Sát Thần
-
Chương 58: Mật mưu
Trọng lực phòng.
Thạch Nham từ cái túi trong góc, lấy ra tấm tàn đồ màu vàng tối, tiện tay đưa cho Thạch Kiên, nói: "Đây, chính là tấm này."
Trên mặt ba người Thạch Kiên, Tả Hư, Tả Thi, đều mang theo biểu tình bán tín bán nghi.
Thạch Kiên tiếp nhận tàn đồ kia, cẩn thận vuốt nhẹ một chút, ánh mắt dần dần sáng lên, "Không sai, tàn đồ này hình như không giống giả, trang giấy này niên đại khá cũ, đồ văn bên trên cũng hơi mờ nhạt."
"Cho ta xem!" Tả Hư có chút gấp gáp, hắn trực tiếp từ trong tay Thạch Kiên đoạt lấy tàn đồ, chỉ sờ một hồi, liền kinh hô: "Tàn đồ tuyệt đối không giả! Ở Tả gia ta, cũng có trang giấy cùng loại, đây là dùng da bụng mềm của một loại yêu thú thượng cổ chế thành, thủy hỏa bất xâm, chịu mài mòn lâu bền."
"Kể lại quá trình ngươi cùng Tạp Lỗ gặp nhau cho ta nghe, chuyện này rốt cuộc còn có bao nhiêu người biết?" Thạch Kiên vẻ mặt ngưng trọng, hít sâu một hơi, trong mắt không còn hiện ra sắc thái mừng mừng rỡ.
"Ngươi cái tên quái nhân, thật đúng là... thật đúng là kỳ quái." Đôi mắt Tả Thi cũng nhìn chằm chằm Thạch Nham, càng lúc càng tò mò về Thạch Nham.
"Chuyện là như vậy..."
Từ trong miệng Thạch Kiên cùng Tả Hư, Thạch Nham biết được chuyện tàn đồ quan trọng, cũng không giấu diếm quá trình có được tàn đồ nữa, vì thế đã nói ra cảnh ngộ hắn từ trong cổ động đi ra, nhanh chóng nói rõ lại một lần.
"Mặc gia cũng biết việc này?"
Tả Hư biến sắc, sửng sốt một chút, mới cười lạnh nói: "Khó trách gần đây người Mặc gia còn ở lại U Tịch trấn không đi, xem ra chắc là bọn họ vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ngươi."
"Mặc gia!"
Thạch Kiên hừ một tiếng, cả giận nói: "Cũng may Thạch Nham không có việc gì, nếu hắn thật sự bị Mặc gia tổn thương, ta liều cái mạng già này, cũng phải kéo Mặc Đà ngọc thạch cùng tan! Mặc gia gần đây móng vuốt càng ngày càng dài, không cho bọn hắn nếm chút mùi đau khổ, thực khi Thạch gia ta không có người rồi!"
"Hai nha đầu Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan này, được Bắc Minh Sách đón đi, hai người này có biết thân phận thật sự của ngươi hay không?" Tả Hư trầm ngâm một chút, lại hỏi.
"Bất luận là Mục Ngữ Điệp hay là Địch Nhã Lan, hoặc là người Mặc gia, cũng không biết ta là ai, với hai người Mục Ngữ Điệp kia, ta báo tên giả là 'Đinh Nham'."
"Hảo tiểu tử, may mà ngươi cẩn thận, bằng không chuyện này thật đúng là khó khăn!" Tả Hư tán thưởng nói.
"Nếu chúng ta đã chiếm được một nửa bảo đồ thì một nửa bảo đồ khác, chúng ta phải tới tay!" Trong mắt Thạch Kiên thần quang rạng rỡ, nói với Tả Hư: "Tả lão đệ, việc này có thể mạo hiểm một lần! Chỉ cần từ Phiêu Miểu Các lấy được một phần bảo đồ khác, hai nhà ngươi và ta có thể mở ra 'Thiên Môn', tiến tới 'Thần Vực' tìm kiếm thần vật!"
Tả Hư híp mắt, trong mắt lóe ra nhiều điểm dị quang, trầm ngâm một hồi, mới nói: "Trong Phiêu Miểu Các đầy cao thủ, muốn mạnh mẽ từ trong Phiêu Miểu Các lấy ra tàn đồ, thật sự phải cần bàn bạc kỹ lưỡng."
Chần chờ một chút, Tả Hư lại nói: "Ta lập tức viết một phong thơ, để tín ưng đưa đến Vân Vụ sơn mạch, báo việc này cho Xích Tiêu biết. Xích Tiêu có tu vi cảnh giới Thiên Vị, có hắn tọa trấn chúng ta bên này, mới có thể bảo đảm không có sai sót. Dù sao, lão gia hỏa Bắc Minh Thương kia cũng thèm nhỏ dãi bảo đồ, gần đây cũng rục rịch, vẫn có chủ ý với bảo đồ của Phiêu Miểu Các."
"Được! Có Xích Tiêu tọa trấn, chúng ta lại thêm vài phần thắng!" Thạch Kiên mừng rỡ.
Xích Tiêu chính là sư phó của Tả Thi, quan hệ mật thiết với Tả gia, lại là cường giả cảnh giới Thiên Vị, chỉ cần hắn đi vào Thiên Vẫn thành, Thạch gia cùng Tả gia liên thủ, ngay cả Bắc Minh gia cũng không cần e ngại.
Nhưng hắn không lo lắng Xích Tiêu sẽ độc hưởng bí mật "Thiên Môn", tuy rằng "Thiên Môn" đi thông đến cửa vào "Thần Vực" ẩn chứa đủ loại dị bảo thần bí, nhưng mà có thể có hung hiểm khó có thể đoán trước, nếu có cao thủ Thiên Vị cùng nhau thăm dò, đường đi tin chắc sẽ thoải mái hơn nhiều.
Chủ yếu là -- Xích Tiêu chỉ có một người!
Hắn một người dù tham lam, cũng không thể lấy tất cả thần vật trong "Thần Vực" làm của riêng, không giống Bắc Minh gia, đó là một gia tộc khổng lồ, chắc chắn sẽ muốn chiếm hết tất cả tiện nghi.
"Tiểu tử, một chuyến Võ Đấu Hội này, tốt nhất ngươi không được tham dự." Tả Hư trầm tư trong chốc lát, lại nói: "Người Mặc gia biết ngươi, chỉ cần ngươi lộ diện ra, người Mặc gia tất nhiên sẽ biết bảo đồ đã ở trong tay hai nhà chúng ta, một khi bảo đồ của Phiêu Miểu Các bên kia bị cướp, không cần suy nghĩ Mặc gia cũng sẽ biết là chúng ta làm, đến lúc đó hai nhà chúng ta có thể sẽ trở thành đích nhắm cho mọi người công kích."
"Này..." Thạch Kiên do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Ài, vì 'Thiên Môn', xem ra cũng chỉ có thể như thế."
"Không nhất định nha, chỉ cần tướng mạo hắn biến hóa một chút, Võ Đấu Hội có thể tham gia như thường. Dù sao trước kia người Mặc gia cũng chưa gặp qua hắn, chỉ cần hắn tùy tiện thay đổi một chút, ai biết hắn chính là người nọ lúc trước giết Tạp Lỗ chứ." Tả Thi ánh mắt "Nhanh như chớp" vòng vo, cười khanh khách đề nghị.
"Ồ! Phương pháp này không sai." Ánh mắt Thạch Kiên sáng lên, nhìn kỹ Thạch Nham trong chốc lát, nói: "Ngay trong mấy tháng này, tướng mạo hắn đã thay đổi rất nhiều, chỉ cần động chút tay chân, thì người Mặc gia cũng nhìn không ra được."
"Các người xuống tay với tàn đồ ở Phiêu Miểu Các, tốt chọn lúc ở Võ Đấu Hội. Ta nghe Hàn Chung nói thời gian Võ Đấu Hội, Phiêu Miểu Các cũng sẽ phái người đến đây tọa trấn, nửa đường Võ Đấu Hội tìm cao thủ cùng Xích Tiêu nhân cơ hội đó xuống tay với Phiêu Miểu Các, nói không chừng các người còn có thể tránh nghi ngờ."
Thạch Nham trầm ngâm một chút, cũng đưa ra ý kiến của mình.
"Nửa đường Võ Đấu Hội xuống tay..."
Tả Hư thì thào hô nhỏ một chút, đột nhiên quát: "Ý kiến hay! Động thủ ngay thời gian Võ Đấu Hội! Khi đó ngươi ta đều có mặt, Phiêu Miểu Các bên kia xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể trực tiếp thoái thác, ai sẽ biết là chúng ta động thủ chứ? Ừm, chỉ cần Xích Tiêu xuất thủ, hai nhà ngươi và ta liên thủ, ta có tám phần nắm chắc có thể được một phần tàn đồ kia."
"Xích Tiêu sẽ ra tay sao?" Thạch Kiên không xác định nói.
"Yên tâm đi, hắn khẳng định sẽ tới, lão nhân cũng rất hiếu kỳ với 'Thiên Môn', chỉ cần nghe được tin tức này, hắn sẽ lập tức từ Vân Vụ sơn mạch tới đây." Tả Thi không một chút lo lắng, "Ta rất hiểu hắn, đối với những thứ không biết hắn còn tò mò hơn ai khác."
"Cứ định như vậy đi!"
Trong lòng Thạch Kiên quyết định, từ trong tay Tả Hư đoạt lại một phần tàn đồ kia, tiện tay thu vào trong thắt lưng mình, cười nói: "Tả lão đệ, ngươi có thể trở về chuẩn bị, ta sẽ chờ Xích Tiêu cầm một phần tàn đồ kia, đến hợp lại với ta."
"Được!" Tả Hư gật đầu, cũng rất vừa lòng, kéo Tả Thi, nói: "Đi thôi, chúng ta trở về sắp đặt an bài."
"Bảo đồ do ta bảo quản, ngươi cái gì cũng đừng động, hãy nghiêm túc tu luyện! Ngày mai ta sẽ tìm dịch dung sư đến đây, hắn sẽ hơi thay đổi tướng mạo ngươi một chút, lúc trên Võ Đấu Hội ngươi nhất định phải hung hăng giáo huấn tiểu tử Mặc gia cho ta!" Thạch Kiên quát.
"Ừm."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Mặc gia.
Mặc Đà ở bên trong Lôi Thần Điện, vẻ mặt âm trầm, liên tục bước đi thong thả, ở bên cạnh hắn có đứng hai người Mặc Triều Ca cùng Mặc Nhan Ngọc.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Nhan Ngọc đầy chua sót, Mặc Triều Ca cũng cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.
"Vì sao còn chưa tìm được người? Các ngươi đều là phế vật sao? Lâu như vậy, ngay cả một tiểu tử không có bối cảnh gì cũng tìm không ra, Mặc gia chúng ta ở các thành trì lớn nuôi nhiều người như vậy, đều chỉ biết lãng phí tài nguyên gia tộc sao? !" Mặc Đà quát lên một tiếng lớn, chỉ vào Mặc Triều Ca cùng Mặc Nhan Ngọc, nổi giận mắng: "Hai người các ngươi! Để các ngươi mang người trở về, lại làm ra nhiều phiền toái như vậy cho ta, lưu giữ các ngươi thật sự là lãng phí lương thực!"
"Cha, ta vẫn đang phái người tìm kiếm, người ở U Tịch trấn bên kia, cũng không có một ngày buông lỏng. Nhưng Thương Minh lớn như vậy, ai biết tiểu tử kia đi chỗ nào chứ, con thật sự hết sức!"
"Phế vật! Đều là phế vật!"
Mặc Đà mắng to, mắng đến mười phút, rốt cục mệt mỏi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Xem ra ta phải đích thân đi Bắc Minh gia."
"Cha, nếu Bắc Minh Thương biết, chúng ta còn có thể được lợi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp tốt hơn sao?" Mặc Đà vẻ mặt âm trầm, bộ dáng muốn giết người, "Ngươi nghĩ ta muốn sao? Nếu không phải các ngươi đánh mất người, ta cần tìm Bắc Minh Thương sao? Lai lịch tiểu tử giết Tạp Lỗ kia chỉ có nha đầu Mục Ngữ Điệp mới biết, cũng chỉ có nàng! Mới có thể biết tung tích tiểu tử kia! Không phải là các ngươi vô năng, ta cần phải tự thân xuất mã sao? Phế vật!"
"Cha, ta sai rồi." Mặc Triều Ca vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ, xoay người hung hăng liếc mắt trừng Mặc Nhan Ngọc, hừ nói: "Thời gian Võ Đấu Hội, nếu ngươi không thể thắng lợi, cha ngươi cũng không giữ được ngươi!"
Trên khuôn mặt Mặc Nhan Ngọc hoảng sợ, vội vàng gật đầu.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Bắc Minh gia.
Chính giữa hồ nước trong vắt do người tạo ra, có một hòn đảo vừa phải, trên hòn đảo có từng tòa trúc lâu cao vút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ở trong đình viện một tòa trúc lâu, Mục Ngữ Điệp tóc đen tung bay theo gió, vẻ mặt chuyên chú, mười ngón linh hoạt gảy dây đàn.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển chậm rãi dập dờn truyền ra ngoài, dẫn một đám thiên nga trong hồ nước bơi đến đây, tụ tập ở ngoài đình viện của Mục Ngữ Điệp không bay đi.
Địch Nhã Lan ở trên diễn võ trường trong đình viện, nàng cầm một thanh trường kiếm trong tay ánh lửa bốc lên, đang tu luyện vũ kỹ nào đó, dáng người nóng bỏng động lòng người kia ở dưới ánh nắng, tựa như tản ra mị lực câu hồn đoạt phách kỳ lạ.
Bốn phía hồ nước, một đám Võ Giả Bắc Minh gia, chỉ cần đi ngang qua nơi này, đều sẽ nghỉ chân không đi, một đám ánh mắt nóng rực phóng về hướng hòn đảo trên mặt hồ đằng xa, trên mặt lộ ra biểu tình say mê không muốn tỉnh.
"Lan tỷ, thanh Hỏa Vân kiếm này thế nào?" Mục Ngữ Điệp đàn xong một khúc, miệng ẩn nụ cười nhạt đi đến bên cạnh Địch Nhã Lan, lại nói: "Bắc Minh gia trình độ ở phương diện luyện khí, thật đúng là nổi tiếng gần xa, ngay cả Liệt Hỏa đế quốc chúng ta, cũng không có bao nhiêu người có thể ở phương diện luyện khí so với được với Bắc Minh gia."
"Hỏa Vân kiếm là Huyền cấp vũ khí, phối hợp 'Hỏa Vân Quyết' thực sự có thể khiến tỷ phát huy ra ưu thế lớn nhất, nhất là Hỏa Vân kiếm còn có thể thừa nhận 'Lam Ma Viêm' đốt cháy, quả thật là một thanh vũ khí tốt." Địch Nhã Lan gật đầu, hiển nhiên rất vừa lòng này một thanh vũ khí này.
"Bây giờ còn hối hận đi theo muội sao?"
"Ài..."
Địch Nhã Lan lắc đầu, trong đầu lại hiện lên bóng dáng kia, nàng tươi cười có chút miễn cưỡng: "Hiện tại nói những lời này còn tác dụng sao? Đời này, sợ là tỷ không có cơ hội thấy hắn. Vì báo thù, vì phục hưng gia tộc, ta không thể không làm như vậy, chỉ là, chỉ là trong lòng còn có chút..."
"Không bỏ xuống được?"
"Ừm."
"... Có đôi khi, muội cũng sẽ nhớ tới hắn."
Mục Ngữ Điệp cũng khó khăn thở dài một hơi, buồn bã nói: "Muội cảm thấy có chút mắc nợ hắn, nhưng chúng ta có năng lực gì? Chúng ta chỉ là hai tiểu nữ tử mất đi che chở của gia tộc, lại gánh vác huyết hải thâm cừu, ở hiện thực trước mặt chúng ta chỉ có thể lựa chọn lợi thế! Bằng không, chúng ta sẽ quên đi hết thảy, thành thật làm tiểu nữ nhân giúp chồng dạy con, cùng một nam nhân tầm thường sống cả đời."
"Hắn không chút tầm thường! Có đôi khi, tỷ cảm thấy hắn đáng sợ hơn Bắc Minh Sách nhiều! Chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn không nhất định kém hơn người khác !"
"Đáng tiếc ông trời không cho hắn cơ hội, đằng sau hắn không có một gia tộc cường đại làm chỗ dựa, muốn quật khởi, sẽ phải đi bước từng, chúng ta... chờ không được lâu như vậy."
"Tỷ biết, cho nên tỷ ở trong này, mà không phải cùng hắn lưu lạc chân trời."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Mục tiểu thư, gia chủ mời ngươi cùng Địch Nhã Lan tiểu thư đi một chuyến đến Hàn Băng Các, nói có chuyện quan trọng thương lượng!" Chính giữa hồ nước, trên một con thuyền nhỏ đứng một gã Võ Giả Bắc Minh gia, Võ Giả kia cao giọng kêu gọi.
"Đến đây." Mục Ngữ Điệp đáp lại một câu, trong lòng nghi hoặc, lông mi nhíu lại nói: "Bắc Minh Thương tìm chúng ta làm cái gì? Từ sau khi hai chúng ta đi vào Bắc Minh gia, Bắc Minh Thương chưa từng có lộ mặt? Sao lần này đột nhiên mời, thật đúng là kỳ quái..."
"Sẽ không là muốn nói hôn sự muội cùng Bắc Minh Sách chứ?" Địch Nhã Lan đoán nói.
"Bắc Minh gia không giúp muội báo thù, muội tuyệt sẽ không thành thân với Bắc Minh Sách!" Mục Ngữ Điệp hừ lạnh một tiếng, "Muội đến Bắc Minh gia, chính là muốn mượn thế lực nhà hắn để báo thù, đối với Bắc Minh Sách, hiện tại muội không có một chút cảm giác, cho dù là có cảm giác, Bắc Minh gia không đáp ứng điều kiện của muội, sớm muộn gì muội cũng phải rời khỏi nơi này, hừ!"
...
Thạch Nham từ cái túi trong góc, lấy ra tấm tàn đồ màu vàng tối, tiện tay đưa cho Thạch Kiên, nói: "Đây, chính là tấm này."
Trên mặt ba người Thạch Kiên, Tả Hư, Tả Thi, đều mang theo biểu tình bán tín bán nghi.
Thạch Kiên tiếp nhận tàn đồ kia, cẩn thận vuốt nhẹ một chút, ánh mắt dần dần sáng lên, "Không sai, tàn đồ này hình như không giống giả, trang giấy này niên đại khá cũ, đồ văn bên trên cũng hơi mờ nhạt."
"Cho ta xem!" Tả Hư có chút gấp gáp, hắn trực tiếp từ trong tay Thạch Kiên đoạt lấy tàn đồ, chỉ sờ một hồi, liền kinh hô: "Tàn đồ tuyệt đối không giả! Ở Tả gia ta, cũng có trang giấy cùng loại, đây là dùng da bụng mềm của một loại yêu thú thượng cổ chế thành, thủy hỏa bất xâm, chịu mài mòn lâu bền."
"Kể lại quá trình ngươi cùng Tạp Lỗ gặp nhau cho ta nghe, chuyện này rốt cuộc còn có bao nhiêu người biết?" Thạch Kiên vẻ mặt ngưng trọng, hít sâu một hơi, trong mắt không còn hiện ra sắc thái mừng mừng rỡ.
"Ngươi cái tên quái nhân, thật đúng là... thật đúng là kỳ quái." Đôi mắt Tả Thi cũng nhìn chằm chằm Thạch Nham, càng lúc càng tò mò về Thạch Nham.
"Chuyện là như vậy..."
Từ trong miệng Thạch Kiên cùng Tả Hư, Thạch Nham biết được chuyện tàn đồ quan trọng, cũng không giấu diếm quá trình có được tàn đồ nữa, vì thế đã nói ra cảnh ngộ hắn từ trong cổ động đi ra, nhanh chóng nói rõ lại một lần.
"Mặc gia cũng biết việc này?"
Tả Hư biến sắc, sửng sốt một chút, mới cười lạnh nói: "Khó trách gần đây người Mặc gia còn ở lại U Tịch trấn không đi, xem ra chắc là bọn họ vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ngươi."
"Mặc gia!"
Thạch Kiên hừ một tiếng, cả giận nói: "Cũng may Thạch Nham không có việc gì, nếu hắn thật sự bị Mặc gia tổn thương, ta liều cái mạng già này, cũng phải kéo Mặc Đà ngọc thạch cùng tan! Mặc gia gần đây móng vuốt càng ngày càng dài, không cho bọn hắn nếm chút mùi đau khổ, thực khi Thạch gia ta không có người rồi!"
"Hai nha đầu Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan này, được Bắc Minh Sách đón đi, hai người này có biết thân phận thật sự của ngươi hay không?" Tả Hư trầm ngâm một chút, lại hỏi.
"Bất luận là Mục Ngữ Điệp hay là Địch Nhã Lan, hoặc là người Mặc gia, cũng không biết ta là ai, với hai người Mục Ngữ Điệp kia, ta báo tên giả là 'Đinh Nham'."
"Hảo tiểu tử, may mà ngươi cẩn thận, bằng không chuyện này thật đúng là khó khăn!" Tả Hư tán thưởng nói.
"Nếu chúng ta đã chiếm được một nửa bảo đồ thì một nửa bảo đồ khác, chúng ta phải tới tay!" Trong mắt Thạch Kiên thần quang rạng rỡ, nói với Tả Hư: "Tả lão đệ, việc này có thể mạo hiểm một lần! Chỉ cần từ Phiêu Miểu Các lấy được một phần bảo đồ khác, hai nhà ngươi và ta có thể mở ra 'Thiên Môn', tiến tới 'Thần Vực' tìm kiếm thần vật!"
Tả Hư híp mắt, trong mắt lóe ra nhiều điểm dị quang, trầm ngâm một hồi, mới nói: "Trong Phiêu Miểu Các đầy cao thủ, muốn mạnh mẽ từ trong Phiêu Miểu Các lấy ra tàn đồ, thật sự phải cần bàn bạc kỹ lưỡng."
Chần chờ một chút, Tả Hư lại nói: "Ta lập tức viết một phong thơ, để tín ưng đưa đến Vân Vụ sơn mạch, báo việc này cho Xích Tiêu biết. Xích Tiêu có tu vi cảnh giới Thiên Vị, có hắn tọa trấn chúng ta bên này, mới có thể bảo đảm không có sai sót. Dù sao, lão gia hỏa Bắc Minh Thương kia cũng thèm nhỏ dãi bảo đồ, gần đây cũng rục rịch, vẫn có chủ ý với bảo đồ của Phiêu Miểu Các."
"Được! Có Xích Tiêu tọa trấn, chúng ta lại thêm vài phần thắng!" Thạch Kiên mừng rỡ.
Xích Tiêu chính là sư phó của Tả Thi, quan hệ mật thiết với Tả gia, lại là cường giả cảnh giới Thiên Vị, chỉ cần hắn đi vào Thiên Vẫn thành, Thạch gia cùng Tả gia liên thủ, ngay cả Bắc Minh gia cũng không cần e ngại.
Nhưng hắn không lo lắng Xích Tiêu sẽ độc hưởng bí mật "Thiên Môn", tuy rằng "Thiên Môn" đi thông đến cửa vào "Thần Vực" ẩn chứa đủ loại dị bảo thần bí, nhưng mà có thể có hung hiểm khó có thể đoán trước, nếu có cao thủ Thiên Vị cùng nhau thăm dò, đường đi tin chắc sẽ thoải mái hơn nhiều.
Chủ yếu là -- Xích Tiêu chỉ có một người!
Hắn một người dù tham lam, cũng không thể lấy tất cả thần vật trong "Thần Vực" làm của riêng, không giống Bắc Minh gia, đó là một gia tộc khổng lồ, chắc chắn sẽ muốn chiếm hết tất cả tiện nghi.
"Tiểu tử, một chuyến Võ Đấu Hội này, tốt nhất ngươi không được tham dự." Tả Hư trầm tư trong chốc lát, lại nói: "Người Mặc gia biết ngươi, chỉ cần ngươi lộ diện ra, người Mặc gia tất nhiên sẽ biết bảo đồ đã ở trong tay hai nhà chúng ta, một khi bảo đồ của Phiêu Miểu Các bên kia bị cướp, không cần suy nghĩ Mặc gia cũng sẽ biết là chúng ta làm, đến lúc đó hai nhà chúng ta có thể sẽ trở thành đích nhắm cho mọi người công kích."
"Này..." Thạch Kiên do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Ài, vì 'Thiên Môn', xem ra cũng chỉ có thể như thế."
"Không nhất định nha, chỉ cần tướng mạo hắn biến hóa một chút, Võ Đấu Hội có thể tham gia như thường. Dù sao trước kia người Mặc gia cũng chưa gặp qua hắn, chỉ cần hắn tùy tiện thay đổi một chút, ai biết hắn chính là người nọ lúc trước giết Tạp Lỗ chứ." Tả Thi ánh mắt "Nhanh như chớp" vòng vo, cười khanh khách đề nghị.
"Ồ! Phương pháp này không sai." Ánh mắt Thạch Kiên sáng lên, nhìn kỹ Thạch Nham trong chốc lát, nói: "Ngay trong mấy tháng này, tướng mạo hắn đã thay đổi rất nhiều, chỉ cần động chút tay chân, thì người Mặc gia cũng nhìn không ra được."
"Các người xuống tay với tàn đồ ở Phiêu Miểu Các, tốt chọn lúc ở Võ Đấu Hội. Ta nghe Hàn Chung nói thời gian Võ Đấu Hội, Phiêu Miểu Các cũng sẽ phái người đến đây tọa trấn, nửa đường Võ Đấu Hội tìm cao thủ cùng Xích Tiêu nhân cơ hội đó xuống tay với Phiêu Miểu Các, nói không chừng các người còn có thể tránh nghi ngờ."
Thạch Nham trầm ngâm một chút, cũng đưa ra ý kiến của mình.
"Nửa đường Võ Đấu Hội xuống tay..."
Tả Hư thì thào hô nhỏ một chút, đột nhiên quát: "Ý kiến hay! Động thủ ngay thời gian Võ Đấu Hội! Khi đó ngươi ta đều có mặt, Phiêu Miểu Các bên kia xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể trực tiếp thoái thác, ai sẽ biết là chúng ta động thủ chứ? Ừm, chỉ cần Xích Tiêu xuất thủ, hai nhà ngươi và ta liên thủ, ta có tám phần nắm chắc có thể được một phần tàn đồ kia."
"Xích Tiêu sẽ ra tay sao?" Thạch Kiên không xác định nói.
"Yên tâm đi, hắn khẳng định sẽ tới, lão nhân cũng rất hiếu kỳ với 'Thiên Môn', chỉ cần nghe được tin tức này, hắn sẽ lập tức từ Vân Vụ sơn mạch tới đây." Tả Thi không một chút lo lắng, "Ta rất hiểu hắn, đối với những thứ không biết hắn còn tò mò hơn ai khác."
"Cứ định như vậy đi!"
Trong lòng Thạch Kiên quyết định, từ trong tay Tả Hư đoạt lại một phần tàn đồ kia, tiện tay thu vào trong thắt lưng mình, cười nói: "Tả lão đệ, ngươi có thể trở về chuẩn bị, ta sẽ chờ Xích Tiêu cầm một phần tàn đồ kia, đến hợp lại với ta."
"Được!" Tả Hư gật đầu, cũng rất vừa lòng, kéo Tả Thi, nói: "Đi thôi, chúng ta trở về sắp đặt an bài."
"Bảo đồ do ta bảo quản, ngươi cái gì cũng đừng động, hãy nghiêm túc tu luyện! Ngày mai ta sẽ tìm dịch dung sư đến đây, hắn sẽ hơi thay đổi tướng mạo ngươi một chút, lúc trên Võ Đấu Hội ngươi nhất định phải hung hăng giáo huấn tiểu tử Mặc gia cho ta!" Thạch Kiên quát.
"Ừm."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Mặc gia.
Mặc Đà ở bên trong Lôi Thần Điện, vẻ mặt âm trầm, liên tục bước đi thong thả, ở bên cạnh hắn có đứng hai người Mặc Triều Ca cùng Mặc Nhan Ngọc.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Nhan Ngọc đầy chua sót, Mặc Triều Ca cũng cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.
"Vì sao còn chưa tìm được người? Các ngươi đều là phế vật sao? Lâu như vậy, ngay cả một tiểu tử không có bối cảnh gì cũng tìm không ra, Mặc gia chúng ta ở các thành trì lớn nuôi nhiều người như vậy, đều chỉ biết lãng phí tài nguyên gia tộc sao? !" Mặc Đà quát lên một tiếng lớn, chỉ vào Mặc Triều Ca cùng Mặc Nhan Ngọc, nổi giận mắng: "Hai người các ngươi! Để các ngươi mang người trở về, lại làm ra nhiều phiền toái như vậy cho ta, lưu giữ các ngươi thật sự là lãng phí lương thực!"
"Cha, ta vẫn đang phái người tìm kiếm, người ở U Tịch trấn bên kia, cũng không có một ngày buông lỏng. Nhưng Thương Minh lớn như vậy, ai biết tiểu tử kia đi chỗ nào chứ, con thật sự hết sức!"
"Phế vật! Đều là phế vật!"
Mặc Đà mắng to, mắng đến mười phút, rốt cục mệt mỏi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Xem ra ta phải đích thân đi Bắc Minh gia."
"Cha, nếu Bắc Minh Thương biết, chúng ta còn có thể được lợi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp tốt hơn sao?" Mặc Đà vẻ mặt âm trầm, bộ dáng muốn giết người, "Ngươi nghĩ ta muốn sao? Nếu không phải các ngươi đánh mất người, ta cần tìm Bắc Minh Thương sao? Lai lịch tiểu tử giết Tạp Lỗ kia chỉ có nha đầu Mục Ngữ Điệp mới biết, cũng chỉ có nàng! Mới có thể biết tung tích tiểu tử kia! Không phải là các ngươi vô năng, ta cần phải tự thân xuất mã sao? Phế vật!"
"Cha, ta sai rồi." Mặc Triều Ca vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ, xoay người hung hăng liếc mắt trừng Mặc Nhan Ngọc, hừ nói: "Thời gian Võ Đấu Hội, nếu ngươi không thể thắng lợi, cha ngươi cũng không giữ được ngươi!"
Trên khuôn mặt Mặc Nhan Ngọc hoảng sợ, vội vàng gật đầu.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Bắc Minh gia.
Chính giữa hồ nước trong vắt do người tạo ra, có một hòn đảo vừa phải, trên hòn đảo có từng tòa trúc lâu cao vút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ở trong đình viện một tòa trúc lâu, Mục Ngữ Điệp tóc đen tung bay theo gió, vẻ mặt chuyên chú, mười ngón linh hoạt gảy dây đàn.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển chậm rãi dập dờn truyền ra ngoài, dẫn một đám thiên nga trong hồ nước bơi đến đây, tụ tập ở ngoài đình viện của Mục Ngữ Điệp không bay đi.
Địch Nhã Lan ở trên diễn võ trường trong đình viện, nàng cầm một thanh trường kiếm trong tay ánh lửa bốc lên, đang tu luyện vũ kỹ nào đó, dáng người nóng bỏng động lòng người kia ở dưới ánh nắng, tựa như tản ra mị lực câu hồn đoạt phách kỳ lạ.
Bốn phía hồ nước, một đám Võ Giả Bắc Minh gia, chỉ cần đi ngang qua nơi này, đều sẽ nghỉ chân không đi, một đám ánh mắt nóng rực phóng về hướng hòn đảo trên mặt hồ đằng xa, trên mặt lộ ra biểu tình say mê không muốn tỉnh.
"Lan tỷ, thanh Hỏa Vân kiếm này thế nào?" Mục Ngữ Điệp đàn xong một khúc, miệng ẩn nụ cười nhạt đi đến bên cạnh Địch Nhã Lan, lại nói: "Bắc Minh gia trình độ ở phương diện luyện khí, thật đúng là nổi tiếng gần xa, ngay cả Liệt Hỏa đế quốc chúng ta, cũng không có bao nhiêu người có thể ở phương diện luyện khí so với được với Bắc Minh gia."
"Hỏa Vân kiếm là Huyền cấp vũ khí, phối hợp 'Hỏa Vân Quyết' thực sự có thể khiến tỷ phát huy ra ưu thế lớn nhất, nhất là Hỏa Vân kiếm còn có thể thừa nhận 'Lam Ma Viêm' đốt cháy, quả thật là một thanh vũ khí tốt." Địch Nhã Lan gật đầu, hiển nhiên rất vừa lòng này một thanh vũ khí này.
"Bây giờ còn hối hận đi theo muội sao?"
"Ài..."
Địch Nhã Lan lắc đầu, trong đầu lại hiện lên bóng dáng kia, nàng tươi cười có chút miễn cưỡng: "Hiện tại nói những lời này còn tác dụng sao? Đời này, sợ là tỷ không có cơ hội thấy hắn. Vì báo thù, vì phục hưng gia tộc, ta không thể không làm như vậy, chỉ là, chỉ là trong lòng còn có chút..."
"Không bỏ xuống được?"
"Ừm."
"... Có đôi khi, muội cũng sẽ nhớ tới hắn."
Mục Ngữ Điệp cũng khó khăn thở dài một hơi, buồn bã nói: "Muội cảm thấy có chút mắc nợ hắn, nhưng chúng ta có năng lực gì? Chúng ta chỉ là hai tiểu nữ tử mất đi che chở của gia tộc, lại gánh vác huyết hải thâm cừu, ở hiện thực trước mặt chúng ta chỉ có thể lựa chọn lợi thế! Bằng không, chúng ta sẽ quên đi hết thảy, thành thật làm tiểu nữ nhân giúp chồng dạy con, cùng một nam nhân tầm thường sống cả đời."
"Hắn không chút tầm thường! Có đôi khi, tỷ cảm thấy hắn đáng sợ hơn Bắc Minh Sách nhiều! Chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn không nhất định kém hơn người khác !"
"Đáng tiếc ông trời không cho hắn cơ hội, đằng sau hắn không có một gia tộc cường đại làm chỗ dựa, muốn quật khởi, sẽ phải đi bước từng, chúng ta... chờ không được lâu như vậy."
"Tỷ biết, cho nên tỷ ở trong này, mà không phải cùng hắn lưu lạc chân trời."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Mục tiểu thư, gia chủ mời ngươi cùng Địch Nhã Lan tiểu thư đi một chuyến đến Hàn Băng Các, nói có chuyện quan trọng thương lượng!" Chính giữa hồ nước, trên một con thuyền nhỏ đứng một gã Võ Giả Bắc Minh gia, Võ Giả kia cao giọng kêu gọi.
"Đến đây." Mục Ngữ Điệp đáp lại một câu, trong lòng nghi hoặc, lông mi nhíu lại nói: "Bắc Minh Thương tìm chúng ta làm cái gì? Từ sau khi hai chúng ta đi vào Bắc Minh gia, Bắc Minh Thương chưa từng có lộ mặt? Sao lần này đột nhiên mời, thật đúng là kỳ quái..."
"Sẽ không là muốn nói hôn sự muội cùng Bắc Minh Sách chứ?" Địch Nhã Lan đoán nói.
"Bắc Minh gia không giúp muội báo thù, muội tuyệt sẽ không thành thân với Bắc Minh Sách!" Mục Ngữ Điệp hừ lạnh một tiếng, "Muội đến Bắc Minh gia, chính là muốn mượn thế lực nhà hắn để báo thù, đối với Bắc Minh Sách, hiện tại muội không có một chút cảm giác, cho dù là có cảm giác, Bắc Minh gia không đáp ứng điều kiện của muội, sớm muộn gì muội cũng phải rời khỏi nơi này, hừ!"
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook