Sát Nhân Điện
-
Chương 4: Si tình
Dịch: Lan Chi
Biên: Độc Hành
Đoản kiếm bị cuốn rời khỏi tay, trong lúc Hoàng Cổ Lăng đang kinh hãi thì cây phất trần tơ đen đã nhanh như điện đâm vào ngực hắn.
Trong lúc cấp bách Hoàng Cổ Lăng lật bàn tay trái, chộp một trảo sượt qua Tử Hoàng Bào Đạo Nhân.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân "Ồ" một tiếng, phất trần liền xoay chuyển, trở lại điểm lướt vào toàn bộ chỗ hiểm trước ngực Hoàng Cổ Lăng, nhưng lần này đám tơ kia chỉ bay qua, như gió xuân lướt nhẹ qua nhành liễu mà thôi.
Hoàng Cổ Lăng hét lớn một tiếng, bàn tay trái vừa bổ mạnh vào đám tơ của phất trần, tay phải đã nắm lại tung quỷ trảo ra ngoài.
Chỉ thấy ống tay áo phất lên, Tử Hoàng Bào Đạo Nhân đã nhảy lui vài thước, lạnh lùng nói: “Là ai đã dạy ngươi hai chiêu võ công này?”
Hai người chỉ giao thủ vài chiêu nhanh như điện quang hỏa thạch, người đứng ngoài dù có cố tình quan sát cũng không biết bọn họ ra chiêu kiểu nào.
Nguyên lai Hoàng Cổ Lăng tiếp hai chiêu phất trần của lão là dùng hai tàn chiêu, vậy mà dồn ép Tử Hoàng Bào Đạo Nhân không thể tiếp tục tấn công, ra chiêu được nửa đường phải rút lui.
Hoàng Cổ Lăng lãnh đạm nói: "Ngươi hỏi cũng được, nhưng còn thương thế của hai nàng thì sao?”
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân bỗng nhiên cười hặc hặc hai tiếng quái dị, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Võ công trong thiên hạ, cũng chỉ có Nhất Mạch võ kỹ là quỷ dị, hơn xa võ kỹ của lão phu, chỉ cần ngươi nói ra ai đã dạy ngươi hai chiêu đấy, ta sẽ để ngươi sống sót rời đi.”
Lý Mị Hồng liền khinh thường lên tiếng: “Thân là võ lâm tiền bối, lời nói tựa như Thái Sơn, vậy mà lại lật lọng như thế, nếu như truyền ra giang hồ võ lâm, ta xem ngươi còn thể diện để hành tẩu trên giang hồ không?”
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân bị Lý Mị Hồng châm chọc khiêu khích thì trong lòng tức giận vô cùng, hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi thật to gan, còn dám mắng ta vô sỉ à!”
Trong khi nói chuyện, Tử Hoàng Bào Đạo Nhân liền phẩy phất trần một cái, hơn mười sợi kình phong lạnh buốt mãnh liệt đánh úp vào chỗ hiểm của Lý Mị Hồng.
Hoàng Cổ Lăng quát lạnh một tiếng, hắn cấp tốc lao qua, đánh liền một chưởng nhanh như điện giật.
Một cỗ cuồng phong tung trời, uy mãnh vô cùng đánh thẳng về hướng Tử Hoàng Bào Đạo Nhân.
Chưởng lực kinh người bậc này cũng làm nội tâm Tử Hoàng Bào Đạo nhân hơi kinh sợ, đành phải thu lại chiêu đánh qua Lý Mị Hồng, đẩy ngược cổ tay một cái, đón lấy chưởng kình của Hoàng Cổ Lăng.
"Ầm" một tiếng vang, phất trần của Tử Hoàng Bào Đạo Nhân bị chưởng kình Hoàng Cổ Lăng làm chấn động, cả người lão bay ngược ra sau, hiển nhiên là khi đón đỡ chiêu này, lão đã rơi vào thế hạ phong.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân cả kinh, lão đã dùng sáu thành công lực nhưng vẫn không chống nổi chưởng kình này. Người này còn trẻ mà đã có công lực bậc này, nếu như mười năm trước sợ rằng chính lão cũng sẽ không đánh lại hắn. Người này không diệt, hậu hoạn vô cùng…” Nghĩ như thế, lão liền nổi lên sát tâm.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân hét lớn một tiếng, cả người lão bay lên cao, đảo ngược phất trần, lăng không đánh xuống.
Lần này lão quyết hạ độc thủ, ra chiêu với thế công cực kỳ lăng lệ khiến người ta sợ hãi. Lão sử dụng phất trần và thiết chưởng cùng lúc, ngọn phất trần thì điểm qua huyệt đạo, thiết chưởng thì đánh thẳng vào ngực đối phương, tất cả đều dùng mười thành công lực.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân vừa dùng phất trần, vừa dùng thiết chưởng, lăng không đánh xuống, tốc độ cực nhanh. Phạm vi ba trượng chung quanh đều bị uy lực của lão bao phủ, Hoàng Cổ Lăng cũng không thể nào thoát thân được.
Hoàng Cổ Lăng thấy tình thế không tốt, muốn tránh phất trần thì không né được thiết chưởng; muốn tránh thiết chưởng lại không cách nào thoát được phất trần, vì vậy hắn liều chết đánh ra một chưởng và cấp tốc quay người lại, dùng lưng đỡ lấy phất trần.
Ngay khi tính mạng Hoàng Cổ Lăng đang treo trong đường tơ kẽ tóc, đột nhiên cách đó hơn bốn năm trượng, một vòng xoáy cát đá kèm theo cuồng phong rít gào vô cùng mãnh liệt, rõ ràng không phải là gió lốc bình thường, vòng xoáy cát đá ấy ngưng tụ lại và nhắm ngay Tử Hoàng Bào đạo nhân đang đứng giữa không trung mà đánh tới, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được vòng xoáy ấy.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân rùng mình một cái, chưởng thế hơi lệch đi. Hoàng Cổ Lăng liền chớp lấy thời cơ phi thân né sang một bên.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân cũng bay ra ngoài ba trượng, kêu lên: "Là tiểu tử phương nào dám ám toán lão phu?”
Lão chưa dứt lời thì một vòng lốc xoáy cát đá khác lại lao về hướng lão.
Hoàng Cổ Lăng quay ra sau, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy người cứu mình là một lão nhân râu tóc bạc trắng, mặt đỏ hồng, dáng tươi cười chân thành, không thể nhìn ra là bao nhiêu tuổi. Không biết lão nhân tóc trắng đã xuất hiện lúc nào, lão ngồi ở trong thạch trận lớn cỡ năm trượng hơn.
Lão nhân tóc trắng nghe tiếng quát của Tử Hoàng Bào Đạo Nhân thì duỗi tay áo đứng lên, nhưng lại có thêm một đám bụi đất quanh chỗ lão bay lên nữa, tiếp tục đánh về hướng Tử Hoàng Bào Đạo Nhân!
Hoàng Cổ Lăng, Lý Mị Hồng, Đàm Tương Thanh, Tây Môn Ngọc Lan, cả bọn đều hết
sức kinh hãi, không ngờ võ công của lão nhân tóc trắng này lại cao đến thế, rõ ràng chỉ vung tay áo mà có thể cuốn lấy đất đá, bụi cát đánh người.
Lão nhân tóc trắng sau khi tung ra đám bụi cát thứ hai thì cười to hặc hặc một hồi, nói: “Nhất Trần lỗ mũi trâu, chúng ta đã ba mươi năm không gặp mặt, không ngờ giờ ngươi lại đi bắt nạt bọn tiểu tử hậu bối… hặc hặc…”
Thiết Chỉ Ngọc Phiến Đàm Tương Thanh vốn tung hoành giang hồ võ lâm đã lâu, kiến thức rộng rãi, khi nghe lão nhân tóc trắng gọi Tử Hoàng Bào Đạo Nhân là "lỗ mũi trâu”, thì đột nhiên gã nhớ tới một vị võ lâm kỳ nhân, trong lòng của gã kinh hãi không thôi, không ngờ đạo nhân này đúng là hai mươi chín năm
trước, là một trong Thất Thánh danh chấn thiên hạ- Nhất Trần Đạo Nhân. Thuở đó,
trong giang hồ võ lâm Thất Thánh gồm: Chưởng Thánh, Phật Thánh, Đồng Thánh,
Y Thánh, Tà Thánh, Độc Thánh.
Giang hồ võ lâm tương truyền rằng hai mươi chín năm trước, Thất Thánh đã từng tụ tập tại Cửu Cung Sơn tranh giành một bộ võ lâm kỳ thư “Tàn Âm Thập Thất Thức”, do trúng phải quỷ kế của Độc Thánh, toàn bộ Thất Thánh lần lượt đều đã chết. Vậy mà không ngờ đến hai mươi chín năm sau lại gặp được một trong Thất Thánh – Tà Thánh, đang ẩn cư trong sơn cốc này.
"Tà Thánh" Nhất Trần đạo nhân phất nhẹ tay trái, đánh tan một vòng xoáy cát bụi, khi thấy rõ mặt lão nhân tóc trắng thì sắc mặt không khỏi đột biến, cất giọng cười lạnh, mắng: “Tốt! Thì ra là lão bất tử nhà ngươi.” Tiếng mắng còn chưa dứt thì thân ảnh lão đã quỷ mị phiêu hốt lao đến.
Chỉ thấy hai tay áo lão nhân tóc trắng kia khẽ động, một vòng xoáy cát bụi lại cuốn lên, đánh về phía Tà Thánh Nhất Trần Đạo Nhân.
Nhất Trần đạo nhân lao đến với tốc độ gió cuốn, nên ngay lúc này lão muốn né tránh cũng không kịp nữa, lão nhịn không được, nhảy mũi hai cái. Lão nhân tóc trắng thấy thế thì khoái chí, ống tay áo càng vung lên hăng say, khiến cho ba trượng chung quanh Nhất Trần đạo nhân bụi cát đầy trời, vây lão tới tối
tăm mặt mũi, đầu óc quay cuồng, ánh mắt cũng mơ hồ hẳn đi.
Thình lình chỉ lão nhân tóc trắng cười hặc hặc nói: "Nhất Trần lỗ mũi trâu, ta đi đây!"
Thân hình lóe lên, lão nhân tóc trắng kia đã nhanh như một con viên hầu, bay lên trên vách đá, cả tay và chân đều thoăn thoắt trèo lên đỉnh núi, trốn mất dạng.
Khi Tà Thánh Nhất Trần đạo nhân thoát ra khỏi đám bụi cát, lao đến ngọn núi thì lão nhân tóc trắng đã chạy mất tiêu, lão chỉ đành đứng đó cất lên một tràng cuồng tiếu đầy giận dữ.
Tiếng cười chói tai kinh tâm khiến đám người Hoàng Cổ Lăng nghe được khí huyết chấn động, vội vàng thi triển khinh công, nhanh chóng rời khỏi thạch trận.
Ra ngoài trận cũng không dám chậm trễ, Đàm Tương Thanh nhẹ vịn Tây Môn Ngọc Lan, Lý Mị Hồng và kéo Kim Bất Khuất chạy thục mạng.
Đang chạy ở giữa các nàng, Kim Bất Khuất chợt kêu lên một tiếng: “Ôi!”
Lý Mị Hồng quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
Kim Bất Khuất ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm lấy bụng, nói: "Đau bụng quá!"
Hoàng Cổ Lăng bắt mạch cho y, lại không phát hiện bệnh trạng gì, nhưng lúc này Kim Bất Khuất cứ ôm bụng, rên rỉ, giống như thống khổ muôn phần.
Đàm Tương Thanh nhẹ nhàng đỡ Tây Môn Ngọc Lan ngồi trên mặt đất, cũng tới bắt mạch choKim Bất Khuất. Gã khá thông hiểu y lý, lý thuyết y học, qua một hồi lâu, trên mặt càng ngày càng hiện thần sắc kinh ngạc.
Hoàng Cổ Lăng hỏi: "Đàm minh chủ, hắn bị bệnh gì vậy?"
Đàm Tương Thanh không đáp, bỗng nhiên đưa lên song chỉ, điểm "Huyền cơ huyệt" trên ngực Kim Bất Khuất. Đây chính là một trong tử huyệt của con người, khiến cho Lý Mị Hồng vô cùng hoảng hốt.
Nàng sắp sửa ra tay ngăn cản, chỉ nghe Kim Bất Khuất cười hì hì, kêu lên: "Ngưa ngứa, ngưa ngứa! Ta rất sợ ngứa, Đàm tướng công, ta không chơi với ngươi đâu.”
Đàm tương Thanh trầm giọng nói: "Hết đau bụng rồi à?"
Kim Bất Khuất nói: "Ồ, kỳ quái, ngứa thế thì liền hết đau.”
Đàm tương Thanh mỉm cười, duỗi ra song chỉ, nhẹ nhàng điểm lên vai y. Lý Mị Hồng đứng bên cạnh, thấy rõ ràng đây chính là Thông Hải Huyệt, mát xa chỗ này có thể cường gân hoạt huyết, tuyệt không thể giải, chỉ có thể chờ huyệt đạo tự giải khai, vì vậy điểm huyệt này là hữu ích vô hại.
Biên: Độc Hành
Đoản kiếm bị cuốn rời khỏi tay, trong lúc Hoàng Cổ Lăng đang kinh hãi thì cây phất trần tơ đen đã nhanh như điện đâm vào ngực hắn.
Trong lúc cấp bách Hoàng Cổ Lăng lật bàn tay trái, chộp một trảo sượt qua Tử Hoàng Bào Đạo Nhân.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân "Ồ" một tiếng, phất trần liền xoay chuyển, trở lại điểm lướt vào toàn bộ chỗ hiểm trước ngực Hoàng Cổ Lăng, nhưng lần này đám tơ kia chỉ bay qua, như gió xuân lướt nhẹ qua nhành liễu mà thôi.
Hoàng Cổ Lăng hét lớn một tiếng, bàn tay trái vừa bổ mạnh vào đám tơ của phất trần, tay phải đã nắm lại tung quỷ trảo ra ngoài.
Chỉ thấy ống tay áo phất lên, Tử Hoàng Bào Đạo Nhân đã nhảy lui vài thước, lạnh lùng nói: “Là ai đã dạy ngươi hai chiêu võ công này?”
Hai người chỉ giao thủ vài chiêu nhanh như điện quang hỏa thạch, người đứng ngoài dù có cố tình quan sát cũng không biết bọn họ ra chiêu kiểu nào.
Nguyên lai Hoàng Cổ Lăng tiếp hai chiêu phất trần của lão là dùng hai tàn chiêu, vậy mà dồn ép Tử Hoàng Bào Đạo Nhân không thể tiếp tục tấn công, ra chiêu được nửa đường phải rút lui.
Hoàng Cổ Lăng lãnh đạm nói: "Ngươi hỏi cũng được, nhưng còn thương thế của hai nàng thì sao?”
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân bỗng nhiên cười hặc hặc hai tiếng quái dị, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Võ công trong thiên hạ, cũng chỉ có Nhất Mạch võ kỹ là quỷ dị, hơn xa võ kỹ của lão phu, chỉ cần ngươi nói ra ai đã dạy ngươi hai chiêu đấy, ta sẽ để ngươi sống sót rời đi.”
Lý Mị Hồng liền khinh thường lên tiếng: “Thân là võ lâm tiền bối, lời nói tựa như Thái Sơn, vậy mà lại lật lọng như thế, nếu như truyền ra giang hồ võ lâm, ta xem ngươi còn thể diện để hành tẩu trên giang hồ không?”
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân bị Lý Mị Hồng châm chọc khiêu khích thì trong lòng tức giận vô cùng, hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi thật to gan, còn dám mắng ta vô sỉ à!”
Trong khi nói chuyện, Tử Hoàng Bào Đạo Nhân liền phẩy phất trần một cái, hơn mười sợi kình phong lạnh buốt mãnh liệt đánh úp vào chỗ hiểm của Lý Mị Hồng.
Hoàng Cổ Lăng quát lạnh một tiếng, hắn cấp tốc lao qua, đánh liền một chưởng nhanh như điện giật.
Một cỗ cuồng phong tung trời, uy mãnh vô cùng đánh thẳng về hướng Tử Hoàng Bào Đạo Nhân.
Chưởng lực kinh người bậc này cũng làm nội tâm Tử Hoàng Bào Đạo nhân hơi kinh sợ, đành phải thu lại chiêu đánh qua Lý Mị Hồng, đẩy ngược cổ tay một cái, đón lấy chưởng kình của Hoàng Cổ Lăng.
"Ầm" một tiếng vang, phất trần của Tử Hoàng Bào Đạo Nhân bị chưởng kình Hoàng Cổ Lăng làm chấn động, cả người lão bay ngược ra sau, hiển nhiên là khi đón đỡ chiêu này, lão đã rơi vào thế hạ phong.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân cả kinh, lão đã dùng sáu thành công lực nhưng vẫn không chống nổi chưởng kình này. Người này còn trẻ mà đã có công lực bậc này, nếu như mười năm trước sợ rằng chính lão cũng sẽ không đánh lại hắn. Người này không diệt, hậu hoạn vô cùng…” Nghĩ như thế, lão liền nổi lên sát tâm.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân hét lớn một tiếng, cả người lão bay lên cao, đảo ngược phất trần, lăng không đánh xuống.
Lần này lão quyết hạ độc thủ, ra chiêu với thế công cực kỳ lăng lệ khiến người ta sợ hãi. Lão sử dụng phất trần và thiết chưởng cùng lúc, ngọn phất trần thì điểm qua huyệt đạo, thiết chưởng thì đánh thẳng vào ngực đối phương, tất cả đều dùng mười thành công lực.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân vừa dùng phất trần, vừa dùng thiết chưởng, lăng không đánh xuống, tốc độ cực nhanh. Phạm vi ba trượng chung quanh đều bị uy lực của lão bao phủ, Hoàng Cổ Lăng cũng không thể nào thoát thân được.
Hoàng Cổ Lăng thấy tình thế không tốt, muốn tránh phất trần thì không né được thiết chưởng; muốn tránh thiết chưởng lại không cách nào thoát được phất trần, vì vậy hắn liều chết đánh ra một chưởng và cấp tốc quay người lại, dùng lưng đỡ lấy phất trần.
Ngay khi tính mạng Hoàng Cổ Lăng đang treo trong đường tơ kẽ tóc, đột nhiên cách đó hơn bốn năm trượng, một vòng xoáy cát đá kèm theo cuồng phong rít gào vô cùng mãnh liệt, rõ ràng không phải là gió lốc bình thường, vòng xoáy cát đá ấy ngưng tụ lại và nhắm ngay Tử Hoàng Bào đạo nhân đang đứng giữa không trung mà đánh tới, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được vòng xoáy ấy.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân rùng mình một cái, chưởng thế hơi lệch đi. Hoàng Cổ Lăng liền chớp lấy thời cơ phi thân né sang một bên.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân cũng bay ra ngoài ba trượng, kêu lên: "Là tiểu tử phương nào dám ám toán lão phu?”
Lão chưa dứt lời thì một vòng lốc xoáy cát đá khác lại lao về hướng lão.
Hoàng Cổ Lăng quay ra sau, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy người cứu mình là một lão nhân râu tóc bạc trắng, mặt đỏ hồng, dáng tươi cười chân thành, không thể nhìn ra là bao nhiêu tuổi. Không biết lão nhân tóc trắng đã xuất hiện lúc nào, lão ngồi ở trong thạch trận lớn cỡ năm trượng hơn.
Lão nhân tóc trắng nghe tiếng quát của Tử Hoàng Bào Đạo Nhân thì duỗi tay áo đứng lên, nhưng lại có thêm một đám bụi đất quanh chỗ lão bay lên nữa, tiếp tục đánh về hướng Tử Hoàng Bào Đạo Nhân!
Hoàng Cổ Lăng, Lý Mị Hồng, Đàm Tương Thanh, Tây Môn Ngọc Lan, cả bọn đều hết
sức kinh hãi, không ngờ võ công của lão nhân tóc trắng này lại cao đến thế, rõ ràng chỉ vung tay áo mà có thể cuốn lấy đất đá, bụi cát đánh người.
Lão nhân tóc trắng sau khi tung ra đám bụi cát thứ hai thì cười to hặc hặc một hồi, nói: “Nhất Trần lỗ mũi trâu, chúng ta đã ba mươi năm không gặp mặt, không ngờ giờ ngươi lại đi bắt nạt bọn tiểu tử hậu bối… hặc hặc…”
Thiết Chỉ Ngọc Phiến Đàm Tương Thanh vốn tung hoành giang hồ võ lâm đã lâu, kiến thức rộng rãi, khi nghe lão nhân tóc trắng gọi Tử Hoàng Bào Đạo Nhân là "lỗ mũi trâu”, thì đột nhiên gã nhớ tới một vị võ lâm kỳ nhân, trong lòng của gã kinh hãi không thôi, không ngờ đạo nhân này đúng là hai mươi chín năm
trước, là một trong Thất Thánh danh chấn thiên hạ- Nhất Trần Đạo Nhân. Thuở đó,
trong giang hồ võ lâm Thất Thánh gồm: Chưởng Thánh, Phật Thánh, Đồng Thánh,
Y Thánh, Tà Thánh, Độc Thánh.
Giang hồ võ lâm tương truyền rằng hai mươi chín năm trước, Thất Thánh đã từng tụ tập tại Cửu Cung Sơn tranh giành một bộ võ lâm kỳ thư “Tàn Âm Thập Thất Thức”, do trúng phải quỷ kế của Độc Thánh, toàn bộ Thất Thánh lần lượt đều đã chết. Vậy mà không ngờ đến hai mươi chín năm sau lại gặp được một trong Thất Thánh – Tà Thánh, đang ẩn cư trong sơn cốc này.
"Tà Thánh" Nhất Trần đạo nhân phất nhẹ tay trái, đánh tan một vòng xoáy cát bụi, khi thấy rõ mặt lão nhân tóc trắng thì sắc mặt không khỏi đột biến, cất giọng cười lạnh, mắng: “Tốt! Thì ra là lão bất tử nhà ngươi.” Tiếng mắng còn chưa dứt thì thân ảnh lão đã quỷ mị phiêu hốt lao đến.
Chỉ thấy hai tay áo lão nhân tóc trắng kia khẽ động, một vòng xoáy cát bụi lại cuốn lên, đánh về phía Tà Thánh Nhất Trần Đạo Nhân.
Nhất Trần đạo nhân lao đến với tốc độ gió cuốn, nên ngay lúc này lão muốn né tránh cũng không kịp nữa, lão nhịn không được, nhảy mũi hai cái. Lão nhân tóc trắng thấy thế thì khoái chí, ống tay áo càng vung lên hăng say, khiến cho ba trượng chung quanh Nhất Trần đạo nhân bụi cát đầy trời, vây lão tới tối
tăm mặt mũi, đầu óc quay cuồng, ánh mắt cũng mơ hồ hẳn đi.
Thình lình chỉ lão nhân tóc trắng cười hặc hặc nói: "Nhất Trần lỗ mũi trâu, ta đi đây!"
Thân hình lóe lên, lão nhân tóc trắng kia đã nhanh như một con viên hầu, bay lên trên vách đá, cả tay và chân đều thoăn thoắt trèo lên đỉnh núi, trốn mất dạng.
Khi Tà Thánh Nhất Trần đạo nhân thoát ra khỏi đám bụi cát, lao đến ngọn núi thì lão nhân tóc trắng đã chạy mất tiêu, lão chỉ đành đứng đó cất lên một tràng cuồng tiếu đầy giận dữ.
Tiếng cười chói tai kinh tâm khiến đám người Hoàng Cổ Lăng nghe được khí huyết chấn động, vội vàng thi triển khinh công, nhanh chóng rời khỏi thạch trận.
Ra ngoài trận cũng không dám chậm trễ, Đàm Tương Thanh nhẹ vịn Tây Môn Ngọc Lan, Lý Mị Hồng và kéo Kim Bất Khuất chạy thục mạng.
Đang chạy ở giữa các nàng, Kim Bất Khuất chợt kêu lên một tiếng: “Ôi!”
Lý Mị Hồng quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
Kim Bất Khuất ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm lấy bụng, nói: "Đau bụng quá!"
Hoàng Cổ Lăng bắt mạch cho y, lại không phát hiện bệnh trạng gì, nhưng lúc này Kim Bất Khuất cứ ôm bụng, rên rỉ, giống như thống khổ muôn phần.
Đàm Tương Thanh nhẹ nhàng đỡ Tây Môn Ngọc Lan ngồi trên mặt đất, cũng tới bắt mạch choKim Bất Khuất. Gã khá thông hiểu y lý, lý thuyết y học, qua một hồi lâu, trên mặt càng ngày càng hiện thần sắc kinh ngạc.
Hoàng Cổ Lăng hỏi: "Đàm minh chủ, hắn bị bệnh gì vậy?"
Đàm Tương Thanh không đáp, bỗng nhiên đưa lên song chỉ, điểm "Huyền cơ huyệt" trên ngực Kim Bất Khuất. Đây chính là một trong tử huyệt của con người, khiến cho Lý Mị Hồng vô cùng hoảng hốt.
Nàng sắp sửa ra tay ngăn cản, chỉ nghe Kim Bất Khuất cười hì hì, kêu lên: "Ngưa ngứa, ngưa ngứa! Ta rất sợ ngứa, Đàm tướng công, ta không chơi với ngươi đâu.”
Đàm tương Thanh trầm giọng nói: "Hết đau bụng rồi à?"
Kim Bất Khuất nói: "Ồ, kỳ quái, ngứa thế thì liền hết đau.”
Đàm tương Thanh mỉm cười, duỗi ra song chỉ, nhẹ nhàng điểm lên vai y. Lý Mị Hồng đứng bên cạnh, thấy rõ ràng đây chính là Thông Hải Huyệt, mát xa chỗ này có thể cường gân hoạt huyết, tuyệt không thể giải, chỉ có thể chờ huyệt đạo tự giải khai, vì vậy điểm huyệt này là hữu ích vô hại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook