Sát Thần
-
Chương 70: Nhìn chăm chú
"So đấu bắt đầu!"
Người phụ trách bên cạnh sân đấu, sau khi hét to một tiếng thì trận đấu toàn trường chú ý lập tức được mở màn!
Mặc Chiến vẻ mặt ngạo nghễ, khóe miệng ẩn nụ cười lạnh.
Gần như trong một chốc, từng tia điện mang lập tức theo trong thân thể hắn phóng ra, điện mang mờ kia nhanh chóng ngưng luyện, chỉ vài giây ngắn ngủn điện quang ngưng kết thành rất nhiều điện xà.
Điện xà quấn quanh toàn thân Mặc Chiến, làm hắn tỏa hào quang đẹp mắt.
Mặc Chiến cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, ngạo nghễ đứng ở giữa võ đấu trường, toàn thân được điện xà quấn quanh, "Thiểm Điện Võ Hồn" trên người rõ ràng cao hơn Mặc Nhan Ngọc cùng Mặc Kỳ một bậc.
Khi sắc mặt hắn dần dần tái nhợt lại, rất nhiều điện xà kia ở trên thân thể hắn như có cái lưỡi phun ra nuốt vào, từng điện xà giống như phải một phát nuốt gọn, cực kỳ đáng sợ.
"Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch gia các ngươi, được xưng là cận chiến chi vương của Thương Minh, hắc hắc, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi đến đây đi ta cho ngươi tới cận chiến ta!" Mặc Chiến cuồng tiếu ha ha, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt ngạo mạn hình như vốn không có để Thạch Nham vào mắt.
"Tiểu tử này thật cuồng vọng a!"
"Người ta có tư cách cuồng vọng, điện mang trên người hắn so với trên người Mặc Kỳ mạnh hơn nhiều lắm, trận chiến này xem ra không có gì đáng xem!"
"Đúng vậy, lần này Thạch gia phải thua thực thảm."
"..."
Chung quanh võ đấu trường, rất nhiều Võ Giả ngồi trên tảng đá cao cao đều rung đùi đắc ý, không có một người nào sẽ cho rằng Thạch Nham có thể thắng Mặc Chiến.
Ngay cả mọi người Thạch gia bên này, cũng đều là vẻ mặt lãnh đạm, ai cũng thở dài không thôi.
"Tốt."
Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt, không có để khiêu khích của Mặc Chiến vào trong lòng, không vội không chậm đi từng bước hướng đến Mặc Chiến.
Lúc đi tới hắn thân thể mới dần dần thạch hóa, chậm rãi biến thành xám trắng sắc.
Trước khi đến võ đấu trường, Thạch Kiên dùng một dược phấn kỳ dị bôi khắp toàn thân hắn.
Dược phấn kia không có công hiệu khác, chỉ có thay đổi nhan sắc của Võ Hồn hắn, khiến Thạch Hóa Võ Hồn rõ ràng đã là giai đoạn thứ hai vẫn có thể giữ màu trắng xám.
Thạch Kiên làm như vậy là vì phòng ngừa người khác nói hắn gian lận, dù sao Thạch Hóa Võ Hồn giai đoạn thứ hai không phải một Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên có thể có được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Tiểu tử, lúc ở Nghênh Xuân Các, ngữ khí ngươi rất cứng nha. Hy vọng hôm nay ngươi cũng vẫn có thể cứng rắn!" Mặc Chiến sắc mặt tái nhợt, khóe miệng cười lạnh, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ chờ Thạch Nham tới gần.
"Cứng rắn hay không cứng rắn, rất nhanh ngươi sẽ biết." Thạch Nham lắc đầu cười cười, lúc nói chuyện đã cách Mặc Chiến chỉ có ba mét.
"Hừ!"
Nhưng vào lúc này, Mặc Chiến đột nhiên khẽ quát một tiếng, điện xà quấn quanh ở toàn thân hắn giống nhau lập tức sống lại.
Từng điện xà kia, đột nhiên từ trên người hắn bay ra, mạnh mẽ quấn tới hướng Thạch Nham.
"Không tốt!" Thạch Thiết kinh hô một tiếng, quát: "Lại tới nữa!"
"Mau tránh!" Thạch Nãng cũng nhịn không được la hoảng lên.
"Xuy xuy xuy!"
Điện xà cỡ một ngón tay cái, giống như có sinh mệnh bỗng nhiên phân tán ra, từ bốn phương tám hướng quấn đến Thạch Nham, không để cho hắn có không gian tránh né.
Trong tiếng quát kinh hoảng của người Thạch gia, từng điện xà kia đột nhiên quấn lên, nháy mắt quấn chặt Thạch Nham.
"Không xong!" Trong mắt Thạch Thiết đầy kinh sợ, vô cùng đau đớn nói: "Tiểu tử này sao lại ngốc như vậy! Biết rõ Thiên Vẫn thua ở chỗ nào, mà hắn lại không biết né tránh! Lúc này hắn sẽ dẫm vào vết xe đổ của Thiên Vẫn! Xong rồi!"
"Quả thế a!"
"Đúng vậy, người này không hổ là nghiên cứu cổ văn, thiệt là khờ!"
"Xem ra không được bao lâu, phỏng chừng từ đầu tới cuối hắn đều không có cơ hội xuất thủ."
Đám Võ Giả chung quanh võ đấu trường đều tiếc hận, lắc đầu thở nhẹ, tựa như đều đoán được kết cục.
Sự thật quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người!
Mặc Chiến nhân cơ hội vọt lên, tay trái có một đám "Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm" hình cung, tay phải còn bắn ra một đám "Thanh quang cầu", bắn thẳng tới tới Thạch Nham đang bị điện xà quấn chặt.
"Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm rầm!"
Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm cùng thanh quang cầu giống như mưa đá bắn đến, hào quang chói mắt nháy mắt bao phủ toàn thân Thạch Nham.
Dưới oanh tạc cường độ điên cuồng này, tất cả mọi người không thấy rõ Thạch Nham vì bị hào quang bao trùm, chỉ là theo bản năng cho rằng Thạch Nham đã xong đời.
Từng điện quang, cùng màu xanh chói lọi biến mất, mọi người lại thấy rõ tình hình trong sân.
-- Thạch Nham vẫn sừng sững ở tại chỗ bất động, trên người ngoài trừ y phục bốc lên khói nhẹ, toàn thân không có một vết thương.
"Ồ!"
"Chuyện gì thế?"
"Không thể nào?"
Đợi cho thanh quang tản hết, sau khi đám Võ Giả một lần nữa thấy rõ Thạch Nham, không khỏi xoa xoa mắt hơi kinh ngạc nhìn Thạch Nham trong sân như tảng đá lù lù bất động.
Bắc Minh Thương cúi đầu uống trà, cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Thạch Nham, cau mày thấp giọng nói thầm một câu: "Cổ quái."
Mặc Đà sắc mặt khẽ biến, nhưng mà vẫn trấn định, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Thân hình Thạch Kiên bỗng nhiên chấn động, trong hai mắt kỳ quang nhấp nháy, hít mạnh một hơi, một bàn tay siết chặt đặt tại lên ghế đá, tâm tình cứ kích động.
"Đại ca!"
"Gia chủ!"
Thạch Thiết cùng Võ Giả Thạch gia, vẻ mặt kinh hỉ, toàn bộ nhìn về phía Thạch Kiên, trong mắt đầy nghi hoặc.
"Xem tiếp đi!" Thạch Kiên khẽ quát một tiếng, khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút.
Thạch Thiết cùng những cung phụng Thạch gia, nghe vậy lòng vẫn đầy nghi hoặc, trên mặt cũng có một phần chờ mong.
Trong sân.
Thạch Nham toàn thân bị điện xà quấn chặt, ánh mắt lạnh lùng, cảm thấy thân thể sau khi thạch hóa hơi chút tê mỏi, trừ cái đó ra thì không có một chút khác thường.
Trên hai cánh tay hắn, một tia sương mù mờ tràn ra, lại bị điện quang của điện xà đánh tan, nên không ai đó có thể thấy được biến hóa của cánh tay hắn.
Từng đợt lực lượng tiêu cực, lúc hắn bị oanh tạc điên cuồng, cùng Tinh Nguyên bên trong hai tay hắn tràn ra hòa vào một chỗ, biến thành năm lốc xoáy nho nhỏ, phân tán bốn phía thân thể hắn.
Lợi dụng "Từ Cức Vực Trường" tạo ra lốc xoáy ẩn chứa hai loại lực lượng khác nhau, sau khi hai loại lực lượng hòa lại hình thành lốc xoáy mắt thường không thể nhìn thấy, chậm rãi bập bềnh đến phía sau Mặc Chiến.
Lốc xoáy vô hình vô khí kia, ngoại trừ bản thân hắn thì một võ đấu trường to như vậy cũng chỉ có Bắc Minh Thương cảnh giới đạt tới Thiên Vị, có thể mờ hồ nhận ra được một chút.
"Mặc Chiến, ngươi thực yếu đuối a." Thạch Nham đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, trước mắt bao người hắn lắc đầu cười khẩy nói: "Ta đứng cho ngươi đánh, ngươi cũng không thương tổn được ta, Mặc gia các ngươi làm thế nào mà trở thành một trong ngũ đại thế gia của Thương Minh chứ?"
"Tiểu tử muốn chết!" Mặc Chiến vẻ mặt đột biến, sắc mặt càng tái nhợt hơn, dữ tợn xông đến giống như Mặc Kỳ chà đạp Thạch Thiên Vẫn, sau khi áp sát hắn như điên lên xông về phía Thạch Nham bị điện xà trói trụ mà điên cuồng oanh tạc.
"Bịch bịch bịch! Ầm ầm ầm!"
Mặc Chiến điên cuồng oanh tạc, không dừng một chút đánh lên người Thạch Nham, trong sân thanh quang nổ tung, từng luồng Tinh Nguyên cuồng mãnh đánh vào chung quanh.
"Vẫn còn yếu lắm, Mặc Chiến, ngươi là đàn bà sao?"
Dưới oanh kích của Mặc Chiến, Thạch Nham vẫn lù lù bất động liên tục lắc đầu, vẫn cười lạnh châm chọc, ngôn ngữ cũng càng lúc càng cay nghiệt: "Nếu phía dưới ngươi không có cái đó, chờ lúc ngươi thành thân ta sẽ không ngại thay ngươi hầu hạ nương tử ngươi, tránh để ngươi mất mặt xấu hổ!"
Những lời này thật ác độc!
Lăng Nguyệt Nguyệt bên Lăng gia, bỗng nhiên đứng lên, trên khuôn mặt đầy lạnh lùng, khẽ kêu nói: "Thạch Nham, ngươi sẽ chết không được tử tế!"
"Ta muốn giết ngươi!"
Mặc Chiến rống giận, tiềm lực bên trong thân thể toàn bộ bị thôi phát ra, giống như tên điên lại nhào lên, dồn sức đánh tới Thạch Nham đang bị điện xà quấn lấy.
"Ầm!"
Thạch Nham đột nhiên đá chân, một cước đá vào ngực Mặc Chiến, một chân duy nhất không bị trói buộc của hắn, đá Mặc Chiến bay thẳng hơn năm mét.
"Không có thú vị." Lắc lắc đầu, Thạch Nham đột nhiên khẽ quát một tiếng, hai tay dùng sức giãy.
Điện xà quấn quanh toàn thân hắn, bị hắn dùng lực giãy lại từng tấc căng đứt!
Điện xà hóa thành điện quang đầy trời, đột nhiên từ trên thân thể hắn bay vụt ra ngoài, bắn nhanh tới bốn phương tám hướng.
"Cẩn thận!"
"Mụ nó!"
Võ Giả bên cạnh, kinh hô, tay chân luống cuống ngưng luyện Tinh Nguyên, chống đỡ những điện mang bắn nhanh tới.
"Hảo tiểu tử!" Tả Hư vỗ tay vịn, tán thưởng nói: "Ta thích thằng nhãi này!"
Con mắt sáng của Tả Thi lóe ra điểm sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm Thạch Nham gật đầu, nhẹ nhàng cười, "Tên này, miệng thật cay nghiệt."
"Đại ca!"
"Gia chủ! Đây, đây là có chuyện gì?"
Thạch gia bên kia, Thạch Thiết cùng cung phụng Thạch gia, đều có vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía Thạch Kiên.
"Không có gì, là người Mặc gia rất yếu đuối." Thạch Kiên nhại theo lời Thạch Nham đáp lại một câu, đột nhiên cảm thấy không khí ở đây hình như lập tức trong lành hơn.
Mặc Đà đứng lên, sắc mặt khó coi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Chiến, hô hấp dần nặng nề.
"Ánh mắt hắn, giống như ta gặp qua ở đâu..." Bắc Minh gia bên kia, khuôn mặt của Địch Nhã Lan hiện lên vẻ mê hoặc, sửng sốt một hồi lâu, mới cúi đầu nói.
Nhưng ở phía sau, không có để ý một câu lầm bầm này của nàng, tất cả mọi người cổ quái nhìn về phía Thạch Nham, tầm mắt biến đổi theo động tác của Thạch Nham.
Thạch Nham vùng đứt toàn bộ điện xà, ung dung lững thững hướng đến Mặc Chiến, Mặc Chiến mới từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt điên cuồng, hét lên một tiếng sắp xông lên.
Nhưng vào lúc này!
Thân thể Mặc Chiến, ở chỗ đó bắt đầu vặn vẹo quỷ dị, giống như bông liễu không tự chủ được lay động, giống như ở chỗ đó có vật gì đó quấn chặt hắn, hắn càng giãy thân mình di chuyển càng quỷ dị, hai chân lại dần dần nhẹ nhàng...
Ở phía sau hắn, giống như có một bản tay ác ma vô hình, túm lấy cổ hắn, đưa lên không trung nói không ra lời.
"Sao lại thế?"
"Không biết a, Mặc Chiến sao lại thế? Bị đánh choáng váng sao?"
"Ai rõ ràng chuyện gì thế? Mặc Chiến vì sao bay lên? Chẳng lẽ là cảnh giới Thiên Vị?"
"Ngươi cảm thấy có thể sao?"
"..."
Võ đấu trường lại bắt đầu ồn ào.
Thạch Nham vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng đi tới bên cạnh Mặc Chiến, không vội không chậm vươn một bàn tay, năm ngón tay duỗi thẳng như thương, đâm mạnh vào đầu gối Mặc Chiếh.
"Răng rắc! Răng rắc!"
Tiếng xương cốt vỡ nát lanh lảnh, từ trên đầu gối Mặc Chiến truyền đến.
"Răng rắc! Răng rắc!"
Lại là hai tiếng vỡ vụn, đến từ chính hai bả vai của Mặc Chiến.
"Bịch bịch!"
Thân thể Mặc Chiến lơ lững đột nhiên ngã xuống dưới, hai đầu gối hắn chạm đất, quỳ gối ngay trước mặt Thạch Nham, vẻ mặt hoảng sợ.
Xương tay cùng xương chân đều bị đánh nát, ở trước mắt bao người cứ như vậy quỳ gối trước mặt Thạch Nham, đối mặt với Võ Giả đến từ chính bốn phương tám hướng, Mặc Chiến giờ khắc này so với chết còn khó chịu hơn, rít gào nói: "Thạch Nham, ta nhất định sẽ giết ngươi! Nhất định sẽ!"
"Thật không?" Thạch Nham vẻ mặt lãnh khốc, đưa tay chế trụ cổ Mặc Chiến, đưa thân thể hắn nhấc lên không, bắt đầu giơ lên cao.
Mặc Chiến hai chân co gắp, trên người bắn ra điện mang, bao trùm ở trên cánh tay Thạch Nham, lại hình như không thể ngăn cản động tác của Thạch Nham.
Cứ như vậy, ở trước mặt mọi người, Mặc Chiến bị Thạch Nham một tay túm cổ nhắc lên -- đây là cố ý vũ nhục hắn!
Thạch Nham tựa như muốn cho mọi người nhìn thấy biểu tình trên mặt Mặc Chiến, nên hắn đi dạo qua một vòng rồi trở về chỗ cũ, khiến Võ Giả mỗi một góc độ chung quanh võ đấu trường, đều có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt Mặc Chiến đầy đau khổ, phẫn hận cùng sợ hãi.
Sau một vòng, Thạch Nham quay đầu nhìn phía Thạch Kiên đằng xa, đôi mắt lãnh khốc lộ ra một ánh mắt dễ biết: "Giết hay không?"
Võ đấu trường đột nhiên biến thành yên tĩnh không tiếng động, tất cả Võ Giả đều trừng to mắt, ngơ ngác nhìn Thạch Nham.
Cách xa nhau mấy chục mét, Thạch Kiên cũng liếc mắt nhìn ra tin tức trong ánh mắt của Thạch Nham, trong lòng cực kỳ khoái ý.
Bị Thạch Nham nhìn chắm, Thạch Kiên vẻ mặt âm trầm, nhẹ nhàng gật đầu.
"Chúng ta nhận thua!" Mặc Đà vẻ mặt hoảng sợ, cũng nhìn ra ánh mắt lạnh lùng của Thạch Kiên, sợ hãi đích hét ầm lên, "Chúng ta nhận thua! Nhận thua!"
"Trận đấu dừng lại!" Người phụ trách sân đấu, đúng lúc hét to.
"Răng rắc!"
Một tiếng xương cốt vỡ vụn cực kỳ trong trẻo, phút chốc từ cỗ Mặc Chiến truyền đến, đầu Mặc Chiến đột nhiên quỷ dị rủ ra sau.
Tất cả Võ Giả đều hoảng sợ, không dám tin nhìn Thạch Nham bóp nát cổ Mặc Chiến.
Toàn trường im lặng như có thể nghe tiếng kim rớt.
Trước mặt mọi người, Thạch Nham vẻ mặt lạnh lùng, vung mạnh tay ném thẳng thi thể Mặc Chiến bay đi.
"Bịch bịch."
Thi thể Mặc Chiến, trùng hợp rơi xuống chỗ trước mặt Mặc Đà ba mét, đầu vặn vẹo cực kỳ quỷ dị, đã hoàn toàn chết đi.
Cách xa nhau mấy chục mét, khóe miệng Thạch Nham ẩn chứa vẻ cười cợt cười lạnh, nhìn lướt qua khuôn mặt mọi người Mặc gia rồi không nói một lời, quay đầu về tới Thạch gia bên kia, vững vàng ngồi xuống.
Người phụ trách bên cạnh sân đấu, sau khi hét to một tiếng thì trận đấu toàn trường chú ý lập tức được mở màn!
Mặc Chiến vẻ mặt ngạo nghễ, khóe miệng ẩn nụ cười lạnh.
Gần như trong một chốc, từng tia điện mang lập tức theo trong thân thể hắn phóng ra, điện mang mờ kia nhanh chóng ngưng luyện, chỉ vài giây ngắn ngủn điện quang ngưng kết thành rất nhiều điện xà.
Điện xà quấn quanh toàn thân Mặc Chiến, làm hắn tỏa hào quang đẹp mắt.
Mặc Chiến cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, ngạo nghễ đứng ở giữa võ đấu trường, toàn thân được điện xà quấn quanh, "Thiểm Điện Võ Hồn" trên người rõ ràng cao hơn Mặc Nhan Ngọc cùng Mặc Kỳ một bậc.
Khi sắc mặt hắn dần dần tái nhợt lại, rất nhiều điện xà kia ở trên thân thể hắn như có cái lưỡi phun ra nuốt vào, từng điện xà giống như phải một phát nuốt gọn, cực kỳ đáng sợ.
"Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch gia các ngươi, được xưng là cận chiến chi vương của Thương Minh, hắc hắc, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi đến đây đi ta cho ngươi tới cận chiến ta!" Mặc Chiến cuồng tiếu ha ha, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt ngạo mạn hình như vốn không có để Thạch Nham vào mắt.
"Tiểu tử này thật cuồng vọng a!"
"Người ta có tư cách cuồng vọng, điện mang trên người hắn so với trên người Mặc Kỳ mạnh hơn nhiều lắm, trận chiến này xem ra không có gì đáng xem!"
"Đúng vậy, lần này Thạch gia phải thua thực thảm."
"..."
Chung quanh võ đấu trường, rất nhiều Võ Giả ngồi trên tảng đá cao cao đều rung đùi đắc ý, không có một người nào sẽ cho rằng Thạch Nham có thể thắng Mặc Chiến.
Ngay cả mọi người Thạch gia bên này, cũng đều là vẻ mặt lãnh đạm, ai cũng thở dài không thôi.
"Tốt."
Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt, không có để khiêu khích của Mặc Chiến vào trong lòng, không vội không chậm đi từng bước hướng đến Mặc Chiến.
Lúc đi tới hắn thân thể mới dần dần thạch hóa, chậm rãi biến thành xám trắng sắc.
Trước khi đến võ đấu trường, Thạch Kiên dùng một dược phấn kỳ dị bôi khắp toàn thân hắn.
Dược phấn kia không có công hiệu khác, chỉ có thay đổi nhan sắc của Võ Hồn hắn, khiến Thạch Hóa Võ Hồn rõ ràng đã là giai đoạn thứ hai vẫn có thể giữ màu trắng xám.
Thạch Kiên làm như vậy là vì phòng ngừa người khác nói hắn gian lận, dù sao Thạch Hóa Võ Hồn giai đoạn thứ hai không phải một Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên có thể có được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Tiểu tử, lúc ở Nghênh Xuân Các, ngữ khí ngươi rất cứng nha. Hy vọng hôm nay ngươi cũng vẫn có thể cứng rắn!" Mặc Chiến sắc mặt tái nhợt, khóe miệng cười lạnh, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ chờ Thạch Nham tới gần.
"Cứng rắn hay không cứng rắn, rất nhanh ngươi sẽ biết." Thạch Nham lắc đầu cười cười, lúc nói chuyện đã cách Mặc Chiến chỉ có ba mét.
"Hừ!"
Nhưng vào lúc này, Mặc Chiến đột nhiên khẽ quát một tiếng, điện xà quấn quanh ở toàn thân hắn giống nhau lập tức sống lại.
Từng điện xà kia, đột nhiên từ trên người hắn bay ra, mạnh mẽ quấn tới hướng Thạch Nham.
"Không tốt!" Thạch Thiết kinh hô một tiếng, quát: "Lại tới nữa!"
"Mau tránh!" Thạch Nãng cũng nhịn không được la hoảng lên.
"Xuy xuy xuy!"
Điện xà cỡ một ngón tay cái, giống như có sinh mệnh bỗng nhiên phân tán ra, từ bốn phương tám hướng quấn đến Thạch Nham, không để cho hắn có không gian tránh né.
Trong tiếng quát kinh hoảng của người Thạch gia, từng điện xà kia đột nhiên quấn lên, nháy mắt quấn chặt Thạch Nham.
"Không xong!" Trong mắt Thạch Thiết đầy kinh sợ, vô cùng đau đớn nói: "Tiểu tử này sao lại ngốc như vậy! Biết rõ Thiên Vẫn thua ở chỗ nào, mà hắn lại không biết né tránh! Lúc này hắn sẽ dẫm vào vết xe đổ của Thiên Vẫn! Xong rồi!"
"Quả thế a!"
"Đúng vậy, người này không hổ là nghiên cứu cổ văn, thiệt là khờ!"
"Xem ra không được bao lâu, phỏng chừng từ đầu tới cuối hắn đều không có cơ hội xuất thủ."
Đám Võ Giả chung quanh võ đấu trường đều tiếc hận, lắc đầu thở nhẹ, tựa như đều đoán được kết cục.
Sự thật quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người!
Mặc Chiến nhân cơ hội vọt lên, tay trái có một đám "Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm" hình cung, tay phải còn bắn ra một đám "Thanh quang cầu", bắn thẳng tới tới Thạch Nham đang bị điện xà quấn chặt.
"Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm rầm!"
Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm cùng thanh quang cầu giống như mưa đá bắn đến, hào quang chói mắt nháy mắt bao phủ toàn thân Thạch Nham.
Dưới oanh tạc cường độ điên cuồng này, tất cả mọi người không thấy rõ Thạch Nham vì bị hào quang bao trùm, chỉ là theo bản năng cho rằng Thạch Nham đã xong đời.
Từng điện quang, cùng màu xanh chói lọi biến mất, mọi người lại thấy rõ tình hình trong sân.
-- Thạch Nham vẫn sừng sững ở tại chỗ bất động, trên người ngoài trừ y phục bốc lên khói nhẹ, toàn thân không có một vết thương.
"Ồ!"
"Chuyện gì thế?"
"Không thể nào?"
Đợi cho thanh quang tản hết, sau khi đám Võ Giả một lần nữa thấy rõ Thạch Nham, không khỏi xoa xoa mắt hơi kinh ngạc nhìn Thạch Nham trong sân như tảng đá lù lù bất động.
Bắc Minh Thương cúi đầu uống trà, cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Thạch Nham, cau mày thấp giọng nói thầm một câu: "Cổ quái."
Mặc Đà sắc mặt khẽ biến, nhưng mà vẫn trấn định, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Thân hình Thạch Kiên bỗng nhiên chấn động, trong hai mắt kỳ quang nhấp nháy, hít mạnh một hơi, một bàn tay siết chặt đặt tại lên ghế đá, tâm tình cứ kích động.
"Đại ca!"
"Gia chủ!"
Thạch Thiết cùng Võ Giả Thạch gia, vẻ mặt kinh hỉ, toàn bộ nhìn về phía Thạch Kiên, trong mắt đầy nghi hoặc.
"Xem tiếp đi!" Thạch Kiên khẽ quát một tiếng, khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút.
Thạch Thiết cùng những cung phụng Thạch gia, nghe vậy lòng vẫn đầy nghi hoặc, trên mặt cũng có một phần chờ mong.
Trong sân.
Thạch Nham toàn thân bị điện xà quấn chặt, ánh mắt lạnh lùng, cảm thấy thân thể sau khi thạch hóa hơi chút tê mỏi, trừ cái đó ra thì không có một chút khác thường.
Trên hai cánh tay hắn, một tia sương mù mờ tràn ra, lại bị điện quang của điện xà đánh tan, nên không ai đó có thể thấy được biến hóa của cánh tay hắn.
Từng đợt lực lượng tiêu cực, lúc hắn bị oanh tạc điên cuồng, cùng Tinh Nguyên bên trong hai tay hắn tràn ra hòa vào một chỗ, biến thành năm lốc xoáy nho nhỏ, phân tán bốn phía thân thể hắn.
Lợi dụng "Từ Cức Vực Trường" tạo ra lốc xoáy ẩn chứa hai loại lực lượng khác nhau, sau khi hai loại lực lượng hòa lại hình thành lốc xoáy mắt thường không thể nhìn thấy, chậm rãi bập bềnh đến phía sau Mặc Chiến.
Lốc xoáy vô hình vô khí kia, ngoại trừ bản thân hắn thì một võ đấu trường to như vậy cũng chỉ có Bắc Minh Thương cảnh giới đạt tới Thiên Vị, có thể mờ hồ nhận ra được một chút.
"Mặc Chiến, ngươi thực yếu đuối a." Thạch Nham đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, trước mắt bao người hắn lắc đầu cười khẩy nói: "Ta đứng cho ngươi đánh, ngươi cũng không thương tổn được ta, Mặc gia các ngươi làm thế nào mà trở thành một trong ngũ đại thế gia của Thương Minh chứ?"
"Tiểu tử muốn chết!" Mặc Chiến vẻ mặt đột biến, sắc mặt càng tái nhợt hơn, dữ tợn xông đến giống như Mặc Kỳ chà đạp Thạch Thiên Vẫn, sau khi áp sát hắn như điên lên xông về phía Thạch Nham bị điện xà trói trụ mà điên cuồng oanh tạc.
"Bịch bịch bịch! Ầm ầm ầm!"
Mặc Chiến điên cuồng oanh tạc, không dừng một chút đánh lên người Thạch Nham, trong sân thanh quang nổ tung, từng luồng Tinh Nguyên cuồng mãnh đánh vào chung quanh.
"Vẫn còn yếu lắm, Mặc Chiến, ngươi là đàn bà sao?"
Dưới oanh kích của Mặc Chiến, Thạch Nham vẫn lù lù bất động liên tục lắc đầu, vẫn cười lạnh châm chọc, ngôn ngữ cũng càng lúc càng cay nghiệt: "Nếu phía dưới ngươi không có cái đó, chờ lúc ngươi thành thân ta sẽ không ngại thay ngươi hầu hạ nương tử ngươi, tránh để ngươi mất mặt xấu hổ!"
Những lời này thật ác độc!
Lăng Nguyệt Nguyệt bên Lăng gia, bỗng nhiên đứng lên, trên khuôn mặt đầy lạnh lùng, khẽ kêu nói: "Thạch Nham, ngươi sẽ chết không được tử tế!"
"Ta muốn giết ngươi!"
Mặc Chiến rống giận, tiềm lực bên trong thân thể toàn bộ bị thôi phát ra, giống như tên điên lại nhào lên, dồn sức đánh tới Thạch Nham đang bị điện xà quấn lấy.
"Ầm!"
Thạch Nham đột nhiên đá chân, một cước đá vào ngực Mặc Chiến, một chân duy nhất không bị trói buộc của hắn, đá Mặc Chiến bay thẳng hơn năm mét.
"Không có thú vị." Lắc lắc đầu, Thạch Nham đột nhiên khẽ quát một tiếng, hai tay dùng sức giãy.
Điện xà quấn quanh toàn thân hắn, bị hắn dùng lực giãy lại từng tấc căng đứt!
Điện xà hóa thành điện quang đầy trời, đột nhiên từ trên thân thể hắn bay vụt ra ngoài, bắn nhanh tới bốn phương tám hướng.
"Cẩn thận!"
"Mụ nó!"
Võ Giả bên cạnh, kinh hô, tay chân luống cuống ngưng luyện Tinh Nguyên, chống đỡ những điện mang bắn nhanh tới.
"Hảo tiểu tử!" Tả Hư vỗ tay vịn, tán thưởng nói: "Ta thích thằng nhãi này!"
Con mắt sáng của Tả Thi lóe ra điểm sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm Thạch Nham gật đầu, nhẹ nhàng cười, "Tên này, miệng thật cay nghiệt."
"Đại ca!"
"Gia chủ! Đây, đây là có chuyện gì?"
Thạch gia bên kia, Thạch Thiết cùng cung phụng Thạch gia, đều có vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía Thạch Kiên.
"Không có gì, là người Mặc gia rất yếu đuối." Thạch Kiên nhại theo lời Thạch Nham đáp lại một câu, đột nhiên cảm thấy không khí ở đây hình như lập tức trong lành hơn.
Mặc Đà đứng lên, sắc mặt khó coi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Chiến, hô hấp dần nặng nề.
"Ánh mắt hắn, giống như ta gặp qua ở đâu..." Bắc Minh gia bên kia, khuôn mặt của Địch Nhã Lan hiện lên vẻ mê hoặc, sửng sốt một hồi lâu, mới cúi đầu nói.
Nhưng ở phía sau, không có để ý một câu lầm bầm này của nàng, tất cả mọi người cổ quái nhìn về phía Thạch Nham, tầm mắt biến đổi theo động tác của Thạch Nham.
Thạch Nham vùng đứt toàn bộ điện xà, ung dung lững thững hướng đến Mặc Chiến, Mặc Chiến mới từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt điên cuồng, hét lên một tiếng sắp xông lên.
Nhưng vào lúc này!
Thân thể Mặc Chiến, ở chỗ đó bắt đầu vặn vẹo quỷ dị, giống như bông liễu không tự chủ được lay động, giống như ở chỗ đó có vật gì đó quấn chặt hắn, hắn càng giãy thân mình di chuyển càng quỷ dị, hai chân lại dần dần nhẹ nhàng...
Ở phía sau hắn, giống như có một bản tay ác ma vô hình, túm lấy cổ hắn, đưa lên không trung nói không ra lời.
"Sao lại thế?"
"Không biết a, Mặc Chiến sao lại thế? Bị đánh choáng váng sao?"
"Ai rõ ràng chuyện gì thế? Mặc Chiến vì sao bay lên? Chẳng lẽ là cảnh giới Thiên Vị?"
"Ngươi cảm thấy có thể sao?"
"..."
Võ đấu trường lại bắt đầu ồn ào.
Thạch Nham vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng đi tới bên cạnh Mặc Chiến, không vội không chậm vươn một bàn tay, năm ngón tay duỗi thẳng như thương, đâm mạnh vào đầu gối Mặc Chiếh.
"Răng rắc! Răng rắc!"
Tiếng xương cốt vỡ nát lanh lảnh, từ trên đầu gối Mặc Chiến truyền đến.
"Răng rắc! Răng rắc!"
Lại là hai tiếng vỡ vụn, đến từ chính hai bả vai của Mặc Chiến.
"Bịch bịch!"
Thân thể Mặc Chiến lơ lững đột nhiên ngã xuống dưới, hai đầu gối hắn chạm đất, quỳ gối ngay trước mặt Thạch Nham, vẻ mặt hoảng sợ.
Xương tay cùng xương chân đều bị đánh nát, ở trước mắt bao người cứ như vậy quỳ gối trước mặt Thạch Nham, đối mặt với Võ Giả đến từ chính bốn phương tám hướng, Mặc Chiến giờ khắc này so với chết còn khó chịu hơn, rít gào nói: "Thạch Nham, ta nhất định sẽ giết ngươi! Nhất định sẽ!"
"Thật không?" Thạch Nham vẻ mặt lãnh khốc, đưa tay chế trụ cổ Mặc Chiến, đưa thân thể hắn nhấc lên không, bắt đầu giơ lên cao.
Mặc Chiến hai chân co gắp, trên người bắn ra điện mang, bao trùm ở trên cánh tay Thạch Nham, lại hình như không thể ngăn cản động tác của Thạch Nham.
Cứ như vậy, ở trước mặt mọi người, Mặc Chiến bị Thạch Nham một tay túm cổ nhắc lên -- đây là cố ý vũ nhục hắn!
Thạch Nham tựa như muốn cho mọi người nhìn thấy biểu tình trên mặt Mặc Chiến, nên hắn đi dạo qua một vòng rồi trở về chỗ cũ, khiến Võ Giả mỗi một góc độ chung quanh võ đấu trường, đều có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt Mặc Chiến đầy đau khổ, phẫn hận cùng sợ hãi.
Sau một vòng, Thạch Nham quay đầu nhìn phía Thạch Kiên đằng xa, đôi mắt lãnh khốc lộ ra một ánh mắt dễ biết: "Giết hay không?"
Võ đấu trường đột nhiên biến thành yên tĩnh không tiếng động, tất cả Võ Giả đều trừng to mắt, ngơ ngác nhìn Thạch Nham.
Cách xa nhau mấy chục mét, Thạch Kiên cũng liếc mắt nhìn ra tin tức trong ánh mắt của Thạch Nham, trong lòng cực kỳ khoái ý.
Bị Thạch Nham nhìn chắm, Thạch Kiên vẻ mặt âm trầm, nhẹ nhàng gật đầu.
"Chúng ta nhận thua!" Mặc Đà vẻ mặt hoảng sợ, cũng nhìn ra ánh mắt lạnh lùng của Thạch Kiên, sợ hãi đích hét ầm lên, "Chúng ta nhận thua! Nhận thua!"
"Trận đấu dừng lại!" Người phụ trách sân đấu, đúng lúc hét to.
"Răng rắc!"
Một tiếng xương cốt vỡ vụn cực kỳ trong trẻo, phút chốc từ cỗ Mặc Chiến truyền đến, đầu Mặc Chiến đột nhiên quỷ dị rủ ra sau.
Tất cả Võ Giả đều hoảng sợ, không dám tin nhìn Thạch Nham bóp nát cổ Mặc Chiến.
Toàn trường im lặng như có thể nghe tiếng kim rớt.
Trước mặt mọi người, Thạch Nham vẻ mặt lạnh lùng, vung mạnh tay ném thẳng thi thể Mặc Chiến bay đi.
"Bịch bịch."
Thi thể Mặc Chiến, trùng hợp rơi xuống chỗ trước mặt Mặc Đà ba mét, đầu vặn vẹo cực kỳ quỷ dị, đã hoàn toàn chết đi.
Cách xa nhau mấy chục mét, khóe miệng Thạch Nham ẩn chứa vẻ cười cợt cười lạnh, nhìn lướt qua khuôn mặt mọi người Mặc gia rồi không nói một lời, quay đầu về tới Thạch gia bên kia, vững vàng ngồi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook