Sát Ly
-
Chương 52: Kim thiền, giòi bọ, Thần Mộc.
"Yêu ấy à? Chữ đó không xứng với ta đâu"
"Tự ti thế"
Bạc Ngôn nhếch một bên mày nhìn Vạn Hoa, trông thấy hắn vẫn cứ đứng ngược với ánh trăng rồi dùng cặp mắt sáng rực kia nhìn mình khiến Bạc Ngôn âm thầm nổi da gà, y cảm thấy mình sống ở nhân giới lâu quá rồi, ngay cả một nhân loại cũng có thể dọa mình...nhắc đến hai chữ "nhân loại" Bạc Ngôn bỗng cảm thấy có chút kì dị, y quan sát Vạn Hoa một lúc, tự hỏi rằng từ khi nào con người đã trở nên mạnh mẽ đến như vậy, hay chỉ có thể nói Vạn Hoa là ngoại lệ?
Vạn Hoa đứng ngược sáng, cái bóng cao lớn kéo dài đến tận mũi chân Bạc Ngôn, hắn nhận ra Bạc Ngôn đang quan sát mình cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là muốn nhắc nhở một chút:
"Xin trả lời câu hỏi của ta, thần quân"
Lúc này Bạc Ngôn mới sực tỉnh ra mình có hơi thất lễ, y lúng túng giả vờ ho một cái lấy lệ, chắp tay sau lưng như một người trí giả thực thụ:
"Chuyện đó nói ra rất dài, sợ chỉ một đêm cũng kể không hết, mà thời gian bây giờ cấp bách, ta sợ kể xong chuyện thì vị kia cũng tắt thở rồi nên thôi để dịp khác ha"
"Được, vậy sau khi cứu được Sư...Sát Ly, ngài phải kể cho ta" Hắn biết thừa y sẽ không kể mà, chỉ hỏi để nhận được cái cam kết của Bạc Ngôn thôi.
Bạc Ngôn trố mắt nhìn Vạn Hoa, quanh đi quẩn lại vẫn là phải kể, không sớm thì muộn cũng phải nói sự thật cho thằng nhãi này á? Y bị lừa rồi đúng không...? Muốn từ chối, nhưng mà mất mặt lắm à nha.
"...Thằng cha nó chứ..."
Vạn Hoa thoáng nghe tiếng chửi bên tai, khóe miệng hơi nhếch lên một chút rồi hạ xuống nhanh chóng, hắn nhớ Sát Ly mỗi lần tức giận cũng hay ở sau lưng người khác mà mắng chửi thô thiển một trận, mỗi lần như vậy hắn đều cảm thấy y như một người sống thật sự chứ không hề ép buộc mình tỏ ra nghiêm túc khi ở trước mặt người khác...
Nhưng y chưa bao giờ mắng hắn, mong được mắng là một ý nghĩ thô thiển, nhưng Vạn Hoa lại khao khát nó, hắn của bây giở chỉ cần nghe được tiếng Sát Ly thôi không đã vui mừng rồi, cho dù y mắng hắn như súc vật, hắn sẽ vẫn giả ngu mà nghĩ nó là lời khen sư tôn giành cho hắn, thật sự hi vọng sau này Sát Ly sẽ chỉ tay vào mũi hắn mà mắng:"Đồ ngu". Vì hắn đáng.
Bạc Ngôn quay người bước về phía trước, đá cục sỏi nhỏ dưới chân văng xuống vũng nước đọng bên cạnh, vang lên một tiếng "bì bõm" , vài con đom đóm chớp tắt chậm rì bay qua mắt Vạn Hoa, hắn vươn tay bắt lấy rồi lại thả ra để nó bay đi, Bạc Ngôn liên tục đá vài viên sỏi vào nước, cuối cùng cúi xuống phủi phủi mũi giày hơi dính bụi, nói:
"Đi thẳng vào vấn đề luôn, nếu ngươi tìm được hồn của mình về rồi trả lại hồn cho Sát Ly đó chỉ là một bước chuẩn bị." Bạc Ngôn không nghe thấy tiếng trả lời ở sau bèng nói tiếp:"Bước quan trọng chính là ghép hồn đó. Trong đống thoại bảng nhảm nhí trôi nổi trong chợ đều có nhắc đến cải tử hoàn sinh rồi gọi hồn đủ loại, nhưng cái chẳng cái nào xác thực được, mà có đúng thì cũng chỉ dùng cho trường hợp bình thường mà thôi, còn Sát Ly..." Bạc Ngôn nhếch lông mày, nói với vẻ vô tâm:"Ngươi biết mà, vị này đâu thể gắn với hai chữ "bình thường" được"
Vạn Hoa gật gật đầu, quên mất rằng Bạc Ngôn đang xoay lưng với mình. Bạc Ngôn ung dung nói tiếp:"Sát Ly là Thần Mộc, gốc gác của y nói ra cũng khiến người sợ..."
Vạn Hoa cắt lời y:"Như thế nào?"
Bạc Ngôn bĩu môi, nói:"Cụ thể ta không biết, chỉ biết y là hạt giống Thần Mộc được Thiên Đạo tự tay gieo xuống Thần giới, mục đích chính là để áp chế bớt nhuệ khí của Thần tộc!"
Vạn Hoa đơ người luôn... này mà gọi là "gốc gác khiến người sợ" ? Chưa chết là may rồi đấy...
"Không nói đến chuyện này nữa, Sát Ly là duy nhất trong thiên địa, không có kiếp trước, không có kiếp sau, chết một cái thì héo queo tan biến trong thiên địa, hoặc trở về với Thiên đạo. Nhưng y không dễ chết thế đâu, chỉ cần đủ điều kiện thì y liền có thể sống lại, giống như thực vật chỉ cần đủ nước, dinh dưỡng và ánh sáng là lại hồi sinh." Bạc Ngôn chuyển hướng, đi vào rừng rậm bên cạnh, không đi trêи đường mòn nữa. Vạn Hoa cũng chầm chậm đi theo.
"Lấy ví dụ linh hồn là "nước", cơ thể là "đất" hay gọi là "dinh dưỡng" đi, vậy thì chỉ còn "ánh sáng" là thiếu để cái cây sống lại" Bạc Ngôn vỗ vỗ cái cây to xù xì trước mắt, cảm thụ sự thô rám do vỏ cây mang lại, rồi cuối cùng chẳng hiểu sao lại đá nó một cái, rồi lại ngồi xuống vuốt ve chỗ vừa bị mình đá, vừa xoa vừa nói:
"Cần tìm một người có Linh Chủng gần tương thích với y, còn phải thật cường đại, thuần túy, ít nhất cũng phải mạnh gần ngang ngửa Sát Ly."
Vạn Hoa mím chặt môi, biết đi đâu tìm người như vậy chứ.
Bạc Ngôn như biết được suy nghĩ của hắn, lắc lắc ngón tay với thân cây:"Đương nhiên không phải "người". Mà là "thần"!"
"...."
"Việc này ngươi không cần quảng, ta đã có đối tượng rồi"
"Là Thần đế?"
Bạc Ngôn bĩu môi khinh thường trước suy đoán của Vạn Hoa:"Lão già đó âm mưu Sát Ly, nhờ lão xong chỉ sợ là chữa lợn què thành lợn chết!"
Vạn Hoa:"...." là "lợn lành thành lợn què" chứ...
Bạc Ngôn phất phất tay, ánh mắt lấp lóe chút gian trá:"Người này ngươi biết đấy"
Vạn Hoa ngay lập tức dậy nên cảnh giác:"Lư Ngân?"
Bạc Ngôn đứng dậy, vỗ vỗ tay như tán thưởng nhìn Vạn Hoa:"Đúng rồi đó!"
Vạn Hoa lui một bước, hắn vẫn còn nhớ Sát Ly trở nên như vậy là sau khi nam nhân này xuất hiện, tuy cũng nhờ vậy mà hắn biết Sát Ly dấu bệnh trong người nhưng Vạn Hoa hoàn toàn không thể quên rằng hành động của Lư Ngân đã trực tiếp thúc đẩy cái chết đến với Sát Ly nhanh hơn.
"Ta biết ngươi nghi ngờ Lư Ngân. Nhưng Hoa Hoa à, không phải cái gì cũng đều như ngươi thấy đâu, có những chuyện phải tự mình bóc vỏ ra mới nhìn thấy nguyên cớ trong đó, Lư Ngân với Sát Ly không chỉ đơn giản là kẻ thù, nói sâu vào một chút thì hai người đó từng là một... đôi tri kỷ đấy. Còn sớm hơn cả ngươi cơ." Ánh mắt Bạc Ngôn không hiểu sao lại có chút âm u, giống như đang giấu diếm bóng ma điên cuồng vào sâu trong đáy mắt, khóa chúng lại, che giấu hoàn mỹ.
"Nhưng Lư Ngân liệu có đủ sức?" Vạn Hoa nghi ngờ nhìn Bạc Ngôn.
"Lúc trước thì không nhưng bây giờ thì dư sức." Cổ thụ trước mắt Bạc Ngôn tự dưng gãy lìa, đổ rạp về phía trước, một sợi lông vũ đỏ tươi từ vị trí bị chặt của cổ thụ bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống tay Bạc Ngôn. Vạn Hoa nhạy cảm với sát khí nhất, vừa nhìn thấy sợi lông vũ hắn ngay lập tức đã cảm thấy không bình thường, là Bạc Ngôn không bình thường. Hắn chau mày bắt đầu suy đoán vì sao Bạc Ngôn lại bỗng dưng tức giận, ngay lập tức tìm đến hai chữ "Lư Ngân", còn có sự ngập ngừng chóc lát khi nói Sát Ly và Lư Ngân là tri kỷ...lúc đó y đã định nói gì vậy? Một người cẩn thận như Bạc Ngôn cũng có lúc "vấp phải đá" à?
"Yên tâm đi Hoa Hoa. Trước khi cứu được Sát Ly ta sẽ không làm gì đâu" Bạc Ngôn nhận ra Vạn Hoa đã dấy lên đề phòng, lông vũ trêи tay biến mất, sát khí tản mạng trong không trung cũng tiêu tan, Bạc Ngôn lại trở về bộ dạng bất cần đời như ban đầu:"Ngươi không tin ta nhưng ngươi phải tin Sát Ly, chắc chắn kiếp trước y đã từng nhắc đến ta với ngươi rồi chứ, hơn nữa ta của kiếp trước hẳn là đã giúp các ngươi rất nhiều đúng không?"
Bạc Ngôn nhắc đến kiếp trước như một lẽ đương nhiên, như thể nắm chắc rằng bản thân lúc trước sẽ giúp đỡ Sát Ly vậy, mà quả thật Bạc Ngôn năm đó đã không ít lần liều cái mạng lén xuống báo tin hoặc chữa thương cho Sát Ly, có hôm còn suýt bị sét đánh rụng lông cánh cơ mà. Đó cũng là lí do vì sao kiếp này Vạn Hoa chỉ mới gặp Bạc Ngôn một lần đã trông cậy giao mạng Sát Ly cho Bạc Ngôn...
"Thù hận của người, xin đừng để ảnh hưởng đến sư tôn ta"Hắn không gọi thẳng tên Sát Ly nữa, mà mạnh mẽ nhấn mạnh hai chữ "sư tôn" không cần kiên kỵ, như dấu hiệu để nói rằng hắn không tin tưởng Bạc Ngôn nhưng Sát Ly tin tưởng Bạc Ngôn nhất!
Bạc Ngôn mỉm cười, vuốt mái tóc mượt ra đằng sau:" Ngươi không cần lo, trêи đời này Sát Ly không cô đơn đâu. Ai tổn thương y, ta không biết..." Bạc Ngôn ý vị nhìn Vạn Hoa một cái:"Nhưng Bạc Ngôn ta tuyệt đối là người mà y có thể tin tưởng..." vì chỉ có Sát Ly mới giúp Bạc Ngôn được toại nguyện thôi...
____________________________________
Lư hương tỏa khói trắng bay tản mạng trong phòng, mờ mờ ảo ảo mang theo hương nhẹ như thuốc phiện lôi kéo tâm cảnh rơi vào cơn buồn ngủ mê mang, Lư Ngân khép lại áo, cơn đau nhức ở eo đã giảm đi rất nhiều, không còn cảm giác nhức nhối như bị thứ gì đó trong da thịt cắn xé nữa, với tốc độ khôi phục của hắn thì hẳn là không có vấn đề gì.
Hắn nhìn lọ thuốc đã cạn sạch nằm lăn lóc trêи bàn, mũi ngửi được một mùi gay mắt bên trong lọ, có chút tò mò:"Thuốc này của ngươi làm từ gì vậy?"
Bạc Ngôn thấy cái lọ nằm chổng chơ trêи bàn cũng không thèm thu dọn, lạnh lùng nói:"Làm từ con sâu béo mà lúc nhỏ ngươi hay bắt từ bản thể của Sát Ly đấy"
Lư Ngân:"...." hèn gì mùi quen quen:"Lâu thế mà vẫn còn sống?"
Bàn Ngôn kéo cái ghế ngồi xuống:"Giết, phơi khô, băm nhỏ thành bột, trộn với ít thảo dược rồi đắp cho ngươi đấy. Con hàng này ăn không nổi lá trêи bản thể Sát Ly, chỉ ăn lá rụng xuống dưới, tuy không có tác dụng vi diệu gì nhưng liền vết thương thì siêu nhanh, năm xưa ta lượm được cũng gần mười con. Đáng tiếc sau này A Ly hóa hình, thấy đống này gớm quá nên đốt sạch rồi." Bạc Ngôn thở dài một hơi, vẻ mặt tiếc nuối khôn tả.
Lư Ngân:"..." Hắn cảm thấy hơi buồn nôn được chứ?
Bạc Ngôn vờ như không thấy vẻ mặt kinh dị của Lư Ngân, ngón tay xoa xoa miệng chén trà, trông có vẻ như đang suy tư điều gì đó, đừng nhìn bộ dạng y bên ngoài trông vô hại chứ thực tế khác xa so với tưởng tượng, việc hạ phàm tốn rất nhiều sức lực, còn phải tránh tai mắt của Thần đế, không cẩn thận là sảy chân ngay tức khắc, vậy mà Bạc Ngôn lên xuống như cơm bữa, ở nhân gian lâu ngày cũng không bị suy yếu sức lực, thậm chí có áp chế sức mạnh để xuống y vẫn chạy nhảy như thường. Về điểm này không còn đơn giản là phụ thuộc vào Linh Chủng hay thần tộc nữa mà là thể chất. Lư Ngân nhìn Bạc Ngôn, chậm rãi nghĩ, là một kẻ nguy hiểm cực kỳ.
Nếu một ngày đụng nhau ở dưới nhân giới, Lư Ngân có cảm giác mình sẽ thua y.
"Khi nào mới bắt đầu được?" Lư Ngân không muốn ở lâu với Bạc Ngôn, nam nhân này luôn khiến hắn không thoải mái, không biết Thanh Trúc năm đó làm sao có thể thân với tên này mà không chút kiêng kị thế nhỉ.
Bạc Ngôn luôn chờ câu nói này của hắn, nghe Lư Ngân cất tiếng thì y đã đáp ngay:"Không vội, còn phải chờ Hoa Hoa thăng lên Hóa Thần đã"
"Hoa Hoa? Vạn Hoa?" Lư Ngân nói. Bạc Ngôn gật đầu, nói:"Hay chứ?"
Lư Ngân:"Hay hơn tên ngươi"
Bạc Ngôn vỗ đùi cười to:"Haha!"
Lư Ngân không nỡ nhìn bộ dáng giả nai này của hắn, chậm dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, thấy mắt mình đỡ xót hơn rồi mới nói:"Với cấp như hiện tại mà chờ hắn lên Hóa thần chắc Sát Ly xong đời rồi quá...Mà tại sao lại phải chờ tên nhóc đó?"
Bạc Ngôn rót trà ra ly nhưng lại không uống mà chọt ngón tay vào bên trong, khuấy tung nó lên:"Đến lúc đó sẽ nói cho ngươi."
Lư Ngân khó hiểu:"Sao không nói bây giờ?"
Bạc Ngôn cầm chén trà của Lư Ngân, đổ trà trong chén mình vào, nói:"Lười"
"...."
Bạc Ngôn đổ qua đổ lại hai chén trà cho nhau, nói:"Ngươi không cần lo việc Vạn Hoa thăng cấp đâu, ta tiện thể đây cũng muốn nhờ ngươi thu xếp cho hắn một chỗ kín đáo để tu luyện, dẫn được lên Thần giới thì càng tốt"
Lư Ngân cầm con dao dính máu lên, dùng lửa thiêu cháy nó:"Chúng ta còn chưa thân thiết đến như vậy đâu"
Bạc Ngôn nhìn lửa đốt rụi cả máu lẫn dao thì nhếch một bên mày không nói gì. Mùi máu bốc hơi khiến y không nhịn được mà ɭϊếʍ khóe môi, chậm rãi dời ánh mắt ra chỗ khác.
Y cảm thấy mình hơi bệnh.
____________________________
Vạn Hoa dừng chân ở một quán trọ nhỏ, gọi một bàn cơm rồi chậm rãi dùng bữa, hắn khi ở một mình luôn có một loại cảm giác bạo ngược toát ra từ hắn, một cái nhấc tay hay chớp mắt đều ẩn chứa lạnh lẽo thấu xương, người trong quán không nhiều nhưng đều chủ động tìm chỗ khác mà ngồi, đây là quán bình dân đa số đều là nông dân chân lắm tay bùn, thấy một nam nhân đáng sợ như vậy cho dù mặt mũi đẹp đến đâu cũng phải cách xa vài cái bàn mới miễn cưỡng ăn nhanh cho xong mà đi.
"Mẹ, sao chúng ta lại chuyển bàn, ngồi đó có gió mát mà? Ngồi đây bị tường che khuất nóng chết con luôn đó!"
Bé gái cầm theo bát cơm đứng yên không chịu đi khỏi vị trí cạnh cửa sổ, hai má phụng phịu nhìn người phụ nữ xách theo bọc đồ nặng trịch đang dọn chén đũa qua một vị trí khuất gió, người phụ nữ nghe xong liền ra hiệu bé im lặng, rồi bế bé đến chỗ ngồi mới:"Mẹ bị ốm, sợ trúng gió sẽ nặng hơn, con gái ngoan ngoãn thương mẹ mà đúng không"
Bé gái nghe mẹ ốm liền không bướng nữa, có điều vẫn nhìn vào vị trí mát mẹ bên cửa sổ một cách tiếc nuối. Rồi bỗng nhiên bé nói:
"Mẹ còn nhớ ở đây mình từng gặp một đại ca cao cao, mặc toàn thân đen thui đã kể mình nghe câu chuyện "kim thiền, giòi bọ và cổ thụ" chưa?"
Người mẹ không hiểu gì, vỗ ʍôиɠ bé gái:"Làm gì có mà nhớ chứ, con lại nghe đám nhóc trước nhà nói tầm bậy gì nữa rồi?"
Bé gái cười khúc khích trông rất khả ái, hai má phúng phính hồng lên như hai trái đào chọc người xung quanh không nhịn được cũng phải cười theo vì độ đáng yêu của bé. Ngược lại, Vạn Hoa nghe thấy tiếng cười cuả bé liền cảm thấy sống lưng chợt lạnh, hắn nắm chặt đôi đũa chậm rãi xoay người nhìn bé gái, người mẹ thấy hắn đang nhìn liền sợ hắn bị chọc giận liền đưa tay bịt miệng bé gái không cho bé nói, nào ngờ nó cắn vào tay mẹ mình khiến người phụ nữ đau đớn sau đó thừa dịp lực ôm dưới ʍôиɠ giảm bớt, bé đẩy mẹ mình ra, ngã "phịch" xuống đất một cái rồi chạy về phía Vạn Hoa, trong tiếng kinh hô của mọi người vì sợ hãi nam nhân sẽ làm gì đứa bé, Vạn Hoa lại nhìn thấy tròng mắt của hài tử này hóa đen toàn bộ...
Hắn chậm rãi đưa tay lên, không làm gì hết mà chỉ xoa đầu bé gái, nó cúi đầu để mặc cho hắn xoa thậm chí còn rất hưởng thụ mà ửng hồng hai má, giọng nói trong vắt ngây thơ cất lên:
"Đại ca ca này, huynh cũng mặc đồ đen, vậy huynh có biết "Kim thiền, giòi bọ và cổ thụ" không?"
Người mẹ chạy lại nắm lấy tay bé gái, lo lắng gọi:"Bảo bối..."
Vạn Hoa thấy người phụ nữ lo lắng liền ngẩng đầu cho đối phương một nụ cười dịu, hắn không cười thì thôi, vừa cười thì khí chất u ám quanh mình liền bay biến sạch sẽ. Người phụ nữ chưa từng thấy ai lại có chênh lệch trước sau lớn đến như vậy, nhưng cũng nhờ nụ cười này mà tâm phòng bị của nàng cũng giảm đi đáng kể.
Hắn ôm bé gái lên, để mặt bé xoay vào trong lồng ngực mình, không để mẹ đứa bé thấy được tròng mắt của nó, nói:"Phu nhân, không ngại ta đãi hai người một bữa cơm chứ?"
Người phụ nữ có chút lúng túng không biết trả lời thế nào, tự dưng không quen không biết lại đi đãi cơm người ta, ai cũng cảm thấy kì lạ, nàng đưa tay muốn ôm con về lại nhưng bé gái sống chết bám chắt vào Vạn Hoa, la mắng thế nào cũng không đi.
Vạn Hoa biết nàng nghi ngờ mình, nói:"Phu nhân yên tâm, ta không phải kẻ bắt cóc, huống chi nơi này nhiều người lại còn gần địa phận Thành Kiếm môn, ta mà có làm gì mờ ám thì phu nhân chỉ cần hét lên một tiếng, nói không chừng trong này còn có tu tiên giả ẩn náu chạy ra đâm cho ta một kiếm đấy" Hắn nói một cách ung dung điềm đạm thế mà lại có người ngồi trong quán thật sự không nhịn được nhúc nhích thân thể. Người mẹ thấy hắn đã nói đến như vậy thì cũng không tiện mà ở đây gây gổ nữa, chỉ đành dọn bát đũa qua bàn Vạn Hoa, không tình nguyện ngồi xuống.
Lúc này Vạn Hoa mới vỗ vào lưng bé gái, dịu giọng nói:"Ca chưa nghe chuyện đó, muội kể cho ca nghe đi"
Đứa bé lại cười, hơi thở kì dị toát ra từ một lớn một nhỏ, người mẹ nhìn mà nóng ruột quá chừng, có đôi lần định chạy qua giành con.
"Thật xin lỗi, nó còn nhỏ, vị đại nhân này đừng tin lời nó..."
Vạn Hoa không trả lời, chỉ chờ bé gái cười xong cuối cùng mở miệng:
"Thật ra nó còn có tên khác là..." nó ghé sát tai Vạn Hoa, phun ra từng chữ:"Kim thiền, giòi bọ, Thần Mộc."
Trong bóng đêm bao trùm, Mộc Liên đứng sau lưng một người trùm đen toàn thân, nhìn con rối nhỏ đặt bên chân người nọ, trong miệng con rối tràn ra một luồng khói rồi ngưng tụ thành hình ảnh, mà người trong đám khói kia chính là Vạn Hoa, Mộc Liên xoắn hai ngón tay vào nhau, nuốt một ngụm nước miếng đẩy xuống sợ hãi trào lên cổ họng, lắng tai nghe người ngồi phía trước.
"...Ca ca, ngươi nghe chưa?"
Chất giọng đã bị người áo đen dùng linh lực làm biến dạng, Mộc Liên không thể nghe ra giọng nói của ai được, nhưng hắn quen rồi cũng chẳng cần quan tâm nữa, ngược lại hình ảnh bên kia, đứa bé cũng dùng chất giọng non nớt lặp lại y chang lời nói của người áo đen:
"...Ca...ca, ngươi, nghe, chưa?"
______________________________________
Trạng thái của Hoa bây giờ là ra đường thấy ai có thói quen giống với Sát Ly thì trong đầu liền bay bổng, mong sao Sát Ly cũng làm điều tương tự như vậy với mình...ewww
"Tự ti thế"
Bạc Ngôn nhếch một bên mày nhìn Vạn Hoa, trông thấy hắn vẫn cứ đứng ngược với ánh trăng rồi dùng cặp mắt sáng rực kia nhìn mình khiến Bạc Ngôn âm thầm nổi da gà, y cảm thấy mình sống ở nhân giới lâu quá rồi, ngay cả một nhân loại cũng có thể dọa mình...nhắc đến hai chữ "nhân loại" Bạc Ngôn bỗng cảm thấy có chút kì dị, y quan sát Vạn Hoa một lúc, tự hỏi rằng từ khi nào con người đã trở nên mạnh mẽ đến như vậy, hay chỉ có thể nói Vạn Hoa là ngoại lệ?
Vạn Hoa đứng ngược sáng, cái bóng cao lớn kéo dài đến tận mũi chân Bạc Ngôn, hắn nhận ra Bạc Ngôn đang quan sát mình cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là muốn nhắc nhở một chút:
"Xin trả lời câu hỏi của ta, thần quân"
Lúc này Bạc Ngôn mới sực tỉnh ra mình có hơi thất lễ, y lúng túng giả vờ ho một cái lấy lệ, chắp tay sau lưng như một người trí giả thực thụ:
"Chuyện đó nói ra rất dài, sợ chỉ một đêm cũng kể không hết, mà thời gian bây giờ cấp bách, ta sợ kể xong chuyện thì vị kia cũng tắt thở rồi nên thôi để dịp khác ha"
"Được, vậy sau khi cứu được Sư...Sát Ly, ngài phải kể cho ta" Hắn biết thừa y sẽ không kể mà, chỉ hỏi để nhận được cái cam kết của Bạc Ngôn thôi.
Bạc Ngôn trố mắt nhìn Vạn Hoa, quanh đi quẩn lại vẫn là phải kể, không sớm thì muộn cũng phải nói sự thật cho thằng nhãi này á? Y bị lừa rồi đúng không...? Muốn từ chối, nhưng mà mất mặt lắm à nha.
"...Thằng cha nó chứ..."
Vạn Hoa thoáng nghe tiếng chửi bên tai, khóe miệng hơi nhếch lên một chút rồi hạ xuống nhanh chóng, hắn nhớ Sát Ly mỗi lần tức giận cũng hay ở sau lưng người khác mà mắng chửi thô thiển một trận, mỗi lần như vậy hắn đều cảm thấy y như một người sống thật sự chứ không hề ép buộc mình tỏ ra nghiêm túc khi ở trước mặt người khác...
Nhưng y chưa bao giờ mắng hắn, mong được mắng là một ý nghĩ thô thiển, nhưng Vạn Hoa lại khao khát nó, hắn của bây giở chỉ cần nghe được tiếng Sát Ly thôi không đã vui mừng rồi, cho dù y mắng hắn như súc vật, hắn sẽ vẫn giả ngu mà nghĩ nó là lời khen sư tôn giành cho hắn, thật sự hi vọng sau này Sát Ly sẽ chỉ tay vào mũi hắn mà mắng:"Đồ ngu". Vì hắn đáng.
Bạc Ngôn quay người bước về phía trước, đá cục sỏi nhỏ dưới chân văng xuống vũng nước đọng bên cạnh, vang lên một tiếng "bì bõm" , vài con đom đóm chớp tắt chậm rì bay qua mắt Vạn Hoa, hắn vươn tay bắt lấy rồi lại thả ra để nó bay đi, Bạc Ngôn liên tục đá vài viên sỏi vào nước, cuối cùng cúi xuống phủi phủi mũi giày hơi dính bụi, nói:
"Đi thẳng vào vấn đề luôn, nếu ngươi tìm được hồn của mình về rồi trả lại hồn cho Sát Ly đó chỉ là một bước chuẩn bị." Bạc Ngôn không nghe thấy tiếng trả lời ở sau bèng nói tiếp:"Bước quan trọng chính là ghép hồn đó. Trong đống thoại bảng nhảm nhí trôi nổi trong chợ đều có nhắc đến cải tử hoàn sinh rồi gọi hồn đủ loại, nhưng cái chẳng cái nào xác thực được, mà có đúng thì cũng chỉ dùng cho trường hợp bình thường mà thôi, còn Sát Ly..." Bạc Ngôn nhếch lông mày, nói với vẻ vô tâm:"Ngươi biết mà, vị này đâu thể gắn với hai chữ "bình thường" được"
Vạn Hoa gật gật đầu, quên mất rằng Bạc Ngôn đang xoay lưng với mình. Bạc Ngôn ung dung nói tiếp:"Sát Ly là Thần Mộc, gốc gác của y nói ra cũng khiến người sợ..."
Vạn Hoa cắt lời y:"Như thế nào?"
Bạc Ngôn bĩu môi, nói:"Cụ thể ta không biết, chỉ biết y là hạt giống Thần Mộc được Thiên Đạo tự tay gieo xuống Thần giới, mục đích chính là để áp chế bớt nhuệ khí của Thần tộc!"
Vạn Hoa đơ người luôn... này mà gọi là "gốc gác khiến người sợ" ? Chưa chết là may rồi đấy...
"Không nói đến chuyện này nữa, Sát Ly là duy nhất trong thiên địa, không có kiếp trước, không có kiếp sau, chết một cái thì héo queo tan biến trong thiên địa, hoặc trở về với Thiên đạo. Nhưng y không dễ chết thế đâu, chỉ cần đủ điều kiện thì y liền có thể sống lại, giống như thực vật chỉ cần đủ nước, dinh dưỡng và ánh sáng là lại hồi sinh." Bạc Ngôn chuyển hướng, đi vào rừng rậm bên cạnh, không đi trêи đường mòn nữa. Vạn Hoa cũng chầm chậm đi theo.
"Lấy ví dụ linh hồn là "nước", cơ thể là "đất" hay gọi là "dinh dưỡng" đi, vậy thì chỉ còn "ánh sáng" là thiếu để cái cây sống lại" Bạc Ngôn vỗ vỗ cái cây to xù xì trước mắt, cảm thụ sự thô rám do vỏ cây mang lại, rồi cuối cùng chẳng hiểu sao lại đá nó một cái, rồi lại ngồi xuống vuốt ve chỗ vừa bị mình đá, vừa xoa vừa nói:
"Cần tìm một người có Linh Chủng gần tương thích với y, còn phải thật cường đại, thuần túy, ít nhất cũng phải mạnh gần ngang ngửa Sát Ly."
Vạn Hoa mím chặt môi, biết đi đâu tìm người như vậy chứ.
Bạc Ngôn như biết được suy nghĩ của hắn, lắc lắc ngón tay với thân cây:"Đương nhiên không phải "người". Mà là "thần"!"
"...."
"Việc này ngươi không cần quảng, ta đã có đối tượng rồi"
"Là Thần đế?"
Bạc Ngôn bĩu môi khinh thường trước suy đoán của Vạn Hoa:"Lão già đó âm mưu Sát Ly, nhờ lão xong chỉ sợ là chữa lợn què thành lợn chết!"
Vạn Hoa:"...." là "lợn lành thành lợn què" chứ...
Bạc Ngôn phất phất tay, ánh mắt lấp lóe chút gian trá:"Người này ngươi biết đấy"
Vạn Hoa ngay lập tức dậy nên cảnh giác:"Lư Ngân?"
Bạc Ngôn đứng dậy, vỗ vỗ tay như tán thưởng nhìn Vạn Hoa:"Đúng rồi đó!"
Vạn Hoa lui một bước, hắn vẫn còn nhớ Sát Ly trở nên như vậy là sau khi nam nhân này xuất hiện, tuy cũng nhờ vậy mà hắn biết Sát Ly dấu bệnh trong người nhưng Vạn Hoa hoàn toàn không thể quên rằng hành động của Lư Ngân đã trực tiếp thúc đẩy cái chết đến với Sát Ly nhanh hơn.
"Ta biết ngươi nghi ngờ Lư Ngân. Nhưng Hoa Hoa à, không phải cái gì cũng đều như ngươi thấy đâu, có những chuyện phải tự mình bóc vỏ ra mới nhìn thấy nguyên cớ trong đó, Lư Ngân với Sát Ly không chỉ đơn giản là kẻ thù, nói sâu vào một chút thì hai người đó từng là một... đôi tri kỷ đấy. Còn sớm hơn cả ngươi cơ." Ánh mắt Bạc Ngôn không hiểu sao lại có chút âm u, giống như đang giấu diếm bóng ma điên cuồng vào sâu trong đáy mắt, khóa chúng lại, che giấu hoàn mỹ.
"Nhưng Lư Ngân liệu có đủ sức?" Vạn Hoa nghi ngờ nhìn Bạc Ngôn.
"Lúc trước thì không nhưng bây giờ thì dư sức." Cổ thụ trước mắt Bạc Ngôn tự dưng gãy lìa, đổ rạp về phía trước, một sợi lông vũ đỏ tươi từ vị trí bị chặt của cổ thụ bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống tay Bạc Ngôn. Vạn Hoa nhạy cảm với sát khí nhất, vừa nhìn thấy sợi lông vũ hắn ngay lập tức đã cảm thấy không bình thường, là Bạc Ngôn không bình thường. Hắn chau mày bắt đầu suy đoán vì sao Bạc Ngôn lại bỗng dưng tức giận, ngay lập tức tìm đến hai chữ "Lư Ngân", còn có sự ngập ngừng chóc lát khi nói Sát Ly và Lư Ngân là tri kỷ...lúc đó y đã định nói gì vậy? Một người cẩn thận như Bạc Ngôn cũng có lúc "vấp phải đá" à?
"Yên tâm đi Hoa Hoa. Trước khi cứu được Sát Ly ta sẽ không làm gì đâu" Bạc Ngôn nhận ra Vạn Hoa đã dấy lên đề phòng, lông vũ trêи tay biến mất, sát khí tản mạng trong không trung cũng tiêu tan, Bạc Ngôn lại trở về bộ dạng bất cần đời như ban đầu:"Ngươi không tin ta nhưng ngươi phải tin Sát Ly, chắc chắn kiếp trước y đã từng nhắc đến ta với ngươi rồi chứ, hơn nữa ta của kiếp trước hẳn là đã giúp các ngươi rất nhiều đúng không?"
Bạc Ngôn nhắc đến kiếp trước như một lẽ đương nhiên, như thể nắm chắc rằng bản thân lúc trước sẽ giúp đỡ Sát Ly vậy, mà quả thật Bạc Ngôn năm đó đã không ít lần liều cái mạng lén xuống báo tin hoặc chữa thương cho Sát Ly, có hôm còn suýt bị sét đánh rụng lông cánh cơ mà. Đó cũng là lí do vì sao kiếp này Vạn Hoa chỉ mới gặp Bạc Ngôn một lần đã trông cậy giao mạng Sát Ly cho Bạc Ngôn...
"Thù hận của người, xin đừng để ảnh hưởng đến sư tôn ta"Hắn không gọi thẳng tên Sát Ly nữa, mà mạnh mẽ nhấn mạnh hai chữ "sư tôn" không cần kiên kỵ, như dấu hiệu để nói rằng hắn không tin tưởng Bạc Ngôn nhưng Sát Ly tin tưởng Bạc Ngôn nhất!
Bạc Ngôn mỉm cười, vuốt mái tóc mượt ra đằng sau:" Ngươi không cần lo, trêи đời này Sát Ly không cô đơn đâu. Ai tổn thương y, ta không biết..." Bạc Ngôn ý vị nhìn Vạn Hoa một cái:"Nhưng Bạc Ngôn ta tuyệt đối là người mà y có thể tin tưởng..." vì chỉ có Sát Ly mới giúp Bạc Ngôn được toại nguyện thôi...
____________________________________
Lư hương tỏa khói trắng bay tản mạng trong phòng, mờ mờ ảo ảo mang theo hương nhẹ như thuốc phiện lôi kéo tâm cảnh rơi vào cơn buồn ngủ mê mang, Lư Ngân khép lại áo, cơn đau nhức ở eo đã giảm đi rất nhiều, không còn cảm giác nhức nhối như bị thứ gì đó trong da thịt cắn xé nữa, với tốc độ khôi phục của hắn thì hẳn là không có vấn đề gì.
Hắn nhìn lọ thuốc đã cạn sạch nằm lăn lóc trêи bàn, mũi ngửi được một mùi gay mắt bên trong lọ, có chút tò mò:"Thuốc này của ngươi làm từ gì vậy?"
Bạc Ngôn thấy cái lọ nằm chổng chơ trêи bàn cũng không thèm thu dọn, lạnh lùng nói:"Làm từ con sâu béo mà lúc nhỏ ngươi hay bắt từ bản thể của Sát Ly đấy"
Lư Ngân:"...." hèn gì mùi quen quen:"Lâu thế mà vẫn còn sống?"
Bàn Ngôn kéo cái ghế ngồi xuống:"Giết, phơi khô, băm nhỏ thành bột, trộn với ít thảo dược rồi đắp cho ngươi đấy. Con hàng này ăn không nổi lá trêи bản thể Sát Ly, chỉ ăn lá rụng xuống dưới, tuy không có tác dụng vi diệu gì nhưng liền vết thương thì siêu nhanh, năm xưa ta lượm được cũng gần mười con. Đáng tiếc sau này A Ly hóa hình, thấy đống này gớm quá nên đốt sạch rồi." Bạc Ngôn thở dài một hơi, vẻ mặt tiếc nuối khôn tả.
Lư Ngân:"..." Hắn cảm thấy hơi buồn nôn được chứ?
Bạc Ngôn vờ như không thấy vẻ mặt kinh dị của Lư Ngân, ngón tay xoa xoa miệng chén trà, trông có vẻ như đang suy tư điều gì đó, đừng nhìn bộ dạng y bên ngoài trông vô hại chứ thực tế khác xa so với tưởng tượng, việc hạ phàm tốn rất nhiều sức lực, còn phải tránh tai mắt của Thần đế, không cẩn thận là sảy chân ngay tức khắc, vậy mà Bạc Ngôn lên xuống như cơm bữa, ở nhân gian lâu ngày cũng không bị suy yếu sức lực, thậm chí có áp chế sức mạnh để xuống y vẫn chạy nhảy như thường. Về điểm này không còn đơn giản là phụ thuộc vào Linh Chủng hay thần tộc nữa mà là thể chất. Lư Ngân nhìn Bạc Ngôn, chậm rãi nghĩ, là một kẻ nguy hiểm cực kỳ.
Nếu một ngày đụng nhau ở dưới nhân giới, Lư Ngân có cảm giác mình sẽ thua y.
"Khi nào mới bắt đầu được?" Lư Ngân không muốn ở lâu với Bạc Ngôn, nam nhân này luôn khiến hắn không thoải mái, không biết Thanh Trúc năm đó làm sao có thể thân với tên này mà không chút kiêng kị thế nhỉ.
Bạc Ngôn luôn chờ câu nói này của hắn, nghe Lư Ngân cất tiếng thì y đã đáp ngay:"Không vội, còn phải chờ Hoa Hoa thăng lên Hóa Thần đã"
"Hoa Hoa? Vạn Hoa?" Lư Ngân nói. Bạc Ngôn gật đầu, nói:"Hay chứ?"
Lư Ngân:"Hay hơn tên ngươi"
Bạc Ngôn vỗ đùi cười to:"Haha!"
Lư Ngân không nỡ nhìn bộ dáng giả nai này của hắn, chậm dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, thấy mắt mình đỡ xót hơn rồi mới nói:"Với cấp như hiện tại mà chờ hắn lên Hóa thần chắc Sát Ly xong đời rồi quá...Mà tại sao lại phải chờ tên nhóc đó?"
Bạc Ngôn rót trà ra ly nhưng lại không uống mà chọt ngón tay vào bên trong, khuấy tung nó lên:"Đến lúc đó sẽ nói cho ngươi."
Lư Ngân khó hiểu:"Sao không nói bây giờ?"
Bạc Ngôn cầm chén trà của Lư Ngân, đổ trà trong chén mình vào, nói:"Lười"
"...."
Bạc Ngôn đổ qua đổ lại hai chén trà cho nhau, nói:"Ngươi không cần lo việc Vạn Hoa thăng cấp đâu, ta tiện thể đây cũng muốn nhờ ngươi thu xếp cho hắn một chỗ kín đáo để tu luyện, dẫn được lên Thần giới thì càng tốt"
Lư Ngân cầm con dao dính máu lên, dùng lửa thiêu cháy nó:"Chúng ta còn chưa thân thiết đến như vậy đâu"
Bạc Ngôn nhìn lửa đốt rụi cả máu lẫn dao thì nhếch một bên mày không nói gì. Mùi máu bốc hơi khiến y không nhịn được mà ɭϊếʍ khóe môi, chậm rãi dời ánh mắt ra chỗ khác.
Y cảm thấy mình hơi bệnh.
____________________________
Vạn Hoa dừng chân ở một quán trọ nhỏ, gọi một bàn cơm rồi chậm rãi dùng bữa, hắn khi ở một mình luôn có một loại cảm giác bạo ngược toát ra từ hắn, một cái nhấc tay hay chớp mắt đều ẩn chứa lạnh lẽo thấu xương, người trong quán không nhiều nhưng đều chủ động tìm chỗ khác mà ngồi, đây là quán bình dân đa số đều là nông dân chân lắm tay bùn, thấy một nam nhân đáng sợ như vậy cho dù mặt mũi đẹp đến đâu cũng phải cách xa vài cái bàn mới miễn cưỡng ăn nhanh cho xong mà đi.
"Mẹ, sao chúng ta lại chuyển bàn, ngồi đó có gió mát mà? Ngồi đây bị tường che khuất nóng chết con luôn đó!"
Bé gái cầm theo bát cơm đứng yên không chịu đi khỏi vị trí cạnh cửa sổ, hai má phụng phịu nhìn người phụ nữ xách theo bọc đồ nặng trịch đang dọn chén đũa qua một vị trí khuất gió, người phụ nữ nghe xong liền ra hiệu bé im lặng, rồi bế bé đến chỗ ngồi mới:"Mẹ bị ốm, sợ trúng gió sẽ nặng hơn, con gái ngoan ngoãn thương mẹ mà đúng không"
Bé gái nghe mẹ ốm liền không bướng nữa, có điều vẫn nhìn vào vị trí mát mẹ bên cửa sổ một cách tiếc nuối. Rồi bỗng nhiên bé nói:
"Mẹ còn nhớ ở đây mình từng gặp một đại ca cao cao, mặc toàn thân đen thui đã kể mình nghe câu chuyện "kim thiền, giòi bọ và cổ thụ" chưa?"
Người mẹ không hiểu gì, vỗ ʍôиɠ bé gái:"Làm gì có mà nhớ chứ, con lại nghe đám nhóc trước nhà nói tầm bậy gì nữa rồi?"
Bé gái cười khúc khích trông rất khả ái, hai má phúng phính hồng lên như hai trái đào chọc người xung quanh không nhịn được cũng phải cười theo vì độ đáng yêu của bé. Ngược lại, Vạn Hoa nghe thấy tiếng cười cuả bé liền cảm thấy sống lưng chợt lạnh, hắn nắm chặt đôi đũa chậm rãi xoay người nhìn bé gái, người mẹ thấy hắn đang nhìn liền sợ hắn bị chọc giận liền đưa tay bịt miệng bé gái không cho bé nói, nào ngờ nó cắn vào tay mẹ mình khiến người phụ nữ đau đớn sau đó thừa dịp lực ôm dưới ʍôиɠ giảm bớt, bé đẩy mẹ mình ra, ngã "phịch" xuống đất một cái rồi chạy về phía Vạn Hoa, trong tiếng kinh hô của mọi người vì sợ hãi nam nhân sẽ làm gì đứa bé, Vạn Hoa lại nhìn thấy tròng mắt của hài tử này hóa đen toàn bộ...
Hắn chậm rãi đưa tay lên, không làm gì hết mà chỉ xoa đầu bé gái, nó cúi đầu để mặc cho hắn xoa thậm chí còn rất hưởng thụ mà ửng hồng hai má, giọng nói trong vắt ngây thơ cất lên:
"Đại ca ca này, huynh cũng mặc đồ đen, vậy huynh có biết "Kim thiền, giòi bọ và cổ thụ" không?"
Người mẹ chạy lại nắm lấy tay bé gái, lo lắng gọi:"Bảo bối..."
Vạn Hoa thấy người phụ nữ lo lắng liền ngẩng đầu cho đối phương một nụ cười dịu, hắn không cười thì thôi, vừa cười thì khí chất u ám quanh mình liền bay biến sạch sẽ. Người phụ nữ chưa từng thấy ai lại có chênh lệch trước sau lớn đến như vậy, nhưng cũng nhờ nụ cười này mà tâm phòng bị của nàng cũng giảm đi đáng kể.
Hắn ôm bé gái lên, để mặt bé xoay vào trong lồng ngực mình, không để mẹ đứa bé thấy được tròng mắt của nó, nói:"Phu nhân, không ngại ta đãi hai người một bữa cơm chứ?"
Người phụ nữ có chút lúng túng không biết trả lời thế nào, tự dưng không quen không biết lại đi đãi cơm người ta, ai cũng cảm thấy kì lạ, nàng đưa tay muốn ôm con về lại nhưng bé gái sống chết bám chắt vào Vạn Hoa, la mắng thế nào cũng không đi.
Vạn Hoa biết nàng nghi ngờ mình, nói:"Phu nhân yên tâm, ta không phải kẻ bắt cóc, huống chi nơi này nhiều người lại còn gần địa phận Thành Kiếm môn, ta mà có làm gì mờ ám thì phu nhân chỉ cần hét lên một tiếng, nói không chừng trong này còn có tu tiên giả ẩn náu chạy ra đâm cho ta một kiếm đấy" Hắn nói một cách ung dung điềm đạm thế mà lại có người ngồi trong quán thật sự không nhịn được nhúc nhích thân thể. Người mẹ thấy hắn đã nói đến như vậy thì cũng không tiện mà ở đây gây gổ nữa, chỉ đành dọn bát đũa qua bàn Vạn Hoa, không tình nguyện ngồi xuống.
Lúc này Vạn Hoa mới vỗ vào lưng bé gái, dịu giọng nói:"Ca chưa nghe chuyện đó, muội kể cho ca nghe đi"
Đứa bé lại cười, hơi thở kì dị toát ra từ một lớn một nhỏ, người mẹ nhìn mà nóng ruột quá chừng, có đôi lần định chạy qua giành con.
"Thật xin lỗi, nó còn nhỏ, vị đại nhân này đừng tin lời nó..."
Vạn Hoa không trả lời, chỉ chờ bé gái cười xong cuối cùng mở miệng:
"Thật ra nó còn có tên khác là..." nó ghé sát tai Vạn Hoa, phun ra từng chữ:"Kim thiền, giòi bọ, Thần Mộc."
Trong bóng đêm bao trùm, Mộc Liên đứng sau lưng một người trùm đen toàn thân, nhìn con rối nhỏ đặt bên chân người nọ, trong miệng con rối tràn ra một luồng khói rồi ngưng tụ thành hình ảnh, mà người trong đám khói kia chính là Vạn Hoa, Mộc Liên xoắn hai ngón tay vào nhau, nuốt một ngụm nước miếng đẩy xuống sợ hãi trào lên cổ họng, lắng tai nghe người ngồi phía trước.
"...Ca ca, ngươi nghe chưa?"
Chất giọng đã bị người áo đen dùng linh lực làm biến dạng, Mộc Liên không thể nghe ra giọng nói của ai được, nhưng hắn quen rồi cũng chẳng cần quan tâm nữa, ngược lại hình ảnh bên kia, đứa bé cũng dùng chất giọng non nớt lặp lại y chang lời nói của người áo đen:
"...Ca...ca, ngươi, nghe, chưa?"
______________________________________
Trạng thái của Hoa bây giờ là ra đường thấy ai có thói quen giống với Sát Ly thì trong đầu liền bay bổng, mong sao Sát Ly cũng làm điều tương tự như vậy với mình...ewww
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook