Sát Thần
Chương 67: Cuộc chiến thế gia

Ngày thứ năm, quảng trường Thần Thạch.

Sáng sớm, sắc trời mới tờ mờ sáng, Võ Giả khắp nơi Thiên Vẫn thành, đã tụ tập đến võ đấu trường của Võ Đấu Hội.

Chính giữa quảng trường Thần Thạch, một võ đấu trường chu vi trăm mét vuông, chồng chất rất nhiều tảng đá, những tảng đá cách võ đấu trường chính giữa xếp càng xa dần cũng chồng cao dần, để cho mọi người thấy được chiến đấu trong võ đấu trường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Người của ngũ đại thế gia còn chưa đến đây, ở phía trên rất nhiều khối đá cao thấp khác nhau bốn phía võ đấu trường đặc biệt dành cho ngũ đại thế gia quyết chiến, đã ngồi đầy người.

Lúc mặt trời nhô lên, người của ngũ đại thế gia, mới từ các phương hướng Thiên Vẫn thành đi đến.

Thạch Nham đi phía sau Thạch Kiên, còn chưa tới quảng trường Thần Thạch, thì từ xa đã thấy đám người rậm rạp.

Những người này gần như đều là Võ Giả, đa số là cảnh giới Hậu Thiên, Tiên Thiên, Nhân Vị, cũng không thiếu cao thủ cảnh giới Bách Kiếp, Địa Vị.

Loại Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, Địa Vị, có lẽ không có hứng thú tham gia Võ Đấu Hội, nhưng đối với chuyện ngũ đại thế gia chính diện giao chiến, lại có vẻ rất lưu ý.

Chỉ thấy trên rất nhiều khối đá bốn phía võ đấu trường, có rất nhiều Võ Giả đang thì thầm với nhau.

Rất nhiều tên trên người vác trọng kiếm cùng chiến phủ, thân hình bưu hãn, chắc đều là dong binh là từ trong U Ám sâm lâm, Tử Tịch đầm lầy, Vân Vụ sơn mạch đi ra, mấy ngày hôm trước bọn họ không có xuất hiện, nhưng hôm nay lại sớm tới đây.

Khi đoàn người Thạch gia, xuất hiện ở quảng trường Thần Thạch, rất nhiều Võ Giả trong quảng trường bắt đầu nghị luận, chủ động tạo ra một con đường cho người Thạch gia đi tới.

Người Thạch gia còn chưa bước vào chính giữa võ đấu trường, tầm mắt đám Võ Giả này lại nhìn phía cổng vào quảng trường Thần Thạch, đều nhỏ giọng kinh hô.

Chỉ thấy đoàn người Mặc gia, dưới dẫn dắt của Mặc Đà, toàn bộ nghiêm mặt âm hàn, cũng đi tới hướng võ đấu trường.

Thạch Kiên hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt bình tĩnh, không nói một lời mà dẫn dắt người Thạch gia đi vào võ đấu trường.

Lúc này đây, mọi người của ngũ đại thế gia sẽ không ở trên thạch lâu từ xa quan sát chiến đấu, mà đích thân tới hàng đầu, ở khoảng cách gần nhất, chú ý mỗi một chi tiết nhỏ nhất trong võ đấu trường.

Bên cạnh võ đấu trường, sớm đã có đặt bục đá để ngồi.

Người chờ đợi ở đây, vừa thấy Thạch Kiên đến đây, vội vàng đi lên nghênh đón, cười nói: "Thạch gia chủ, mời ngồi vào bên cạnh."

Thạch Kiên gật gật đầu, dưới dẫn dắt người này đi vào một bên võ đấu trường, ngồi xuống ghế đá ở chỗ đó.

Các loại món ngon mỹ tửu, rất nhanh được mang lên, đều đặt ở bục đá bên cạnh Thạch Kiên, để cho người Thạch gia hưởng dụng.

Không bao lâu, Mặc Đà cũng đã đi tới, được an bài ở đối diện Thạch gia.

Sau khi Mặc Đà ngồi xuống, ánh mắt âm hàn nhìn bên này, không biết có suy nghĩ gì.

Lúc ánh nắng hơi gắt, người Tả gia cùng Lăng gia cũng lần lượt đến, sau khi Tả Hư đi vào, được an bài ngồi xuống bên cạnh Thạch gia.

Ngồi xuống, Tả Hư nhẹ nhàng gật đầu với Thạch Kiên, ý bảo Phiêu Miểu Các bên kia không thành vấn đề, hết thảy đều trong dự kiến.

Lăng gia cùng Mặc gia qua lại thân thiết, tự nhiên là được an bài ở bên Mặc gia.

Sau khi Lăng Thiếu Phong đi vào, còn cười cười đi tới Mặc gia bên kia, trấn an Mặc Chiến có vẻ mặt âm trầm vài câu, tìm cơ hội chào hỏi với Mặc Nhan Ngọc.

Mặc Triều Ca mất tích, chính là phụ thân thân sinh của Mặc Chiến, biết phụ thân bị người ta bắt đi, Mặc Chiến vẫn kiềm nén lửa giận chờ đi lên Võ Đấu Hội trả thù đẫm máu.

Lúc mặt trời nhô lên cao, Bắc Minh Thương mới mang theo cao thủ Bắc Minh gia, chậm rãi đi đến.

Bắc Minh Thương thần sắc hờ hững, trên người hàn khí lượn lờ, nơi đi qua đám Võ Giả đều vẻ mặt kính sợ chủ động nhường đường.

Ở phía sau hắn, Bắc Minh Sách vẻ mặt ngạo nghễ, phía sau hắn là hai nàng Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan đi theo.

Người an bài chỗ ngồi kia, chính là gia nô của Bắc Minh gia, vừa thấy chủ nhân đến đây tự nhiên giao ra vị trí tốt nhất, sau khi cúi đầu khom lưng cung thỉnh đám người Bắc Minh Thương cùng Bắc Minh Sách ngồi xuống xong, lập tức bảo hạ nhân dâng món ngon mỹ tửu.

Bất luận là màu sắc, hay là số lượng món ngon, Bắc Minh gia hiển nhiên phải cao hơn bốn nhà còn lại một bậc, chứng tỏ địa vị của Bắc Minh gia ở Thương Minh hơn xa, vừa nhìn là biết.

Sau khi ngũ đại thế gia ngồi vào vị trí, Bắc Minh Thương trầm ngâm một chút, thản nhiên nói: "Quy củ mỗi một năm đều giống nhau, ta sẽ không nói thêm nữa, Võ Đấu Hội chính là một phương thức trao đổi, hy vọng mọi người tận lực kiềm chế, tốt nhất không nên xảy ra tai nạn chết người."

Tứ đại gia chủ còn lại, đều nhẹ nhàng gật gật đầu.

Bắc Minh Thương nhìn quanh bốn phía, đặc biệt nhìn qua khuôn mặt Mặc Đà cùng Thạch Kiên thật lâu, mới nói: "Giống như mọi khi, có thể dùng phương thức thỉnh chiến so đấu, cũng có thể tăng thêm phần thưởng, các ngươi ai đến trước."

"Ngọc nhi!" Mặc Đà khẽ quát một tiếng.

Mặc Nhan Ngọc đứng ở bên trong đám người Mặc gia, là người thứ nhất đi xuống, con mắt sáng ngời băng hàn, nhìn chằm chằm phương hướng Thạch gia, quát lạnh nói: "Mặc Nhan Ngọc Mặc gia, cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, không biết ai muốn chỉ giáo!"

"Tuyết Lạc thành, một khu mỏ Ngân sa, đây là địa khế." Mặc Đà vẻ mặt âm trầm, hừ một tiếng.

Một gã cung phụng Mặc gia, tiếp nhận địa khế từ trong tay hắn, đặt ở trên bục võ đấu trường bên cạnh Bắc Minh gia, dựng nên bục kia chính là để chuyên đặt vật đánh cuộc.

"Nhật Mộ thành, quyền kinh doanh phố Đông Quan!" Thạch Kiên cũng hừ một tiếng, từ trong cẩm bao trên người lấy ra ba tờ giấy vàng, đưa cho người phụ trách bên cạnh.

Đợi cho người nọ cũng đặt ba tờ giấy vàng lên bục, Thạch Kiên mới thản nhiên nói: "Thiên Lạc, ngươi lên đi."

Thạch Thiên Lạc vẻ mặt chấn động, cũng đi lên võ đấu trường, nghiêm nghị nói: "Thạch Thiên Lạc Thạch gia, cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, xin chỉ giáo!"

"Mặc Nhan Ngọc Mặc gia! Thạch Thiên Lạc Thạch gia! Đều là cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, hai vị gia chủ có quyết định chiến hay không?" Người phụ trách gầy yếu, đứng ở bên cạnh bục kia, giương giọng hét to.

Đợi cho hắn nhìn thấy Mặc Đà cùng Thạch Kiên đều nhẹ nhàng gật đầu, mới nói: "Tốt lắm, so đấu bắt đầu!"

"Xuy xuy xuy!"

Từng điện mang màu xanh, đột nhiên từ bên trong mười ngón tay của Mặc Nhan Ngọc phóng ra, từng điện mang màu xanh kia giống như linh xà, ở trước người nàng chậm rãi biến to lên.

Trong nhất thời, Mặc Nhan Ngọc giống như bị tia chớp vây quanh.

Tia chớp màu xanh cỡ ngón tay càng lúc càng dài, lại quấn vào một chỗ biến thành một thiểm điện tiên dài năm mét.

Sau khi thiểm điện tiên ngưng luyện xong, to như cánh tay, ánh chớp đẹp mắt, từng dòng điện mãnh liệt, ở bên trong thiểm điện tiên bắn ra ánh lửa văng khắp nơi.

"Ba ba!"

Mặc Nhan Ngọc vung roi, thiểm điện tiên kia giống như Điện long, trong tiếng điện nổ đinh tai nhức óc, bỗng nhiên phất tới hướng Thạch Thiên Lạc.

"Xuy xuy xuy!"

Trong không khí điện quang xé gió, truyền ra tiếng vang kỳ dị, từng tia điện tản ra, sắc mặt rất nhiều Võ Giả đều khẽ biến, theo bản năng ngưng luyện Tinh Nguyên chống đỡ.

Thân thể da thịt Thạch Thiên Lạc, đã sớm biến thành màu trắng xám, Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch gia cũng đã chuẩn bị xong.

Nhìn thấy thiểm điện tiên kia phất tới, Thạch Thiên Lạc vẻ mặt ngưng trọng, đột nhiên quát lên một tiếng lớn, một khí thế cuồng mãnh như núi cao, phút chốc từ bên trong thân thể hắn bộc phát ra.

"Bàn Thạch Quyết!"

Thạch Thiên Lạc bất động như núi, hai chân giống như cắm thật sâu vào lòng đất, sau khi thạch hóa lực phòng ngự thân thể hắn vượt xa người thường, dĩ nhiên là không sợ đưa tay đi bắt thiểm điện tiên kia phất tới.

"Xuy xuy!"

Thạch Thiên Lạc mới duỗi tay ra, thiểm điện tiên kia liền quấn lên cánh tay trái hắn, dòng điện kinh người đột nhiên từ bên trong thiểm điện tiên bùng nổ ra, phóng thẳng vào trong thân thể Thạch Thiên Lạc.

"Gừ!"

Thạch Thiên Lạc nổi giận gầm lên một tiếng, Tinh Nguyên sau khi thân thể thạch hóa như dải lụa chuyển động khắp toàn thân, nhanh chóng chảy vào cánh tay trái, mạnh mẽ ngăn chặn dòng điện từ thiểm điện tiên kia vọt vào.

Dựa vào cường thế của Thạch Hóa Võ Hồn, Thạch Thiên Lạc tuy rằng toàn thân tê mỏi, nhưng không có chịu thiệt nhiều, cầm lấy thiểm điện tiên kia xông thẳng đến hướng Mặc Nhan Ngọc, tốc độ lại nhanh hơn giống như một khối cự thạch từ trên trời cao rơi xuống, tràn trề khí thế điên cuồng mạnh mẽ.

Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch gia, am hiểu cận chiến, một khi để người Thạch gia nhân cận thân, ác mộng của đối thủ cũng đã tới rồi.

Nhưng mà, bất ngờ là Mặc Nhan Ngọc ra một chiêu thiểm điện tiên quấn lấy, thấy Thạch Thiên Lạc xông đến mạnh mẽ, lại không có ý né tránh, trên khuôn mặt xinh đẹp lại còn lộ ra biểu tình quỷ dị.

Chỉ một chốc, khuôn mặt Mặc Nhan Ngọc vốn hồng nhuận, khuôn mặt biến thành tái nhợt như tờ giấy, giống như bị bệnh nguy kịch, trên mặt đã không có một chút huyết sắc.

Cũng giờ khắc này, trong thân thể Mặc Nhan Ngọc tốc độ Tinh Nguyên lưu động, nháy mắt không chỉ nhanh hơn gấp ba!

Tiềm lực bên trong thân thể nàng, dường như đột nhiên bị kích phát ra toàn bộ!

"Không tốt!" Thạch Nham thầm hô, trong lòng rùng mình, biết Thạch Thiên Lạc sẽ gặp họa.

Mặc Nhan Ngọc này rõ ràng chỉ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, nhưng vừa rồi Tinh Nguyên trong cơ thể nàng biến lớn, giống như vô cớ đạt được lực lượng không thuộc về nàng!

Lúc này Tinh Nguyên trong cơ thể nàng, sợ là so với Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên bình thường, phải hùng hậu hơn rất nhiều!

Loại này ưu thế, đủ khiến cho nàng không sợ Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch Thiên Lạc!

Quả nhiên!

Thạch Thiên Lạc mới vọt tới bên cạnh Mặc Nhan Ngọc, còn không kịp thi triển công kích sắc bén, ở trong một cánh tay khác của Mặc Nhan Ngọc đích, lập tức bắn ra rất nhiều "Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm".

"Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm" kia như vòng tròn lớn, uy lực so với lúc đối phó Thạch Nham trước kia, mạnh hơn gấp ba lần!

Liên tục bảy "Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm", cùng ở trong cánh tay kia của nàng bắn ra, nhanh đến mức khiến cho Thạch Thiên Lạc không có cơ hội tránh né.

"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!"

Bảy Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm, không sót một cái đánh lên ngực Thạch Thiên Lạc, đánh Thạch Thiên Lạc bay thẳng ra ngoài!

Uy lực bảy Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm này, đã không phải là công kích mà Thạch Hóa Võ Hồn giai đoạn thứ nhất có thể ngăn cản.

Khi người còn ở giữa không trung, toàn thân Thạch Thiên Lạc đã tung tóe máu tươi.

"Ầm!"

Thân hình Thạch Thiên Lạc, rơi xuống chỗ trước mặt Thạch Kiên ba mét, máu tươi ở ngực giàn giụa, ánh mắt rời rạc, hiển nhiên bị trọng thương.

"Cứu người!"

Hai mắt Thạch Kiên như bốc lửa, sau khi quát lên một tiếng lớn, thân hình hùng vĩ nhẹ nhàng run rẩy.

Vài tên cung phụng Thạch gia vẫn luôn chuẩn bị, tiến lên tay chân luống cuống, nâng Thạch Thiên Lạc đi xuống, vội vàng nhét vào đan dược, nhanh chóng trị liệu hắn.

Mười ngón tay Thạch Thiết, cắm thật sâu vào trong ghế đá, hắn vẫn ngồi ở chỗ không nhúc nhích,trong ánh mắt tràn ngập vô tận oán hận, trừng mắt nhìn thẳng Mặc Đà đối diện.

Mặc Đà giống như đằng đằng sát khí, đối diện với Thạch Thiết.

"Mặc Nhan Ngọc thắng! Vật đánh cuộc về Mặc gia, trận so đấu tiếp theo có thể tiếp tục."

Nhưng vào lúc này, từ bên cạnh bục kia, truyền đến thanh âm của người phụ trách thanh âm như không có một chút cảm tình.

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương