Sát Thần
-
Chương 1: Dị thế trùng sinh
Thạch Nham đột nhiên tỉnh lại, liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, đầu như đổ chì nặng nề vô cùng.
Đây là một thạch động âm u, thạch động cỡ sân bóng rổ, trên mặt đất chồng chất bạch cốt có đến mười thi thể còn mới ăn mặc quái dị rải rắc bên cạnh hắn. Y phục trên thi thể còn rất mới xem ra chết cũng chưa được lâu lắm.
Đây là đâu? Là quần đảo Bahamas ở biển Caribê sao?
Thạch Nham là người ham thích vận động cực hạn cuồng nhiệt đến mức gần như tẩu hỏa nhập ma. Hai mươi bảy tuổi mẫu thân qua đời sớm, phụ thân tích lũy tài phú cả đời, lại vì bệnh ung thư lúc trung niên mà bỏ mình. Nên hắn sớm kế thừa gia tài tiêu cả đời cũng không hết.
Người khác đau khổ truy tìm thứ gì đó của cuộc đời mà hắn lại có dễ như trở bàn tay, đã có sẵn ngay từ đầu rồi.
Lúc tuổi trẻ tốt đẹp lại trì trệ tìm không được mục tiêu, loại cảm giác giàu có nhưng không có cách tiếp cận, khiến hắn cứ buồn bực không vui.
Mãi đến năm mười bảy tuổi, hắn tiếp xúc đến vận động cực hạn mới cảm thấy đời người đột nhiên thú vị. Bởi vì trong tay nắm giữ gia tài kếch xù, hắn có thể ở trong đám người không tầm thường phung phía tham gia vận động.
Tay không leo núi, bắt cá sấu, nhảy bungee, nhảy dù trên không, trượt ván trên núi lửa, nhảy cầu từ vách núi, xe trượt băng và rất nhiều vận động cực hạn điên cuồng đều trở thành lạc thú lớn nhất của đời hắn.
Hắn hưởng thụ loại mạo hiểm giữa ranh giới sinh tử làm cho huyết mạch sôi trào tới mức ngạt thở!
Mười năm qua, tất cả vận động cực hạn điên cuồng nhất hung hiểm nhất hắn đều lần lượt thử. Chỗ nào nguy hiểm chết người hắn liền chạy đến chỗ đó.
Mười năm vận động cực hạn, khiến cho tố chất thân thể Thạch Nham cực kỳ vĩ đại. Mấy trăm lần thể nghiệm tiếp cận tử vong, khiến thần kinh hắn cứng cỏi đến mức cực kỳ biến thái, hắn tự giễu mình là người cách tử thần gần nhất.
Thám hiểm Hố xanh quần đảo Bahamas biển Caribê, là cực hạn khiêu chiến cuối cùng của hắn. Những Hố xanh đó có chiều sâu đến vài trăm mét, có một số còn phức tạp như mê cung. Hơn nữa động tác hơi mạnh một chút, nước bùn dưới đáy hố liền nổi lên, mặc kệ mang bao nhiêu đèn chiếu sáng ngươi cũng không thấy rõ phương hướng.
Cho nên mặc kệ là cao thủ lặn bản lĩnh cao siêu cỡ nào, trước khi nhảy vào Hố xanh phải buộc một dây thép. Đây là con đường sống của nhà thám hiểm Hố xanh, dây thép kéo hết có ý nghĩa là đã lặn đến đáy. Nếu còn muốn tiếp tục bơi tiếp, đồng nghĩa với tự sát, bởi vì ai cũng không thể không dùng dây thép bơi ra "Mê cung". Theo công tác thống kê của ngành hàng hải Bahamas, trung bình hàng năm có 20 người cao thủ lặn xuống giới hạn chết ở Hố xanh, đa số đều vì lạc đường mà chết.
Vì thám hiểm cực hạn nguy hiểm nhất toàn cầu, Thạch Nham chủ động vứt bỏ dây thép được xưng là con đường sống. Tiến hành điên cuồng mạo hiểm xem như tự sát, cuối cùng bị lạc ở trong Hố xanh thần bí.
Mà bị lạc trong Hố xanh có nghĩa là tử vong...
Thạch Nham nằm xụi lơ trên mặt nham thạch lạnh như băng, nhờ vào ánh sáng mờ quái dị từ trên vách đá lóe ra đánh giá hoàn cảnh quanh mình. Cảm thấy trong đầu hình như đột nhiên có thêm một số ký ức linh tinh không phải của mình.
Đó là một ký ức của Thạch Nham... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tên của gã đó cũng giống hắn, cũng mới mười bảy tuổi, là một phần tử khảo cổ cuồng nhiệt. Đối với các loại khảo sát di tích cổ đạt tới mức si mê, bởi vì một bản đồ cũ nát mà mang theo ít hộ vệ trong nhà, trải qua nửa năm đau khổ mới đến được nơi này.
Thạch Nham cau mày, từ từ đứng lên, liền cảm thấy cả người vô lực, thân thể gầy yếu.
Ngay sau đó, Thạch Nham liền cảm thấy thân thể này cũng không phải là của mình, mà là của Thạch Nham kia, là tên Thạch Nham chỉ có mười bảy tuổi.
Hắn đột nhiên biến sắc, đột nhiên kinh ngạc ngốc như gà gỗ.
Quả nhiên ta đã chết ở trong Hố xanh, không đúng, rõ ràng ta còn sống, nhưng mà bằng một phương thức không thể tưởng tượng!
...
Thông qua ký ức linh tinh của Thạch Nham kia, hắn biết tên nơi này là Thần Ân đại lục, nơi này không có văn minh khoa học kỹ thuật, chiến loạn không ngừng, Võ Giả hoành hành!
Ở trong này, rất nhiều người có thiên phú dị bẩm, sinh ra không bao lâu liền có thiên phú thần bí. Có người sinh ra trong cơ thể đã có lôi điện lực, có người có thể khống chế thực vật, có người có thể tùy ý xuyên qua mặt đất, có người trời sinh có lực cảm ứng thần kỳ, có thể tâm linh câu thông với yêu thú, cũng có người trong cơ thể chứa băng sương lực...
Đủ loại thiên phú thiên kì bách quái, thần bí dị thường, những người có thiên phú dị bẩm, gần như đều đã trở thành Võ Giả, mà thiên phú trên người bọn họ còn được gọi là "Võ Hồn".
"Võ Hồn" hầu hết đều là trời sinh, chỉ có rất ít có thể thông qua kỳ ngộ nào đó mà được. Chuyện này xác suất nhỏ đến mức vô cùng, cũng bởi như thế nên tên đại lục này là Thần Ân đại lục. Bởi vì Võ Giả đều cho rằng "Võ Hồn" là Thiên Thần ban ân cho bọn họ.
Không phải tất cả Võ Giả đều có thể có được "Võ Hồn", ngược lại đại đa số Võ Giả không có "Võ Hồn", người bình thường có thể thông qua Hậu Thiên tu luyện trở thành Võ Giả, cũng không thể thông qua tu luyện có được "Võ Hồn". Mà đặc thù "Võ Hồn" chỉ có thể làm Võ Giả tốc độ tu luyện nhanh hơn, có thể làm cho sức chiến đấu của Võ Giả đề cao lên, có thể làm cho Võ Giả có được năng lực đặc thù...
Bởi vậy, cảnh giới Võ Giả ngang nhau thì người có được "Võ Hồn" thường lợi hại hơn nhiều, thành tựu tương lai cũng sẽ so với người không có "Võ Hồn" cao hơn, những người có được "Võ Hồn" ở trên con đường tu luyện được trời ưu ái, chiếm hết tiện nghi.
"Võ Hồn" có thể thông qua huyết mạch kế thừa, hơn nữa xác suất rất lớn.
Nói như vậy, nếu trong cha mẹ có một người có được "Võ Hồn", như vậy sinh ra đứa nhỏ có khả năng rất lớn con cũng có thể có được "Võ Hồn" như thế. Nếu đôi bên cha mẹ đều có "Võ Hồn", sinh ra đứa nhỏ còn có xác suất lớn hơn nữa có thể kế thừa một loại "Võ Hồn", hoặc là của phụ thân, hoặc là của mẫu thân, nhưng hầu hết đều chỉ có thể kế thừa một loại.
Dưới tình huống như vậy, cũng có tình huống xác suất cực kỳ nhỏ phát sinh, một loại là sinh ra đứa nhỏ ngay cả một "Võ Hồn" của đôi bên cha mẹ cũng không thể kế thừa trở thành người thường, loại xác suất này rất nhỏ, trong một trăm đôi vợ chồng mới có thể phát sinh 1% xác suất như vậy.
Còn nhỏ hơn xác suất 1% kia là một tình huống khác -- sinh ra đứa nhỏ có thể kế thừa toàn bộ "Võ Hồn" của cha mẹ! Loại Võ Hồn trở thành "Song Sinh Võ Hồn", mà người nhận được loại gặp may này cũng được xưng là "Thần chi sủng nhi"!
Loại xác suất này càng nhỏ, trong một vạn đôi vợ chồng hai bên đều có "Võ Hồn", mới có khả năng xuất hiện một trường hợp đặc biệt như vậy.
Thạch Nham ngây ngốc tại chỗ, tiếp tục sắp xếp lại ký ức linh tinh trong đầu...
Chủ nhân bản đầu của khối thân thể này đến từ Thạch gia Thương Minh, Thạch gia có được "Thạch Hóa" Võ Hồn. Có thể ở trong chiến đấu làm cho thân thể hóa thạch, khiến cho thân thể cứng rắn như bàn thạch. Có thể chống đỡ một phần Tinh Nguyên xâm nhập, cảnh giới tăng lên "Thạch hóa" Võ Hồn càng lợi hại hơn, gần như có thể đao thương bất nhập.
Đáng tiếc, tên này không có kế thừa "Thạch Hóa" Võ Hồn, bị Thạch gia nhận định không có tố chất tu luyện võ đạo. Mà bản thân tên này cũng không có một chút hứng thú đối với võ đạo. Từ nhỏ đến lớn đều không có nghiên cứu phương diện này, chỉ dồn tinh lực vào việc thăm dò di tích.
Một chuyến cũng chỉ vì một tấm bản đồ cũ nát, trải qua vạn hiểm đi vào nơi này. Nếu không tên này có bản đồ chỉ dẫn trong tay, chắc không có khả năng từ trong tầng tầng lớp lớp bụi cây lá cây bao vây, tìm được thạch động cổ xưa bị che kín này.
"Vù vù... Vù vù..."
Thanh âm như ác quỷ khóc lóc, đột nhiên từ trong thạch động truyền ra. Thạch Nham vẻ mặt sợ hãi cả kinh, đột nhiên nhìn phía Huyết Trì phát ra âm thanh.
Huyết Trì ở chính giữa thạch động, chỉ có khoảng mười mét vuông, trong ao đầy chất lỏng đáng sợ đỏ tươi như máu. Trong Huyết Trì "Ọc ọc" bốc lên bọt nước, bọt nước sau khi vỡ phát ra tiếng rít gào khóc thảm thiết khủng bố, quỷ dị vô cùng.
Hắn biết hộ vệ bên cạnh mới chết không lâu, chính là vì tiếng rít trong Huyết Trì mới đột nhiên điên cuồng, dẫn tới tự tàn sát nhau. Trong thạch động đã không còn ồn ào, mà một Thạch Nham khác cũng là bởi vì chịu tiếng rít khủng bố ảnh hưởng, mới đột nhiên ngất ngã xuống đất không dậy nổi.
Đều là vì Huyết Trì!
Thạch Nham nhìn chằm chằm Huyết Trì kia, vẻ mặt nặng nề, từng tiếng rít kia kích thích thần kinh hắn, làm cho từ tận đáy lòng hắn nổi lên xuất hiện dục vọng giết chóc, làm cho hắn sinh ra một loại kích thích giết hết thảy mọi người bên cạnh!
Thạch Nham vẫn đau đầu, tiếng rít đến từ Huyết Trì tra tấn hắn khiến cho hắn khó có thể tập trung tinh lực mà suy nghĩ.
Huyết Trì tất nhiên có cổ quái!
Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, thủ vững tâm linh. Nhiều năm qua giữa lằn ranh sống chết bồi dưỡng ra thần kinh cứng cỏi phát huy tác dụng, tuy rằng hắn cực kỳ đau đầu như trước nhưng vẫn còn bình tĩnh, hơn nữa bước đi đến Huyết Trì.
"Răng rắc! Răng rắc!"
Từng khúc xương khô trắng xám ở dưới bàn chân hắn vỡ vụn. Thạch Nham thần sắc ngưng trọng, nhìn bạch cốt trắng như tuyết từ trong thạch động, lúc bọn họ chưa tiến vào, trong huyệt động chắc đã chết không ít người, Huyết Trì kia là căn nguyên tội ác, hắn muốn tìm kiếm bí ẩn Huyết Trì, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Càng tới gần Huyết Trì, tiếng rít chói kia càng nặng, như một thanh đao nhọn đâm mạnh vào trong óc hắn. Trong tiếng rít ẩn chứa khí tức giết chóc điên cuồng muốn phá hủy tất cả lý trí và bình tĩnh của hắn. Nếu không phải hắn nhiều năm qua đều khiêu chiến cực hạn, thần kinh cứng cỏi biến thái vô cùng, sợ là đã sớm không chịu nổi.
Bên cạnh Huyết Trì có một đống thi cốt, giữa Huyết Trì cũng có thi cốt màu trắng ngà ẩn ẩn hiện lên, Huyết Trì không lớn nhưng giống như Tu La huyết hải, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu sinh linh.
Thạch Nham cảm thấy sở dĩ linh hồn mình đến nơi đây, có liên quan rất lớn đến Huyết Trì vô cùng quỷ dị này. Hắn cảm thấy có lẽ hắn còn có thể thông qua Huyết Trì trở về, trở lại thế giới quen thuộc kia, trở lại Hố xanh trên quần đảo Bahamas.
Cách Huyết Trì càng lúc càng gần, đột nhiên Thạch Nham phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, máu đỏ tươi đặc sệt trong Huyết Trì nhưng hắn không có ngửi được một chút mùi máu tươi.
Ngược lại, không khí nơi này lại rất tươi mát, thậm chí có mùi thơm đặc biệt không hợp với lẽ thường, cẩn thận cảm thụ hắn phát hiện mùi thơm đặc biệt lại đến từ Huyết Trì!
Trong lòng Thạch Nham rất tò mò, càng thêm tin tưởng trong Huyết Trì tất có cổ quái.
Lại đi tiếp vài bước, đột nhiên trong óc hắn bên trong hiện ra ảo giác biển máu vô biên. Trong biển máu có vô cùng vô tận thi cốt chồng chất thành đảo nhỏ, có thi cốt bảo tồn đầy đủ, như di cốt khủng long Kỷ Phấn Trắng to như ngọn núi nhỏ, trong biển máu dường như có một thanh âm không ngừng lặp đi lặp lại: "Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!"
Thạch Nham thủ vững bản tâm, nhưng tim lại gia tốc không chịu khống chế, áp lực khủng bố như ngạt thở đập vào mặt, hắn cảm giác được hương vị tử vong quen thuộc, hắn cảm thấy mình chưa từng có cách tử vong gần như vậy.
Hắn biết, bước tiếp theo có thể là tử vong!
Nhưng mà, nhiều năm qua thám hiểm tử vong, chẳng những không có khiến hắn sợ hãi còn khiến hắn đặc biết hưởng thụ giờ khắc này! Đối mặt tử vong, cầu sinh trong tử vong đó chính là chân lý vận động cực hạn!
Một bước, một bước, lại một bước!
Dưới áp lực như phô thiên cái địa của Huyết Trì, Thạch Nham rốt cục đi đến bên cạnh Huyết Trì. Nhìn Huyết Trì không lớn, phần điên cuồng trong tính cách Thạch Nham bị kích phát, rít gào nói: "Ta thật muốn nhìn một Huyết Trì nho nhỏ như người, rốt cuộc có gì cổ quái!"
Dứt lời, Thạch Nham cười lạnh thả người nhảy vào Huyết Trì.
Đây là một thạch động âm u, thạch động cỡ sân bóng rổ, trên mặt đất chồng chất bạch cốt có đến mười thi thể còn mới ăn mặc quái dị rải rắc bên cạnh hắn. Y phục trên thi thể còn rất mới xem ra chết cũng chưa được lâu lắm.
Đây là đâu? Là quần đảo Bahamas ở biển Caribê sao?
Thạch Nham là người ham thích vận động cực hạn cuồng nhiệt đến mức gần như tẩu hỏa nhập ma. Hai mươi bảy tuổi mẫu thân qua đời sớm, phụ thân tích lũy tài phú cả đời, lại vì bệnh ung thư lúc trung niên mà bỏ mình. Nên hắn sớm kế thừa gia tài tiêu cả đời cũng không hết.
Người khác đau khổ truy tìm thứ gì đó của cuộc đời mà hắn lại có dễ như trở bàn tay, đã có sẵn ngay từ đầu rồi.
Lúc tuổi trẻ tốt đẹp lại trì trệ tìm không được mục tiêu, loại cảm giác giàu có nhưng không có cách tiếp cận, khiến hắn cứ buồn bực không vui.
Mãi đến năm mười bảy tuổi, hắn tiếp xúc đến vận động cực hạn mới cảm thấy đời người đột nhiên thú vị. Bởi vì trong tay nắm giữ gia tài kếch xù, hắn có thể ở trong đám người không tầm thường phung phía tham gia vận động.
Tay không leo núi, bắt cá sấu, nhảy bungee, nhảy dù trên không, trượt ván trên núi lửa, nhảy cầu từ vách núi, xe trượt băng và rất nhiều vận động cực hạn điên cuồng đều trở thành lạc thú lớn nhất của đời hắn.
Hắn hưởng thụ loại mạo hiểm giữa ranh giới sinh tử làm cho huyết mạch sôi trào tới mức ngạt thở!
Mười năm qua, tất cả vận động cực hạn điên cuồng nhất hung hiểm nhất hắn đều lần lượt thử. Chỗ nào nguy hiểm chết người hắn liền chạy đến chỗ đó.
Mười năm vận động cực hạn, khiến cho tố chất thân thể Thạch Nham cực kỳ vĩ đại. Mấy trăm lần thể nghiệm tiếp cận tử vong, khiến thần kinh hắn cứng cỏi đến mức cực kỳ biến thái, hắn tự giễu mình là người cách tử thần gần nhất.
Thám hiểm Hố xanh quần đảo Bahamas biển Caribê, là cực hạn khiêu chiến cuối cùng của hắn. Những Hố xanh đó có chiều sâu đến vài trăm mét, có một số còn phức tạp như mê cung. Hơn nữa động tác hơi mạnh một chút, nước bùn dưới đáy hố liền nổi lên, mặc kệ mang bao nhiêu đèn chiếu sáng ngươi cũng không thấy rõ phương hướng.
Cho nên mặc kệ là cao thủ lặn bản lĩnh cao siêu cỡ nào, trước khi nhảy vào Hố xanh phải buộc một dây thép. Đây là con đường sống của nhà thám hiểm Hố xanh, dây thép kéo hết có ý nghĩa là đã lặn đến đáy. Nếu còn muốn tiếp tục bơi tiếp, đồng nghĩa với tự sát, bởi vì ai cũng không thể không dùng dây thép bơi ra "Mê cung". Theo công tác thống kê của ngành hàng hải Bahamas, trung bình hàng năm có 20 người cao thủ lặn xuống giới hạn chết ở Hố xanh, đa số đều vì lạc đường mà chết.
Vì thám hiểm cực hạn nguy hiểm nhất toàn cầu, Thạch Nham chủ động vứt bỏ dây thép được xưng là con đường sống. Tiến hành điên cuồng mạo hiểm xem như tự sát, cuối cùng bị lạc ở trong Hố xanh thần bí.
Mà bị lạc trong Hố xanh có nghĩa là tử vong...
Thạch Nham nằm xụi lơ trên mặt nham thạch lạnh như băng, nhờ vào ánh sáng mờ quái dị từ trên vách đá lóe ra đánh giá hoàn cảnh quanh mình. Cảm thấy trong đầu hình như đột nhiên có thêm một số ký ức linh tinh không phải của mình.
Đó là một ký ức của Thạch Nham... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tên của gã đó cũng giống hắn, cũng mới mười bảy tuổi, là một phần tử khảo cổ cuồng nhiệt. Đối với các loại khảo sát di tích cổ đạt tới mức si mê, bởi vì một bản đồ cũ nát mà mang theo ít hộ vệ trong nhà, trải qua nửa năm đau khổ mới đến được nơi này.
Thạch Nham cau mày, từ từ đứng lên, liền cảm thấy cả người vô lực, thân thể gầy yếu.
Ngay sau đó, Thạch Nham liền cảm thấy thân thể này cũng không phải là của mình, mà là của Thạch Nham kia, là tên Thạch Nham chỉ có mười bảy tuổi.
Hắn đột nhiên biến sắc, đột nhiên kinh ngạc ngốc như gà gỗ.
Quả nhiên ta đã chết ở trong Hố xanh, không đúng, rõ ràng ta còn sống, nhưng mà bằng một phương thức không thể tưởng tượng!
...
Thông qua ký ức linh tinh của Thạch Nham kia, hắn biết tên nơi này là Thần Ân đại lục, nơi này không có văn minh khoa học kỹ thuật, chiến loạn không ngừng, Võ Giả hoành hành!
Ở trong này, rất nhiều người có thiên phú dị bẩm, sinh ra không bao lâu liền có thiên phú thần bí. Có người sinh ra trong cơ thể đã có lôi điện lực, có người có thể khống chế thực vật, có người có thể tùy ý xuyên qua mặt đất, có người trời sinh có lực cảm ứng thần kỳ, có thể tâm linh câu thông với yêu thú, cũng có người trong cơ thể chứa băng sương lực...
Đủ loại thiên phú thiên kì bách quái, thần bí dị thường, những người có thiên phú dị bẩm, gần như đều đã trở thành Võ Giả, mà thiên phú trên người bọn họ còn được gọi là "Võ Hồn".
"Võ Hồn" hầu hết đều là trời sinh, chỉ có rất ít có thể thông qua kỳ ngộ nào đó mà được. Chuyện này xác suất nhỏ đến mức vô cùng, cũng bởi như thế nên tên đại lục này là Thần Ân đại lục. Bởi vì Võ Giả đều cho rằng "Võ Hồn" là Thiên Thần ban ân cho bọn họ.
Không phải tất cả Võ Giả đều có thể có được "Võ Hồn", ngược lại đại đa số Võ Giả không có "Võ Hồn", người bình thường có thể thông qua Hậu Thiên tu luyện trở thành Võ Giả, cũng không thể thông qua tu luyện có được "Võ Hồn". Mà đặc thù "Võ Hồn" chỉ có thể làm Võ Giả tốc độ tu luyện nhanh hơn, có thể làm cho sức chiến đấu của Võ Giả đề cao lên, có thể làm cho Võ Giả có được năng lực đặc thù...
Bởi vậy, cảnh giới Võ Giả ngang nhau thì người có được "Võ Hồn" thường lợi hại hơn nhiều, thành tựu tương lai cũng sẽ so với người không có "Võ Hồn" cao hơn, những người có được "Võ Hồn" ở trên con đường tu luyện được trời ưu ái, chiếm hết tiện nghi.
"Võ Hồn" có thể thông qua huyết mạch kế thừa, hơn nữa xác suất rất lớn.
Nói như vậy, nếu trong cha mẹ có một người có được "Võ Hồn", như vậy sinh ra đứa nhỏ có khả năng rất lớn con cũng có thể có được "Võ Hồn" như thế. Nếu đôi bên cha mẹ đều có "Võ Hồn", sinh ra đứa nhỏ còn có xác suất lớn hơn nữa có thể kế thừa một loại "Võ Hồn", hoặc là của phụ thân, hoặc là của mẫu thân, nhưng hầu hết đều chỉ có thể kế thừa một loại.
Dưới tình huống như vậy, cũng có tình huống xác suất cực kỳ nhỏ phát sinh, một loại là sinh ra đứa nhỏ ngay cả một "Võ Hồn" của đôi bên cha mẹ cũng không thể kế thừa trở thành người thường, loại xác suất này rất nhỏ, trong một trăm đôi vợ chồng mới có thể phát sinh 1% xác suất như vậy.
Còn nhỏ hơn xác suất 1% kia là một tình huống khác -- sinh ra đứa nhỏ có thể kế thừa toàn bộ "Võ Hồn" của cha mẹ! Loại Võ Hồn trở thành "Song Sinh Võ Hồn", mà người nhận được loại gặp may này cũng được xưng là "Thần chi sủng nhi"!
Loại xác suất này càng nhỏ, trong một vạn đôi vợ chồng hai bên đều có "Võ Hồn", mới có khả năng xuất hiện một trường hợp đặc biệt như vậy.
Thạch Nham ngây ngốc tại chỗ, tiếp tục sắp xếp lại ký ức linh tinh trong đầu...
Chủ nhân bản đầu của khối thân thể này đến từ Thạch gia Thương Minh, Thạch gia có được "Thạch Hóa" Võ Hồn. Có thể ở trong chiến đấu làm cho thân thể hóa thạch, khiến cho thân thể cứng rắn như bàn thạch. Có thể chống đỡ một phần Tinh Nguyên xâm nhập, cảnh giới tăng lên "Thạch hóa" Võ Hồn càng lợi hại hơn, gần như có thể đao thương bất nhập.
Đáng tiếc, tên này không có kế thừa "Thạch Hóa" Võ Hồn, bị Thạch gia nhận định không có tố chất tu luyện võ đạo. Mà bản thân tên này cũng không có một chút hứng thú đối với võ đạo. Từ nhỏ đến lớn đều không có nghiên cứu phương diện này, chỉ dồn tinh lực vào việc thăm dò di tích.
Một chuyến cũng chỉ vì một tấm bản đồ cũ nát, trải qua vạn hiểm đi vào nơi này. Nếu không tên này có bản đồ chỉ dẫn trong tay, chắc không có khả năng từ trong tầng tầng lớp lớp bụi cây lá cây bao vây, tìm được thạch động cổ xưa bị che kín này.
"Vù vù... Vù vù..."
Thanh âm như ác quỷ khóc lóc, đột nhiên từ trong thạch động truyền ra. Thạch Nham vẻ mặt sợ hãi cả kinh, đột nhiên nhìn phía Huyết Trì phát ra âm thanh.
Huyết Trì ở chính giữa thạch động, chỉ có khoảng mười mét vuông, trong ao đầy chất lỏng đáng sợ đỏ tươi như máu. Trong Huyết Trì "Ọc ọc" bốc lên bọt nước, bọt nước sau khi vỡ phát ra tiếng rít gào khóc thảm thiết khủng bố, quỷ dị vô cùng.
Hắn biết hộ vệ bên cạnh mới chết không lâu, chính là vì tiếng rít trong Huyết Trì mới đột nhiên điên cuồng, dẫn tới tự tàn sát nhau. Trong thạch động đã không còn ồn ào, mà một Thạch Nham khác cũng là bởi vì chịu tiếng rít khủng bố ảnh hưởng, mới đột nhiên ngất ngã xuống đất không dậy nổi.
Đều là vì Huyết Trì!
Thạch Nham nhìn chằm chằm Huyết Trì kia, vẻ mặt nặng nề, từng tiếng rít kia kích thích thần kinh hắn, làm cho từ tận đáy lòng hắn nổi lên xuất hiện dục vọng giết chóc, làm cho hắn sinh ra một loại kích thích giết hết thảy mọi người bên cạnh!
Thạch Nham vẫn đau đầu, tiếng rít đến từ Huyết Trì tra tấn hắn khiến cho hắn khó có thể tập trung tinh lực mà suy nghĩ.
Huyết Trì tất nhiên có cổ quái!
Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, thủ vững tâm linh. Nhiều năm qua giữa lằn ranh sống chết bồi dưỡng ra thần kinh cứng cỏi phát huy tác dụng, tuy rằng hắn cực kỳ đau đầu như trước nhưng vẫn còn bình tĩnh, hơn nữa bước đi đến Huyết Trì.
"Răng rắc! Răng rắc!"
Từng khúc xương khô trắng xám ở dưới bàn chân hắn vỡ vụn. Thạch Nham thần sắc ngưng trọng, nhìn bạch cốt trắng như tuyết từ trong thạch động, lúc bọn họ chưa tiến vào, trong huyệt động chắc đã chết không ít người, Huyết Trì kia là căn nguyên tội ác, hắn muốn tìm kiếm bí ẩn Huyết Trì, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Càng tới gần Huyết Trì, tiếng rít chói kia càng nặng, như một thanh đao nhọn đâm mạnh vào trong óc hắn. Trong tiếng rít ẩn chứa khí tức giết chóc điên cuồng muốn phá hủy tất cả lý trí và bình tĩnh của hắn. Nếu không phải hắn nhiều năm qua đều khiêu chiến cực hạn, thần kinh cứng cỏi biến thái vô cùng, sợ là đã sớm không chịu nổi.
Bên cạnh Huyết Trì có một đống thi cốt, giữa Huyết Trì cũng có thi cốt màu trắng ngà ẩn ẩn hiện lên, Huyết Trì không lớn nhưng giống như Tu La huyết hải, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu sinh linh.
Thạch Nham cảm thấy sở dĩ linh hồn mình đến nơi đây, có liên quan rất lớn đến Huyết Trì vô cùng quỷ dị này. Hắn cảm thấy có lẽ hắn còn có thể thông qua Huyết Trì trở về, trở lại thế giới quen thuộc kia, trở lại Hố xanh trên quần đảo Bahamas.
Cách Huyết Trì càng lúc càng gần, đột nhiên Thạch Nham phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, máu đỏ tươi đặc sệt trong Huyết Trì nhưng hắn không có ngửi được một chút mùi máu tươi.
Ngược lại, không khí nơi này lại rất tươi mát, thậm chí có mùi thơm đặc biệt không hợp với lẽ thường, cẩn thận cảm thụ hắn phát hiện mùi thơm đặc biệt lại đến từ Huyết Trì!
Trong lòng Thạch Nham rất tò mò, càng thêm tin tưởng trong Huyết Trì tất có cổ quái.
Lại đi tiếp vài bước, đột nhiên trong óc hắn bên trong hiện ra ảo giác biển máu vô biên. Trong biển máu có vô cùng vô tận thi cốt chồng chất thành đảo nhỏ, có thi cốt bảo tồn đầy đủ, như di cốt khủng long Kỷ Phấn Trắng to như ngọn núi nhỏ, trong biển máu dường như có một thanh âm không ngừng lặp đi lặp lại: "Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!"
Thạch Nham thủ vững bản tâm, nhưng tim lại gia tốc không chịu khống chế, áp lực khủng bố như ngạt thở đập vào mặt, hắn cảm giác được hương vị tử vong quen thuộc, hắn cảm thấy mình chưa từng có cách tử vong gần như vậy.
Hắn biết, bước tiếp theo có thể là tử vong!
Nhưng mà, nhiều năm qua thám hiểm tử vong, chẳng những không có khiến hắn sợ hãi còn khiến hắn đặc biết hưởng thụ giờ khắc này! Đối mặt tử vong, cầu sinh trong tử vong đó chính là chân lý vận động cực hạn!
Một bước, một bước, lại một bước!
Dưới áp lực như phô thiên cái địa của Huyết Trì, Thạch Nham rốt cục đi đến bên cạnh Huyết Trì. Nhìn Huyết Trì không lớn, phần điên cuồng trong tính cách Thạch Nham bị kích phát, rít gào nói: "Ta thật muốn nhìn một Huyết Trì nho nhỏ như người, rốt cuộc có gì cổ quái!"
Dứt lời, Thạch Nham cười lạnh thả người nhảy vào Huyết Trì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook