Sát Thần
Chương 77: Trùng kích!

Khi mặt trời mới nhô lên, Hạ Tâm Nghiên về tới Phiêu Miểu Các.

Hai gã cự hán như tháp sắt kia đã sớm chờ ở Phiêu Miểu Các, thấy nàng trở về hai người vội vàng đi lên, đồng thanh lo lắng nói: "Tiểu thư không sao chứ?"

Lắc lắc đầu, Hạ Tâm Nghiên nói: "Không có việc gì, Bổ Thiên Đan của Dương gia không hổ là kỳ dược của Vô Tận hải, bây giờ ta đã không còn đáng ngại."

Phiêu Miểu Các chiếm diện tích rất rộng, các loại lầu cao có hơn mười tòa, lúc này tuy rằng sập vài toà nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của Phiêu Miểu Các.

Đi vào trên một tòa tụ bảo lâu cao nhất của Phiêu Miểu Các, Hạ Tâm Nghiên ngồi xuống tầng chín tầng cao nhất.

Khố Lạc khom mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắc Minh Thương cũng dám đả thương tiểu thư, tiểu thư chuẩn bị đối phó Bắc Minh gia thế nào?"

"Tạm thời không cần lo Bắc Minh gia."

Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt lạnh nhạt, "Một chuyến này ta đến đây, chỉ vì bảo đồ 'Thiên Môn', Bắc Minh gia không phải mục đích của ta. Bắc Minh Thương có tu vi cảnh giới Thiên Vị, mà cảnh giới chân chính của ta dù sao chỉ có Bách Kiếp tam trùng thiên, vận dụng 'Luân Hồi Võ Hồn' cũng chỉ có thể miễn cưỡng đấu với hắn một trận. Qua lần này, nếu Bắc Minh Thương thức thời chắc sẽ không dám làm gì với Phiêu Miểu Các chúng ta. Nếu không, chờ Tu La vương Tiêu Hàn Y đến, ta lập tức khiến Bắc Minh Thương trả giá đắt!"

"Tiểu thư, lần này một gã Thiên Vị cường giả tới đây, chắc... chắc là không phải Mặc gia, nếu Mặc gia có Thiên Vị cường giả, cũng sẽ không mặc cho Thạch gia khi dễ." Khố Lạc do dự một chút, mới ngập ngừng nói.

"Ta biết không phải người Mặc gia." Bất ngời Hạ Tâm Nghiên lại gật gật đầu, đồng ý với phán đoán của Khố Lạc.

"Vậy tiểu thư vì sao đánh Mặc gia?" Khố Lạc sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc.

"Không đánh Mặc gia, chúng ta làm sao có thể hợp tác với người thật sự có được bảo đồ?" Hạ Tâm Nghiên khẽ cười cười, "Chúng ta vẫn phải tìm sơn dương thế tội, bằng không Phiêu Miểu Các xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta còn bảo trì trầm mặc người khác không phải sẽ khi ta Phiêu Miểu Các dễ bắt nạt?"

"Ý của tiểu thư muốn dời đi tầm mắt của mọi người?" Khố Lạc ánh mắt sáng lên, lập tức biết rõ ý đồ thật sự của nàng.

"Ừm, bảo mọi người giám sát Mặc gia, chúng ta mới hợp tác được với đối phương lặng lẽ đi thăm dò Thiên Môn, Thiên Vẫn thành rối loạn thì chúng ta còn có thể sớm hoàn thành chuyện này." Hạ Tâm Nghiên gật gật đầu, thản nhiên nói: "Thiên Vị cường giả đến đây, trên người có một loại Võ Hồn kỳ lạ có thể hình thành sương mù. Tuy rằng hắn không có thật sự vận dụng Võ Hồn, nhưng ta biết đặc tính Võ Hồn của hắn, ngươi có biết một Thiên Vị cường giả mà Võ Hồn trên người loại này không?"

"Xích Tiêu!"

Khố Lạc không có chút do dự lập tức trả lời, cả kinh nói: "Xích Tiêu chính là Thiên Vị cường giả của Vân Vụ sơn mạch, thân thiết với Tả gia. Thật không ngờ, lần này lại là Tả gia xuất thủ? Không thể a? Chẳng lẽ nửa phần tàn đồ kia lại ở trong tay Tả gia?"

"Không sai đâu." Hạ Tâm Nghiên trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: "Việc này không nên chậm trễ, ta tự mình đi một chuyến đến Tả gia, sớm định chuyện này để tránh phức tạp."

"Tiểu thư, nếu không để ta đi?"

"Không sao, Xích Tiêu kia biết bắt không được ta, Tả gia sẽ không làm bậy đâu."

Hạ Tâm Nghiên chỉ nán lại ở Phiêu Miểu Các một chốc, chờ sau khi nàng biết rõ kẻ đột kích là ai, lại lập tức một mình lặng lẽ rời đi.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Tả gia.

Hai người Tả Hư cùng Xích Tiêu còn đang thương nghị trong mật thất.

"Coong coong!"

Trên vách tường trong mật thất trung, đột nhiên truyền đến tiếng gõ lanh lảnh.

Tả Hư sửng sốt, đến gần một ống trúc chỗ vách tường mật thất, hỏi: "Chuyện gì?"

"Nữ nhân đội nón vành của Phiêu Miểu Các đến đây, nói muốn bái kiến gia chủ."

"Là nha đầu kia!" Xích Tiêu lập tức cả kinh kêu lên.

Khuôn mặt Tả Hư liên tục biến đổi, thong thả bước đi trong mật thất, hồi lâu mới nhíu mày nói: "Chẳng lẽ Phiêu Miểu Các đã biết là chúng ta hạ thủ? Cũng không đúng? Nếu biết chính xác là chúng ta làm, vì sao còn muốn xuống tay với Mặc gia, kỳ lạ kỳ lạ quá."

"Ngươi đi ra ngoài gặp nàng đi, ta sẽ không ra ngoài." Xích Tiêu do dự một chút, mới nói: "Xem nàng muốn làm gì."

"Ừm."

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Phòng khách bí mật của Tả gia, Tả Hư vẻ mặt tự nhiên ngồi ở đó, nhìn Hạ Tâm Nghiên đầu đội nón vành, mỉm cười nói: "Không biết cô nương xưng hô thế nào?"

"Hạ Tâm Nghiên."

"Hạ tiểu thư, không biết cô tới Tả gia chúng ta, có chuyện gì sao? Thời gian gần đây, Tả gia ta hình như tựa hồ không có có nợ nần tranh cãi với Phiêu Miểu Các mà?"

"Người tên Xích Tiêu đâu?" Hạ Tâm Nghiên lắc lắc đầu, tùy ý hỏi.

Tả Hư sắc mặt khẽ biến, rất nhanh đã bình tĩnh lại, nghi hoặc nói: "Hạ tiểu thư sao nói vậy? Xích Tiêu vẫn luôn tu luyện ở Vân Vụ sơn mạch, chẳng lẽ Hạ tiểu thư biết hắn?"

"Hôm qua mới chiến một trận, ấn tượng tự nhiên khắc sâu." Hạ Tâm Nghiên tự nhiên ngồi xuống, chậm rãi ẩm trà.

Tả Hư biểu tình biến đổi liên tục, tươi cười có chút miễn cưỡng, "Hạ tiểu thư, không phải cô hiểu lầm rồi chứ? Ngày hôm qua xuống tay với Phiêu Miểu Các, không phải người Mặc gia sao?"

"Tả gia chủ, hôm nay ta đến đây không phải vì tìm các ngươi tính sổ." Trong đôi mắt của Hạ Tâm Nghiên có chút không kiên nhẫn, nói: "Ngược lại, là ta thành tâm đến nói chuyện hợp tác."

Nói xong, Hạ Tâm Nghiên từ ngực lấy ra nửa phần bảo đồ màu vàng tối, trực tiếp đặt ở giữa nàng cùng Tả Hư, thản nhiên nói: "Nửa phần bảo đồ này ngay đây, nếu Tả gia chính là người dứt khoát, không cần che che giấu giấu. Chúng ta trực tiếp hợp lại hai phần bảo đồ, chỉ cần biết rõ vị trí của 'Thiên Môn' là có thể lập tức lên đường. Tả gia chủ, không nên lãng phí thời gian của mọi người! Lúc này tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Mặc gia, chúng ta đúng lúc có thể nhân cơ hội tìm kiếm Thiên Môn, Tả gia chủ nghĩ sao?"

Hạ Tâm Nghiên khí thế bức người, vốn không có để Tả Hư đứng đầu một nhà vào trong mắt, mục đích rất rõ ràng -- nàng chính là vì nửa phần bảo đồ khác mà đến!

Tả Hư có chút không đánh giá được tâm tư của Hạ Tâm Nghiên, không biết nàng là thật sự muốn hợp tác, hay là muốn thử rồi ra tay đối phó Tả gia.

Bởi vì Hạ Tâm Nghiên có tu vi cảnh giới Thiên Vị, Tả Hư cũng không dám mở miệng lung tung, suy nghị trong đầu lóe lên như ánh chớp, vẫn đang suy nghĩ rất nhanh.

"Tả gia chủ, con người ta làm việc không thích lề mề, cũng không thích lúc làm việc xen lẫn ân oán cá nhân. Xích Tiêu coi như là thức thời, phát hiện ta có tu vi cảnh giới Thiên Vị thì lập tức bỏ chạy, ta cùng hắn không ai bị thương cho nên cũng chưa nói tới có cừu hận gì. Ta đến, chỉ vì bảo đồ! Không có ý hỏi tội! Ta nói đủ mà rõ rồi chứ?"

Hạ Tâm Nghiên lông mi nhíu lại, lạnh lùng nhìn Tả Hư, càng lúc càng không kiên nhẫn.

Tả Hư sắc mặt lại biến đổi liên tục, suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu, hơi cảm thấy Hạ Tâm Nghiên đích thực không giống như là đến khởi binh hỏi tội, lại trầm ngâm một lát, hắn mới cắn răng nói: "Nửa phần bảo đồ kia không ở trên tay ta."

"Vậy ở trên tay ai?" Hạ Tâm Nghiên ánh mắt sáng lên.

"Ở trên người Thạch Kiên."

"Vậy ta không có gì nói với ngươi, ta đi tìm Thạch Kiên." Hạ Tâm Nghiên thu lại nửa phần bảo đồ trên bàn, thân hình cũng theo đó đứng lên, thản nhiên nói: "Tả gia chủ, hôm nay đã quấy rầy, cáo từ."

"Ta và ngươi cùng đi thôi!"

Tả Hư cũng vội vàng đứng lên, thầm nghĩ trong lòng: "Nha đầu ngươi thật sự là giỏi lắm, vừa nghe ta nói không có bảo đồ, thái độ lập tức đại biến, quả nhiên không hổ là chủ nhân Phiêu Miểu Các là một con buôn điển hình!

"
Có quan hệ với ngươi sao?" Hạ Tâm Nghiên kinh ngạc.

Tả Hư sắc mặt có chút khó coi, hừ hừ, mới nói: "
Ta cùng Thạch Kiên là một! Chuyện thăm dò 'Thiên Môn', Tả gia ta cũng có một phần, ngươi nói có liên quan gì đến ta không?"

"
Sao, vậy cùng đi thôi." Hạ Tâm Nghiên tùy ý nói.

"
Chờ một chút, ta gọi thêm một người." Tả Hư hướng Tả Thi miễn cưỡng cười cười, ngượng ngùng nói: "Xích Tiêu cũng phải đi qua, cái này, ngươi đã nói không ngại đúng không?"

"
Ừa, ta không ngại, thêm Xích Tiêu ngược lại càng bảo đảm một ít."

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Tầng ba thạch lâu riêng của Thạch Nham, Thạch gia.

Thạch Nham vẻ mặt nghiêm túc đang khoanh chân ngồi dưới đất, nín thở ngưng thần, có thể cảm nhận rõ thiên địa nguyên khí phân tán trong không khí.

Tĩnh tâm, nhắm chặt hai mắt, Thạch Nham vận chuyển Tinh Nguyên.

Liên tục tuần hoàn bảy đại chu thiên xong, thần sắc trên mặt hắn, bỗng nhiên dữ tợn!

Tinh Nguyên hùng hậu trong thân thể, giống như nước sông vỡ đê, đột nhiên tuôn ra chảy về phía cánh tay trái của hắn.

Tinh Nguyên như con ngựa hoang thoát dây cương, ở trong cánh tay trái hắn điên cuồng đột phá tiến ra, cánh tay trái hắn run nhẹ lên, sắc mặt cũng thoáng hiện mồ hôi.

"Gừ!"

Thạch Nham đột nhiên quát lên một tiếng, Tinh Nguyên cuồn cuộn mạnh mẽ chảy xuống cổ tay trái, một đường tiến nhanh điên cuồng nhắm về phía ngón áp út.

"
Xuy xuy xuy!"

Tinh Nguyên như kiếm mang, từ trên ngón áp út tay trái hắn bắn mạnh ra!

Tinh Nguyên cuồng mãnh vô cùng, phát ra ánh sáng trắng chói lọi, lại một lần nữa đánh sâu vào vách chắn trong Huyết Văn giới.

Thạch Nham vẻ mặt dữ tợn, sắc mặt hiện ra màu đỏ quỷ dị, tập trung chú ý hơn hết!

"
Phốc!"

Tiếng vang lanh lãnh, bỗng từ bên trong Huyết Văn giới truyền đến.

Huyết Văn giới phút chốc bỗng hồng quang đại thịnh, ánh sáng kỳ dị như ánh nắng bắn ra bốn phía, chiếu rọi tầng ba thạch lâu sáng rực rỡ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://qtruyen.net

Một dao động kỳ dị, lấy thạch lâu làm trung tâm, đột nhiên dập dờn phân tán ra bốn phương tám hướng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương