Sát Ly
-
Chương 9: Cố sự về cái quần...
Thành Chu Diễm vì không thể để lộ chân thân và cũng vì muốn lấy lòng bà vợ của mình nên rất hào phóng rút ra một lá bùa truyền tống hàng xịn đưa Phương Hà đến trước cửa phòng của Vạn Phúc...
Hai đứa nhóc Thủy Hỏa không hiểu sao không rời đi, lại ngồi xổm trước cửa, bộ dáng lén lén lút lút như xem chuyện động phòng...à không...cả một bầu không khí tràn ngập drama tỏa ra từ hai nhóc. Phương Hà cũng rón rén bước tới, ngồi xổm sau lưng Thủy Hỏa, thổi khí bên tai Thủy, cố ý hạ thấp giọng âm trầm như ma chết trôi, nói:
"Chuyện-gì-vậy?"
Thủy quay lui nhìn cậu, mặt nhăn như khỉ ăn ớt dùng ánh mắt "ngươi bị thần kinh à" nhìn Phương Hà, học bá Phương Hà chột dạ gãi gãi mặt, sao nó không bị dọa nhỉ?, nhưng dọa cũng dọa rồi, người ta cũng không giật mình, Phương Hà nhún nhún vai đứng dậy định mở cửa thì Hỏa và Thủy bỗng ném cho nhau một ánh mắt, đồng loạt nhảy lên, một đứa bịt miệng, một đứa triệu hồi ra một sợi dây vàng kim trói chặt Phương Hà.
Phương Hà :"...." chi rứa?!!!
Hỏa nhìn ánh mắt không hiểu ra sao của Phương Hà, nhỏ giọng nói:"Đại đệ tử của lão già dê đang bên trong"
Phương Hà chớp chớp mắt, định vùng ra khỏi tay Thủy nhưng thằng nhóc này cũng có Linh Chủng, mạnh hơn cậu nhiều, siết đến mức mặt cậu sắp bóp thành hình lăng trụ đứng, Hỏa liếc mắt nhìn Thủy đang ngồi trêи lưng Phương Hà, Thủy đáp lại bằng một cái gật đầu, buông tay ra. Phương Hà rất hiểu ý, nhỏ giọng nói:
"Ai? Mặc Nhật Nguyên sao?"
Thủy nhảy xuống đất cùng với Hỏa đồng loạt gật đầu. Phương Hà thắc mắc:
"Hắn ở trong thì sao?"
Hỏa chỉ chỉ vào khe cửa, nói:
"Nhìn đi"
Phương Hà bị trói không cử động được, chỉ có thể lết tới nhìn vào khe cửa....sau đó...
SO HOT!!!!!!
Bên trong là cảnh tượng rất chi là "này nọ", Mặc Nhật Nguyên đang ngồi trêи người Vạn Phúc, cổ áo banh mở lộ ra lồng ngực cường tráng, hắn vẻ mặt như ăn phải ruồi, một tay bịt miệng Vạn Phúc, tay còn lại đưa về phía sau túm quấn Vạn Phúc, ý đồ kéo xuống...
Phương Hà nhìn mà hai mắt sáng trưng, phía trêи đầu cậu là hai đứa nhóc Thủy Hỏa cũng không kém gì, cả ba người cùng nín thở nhìn tình cảnh bên trong, tự cầu nguyện cho những ý nghĩ trong đầu một lớn hai nhỏ này đều thành hiện thực...
Mà những ý nghĩ trong đầu là gì thì...
Đoán xem...
Vạn Phúc bị bịt mồm, hai mắt long lên sòng sọc, thậm chí sắp khóc, một tay túm quần, một tay đấm đá đối phương nhưng không làm gì được đành đánh liều đưa tay móc vào mũi Mặc Nhật Nguyên kéo mũi hắn hếch lên trời, trông như lỗ mũi heo.
Ba người bên ngoài:"...."
Mặc Nhật Nguyên bị tay Vạn Phúc thọc vào mũi không cúi đầu xuống được, lực tay tăng lên, ba người bên ngoài đã nghe thấy tiếng vải rách, tâm tình nóng hổi không dám chớp mắt nhìn trừng trừng vào bên trong...
Rách đi!! rách đi!!!!!!!!!!!!!!!
Vạn Phúc ra tay càng ác, thọc càng sâu vào mũi Mặc Nhật Nguyên, rất khí khái mà điều động trận pháp phát nổ, có ý định cho Mặc Nhật Nguyên nổ banh mũi. Mặc Nhật Nguyên liếc mắt nhìn hai ngón tay lóe lên ánh đỏ vằn vện chú ngữ kì dị của Vạn Phúc thì cảm thấy không ổn, mũi bị nổ tuy có thể phục hồi nhưng cơn đau xác thịt thì không tránh khỏi, hắn không muốn chỉ vì một chuyện này mà bị tổn thương vô ích...
Nghĩ thế hắn đành buông lỏng lực tay, nhanh nhẹn đứng dậy, kéo theo tâm tình hai nhỏ một lớn bên ngoài rơi thẳng xuống đáy hồ, thất vọng tràn trề với Mặc Nhật Nguyên.
Vạn Phúc quả thật bị chọc điên, tuy không mạnh bằng Mặc Nhật Nguyên nhưng tâm cơ thì thâm lắm, Mặc Nhật Nguyên vừa đứng dậy thì trận pháp trêи tay Vạn Phúc phóng lớn, Mặc Nhật Nguyên chưa kịp phòng bị thì ngay lập tức căn phòng đã phát nổ!
Thủy Hỏa thu dây trói lại, rất có tình người kéo Phương Hà dậy, sau đó ba người co giò chạy .
"Bùm!"
Nóc nhà bị nổ bay thẳng lên trời, vỡ thành ngói vụn rơi xuống đất .
Phương Hà chạy theo Thủy Hỏa trốn dưới một gốc đại thụ đằng xa, nói:
"Không phải đang xxx lắm hả, sao giờ kinh khủng vậy!"
Thủy Hỏa đồng thanh nói:
"Không biết".
Phương Hà thắc mắc:
"Không phải hai nhóc dẫn cậu ta về à"
Thủy phồng má, nói:
"Dẫn đến rồi, sau đó chúng ta rời đi, đi được một đoạn thì thấy đại đệ tử của lão già dê ngự kiếm bay qua, tò mò chạy theo..."
Hỏa tiếp lời Thủy:
"Vừa đến đã thấy đại đệ tử lão già dê đè cháu nội của ngươi xuống lột quần"
Phương Hà nhìn hai khuôn mặt lạnh như tiền trước mắt, nhíu nhíu mày, nói:
"Vậy là hai nhóc không thấy toàn bộ?"
Thủy Hỏa nhìn nhau, sau đó gật gật đầu.
Phương Hà nhớ đến tình cảnh "đau lòng" lúc phi kiếm, Vạn Phúc xé rách quần của Mặc Nhật Nguyên, Mặc Nhật Nguyên đòi tiền Vạn Phúc, rồi lại nghĩ đến tình cảnh trước lúc phát nổ trong phòng, nhìn thấy cái tư thế quỷ dị của hai người kia, trong lòng liền nảy ra một suy nghĩ...
Làm gì có ai vừa gặp nhau đã đẩy nhau xuống giường, cho nên chỉ còn một khả năng đó là-TRẢ THÙ-
Quả thật ai không biết sự tình sẽ nghĩ Mặc Nhật Nguyên muốn xxx Vạn Phúc, nhưng nhìn mặt hắn lúc đó làm gì có vẻ là muốn làm chuyện con nít không nên nhìn đâu, chỉ có thể là Vạn Phúc không chịu trả tiền nên hắn muốn xé quần cháu nội lại để trả thù...
Cái loại cá tính gì mới mẻ vậy...
Vụ nổ không lớn nhưng đã kéo theo rất nhiều người đến, dọc đường có rất nhiều người chạy lướt qua Phương Hà, cũng có vài người để ý thấy cậu đang đứng chung với Thủy Hỏa thì bất ngờ trợn trắng mắt, không để ý vấp cục đá dưới chân ngã sấp mặt, người phía sau không kịp dừng lại cũng bất ngờ bị người ngã dưới chân làm ngã, tiếp theo kẻ sau vấp kẻ trước nối nhau như chuỗi dây chuyền té đè lên người đối phương ...
Phương Hà đơ người nhìn một màng trước mắt, âm thầm toát mồ hôi suy nghĩ về sức ảnh hưởng của Thủy Hỏa, hai đứa nhóc này không phải độc miệng đến mức thành danh luôn đấy chứ...
"Ngươi...ngươi...ngươi..."
Một kẻ nằm dưới đất chỉ mặt Phương Hà như định nói gì đó nhưng cả nửa ngày cũng không nặng ra được chữ nào, ngược lại nhận được một tràn chửi rủa từ Thủy Hỏa:
"C*n m* nó chứ, thằng cà lăm kia, lưỡi người hay lưỡi gà mà một chữ cũng nói không ra vậy, nói năng thì đứng dậy đàng hoàng mà nói, nằm trườn như con giun giữa đất thế tính ăn vạ ai hả? Gãy tay gãy chân gì chưa? Hay ngã hỏng đầu rồi? Tin bố đây cho một mồi lửa (nước) cháy (ướt) cho ngươi thành ma chết cháy (ma chết trôi) không hả?"
Hai cái đứa này không biết thần kinh có được nối với nhau hay không mà nói một câu dài như vậy nhưng vẫn trùng khớp đến lạ, cho dù có là song sinh đi nữa thì độ ăn khớp này chẳng khác gì hai người máy. Kẻ bị nói nằm dưới đất sốc đến mức không đứng dậy được, nghẹn một bụng hỏa khiến má gã đỏ bừng lên như vừa nuốt năm cân ớt, mà lúc này Thành Chu Diễm cũng phiêu phiêu bay tới, một bộ áo đạo sĩ thanh tâm quả ɖu͙ƈ, râu dài tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền từ, quả thật là như một tiên ông hiền từ giáng trần...mới là lạ á!!
Ai nghĩ vậy được chứ Phương Hà thì không nhé!
Vì cậu đây thấy mặt thật của lão ta rồi nhé!
Mà không biết lão dùng loại mặt nạ gì mà trông như thật thế nhỉ...nhưng cũng không loại trừ khả năng nam nhân trẻ tuổi bị cậu đánh cho một trận kia là hàng giả, trước mặt là hàng thật...
Chẳng hiểu sao mà Thành Chu Diễm vừa đến là bay thẳng xuống trước mặt cậu, như cố ý lại như vô tình đưa tay lên vuốt vuốt râu,...Phương Hà giật giật khóe miệng nhìn tay lão ta, mẹ kiếp, đó làm gì phải tay của một ông lão! Rõ ràng là tay của một tên đực rựa đang độ xuân xanh đó mẹ kiếp!!
Không lẽ lão già dê này đọc được suy nghĩ trong đầu cậu à!
Thủy Hỏa cũng nhìn thấy tay của Thành Chu Diễm, nhưng quần chúng xung quanh lại không, một phần vì khí thế cường giả của Thành Chu Diễm quá mạnh ép họ không ngẩng đầu được, một phần chính là lão đang quay lưng lại, nhìn sao được!
"Lão già, đồ đệ lão vừa định hủy trong trắng trai nhà lành..."
Phương Hà nhanh nhẹn bịt mồm hai thằng nhóc lại nhưng đã muộn, Thành Chu Diễm đã nghe thấy mất rồi...không chỉ Thành Chu Diễm mà cả đám đệ tử sau lưng cũng nghe thấy.
Bọn họ chạy một đường đến đây, cứ ngỡ là có kẻ địch hay yêu thú, không ngờ lại là chuyện động trời của đại sư huynh!? Thật là thú vị !!!!
Lão sư phụ này tỏ vẻ như bất ngờ lắm sau đó còn thở dài tỏ vẻ đau thương, giả tạo quá đi đồ già dê! Trong mắt lão lóe lên tia sáng hóng chuyện cực rõ rồi kìa, Phương Hà bĩu môi đau lòng cho Mặc Nhật Nguyên, vừa lo lắng cho Vạn Phúc không biết có phải bị hắn làm gì rồi không, nóc nhà chỉ bị bay chứ có sập đâu mà hai người mãi không ra, Mặc Nhật Nguyên không phải thật sự bị nổ tan tành rồi chứ? Còn Vạn Phúc? Không bị kéo đi chết chung đúng không?...
Phương Hà toát mồ hôi các thứ, nhấc chán định chạy về thì lại nghe một tiếng thét quỷ khóc thần sầu của Vạn Phúc vang lên, rất sung mãn, rất có tinh thần!
"A!!!!!!!!!!!!!!!! Đừng mà!!!!!!"
Hay lắm! Cháu trai chưa chết! Nhưng làm gì như bị cưỡng bức vậy...
Cuối cùng vãn không nhịn được, Phương Hà nhấc chân lần nữa chạy vào bên trong nhìn một cái, Thủy Hỏa nhìn nhau rồi cũng chạy theo. Lần này không chỉ mình ba người mà phía sau còn có Thành Chu Diễm và đông đảo chúng sanh đệ tử Thành Kiếm môn.
"Mặc Nhật Nguyên ngươi là con chó lợn!! Có cái quần mà thù dai như đỉa đói!!! Mẹ kiếp, chó chết, đừng..."
Chữ "đừng" vừa thốt ra khỏi miệng thì vô số ánh mắt đồng loạt hướng vào hai người bên trong phòng, Vạn Phúc im bặt đi cảm thấy mình sắp bị nhìn thành con gà khỏa thân rồi...
Mặc Nhật Nguyên cũng bị nhìn không kém Vạn Phúc là bao, trêи tay hắn còn đang cầm mảnh vải dài vừa xé ra từ quần Vạn Phúc, cặp đùi trắng nõn nửa lộ nửa kín do quần bị xé rách đang bị hắn một tay hắn chế trụ nâng lên, chân còn lại của Vạn Phúc bị hắn dùng đầu gối chế trụ duỗi thẳng sang một bên, cả người Mặc Nhật Nguyên đang ngồi quỳ giữa chân Vạn Phúc, trêи tay còn có mảnh quần của cậu ta, hiện trường gây án quá mức đen tối khiến chủ nhân của hàng vạn con mắt bên ngoài như đốt lửa, cháy rừng rực nhìn hai người bên trong...
Mặc Nhật Nguyên cùng Vạn Phúc bỗng dưng nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng tách ra, nhưng sự việc đã quá trễ, quần đã xé, người đã bị lộ, dù hai người có hàng trăm cái miệng cũng không giải thích được, ai bảo Mặc Nhật Nguyên không được bình thường, đi hận thù cho một cái quần cơ chứ! Vạn Phúc tức đỏ vành mắt hận không thể cho nổ banh cái bảng mặt của Mặc Nhật Nguyên đi, cậu ta không dám ngẩng đầu nhìn đám đông nữa, cậu không biết làm sao với cái quần rách này. Mặc dù xé quá hung hăng, trực tiếp xé đứt lưng quần kéo thẳng xuống ống quần, bây giờ cậu ta phải một tay túm lưng quần, một tay túm ống quần cho nó khỏi bị bung ra, cố gắng lùi về phía sau...
Phương Hà nhìn màu đau lòng quá chừng, cởi áo ngoài ra định bước đến đưa cho thằng cháu nội của mình quấn vào thì ai ngờ Mặc Nhật Nguyên đã đứng chắn trước mặt Vạn Phúc, cản trở tầm nhìn của mọi người.
Vạn Phúc cứng người ngẩng đầu nhìn bóng lưng dày rộng của hắn, Phương Hà thì bình tĩnh mặc lại áo ngoài trong lòng không ngừng tặng cho Mặc Nhật Nguyên triệu ngón tay cái.
Tốt lắm người anh em! Vẫn còn lương tâm hơn gã tâm thần Linh Phượng!
Vạn Phúc cúi đầu cắn cắn răng, nói:
"Ngươi cút ra, xé quần ta rồi giờ còn giả bộ lương thiện gì"
Mặc Nhật Nguyên không quay đầu lại, nhìn về phía trước , nói:
"Là ta không khống chế lực, ngươi chỉ xé ta một mảnh ngắn nhưng ta lại...lại gần như...quần ngươi...làm ngươi...không thể mặc..." bỗng dưng lại lắp bắp...
Vạn Phúc uất ức nói:
"Mẹ kiếp ông đây đã nghèo rồi, trong không gian trữ vật chỉ có ba cái, ngươi xé mất một cái, sau này lỡ như cần ta biết làm sao.."
Mặc Nhật Nguyên cuống lên, nói:
"Xin lỗi, ta không ngờ ngươi lại chỉ có ba cái quần ..."
Vạn Phúc tức xanh người, định đưa tay ném cho hắn cái trận pháp phát nổ nhưng sợ tuột quần nên chỉ có thể gào lên:
"Mẹ ngươi chê ta nghèo à! Quần ta ba cái thì sao, ba cái đó còn quý hơn cái mặt ngươi đấy!"
Mặc Nhật Nguyên bị đem so sánh khuôn mặt với cái quần, cũng nhất thời cáu bẳn lên:
"Ngươi điên à, có cái quần thôi mà làm ầm cái gì!"
Vạn Phúc đá hắn, nói:
"Ngươi giàu! ngươi nhiều quần sao hiểu được ta ..."
Hai người cứ thế mà đứng cãi nhau...
Phương Hà nhìn Vạn Phúc, cứ cảm thấy sai sai ở đâu, chủ đề gì vậy...sao tự dưng đổi thành cái quần rồi????
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!"
Giọng nói của Thành Chu Diễm vang lên cắt đứt cuộc cãi nhau...xàm xí của hai người trước mặt, lão ta vuốt vuốt râu bộ dạng tức giận diễn giống như thật, Phương Hà liếc nhìn bàn tay đang vuốt râu của lão thấy nó tràn đầy vết nhăn, Phương Hà nhất thời được dịp trợn mắt há hốc mồn vì kĩ thuật make up của giới tu tiên !!
"Phương Hà tiểu bằng hữu, ngươi đưa bạn ngươi vào thay đồ đi" Thành Chu Diễm tiên phong đạo cốt nói.
Phương Hà gật đầu, đến sau lưng Mặc Nhật Nguyên giúp Vạn Phúc túm cái quần đưa vào sau bình phong.
"Còn có, Mặc Nhật Nguyên, ngươi là đại đệ tử Thành Kiếm môn lại đi chấp nhặt cái quần hả? Sư phụ cho ngươi tiền còn ít sao? Cái quần cũng đòi! Mất mặt!"
"...."Mặc Nhật Nguyên im lặng không nói, hắn cúi gằm mặt, tóc mái che đi biểu tình...
"Im lặng không giải quyết được sự việc đâu!"Thành Chu Diễm vuốt râu, biểu tình hung dữ
Mặc Nhật Nguyên siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên chằn chịt, hắn cắn chặt môi như thể đang kiềm chế thứ gì đó khó khăn lắm, mọi người nhìn vào đều đồng loạt nghĩ đại sư huynh đang nén giận, nhưng chỉ có Thành Chu Diễm thân là sư phụ thân truyền của hắn, chăm sóc hắn từ khi còn bọc tả nhìn một cái liền biết, thằng nhóc này...
Mẹ kiếp nó đang nín cười!
Sao Thành Chu Diễm lại quên mất thằng nhóc này bị thừa dây thần kinh cười cơ chứ, lúc xé được quần Vạn Phúc, lão đã thấy hắn không ổn rồi, bây giờ thì càng lúc càng không ổn, ôi trời ơi công lão dấu bệnh cười của thằng nhãi này với thiên hạ bấy lâu nay đừng bảo hôm nay sẽ bị lộ nhé.
Mặc Nhật Nguyên cảm thấy mình không ổn chút nào, hắn thật sự nhịn không nổi nữa, cảm giác được xé quần (=.=) được trả thù thật sự quá mẹ nó -Sướиɠ!!-Hắn muốn cười quá đi mất, nghĩ tới cái vẻ mặt đau đớn thống khổ như người yêu chơi bê đê với "tiu ét đây "của Vạn Phúc làm hắn không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời mà cười dài ba tiếng! Ông trời đúng là không phụ lòng quân tử mà...
"HA-HA-HA...." quả thật hắn chỉ cười dài được ba tiếng "HA" đã ngã sấp mặt xuống sàn không đứng dậy được...
Thành Chu Diễm :"...."Không biết vì sao nhưng nay quá, vẫn chưa bị lộ!
Mọi người:"...."Đại sư huynh sao lại cười thê lương như vậy, không lẽ bị chưởng môn trách mắng chỉ vì một cái quần của người ngoài nên Đại sư huynh ấm ức trong tim?!!!! Đại sư huynh sao mong manh yếu đuối như vậy?! Chưởng môn cũng quá ác độc! Vì người ngoài mà trách mắng học trò...
Thành Chu Diễm thấy đồ đệ mình ngã xuống cũng sợ quá trời, ra lệnh đuổi hết đám người xung quanh đi sau đó đi đến kiểm tra một lượt, lúc banh áo ra thì mới phát hiện trước ngực hắn có một lỗ máu khá lớn, bề mặt còn có vết tích của trận pháp công kϊƈɦ, nhớ tới vụ nổ ban nãy, mà người gây ra chắc chắn không phải Mặc Nhật Nguyên vậy thì chỉ còn một người đó chính là Vạn Phúc.
Mặc Nhật Nguyên dù gì cũng là cao thủ sắp đột phá kì Linh Nhập, áo mặc trêи người cũng không phải loại vải bình thường mà là loại được đặc biệt chế tạo cho đệ tử cao cấp của Thành Kiếm môn, được đặt chú vào các loại linh phù trận pháp phòng ngự, rất khó để bị phá vỡ, mà Vạn Phúc này tuy không biết cấp bậc bao nhiêu nhưng chắc chắn thấp hơn Mặc Nhật Nguyên càng không thể cao hơn trận pháp phòng ngự, vậy cậu ta làm cách nào để phá vỡ nó, cho dù chỉ là một chút nhưng vì Vạn Phúc chỉ tạo trận pháp loại nhỏ, nếu không thì...
Thành Chu Diễm nhíu nhíu mày, cảm thấy Vạn Phúc này không đơn giản, lão cần phải điều tra, cho người đến đưa Mặc Nhật Nguyên về thì vừa lúc Phương Hà cùng Vạn Phúc cũng bước ra, Thành Chu Diễm liếc mắt nhìn Vạn Phúc một chút rồi nhanh chóng dời đi, lão nở nụ cười "thương mại" nhìn cậu, nói:
"Ta đến báo tin này cho ngươi, mong ngươi chuẩn bị tinh thần"
Phương Hà ngay lập tức đoán được suy nghĩ của Thành Chu Diễm, nói:
"Là về Linh Chủng sao?"
Thành Chu Diễm gật đầu cười:
"Đúng vậy"
Phương Hà nghi hoặc:"Nhanh như vậy đã tìm được nguyên liệu hả?"
Thành Chu Diễm chớp chớp mắt, nói:"Ai bảo ngươi là nguyên liệu phải đi tìm? "
Phương Hà ngậm miệng, đảo ánh mắt đi chỗ khác không nhìn Thành Chu Diễm nữa, trong phim nói đó, mỗi lần nam chính bị gì là cả đám người dù liên quan hay không đều rần rần lên mất rất nhiều thời gian mới tìm được thứ chữa cho nam chính. Cậu đâu ngờ hiện thực lại khác xa đến vậy chứ!
Thành Chu Diễm nói:"Chúng ta có sẵn mà, tuy quý nhưng không thiếu!"
Đúng là nhà giàu có khác...
Phương Hà bi ai cho hay...
Phương Hà:"Thật sự chữa không cho tôi như vậy sao? Tuy Thiên Cơ phu nhân có điềm báo trong mộng rằng tôi là người cứu cả phái này nhưng chưa chắc tôi đã sống đến lúc đó..."
Còn chưa nói hết câu Vạn Phúc đã la lên:"Ông nội đừng có nói bậy!!" làm Phương Hà sợ hết hồn...
Đùa xíu, làm gì căng...
Thành Chu Diễm lắc lắc đầu, nói:
"Cho đến khi cậu đột phá cấp Hóa Thần, thân phận của cậu sẽ được giữ kín, chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho cậu, không ai được phép làm hại cậu, điều kiện chính là..."
Phương Hà nói tiếp:"Điều kiện là khi tạo được linh chủng, tôi phải giúp đỡ Thành Kiếm môn?"
Thành Chu Diễm gật đầu, thật ra lão định nói "giúp đỡ" thành "gia nhập" nhưng người ta đã cướp lời nói trước rồi cùng với việc Thiên Cơ đã nói cho lão về khả năng lớn nhất sớm muộn gì Phương Hà cũng gia nhập Thành Kiếm môn nên lão cũng không nói gì thêm nữa.
Phương Hà nhạy bén phát hiện có chút gì đó không ổn, nhưng cụ thể ở đâu cậu không biết, nhưng trước mắt người ta đã giúp cậu, thì cậu cũng không nên hỏi gì nhiều...
"Vậy xin hỏi khi nào bắt đầu?"
"Ba ngày sau"
Phương Hà gật gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì liền hỏi Thành Chu Diễm:
"Ba ngày sau bắt đầu vậy ngày mai chúng ta ra ngoài một chút được không?"
Thành Chu Diễm có chút chần chừ, hỏi:
"Đi đâu?"
Phương Hà thẳng thắn trả lời:
"Đi mua quần cho cháu...cho Vạn Phúc...cậu ta giờ chỉ còn hai cái..."
Thành Chu Diễm có chút cạn lời, thở dài nói:
"Đươc, nhưng để đảm bảo an toàn, bần đạo sẽ cho người đi theo bảo vệ hai vị"
Phương Hà cùng Vạn Phúc gật đầu, đáp:
"Được!"
Hai đứa nhóc Thủy Hỏa không hiểu sao không rời đi, lại ngồi xổm trước cửa, bộ dáng lén lén lút lút như xem chuyện động phòng...à không...cả một bầu không khí tràn ngập drama tỏa ra từ hai nhóc. Phương Hà cũng rón rén bước tới, ngồi xổm sau lưng Thủy Hỏa, thổi khí bên tai Thủy, cố ý hạ thấp giọng âm trầm như ma chết trôi, nói:
"Chuyện-gì-vậy?"
Thủy quay lui nhìn cậu, mặt nhăn như khỉ ăn ớt dùng ánh mắt "ngươi bị thần kinh à" nhìn Phương Hà, học bá Phương Hà chột dạ gãi gãi mặt, sao nó không bị dọa nhỉ?, nhưng dọa cũng dọa rồi, người ta cũng không giật mình, Phương Hà nhún nhún vai đứng dậy định mở cửa thì Hỏa và Thủy bỗng ném cho nhau một ánh mắt, đồng loạt nhảy lên, một đứa bịt miệng, một đứa triệu hồi ra một sợi dây vàng kim trói chặt Phương Hà.
Phương Hà :"...." chi rứa?!!!
Hỏa nhìn ánh mắt không hiểu ra sao của Phương Hà, nhỏ giọng nói:"Đại đệ tử của lão già dê đang bên trong"
Phương Hà chớp chớp mắt, định vùng ra khỏi tay Thủy nhưng thằng nhóc này cũng có Linh Chủng, mạnh hơn cậu nhiều, siết đến mức mặt cậu sắp bóp thành hình lăng trụ đứng, Hỏa liếc mắt nhìn Thủy đang ngồi trêи lưng Phương Hà, Thủy đáp lại bằng một cái gật đầu, buông tay ra. Phương Hà rất hiểu ý, nhỏ giọng nói:
"Ai? Mặc Nhật Nguyên sao?"
Thủy nhảy xuống đất cùng với Hỏa đồng loạt gật đầu. Phương Hà thắc mắc:
"Hắn ở trong thì sao?"
Hỏa chỉ chỉ vào khe cửa, nói:
"Nhìn đi"
Phương Hà bị trói không cử động được, chỉ có thể lết tới nhìn vào khe cửa....sau đó...
SO HOT!!!!!!
Bên trong là cảnh tượng rất chi là "này nọ", Mặc Nhật Nguyên đang ngồi trêи người Vạn Phúc, cổ áo banh mở lộ ra lồng ngực cường tráng, hắn vẻ mặt như ăn phải ruồi, một tay bịt miệng Vạn Phúc, tay còn lại đưa về phía sau túm quấn Vạn Phúc, ý đồ kéo xuống...
Phương Hà nhìn mà hai mắt sáng trưng, phía trêи đầu cậu là hai đứa nhóc Thủy Hỏa cũng không kém gì, cả ba người cùng nín thở nhìn tình cảnh bên trong, tự cầu nguyện cho những ý nghĩ trong đầu một lớn hai nhỏ này đều thành hiện thực...
Mà những ý nghĩ trong đầu là gì thì...
Đoán xem...
Vạn Phúc bị bịt mồm, hai mắt long lên sòng sọc, thậm chí sắp khóc, một tay túm quần, một tay đấm đá đối phương nhưng không làm gì được đành đánh liều đưa tay móc vào mũi Mặc Nhật Nguyên kéo mũi hắn hếch lên trời, trông như lỗ mũi heo.
Ba người bên ngoài:"...."
Mặc Nhật Nguyên bị tay Vạn Phúc thọc vào mũi không cúi đầu xuống được, lực tay tăng lên, ba người bên ngoài đã nghe thấy tiếng vải rách, tâm tình nóng hổi không dám chớp mắt nhìn trừng trừng vào bên trong...
Rách đi!! rách đi!!!!!!!!!!!!!!!
Vạn Phúc ra tay càng ác, thọc càng sâu vào mũi Mặc Nhật Nguyên, rất khí khái mà điều động trận pháp phát nổ, có ý định cho Mặc Nhật Nguyên nổ banh mũi. Mặc Nhật Nguyên liếc mắt nhìn hai ngón tay lóe lên ánh đỏ vằn vện chú ngữ kì dị của Vạn Phúc thì cảm thấy không ổn, mũi bị nổ tuy có thể phục hồi nhưng cơn đau xác thịt thì không tránh khỏi, hắn không muốn chỉ vì một chuyện này mà bị tổn thương vô ích...
Nghĩ thế hắn đành buông lỏng lực tay, nhanh nhẹn đứng dậy, kéo theo tâm tình hai nhỏ một lớn bên ngoài rơi thẳng xuống đáy hồ, thất vọng tràn trề với Mặc Nhật Nguyên.
Vạn Phúc quả thật bị chọc điên, tuy không mạnh bằng Mặc Nhật Nguyên nhưng tâm cơ thì thâm lắm, Mặc Nhật Nguyên vừa đứng dậy thì trận pháp trêи tay Vạn Phúc phóng lớn, Mặc Nhật Nguyên chưa kịp phòng bị thì ngay lập tức căn phòng đã phát nổ!
Thủy Hỏa thu dây trói lại, rất có tình người kéo Phương Hà dậy, sau đó ba người co giò chạy .
"Bùm!"
Nóc nhà bị nổ bay thẳng lên trời, vỡ thành ngói vụn rơi xuống đất .
Phương Hà chạy theo Thủy Hỏa trốn dưới một gốc đại thụ đằng xa, nói:
"Không phải đang xxx lắm hả, sao giờ kinh khủng vậy!"
Thủy Hỏa đồng thanh nói:
"Không biết".
Phương Hà thắc mắc:
"Không phải hai nhóc dẫn cậu ta về à"
Thủy phồng má, nói:
"Dẫn đến rồi, sau đó chúng ta rời đi, đi được một đoạn thì thấy đại đệ tử của lão già dê ngự kiếm bay qua, tò mò chạy theo..."
Hỏa tiếp lời Thủy:
"Vừa đến đã thấy đại đệ tử lão già dê đè cháu nội của ngươi xuống lột quần"
Phương Hà nhìn hai khuôn mặt lạnh như tiền trước mắt, nhíu nhíu mày, nói:
"Vậy là hai nhóc không thấy toàn bộ?"
Thủy Hỏa nhìn nhau, sau đó gật gật đầu.
Phương Hà nhớ đến tình cảnh "đau lòng" lúc phi kiếm, Vạn Phúc xé rách quần của Mặc Nhật Nguyên, Mặc Nhật Nguyên đòi tiền Vạn Phúc, rồi lại nghĩ đến tình cảnh trước lúc phát nổ trong phòng, nhìn thấy cái tư thế quỷ dị của hai người kia, trong lòng liền nảy ra một suy nghĩ...
Làm gì có ai vừa gặp nhau đã đẩy nhau xuống giường, cho nên chỉ còn một khả năng đó là-TRẢ THÙ-
Quả thật ai không biết sự tình sẽ nghĩ Mặc Nhật Nguyên muốn xxx Vạn Phúc, nhưng nhìn mặt hắn lúc đó làm gì có vẻ là muốn làm chuyện con nít không nên nhìn đâu, chỉ có thể là Vạn Phúc không chịu trả tiền nên hắn muốn xé quần cháu nội lại để trả thù...
Cái loại cá tính gì mới mẻ vậy...
Vụ nổ không lớn nhưng đã kéo theo rất nhiều người đến, dọc đường có rất nhiều người chạy lướt qua Phương Hà, cũng có vài người để ý thấy cậu đang đứng chung với Thủy Hỏa thì bất ngờ trợn trắng mắt, không để ý vấp cục đá dưới chân ngã sấp mặt, người phía sau không kịp dừng lại cũng bất ngờ bị người ngã dưới chân làm ngã, tiếp theo kẻ sau vấp kẻ trước nối nhau như chuỗi dây chuyền té đè lên người đối phương ...
Phương Hà đơ người nhìn một màng trước mắt, âm thầm toát mồ hôi suy nghĩ về sức ảnh hưởng của Thủy Hỏa, hai đứa nhóc này không phải độc miệng đến mức thành danh luôn đấy chứ...
"Ngươi...ngươi...ngươi..."
Một kẻ nằm dưới đất chỉ mặt Phương Hà như định nói gì đó nhưng cả nửa ngày cũng không nặng ra được chữ nào, ngược lại nhận được một tràn chửi rủa từ Thủy Hỏa:
"C*n m* nó chứ, thằng cà lăm kia, lưỡi người hay lưỡi gà mà một chữ cũng nói không ra vậy, nói năng thì đứng dậy đàng hoàng mà nói, nằm trườn như con giun giữa đất thế tính ăn vạ ai hả? Gãy tay gãy chân gì chưa? Hay ngã hỏng đầu rồi? Tin bố đây cho một mồi lửa (nước) cháy (ướt) cho ngươi thành ma chết cháy (ma chết trôi) không hả?"
Hai cái đứa này không biết thần kinh có được nối với nhau hay không mà nói một câu dài như vậy nhưng vẫn trùng khớp đến lạ, cho dù có là song sinh đi nữa thì độ ăn khớp này chẳng khác gì hai người máy. Kẻ bị nói nằm dưới đất sốc đến mức không đứng dậy được, nghẹn một bụng hỏa khiến má gã đỏ bừng lên như vừa nuốt năm cân ớt, mà lúc này Thành Chu Diễm cũng phiêu phiêu bay tới, một bộ áo đạo sĩ thanh tâm quả ɖu͙ƈ, râu dài tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền từ, quả thật là như một tiên ông hiền từ giáng trần...mới là lạ á!!
Ai nghĩ vậy được chứ Phương Hà thì không nhé!
Vì cậu đây thấy mặt thật của lão ta rồi nhé!
Mà không biết lão dùng loại mặt nạ gì mà trông như thật thế nhỉ...nhưng cũng không loại trừ khả năng nam nhân trẻ tuổi bị cậu đánh cho một trận kia là hàng giả, trước mặt là hàng thật...
Chẳng hiểu sao mà Thành Chu Diễm vừa đến là bay thẳng xuống trước mặt cậu, như cố ý lại như vô tình đưa tay lên vuốt vuốt râu,...Phương Hà giật giật khóe miệng nhìn tay lão ta, mẹ kiếp, đó làm gì phải tay của một ông lão! Rõ ràng là tay của một tên đực rựa đang độ xuân xanh đó mẹ kiếp!!
Không lẽ lão già dê này đọc được suy nghĩ trong đầu cậu à!
Thủy Hỏa cũng nhìn thấy tay của Thành Chu Diễm, nhưng quần chúng xung quanh lại không, một phần vì khí thế cường giả của Thành Chu Diễm quá mạnh ép họ không ngẩng đầu được, một phần chính là lão đang quay lưng lại, nhìn sao được!
"Lão già, đồ đệ lão vừa định hủy trong trắng trai nhà lành..."
Phương Hà nhanh nhẹn bịt mồm hai thằng nhóc lại nhưng đã muộn, Thành Chu Diễm đã nghe thấy mất rồi...không chỉ Thành Chu Diễm mà cả đám đệ tử sau lưng cũng nghe thấy.
Bọn họ chạy một đường đến đây, cứ ngỡ là có kẻ địch hay yêu thú, không ngờ lại là chuyện động trời của đại sư huynh!? Thật là thú vị !!!!
Lão sư phụ này tỏ vẻ như bất ngờ lắm sau đó còn thở dài tỏ vẻ đau thương, giả tạo quá đi đồ già dê! Trong mắt lão lóe lên tia sáng hóng chuyện cực rõ rồi kìa, Phương Hà bĩu môi đau lòng cho Mặc Nhật Nguyên, vừa lo lắng cho Vạn Phúc không biết có phải bị hắn làm gì rồi không, nóc nhà chỉ bị bay chứ có sập đâu mà hai người mãi không ra, Mặc Nhật Nguyên không phải thật sự bị nổ tan tành rồi chứ? Còn Vạn Phúc? Không bị kéo đi chết chung đúng không?...
Phương Hà toát mồ hôi các thứ, nhấc chán định chạy về thì lại nghe một tiếng thét quỷ khóc thần sầu của Vạn Phúc vang lên, rất sung mãn, rất có tinh thần!
"A!!!!!!!!!!!!!!!! Đừng mà!!!!!!"
Hay lắm! Cháu trai chưa chết! Nhưng làm gì như bị cưỡng bức vậy...
Cuối cùng vãn không nhịn được, Phương Hà nhấc chân lần nữa chạy vào bên trong nhìn một cái, Thủy Hỏa nhìn nhau rồi cũng chạy theo. Lần này không chỉ mình ba người mà phía sau còn có Thành Chu Diễm và đông đảo chúng sanh đệ tử Thành Kiếm môn.
"Mặc Nhật Nguyên ngươi là con chó lợn!! Có cái quần mà thù dai như đỉa đói!!! Mẹ kiếp, chó chết, đừng..."
Chữ "đừng" vừa thốt ra khỏi miệng thì vô số ánh mắt đồng loạt hướng vào hai người bên trong phòng, Vạn Phúc im bặt đi cảm thấy mình sắp bị nhìn thành con gà khỏa thân rồi...
Mặc Nhật Nguyên cũng bị nhìn không kém Vạn Phúc là bao, trêи tay hắn còn đang cầm mảnh vải dài vừa xé ra từ quần Vạn Phúc, cặp đùi trắng nõn nửa lộ nửa kín do quần bị xé rách đang bị hắn một tay hắn chế trụ nâng lên, chân còn lại của Vạn Phúc bị hắn dùng đầu gối chế trụ duỗi thẳng sang một bên, cả người Mặc Nhật Nguyên đang ngồi quỳ giữa chân Vạn Phúc, trêи tay còn có mảnh quần của cậu ta, hiện trường gây án quá mức đen tối khiến chủ nhân của hàng vạn con mắt bên ngoài như đốt lửa, cháy rừng rực nhìn hai người bên trong...
Mặc Nhật Nguyên cùng Vạn Phúc bỗng dưng nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng tách ra, nhưng sự việc đã quá trễ, quần đã xé, người đã bị lộ, dù hai người có hàng trăm cái miệng cũng không giải thích được, ai bảo Mặc Nhật Nguyên không được bình thường, đi hận thù cho một cái quần cơ chứ! Vạn Phúc tức đỏ vành mắt hận không thể cho nổ banh cái bảng mặt của Mặc Nhật Nguyên đi, cậu ta không dám ngẩng đầu nhìn đám đông nữa, cậu không biết làm sao với cái quần rách này. Mặc dù xé quá hung hăng, trực tiếp xé đứt lưng quần kéo thẳng xuống ống quần, bây giờ cậu ta phải một tay túm lưng quần, một tay túm ống quần cho nó khỏi bị bung ra, cố gắng lùi về phía sau...
Phương Hà nhìn màu đau lòng quá chừng, cởi áo ngoài ra định bước đến đưa cho thằng cháu nội của mình quấn vào thì ai ngờ Mặc Nhật Nguyên đã đứng chắn trước mặt Vạn Phúc, cản trở tầm nhìn của mọi người.
Vạn Phúc cứng người ngẩng đầu nhìn bóng lưng dày rộng của hắn, Phương Hà thì bình tĩnh mặc lại áo ngoài trong lòng không ngừng tặng cho Mặc Nhật Nguyên triệu ngón tay cái.
Tốt lắm người anh em! Vẫn còn lương tâm hơn gã tâm thần Linh Phượng!
Vạn Phúc cúi đầu cắn cắn răng, nói:
"Ngươi cút ra, xé quần ta rồi giờ còn giả bộ lương thiện gì"
Mặc Nhật Nguyên không quay đầu lại, nhìn về phía trước , nói:
"Là ta không khống chế lực, ngươi chỉ xé ta một mảnh ngắn nhưng ta lại...lại gần như...quần ngươi...làm ngươi...không thể mặc..." bỗng dưng lại lắp bắp...
Vạn Phúc uất ức nói:
"Mẹ kiếp ông đây đã nghèo rồi, trong không gian trữ vật chỉ có ba cái, ngươi xé mất một cái, sau này lỡ như cần ta biết làm sao.."
Mặc Nhật Nguyên cuống lên, nói:
"Xin lỗi, ta không ngờ ngươi lại chỉ có ba cái quần ..."
Vạn Phúc tức xanh người, định đưa tay ném cho hắn cái trận pháp phát nổ nhưng sợ tuột quần nên chỉ có thể gào lên:
"Mẹ ngươi chê ta nghèo à! Quần ta ba cái thì sao, ba cái đó còn quý hơn cái mặt ngươi đấy!"
Mặc Nhật Nguyên bị đem so sánh khuôn mặt với cái quần, cũng nhất thời cáu bẳn lên:
"Ngươi điên à, có cái quần thôi mà làm ầm cái gì!"
Vạn Phúc đá hắn, nói:
"Ngươi giàu! ngươi nhiều quần sao hiểu được ta ..."
Hai người cứ thế mà đứng cãi nhau...
Phương Hà nhìn Vạn Phúc, cứ cảm thấy sai sai ở đâu, chủ đề gì vậy...sao tự dưng đổi thành cái quần rồi????
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!"
Giọng nói của Thành Chu Diễm vang lên cắt đứt cuộc cãi nhau...xàm xí của hai người trước mặt, lão ta vuốt vuốt râu bộ dạng tức giận diễn giống như thật, Phương Hà liếc nhìn bàn tay đang vuốt râu của lão thấy nó tràn đầy vết nhăn, Phương Hà nhất thời được dịp trợn mắt há hốc mồn vì kĩ thuật make up của giới tu tiên !!
"Phương Hà tiểu bằng hữu, ngươi đưa bạn ngươi vào thay đồ đi" Thành Chu Diễm tiên phong đạo cốt nói.
Phương Hà gật đầu, đến sau lưng Mặc Nhật Nguyên giúp Vạn Phúc túm cái quần đưa vào sau bình phong.
"Còn có, Mặc Nhật Nguyên, ngươi là đại đệ tử Thành Kiếm môn lại đi chấp nhặt cái quần hả? Sư phụ cho ngươi tiền còn ít sao? Cái quần cũng đòi! Mất mặt!"
"...."Mặc Nhật Nguyên im lặng không nói, hắn cúi gằm mặt, tóc mái che đi biểu tình...
"Im lặng không giải quyết được sự việc đâu!"Thành Chu Diễm vuốt râu, biểu tình hung dữ
Mặc Nhật Nguyên siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên chằn chịt, hắn cắn chặt môi như thể đang kiềm chế thứ gì đó khó khăn lắm, mọi người nhìn vào đều đồng loạt nghĩ đại sư huynh đang nén giận, nhưng chỉ có Thành Chu Diễm thân là sư phụ thân truyền của hắn, chăm sóc hắn từ khi còn bọc tả nhìn một cái liền biết, thằng nhóc này...
Mẹ kiếp nó đang nín cười!
Sao Thành Chu Diễm lại quên mất thằng nhóc này bị thừa dây thần kinh cười cơ chứ, lúc xé được quần Vạn Phúc, lão đã thấy hắn không ổn rồi, bây giờ thì càng lúc càng không ổn, ôi trời ơi công lão dấu bệnh cười của thằng nhãi này với thiên hạ bấy lâu nay đừng bảo hôm nay sẽ bị lộ nhé.
Mặc Nhật Nguyên cảm thấy mình không ổn chút nào, hắn thật sự nhịn không nổi nữa, cảm giác được xé quần (=.=) được trả thù thật sự quá mẹ nó -Sướиɠ!!-Hắn muốn cười quá đi mất, nghĩ tới cái vẻ mặt đau đớn thống khổ như người yêu chơi bê đê với "tiu ét đây "của Vạn Phúc làm hắn không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời mà cười dài ba tiếng! Ông trời đúng là không phụ lòng quân tử mà...
"HA-HA-HA...." quả thật hắn chỉ cười dài được ba tiếng "HA" đã ngã sấp mặt xuống sàn không đứng dậy được...
Thành Chu Diễm :"...."Không biết vì sao nhưng nay quá, vẫn chưa bị lộ!
Mọi người:"...."Đại sư huynh sao lại cười thê lương như vậy, không lẽ bị chưởng môn trách mắng chỉ vì một cái quần của người ngoài nên Đại sư huynh ấm ức trong tim?!!!! Đại sư huynh sao mong manh yếu đuối như vậy?! Chưởng môn cũng quá ác độc! Vì người ngoài mà trách mắng học trò...
Thành Chu Diễm thấy đồ đệ mình ngã xuống cũng sợ quá trời, ra lệnh đuổi hết đám người xung quanh đi sau đó đi đến kiểm tra một lượt, lúc banh áo ra thì mới phát hiện trước ngực hắn có một lỗ máu khá lớn, bề mặt còn có vết tích của trận pháp công kϊƈɦ, nhớ tới vụ nổ ban nãy, mà người gây ra chắc chắn không phải Mặc Nhật Nguyên vậy thì chỉ còn một người đó chính là Vạn Phúc.
Mặc Nhật Nguyên dù gì cũng là cao thủ sắp đột phá kì Linh Nhập, áo mặc trêи người cũng không phải loại vải bình thường mà là loại được đặc biệt chế tạo cho đệ tử cao cấp của Thành Kiếm môn, được đặt chú vào các loại linh phù trận pháp phòng ngự, rất khó để bị phá vỡ, mà Vạn Phúc này tuy không biết cấp bậc bao nhiêu nhưng chắc chắn thấp hơn Mặc Nhật Nguyên càng không thể cao hơn trận pháp phòng ngự, vậy cậu ta làm cách nào để phá vỡ nó, cho dù chỉ là một chút nhưng vì Vạn Phúc chỉ tạo trận pháp loại nhỏ, nếu không thì...
Thành Chu Diễm nhíu nhíu mày, cảm thấy Vạn Phúc này không đơn giản, lão cần phải điều tra, cho người đến đưa Mặc Nhật Nguyên về thì vừa lúc Phương Hà cùng Vạn Phúc cũng bước ra, Thành Chu Diễm liếc mắt nhìn Vạn Phúc một chút rồi nhanh chóng dời đi, lão nở nụ cười "thương mại" nhìn cậu, nói:
"Ta đến báo tin này cho ngươi, mong ngươi chuẩn bị tinh thần"
Phương Hà ngay lập tức đoán được suy nghĩ của Thành Chu Diễm, nói:
"Là về Linh Chủng sao?"
Thành Chu Diễm gật đầu cười:
"Đúng vậy"
Phương Hà nghi hoặc:"Nhanh như vậy đã tìm được nguyên liệu hả?"
Thành Chu Diễm chớp chớp mắt, nói:"Ai bảo ngươi là nguyên liệu phải đi tìm? "
Phương Hà ngậm miệng, đảo ánh mắt đi chỗ khác không nhìn Thành Chu Diễm nữa, trong phim nói đó, mỗi lần nam chính bị gì là cả đám người dù liên quan hay không đều rần rần lên mất rất nhiều thời gian mới tìm được thứ chữa cho nam chính. Cậu đâu ngờ hiện thực lại khác xa đến vậy chứ!
Thành Chu Diễm nói:"Chúng ta có sẵn mà, tuy quý nhưng không thiếu!"
Đúng là nhà giàu có khác...
Phương Hà bi ai cho hay...
Phương Hà:"Thật sự chữa không cho tôi như vậy sao? Tuy Thiên Cơ phu nhân có điềm báo trong mộng rằng tôi là người cứu cả phái này nhưng chưa chắc tôi đã sống đến lúc đó..."
Còn chưa nói hết câu Vạn Phúc đã la lên:"Ông nội đừng có nói bậy!!" làm Phương Hà sợ hết hồn...
Đùa xíu, làm gì căng...
Thành Chu Diễm lắc lắc đầu, nói:
"Cho đến khi cậu đột phá cấp Hóa Thần, thân phận của cậu sẽ được giữ kín, chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho cậu, không ai được phép làm hại cậu, điều kiện chính là..."
Phương Hà nói tiếp:"Điều kiện là khi tạo được linh chủng, tôi phải giúp đỡ Thành Kiếm môn?"
Thành Chu Diễm gật đầu, thật ra lão định nói "giúp đỡ" thành "gia nhập" nhưng người ta đã cướp lời nói trước rồi cùng với việc Thiên Cơ đã nói cho lão về khả năng lớn nhất sớm muộn gì Phương Hà cũng gia nhập Thành Kiếm môn nên lão cũng không nói gì thêm nữa.
Phương Hà nhạy bén phát hiện có chút gì đó không ổn, nhưng cụ thể ở đâu cậu không biết, nhưng trước mắt người ta đã giúp cậu, thì cậu cũng không nên hỏi gì nhiều...
"Vậy xin hỏi khi nào bắt đầu?"
"Ba ngày sau"
Phương Hà gật gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì liền hỏi Thành Chu Diễm:
"Ba ngày sau bắt đầu vậy ngày mai chúng ta ra ngoài một chút được không?"
Thành Chu Diễm có chút chần chừ, hỏi:
"Đi đâu?"
Phương Hà thẳng thắn trả lời:
"Đi mua quần cho cháu...cho Vạn Phúc...cậu ta giờ chỉ còn hai cái..."
Thành Chu Diễm có chút cạn lời, thở dài nói:
"Đươc, nhưng để đảm bảo an toàn, bần đạo sẽ cho người đi theo bảo vệ hai vị"
Phương Hà cùng Vạn Phúc gật đầu, đáp:
"Được!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook