Sát Đấu Truyền Kỳ
-
Chương 111: Trước khi đi
Tối đêm đó, 1 bữa yến tiệc hoành tráng được diễn ra, các nhân vật lớn từ trong thành đến các nhân vật ngoại thành đều đổ xô về Bích Ngân Tông. Bọn họ ai nấy đều tò mò, 1 lòng mong muốn nhìn thấy tận mắt vị tông phó khủng bố của Bích Ngân Tông đã đơn thân độc mã đánh bại những trụ cột của Thiên Thế Tông, đối chiến với Ngũ đại cao thủ mà vẫn chiếm thế thượng phong tại Xà nhân quốc. Chỉ với bấy nhiêu chuyện đó cũng đủ để khiến họ tôn Lãnh Mạc lên thành Thần rồi.
Đứng giữa biển người, Lãnh Mạc trên tay ly rượu cạn chén với từng người, xung quanh là vô số người đang cười cười nói nói với cậu. Chuyện tiếp khách như thế này cậu không hề cảm thấy phiền phức mà chỉ là bị bắt uống rượu quá nhiều, mặc dù không phải là lần đầu tiên nhưng uống nhiều như thế cậu sợ mình say đến quên cả đường về.
‘Các vị, ta có thể nói 1 vài điều được không’
Lãnh Mạc sau 1 lúc tiếp khách nhân, liền nói lớn 1 câu khiến ai cũng hướng về phía cậu. Đối với họ, 1 vài điều của cậu nói ra dù ra sao thì bọn họ sẽ luôn lắng nghe và đồng tình. Linh Khởi và các thành viên của Bích Ngân Tông đã biết trước điều mà cậu sắp nói ra, nhưng vẫn hướng mắt nhìn đến phía cậu.
‘Cảm tạ các vị vì đã đến đây, mặc dù tuy không phải là 1 khoảng thời gian dài nhưng khi ta ở đây, ta đã biết được rất nhiều điều, được các đệ tử trong tông môn ca tụng, ta rất đa tạ. Nhưng ta tuổi còn trẻ, vẫn còn 1 trọng trách lớn trên vai nên không thể lưu lại đây mãi, nên ta quyết định sẽ rời Bích Ngân Tông’
Từng lời nói ra, Lãnh Mạc đã làm cho những người có mặt ở đây đều sửng sốt đến đơ cả người. Chuyện này nói ra quá bất ngờ khiến họ không thể nhận thức được kịp. Sau 1 lúc không lâu, mọi người đều hoàn tỉnh lại, gương mặt trở nên trầm xuống, hiện lên nét buồn ảm đạm. Họ chưa từng nghĩ rằng người mà họ tôn kính sẽ rời khỏi đây, nhưng làm sao có thể ngăn cản được khi điều mà Lãnh Mạc nói hoàn toàn đúng, giờ thì chỉ có thể đối mặt với sự thật này.
‘Các vị đừng làm vẻ mặt như thế, thời gian không lâu nữa ta sẽ nhập học tại học viện Thánh Giả 1 thời gian dài, nếu như muốn thì các vị có thể đến đó tìm ta, ta sẽ tiếp đãi tận tình’
Nhìn thấy mọi người như thế, Lãnh Mạc cũng phần nào buồn xót, liền nói ra điều này để giúp họ tươi tỉnh lại. Đúng như dự đoán của cậu, họ đã trở nên tươi tỉnh hơn lúc nãy, việc gặp lại cậu cũng không mấy khó khăn khi có được thông tin nơi tiếp theo cậu đến. Những thành viên của Bích Ngân Tông cũng an tâm phần nào khi Lãnh Mạc không đi quá xa hay rời Thiên Mã Đế quốc, như thế thì gặp nhau càng dễ dàng.
‘Lãnh Mạc đại nhân anh minh!!!’
Ai nấy đều hét to lên 1 tiếng, trên tay ly rượu cạn hết ly không chừa 1 giọt nào. Nhìn thấy hành động của họ, Lãnh Mạc vui mừng, liền lấy ra 1 chung rượu lớn đặt trước bàn.
‘Đêm nay các vị, không say không về!!!’
Cậu quát lớn 1 câu để hưởng ứng lại câu nói của mọi người, tay cầm chung rượu đưa lên miệng từ từ uống cạn. Đêm nay cùng họ đêm nay uống say để coi như là bữa yến tiệc chia tay. Linh Khởi, Diệp Tu, các trưởng lão và các đệ tử tông môn không chần chừ mà cùng với tông phó của họ uống say sưa cho đến khuya.
Tiệc tàn, Lãnh Mạc và Linh Khởi mặt đỏ như gất đang đứng trước cửa tiễn từng vị trong yến tiệc ra về. Lần này cũng có thể là bữa yến tiệc cuối cùng của họ trong thời gian sắp tới đây khi Lãnh Mạc sẽ rời đi.
‘Chuyện của lũ đệ tử Vân Lam Tông đệ tính sao?’
Linh Khởi đột nhiên hỏi chuyện này làm cậu ngạc nhiên đôi chút. Đương nhiên là cậu đã có kế sách nhưng không thể nói ra cho bất kỳ ai biết được. Đành giữ kín nó không tiết lộ ra.
‘Tỷ đừng lo, đệ đã chuẩn bị hết rồi. Những tên đệ tử trẻ trâu đó ngày mai đệ sẽ giải quyết. Tỷ hãy gọi chúng ra phía sau ngọn núi ngoài thành sau đó hãy để cho đệ’
‘Được, ta tin đệ’
Đã có câu này của Lãnh Mạc, Linh Khởi cũng an tâm được phần nào, sau đó tiếp tục tiễn khách cho đến hết vị cuối cùng. Tiễn khách xong, Lãnh Mạc chào Linh Khởi 1 tiếng rồi quay về biệt viện với gương mặt đỏ như gất, dáng đi trông có chút buồn cười vì say rượu, lúc này cậu chỉ muốn có thể an toàn về phòng và ngủ cho thật sảng khoái.
Mở cánh cửa phòng, Lãnh Mạc lướt nhìn xung quanh 1 cái, cố gắng ghi nhớ căn phòng này bởi vì sẽ rất lâu nữa cậu mới có thể bước vào nơi này 1 lần nữa. Thu lại ánh mắt, bàn chân từ từ bước lên 1 cách nhẹ nhàng âm thầm tiến đến chiếc giường thân thuộc trước mắt. Đứng cạnh giường, bàn tay theo tiềm thức đưa đến nắm lấy chiếc chăn kéo ra thì đập vào mắt Lãnh Mạc là 1 cảnh tượng không thể nào ngờ đến.
‘Linh…..Linh Nhi tỷ??!!’
Linh Nhi y phục xộc xệch, đầu tóc rối lên, gương mặt xinh xinh kèm đôi má đỏ ửng, đôi mắt đang nhắm lại trông có vẻ như đang ngủ. Không biết tự lúc nào mà Linh Nhi lại ở đây, cậu cố gắng nhớ lại trong yến tiệc thì cô có xuất hiện nhưng ở giữa bữa tiệc thì lại biến mất. Phải chăng Linh Nhi ở đây từ lúc đó? Nhưng tại sao cô lại đến đây thì không ai biết cả.
‘Lãnh Mạc, là đệ sao? Đến đây’
Linh Nhi dần tỉnh dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê do rượu, gương mặt thì còn đỏ hơn cả Lãnh Mạc, điều này chứng tỏ cô đã uống rất nhiều trong yến tiệc. Liền không nói không rằng, Linh Nhi bật dậy đưa 2 tay vòng qua cổ sau đó kéo cậu xuống khiến cậu phải nằm trên người cô. Lúc này Lãnh Mạc ngửi được mùi rượu nồng nặc trên thân thể của Linh Nhi, nhưng vẫn có 1 chút mùi hương của hoa linh lan. Cả 2 mùi này trộn lẫn với nhau liền khiến cho dục hỏa trong người Lãnh Mạc như muốn trổi dậy.
‘Đệ có biết gì không? Thật ra tỷ rất thích đệ a’
Trong cơn mơ màng, Linh Nhi nói ra điều mà khiến cho Lãnh Mạc vô cùng bất ngờ mặc dù trước đó đã biết được chuyện này từ Linh Khởi. Nhưng, từ chính miệng của Linh Nhi nói ra mới thật sự khiến cậu ngạc nhiên.
‘Từ khi đệ trị thương cho tỷ, trong lòng tỷ đột nhiên có 1 cảm giác rất là kỳ lạ. Mỗi khi nghĩ đến đệ, con tim tỷ lại đập loạn nhịp lên, và khi nhìn thấy đệ tỷ càng trở nên hạnh phúc…’
Bàn tay xoa xoa đầu Lãnh Mạc từ tốn nói ra những điều từ tận trong tâm của cô. Lãnh Mạc hiện giờ đã cảm nhận được tình cảm của Linh Nhi dành cho mình, những lời nói kèm theo những cảm xúc nồng nàng làm cho cậu cảm động trong lòng. Tim đập mạnh, bàn tay lập tức đẩy Linh Nhi ra rồi ngồi lùi về sau 1 chút, gương mặt trầm xuống trở nên đỏ ửng vì xấu hổ.
‘Sự thật là đệ cũng rất thích tỷ, không biết tự khi nào những cảm xúc đó lại xuất hiện trong tâm đệ. Cứ mỗi khi nhìn thấy tỷ thì trái tim đệ lại đập nhộn nhịp lạ thường, trong lòng liền cảm thấy rất hạnh phúc’
Lãnh Mạc trong cơn say cũng nói ra những điều từ tận trong tâm của cậu cho Linh Nhi biết. Gương mặt Linh Nhi tỏ ra bất ngờ, sau đó lại nở 1 nụ cười kỳ quái. Lập tức chồm người đến đẩy Lãnh Mạc nằm xuống giường, còn bản thân thì bò lên người cậu. Ánh mắt của Linh Nhi lúc này rất lạ thường theo đúng nghĩa đen, cứ như là cái gì đó vừa thức tỉnh bên trong cô vậy.
‘Nếu 2 chúng ta đều thích nhau, vậy thì sao không làm hành động lúc đệ trị bệnh cho tỷ nhỉ?’
Giọng nói đầy ngọt ngào nói ra chuyện này làm cho dục hỏa trong người Lãnh Mạc không giữ nổi liền bộc phát. Đôi tay rắn chắc vòng qua eo Linh Nhi liền lập tức ôm lấy cô, đem Linh Nhi áp sát xuống, đôi mắt của cả 2 nhìn nhau 1 lúc sau đó nhắm lại. Môi liền chạm môi, không như lần trước là chữa trị cho Linh Nhi, mà lúc này 2 người đang thể hiện cảm xúc của đôi bên. Từng hành động nhỏ cho đến những hành động mạnh mẽ của cả 2 dành cho nhau đang diễn ra 1 cách âm thầm.
Chừng khoảng 1 lúc sau, y phục vương vãi phía dưới giường, từng tiếng kêu khẽ vang lên từ trong phòng của Lãnh Mạc. Nếu như ai nghe thấy cũng đủ để khiến người đó ngượng chín cả mặt mà bỏ đi.
Trong căn phòng đó, một màn xuân sắc lặng yên trình diễn, đáng tiếc rằng không ai may mắn để có thể được nhìn thấy.
Đứng giữa biển người, Lãnh Mạc trên tay ly rượu cạn chén với từng người, xung quanh là vô số người đang cười cười nói nói với cậu. Chuyện tiếp khách như thế này cậu không hề cảm thấy phiền phức mà chỉ là bị bắt uống rượu quá nhiều, mặc dù không phải là lần đầu tiên nhưng uống nhiều như thế cậu sợ mình say đến quên cả đường về.
‘Các vị, ta có thể nói 1 vài điều được không’
Lãnh Mạc sau 1 lúc tiếp khách nhân, liền nói lớn 1 câu khiến ai cũng hướng về phía cậu. Đối với họ, 1 vài điều của cậu nói ra dù ra sao thì bọn họ sẽ luôn lắng nghe và đồng tình. Linh Khởi và các thành viên của Bích Ngân Tông đã biết trước điều mà cậu sắp nói ra, nhưng vẫn hướng mắt nhìn đến phía cậu.
‘Cảm tạ các vị vì đã đến đây, mặc dù tuy không phải là 1 khoảng thời gian dài nhưng khi ta ở đây, ta đã biết được rất nhiều điều, được các đệ tử trong tông môn ca tụng, ta rất đa tạ. Nhưng ta tuổi còn trẻ, vẫn còn 1 trọng trách lớn trên vai nên không thể lưu lại đây mãi, nên ta quyết định sẽ rời Bích Ngân Tông’
Từng lời nói ra, Lãnh Mạc đã làm cho những người có mặt ở đây đều sửng sốt đến đơ cả người. Chuyện này nói ra quá bất ngờ khiến họ không thể nhận thức được kịp. Sau 1 lúc không lâu, mọi người đều hoàn tỉnh lại, gương mặt trở nên trầm xuống, hiện lên nét buồn ảm đạm. Họ chưa từng nghĩ rằng người mà họ tôn kính sẽ rời khỏi đây, nhưng làm sao có thể ngăn cản được khi điều mà Lãnh Mạc nói hoàn toàn đúng, giờ thì chỉ có thể đối mặt với sự thật này.
‘Các vị đừng làm vẻ mặt như thế, thời gian không lâu nữa ta sẽ nhập học tại học viện Thánh Giả 1 thời gian dài, nếu như muốn thì các vị có thể đến đó tìm ta, ta sẽ tiếp đãi tận tình’
Nhìn thấy mọi người như thế, Lãnh Mạc cũng phần nào buồn xót, liền nói ra điều này để giúp họ tươi tỉnh lại. Đúng như dự đoán của cậu, họ đã trở nên tươi tỉnh hơn lúc nãy, việc gặp lại cậu cũng không mấy khó khăn khi có được thông tin nơi tiếp theo cậu đến. Những thành viên của Bích Ngân Tông cũng an tâm phần nào khi Lãnh Mạc không đi quá xa hay rời Thiên Mã Đế quốc, như thế thì gặp nhau càng dễ dàng.
‘Lãnh Mạc đại nhân anh minh!!!’
Ai nấy đều hét to lên 1 tiếng, trên tay ly rượu cạn hết ly không chừa 1 giọt nào. Nhìn thấy hành động của họ, Lãnh Mạc vui mừng, liền lấy ra 1 chung rượu lớn đặt trước bàn.
‘Đêm nay các vị, không say không về!!!’
Cậu quát lớn 1 câu để hưởng ứng lại câu nói của mọi người, tay cầm chung rượu đưa lên miệng từ từ uống cạn. Đêm nay cùng họ đêm nay uống say để coi như là bữa yến tiệc chia tay. Linh Khởi, Diệp Tu, các trưởng lão và các đệ tử tông môn không chần chừ mà cùng với tông phó của họ uống say sưa cho đến khuya.
Tiệc tàn, Lãnh Mạc và Linh Khởi mặt đỏ như gất đang đứng trước cửa tiễn từng vị trong yến tiệc ra về. Lần này cũng có thể là bữa yến tiệc cuối cùng của họ trong thời gian sắp tới đây khi Lãnh Mạc sẽ rời đi.
‘Chuyện của lũ đệ tử Vân Lam Tông đệ tính sao?’
Linh Khởi đột nhiên hỏi chuyện này làm cậu ngạc nhiên đôi chút. Đương nhiên là cậu đã có kế sách nhưng không thể nói ra cho bất kỳ ai biết được. Đành giữ kín nó không tiết lộ ra.
‘Tỷ đừng lo, đệ đã chuẩn bị hết rồi. Những tên đệ tử trẻ trâu đó ngày mai đệ sẽ giải quyết. Tỷ hãy gọi chúng ra phía sau ngọn núi ngoài thành sau đó hãy để cho đệ’
‘Được, ta tin đệ’
Đã có câu này của Lãnh Mạc, Linh Khởi cũng an tâm được phần nào, sau đó tiếp tục tiễn khách cho đến hết vị cuối cùng. Tiễn khách xong, Lãnh Mạc chào Linh Khởi 1 tiếng rồi quay về biệt viện với gương mặt đỏ như gất, dáng đi trông có chút buồn cười vì say rượu, lúc này cậu chỉ muốn có thể an toàn về phòng và ngủ cho thật sảng khoái.
Mở cánh cửa phòng, Lãnh Mạc lướt nhìn xung quanh 1 cái, cố gắng ghi nhớ căn phòng này bởi vì sẽ rất lâu nữa cậu mới có thể bước vào nơi này 1 lần nữa. Thu lại ánh mắt, bàn chân từ từ bước lên 1 cách nhẹ nhàng âm thầm tiến đến chiếc giường thân thuộc trước mắt. Đứng cạnh giường, bàn tay theo tiềm thức đưa đến nắm lấy chiếc chăn kéo ra thì đập vào mắt Lãnh Mạc là 1 cảnh tượng không thể nào ngờ đến.
‘Linh…..Linh Nhi tỷ??!!’
Linh Nhi y phục xộc xệch, đầu tóc rối lên, gương mặt xinh xinh kèm đôi má đỏ ửng, đôi mắt đang nhắm lại trông có vẻ như đang ngủ. Không biết tự lúc nào mà Linh Nhi lại ở đây, cậu cố gắng nhớ lại trong yến tiệc thì cô có xuất hiện nhưng ở giữa bữa tiệc thì lại biến mất. Phải chăng Linh Nhi ở đây từ lúc đó? Nhưng tại sao cô lại đến đây thì không ai biết cả.
‘Lãnh Mạc, là đệ sao? Đến đây’
Linh Nhi dần tỉnh dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê do rượu, gương mặt thì còn đỏ hơn cả Lãnh Mạc, điều này chứng tỏ cô đã uống rất nhiều trong yến tiệc. Liền không nói không rằng, Linh Nhi bật dậy đưa 2 tay vòng qua cổ sau đó kéo cậu xuống khiến cậu phải nằm trên người cô. Lúc này Lãnh Mạc ngửi được mùi rượu nồng nặc trên thân thể của Linh Nhi, nhưng vẫn có 1 chút mùi hương của hoa linh lan. Cả 2 mùi này trộn lẫn với nhau liền khiến cho dục hỏa trong người Lãnh Mạc như muốn trổi dậy.
‘Đệ có biết gì không? Thật ra tỷ rất thích đệ a’
Trong cơn mơ màng, Linh Nhi nói ra điều mà khiến cho Lãnh Mạc vô cùng bất ngờ mặc dù trước đó đã biết được chuyện này từ Linh Khởi. Nhưng, từ chính miệng của Linh Nhi nói ra mới thật sự khiến cậu ngạc nhiên.
‘Từ khi đệ trị thương cho tỷ, trong lòng tỷ đột nhiên có 1 cảm giác rất là kỳ lạ. Mỗi khi nghĩ đến đệ, con tim tỷ lại đập loạn nhịp lên, và khi nhìn thấy đệ tỷ càng trở nên hạnh phúc…’
Bàn tay xoa xoa đầu Lãnh Mạc từ tốn nói ra những điều từ tận trong tâm của cô. Lãnh Mạc hiện giờ đã cảm nhận được tình cảm của Linh Nhi dành cho mình, những lời nói kèm theo những cảm xúc nồng nàng làm cho cậu cảm động trong lòng. Tim đập mạnh, bàn tay lập tức đẩy Linh Nhi ra rồi ngồi lùi về sau 1 chút, gương mặt trầm xuống trở nên đỏ ửng vì xấu hổ.
‘Sự thật là đệ cũng rất thích tỷ, không biết tự khi nào những cảm xúc đó lại xuất hiện trong tâm đệ. Cứ mỗi khi nhìn thấy tỷ thì trái tim đệ lại đập nhộn nhịp lạ thường, trong lòng liền cảm thấy rất hạnh phúc’
Lãnh Mạc trong cơn say cũng nói ra những điều từ tận trong tâm của cậu cho Linh Nhi biết. Gương mặt Linh Nhi tỏ ra bất ngờ, sau đó lại nở 1 nụ cười kỳ quái. Lập tức chồm người đến đẩy Lãnh Mạc nằm xuống giường, còn bản thân thì bò lên người cậu. Ánh mắt của Linh Nhi lúc này rất lạ thường theo đúng nghĩa đen, cứ như là cái gì đó vừa thức tỉnh bên trong cô vậy.
‘Nếu 2 chúng ta đều thích nhau, vậy thì sao không làm hành động lúc đệ trị bệnh cho tỷ nhỉ?’
Giọng nói đầy ngọt ngào nói ra chuyện này làm cho dục hỏa trong người Lãnh Mạc không giữ nổi liền bộc phát. Đôi tay rắn chắc vòng qua eo Linh Nhi liền lập tức ôm lấy cô, đem Linh Nhi áp sát xuống, đôi mắt của cả 2 nhìn nhau 1 lúc sau đó nhắm lại. Môi liền chạm môi, không như lần trước là chữa trị cho Linh Nhi, mà lúc này 2 người đang thể hiện cảm xúc của đôi bên. Từng hành động nhỏ cho đến những hành động mạnh mẽ của cả 2 dành cho nhau đang diễn ra 1 cách âm thầm.
Chừng khoảng 1 lúc sau, y phục vương vãi phía dưới giường, từng tiếng kêu khẽ vang lên từ trong phòng của Lãnh Mạc. Nếu như ai nghe thấy cũng đủ để khiến người đó ngượng chín cả mặt mà bỏ đi.
Trong căn phòng đó, một màn xuân sắc lặng yên trình diễn, đáng tiếc rằng không ai may mắn để có thể được nhìn thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook