Sát Thần
-
Chương 83: – Gặp mặt
Hành trình vẫn tiếp tục.
Thạch Nham mất xe ngựa nên chỉ có thể mỗi ngày ngồi ở trên lưng ngựa suy nghĩ, vẫn kiên nhẫn không bỏ cuộc truy tìm phương pháp dung hợp Sinh Ấn cùng Tử Ấn
Ban đêm mỗi một ngày, chỉ cần rảnh rỗi hắn đều tìm cớ rời đi một lúc, biến suy nghĩ tâm đắc ban ngày thành hành động.
Nhưng mà, mỗi một lần hắn muốn dung hợp Sinh Ấn cùng Tử Ấn thì kết quả đều kết thúc là thất bại.
Dung hợp Sinh Tử Ấn, hiển nhiên vô cùng khó khăn, mỗi lần hắn thi triển ra Sinh Ấn cùng Tử Ấn, đều không thể phát ra trong cùng một lúc.
Không phải Sinh Ấn phát ra trước, thì là Tử Ấn sớm đánh ra sớm hơn.
Muốn dung hợp Sinh Tử Ấn, bước đầu tiên nhất định phải để hai ấn ký trong cùng một lúc từ lòng bàn tay phát ra!
Chỉ có đạt đến bước này, Sinh Tử Ấn mới có khả năng dung hợp.
Việc này cần lực khống chế cực kỳ tinh diệu, phải làm cho Tinh Nguyên cùng lực lượng tiêu cực ngưng luyện đồng tiết tấu, không thể có một tí sơ suất!
Thạch Nham hiểu được điểm này, nhưng lúc bắt tay vào làm thì lại phát hiện vô cùng khó khăn, một chút thành công cũng không có.
Thấy cách cửa vào Tử Tịch đầm lầy càng ngày càng gần, ban đêm Thạch Nham không còn tiếp tục thực hành những gì hắn lĩnh ngộ ở ban ngày, dù sao phải thi triển Sinh Tử Ấn cần đồng thời tiêu hao Tinh Nguyên cùng lực lượng tiêu cực.
Mỗi khi hắn thực hành một lần, thân thể hắn đều sẽ suy yếu một thời gian.
Đặc biệt là tu luyện Tử Ấn.
Việc này cần Bạo Tẩu trước, mà lực cắn trả của Bạo Tẩu vẫn tồn tại, vì bảo đảm lúc đến đầm lầy Tử Tịch thân thể sẽ ở trạng thái tốt nhất, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ hủy bỏ việc tiếp tục thực hành.
Quyết định không vùi đầu khổ não nữa, thần kinh căng thẳng của Thạch Nham cũng được thả lỏng, trong hành trình tiếp theo hắn không còn khổ tư cả ngày, có thời gian dư dả giao lưu với hai nàng Ngô Vận Liên, Tả Thi.
Thông qua một thời gian ở chung này, Thạch Nham cũng có chút hiểu biết về Ngô Vận Liên cùng Tả Thi, quan hệ song phương tuy rằng không có gì đặc biệt hòa hợp, nhưng chưa từng có xung đột.
Nhưng mà, mỗi khi Thạch Nham tuôn ra lời nói kinh người, lại khiến Ngô Vận Liên cùng Tả Thi càng tò mò về hắn hơn.
Thạch Nham đến từ xã hội phát triển rất cao, cực kỳ khinh thường với chế độ quân chủ phổ biến trên Thần Ân đại lục, thường hay phát biểu một ít lời bình kinh thế hãi tục.
Mà những lời bình đó, sau khi suy nghĩ cặn kẽ sẽ lại làm người ta cảm thấy quả thật rất có đạo lý.
Thạch Nham đề xướng mọi người bình đẳng, cực kỳ phản cảm với một người là chúa tể có thể quyết định vận mệnh một quốc gia, lại cười nhạt với cái gọi là thế lực thế gia dân gian ảnh hưởng trực tiếp tới quốc gia.
Những lời nói đó, bất luận là với Tả Thi hay là Ngô Vận Liên đều có chấn động rất mạnh tới hai nàng, mỗi lần đều khiến hai nàng kinh hãi vô cùng, nhưng lại tìm không được lời phản bác.
Ngay cả ba người Hàn Phong, Khô Long, Chử Bình, có đôi khi đều nhịn không được truy vấn vài câu, đối với lý tưởng chế độ nhà nước của Thạch Nham miêu tả đều tò mò không ngớt.
Thân là một người xuyên việt, Thạch Nham có ưu thế tuyệt đối ở phương diện này, một ít lời nói chấn động tâm linh, có thể nháy mắt phá vỡ sự hiểu biết của những người này về thế giới quan.
Hắn có đề tài liên quan nam nữ bình đẳng, càng khiến Ngô Vận Liên cùng Tả Thi tò mò hơn.
Ở trên Thần Ân đại lục, địa vị của nữ giới cực kỳ thấp, nam nhân có thể có được tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, nữ nhân nếu không có năng lực bị coi như hàng hóa trao đổi cũng là chuyện bình thường.
Tả Thi cùng Ngô Vận Liên, một người sinh ra ở đại gia tộc, hơn nữa có thiên phú Võ Giả tuyệt hảo, một người trải qua khổ tu tôi luyện của mình, có được tu vi cảnh giới Niết Bàn, các nàng may mắn hơn đa số nữ nhân nhiều lắm, dường như không nằm trong phạm vi đó.
Nhưng mà, dù sao các nàng cũng là người sinh trưởng ở trên Thần Ân đại lục, vận mệnh thật đáng thương của nữ nhân bên cạnh thì các nàng đã thấy nhiều lắm, điều này làm cho các nàng với cái Thạch Nham gọi là nam nữ bình quyền, cùng chế độ một chồng một vợ cực kỳ khao khát.
Tuy rằng Thạch Nham cũng có chút chủ nghĩa đại nam tử, nhưng ở phương diện đối xử nữ nhân thì lại không có thành kiến.
Lúc hắn cùng Tả Thi, Ngô Vận Liên trao đổi, cũng không coi các nàng là nữ nhân vô tri, bất luận đề tài gì hắn đều dám nói, cũng nguyện ý nói.
Mà không giống như nam nhân bình thường, vẫn lấy theo đuổi các nàng lấy gia môn là điều kiện trước tiên, rồi mới có ý định lấy lòng các nàng, coi việc bàn luận nói chuyện và việc nhỏ không quan trọng lắm
Dần dần, thái độ của hai nàng Ngô Vận Liên cùng Tả Thi với Thạch Nham đã thay đổi rất nhiều.
Tuy rằng các nàng cảm thấy Thạch Nham là người có chút cổ quái, thế nhưng từ từ cũng có chút thưởng thức, các nàng yêu thích Thạch Nham dám nói dám bàn, tán thưởng Thạch Nham không giống người bình thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ngày hôm nay.
Thạch Nham cưỡi ngựa, đi song song với xe ngựa Tả gia, nói về đề tài phân công nam nữ.
Hai nàng Tả Thi cùng Ngô Vận Liên, thường hay kéo màn che lên, thường xuyên kinh ngạc nhìn về phía hắn, chờ mong lời nói kinh người của hắn.
"Nam nhân chủ ngoại, nữ nhân ở nhà trông trẻ nhỏ, loại chế độ này tồn tại từ xưa đến nay. Nhưng theo văn minh tiến bộ, một ngày nào đó tình hình này sẽ thay đổi, trên rất nhiều lĩnh vực thì nữ nhân có ưu thế trời cho, rất nhiều chuyện nam nhân làm không tốt, nữ nhân làm ngược lại sẽ thuận buồm xuôi gió."
Thạch Nham thần sắc lạnh nhạt, ở trên lưng ngựa ba hoa khoác lác, "Thí dụ như giáo dục, nghệ thuật cắm hoa, việc ghi chép, còn có, ừm, tú bà cũng thế, -- việc này thật đúng là nam nhân thay thế không được."
"Xí!"
Tả Thi ở trong thùng xe hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Nham, thấp giọng mắng: "Nói đi nói lại rồi lại không đứng đắn, mỗi lần đều như vậy, hỗn đản!"
Thạch Nham cười cười, không có so đo việc Tả Thi chửi nhỏ, nói: "Ta vẫn cảm thấy nữ nhân ở một phương diện nào đó, đích thực sẽ xuất sắc hơn nam nhân. Đương nhiên, ở trên Thần Ân đại lục đa số nam nhân sẽ không nghĩ như vậy. Trừ phi là nữ Võ Giả thực lực nổi trội, nếu không, nữ nhân bình thường ở trong mắt bọn họ, đại khái cũng không có khác bao nhiêu so với sủng vật nuôi nhốt."
"Ài." Ngô Vận Liên thở dài một hơi, gật gật đầu, "Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta liều mạng trở thành Võ Giả. Chỉ có thực lực đạt tới một độ cao, mới có thể đủ sức thoát khỏi vận mệnh bi thảm của nữ nhân! Mà không phải gả cho một người nam nhân, vì nam nhân đó làm lụng vất vả cả đời, còn phải bị cấm hết mọi xã giao bình thường, thật sự là rất đáng buồn."
"Thiếu gia, đến rồi." Nhưng vào lúc này, Hàn Phong chỉ vào phía trước, thấp giọng nói: "Người của Phiêu Miểu Các đang đợi ở đó."
Thạch Nham sửng sốt, chăm chú nhìn theo, quả nhiên phát hiện từ rất xa có ba điểm đen.
Ngô Vận Liên cũng không còn cảm thán, trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: "Mọi người hãy cẩn thận một chút. Đối với chúng ta mà nói, Phiêu Miểu Các là ngoại nhân, nữ nhân kia có thể đạt tới cảnh giới Thiên Vị, hãy lưu ý một chút ."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều gật đầu
Thạch Nham thì nhíu mày lại, không biết sau khi Hạ Tâm Nghiên kia nhìn thấy hắn thì sẽ có biểu hiện gì.
Ngày đó, trước khi Hạ Tâm Nghiên ngất đi, rõ ràng đã thấy được hắn, khẳng định Hạ Tâm Nghiên đã biết vì sao nàng xuất hiện ở Yên Vũ Lâu.
Lần này gặp mặt, cũng không biết Hạ Tâm Nghiên có thể khởi binh vấn tội hay không.
Nhưng mà Thạch Nham cũng không quá lo lắng, lúc ở Yên Vũ Lâu một lần duy nhất hắn xâm phạm Hạ Tâm Nghiên, thì Hạ Tâm Nghiên vẫn trong trạng thái hôn mê
Hạ Tâm Nghiên sẽ không biết hắn đã từng làm gì.
Hạ Tâm Nghiên vẫn còn cách đoàn người Thạch Nham quá xa, tuy rằng nàng đã quăng nửa phần bảo đồ kia ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn âm thầm đề phòng Tả gia cùng Thạch gia, phòng ngừa Tả gia cùng Thạch gia sẽ tránh nàng lặng lẽ hành động.
Bởi vậy, dọc theo đường đi, đối thoại của Thạch Nham cùng Ngô Vận Liên, Tả Thi, nàng đều nghe rất nhiều và cũng rất rõ ràng.
Tuy rằng còn không có chân chính gặp mặt với Thạch Nham, nhưng trong lòng nàng đã có lòng hiếu kỳ với Thạch Nham hơn, tò mò vì sao trong đầu người này có nhiều ý tưởng kỳ lạ cổ quái như vậy.
Thân là một nữ nhân, Hạ Tâm Nghiên cũng thấy nam tôn nữ ti nhiều lắm, nàng giống như âm thầm ủng hộ vì một ít lời nói của Thạch Nham, nàng cảm thấy Thạch Nham có chút không tầm thường, cũng không giống như những người khác.
Nhưng khi thân ảnh Thạch Nham thật sự xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, chỉ liếc mắt là nàng nhận ra Thạch Nham ngay, trong lòng nhịn không được sinh ra chút tức giận.
Chuyện ngày đó, đã khắc rất sâu trong ký ức nàng.
Có mấy lần vào ban đêm, sau khi Hạ Tâm Nghiên tỉnh lại, sẽ hoảng hốt cảm thấy nàng đang ở Yên Vũ Lâu...
Nghĩ đến trong sương phòng đó, khi nàng hôn mê nằm trên mặt đất, đã có một kẻ ở trước mặt của nàng, nhún nhẩy trên người hai nữ tử thanh lâu!
Nàng liền cảm thấy chưa lúc nào tức giận như thế.
Rốt cục, Thạch Nham xuất hiện ở trước mặt nàng,
Hạ Tâm Nghiên chỉ liếc mắt quét qua Thạch Nham, liền chỉ vào hắn rồi thản nhiên nói: "Ngươi theo ta đến đây, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi."
Đám người Ngô Vận Liên, Tả Thi, Hàn Phong, một đám vẻ mặt ngây ngốc, cổ quái nhìn Hạ Tâm Nghiên, không rõ vì sao nàng lại tìm một mình Thạch Nham, mà không phải hỏi Xích Tiêu ở nơi nào.
Thạch Nham sớm đoán được nàng sẽ làm như vậy, gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Được."
Thái độ của Thạch Nham, lại khiến đoàn người Ngô Vận Liên nghi hoặc.
Hàn Phong giật mình, có hơi chút lo lắng nói: "Thiếu gia..."
"Không sao." Thạch Nham huy phất tay, tiêu sái theo Hạ Tâm Nghiên rời đi.
Không bao lâu, hai người đi đến dưới một gốc cổ thụ.
"Những lời nói cổ quái của ngươi, là từ đâu có?" Ngoài dự kiến của Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên cũng không lập tức chuyện ở Yên Vũ Lâu, ngược lại hỏi ra một câu như vậy.
"Những lời nói cổ quái của ngươi, là từ đâu có?" Ngoài dự kiến của Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên cũng không lập tức chuyện ở Yên Vũ Lâu, ngược lại hỏi ra một câu như vậy.
Thạch Nham ngẩn ra, "Những lời gì?"
"Chính là những lời chế độ nhà nước, nam nữ bình đẳng." Hạ Tâm Nghiên tò mò nhìn hắn.
Trong mắt Thạch Nham chợt lóe lên dị quang, từ một câu này hắn lập tức biết được Hạ Tâm Nghiên vẫn luôn sát bên bọn họ.
Liên tiếp ý niệm ở trong đầu lóe lên, trầm ngâm trong chốc lát, Thạch Nham mới thản nhiên nói: "Ta là người thích nghiên cứu cổ sử, những lời nói đó đều là ta tự mình suy nghĩ ra, nói không chừng trong tương lai không xa, rất có thể sẽ xảy ra."
Tự mình suy nghĩ ra?"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tâm Nghiên điểm sáng rực rỡ, sửng sốt một hồi lâu, mới nói: "Thân là một nữ nhân, ta hy vọng suy luận của ngươi tương lai sẽ thành sự thật. Nhưng mà, việc này không thay đổi được sự thật ngươi rất háo sắc!"
Thạch Nham cười khanh khách, gật đầu thản nhiên nói: "Điểm này ta thừa nhận, nam nhân mà đây là thiên tính, không có gì phải kiêng dè. Nhưng mà, dường như ta không có làm gì cô? Ngược lại, ta còn cứu cô! Đêm hôm đó, nếu cô không ở thanh lâu, nói không chừng Bắc Minh gia sẽ tìm được cô, từ việc đó thì cô nên phải cám ơn ta."
Hạ Tâm Nghiên ánh mắt có chút kinh ngạc, dường như nàng không đoán được Thạch Nham lại sẽ ở trước mặt nàng, thản nhiên thừa nhận hắn háo sắc.
Nàng sửng sờ tại chỗ, ánh mắt liên tục biến đổi, như muốn mắng, lại như không biết nên bắt đầu mắng từ đâu.
Mắng hắn háo sắc sao? Hắn đã thừa nhận, đã không biết xấu hổ như vậy, mắng hắn còn có tác dụng sao?
Hạ Tâm Nghiên cảm thấy buồn bực mà không có nguyên do, hồi lâu mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Ngươi thật sự đã cứu ta, nhưng ta cũng sẽ không cảm kích ngươi! Chuyện đêm hôm đó, ta không hy vọng có bất luận kẻ nào biết, ngươi hiểu chưa?"
Hạ Tâm Nghiên đôi mắt lạnh lung,tỏ ý uy hiếp.
"Yên tâm, ta không có rỗi việc như vậy." Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt.
"Vậy, đêm hôm đó, ngươi có ... có làm gì ta không?" Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên bỗng nhiên có chút bối rối.
"Làm gì?" Thạch Nham ngẩn ra, vẻ mặt nghi hoặc: "Có chuyện gì khác sao?"
Một luồng lửa giận đột nhiên từ đáy lòng bốc lên, Hạ Tâm Nghiên âm thầm cắn răng, trong lòng không ngừng lặp lại hai chữ "Bình tĩnh", liên tục hít sâu vài hơi, mới quát lạnh nói: "Ta nói, ngươi có quấy rối ta hay không?"
Đương nhiên là có!
Thạch Nham trong lòng thở nhẹ, nhưng ngoài mặt lại nghiêm trang, lắc đầu nói: "Không có, ta không phải người tùy tiện."
"Ngươi không phải người tùy tiện? !"
Hạ Tâm Nghiên trừng to mắt, đột nhiên phát hiện đối mặt với người này, nàng rất dễ dàng tức giận, cắn răng, nàng lại cười lạnh nói: "Trong thời khắc mấu chốt gia tộc cùng địch nhân giao chiến, quỷ háo sắc còn có tâm tư đi thanh lâu tìm hoan mua vui, thế mà lại nói mình không phải người tùy tiện, thật sự là chuyện buồn cười vô cùng!"
"Đòi hỏi sinh lý bình thường mà thôi." Thạch Nham thản nhiên nói.
Hạ Tâm Nghiên ngơ ngác nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự khinh thường, chán ghét, phẫn nộ đủ loại cảm xúc.
Vô lực phất phất tay, Hạ Tâm Nghiên dường như không muốn nói gì nữa, cuối cùng nói: "Mọi chuyện đêm đó, ta hy vọng ngươi đều quên hết! Ngươi cứu ta một mạng ta sẽ ghi nhớ, một chuyến tìm kiếm Thiên Môn này ta sẽ hết sức bảo ngươi bình an, sau này hai chúng ta không thiếu nợ nhau!"
Nói xong, Hạ Tâm Nghiên rốt cuộc không ở đây nổi nữa, quay đầu thẳng tới hướng đường cũ trở lại, trong lòng nàng vẫn còn lửa giận, nhưng không có chỗ phát tiết.
"Vậy ta cám ơn cô trước." Thạch Nham hướng về phía bóng dáng của nàng giương giọng hô to, khóe miệng chứ nụ cười nhạt, hình như vốn không biết Hạ Tâm Nghiên cực kỳ khó chịu.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trên bầy trời, trong một đám mây đen dày.
Một con yêu thú cấp năm Phong Cực Ưng dài mười mét đứng ở trong đám mây, sáu người Bắc Minh Thương, Bắc Minh Sách, Âm Khuê, Cưu Sơn cùng Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan cùng nhau ngồi ở trên Phong Cực Ưng.
Bắc Minh Thương ở vị trí đầu Phong Cực Ưng, ló đầu nhìn đám người Thạch Nham ở phía dưới dưới nhỏ như con kiến, trầm giọng nói: "Chắc là bọn họ sẽ đi đầm lầy Tử Tịch."
Gia gia, khi nào thì chúng ta hiện thân?"
"Chờ sau khi bọn hắn đến đích." Bắc Minh Thương cau mày, nói: "Xích Tiêu chắc không bao lâu sẽ xuất hiện, Xích Tiêu mới là Thiên Vị cường giả thật sự, nói không chừng sẽ phát hiện chúng ta. Đi thôi, chúng ta sớm rời đi trước."
Mục Ngữ Điệp chà xát hai tay, trong con mắt sáng đầy chờ mong. Yêu thú cấp năm Phong Cực Ưng đột nhiên bay ra hóa thành một điểm đen, nhanh chóng bay về hướng đầm lầy Tử Tịch, rất nhanh đã không thấy tung tích.
Thạch Nham mất xe ngựa nên chỉ có thể mỗi ngày ngồi ở trên lưng ngựa suy nghĩ, vẫn kiên nhẫn không bỏ cuộc truy tìm phương pháp dung hợp Sinh Ấn cùng Tử Ấn
Ban đêm mỗi một ngày, chỉ cần rảnh rỗi hắn đều tìm cớ rời đi một lúc, biến suy nghĩ tâm đắc ban ngày thành hành động.
Nhưng mà, mỗi một lần hắn muốn dung hợp Sinh Ấn cùng Tử Ấn thì kết quả đều kết thúc là thất bại.
Dung hợp Sinh Tử Ấn, hiển nhiên vô cùng khó khăn, mỗi lần hắn thi triển ra Sinh Ấn cùng Tử Ấn, đều không thể phát ra trong cùng một lúc.
Không phải Sinh Ấn phát ra trước, thì là Tử Ấn sớm đánh ra sớm hơn.
Muốn dung hợp Sinh Tử Ấn, bước đầu tiên nhất định phải để hai ấn ký trong cùng một lúc từ lòng bàn tay phát ra!
Chỉ có đạt đến bước này, Sinh Tử Ấn mới có khả năng dung hợp.
Việc này cần lực khống chế cực kỳ tinh diệu, phải làm cho Tinh Nguyên cùng lực lượng tiêu cực ngưng luyện đồng tiết tấu, không thể có một tí sơ suất!
Thạch Nham hiểu được điểm này, nhưng lúc bắt tay vào làm thì lại phát hiện vô cùng khó khăn, một chút thành công cũng không có.
Thấy cách cửa vào Tử Tịch đầm lầy càng ngày càng gần, ban đêm Thạch Nham không còn tiếp tục thực hành những gì hắn lĩnh ngộ ở ban ngày, dù sao phải thi triển Sinh Tử Ấn cần đồng thời tiêu hao Tinh Nguyên cùng lực lượng tiêu cực.
Mỗi khi hắn thực hành một lần, thân thể hắn đều sẽ suy yếu một thời gian.
Đặc biệt là tu luyện Tử Ấn.
Việc này cần Bạo Tẩu trước, mà lực cắn trả của Bạo Tẩu vẫn tồn tại, vì bảo đảm lúc đến đầm lầy Tử Tịch thân thể sẽ ở trạng thái tốt nhất, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ hủy bỏ việc tiếp tục thực hành.
Quyết định không vùi đầu khổ não nữa, thần kinh căng thẳng của Thạch Nham cũng được thả lỏng, trong hành trình tiếp theo hắn không còn khổ tư cả ngày, có thời gian dư dả giao lưu với hai nàng Ngô Vận Liên, Tả Thi.
Thông qua một thời gian ở chung này, Thạch Nham cũng có chút hiểu biết về Ngô Vận Liên cùng Tả Thi, quan hệ song phương tuy rằng không có gì đặc biệt hòa hợp, nhưng chưa từng có xung đột.
Nhưng mà, mỗi khi Thạch Nham tuôn ra lời nói kinh người, lại khiến Ngô Vận Liên cùng Tả Thi càng tò mò về hắn hơn.
Thạch Nham đến từ xã hội phát triển rất cao, cực kỳ khinh thường với chế độ quân chủ phổ biến trên Thần Ân đại lục, thường hay phát biểu một ít lời bình kinh thế hãi tục.
Mà những lời bình đó, sau khi suy nghĩ cặn kẽ sẽ lại làm người ta cảm thấy quả thật rất có đạo lý.
Thạch Nham đề xướng mọi người bình đẳng, cực kỳ phản cảm với một người là chúa tể có thể quyết định vận mệnh một quốc gia, lại cười nhạt với cái gọi là thế lực thế gia dân gian ảnh hưởng trực tiếp tới quốc gia.
Những lời nói đó, bất luận là với Tả Thi hay là Ngô Vận Liên đều có chấn động rất mạnh tới hai nàng, mỗi lần đều khiến hai nàng kinh hãi vô cùng, nhưng lại tìm không được lời phản bác.
Ngay cả ba người Hàn Phong, Khô Long, Chử Bình, có đôi khi đều nhịn không được truy vấn vài câu, đối với lý tưởng chế độ nhà nước của Thạch Nham miêu tả đều tò mò không ngớt.
Thân là một người xuyên việt, Thạch Nham có ưu thế tuyệt đối ở phương diện này, một ít lời nói chấn động tâm linh, có thể nháy mắt phá vỡ sự hiểu biết của những người này về thế giới quan.
Hắn có đề tài liên quan nam nữ bình đẳng, càng khiến Ngô Vận Liên cùng Tả Thi tò mò hơn.
Ở trên Thần Ân đại lục, địa vị của nữ giới cực kỳ thấp, nam nhân có thể có được tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, nữ nhân nếu không có năng lực bị coi như hàng hóa trao đổi cũng là chuyện bình thường.
Tả Thi cùng Ngô Vận Liên, một người sinh ra ở đại gia tộc, hơn nữa có thiên phú Võ Giả tuyệt hảo, một người trải qua khổ tu tôi luyện của mình, có được tu vi cảnh giới Niết Bàn, các nàng may mắn hơn đa số nữ nhân nhiều lắm, dường như không nằm trong phạm vi đó.
Nhưng mà, dù sao các nàng cũng là người sinh trưởng ở trên Thần Ân đại lục, vận mệnh thật đáng thương của nữ nhân bên cạnh thì các nàng đã thấy nhiều lắm, điều này làm cho các nàng với cái Thạch Nham gọi là nam nữ bình quyền, cùng chế độ một chồng một vợ cực kỳ khao khát.
Tuy rằng Thạch Nham cũng có chút chủ nghĩa đại nam tử, nhưng ở phương diện đối xử nữ nhân thì lại không có thành kiến.
Lúc hắn cùng Tả Thi, Ngô Vận Liên trao đổi, cũng không coi các nàng là nữ nhân vô tri, bất luận đề tài gì hắn đều dám nói, cũng nguyện ý nói.
Mà không giống như nam nhân bình thường, vẫn lấy theo đuổi các nàng lấy gia môn là điều kiện trước tiên, rồi mới có ý định lấy lòng các nàng, coi việc bàn luận nói chuyện và việc nhỏ không quan trọng lắm
Dần dần, thái độ của hai nàng Ngô Vận Liên cùng Tả Thi với Thạch Nham đã thay đổi rất nhiều.
Tuy rằng các nàng cảm thấy Thạch Nham là người có chút cổ quái, thế nhưng từ từ cũng có chút thưởng thức, các nàng yêu thích Thạch Nham dám nói dám bàn, tán thưởng Thạch Nham không giống người bình thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ngày hôm nay.
Thạch Nham cưỡi ngựa, đi song song với xe ngựa Tả gia, nói về đề tài phân công nam nữ.
Hai nàng Tả Thi cùng Ngô Vận Liên, thường hay kéo màn che lên, thường xuyên kinh ngạc nhìn về phía hắn, chờ mong lời nói kinh người của hắn.
"Nam nhân chủ ngoại, nữ nhân ở nhà trông trẻ nhỏ, loại chế độ này tồn tại từ xưa đến nay. Nhưng theo văn minh tiến bộ, một ngày nào đó tình hình này sẽ thay đổi, trên rất nhiều lĩnh vực thì nữ nhân có ưu thế trời cho, rất nhiều chuyện nam nhân làm không tốt, nữ nhân làm ngược lại sẽ thuận buồm xuôi gió."
Thạch Nham thần sắc lạnh nhạt, ở trên lưng ngựa ba hoa khoác lác, "Thí dụ như giáo dục, nghệ thuật cắm hoa, việc ghi chép, còn có, ừm, tú bà cũng thế, -- việc này thật đúng là nam nhân thay thế không được."
"Xí!"
Tả Thi ở trong thùng xe hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Nham, thấp giọng mắng: "Nói đi nói lại rồi lại không đứng đắn, mỗi lần đều như vậy, hỗn đản!"
Thạch Nham cười cười, không có so đo việc Tả Thi chửi nhỏ, nói: "Ta vẫn cảm thấy nữ nhân ở một phương diện nào đó, đích thực sẽ xuất sắc hơn nam nhân. Đương nhiên, ở trên Thần Ân đại lục đa số nam nhân sẽ không nghĩ như vậy. Trừ phi là nữ Võ Giả thực lực nổi trội, nếu không, nữ nhân bình thường ở trong mắt bọn họ, đại khái cũng không có khác bao nhiêu so với sủng vật nuôi nhốt."
"Ài." Ngô Vận Liên thở dài một hơi, gật gật đầu, "Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta liều mạng trở thành Võ Giả. Chỉ có thực lực đạt tới một độ cao, mới có thể đủ sức thoát khỏi vận mệnh bi thảm của nữ nhân! Mà không phải gả cho một người nam nhân, vì nam nhân đó làm lụng vất vả cả đời, còn phải bị cấm hết mọi xã giao bình thường, thật sự là rất đáng buồn."
"Thiếu gia, đến rồi." Nhưng vào lúc này, Hàn Phong chỉ vào phía trước, thấp giọng nói: "Người của Phiêu Miểu Các đang đợi ở đó."
Thạch Nham sửng sốt, chăm chú nhìn theo, quả nhiên phát hiện từ rất xa có ba điểm đen.
Ngô Vận Liên cũng không còn cảm thán, trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: "Mọi người hãy cẩn thận một chút. Đối với chúng ta mà nói, Phiêu Miểu Các là ngoại nhân, nữ nhân kia có thể đạt tới cảnh giới Thiên Vị, hãy lưu ý một chút ."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều gật đầu
Thạch Nham thì nhíu mày lại, không biết sau khi Hạ Tâm Nghiên kia nhìn thấy hắn thì sẽ có biểu hiện gì.
Ngày đó, trước khi Hạ Tâm Nghiên ngất đi, rõ ràng đã thấy được hắn, khẳng định Hạ Tâm Nghiên đã biết vì sao nàng xuất hiện ở Yên Vũ Lâu.
Lần này gặp mặt, cũng không biết Hạ Tâm Nghiên có thể khởi binh vấn tội hay không.
Nhưng mà Thạch Nham cũng không quá lo lắng, lúc ở Yên Vũ Lâu một lần duy nhất hắn xâm phạm Hạ Tâm Nghiên, thì Hạ Tâm Nghiên vẫn trong trạng thái hôn mê
Hạ Tâm Nghiên sẽ không biết hắn đã từng làm gì.
Hạ Tâm Nghiên vẫn còn cách đoàn người Thạch Nham quá xa, tuy rằng nàng đã quăng nửa phần bảo đồ kia ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn âm thầm đề phòng Tả gia cùng Thạch gia, phòng ngừa Tả gia cùng Thạch gia sẽ tránh nàng lặng lẽ hành động.
Bởi vậy, dọc theo đường đi, đối thoại của Thạch Nham cùng Ngô Vận Liên, Tả Thi, nàng đều nghe rất nhiều và cũng rất rõ ràng.
Tuy rằng còn không có chân chính gặp mặt với Thạch Nham, nhưng trong lòng nàng đã có lòng hiếu kỳ với Thạch Nham hơn, tò mò vì sao trong đầu người này có nhiều ý tưởng kỳ lạ cổ quái như vậy.
Thân là một nữ nhân, Hạ Tâm Nghiên cũng thấy nam tôn nữ ti nhiều lắm, nàng giống như âm thầm ủng hộ vì một ít lời nói của Thạch Nham, nàng cảm thấy Thạch Nham có chút không tầm thường, cũng không giống như những người khác.
Nhưng khi thân ảnh Thạch Nham thật sự xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, chỉ liếc mắt là nàng nhận ra Thạch Nham ngay, trong lòng nhịn không được sinh ra chút tức giận.
Chuyện ngày đó, đã khắc rất sâu trong ký ức nàng.
Có mấy lần vào ban đêm, sau khi Hạ Tâm Nghiên tỉnh lại, sẽ hoảng hốt cảm thấy nàng đang ở Yên Vũ Lâu...
Nghĩ đến trong sương phòng đó, khi nàng hôn mê nằm trên mặt đất, đã có một kẻ ở trước mặt của nàng, nhún nhẩy trên người hai nữ tử thanh lâu!
Nàng liền cảm thấy chưa lúc nào tức giận như thế.
Rốt cục, Thạch Nham xuất hiện ở trước mặt nàng,
Hạ Tâm Nghiên chỉ liếc mắt quét qua Thạch Nham, liền chỉ vào hắn rồi thản nhiên nói: "Ngươi theo ta đến đây, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi."
Đám người Ngô Vận Liên, Tả Thi, Hàn Phong, một đám vẻ mặt ngây ngốc, cổ quái nhìn Hạ Tâm Nghiên, không rõ vì sao nàng lại tìm một mình Thạch Nham, mà không phải hỏi Xích Tiêu ở nơi nào.
Thạch Nham sớm đoán được nàng sẽ làm như vậy, gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Được."
Thái độ của Thạch Nham, lại khiến đoàn người Ngô Vận Liên nghi hoặc.
Hàn Phong giật mình, có hơi chút lo lắng nói: "Thiếu gia..."
"Không sao." Thạch Nham huy phất tay, tiêu sái theo Hạ Tâm Nghiên rời đi.
Không bao lâu, hai người đi đến dưới một gốc cổ thụ.
"Những lời nói cổ quái của ngươi, là từ đâu có?" Ngoài dự kiến của Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên cũng không lập tức chuyện ở Yên Vũ Lâu, ngược lại hỏi ra một câu như vậy.
"Những lời nói cổ quái của ngươi, là từ đâu có?" Ngoài dự kiến của Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên cũng không lập tức chuyện ở Yên Vũ Lâu, ngược lại hỏi ra một câu như vậy.
Thạch Nham ngẩn ra, "Những lời gì?"
"Chính là những lời chế độ nhà nước, nam nữ bình đẳng." Hạ Tâm Nghiên tò mò nhìn hắn.
Trong mắt Thạch Nham chợt lóe lên dị quang, từ một câu này hắn lập tức biết được Hạ Tâm Nghiên vẫn luôn sát bên bọn họ.
Liên tiếp ý niệm ở trong đầu lóe lên, trầm ngâm trong chốc lát, Thạch Nham mới thản nhiên nói: "Ta là người thích nghiên cứu cổ sử, những lời nói đó đều là ta tự mình suy nghĩ ra, nói không chừng trong tương lai không xa, rất có thể sẽ xảy ra."
Tự mình suy nghĩ ra?"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tâm Nghiên điểm sáng rực rỡ, sửng sốt một hồi lâu, mới nói: "Thân là một nữ nhân, ta hy vọng suy luận của ngươi tương lai sẽ thành sự thật. Nhưng mà, việc này không thay đổi được sự thật ngươi rất háo sắc!"
Thạch Nham cười khanh khách, gật đầu thản nhiên nói: "Điểm này ta thừa nhận, nam nhân mà đây là thiên tính, không có gì phải kiêng dè. Nhưng mà, dường như ta không có làm gì cô? Ngược lại, ta còn cứu cô! Đêm hôm đó, nếu cô không ở thanh lâu, nói không chừng Bắc Minh gia sẽ tìm được cô, từ việc đó thì cô nên phải cám ơn ta."
Hạ Tâm Nghiên ánh mắt có chút kinh ngạc, dường như nàng không đoán được Thạch Nham lại sẽ ở trước mặt nàng, thản nhiên thừa nhận hắn háo sắc.
Nàng sửng sờ tại chỗ, ánh mắt liên tục biến đổi, như muốn mắng, lại như không biết nên bắt đầu mắng từ đâu.
Mắng hắn háo sắc sao? Hắn đã thừa nhận, đã không biết xấu hổ như vậy, mắng hắn còn có tác dụng sao?
Hạ Tâm Nghiên cảm thấy buồn bực mà không có nguyên do, hồi lâu mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Ngươi thật sự đã cứu ta, nhưng ta cũng sẽ không cảm kích ngươi! Chuyện đêm hôm đó, ta không hy vọng có bất luận kẻ nào biết, ngươi hiểu chưa?"
Hạ Tâm Nghiên đôi mắt lạnh lung,tỏ ý uy hiếp.
"Yên tâm, ta không có rỗi việc như vậy." Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt.
"Vậy, đêm hôm đó, ngươi có ... có làm gì ta không?" Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên bỗng nhiên có chút bối rối.
"Làm gì?" Thạch Nham ngẩn ra, vẻ mặt nghi hoặc: "Có chuyện gì khác sao?"
Một luồng lửa giận đột nhiên từ đáy lòng bốc lên, Hạ Tâm Nghiên âm thầm cắn răng, trong lòng không ngừng lặp lại hai chữ "Bình tĩnh", liên tục hít sâu vài hơi, mới quát lạnh nói: "Ta nói, ngươi có quấy rối ta hay không?"
Đương nhiên là có!
Thạch Nham trong lòng thở nhẹ, nhưng ngoài mặt lại nghiêm trang, lắc đầu nói: "Không có, ta không phải người tùy tiện."
"Ngươi không phải người tùy tiện? !"
Hạ Tâm Nghiên trừng to mắt, đột nhiên phát hiện đối mặt với người này, nàng rất dễ dàng tức giận, cắn răng, nàng lại cười lạnh nói: "Trong thời khắc mấu chốt gia tộc cùng địch nhân giao chiến, quỷ háo sắc còn có tâm tư đi thanh lâu tìm hoan mua vui, thế mà lại nói mình không phải người tùy tiện, thật sự là chuyện buồn cười vô cùng!"
"Đòi hỏi sinh lý bình thường mà thôi." Thạch Nham thản nhiên nói.
Hạ Tâm Nghiên ngơ ngác nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự khinh thường, chán ghét, phẫn nộ đủ loại cảm xúc.
Vô lực phất phất tay, Hạ Tâm Nghiên dường như không muốn nói gì nữa, cuối cùng nói: "Mọi chuyện đêm đó, ta hy vọng ngươi đều quên hết! Ngươi cứu ta một mạng ta sẽ ghi nhớ, một chuyến tìm kiếm Thiên Môn này ta sẽ hết sức bảo ngươi bình an, sau này hai chúng ta không thiếu nợ nhau!"
Nói xong, Hạ Tâm Nghiên rốt cuộc không ở đây nổi nữa, quay đầu thẳng tới hướng đường cũ trở lại, trong lòng nàng vẫn còn lửa giận, nhưng không có chỗ phát tiết.
"Vậy ta cám ơn cô trước." Thạch Nham hướng về phía bóng dáng của nàng giương giọng hô to, khóe miệng chứ nụ cười nhạt, hình như vốn không biết Hạ Tâm Nghiên cực kỳ khó chịu.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trên bầy trời, trong một đám mây đen dày.
Một con yêu thú cấp năm Phong Cực Ưng dài mười mét đứng ở trong đám mây, sáu người Bắc Minh Thương, Bắc Minh Sách, Âm Khuê, Cưu Sơn cùng Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan cùng nhau ngồi ở trên Phong Cực Ưng.
Bắc Minh Thương ở vị trí đầu Phong Cực Ưng, ló đầu nhìn đám người Thạch Nham ở phía dưới dưới nhỏ như con kiến, trầm giọng nói: "Chắc là bọn họ sẽ đi đầm lầy Tử Tịch."
Gia gia, khi nào thì chúng ta hiện thân?"
"Chờ sau khi bọn hắn đến đích." Bắc Minh Thương cau mày, nói: "Xích Tiêu chắc không bao lâu sẽ xuất hiện, Xích Tiêu mới là Thiên Vị cường giả thật sự, nói không chừng sẽ phát hiện chúng ta. Đi thôi, chúng ta sớm rời đi trước."
Mục Ngữ Điệp chà xát hai tay, trong con mắt sáng đầy chờ mong. Yêu thú cấp năm Phong Cực Ưng đột nhiên bay ra hóa thành một điểm đen, nhanh chóng bay về hướng đầm lầy Tử Tịch, rất nhanh đã không thấy tung tích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook