Sát Thần
-
Chương 90: Thiên biến
Bên ngoài Tuyệt Âm Cốc, tiếng gầm rú kinh thiên động địa không dứt bên tai, đủ loại lực lượng sáng chói mạnh mẽ, ở trên trời như tia chớp xẹt qua.
Ba người Xích Tiêu, Hạ Tâm Nghiên, Trảo Kỳ nhún người nhảy vào giữa không trung, lúc này đang hợp lực chiến với Cửu Đầu Thiên Xà.
Xích Tiêu trong sương khói hóa thân thành Cự nhân, cầm trong tay Ngân sa mạc ngăn cản nọc độc phun ra, một bàn tay cầm một thanh kiếm quang thật lớn, một mình ngăn cản ba cái đầu phun lửa của Cửu Đầu Thiên Xà.
Thân hình Trảo Kỳ bám lên một Thổ long, lách qua ba cái đầu to của Cửu Đầu Thiên Xà phụt ra nọc độc, Cửu Đầu Thiên Xà hình như cũng biết nọc độc không có tác dụng với Trảo Kỳ, trực tiếp mở ra cái miệng khổng lồ âm u, cắn tới con Thổ long mà Trảo Kỳ đang phụ thân.
Hạ Tâm Nghiên là thoải mái nhất, nàng như nữ thần lơ lững ở trên hư không, hai tay kết ra một đám thủ ấn kỳ dị, trong hư không thỉnh thoảng xuất hiện một ngón tay như thiên thần, tựa như xé rách tầng mây chụp mạnh vào ba cái đầu khác của Cửu Đầu Thiên Xà.
Ba cái đầu của Cửu Đầu Thiên Xà có thể không chế thiên địa âm khí, một khi phun ra thiên địa âm khí, lập tức sẽ bị ba lốc xoáy lớn lơ lững trên đỉnh đầu Thạch Nham cắn nuốt sạch.
Sau khi luân phiên vài lần, Cửu Đầu Thiên Xà nổi giận lôi đình, di chuyển thân hình liều mạng lách tới hướng Thạch Nham, như phải tiêu diệt Thạch Nham trước.
Hai người Hàn Phong, Khô Long, bộ dáng như lâm đại địch, bất an đứng ở bên cạnh Thạch Nham, cẩn thận đề phòng.
Ba người Tả Thi cùng Ngô Vận Liên, Chử Bình, cũng đi tới chỗ này, sáu người Thạch gia và Tả gia đứng cùng nhau, ngoại trừ Thạch Nham thì ai cũng ngẩng đầu nhìn Cửu Đầu Thiên Xà chiến đấu với ba cường giả.
Thạch Nham vẫn bình tĩnh nhắm hai mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn yên lặng ngồi ở tại chỗ bất động.
Ngoài thân lực lượng hủy thiên diệt như thủy triều dâng va chạm, hắn có thể cảm nhận được rõ ...
Chiến đấu của Thiên Vị cường giả, khiến cho tất cả thực vật bên ngoài Tuyệt Âm Cốc dập nát, mặt đất bị vỡ ra từng khe sâu không thấy đáy, lực tấn công điên cuồng mạnh mẽ như thế, khiến cho Thạch Nham nhắm hai mắt cũng thấy kinh hãi.
Nhưng hắn vẫn không có đình chỉ âm tuyền hấp thu thiên địa âm khí!
Ở trước ngực, rốt cuộc ba khỏa âm châu chính giữa âm tuyền chậm rãi ngưng luyện thành công, tản ra ô quang lờ mờ, âm khí bức người, chậm rãi chìm vào ba huyệt Thần Khuyết, Thiên Khuyết, Âm Đô.
Ba khỏa âm châu chìm xuống tiến vào huyệt đạo, thân hình Thạch Nham khoanh chân ngồi đột nhiên khẽ chấn động.
Xem bên trong thân thể.
Thạch Nham phát hiện ba khỏa Âm châu kia, khi rơi vào bên trong ba huyệt đạo, với đủ loại lực lượng tiêu cực tồn tại bên trong huyệt đạo trước kia, lại đột nhiên nhào lên như phải đồng hóa Âm châu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thạch Nham hoảng sợ, vội vàng hết sức chăm chú theo dõi biến hóa bên trong ba huyệt đạo.
Hắn đột nhiên nhớ lại bên trong mỗi một huyệt đạo khắp thân thể đều có một ít lực lượng tiêu cực, lúc ngưng luyện Âm châu hắn thật không ngờ lực lượng tiêu cực sẽ cùng Âm châu sẽ bài xích lẫn nhau.
Bên trong ba huyệt đạo.
Ttừng đợt từng đợt lực lượng tiêu cực, chậm rãi ngưng tụ thành dải lụa màu trắng mờ.
Ba khỏa Âm châu rơi xuống chìm vào huyệt đạo, những lực lượng tiêu cực lập tức quấn lên, lại bá đạo muốn kéo ra âm lực bên trong Âm châu, khí thế như phải phân giải Âm châu ra.
Nhưng Âm châu dù sao cũng là do rất nhiều thiên địa âm khí ngưng luyện ra, trải qua rèn luyện lặp đi lặp lại mới hình thành ra Tinh Nguyên âm lực! Mà lực lượng tiêu cực bên trong ba huyệt đạo, tuy rằng cực kỳ bá đạo tà ác, nhưng số lượng lại kém xa nơi rơi vào thế hạ phong.
Mấy ngày nay Thạch Nham đích thực hấp thu được không ít lực lượng tiêu cực, nhưng những lực lượng tiêu cực này lại tách ra tràn vào bên trong huyệt đạo toàn thân hắn.
Huyệt đạo thân thể hắn, tổng cộng có bảy trăm hai mươi cái, những lực lượng tiêu cực mà ba huyệt đạo phân ra tự nhiên hữu hạn.
Bởi vậy, lực lượng tiêu cực bên trong ba huyệt đạo tuy rằng cùng nhau phát ra, nhưng bởi vì lực lượng không đủ, vẫn không thể bắt Âm châu, khó có thể phân tách âm lực bên trong Âm châu.
Âm châu dường như cũng biết những khí tức tiêu cực đó khó chơi, cố thủ địa bàn của mình, không cùng liều chết với lực lượng tiêu cực kia.
Dần dần, lực lượng tiêu cực cùng Âm châu bên trong huyệt đạo hắn, không còn tranh đấu nữa.
Càng lúc càng nhiều âm khí rót vào âm tuyền, lại có ba khỏa Âm châu mới, một lần nữa ở chính giữa âm tuyền chậm rãi ngưng luyện ra...
Bởi vậy, ba khỏa Âm châu lúc trước chìm vào bên trong huyệt đạo, dường như lại đạt được cường viện, ba khỏa Âm châu đã rơi vào bên trong huyệt đạo, chậm rãi chiếm cứ quyền chủ động ở bên trong huyệt đạo.
Ngược lại lực lượng tiêu cực ngay từ đầu bá đạo, bởi vì không được bổ sung tiếp, không thể không lui vào một góc bên trong huyệt đạo, không còn tiếp tục làm loạn nữa.
Âm châu dường như cũng biết không thể tiêu diệt những lực lượng tiêu cực đó, sau khi những lực lượng tiêu cực loa bảo trì im lặng, Âm châu bắt đầu phóng ra âm khí nồng đậm, cùng âm khí bên trong ba khỏa Âm châu mới sắp thành hình ở ngoài huyệt đạo gắn kết lại.
Thạch Nham xem bên trong thân thể, nhạy bén nhận ra biến hóa của Âm châu bên trong huyệt đạo, phát hiện Âm châu cùng những lực lượng tiêu cực đó đã sống yên ổn với nhau, hắn mới âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, tiếp tục thúc dục âm tuyền, hấp thụ càng nhiều thiên địa âm khí.
Ba lốc xoáy như mây núi trên đỉnh đầu Thạch Nham, liên tục điên cuồng hấp thu thiên địa âm khí.
Tuyệt Âm bình địa quanh năm không thấy ánh sáng, đột nhiên hiện ra tia ánh mặt trời đầu tiên!
Âm khí bao phủ ở trên hư không Tuyệt Âm bình địa ngàn năm, bị ba lốc xoáy như núi mây ở trên đỉnh đầu Thạch Nham điên cuồng hút lấy, thế nhưng lại đến mức khô kiệt!
Tuyệt Âm bình địa âm hàn, nhờ có ánh mặt trời chiếu vào, chậm rãi ấm áp lên.
Càng nhiều ánh mặt trời từ trên trời chiếu xuống, ánh nắng chiếu khắp nơi, chiếu lên trên thực vật cùng yêu thú bên trong Tuyệt Âm bình địa.
Từng gốc cây thực vật kỳ lạ cổ quái, bị ánh mặt trời chiếu xuống chậm rãi héo rũ, nhanh chóng mềm nhũn rủ xuống.
Rất nhiều yêu thú điên cuồng rít gào, nhanh chóng ở bên trong Tuyệt Âm bình địa toán loạn chạy, liều lĩnh phóng đi về hướng bên ngoài đầm lầy Tử Tịch.
"Ồ!" Tả Thi kinh hô đứng lên, "Những thực vật, yêu thú đó lại sợ hãi ánh mặt trời?"
"Thực vật trong Tuyệt Âm bình địa là do thiên địa âm khí mà sinh trưởng thành, chúng nó sớm đã thích ứng hoàn cảnh nơi đây, hôm nay thiên địa âm khí biến mất, chúng nó chưa bao giờ từng tiếp xúc ánh nắng, tự nhiên thích ứng không được, chỉ có thể chết héo." Ngô Vận Liên giải thích nói.
"Yêu thú thì sao?"
"Cũng giống thế. Cuộc sống yêu thú nơi này hút âm khí tu luyện, âm khí trong cơ thể chúng nó quá nặng, thiên tính thích râm mát, không thích ánh mặt trời chiếu trúng. Cho nên nơi này ánh nắng tái hiện, chỉ có thể liều mạng trốn ra bên ngoài đầm lầy, ít nhất nơi đó còn có chướng khí độc có thể che phủ, tuy không có bóng mát của cổ thụ, nhưng so với hiện tại ngoài trời bị phơi nắng thì tốt hơn nhiều."
"Nói như vậy, Cửu Đầu Thiên Xà cũng sẽ bị ảnh hưởng?"
"Đích như thực thế." Ngô Vận Liên sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Cửu Đầu Thiên Xà.
Quả nhiên.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống khắp nơi, ba cái đầu của Cửu Đầu Thiên Xà phun ra âm khí, tỏ ra suy yếu không chịu nổi.
Bị một bàn tay khổng lồ của Hạ Tâm Nghiên oanh kích xuống, ba cái đầu kia của nó chỉ có thể trốn tránh, không có lực hoàn thủ.
Hai đại hán thân cao thể tráng kia vẫn lo lắng nhìn Hạ Tâm Nghiên, đến lúc này hai người mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Một người trong đó quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Nham từ xa, cau mày, nhẹ giọng nói: "Thật ngờ không nhờ cái tên kia, không phải hắn hấp thu thiên địa âm khí thành như vậy, khiến cho Tuyệt Âm bình địa hiện ra ánh mặt trời, Cửu Đầu Thiên Xà này thật đúng là khó đối phó."
"Ừm, thật không nghĩ tới Huyền Âm Quyết sẽ truyền lưu đến nơi đây, cũng không biết hắn từ đâu mà có được..."
"Rầm rầm ầm! Rầm rầm ầm!" Cửu Đầu Thiên Xà liên tục nghiêng ngả lảo đảo, đột nhiên phóng nhanh tới hướng Tuyệt Âm Cốc.
Mặt trời tái hiện, thân thể Cửu đầu xà bị tổn hại lớn nên có ý muốn chạy trốn.
"Truy!"
Trảo Kỳ oa oa kêu to, là người thứ nhất vọt lên, nhìn chằm chằm Cửu Đầu Thiên Xà kia đuổi đánh.
Xích Tiêu cùng Hạ Tâm Nghiên lại liếc mắt, đều biết Thiên Môn ở bên trong Tuyệt Âm Cốc, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi Tuyệt Âm Cốc tìm kiếm Thiên Môn, nếu cho Cửu Đầu Thiên Xà có đủ thời gian nghỉ ngơi, đến lúc đó càng phiền toái hơn.
Nếu như vậy, thà không bằng sớm tiêu diệt nó!
Bởi vậy, Xích Tiêu và Hạ Tâm Nghiên đều cùng nhau đuổi theo.
Bên trong Tuyệt Âm Cốc, tiếng gầm rú kinh thiên động địa liên tiếp không ngừng truyền ra, trong cốc đám người Xích Tiêu chắc là còn đang ác đấu với Cửu Đầu Thiên Xà.
Ngoài cốc, ba lốc xoáy thật lớn trên đỉnh đầu Thạch Nham chậm rãi biến mất.
Một Tuyệt Âm bình địa với thiên địa âm khí lượn lờ to như vậy, bất tri bất giác đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
Ở ngực Thạch Nham, ba khỏa Âm châu mới cũng ngưng luyện thành công, cùng nhau chìm vào trong huyệt đạo.
Cảm thụ được âm tuyền chậm rãi chấm dứt xoay chuyển, không còn có một tia âm khí rót vào thân thể, rốt cuộc hắn đã tỉnh lại.
Mở mắt ra, Thạch Nham đứng lên, nhìn vẻ mặt đám người Hàn Phong, Ngô Vận Liên bên cạnh, nói: "Chúng ta đi Tuyệt Âm Cốc nhìn xem sao, nghe thanh âm chắc là Cửu Đầu Thiên Xà sắp đi đời rồi."
Quả nhiên, mọi người chăm chú lắng nghe, đích thực phát hiện động tĩnh bên trong Tuyệt Âm Cốc càng lúc càng nhỏ.
"Thiếu gia, ngươi thế nào?" Khô Long nhịn không được hỏi.
"Không có việc gì, ta tu luyện một loại công pháp, nhưng không có đoán được loại công pháp này lại quỷ dị như thế." Thạch Nham nhíu mày, tinh thần khẽ động, thử thúc dục âm tuyền ba chỗ ở ngực.
Từng đợt từng đợt âm lực kỳ dị, đột nhiên từ bên trong ba huyệt đạo Thần Khuyết, Thiên Khuyết, Âm Đô tràn ra, âm lực rót vào trong âm tuyền, âm tuyền bắt đầu xoay chuyển rất nhanh, tràn ra một tia âm lực tinh thuần.
Âm lực khác với Tinh Nguyên, lại dọc theo cánh tay hắn, một mạch vọt ra...
Lòng bàn tay hắn lóe ra ánh sáng âm hàn, một quang đoàn màu xanh tối, chậm rãi bao trùm bàn tay toàn bộ hắn.
Theo hắn thúc dục âm lực, quang đoàn kia càng lúc càng lớn hơn, dần dần hình thành một quang cầu màu xanh cỡ đầu người.
Nhẹ nhàng hít một hơi, tinh thần Thạch Nham biến đổi, quang cầu màu xanh kia lại từng chút thu nhỏ lại, tất cả âm lực theo đường cũ trở về, một lần nữa nhập vào âm tuyền, đi qua âm tuyền chuyển hóa thành nhiều điểm sáng màu xám, bị sáu khỏa Âm châu bên trong huyệt đạo hút vào hạt châu một lần nữa.
Âm châu là căn nguyên lực lượng của Huyền Âm Quyết, thông qua âm tuyền tràn ra, tiến vào gân mạch để thi triển công kích.
Âm thầm cảm thụ một lát, Thạch Nham lập tức biết được phương pháp thi triển Huyền Âm Quyết, kỳ thật đại khái giống như phương pháp cắn nuốt âm khí, chẳng qua là làm ngược lại mà thôi.
"Bắc Minh Thương! Ngươi tới làm gì!"
Nhưng vào lúc này, từ phương hướng Tuyệt Âm Cốc, đột nhiên truyền đến tiếng quát kinh sợ của Xích Tiêu.
Mọi người ngoài cốc sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Mau đi qua nhìn xem!" Ngô Vận Liên thông báo mọi người một tiếng, vội vàng phóng đi tới phương hướng Tuyệt Âm Cốc.
Ba người Thạch Nham cùng Hàn Phong, Khô Long cũng không dám chậm trễ, đồng thời lao đi rất nhanh, cấp tốc lướt đến Tuyệt Âm Cốc.
...
Ba người Xích Tiêu, Hạ Tâm Nghiên, Trảo Kỳ nhún người nhảy vào giữa không trung, lúc này đang hợp lực chiến với Cửu Đầu Thiên Xà.
Xích Tiêu trong sương khói hóa thân thành Cự nhân, cầm trong tay Ngân sa mạc ngăn cản nọc độc phun ra, một bàn tay cầm một thanh kiếm quang thật lớn, một mình ngăn cản ba cái đầu phun lửa của Cửu Đầu Thiên Xà.
Thân hình Trảo Kỳ bám lên một Thổ long, lách qua ba cái đầu to của Cửu Đầu Thiên Xà phụt ra nọc độc, Cửu Đầu Thiên Xà hình như cũng biết nọc độc không có tác dụng với Trảo Kỳ, trực tiếp mở ra cái miệng khổng lồ âm u, cắn tới con Thổ long mà Trảo Kỳ đang phụ thân.
Hạ Tâm Nghiên là thoải mái nhất, nàng như nữ thần lơ lững ở trên hư không, hai tay kết ra một đám thủ ấn kỳ dị, trong hư không thỉnh thoảng xuất hiện một ngón tay như thiên thần, tựa như xé rách tầng mây chụp mạnh vào ba cái đầu khác của Cửu Đầu Thiên Xà.
Ba cái đầu của Cửu Đầu Thiên Xà có thể không chế thiên địa âm khí, một khi phun ra thiên địa âm khí, lập tức sẽ bị ba lốc xoáy lớn lơ lững trên đỉnh đầu Thạch Nham cắn nuốt sạch.
Sau khi luân phiên vài lần, Cửu Đầu Thiên Xà nổi giận lôi đình, di chuyển thân hình liều mạng lách tới hướng Thạch Nham, như phải tiêu diệt Thạch Nham trước.
Hai người Hàn Phong, Khô Long, bộ dáng như lâm đại địch, bất an đứng ở bên cạnh Thạch Nham, cẩn thận đề phòng.
Ba người Tả Thi cùng Ngô Vận Liên, Chử Bình, cũng đi tới chỗ này, sáu người Thạch gia và Tả gia đứng cùng nhau, ngoại trừ Thạch Nham thì ai cũng ngẩng đầu nhìn Cửu Đầu Thiên Xà chiến đấu với ba cường giả.
Thạch Nham vẫn bình tĩnh nhắm hai mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn yên lặng ngồi ở tại chỗ bất động.
Ngoài thân lực lượng hủy thiên diệt như thủy triều dâng va chạm, hắn có thể cảm nhận được rõ ...
Chiến đấu của Thiên Vị cường giả, khiến cho tất cả thực vật bên ngoài Tuyệt Âm Cốc dập nát, mặt đất bị vỡ ra từng khe sâu không thấy đáy, lực tấn công điên cuồng mạnh mẽ như thế, khiến cho Thạch Nham nhắm hai mắt cũng thấy kinh hãi.
Nhưng hắn vẫn không có đình chỉ âm tuyền hấp thu thiên địa âm khí!
Ở trước ngực, rốt cuộc ba khỏa âm châu chính giữa âm tuyền chậm rãi ngưng luyện thành công, tản ra ô quang lờ mờ, âm khí bức người, chậm rãi chìm vào ba huyệt Thần Khuyết, Thiên Khuyết, Âm Đô.
Ba khỏa âm châu chìm xuống tiến vào huyệt đạo, thân hình Thạch Nham khoanh chân ngồi đột nhiên khẽ chấn động.
Xem bên trong thân thể.
Thạch Nham phát hiện ba khỏa Âm châu kia, khi rơi vào bên trong ba huyệt đạo, với đủ loại lực lượng tiêu cực tồn tại bên trong huyệt đạo trước kia, lại đột nhiên nhào lên như phải đồng hóa Âm châu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thạch Nham hoảng sợ, vội vàng hết sức chăm chú theo dõi biến hóa bên trong ba huyệt đạo.
Hắn đột nhiên nhớ lại bên trong mỗi một huyệt đạo khắp thân thể đều có một ít lực lượng tiêu cực, lúc ngưng luyện Âm châu hắn thật không ngờ lực lượng tiêu cực sẽ cùng Âm châu sẽ bài xích lẫn nhau.
Bên trong ba huyệt đạo.
Ttừng đợt từng đợt lực lượng tiêu cực, chậm rãi ngưng tụ thành dải lụa màu trắng mờ.
Ba khỏa Âm châu rơi xuống chìm vào huyệt đạo, những lực lượng tiêu cực lập tức quấn lên, lại bá đạo muốn kéo ra âm lực bên trong Âm châu, khí thế như phải phân giải Âm châu ra.
Nhưng Âm châu dù sao cũng là do rất nhiều thiên địa âm khí ngưng luyện ra, trải qua rèn luyện lặp đi lặp lại mới hình thành ra Tinh Nguyên âm lực! Mà lực lượng tiêu cực bên trong ba huyệt đạo, tuy rằng cực kỳ bá đạo tà ác, nhưng số lượng lại kém xa nơi rơi vào thế hạ phong.
Mấy ngày nay Thạch Nham đích thực hấp thu được không ít lực lượng tiêu cực, nhưng những lực lượng tiêu cực này lại tách ra tràn vào bên trong huyệt đạo toàn thân hắn.
Huyệt đạo thân thể hắn, tổng cộng có bảy trăm hai mươi cái, những lực lượng tiêu cực mà ba huyệt đạo phân ra tự nhiên hữu hạn.
Bởi vậy, lực lượng tiêu cực bên trong ba huyệt đạo tuy rằng cùng nhau phát ra, nhưng bởi vì lực lượng không đủ, vẫn không thể bắt Âm châu, khó có thể phân tách âm lực bên trong Âm châu.
Âm châu dường như cũng biết những khí tức tiêu cực đó khó chơi, cố thủ địa bàn của mình, không cùng liều chết với lực lượng tiêu cực kia.
Dần dần, lực lượng tiêu cực cùng Âm châu bên trong huyệt đạo hắn, không còn tranh đấu nữa.
Càng lúc càng nhiều âm khí rót vào âm tuyền, lại có ba khỏa Âm châu mới, một lần nữa ở chính giữa âm tuyền chậm rãi ngưng luyện ra...
Bởi vậy, ba khỏa Âm châu lúc trước chìm vào bên trong huyệt đạo, dường như lại đạt được cường viện, ba khỏa Âm châu đã rơi vào bên trong huyệt đạo, chậm rãi chiếm cứ quyền chủ động ở bên trong huyệt đạo.
Ngược lại lực lượng tiêu cực ngay từ đầu bá đạo, bởi vì không được bổ sung tiếp, không thể không lui vào một góc bên trong huyệt đạo, không còn tiếp tục làm loạn nữa.
Âm châu dường như cũng biết không thể tiêu diệt những lực lượng tiêu cực đó, sau khi những lực lượng tiêu cực loa bảo trì im lặng, Âm châu bắt đầu phóng ra âm khí nồng đậm, cùng âm khí bên trong ba khỏa Âm châu mới sắp thành hình ở ngoài huyệt đạo gắn kết lại.
Thạch Nham xem bên trong thân thể, nhạy bén nhận ra biến hóa của Âm châu bên trong huyệt đạo, phát hiện Âm châu cùng những lực lượng tiêu cực đó đã sống yên ổn với nhau, hắn mới âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, tiếp tục thúc dục âm tuyền, hấp thụ càng nhiều thiên địa âm khí.
Ba lốc xoáy như mây núi trên đỉnh đầu Thạch Nham, liên tục điên cuồng hấp thu thiên địa âm khí.
Tuyệt Âm bình địa quanh năm không thấy ánh sáng, đột nhiên hiện ra tia ánh mặt trời đầu tiên!
Âm khí bao phủ ở trên hư không Tuyệt Âm bình địa ngàn năm, bị ba lốc xoáy như núi mây ở trên đỉnh đầu Thạch Nham điên cuồng hút lấy, thế nhưng lại đến mức khô kiệt!
Tuyệt Âm bình địa âm hàn, nhờ có ánh mặt trời chiếu vào, chậm rãi ấm áp lên.
Càng nhiều ánh mặt trời từ trên trời chiếu xuống, ánh nắng chiếu khắp nơi, chiếu lên trên thực vật cùng yêu thú bên trong Tuyệt Âm bình địa.
Từng gốc cây thực vật kỳ lạ cổ quái, bị ánh mặt trời chiếu xuống chậm rãi héo rũ, nhanh chóng mềm nhũn rủ xuống.
Rất nhiều yêu thú điên cuồng rít gào, nhanh chóng ở bên trong Tuyệt Âm bình địa toán loạn chạy, liều lĩnh phóng đi về hướng bên ngoài đầm lầy Tử Tịch.
"Ồ!" Tả Thi kinh hô đứng lên, "Những thực vật, yêu thú đó lại sợ hãi ánh mặt trời?"
"Thực vật trong Tuyệt Âm bình địa là do thiên địa âm khí mà sinh trưởng thành, chúng nó sớm đã thích ứng hoàn cảnh nơi đây, hôm nay thiên địa âm khí biến mất, chúng nó chưa bao giờ từng tiếp xúc ánh nắng, tự nhiên thích ứng không được, chỉ có thể chết héo." Ngô Vận Liên giải thích nói.
"Yêu thú thì sao?"
"Cũng giống thế. Cuộc sống yêu thú nơi này hút âm khí tu luyện, âm khí trong cơ thể chúng nó quá nặng, thiên tính thích râm mát, không thích ánh mặt trời chiếu trúng. Cho nên nơi này ánh nắng tái hiện, chỉ có thể liều mạng trốn ra bên ngoài đầm lầy, ít nhất nơi đó còn có chướng khí độc có thể che phủ, tuy không có bóng mát của cổ thụ, nhưng so với hiện tại ngoài trời bị phơi nắng thì tốt hơn nhiều."
"Nói như vậy, Cửu Đầu Thiên Xà cũng sẽ bị ảnh hưởng?"
"Đích như thực thế." Ngô Vận Liên sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Cửu Đầu Thiên Xà.
Quả nhiên.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống khắp nơi, ba cái đầu của Cửu Đầu Thiên Xà phun ra âm khí, tỏ ra suy yếu không chịu nổi.
Bị một bàn tay khổng lồ của Hạ Tâm Nghiên oanh kích xuống, ba cái đầu kia của nó chỉ có thể trốn tránh, không có lực hoàn thủ.
Hai đại hán thân cao thể tráng kia vẫn lo lắng nhìn Hạ Tâm Nghiên, đến lúc này hai người mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Một người trong đó quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Nham từ xa, cau mày, nhẹ giọng nói: "Thật ngờ không nhờ cái tên kia, không phải hắn hấp thu thiên địa âm khí thành như vậy, khiến cho Tuyệt Âm bình địa hiện ra ánh mặt trời, Cửu Đầu Thiên Xà này thật đúng là khó đối phó."
"Ừm, thật không nghĩ tới Huyền Âm Quyết sẽ truyền lưu đến nơi đây, cũng không biết hắn từ đâu mà có được..."
"Rầm rầm ầm! Rầm rầm ầm!" Cửu Đầu Thiên Xà liên tục nghiêng ngả lảo đảo, đột nhiên phóng nhanh tới hướng Tuyệt Âm Cốc.
Mặt trời tái hiện, thân thể Cửu đầu xà bị tổn hại lớn nên có ý muốn chạy trốn.
"Truy!"
Trảo Kỳ oa oa kêu to, là người thứ nhất vọt lên, nhìn chằm chằm Cửu Đầu Thiên Xà kia đuổi đánh.
Xích Tiêu cùng Hạ Tâm Nghiên lại liếc mắt, đều biết Thiên Môn ở bên trong Tuyệt Âm Cốc, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi Tuyệt Âm Cốc tìm kiếm Thiên Môn, nếu cho Cửu Đầu Thiên Xà có đủ thời gian nghỉ ngơi, đến lúc đó càng phiền toái hơn.
Nếu như vậy, thà không bằng sớm tiêu diệt nó!
Bởi vậy, Xích Tiêu và Hạ Tâm Nghiên đều cùng nhau đuổi theo.
Bên trong Tuyệt Âm Cốc, tiếng gầm rú kinh thiên động địa liên tiếp không ngừng truyền ra, trong cốc đám người Xích Tiêu chắc là còn đang ác đấu với Cửu Đầu Thiên Xà.
Ngoài cốc, ba lốc xoáy thật lớn trên đỉnh đầu Thạch Nham chậm rãi biến mất.
Một Tuyệt Âm bình địa với thiên địa âm khí lượn lờ to như vậy, bất tri bất giác đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
Ở ngực Thạch Nham, ba khỏa Âm châu mới cũng ngưng luyện thành công, cùng nhau chìm vào trong huyệt đạo.
Cảm thụ được âm tuyền chậm rãi chấm dứt xoay chuyển, không còn có một tia âm khí rót vào thân thể, rốt cuộc hắn đã tỉnh lại.
Mở mắt ra, Thạch Nham đứng lên, nhìn vẻ mặt đám người Hàn Phong, Ngô Vận Liên bên cạnh, nói: "Chúng ta đi Tuyệt Âm Cốc nhìn xem sao, nghe thanh âm chắc là Cửu Đầu Thiên Xà sắp đi đời rồi."
Quả nhiên, mọi người chăm chú lắng nghe, đích thực phát hiện động tĩnh bên trong Tuyệt Âm Cốc càng lúc càng nhỏ.
"Thiếu gia, ngươi thế nào?" Khô Long nhịn không được hỏi.
"Không có việc gì, ta tu luyện một loại công pháp, nhưng không có đoán được loại công pháp này lại quỷ dị như thế." Thạch Nham nhíu mày, tinh thần khẽ động, thử thúc dục âm tuyền ba chỗ ở ngực.
Từng đợt từng đợt âm lực kỳ dị, đột nhiên từ bên trong ba huyệt đạo Thần Khuyết, Thiên Khuyết, Âm Đô tràn ra, âm lực rót vào trong âm tuyền, âm tuyền bắt đầu xoay chuyển rất nhanh, tràn ra một tia âm lực tinh thuần.
Âm lực khác với Tinh Nguyên, lại dọc theo cánh tay hắn, một mạch vọt ra...
Lòng bàn tay hắn lóe ra ánh sáng âm hàn, một quang đoàn màu xanh tối, chậm rãi bao trùm bàn tay toàn bộ hắn.
Theo hắn thúc dục âm lực, quang đoàn kia càng lúc càng lớn hơn, dần dần hình thành một quang cầu màu xanh cỡ đầu người.
Nhẹ nhàng hít một hơi, tinh thần Thạch Nham biến đổi, quang cầu màu xanh kia lại từng chút thu nhỏ lại, tất cả âm lực theo đường cũ trở về, một lần nữa nhập vào âm tuyền, đi qua âm tuyền chuyển hóa thành nhiều điểm sáng màu xám, bị sáu khỏa Âm châu bên trong huyệt đạo hút vào hạt châu một lần nữa.
Âm châu là căn nguyên lực lượng của Huyền Âm Quyết, thông qua âm tuyền tràn ra, tiến vào gân mạch để thi triển công kích.
Âm thầm cảm thụ một lát, Thạch Nham lập tức biết được phương pháp thi triển Huyền Âm Quyết, kỳ thật đại khái giống như phương pháp cắn nuốt âm khí, chẳng qua là làm ngược lại mà thôi.
"Bắc Minh Thương! Ngươi tới làm gì!"
Nhưng vào lúc này, từ phương hướng Tuyệt Âm Cốc, đột nhiên truyền đến tiếng quát kinh sợ của Xích Tiêu.
Mọi người ngoài cốc sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Mau đi qua nhìn xem!" Ngô Vận Liên thông báo mọi người một tiếng, vội vàng phóng đi tới phương hướng Tuyệt Âm Cốc.
Ba người Thạch Nham cùng Hàn Phong, Khô Long cũng không dám chậm trễ, đồng thời lao đi rất nhanh, cấp tốc lướt đến Tuyệt Âm Cốc.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook