Sát Nhân Điện
-
Chương 4-3: Si tình 3
Dịch: Lan Chi
Biên: Độc Lữ Hành
Hoàng Cổ Lăng nghe được ngẩn ngơ. Lý Mị Hồng quay đầu nhìn hắn, cười nói thêm: "Hoàng tướng công, kỳ thật thiện ác khác nhau, không nằm ở thân phận, địa vị cao thấp, tất cả phẩm hạnh kia đều ở tự bản thân mình.”Cũng như chuyện có người đã muốn tuyên án thê tử bất trung thì trong phân định, tâm hắn đã muốn thế, hắn nào có quan tâm đến tâm hồn của nàng nữa. Cũng như có người muốn lấy danh chính nghĩa, nói rằng chặt cây là làm chuyện ác, nhưng khi hắn được xem rễ cây đã hỏng rồi, không đủ sức giữ lấy cây nữa, thì
hắn sẽ đứng nhìn cái cây và trầm mặc, phân vân.
“Thiện là việc bản thân ngươi làm đúng thời điểm.
Thiện là khi bản thân ngươi nỗ lực, quyết định hy sinh đúng thời điểm.
Thiện là khi ngươi nói ra lúc bản thân hoàn toàn thanh tỉnh.
Thiện là khi bản thân ngươi dũng cảm đi tới mục tiêu của mình.”
Hoàng Cổ Lăng thở dài một tiếng nhẹ, nói: "Lý cô nương, hôm nay nghe ngươi nói lời nói này, ta đã hiểu ra. Ta đã từng chịu khổ, đã từng thất vọng, đã từng cảm nhận được tử vong, vì vậy ta cho là việc ta sinh ra trong thế giới vĩ đại này là đau khổ.”
Lý Mị Hồng khẽ ừ, nói: "Nhưng ta cảm thấy việc sung sướng nhất là bắt bọn giả nhân giả nghĩa đó phải trả giá. Đó mới là chuyện làm chúng ta phiền não, làm được chuyện đó thì chúng ta mới cảm thấy thỏa mãn. Những lúc tuyệt vọng, chỉ cần nghĩ đến điều đó sẽ cho chúng ta thêm động lực.”
Hoàng Cổ Lăng thở dài: "Kỳ thật vui vẻ chính là sự so sánh giữa hoàn cảnh không viên mãn và hoàn cảnh viên mãn. Bi thương chính là sự so sánh giữa hoàn cảnh viên mãn với hoàn cảnh không viên mãn. Vui vẻ cũng không phải khi bản thân ở trong hoàn cảnh viên mãn. Nếu một người từ nhỏ đã có chí hướng vươn đến hoàn cảnh viên mãn, thì cho dù hắn có đạt đến hoàn cảnh viên mãn cũng sẽ không có cảm giác vui vẻ. Bi thương cũng không tồn tại khi so sánh hoàn cảnh không viên mãn của bản thân, bởi vì mọi người vẫn sẽ có lúc viên mãn nên sẽ không có khả năng bi thương.”
Lý Mị Hồng gật gật đầu, nói: "Hoàng tướng công giải thích rất đúng, thống khổ và sung sướng, giống như ánh sáng và bóng tối, luân chuyển lẫn nhau, muốn biết rõ thì chỉ có thể dùng bản thân thích ứng, dung nhập vào, dùng trí thông minh có thể khéo léo vận dụng, mà gặp dữ hóa lành, mới hiểu thế nào là thực chất.”
Hoàng Cổ Lăng và Lý Mị Hồng ở chung hai ngày, vô hình chung cảm tình cũng tăng trưởng. Tâm hồn thiếu nữ của Lý Mị Hồng cũng vui vẻ vô cùng.
Hai người đi một lúc thì Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hỏi: "Lý cô nương, ngươi muốn đi nơi nào?”
Trong lòng Lý Mị Hồng giật mình, thở dài: "Bốn bể mênh mông, vô thân vô cố, ta nào biết đi đâu? Xin hỏi Hoàng tướng công muốn đi đâu?"
Hoàng Cổ Lăng thở dài: "Ân sư ta bi thương mà qua đời, thiên hạ to lớn như thế, ta cũng một mình côi cút, giờ phút này cảnh ngộ cực kỳ tương tự với Lý cô nương, chỉ mong ta làm xong chuyện, quy ẩn thâm sơn.”
Lý Mị Hồng đột nhiên ngừng chân, hai mắt bắn ra vạn sợi nhu tình, nhìn Hoàng Cổ Lăng, dịu dàng nói: "Hoàng tướng công, hay là chúng ta đến một chân trời xa xôi đi, ta nguyện ở cùng ngươi suốt đời.”
Hoàng Cổ Lăng bắt gặp ánh mắt nàng tràn đầy nhu tình, tợ như mộng ảo hào quang.
Hoàng Cổ Lăng lắc đầu, thở dài nhẹ, nói: "Bây giờ còn chưa được, ta thân còn trách nhiệm với ân sư."
Thân thể mềm mại của Lý Mị Hồng đã tựa vào ngực Hoàng Cổ Lăng, thấp giọng nói: “Lăng ca, ta chờ ngươi, vĩnh viễn chờ ngươi…”
Hoàng Cổ Lăng vươn tay ôm lấy nàng, Lý Mị Hồng mặt thoáng hồng lên, tựa đầu vào vai hắn.
Lúc này, mặt trời đã ở giữa trưa, rạng rỡ, nơi thâm sơn u cốc không có tiếng người, cả không gian tĩnh lặng, giống như lúc này cả vũ trụ chỉ còn hai người bọn họ vậy.
Trong lòng của bọn hắn cả hai đều không còn cảm giác bị thế giới bỏ rơi, mà lại có cảm giác dường như vũ trụ này chỉ vì bọn hắn mà tồn tại.
Bọn hắn lúc này ôm lấy nhau, trong lòng đều hạnh phúc vô biên, không muốn bị chuyện gì khác quấy rầy cả.
Lý Mị Hồng giương cặp mắt tuyệt đẹp, hắc bạch phân minh kia nhìn vào mặt hắn, cả hai đang dùng ánh mắt tiếp xúc lẫn nhau.
Bọn hắn đang thăm dò bí mật trong lòng đối phương, hơn nữa cũng thể hiện tâm tình tràn đầy của bản thân mình.
Lý Mị Hồng thấp giọng nói: "Lăng ca! Cho đến lúc đó, chúng ta đến sơn minh thủy tú ở phía nam đi, dùng gió chướng bảy màu rực rỡ kia dệt thành lưới đánh cá xinh đẹp nhất! Hoặc là chúng ta đến đại mạc phương bắc đi, mỗi ngày cưỡi lạc đà to lớn, vạn dặm chạy băng băng, khi mệt mỏi chúng ta lại dựng lều bạt hình cầu mà ở…"
Bờ môi Hoàng Cổ Lăng đã chậm chạp mà ôn nhu khóa chặt môi nàng, chặn luôn cả những lời nàng đang nói.
Bọn hắn đều đắm chìm thật sâu vào cảm giác tuyệt vời đó, tuy có lẽ chỉ vẻn vẹn thời gian ngắn ngủi, nhưng lại là một khắc vĩnh viễn in sâu vào trí nhớ của cả hai, tồn tại mãi mãi đến khi sinh mệnh chấm dứt.
Hoàng Cổ Lăng ngẩng đầu, Lý Mị Hồng lại giấu mặt ở trong ngực của hắn.
Qua hồi lâu, Hoàng Cổ Lăng hỏi: "Hồng muội, tại sao ngươi lại trộm Sát nhân chỉ của ta?”
Lý Mị Hồng cười khúc khích nói: “ Là tín vật tình yêu”
Đột nhiên Lý Mị Hồng “A” lên một tiếng, giãy giụa trong vòng tay ôm cứng của Hoàng Cổ Lăng, vội la lên: " Muội ném cái Sát nhân chỉ đó rồi!”
Hoàng Cổ Lăng sắc mặt đột biến nói: "Tại sao? Sao lại ném Sát Nhân Chỉ đi?”
Lý Mị Hồng nhìn thấy sắc mặt của hắn, tâm hồn thiếu nữ của nàng chợt phát lạnh, nàng cảm giác việc ném đi Sát Nhân Chỉ có khả năng sẽ làm tình cảm hai người vỡ tan.
Trong đầu nàng liền suy nghĩ nhanh như điện, nàng muốn nói rằng Sát Nhân Chỉ kia có lẽ hiện đang thất lạc chỗ nào đấy.
Đột nhiên sắc mặt Lý Mị Hồng kinh biến, kêu lên: "Là hắn! Kim Bất Khuất." Chưa dứt lời, thân hình nàng đã vụt đi nhanh như điện.
Hoàng Cổ Lăng ngẩn người, vội kêu lên: "Hồng muội, ngươi muốn đi đâu?" Chỉ thấy thân hình Lý Mị Hồng nhanh hơn tia chớp, trong chớp mắt đã mất hút vào sơn cốc ở ngọn núi phía trước, nàng không kịp nghe tiếng Hoàng Cổ Lăng kêu.
Hoàng Cổ Lăng cấp tốc triển khai thân hình tiến đến, chợt nghe phía trước trong cốc, có người lớn tiếng kêu lên: "Ta đã nói rồi, ta không đi đâu hết cho dù các ngươi có mềm mỏng hay cứng rắn mời, cũng đều vô dụng thôi.”
Hoàng Cổ Lăng nghe tiếng nói này rất quen tai, nhưng không nhớ nổi là ai, hắn liền lập tức chạy đến cốc khẩu trong núi để xem.
Chỉ thấy ở xa xa phía tây sơn cốc, có một vị lão nhân tóc trắng đang đứng ở giữa, có bốn người đang đứng ở các phương vị nam, tây, bắc và tây bắc, tạo thành một vòng cung vây quanh lão nhân tóc trắng, phương vị phía Đông thì hoàn toàn trống trải. Hoàng Cổ Lăng nhận ra lão nhân tóc trắng chính là ông lão tinh nghịch trong thạch trận đã trêu đùa hí lộng Tà Thánh Nhất Trần đạo nhân.
Chỉ thấy lão nhân tóc trắng xua xua tay, lớn tiếng, cũng chỉ mấy chữ: “Không đi, không đi…”
Trong lòng Hoàng Cổ Lăng cảm thấy kỳ quái, nghĩ ngợi nói: "Nếu lão không muốn đi, thì ai mà miễn cưỡng được? Hà tất phải cãi lộn như thế?" Mấy người như lão nhân tóc trắng và Tà Thánh Nhất Trần Đạo Nhân thì thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng không làm gì được, huống chi chỉ có bốn người kia.
Bốn người kia đều mặc áo lục kiểu cổ giống nhau, không phải trang phục của thời đại này. Ba nam nhân đều đội mũ cao, nhưng thiếu nữ đứng ở phía tây bắc thì có cột thêm một dải lụa lục sắc đang bay phấp phới theo gió.
Chỉ nghe thấy vị tráng niên nam tử đứng ở phương bắc nói: "Không phải chúng ta cố ý gây khó dễ, chẳng qua là tôn giá đá ngã lăn lò đan, lại bẻ gãy linh chi, hủy bỏ đạo thư, đốt cháy Thanh lô, nếu tôn giá không tự mình nói rõ với gia sư, khi bị gia sư trách phạt xuống, bốn người chúng ta tuyệt đối không gánh nỗi trách nhiệm này
Chỉ thấy lão nhân tóc trắng vẻ mặt cợt nhả nói: "Thì ngươi cứ nói là có một dã nhân vô tình đi qua gây họa, không phải đã xong rồi sao?”
Tráng hán nam tử kia nói: "Tôn giá nhất định là không chịu đi đúng không?" Lão nhân tóc trắnglắc đầu.
Tráng hán nam tử đột nhiên chỉ về phương Đông, nói: "Tốt, tốt, là hắn đã đến." Tóc trắng lão nhân quay đầu nhìn nhưng không thấy có người.
Tráng hán kia liền ra dấu hiệu tay, ngay lập tức trong tay bốn người liền tung ra một tấm lưới cá lục sắc rất lớn, chụp lấy lão nhân tóc trắng.
Thủ pháp bốn người này vô cùng thuần thục, lại cổ quái, dù là võ công của lão nhân tóc trắng xuất thần nhập hóa, khi bị cái lưới kia chụp trúng thì nhất thời chân tay luống cuống, bốn người kia liền đông tay cùng hợp lực, quấn lưới lại, trói nghiến lão.
Hai nam nhân bỏ lão lên vai mà vác, cô gái kia và nam tử khác thủ hộ ở hai bên, chạy như bay.
Sự việc biến hóa vô cùng quái gì, khinh công của bốn người đang đi như bay kia cũng chưa từng thấy qua bao giờ.
Hoàng Cổ Lăng đề khí đuổi theo, kêu lên: "Này! Khoan đã! Các ngươi bắt hắn đi đâu?" Đuổi theo vài dặm, đã đến bên một dòng suối, chỉ thấy bốn người kia khiêng lão nhân tóc trắng bỏ lên thuyền mà đi.
Hoàng Cổ Lăng đi theo tới khe suối, nhìn ra xa thì thấy bốn người áo lục kia chèo một con thuyền nhỏ đi vào một khe nước hẹp phía tây. Lối vào con suối kia bị rừng rậm che khuất, nếu không có nhìn bao quát từ bên trên, sẽ không biết được phía sau trong cốc này lại có động thiên khác.
Con người là một loài động vật hiếu kỳ, hiếu thắng. Những người trước mặt càng thần bí lại càng làm cho Hoàng Cổ Lăng hứng thú truy đuổi. Lúc thấy tình hình quỷ dị này, hắn lại càng muốn biết rõ sự tình, nhưng hắn không có thuyền nhỏ, đành phải chạy dọc theo con suối mà đuổi theo. Đi chừng sáu bảy dặm đường thì hết con suối, lúc này hắn thấy một con đường mòn dẫn vào trong cốc.
Biên: Độc Lữ Hành
Hoàng Cổ Lăng nghe được ngẩn ngơ. Lý Mị Hồng quay đầu nhìn hắn, cười nói thêm: "Hoàng tướng công, kỳ thật thiện ác khác nhau, không nằm ở thân phận, địa vị cao thấp, tất cả phẩm hạnh kia đều ở tự bản thân mình.”Cũng như chuyện có người đã muốn tuyên án thê tử bất trung thì trong phân định, tâm hắn đã muốn thế, hắn nào có quan tâm đến tâm hồn của nàng nữa. Cũng như có người muốn lấy danh chính nghĩa, nói rằng chặt cây là làm chuyện ác, nhưng khi hắn được xem rễ cây đã hỏng rồi, không đủ sức giữ lấy cây nữa, thì
hắn sẽ đứng nhìn cái cây và trầm mặc, phân vân.
“Thiện là việc bản thân ngươi làm đúng thời điểm.
Thiện là khi bản thân ngươi nỗ lực, quyết định hy sinh đúng thời điểm.
Thiện là khi ngươi nói ra lúc bản thân hoàn toàn thanh tỉnh.
Thiện là khi bản thân ngươi dũng cảm đi tới mục tiêu của mình.”
Hoàng Cổ Lăng thở dài một tiếng nhẹ, nói: "Lý cô nương, hôm nay nghe ngươi nói lời nói này, ta đã hiểu ra. Ta đã từng chịu khổ, đã từng thất vọng, đã từng cảm nhận được tử vong, vì vậy ta cho là việc ta sinh ra trong thế giới vĩ đại này là đau khổ.”
Lý Mị Hồng khẽ ừ, nói: "Nhưng ta cảm thấy việc sung sướng nhất là bắt bọn giả nhân giả nghĩa đó phải trả giá. Đó mới là chuyện làm chúng ta phiền não, làm được chuyện đó thì chúng ta mới cảm thấy thỏa mãn. Những lúc tuyệt vọng, chỉ cần nghĩ đến điều đó sẽ cho chúng ta thêm động lực.”
Hoàng Cổ Lăng thở dài: "Kỳ thật vui vẻ chính là sự so sánh giữa hoàn cảnh không viên mãn và hoàn cảnh viên mãn. Bi thương chính là sự so sánh giữa hoàn cảnh viên mãn với hoàn cảnh không viên mãn. Vui vẻ cũng không phải khi bản thân ở trong hoàn cảnh viên mãn. Nếu một người từ nhỏ đã có chí hướng vươn đến hoàn cảnh viên mãn, thì cho dù hắn có đạt đến hoàn cảnh viên mãn cũng sẽ không có cảm giác vui vẻ. Bi thương cũng không tồn tại khi so sánh hoàn cảnh không viên mãn của bản thân, bởi vì mọi người vẫn sẽ có lúc viên mãn nên sẽ không có khả năng bi thương.”
Lý Mị Hồng gật gật đầu, nói: "Hoàng tướng công giải thích rất đúng, thống khổ và sung sướng, giống như ánh sáng và bóng tối, luân chuyển lẫn nhau, muốn biết rõ thì chỉ có thể dùng bản thân thích ứng, dung nhập vào, dùng trí thông minh có thể khéo léo vận dụng, mà gặp dữ hóa lành, mới hiểu thế nào là thực chất.”
Hoàng Cổ Lăng và Lý Mị Hồng ở chung hai ngày, vô hình chung cảm tình cũng tăng trưởng. Tâm hồn thiếu nữ của Lý Mị Hồng cũng vui vẻ vô cùng.
Hai người đi một lúc thì Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hỏi: "Lý cô nương, ngươi muốn đi nơi nào?”
Trong lòng Lý Mị Hồng giật mình, thở dài: "Bốn bể mênh mông, vô thân vô cố, ta nào biết đi đâu? Xin hỏi Hoàng tướng công muốn đi đâu?"
Hoàng Cổ Lăng thở dài: "Ân sư ta bi thương mà qua đời, thiên hạ to lớn như thế, ta cũng một mình côi cút, giờ phút này cảnh ngộ cực kỳ tương tự với Lý cô nương, chỉ mong ta làm xong chuyện, quy ẩn thâm sơn.”
Lý Mị Hồng đột nhiên ngừng chân, hai mắt bắn ra vạn sợi nhu tình, nhìn Hoàng Cổ Lăng, dịu dàng nói: "Hoàng tướng công, hay là chúng ta đến một chân trời xa xôi đi, ta nguyện ở cùng ngươi suốt đời.”
Hoàng Cổ Lăng bắt gặp ánh mắt nàng tràn đầy nhu tình, tợ như mộng ảo hào quang.
Hoàng Cổ Lăng lắc đầu, thở dài nhẹ, nói: "Bây giờ còn chưa được, ta thân còn trách nhiệm với ân sư."
Thân thể mềm mại của Lý Mị Hồng đã tựa vào ngực Hoàng Cổ Lăng, thấp giọng nói: “Lăng ca, ta chờ ngươi, vĩnh viễn chờ ngươi…”
Hoàng Cổ Lăng vươn tay ôm lấy nàng, Lý Mị Hồng mặt thoáng hồng lên, tựa đầu vào vai hắn.
Lúc này, mặt trời đã ở giữa trưa, rạng rỡ, nơi thâm sơn u cốc không có tiếng người, cả không gian tĩnh lặng, giống như lúc này cả vũ trụ chỉ còn hai người bọn họ vậy.
Trong lòng của bọn hắn cả hai đều không còn cảm giác bị thế giới bỏ rơi, mà lại có cảm giác dường như vũ trụ này chỉ vì bọn hắn mà tồn tại.
Bọn hắn lúc này ôm lấy nhau, trong lòng đều hạnh phúc vô biên, không muốn bị chuyện gì khác quấy rầy cả.
Lý Mị Hồng giương cặp mắt tuyệt đẹp, hắc bạch phân minh kia nhìn vào mặt hắn, cả hai đang dùng ánh mắt tiếp xúc lẫn nhau.
Bọn hắn đang thăm dò bí mật trong lòng đối phương, hơn nữa cũng thể hiện tâm tình tràn đầy của bản thân mình.
Lý Mị Hồng thấp giọng nói: "Lăng ca! Cho đến lúc đó, chúng ta đến sơn minh thủy tú ở phía nam đi, dùng gió chướng bảy màu rực rỡ kia dệt thành lưới đánh cá xinh đẹp nhất! Hoặc là chúng ta đến đại mạc phương bắc đi, mỗi ngày cưỡi lạc đà to lớn, vạn dặm chạy băng băng, khi mệt mỏi chúng ta lại dựng lều bạt hình cầu mà ở…"
Bờ môi Hoàng Cổ Lăng đã chậm chạp mà ôn nhu khóa chặt môi nàng, chặn luôn cả những lời nàng đang nói.
Bọn hắn đều đắm chìm thật sâu vào cảm giác tuyệt vời đó, tuy có lẽ chỉ vẻn vẹn thời gian ngắn ngủi, nhưng lại là một khắc vĩnh viễn in sâu vào trí nhớ của cả hai, tồn tại mãi mãi đến khi sinh mệnh chấm dứt.
Hoàng Cổ Lăng ngẩng đầu, Lý Mị Hồng lại giấu mặt ở trong ngực của hắn.
Qua hồi lâu, Hoàng Cổ Lăng hỏi: "Hồng muội, tại sao ngươi lại trộm Sát nhân chỉ của ta?”
Lý Mị Hồng cười khúc khích nói: “ Là tín vật tình yêu”
Đột nhiên Lý Mị Hồng “A” lên một tiếng, giãy giụa trong vòng tay ôm cứng của Hoàng Cổ Lăng, vội la lên: " Muội ném cái Sát nhân chỉ đó rồi!”
Hoàng Cổ Lăng sắc mặt đột biến nói: "Tại sao? Sao lại ném Sát Nhân Chỉ đi?”
Lý Mị Hồng nhìn thấy sắc mặt của hắn, tâm hồn thiếu nữ của nàng chợt phát lạnh, nàng cảm giác việc ném đi Sát Nhân Chỉ có khả năng sẽ làm tình cảm hai người vỡ tan.
Trong đầu nàng liền suy nghĩ nhanh như điện, nàng muốn nói rằng Sát Nhân Chỉ kia có lẽ hiện đang thất lạc chỗ nào đấy.
Đột nhiên sắc mặt Lý Mị Hồng kinh biến, kêu lên: "Là hắn! Kim Bất Khuất." Chưa dứt lời, thân hình nàng đã vụt đi nhanh như điện.
Hoàng Cổ Lăng ngẩn người, vội kêu lên: "Hồng muội, ngươi muốn đi đâu?" Chỉ thấy thân hình Lý Mị Hồng nhanh hơn tia chớp, trong chớp mắt đã mất hút vào sơn cốc ở ngọn núi phía trước, nàng không kịp nghe tiếng Hoàng Cổ Lăng kêu.
Hoàng Cổ Lăng cấp tốc triển khai thân hình tiến đến, chợt nghe phía trước trong cốc, có người lớn tiếng kêu lên: "Ta đã nói rồi, ta không đi đâu hết cho dù các ngươi có mềm mỏng hay cứng rắn mời, cũng đều vô dụng thôi.”
Hoàng Cổ Lăng nghe tiếng nói này rất quen tai, nhưng không nhớ nổi là ai, hắn liền lập tức chạy đến cốc khẩu trong núi để xem.
Chỉ thấy ở xa xa phía tây sơn cốc, có một vị lão nhân tóc trắng đang đứng ở giữa, có bốn người đang đứng ở các phương vị nam, tây, bắc và tây bắc, tạo thành một vòng cung vây quanh lão nhân tóc trắng, phương vị phía Đông thì hoàn toàn trống trải. Hoàng Cổ Lăng nhận ra lão nhân tóc trắng chính là ông lão tinh nghịch trong thạch trận đã trêu đùa hí lộng Tà Thánh Nhất Trần đạo nhân.
Chỉ thấy lão nhân tóc trắng xua xua tay, lớn tiếng, cũng chỉ mấy chữ: “Không đi, không đi…”
Trong lòng Hoàng Cổ Lăng cảm thấy kỳ quái, nghĩ ngợi nói: "Nếu lão không muốn đi, thì ai mà miễn cưỡng được? Hà tất phải cãi lộn như thế?" Mấy người như lão nhân tóc trắng và Tà Thánh Nhất Trần Đạo Nhân thì thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng không làm gì được, huống chi chỉ có bốn người kia.
Bốn người kia đều mặc áo lục kiểu cổ giống nhau, không phải trang phục của thời đại này. Ba nam nhân đều đội mũ cao, nhưng thiếu nữ đứng ở phía tây bắc thì có cột thêm một dải lụa lục sắc đang bay phấp phới theo gió.
Chỉ nghe thấy vị tráng niên nam tử đứng ở phương bắc nói: "Không phải chúng ta cố ý gây khó dễ, chẳng qua là tôn giá đá ngã lăn lò đan, lại bẻ gãy linh chi, hủy bỏ đạo thư, đốt cháy Thanh lô, nếu tôn giá không tự mình nói rõ với gia sư, khi bị gia sư trách phạt xuống, bốn người chúng ta tuyệt đối không gánh nỗi trách nhiệm này
Chỉ thấy lão nhân tóc trắng vẻ mặt cợt nhả nói: "Thì ngươi cứ nói là có một dã nhân vô tình đi qua gây họa, không phải đã xong rồi sao?”
Tráng hán nam tử kia nói: "Tôn giá nhất định là không chịu đi đúng không?" Lão nhân tóc trắnglắc đầu.
Tráng hán nam tử đột nhiên chỉ về phương Đông, nói: "Tốt, tốt, là hắn đã đến." Tóc trắng lão nhân quay đầu nhìn nhưng không thấy có người.
Tráng hán kia liền ra dấu hiệu tay, ngay lập tức trong tay bốn người liền tung ra một tấm lưới cá lục sắc rất lớn, chụp lấy lão nhân tóc trắng.
Thủ pháp bốn người này vô cùng thuần thục, lại cổ quái, dù là võ công của lão nhân tóc trắng xuất thần nhập hóa, khi bị cái lưới kia chụp trúng thì nhất thời chân tay luống cuống, bốn người kia liền đông tay cùng hợp lực, quấn lưới lại, trói nghiến lão.
Hai nam nhân bỏ lão lên vai mà vác, cô gái kia và nam tử khác thủ hộ ở hai bên, chạy như bay.
Sự việc biến hóa vô cùng quái gì, khinh công của bốn người đang đi như bay kia cũng chưa từng thấy qua bao giờ.
Hoàng Cổ Lăng đề khí đuổi theo, kêu lên: "Này! Khoan đã! Các ngươi bắt hắn đi đâu?" Đuổi theo vài dặm, đã đến bên một dòng suối, chỉ thấy bốn người kia khiêng lão nhân tóc trắng bỏ lên thuyền mà đi.
Hoàng Cổ Lăng đi theo tới khe suối, nhìn ra xa thì thấy bốn người áo lục kia chèo một con thuyền nhỏ đi vào một khe nước hẹp phía tây. Lối vào con suối kia bị rừng rậm che khuất, nếu không có nhìn bao quát từ bên trên, sẽ không biết được phía sau trong cốc này lại có động thiên khác.
Con người là một loài động vật hiếu kỳ, hiếu thắng. Những người trước mặt càng thần bí lại càng làm cho Hoàng Cổ Lăng hứng thú truy đuổi. Lúc thấy tình hình quỷ dị này, hắn lại càng muốn biết rõ sự tình, nhưng hắn không có thuyền nhỏ, đành phải chạy dọc theo con suối mà đuổi theo. Đi chừng sáu bảy dặm đường thì hết con suối, lúc này hắn thấy một con đường mòn dẫn vào trong cốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook