lực hút thần bí, từ trái tim của tượng đá truyền đến.
Thân hình Thạch Nham bỗng nhiên chấn động.
Trái tim tượng đá kia là nơi thần kỳ tụ tập tinh quang khắp trời, hình như truyền đến để triệu hồi Âm châu trong cơ thể hắn, Âm châu nhảy lên như là đang thúc giục hắn nhanh chóng chạy tới chỗ trái tim tượng đá.
Thạch Nham vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở trên bàn tay tượng đá, chần chờ một lát, không chút do dự phóng đi tới chỗ trái tim tượng đá.
Cùng lúc đó, ở trên các phương vị toàn thân tượng đá có rất nhiều người tí hon như điểm đen, cẩn thận quan sát một lát cũng biết được chỗ trái tim tượng đá là nơi tinh quang tụ tập, mới là nơi thần kỳ nhất ở đây.
Bởi vậy, những người đó trầm ngâm một lát, cũng đều tụ tập tới hướng vị trí ngực tượng đá. Nguồn: http://qtruyen.net
Những người này có Võ Giả của Ám Minh, có Mộc Huy, có Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan, cũng có Bắc Minh Sách, chỉ cần Võ Giả cảnh giới ở cảnh giới Địa Vị trở xuống, đều di chuyển về hướng trái tim tượng đá.
Dưới gót hai chân tượng đá, Bắc Minh Thương, Xích Tiêu, Trảo Kỳ, Minh chủ, Âm Khuê, Cưu Sơn, lúc này đang bị một lực lượng kinh khủng đè lên.
Võ Giả tiến vào Thiên Môn có cảnh giới Địa Vị trở lên đều bị trấn áp ở dưới gót chân tượng đá, không có một ai có thể nhúc nhích.
Lúc này, đoàn người Bắc Minh Thương, Xích Tiêu đều đang lợi dụng lực lượng cảnh giới Thiên Vị của mình, nhiều lần thử phá lực lượng khủng bố trói buộc toàn thân.
Nhưng bất luận bọn họ cố gắng như thế nào đều không thể thoát khỏi lực lượng trấn áp kinh khủng lực đó, vẫn ở dưới gót chân không thể nhúc nhích chút nào!
"Thình thịch!"
Âm châu trong cơ thể Thạch Nham liên tục đập lên, khuôn mặt bình tĩnh, hắn nín thở ngưng thần, nhanh chóng nhằm về phía trái tim tượng đá.
Từng sợi tóc gáy tượng đá bên cạnh Thạch Nham đong đưa như đại thụ che trời, giống như hắn đang ở trong rừng bị che khuất tầm mắt, vốn không biết thật ra mình ở trên bàn tay tượng đá.
Không biết qua bao lâu, Thạch Nham trên bàn tay tượng đá như ngọn núi đã bao vùn vụt đến trên cánh tay phải tượng đá.
Thân thể Thạch Nham đang bay đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trước.
Trong một hố sâu thật lớn trước mặt, đột nhiên có một đám người đá toàn thân tung tóe hỏa viêm từ trong chui ra!
Những người đá đó thân cao ba mét, toàn thân bốc lửa, thế nhưng trên người lại có khí tức mờ nhạt của Cửu đầu thiên xà.
Nếu như có người có thể từ trên trời nhìn xuống dưới, sẽ phát hiện chỗ hố sâu thật lớn kia, thật ra chính là Dương Trì huyệt của cánh tay phải tượng đá!
Mười hai người đá toàn thân hỏa viêm cuồn cuộn, hình như cực kỳ chán ghét với khí tức sinh mệnh, một khi Thạch Nham đến gần nơi này thì mười hai người đá kia đột nhiên lao ra, đánh thẳng tới hắn.
Hít sâu một hơi, sắc mặt Thạch Nham không đổi, thầm vận Thạch Hóa Võ Hồn, thân thể da thịt trong thời gian ngắn biến thành nâu tối.
Thạch Hóa Võ Hồn hoàn thành, Thạch Nham lại lợi dụng Tinh Nguyên di chuyển toàn thân, cũng sử dụng Ô Quang Thuẫn.
Ô Quang Thuẫn thành, Thạch Nham đột nhiên như viên đạn bắn thẳng ra ngoài.
"Keng keng keng!"
Thạch Nham ở chính giữa đám người đá hỏa viêm, mười ngón tay như cây thương, cắm mạnh vào thân thể người đá.
Chỉ Thương Quyết có thể đâm thủng thân thể Võ Giả Tiên Thiên, đâm lên người những người đá này lại truyền đến tiếng kim loại va chạm.
Hỏa viêm lực nóng rực, lúc ngón tay chạm vào thân thể người đá, đều chui vào mười ngón tay của Thạch Nham khiến cho mười ngón tay của hắn đau rát.
Không ổn!
Biến sắc, Thạch Nham lập tức biết được Chỉ Thương Quyết này không có hiệu quả với thân thể đám người đá.
"Rầm rầm ầm! Rầm rầm ầm!"
Sáu người đá cùng nhau phát lực, quyền đầu hỏa viêm cỡ cối xay đều nện lên người Thạch Nham.
Ô Quang Thuẫn trên người Thạch Nham không chịu nổi một cú đánh này, đột nhiên vỡ vụn.
Quyền đầu hỏa viêm của người đá đánh hắn lui mạnh lại, toàn thân đau đớn, y phục đều bị cháy, chật vật vô cùng.
Cũng may Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch Nham cứng rắn, dưới một loạt oanh kích này, tuy rằng thân thể đau đớn nhưng vẫn chưa bị thương.
Sắc mặt âm trầm, Thạch Nham phán đoán ra ngay sáu người đá này, mỗi một tên còn khó chơi hơn Võ Giả cảnh giới Nhân Vị.
Chỉ Thương Quyết không được, cần phải tìm biện pháp khác!
Tâm niệm khẽ động, từng tia sương trắng trên tay trái Thạch Nham tràn ra, lực lượng tiêu cực bị thúc dục, cùng Tinh Nguyên cùng bay ra, hòa vào một chỗ, hình thành một "Từ Cức Vực Trường" thật lớn.
Tinh thần khống chế "Vực Trường" di chuyển nhanh, đột nhiên rơi xuống chính giữa một đám người đá đang xông lên.
Lực hút kỳ dị bên trong "Vực Trường", đột nhiên trào ra, khiến tất cả người đá đều chịu ảnh hưởng của Vực Trường, thân hình bị trói chặt giãy dụa ở bên trong Vực Trường.
Có hiệu quả!
Trong lòng vui vẻ, Thạch Nham tăng mạnh lực ép trong Vực Trường, tập trung chú ý vào Vực Trường đang vặn vẹo kia.
"Đùng đùng đùng!"
Ở dưới lực ép khủng bố của Vực Trường, một tên người đá bị dập nát, cánh tay cùng thân hình hỏa viêm tách rời, bị bắn thẳng ra khỏi Vực Trường.
Thạch Nham mới thở một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt lại biến đổi.
Sau khi người đá bị tách rời quăng khỏi Vực Trường, thân hình lại chủ động áp sát lại, chỉ ba giây ngắn ngủi người đá kia lại khôi phục bình thường, lại nhào tới chỗ Thạch Nham.
Đúng là giết vẫn không chết!
Rùng mình, sắc mặt Thạch Nham càng âm trầm hơn, lại thúc dục Vực Trường, thay đổi vị trí của Vực Trường.
Người đá sắp xông đến kia, lại bị Vực Trường kéo vào một lần nữa, ở bên trong Vực Trường bị sức mạnh điên cuồng xoắn lại.
Lần này Thạch Nham không có kiên trì giết Hỏa viêm thạch đầu nhân, sau khi phát hiện tất cả người đá bị giữ lấy, không có chút chần chờ, hắn lướt nhanh qua Vực Trường, tiếp tục chạy như bay về phía trước.
Nửa giờ sau, ở trong hố sâu của huyệt Chi Câu trên cánh tay phải tượng đá, đột nhiên bay ra rất nhiều con Âm sát.
Âm sát là do hồn phách Võ Giả không tiêu tán, hấp thu thiên địa âm khí mà hình thành, âm sát là vật chết, có thể vận dụng một số vũ kỹ lúc còn sống, có bản năng chiến đấu, thích cắn nuốt hồn phách tăng cường mình.
Từng con Âm sát, từ trong hố sâu bay ra, giương nanh múa vuốt đánh tới hướng Thạch Nham.
Thạch Nham chỉ liếc mắt nhìn đám Âm sát, khuôn mặt lập tức lạnh lùng.
Trong Âm châu, từng tia âm lực tinh thuần tràn ra, kéo theo ba âm tuyền xoay chuyển, một lực hút mạnh mẽ điên cuồng bùng nổ!
Rất nhiều con Âm sát đang nhào lên, đột nhiên sắc mặt tỏ ra sợ hãi, thế liền liều mạng bỏ chạy về hố sâu.
"Chạy trốn được sao!"
Thạch Nham cười lạnh, tốc độ âm tuyền xoay chuyển lại nhanh hơn!
Từng con Âm sát, bị lực hút của âm tuyền trong thân thể Thạch Nham, dù thân thể liên tục giãy dụa nhưng vẫn bị kéo từng chút tới hướng Thạch Nham.
Càng lúc càng tới gần Thạch Nham, đám Âm sát chịu ảnh hưởng của âm tuyền càng mạnh.
Đột nhiên, một con Âm sát rốt cuộc giãy dụa không được, biến thành một luồng Âm khí nồng đậm, nhanh chóng rót vào ngực Thạch Nham.
Âm sát ở bên trong âm tuyền, bị lực lượng âm tuyền phân giải rất nhanh biến thành từng tia âm lực tinh thuần nhất, gia tăng vào trung tâm âm tuyền .
Những Âm sát còn lại đều giãy dụa sợ hãi, nhưng không có một con nào có thể thoát khỏi lức hút của âm tuyền ở ngực Thạch Nham, từng con tiếp từng con bị âm tuyền kéo vào, nhanh chóng hóa thành các điểm sáng âm lực trong trung tâm âm tuyền.
Rất nhanh, toàn bộ Âm sát bị hút hết, Thạch Nham không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Trong lúc đó, ở các góc toàn thân tượng đá cũng có các chuyện tương tự đang không ngừng diễn ra.
Bắc Minh Sách, Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan, Mộc Huy cùng Võ Giả của Ám Minh, cũng đều gặp phải hung hiểm khác nhau, trên đường đi đến chỗ trái tim tượng đá, những người này bản thân mình khó bảo toàn, đều bị Hỏa viêm thạch đầu nhân, Âm sát, Độc ma, Nê long từ bên trong hố sâu của huyệt đạo trên tượng đá giày vò chật vật vô cùng.
Thạch Nham thẳng tiến không lùi cứ tiếp tục tiến lên.
Trên đường, hắn đụng phải càng nhiều Hỏa viêm thạch đầu nhân cùng Âm sát, đều bị hắn dùng phương pháp tương tụ giải quyết, chậm rãi đi đến khửu tay phải tượng đá.
Thạch Nham ngừng lại.
Phía trước, năm tên Võ Giả của Ám Minh đều có tu vi cảnh giới Nhân Vị nhất trùng thiên, nhị trùng thiên, hình như bị Thiên Môn cố ý phân đến chỗ này, lúc này năm người kia người mùi cháy khét, bộ dáng chật vật vô cùng, đang vội đến hướng trái tim tượng đá.
Năm tên Võ Giả của Ám Minh cũng phát hiện Thạch Nham đang vọt tới rất nhanh.
Năm người quay đầu, chỉ liếc mắt nhìn Thạch Nham lập tức hiểu ý, hai mắt băng hàn âm trầm, từ từ đi tới hướng Thạch Nham.
"Ám Minh sao?"
Ánh mắt Thạch Nham như điện, hắn phát hiện trên bả vai để trần của một người trong đó có dấu hiệu đặc thù của Ám Minh, khuôn mặt bỗng lạnh lùng.
"Giết!"
Người nọ khẽ quát một tiếng, bốn người còn lại đột nhiên phân tán ra, hình thành nửa vòng tròn bao đến hướng Thạch Nham.
"Muốn chết!"
Thạch Nham vẻ mặt lạnh lùng, trong hai mắt ẩn chứa hưng phấn khát máu, quát lớn một tiếng, thân thể hắn giống như lợi kiếm đâm thẳng ra ngoài.
Trong ngân hà, một ngôi sao to như ngọn núi, khoảng cách giữa tinh không cùng mặt đất hình như bị kéo gần lại hàng tỉ lần.
Dưới ngân hà có rất nhiều đám mây tròn, những đám mây tròn này hoặc là hỏa viêm ngưng luyện thành, hoặc là âm khí biến thành, hoặc là từ chướng khí độc tụ tập mà thành hình.
Bầu trời u tối, mặt đất mù mịt.
Trên mặt đất, tượng đá ngửa mặt lên trời nằm trên một sơn mạch thật lớn, toàn thân tượng đá chỉ có chỗ bên hông khoác đoản khố làm bằng đá, cả người cơ thể to lớn, tướng mạo trông rất sống động.
Nơi trái tim của tượng đá, lóe ra tinh quang mờ.
Tinh quang kia liên tục tụ tập lực lượng ánh sao trong ngân hà, ngôi sao đồ án ngân hà trên bầu trời phóng ra tinh quang như giọt mưa tụ tập xuống dưới, toàn bộ dừng ở chỗ trái tim ở ngực tượng đá.
Tượng đá do tài nghệ điêu luyện điêu khắc ra, có thể thấy rõ được gân mạch toàn thân cùng tóc gáy, phóng đại mấy trăm lần thì có thể nhìn thấy một đám điểm đen trên tượng đá, điểm đen giống như con kiến nhỏ chậm rãi lúc nhúc ở trên tượng đá.
Phía trên bàn tay phải của tượng đá, trong đó có một con kiến nhỏ thần sắc kinh ngạc ngửa đầu nhìn bầu trời.
Đây đúng là Thạch Nham.
Sau khi hắn đi đến nơi đây, liền thấy ở phía trên bàn tay phải tượng đá, rất nhiều gốc thực vật kỳ dị đong đưa, xoay quanh bên cạnh hắn.
Đám thực vật đó cao hơn mười mét động đậy theo gió, to như thắt lưng người, trông giống tóc người.
-Hắn cũng không biết, những thực vật kỳ dị này từ phía chân trời nhìn xuống thì lại như là một sợi tóc gáy trên tượng đá.
Bàn tay phải của tượng đá, theo hắn thấy thì vô cùng rộng lớn, phải lớn hơn quảng trường Thần Thạch ở Thiên Vẫn thành mấy chục lần.
Đang ở bên trên bàn tay phải của tượng đá, Thạch Nham nhìn đồ án ngân hà thần bí trên bầu trời, trong lòng rất kinh ngạc.
Hắn không biết mình đang ở trên bàn tay tượng đá, cũng không biết tượng đá này to lớn cỡ nào, chỉ nghĩ mình ở một ngọn núi nhỏ, không biết kế tiếp nên đi đâu.
"Thình thịch!"
Âm châu trong huyệt Thiên Khuyết, Thần Khuyết, Âm Đô ở ngực bỗng nhiên nhảy lên, một luồng lực hút thần bí, từ trái tim của tượng đá truyền đến.
Thân hình Thạch Nham bỗng nhiên chấn động.
Trái tim tượng đá kia là nơi thần kỳ tụ tập tinh quang khắp trời, hình như truyền đến để triệu hồi Âm châu trong cơ thể hắn, Âm châu nhảy lên như là đang thúc giục hắn nhanh chóng chạy tới chỗ trái tim tượng đá.
Thạch Nham vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở trên bàn tay tượng đá, chần chờ một lát, không chút do dự phóng đi tới chỗ trái tim tượng đá.
Cùng lúc đó, ở trên các phương vị toàn thân tượng đá có rất nhiều người tí hon như điểm đen, cẩn thận quan sát một lát cũng biết được chỗ trái tim tượng đá là nơi tinh quang tụ tập, mới là nơi thần kỳ nhất ở đây.
Bởi vậy, những người đó trầm ngâm một lát, cũng đều tụ tập tới hướng vị trí ngực tượng đá. Nguồn: http://qtruyen.net
Những người này có Võ Giả của Ám Minh, có Mộc Huy, có Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan, cũng có Bắc Minh Sách, chỉ cần Võ Giả cảnh giới ở cảnh giới Địa Vị trở xuống, đều di chuyển về hướng trái tim tượng đá.
Dưới gót hai chân tượng đá, Bắc Minh Thương, Xích Tiêu, Trảo Kỳ, Minh chủ, Âm Khuê, Cưu Sơn, lúc này đang bị một lực lượng kinh khủng đè lên.
Võ Giả tiến vào Thiên Môn có cảnh giới Địa Vị trở lên đều bị trấn áp ở dưới gót chân tượng đá, không có một ai có thể nhúc nhích.
Lúc này, đoàn người Bắc Minh Thương, Xích Tiêu đều đang lợi dụng lực lượng cảnh giới Thiên Vị của mình, nhiều lần thử phá lực lượng khủng bố trói buộc toàn thân.
Nhưng bất luận bọn họ cố gắng như thế nào đều không thể thoát khỏi lực lượng trấn áp kinh khủng lực đó, vẫn ở dưới gót chân không thể nhúc nhích chút nào!
"Thình thịch!"
Âm châu trong cơ thể Thạch Nham liên tục đập lên, khuôn mặt bình tĩnh, hắn nín thở ngưng thần, nhanh chóng nhằm về phía trái tim tượng đá.
Từng sợi tóc gáy tượng đá bên cạnh Thạch Nham đong đưa như đại thụ che trời, giống như hắn đang ở trong rừng bị che khuất tầm mắt, vốn không biết thật ra mình ở trên bàn tay tượng đá.
Không biết qua bao lâu, Thạch Nham trên bàn tay tượng đá như ngọn núi đã bao vùn vụt đến trên cánh tay phải tượng đá.
Thân thể Thạch Nham đang bay đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trước.
Trong một hố sâu thật lớn trước mặt, đột nhiên có một đám người đá toàn thân tung tóe hỏa viêm từ trong chui ra!
Những người đá đó thân cao ba mét, toàn thân bốc lửa, thế nhưng trên người lại có khí tức mờ nhạt của Cửu đầu thiên xà.
Nếu như có người có thể từ trên trời nhìn xuống dưới, sẽ phát hiện chỗ hố sâu thật lớn kia, thật ra chính là Dương Trì huyệt của cánh tay phải tượng đá!
Mười hai người đá toàn thân hỏa viêm cuồn cuộn, hình như cực kỳ chán ghét với khí tức sinh mệnh, một khi Thạch Nham đến gần nơi này thì mười hai người đá kia đột nhiên lao ra, đánh thẳng tới hắn.
Hít sâu một hơi, sắc mặt Thạch Nham không đổi, thầm vận Thạch Hóa Võ Hồn, thân thể da thịt trong thời gian ngắn biến thành nâu tối.
Thạch Hóa Võ Hồn hoàn thành, Thạch Nham lại lợi dụng Tinh Nguyên di chuyển toàn thân, cũng sử dụng Ô Quang Thuẫn.
Ô Quang Thuẫn thành, Thạch Nham đột nhiên như viên đạn bắn thẳng ra ngoài.
"Keng keng keng!"
Thạch Nham ở chính giữa đám người đá hỏa viêm, mười ngón tay như cây thương, cắm mạnh vào thân thể người đá.
Chỉ Thương Quyết có thể đâm thủng thân thể Võ Giả Tiên Thiên, đâm lên người những người đá này lại truyền đến tiếng kim loại va chạm.
Hỏa viêm lực nóng rực, lúc ngón tay chạm vào thân thể người đá, đều chui vào mười ngón tay của Thạch Nham khiến cho mười ngón tay của hắn đau rát.
Không ổn!
Biến sắc, Thạch Nham lập tức biết được Chỉ Thương Quyết này không có hiệu quả với thân thể đám người đá.
"Rầm rầm ầm! Rầm rầm ầm!"
Sáu người đá cùng nhau phát lực, quyền đầu hỏa viêm cỡ cối xay đều nện lên người Thạch Nham.
Ô Quang Thuẫn trên người Thạch Nham không chịu nổi một cú đánh này, đột nhiên vỡ vụn.
Quyền đầu hỏa viêm của người đá đánh hắn lui mạnh lại, toàn thân đau đớn, y phục đều bị cháy, chật vật vô cùng.
Cũng may Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch Nham cứng rắn, dưới một loạt oanh kích này, tuy rằng thân thể đau đớn nhưng vẫn chưa bị thương.
Sắc mặt âm trầm, Thạch Nham phán đoán ra ngay sáu người đá này, mỗi một tên còn khó chơi hơn Võ Giả cảnh giới Nhân Vị.
Chỉ Thương Quyết không được, cần phải tìm biện pháp khác!
Tâm niệm khẽ động, từng tia sương trắng trên tay trái Thạch Nham tràn ra, lực lượng tiêu cực bị thúc dục, cùng Tinh Nguyên cùng bay ra, hòa vào một chỗ, hình thành một "Từ Cức Vực Trường" thật lớn.
Tinh thần khống chế "Vực Trường" di chuyển nhanh, đột nhiên rơi xuống chính giữa một đám người đá đang xông lên.
Lực hút kỳ dị bên trong "Vực Trường", đột nhiên trào ra, khiến tất cả người đá đều chịu ảnh hưởng của Vực Trường, thân hình bị trói chặt giãy dụa ở bên trong Vực Trường.
Có hiệu quả!
Trong lòng vui vẻ, Thạch Nham tăng mạnh lực ép trong Vực Trường, tập trung chú ý vào Vực Trường đang vặn vẹo kia.
"Đùng đùng đùng!"
Ở dưới lực ép khủng bố của Vực Trường, một tên người đá bị dập nát, cánh tay cùng thân hình hỏa viêm tách rời, bị bắn thẳng ra khỏi Vực Trường.
Thạch Nham mới thở một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt lại biến đổi.
Sau khi người đá bị tách rời quăng khỏi Vực Trường, thân hình lại chủ động áp sát lại, chỉ ba giây ngắn ngủi người đá kia lại khôi phục bình thường, lại nhào tới chỗ Thạch Nham.
Đúng là giết vẫn không chết!
Rùng mình, sắc mặt Thạch Nham càng âm trầm hơn, lại thúc dục Vực Trường, thay đổi vị trí của Vực Trường.
Người đá sắp xông đến kia, lại bị Vực Trường kéo vào một lần nữa, ở bên trong Vực Trường bị sức mạnh điên cuồng xoắn lại.
Lần này Thạch Nham không có kiên trì giết Hỏa viêm thạch đầu nhân, sau khi phát hiện tất cả người đá bị giữ lấy, không có chút chần chờ, hắn lướt nhanh qua Vực Trường, tiếp tục chạy như bay về phía trước.
Nửa giờ sau, ở trong hố sâu của huyệt Chi Câu trên cánh tay phải tượng đá, đột nhiên bay ra rất nhiều con Âm sát.
Âm sát là do hồn phách Võ Giả không tiêu tán, hấp thu thiên địa âm khí mà hình thành, âm sát là vật chết, có thể vận dụng một số vũ kỹ lúc còn sống, có bản năng chiến đấu, thích cắn nuốt hồn phách tăng cường mình.
Từng con Âm sát, từ trong hố sâu bay ra, giương nanh múa vuốt đánh tới hướng Thạch Nham.
Thạch Nham chỉ liếc mắt nhìn đám Âm sát, khuôn mặt lập tức lạnh lùng.
Trong Âm châu, từng tia âm lực tinh thuần tràn ra, kéo theo ba âm tuyền xoay chuyển, một lực hút mạnh mẽ điên cuồng bùng nổ!
Rất nhiều con Âm sát đang nhào lên, đột nhiên sắc mặt tỏ ra sợ hãi, thế liền liều mạng bỏ chạy về hố sâu.
"Chạy trốn được sao!"
Thạch Nham cười lạnh, tốc độ âm tuyền xoay chuyển lại nhanh hơn!
Từng con Âm sát, bị lực hút của âm tuyền trong thân thể Thạch Nham, dù thân thể liên tục giãy dụa nhưng vẫn bị kéo từng chút tới hướng Thạch Nham.
Càng lúc càng tới gần Thạch Nham, đám Âm sát chịu ảnh hưởng của âm tuyền càng mạnh.
Đột nhiên, một con Âm sát rốt cuộc giãy dụa không được, biến thành một luồng Âm khí nồng đậm, nhanh chóng rót vào ngực Thạch Nham.
Âm sát ở bên trong âm tuyền, bị lực lượng âm tuyền phân giải rất nhanh biến thành từng tia âm lực tinh thuần nhất, gia tăng vào trung tâm âm tuyền .
Những Âm sát còn lại đều giãy dụa sợ hãi, nhưng không có một con nào có thể thoát khỏi lức hút của âm tuyền ở ngực Thạch Nham, từng con tiếp từng con bị âm tuyền kéo vào, nhanh chóng hóa thành các điểm sáng âm lực trong trung tâm âm tuyền.
Rất nhanh, toàn bộ Âm sát bị hút hết, Thạch Nham không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Trong lúc đó, ở các góc toàn thân tượng đá cũng có các chuyện tương tự đang không ngừng diễn ra.
Bắc Minh Sách, Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan, Mộc Huy cùng Võ Giả của Ám Minh, cũng đều gặp phải hung hiểm khác nhau, trên đường đi đến chỗ trái tim tượng đá, những người này bản thân mình khó bảo toàn, đều bị Hỏa viêm thạch đầu nhân, Âm sát, Độc ma, Nê long từ bên trong hố sâu của huyệt đạo trên tượng đá giày vò chật vật vô cùng.
Thạch Nham thẳng tiến không lùi cứ tiếp tục tiến lên.
Trên đường, hắn đụng phải càng nhiều Hỏa viêm thạch đầu nhân cùng Âm sát, đều bị hắn dùng phương pháp tương tụ giải quyết, chậm rãi đi đến khửu tay phải tượng đá.
Thạch Nham ngừng lại.
Phía trước, năm tên Võ Giả của Ám Minh đều có tu vi cảnh giới Nhân Vị nhất trùng thiên, nhị trùng thiên, hình như bị Thiên Môn cố ý phân đến chỗ này, lúc này năm người kia người mùi cháy khét, bộ dáng chật vật vô cùng, đang vội đến hướng trái tim tượng đá.
Năm tên Võ Giả của Ám Minh cũng phát hiện Thạch Nham đang vọt tới rất nhanh.
Năm người quay đầu, chỉ liếc mắt nhìn Thạch Nham lập tức hiểu ý, hai mắt băng hàn âm trầm, từ từ đi tới hướng Thạch Nham.
"Ám Minh sao?"
Ánh mắt Thạch Nham như điện, hắn phát hiện trên bả vai để trần của một người trong đó có dấu hiệu đặc thù của Ám Minh, khuôn mặt bỗng lạnh lùng.
"Giết!"
Người nọ khẽ quát một tiếng, bốn người còn lại đột nhiên phân tán ra, hình thành nửa vòng tròn bao đến hướng Thạch Nham.
"Muốn chết!"
Thạch Nham vẻ mặt lạnh lùng, trong hai mắt ẩn chứa hưng phấn khát máu, quát lớn một tiếng, thân thể hắn giống như lợi kiếm đâm thẳng ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook