Sát Nhân Vô Xá
-
Quyển 1 - Chương 17
“Ta nhớ lần trước thấy tay huynh rất thô ráp, hiện tại là mùa đông, rất dễ bị nứt ra, dầu bôi tay này là ta cùng Tiểu Thanh mua, dùng tốt lắm, huynh nhớ kỹ mỗi ngày phải thoa a.”
Mộ Dung Trí nhịn không được nhìn tay mình, đó là vết chai do cầm kiếm lâu dài, không phải hài tử này nghĩ hắn là do làm việc mệt nhọc đó chứ? Cái đầu nhỏ này rốt cuộc nghĩ những cái gì đây?
“Đưa cho ta rồi ngươi dùng bằng gì?”
“Ta sẽ bảo Tiểu Thanh mua, dù sao tiền thưởng tháng này ta còn, cũng đủ mua một hộp nữa rồi.”
Cái gì, một hộp dầu nhỏ bằng một tháng tiền công, đắt thế sao? Hài tử này lại có thể không cần suy nghĩ đã đưa cho hắn.
Tâm Mộ Dung Trí khẽ run lên một cái, hắn đặt hộp dầu ở lòng bàn tay, nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ xem ra không tầm thường chút nào này như có điều gì suy nghĩ.
“Nô tài to gan, ngươi lại dám ngồi ở chỗ này?”
Đột nhiên vang lên tiếng quát làm ta sợ đến nhảy dựng lên, ta nhìn lại, phía sau có một tiểu cô nương mặc y phục màu hồng, tóc dài được buộc bằng một vòng ngọc, bên khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền, dáng vẻ rất khả ái, nhưng tiểu cô nương khả ái này lại dùng một đôi mắt tròn trịa trừng ta, ngón tay còn vênh váo hung hăng chỉ trước mặt ta.
Ta kỳ quái nhìn chung quanh một chút, không có người ngoài a, ta ngồi thì có quan hệ gì?
“Tại sao ta không được ngồi? Ngươi là ai?”
“Ta là ai?”
Mộ Dung Thành kinh ngạc hỏi lại, nàng vốn đang kỳ quái sao tam ca lại có thể cho phép một tên tiểu tư ngồi ở trước mặt mình khoa chân múa tay, sẽ không phải cái tên ngu ngốc này không biết thân phân của tam ca chứ?
“Ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra? Ta là Nhị tiểu thư… là nha hoàn Tiểu Thành.” Thấy ánh mắt nghiêm khắc của tam ca bắn tới, Mộ Dung Thành rất thông minh mà chữa lại.
“Xin chào, ta là Tiểu Phi.” Ta thật cao hứng vì biết một bằng hữu mới, vội hỏi, “Ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta đang ăn điểm tâm này, ngươi có muốn một khối không?”
Mộ Dung Thành nhìn thoáng qua trên bàn bày từng miếng điểm tâm, cau mày nói, “Thật bẩn a, ta mới không cần…” Lại có hai đạo ánh mắt sắc lẹm bắn qua, khiến cho nàng không tự chủ được rùng mình một cái.
“Kỳ thực… hình dạng thoạt nhìn cũng ngon lắm…” Hôm nay tam ca thật lạ a, tại sao phải giúp một gã tiểu tư? Hắn sẽ không đem điểm tâm ấy ăn xuống bụng chứ? Nhìn qua bẩn bẩn, nàng mới không ăn…
“Tiểu Thành, ngươi cũng không thích ăn ngọt sao? Không thích cũng không cần miễn cưỡng.” Ta nghĩ chuyện vừa rồi làm Trí ca ca mất hứng, vội vàng nói.
Thấy Tiểu Thành hình như thở phào nhẹ nhõm, ta rất kỳ quái lắc đầu, điểm tâm ăn ngon như thế, tại sao tất cả mọi người đều không thích?
“Tiểu Phi, ngươi đang làm việc ở đâu? Tại sao lại ở chỗ này?”
“Ta giúp việc trong trù phòng, hiện tại vừa lúc không có việc gì, ta tới đây tìm Trí ca ca hàn huyên một chút.”
“Trí ca ca?” Mộ Dung Thành nhìn tam ca của mình, lần thứ hai kêu lên một tiếng sợ hãi, sau lại lúng túng ho khan một tiếng, đưa ánh mắt ra xa.
Đây chính là tam ca luôn lãnh đạm kiềm chế, ít lời kiệm chữ kia sao? Hắn cho phép người khác xưng hô với hắn như vậy?
Mộ Dung Thành chỉ vào tam ca hỏi Tiểu Phi, “Ngươi biết hắn là ai sao?”
“Thì là Trí ca ca a!” Ta nghẹo đầu không hiểu mà nhìn Tiểu Thành, câu hỏi của nàng thật kỳ quái a.
“Trí ca ca là ai?”
“Trí ca ca là Trí ca ca mà, Tiểu Thành, ngươi không nên hỏi vấn đề giống nhau nhiều lần như vậy có được không?”
Mộ Dung Thành vẻ mặt không nói gì hỏi trời xanh, từ đâu mà rơi xuống một kẻ dở hơi như thế? Thảo nào biểu tình trên mặt tam ca như là không có biện pháp.
Ai, chuyện vui không cách nào chia sẻ với người khác, loại tâm tình này thật đúng là không xong.
Ta ở trong lòng liền nặng nề thở dài một hơi.
Ngày hôm nay không chỉ được gặp Trí ca ca như ý nguyện, còn biết một hảo bằng hữu Tiểu Thành, nàng lớn lên rất đẹp nha, nha hoàn còn đẹp như vậy, tiểu thư chẳng phải đẹp như thiên tiên sao? Nếu những điều này có thể nói cho Tiểu Thanh thì tốt rồi, nhưng ta nghĩ nhất định hắn sẽ mắng ta cẩu huyết lâm đầu, ta đành từ bỏ ý định này.
Chuyện Tiền thúc và lão trang chủ ta cũng không nhắc tới với Tiểu Thanh, bởi vì chẳng biết nói thế nào cho đúng, có nói Tiểu Thanh cũng không tin đi? Ai sẽ tin lão trang chủ là yêu quái hút máu người chứ.
Sau đó ta đành cất cái bí mật nhỏ này đi, chỉ cần không có Tiểu Thanh, ta liền len lén chạy đến Trầm Hương Các bên kia tìm bọn Trí ca ca.
Có đôi khi Trí ca ca không ở đó, nhưng Tiểu Thành nhất định sẽ có, hơn nữa sẽ cùng lúc xuất hiện trước mặt ta, ta cũng hoài nghi không biết nàng có chăm chỉ làm việc hay không.
Tiểu Thành cùng ta nói chuyện phiếm, ta cũng sẽ mang hoa quả điểm tâm cho nàng, kể về chuyện lý thú trong trù phòng cho nàng nghe, mỗi lần bọn ta đều rất vui vẻ thân thiết.
Nghe người trong trù phòng nói, thân thể lão trang chủ đã từ từ hồi phục, tuy rằng giải đấu cờ vây đã kết thúc, nhưng vị Giang Nam Thành tiên sinh kia không chịu đi, tuyên bố nhất định phải cùng lão trang chủ phân chia cao thấp, rửa sạch mối nhục trước đây, lúc không có ai mọi người còn vì thế mà lấy tiền đặt cược, đương nhiên đều đặt cho trang chủ thắng.
Ta đem mấy tin tức này nói cho Tiểu Thành nghe, ai biết nàng bĩu môi, hừ một tiếng nói rằng, Thành lão tiên sinh đúng là không biết tự lượng sức mình, tài đánh cờ của trang chủ là thiên hạ vô song, tuyệt đối không thua bất kỳ kẻ nào, thế nhưng Trí ca ca sau khi nghe nói thế mặt nhăn lại, không nói lời nào, trên mặt lộ ra biểu tình ta không hiểu.
Đêm hôm đó, ta ngồi trên giường Tiểu Thanh, cùng y dựa vào tường nói chuyện phiếm, ta nghĩ tới chuyện đặt tiền cược, không khỏi vui vẻ mà hỏi Tiểu Thanh, “Tiểu Thanh, không bằng chúng ta cũng đặt cược một chút, đặt cho lão trang chủ thắng.”
“Chỉ với mấy đồng tiền của ngươi cũng muốn đặt cược? Gió mát quá ha, ngốc vừa thôi.”
Ta không để ý Tiểu Thanh xem thường, với ta mà nói chuyện đó bình thường như cơm bữa.
“Tiểu Thanh, ngươi đối với trận đấu cờ này một chút cũng không có hứng thú nhỉ.”
Tiểu Thanh bĩu môi, “Ngươi cảm thấy hứng thú? Sau đó thì sao?”
“Không sao!”
“Nếu ngươi rỗi rãi, chi bằng đi nghe Tiêu Tử Y kể chuyện đi, nghe nói hắn vừa trong hoàng cung kể chuyện cho hoàng thượng trở về, hiện tại hắn đang trọ tại biệt viện của khách sạn Vân Tiêu lớn nhất kinh thành, mấy ngày nay chỗ kể chuyện đều chật ních người đấy, qua ít lâu nữa nương nương trở về thăm người thân, nói không chừng cũng sẽ mời hắn đến kể chuyện.”
“Biệt viện Vân Tiêu? Ta nghe bọn Tiểu Đinh nói, Thành lão tiên sinh hình như cũng ở đó, thế nhưng người nghe cũng phải có học vấn, ậm ậm ờ ờ cũng không biết người ta đang nói gì nữa, không dễ chơi.”
“Nghe truyện còn không hiểu, lại còn muốn xem cờ? Ngoan ngoãn thành thật làm việc đi.”
“Ừa.” Thấy Tiểu Than không ủng hộ ý kiến của ta, ta có chút tụt hứng.
“Được rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, mau ngủ đi.”
“Tiểu Thanh, chúng ta đã lâu không ngủ chung, đêm nay ta ngủ cùng giường với ngươi nhé.”
Lại nói ta rất nhớ cái ôm ấm áp của Tiểu Thanh, ai ngờ mặt Tiểu Thanh trầm xuống, rất kiên quyết nói, “Không được!”
“Tại sao?”
“Không được là không được, mau về ngủ đi!”
Bị Tiểu Thanh thúc giục, ta đành không tình nguyện trở về giường của mình, bởi vì hờn dỗi Tiểu Thanh, ta quay mặt vào trong, dùng chăn che đầu lại, không để ý đến y.
Nến tắt, qua một lúc lâu, chỉ nghe Tiểu Thanh khẽ gọi, “Tiểu Phi, Tiểu Phi…”
Giận rồi, không để ý đến ngươi!
Cố tình không để ý tới Tiểu Thanh, sau đó nghe thấy âm thanh hắn xuống giường, trong lòng ta có chút đắc ý, biết ngươi sẽ phải đầu hàng.
Ta cho rằng Tiểu Thanh sẽ đi tới, không ngờ cửa khẽ vang lên một chút, ylại đi ra ngoài.
Phải đi nhà xí à? Ta không để ý, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy tâm hoảng hoảng, chợt mở mắt, thấy ánh trăng tràn đầy đất, giường chiếu Tiểu Thanh trống không, y vẫn chưa về.
Hình như đi thật lâu… Không xong, Tiểu Thanh có phải cũng gặp yêu quái kia hay không?
Trong lòng ta cả kinh, vừa định ngồi dậy, chợt nghe thấy tiếng bước chân cấp tốc truyền đến, ta còn chưa kịp nói gì, một bóng đen liền đột nhiên tới, ngón tay điểm vào bên hông ta, sau đó ngực bụng ta cũng bị điểm vài cái, ta liền mềm nhũn nằm úp sấp xuống đó, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Tim thình thịch đập mạnh, người tới không phải Tiểu Thanh, là… Tiền thúc!
Tiền thúc tốc độ rất nhanh, dù hắn có nhanh hơn nữa, cũng không thể ngăn được mũi ta ngửi thấy mùi trên người lão, hay ngay cả Tiền thúc cũng không có chú ý đến, trên người lão luôn mang theo mùi lư hương nhàn nhạt.
Hết chapter 17
Mộ Dung Trí nhịn không được nhìn tay mình, đó là vết chai do cầm kiếm lâu dài, không phải hài tử này nghĩ hắn là do làm việc mệt nhọc đó chứ? Cái đầu nhỏ này rốt cuộc nghĩ những cái gì đây?
“Đưa cho ta rồi ngươi dùng bằng gì?”
“Ta sẽ bảo Tiểu Thanh mua, dù sao tiền thưởng tháng này ta còn, cũng đủ mua một hộp nữa rồi.”
Cái gì, một hộp dầu nhỏ bằng một tháng tiền công, đắt thế sao? Hài tử này lại có thể không cần suy nghĩ đã đưa cho hắn.
Tâm Mộ Dung Trí khẽ run lên một cái, hắn đặt hộp dầu ở lòng bàn tay, nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ xem ra không tầm thường chút nào này như có điều gì suy nghĩ.
“Nô tài to gan, ngươi lại dám ngồi ở chỗ này?”
Đột nhiên vang lên tiếng quát làm ta sợ đến nhảy dựng lên, ta nhìn lại, phía sau có một tiểu cô nương mặc y phục màu hồng, tóc dài được buộc bằng một vòng ngọc, bên khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền, dáng vẻ rất khả ái, nhưng tiểu cô nương khả ái này lại dùng một đôi mắt tròn trịa trừng ta, ngón tay còn vênh váo hung hăng chỉ trước mặt ta.
Ta kỳ quái nhìn chung quanh một chút, không có người ngoài a, ta ngồi thì có quan hệ gì?
“Tại sao ta không được ngồi? Ngươi là ai?”
“Ta là ai?”
Mộ Dung Thành kinh ngạc hỏi lại, nàng vốn đang kỳ quái sao tam ca lại có thể cho phép một tên tiểu tư ngồi ở trước mặt mình khoa chân múa tay, sẽ không phải cái tên ngu ngốc này không biết thân phân của tam ca chứ?
“Ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra? Ta là Nhị tiểu thư… là nha hoàn Tiểu Thành.” Thấy ánh mắt nghiêm khắc của tam ca bắn tới, Mộ Dung Thành rất thông minh mà chữa lại.
“Xin chào, ta là Tiểu Phi.” Ta thật cao hứng vì biết một bằng hữu mới, vội hỏi, “Ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta đang ăn điểm tâm này, ngươi có muốn một khối không?”
Mộ Dung Thành nhìn thoáng qua trên bàn bày từng miếng điểm tâm, cau mày nói, “Thật bẩn a, ta mới không cần…” Lại có hai đạo ánh mắt sắc lẹm bắn qua, khiến cho nàng không tự chủ được rùng mình một cái.
“Kỳ thực… hình dạng thoạt nhìn cũng ngon lắm…” Hôm nay tam ca thật lạ a, tại sao phải giúp một gã tiểu tư? Hắn sẽ không đem điểm tâm ấy ăn xuống bụng chứ? Nhìn qua bẩn bẩn, nàng mới không ăn…
“Tiểu Thành, ngươi cũng không thích ăn ngọt sao? Không thích cũng không cần miễn cưỡng.” Ta nghĩ chuyện vừa rồi làm Trí ca ca mất hứng, vội vàng nói.
Thấy Tiểu Thành hình như thở phào nhẹ nhõm, ta rất kỳ quái lắc đầu, điểm tâm ăn ngon như thế, tại sao tất cả mọi người đều không thích?
“Tiểu Phi, ngươi đang làm việc ở đâu? Tại sao lại ở chỗ này?”
“Ta giúp việc trong trù phòng, hiện tại vừa lúc không có việc gì, ta tới đây tìm Trí ca ca hàn huyên một chút.”
“Trí ca ca?” Mộ Dung Thành nhìn tam ca của mình, lần thứ hai kêu lên một tiếng sợ hãi, sau lại lúng túng ho khan một tiếng, đưa ánh mắt ra xa.
Đây chính là tam ca luôn lãnh đạm kiềm chế, ít lời kiệm chữ kia sao? Hắn cho phép người khác xưng hô với hắn như vậy?
Mộ Dung Thành chỉ vào tam ca hỏi Tiểu Phi, “Ngươi biết hắn là ai sao?”
“Thì là Trí ca ca a!” Ta nghẹo đầu không hiểu mà nhìn Tiểu Thành, câu hỏi của nàng thật kỳ quái a.
“Trí ca ca là ai?”
“Trí ca ca là Trí ca ca mà, Tiểu Thành, ngươi không nên hỏi vấn đề giống nhau nhiều lần như vậy có được không?”
Mộ Dung Thành vẻ mặt không nói gì hỏi trời xanh, từ đâu mà rơi xuống một kẻ dở hơi như thế? Thảo nào biểu tình trên mặt tam ca như là không có biện pháp.
Ai, chuyện vui không cách nào chia sẻ với người khác, loại tâm tình này thật đúng là không xong.
Ta ở trong lòng liền nặng nề thở dài một hơi.
Ngày hôm nay không chỉ được gặp Trí ca ca như ý nguyện, còn biết một hảo bằng hữu Tiểu Thành, nàng lớn lên rất đẹp nha, nha hoàn còn đẹp như vậy, tiểu thư chẳng phải đẹp như thiên tiên sao? Nếu những điều này có thể nói cho Tiểu Thanh thì tốt rồi, nhưng ta nghĩ nhất định hắn sẽ mắng ta cẩu huyết lâm đầu, ta đành từ bỏ ý định này.
Chuyện Tiền thúc và lão trang chủ ta cũng không nhắc tới với Tiểu Thanh, bởi vì chẳng biết nói thế nào cho đúng, có nói Tiểu Thanh cũng không tin đi? Ai sẽ tin lão trang chủ là yêu quái hút máu người chứ.
Sau đó ta đành cất cái bí mật nhỏ này đi, chỉ cần không có Tiểu Thanh, ta liền len lén chạy đến Trầm Hương Các bên kia tìm bọn Trí ca ca.
Có đôi khi Trí ca ca không ở đó, nhưng Tiểu Thành nhất định sẽ có, hơn nữa sẽ cùng lúc xuất hiện trước mặt ta, ta cũng hoài nghi không biết nàng có chăm chỉ làm việc hay không.
Tiểu Thành cùng ta nói chuyện phiếm, ta cũng sẽ mang hoa quả điểm tâm cho nàng, kể về chuyện lý thú trong trù phòng cho nàng nghe, mỗi lần bọn ta đều rất vui vẻ thân thiết.
Nghe người trong trù phòng nói, thân thể lão trang chủ đã từ từ hồi phục, tuy rằng giải đấu cờ vây đã kết thúc, nhưng vị Giang Nam Thành tiên sinh kia không chịu đi, tuyên bố nhất định phải cùng lão trang chủ phân chia cao thấp, rửa sạch mối nhục trước đây, lúc không có ai mọi người còn vì thế mà lấy tiền đặt cược, đương nhiên đều đặt cho trang chủ thắng.
Ta đem mấy tin tức này nói cho Tiểu Thành nghe, ai biết nàng bĩu môi, hừ một tiếng nói rằng, Thành lão tiên sinh đúng là không biết tự lượng sức mình, tài đánh cờ của trang chủ là thiên hạ vô song, tuyệt đối không thua bất kỳ kẻ nào, thế nhưng Trí ca ca sau khi nghe nói thế mặt nhăn lại, không nói lời nào, trên mặt lộ ra biểu tình ta không hiểu.
Đêm hôm đó, ta ngồi trên giường Tiểu Thanh, cùng y dựa vào tường nói chuyện phiếm, ta nghĩ tới chuyện đặt tiền cược, không khỏi vui vẻ mà hỏi Tiểu Thanh, “Tiểu Thanh, không bằng chúng ta cũng đặt cược một chút, đặt cho lão trang chủ thắng.”
“Chỉ với mấy đồng tiền của ngươi cũng muốn đặt cược? Gió mát quá ha, ngốc vừa thôi.”
Ta không để ý Tiểu Thanh xem thường, với ta mà nói chuyện đó bình thường như cơm bữa.
“Tiểu Thanh, ngươi đối với trận đấu cờ này một chút cũng không có hứng thú nhỉ.”
Tiểu Thanh bĩu môi, “Ngươi cảm thấy hứng thú? Sau đó thì sao?”
“Không sao!”
“Nếu ngươi rỗi rãi, chi bằng đi nghe Tiêu Tử Y kể chuyện đi, nghe nói hắn vừa trong hoàng cung kể chuyện cho hoàng thượng trở về, hiện tại hắn đang trọ tại biệt viện của khách sạn Vân Tiêu lớn nhất kinh thành, mấy ngày nay chỗ kể chuyện đều chật ních người đấy, qua ít lâu nữa nương nương trở về thăm người thân, nói không chừng cũng sẽ mời hắn đến kể chuyện.”
“Biệt viện Vân Tiêu? Ta nghe bọn Tiểu Đinh nói, Thành lão tiên sinh hình như cũng ở đó, thế nhưng người nghe cũng phải có học vấn, ậm ậm ờ ờ cũng không biết người ta đang nói gì nữa, không dễ chơi.”
“Nghe truyện còn không hiểu, lại còn muốn xem cờ? Ngoan ngoãn thành thật làm việc đi.”
“Ừa.” Thấy Tiểu Than không ủng hộ ý kiến của ta, ta có chút tụt hứng.
“Được rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, mau ngủ đi.”
“Tiểu Thanh, chúng ta đã lâu không ngủ chung, đêm nay ta ngủ cùng giường với ngươi nhé.”
Lại nói ta rất nhớ cái ôm ấm áp của Tiểu Thanh, ai ngờ mặt Tiểu Thanh trầm xuống, rất kiên quyết nói, “Không được!”
“Tại sao?”
“Không được là không được, mau về ngủ đi!”
Bị Tiểu Thanh thúc giục, ta đành không tình nguyện trở về giường của mình, bởi vì hờn dỗi Tiểu Thanh, ta quay mặt vào trong, dùng chăn che đầu lại, không để ý đến y.
Nến tắt, qua một lúc lâu, chỉ nghe Tiểu Thanh khẽ gọi, “Tiểu Phi, Tiểu Phi…”
Giận rồi, không để ý đến ngươi!
Cố tình không để ý tới Tiểu Thanh, sau đó nghe thấy âm thanh hắn xuống giường, trong lòng ta có chút đắc ý, biết ngươi sẽ phải đầu hàng.
Ta cho rằng Tiểu Thanh sẽ đi tới, không ngờ cửa khẽ vang lên một chút, ylại đi ra ngoài.
Phải đi nhà xí à? Ta không để ý, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy tâm hoảng hoảng, chợt mở mắt, thấy ánh trăng tràn đầy đất, giường chiếu Tiểu Thanh trống không, y vẫn chưa về.
Hình như đi thật lâu… Không xong, Tiểu Thanh có phải cũng gặp yêu quái kia hay không?
Trong lòng ta cả kinh, vừa định ngồi dậy, chợt nghe thấy tiếng bước chân cấp tốc truyền đến, ta còn chưa kịp nói gì, một bóng đen liền đột nhiên tới, ngón tay điểm vào bên hông ta, sau đó ngực bụng ta cũng bị điểm vài cái, ta liền mềm nhũn nằm úp sấp xuống đó, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Tim thình thịch đập mạnh, người tới không phải Tiểu Thanh, là… Tiền thúc!
Tiền thúc tốc độ rất nhanh, dù hắn có nhanh hơn nữa, cũng không thể ngăn được mũi ta ngửi thấy mùi trên người lão, hay ngay cả Tiền thúc cũng không có chú ý đến, trên người lão luôn mang theo mùi lư hương nhàn nhạt.
Hết chapter 17
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook